Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang - Chương 18: Hung thủ là ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang


Chương 18: Hung thủ là ai?


Tang Cẩn đeo được nửa dây an toàn thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, chờ anh giải thích.

Kết quả, chờ cả nửa ngày, anh chỉ nói hai chữ: “Bỏ đi.” Sau đó, mặc kệ cô có hỏi thế nào, anh cũng không nói.

Cuối cùng cô chỉ đành từ bỏ, tuy trong lòng vô cùng hiếu kỳ nhưng cũng chỉ cố gắng nhịn xuống.

Cô lấy cuốn ghi chép của mình ra xem lại chi tiết cuộc trò chuyện với Vu Hân. Trong đầu lại bắt đầu tự hỏi, trước khi rời quán cà phê, cô ấy rốt cuộc muốn nói cái gì? Vì sao lại không chịu nói?

Tang Cẩn muốn hỏi anh, lúc quay đầu nhìn đường cong của sườn mặt giống như điêu khắc đó, cô vội dời tầm nhìn, trong lòng nghĩ thầm, anh ta vì sao lại có sườn mặt điên đảo chúng sinh như vậy?

Cô vội vùi đầu tiếp tục xem ghi chép. Cô không nói gì, anh đương nhiên sẽ không mở miệng, không khí trong xe lại trở về an tĩnh.

Xe từ trung tâm thành phố chạy ra ngoại ô, cảnh sắc phồn hoa hai bên đường lớn cũng dần biến thành đồng ruộng xanh biếc.

Thành phố Thanh An vốn không phải đô thị hạng một, hiện tại nó đang nằm trong nhóm đẩy mạnh phát triển. Vốn dĩ ở đây toàn là ruộng đồng, nhưng vì khai phá quá nhiều nên hầu như tất cả đất đai đều được đưa vào sử dụng các hoạt động công nghiệp và dịch vụ.

Tang Cẩn nhìn ra ngoài, trong đầu bất giác nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ.

Mỗi lần tới mùa thu hoạch, xế chiều, bà ngoại thường dẫn cô và em trai ra ngoài nhặt bông lúa, cô còn cùng em trai lăn lộn chơi trốn tìm, nói chuyện vui vẻ… Cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, hồi ức càng đẹp, cô càng không dám nhớ tới, cô sợ bản thân càng chịu thêm nhiều bi thương.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước một khu dân cư.

Bọn họ theo địa chỉ có được tìm tới nhà Tất Minh.

Nghe nói Tất Minh là sinh viên có thành tích tốt nhất trong khoá của Đàm Tuyết Thiến. Tất Minh không giống Vu Hân, cô ấy thoạt nhìn là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn nhưng đôi mắt lại có chút dữ tợn. Cô mặc đồ ở nhà, thấy bọn họ tới, cô không khỏi khẩn trương, nhưng rất nhanh đã trở về bộ dáng bình thường. Cô mời bọn họ vào nhà, tiếp đón.

“Em ở nhà một mình sao? Cha mẹ em đâu?” Tang Cẩn nhớ lại cách nói chuyện luôn gây áp lực của Bàng Lỗi nên dành phần lên tiếng trước. Cô muốn bọn họ nói chuyện nhà trước để Tất Minh buông lỏng cảnh giác, như vậy hai người sẽ dễ dàng tìm hiểu sự thật hơn.

Kết quả, Tất Minh không hề cảm kích. Cô trực tiếp đi vào vấn đề: “Có gì hai người cứ hỏi đi.” Cô bắt chéo hai chân, trên người tỏa ra khí chất cao ngạo của học sinh ưu tú, ngay cả cách nói chuyện cũng không hề khiêm nhường, “Tôi chỉ ở ký túc xá nửa năm, so với Tiêu Vũ San thì dọn ra ngoài sớm hơn. Bình thường tôi không tiếp xúc nhiều với bọn họ, với Đàm Tuyết Thiến cũng không thân thiết.”

“12h30 trưa thứ tư tới 10h sáng thứ năm, thời gian này cô ở đâu, làm gì, có ai chứng minh?” Bàng Lỗi cũng trực tiếp đi vào vấn đề. Anh vừa hỏi vừa tùy ý cầm quyển sách tham khảo trên bàn, lật lật ra xem, sau đó đặt trở về, ánh mắt nhìn qua thùng rác bên cạnh.

Tang Cẩn theo anh nhìn qua, bình thường, thùng rác chỉ đựng rác bình thường, không hề có gì đặc biệt, vì sao anh lại nhìn chăm chú như thế?

Tất Minh lên tiếng, thu hồi sự chú ý của hai người: “Tôi vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc thi công chức. Đáng lẽ lễ tốt nghiệp ở đảo Thanh An tôi định không đi, nhưng Vu Hân lại nài nỉ quá. Giữa trưa, tôi theo bọn họ ăn cơm rồi trở về. Về tới nơi tôi ngủ một giấc, sau đó thì tới thư viện. Khoảng thời gian sau tôi đều ở đó, không tin hai người có thể đi hỏi.”

“Thư viện nhiều người như vậy, cô nói chúng tôi phải hỏi ai đây? Cô nghĩ người trong thư viện đều nhàn rỗi, không đọc sách mà nhìn chằm chằm cô sao? Hay là cô cảm thấy bọn họ chỉ nhìn một lần liền nhớ cô là ai à?”

Bàng Lỗi nhìn thẳng Tất Minh: “Thời điểm hai người học năm ba, cô là hội trưởng hội sinh viên, nhưng chưa tới nửa học kỳ cô đã chủ động từ chức. Đàm Tuyết Thiến từng ra mặt chỉ trích cô, nói cô không có trách nhiệm, tất cả những gì cô làm đều vì lý lịch đẹp sau khi tốt nghiệp. Cho nên cô ghét cô ấy, phải không?”

“Tôi ghét cô ta, nhưng chẳng lẽ vì thế mà phán quyết tôi giết người sao? Đàm Tuyết Thiến này, trong lớp không phải chỉ có vài người là ghét cô ta, có lẽ bởi vì cô ta thân thiết với Tiêu Vũ San. Trong hội sinh viên, chính cô ta cũng có vấn đề, cô ta là hội phó, tôi là hội trưởng, cô ta bất mãn nên tìm cớ công kích tôi. Cô ta rõ ràng là đố kỵ. Làm trong hội sinh viên phải tốn rất nhiều thời gian, mà tôi lại lo học như vậy, cho nên chưa tới nửa năm đã thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, không được sao?”

Tất Minh một mực phản bác nhưng tất cả đều hợp tình hợp lý.

“Tất Minh, em đừng kích động. Có làm trong hội sinh viên hay không là quyền tự do của em, chúng tôi không quản được. Chúng tôi chỉ muốn biết rõ hơn tình hình một chút. Hôm thứ tư, trên đảo Thanh An, em có phát hiện điều gì kỳ lạ không?” Tang Cẩn cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng để dò hỏi.

“Không, vừa rồi không phải tôi nói rồi sao, ăn cơm xong, tôi lập tức trở về trường… Về nhà.”

“Rốt cuộc là về đâu? Vừa rồi không phải cô nói tới thư viện sao?” Bàng Lỗi truy hỏi.

Tất Minh ngồi thẳng người lại, hai tay xoa xoa đầu gối, cúi đầu: “Vừa rồi tôi nói mình về nhà trước, ngủ trưa xong mới tới thư viện. Tôi vốn định về trường, nhưng thời gian không kịp nên không đi.”

Sau đó, cho dù bọn họ có hỏi thế nào, Tất Minh cũng kiên trì nói rằng sau khi ăn cơm cô ấy rời khỏi đảo Thanh An, trước khi đi, Đàm Tuyết Thiến vẫn còn sống, bạn học đều có làm chứng.

Điều tra suốt hai giờ, bọn họ vẫn không thu thập được tin tức có giá trị gì từ Tất Minh.

Nhưng Tang Cẩn có thể cảm nhận được mặc dù bề ngoài Tất Minh vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra cô ấy cũng có lo sợ, lời nói và hành động đều đã chứng minh điều đó. Chỉ là trong nhất thời, cô vẫn chưa thể nhìn ra lỗ hổng bên trong.

Rời khỏi nhà Tất Minh, vào xe, cô lại có thói quen hỏi anh có cảm thấy Tất Minh có vấn đề gì không.

Anh chỉ trả lời bốn chữ “Cô ấy nói dối.” rồi khởi động xe.

“Vì sao?”

“Thư viện đóng cửa lúc 21h30, dưới bàn trà lại có hóa đơn của một trung tâm mua sắm gần trường lúc 22h30 thứ tư.”

“Việc này cũng chỉ có thể nói rằng sau khi cô ấy rời khỏi thư viện có đi mua sắm, hoàn toàn không thể chứng minh cô ấy tới trường. Anh cảm thấy cô ấy đã tới trường sao? Vì sao chứ?”

Tang Cẩn tiếp tục hỏi, anh lại không giải thích, chỉ cho cô một câu trả lời mơ hồ: “Tới nơi cuối cùng xong, rất nhanh cô sẽ biết đáp án.”

Cuối cùng, bọn họ tới nhà bạn trai của Tiêu Vũ San, Lý Nguyên Lãng.

Trên tài liệu có ghi, Tiêu Vũ San là người ngoài cuộc, sau khi kết thúc năm một đã cùng bạn trai ra riêng, không còn ở lại ký túc xá.

Trưa thứ ba, lúc Tang Cẩn và Đàm Tuyết Thiến ăn cơm, cô có nghe được vài chuyện của Tiêu Vũ San. Quan hệ của Đàm Tuyết Thiến với mọi người không được tốt, với bạn học đều không thân thiết, trừ Tiêu Vũ San. Hai người tuy không tính là quá thân nhưng thỉnh thoảng vẫn có gặp mặt. Đàm Tuyết Thiến kể rằng, những lúc cô tám chuyện với Tiêu Vũ San đều không hề có cảm giác áp lực.

Bọn họ theo địa chỉ tìm tới nơi Tiêu Vũ San sống, là một xưởng sửa chữa ô tô. Bạn trai Tiêu Vũ San, Lý Nguyên Lãng là kỹ sư, dáng người cao gầy, thoạt nhìn cũng rất anh tuấn.

Bản thân Tiêu Vũ San cũng rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, mặc dù không trang điểm nhưng làn da vẫn trắng nõn. Dáng người cô cao gầy, phong cách ăn mặc vô cùng hiện đại, tóc nhuộm màu vàng thắt thành nhiều bím rồi cột lên.

Tiêu Vũ San chắc chắn biết mục đích của hai người, cô ấy mời bọn họ tới gian phòng tiếp đón khách hàng, bắt đầu khóc lóc: “Tuyết Thiến chết rồi, tôi là người đau lòng hơn ai hết, ít nhất là so với mẹ cô ấy. Hai người không biết đâu, bà ấy khó tính lắm, Tuyết Thiến hay kể với tôi, cô ấy nhất định phải đậu vào hệ nghiên cứu sinh tiếng Anh, cô ấy muốn được làm lãnh đạo của một trung tâm phiên dịch top đầu thế giới để mẹ cô ấy phải hối hận…”

Bàng Lỗi cắt ngang: “12h30 trưa thứ tư tới 10h sáng thứ năm, thời gian này cô ở đâu, làm gì, có ai chứng minh không?”

Tiêu Vũ Sang vừa khóc vừa trả lời: “Để tôi suy nghĩ đã. Thứ tư, chúng tôi đều ở đảo Thanh An, tôi còn cố tình sắp xếp phòng của cả 4 chúng tôi gần nhau. Vốn dĩ tôi muốn mọi người tụ tập lại cùng nhau dự lễ tốt nghiệp rồi trở về. Kết quả, mấy người đó, trừ Tuyết Thiến thì đều làm ra vẻ. Tất Minh trước nay không thích Tuyết Thiến, ăn trưa xong liền rời đi. Buổi chiều Vu Hân với Tuyết Thiến cãi nhau một trận, tôi không biết bọn họ tức giận nhau chuyện gì. Tôi chỉ biết tâm tình Tuyết Thiến không tốt nên cùng cô ấy uống rượu ở quán bar. Tới khoảng 4h chiều, tôi cảm thấy mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi. Tôi rủ Tuyết Thiến cùng về nhưng cô ấy không chịu, nói về phòng quá buồn chán. Tôi chỉ có thể về phòng một mình, tôi vừa uống rượu nên vô cùng buồn ngủ, vừa nằm xuống là ngủ tới ngày hôm sau. Còn chưa trở về trường đã nhận được điện thoại của mẹ Tuyết Thiến, nói Tuyết Thiến bị giết ở ký túc xá. Lúc đó tôi liền ngẩn ra, sao có thể xảy ra chuyện này chứ?”

Tiêu Vũ San kể lại vô cùng tỉ mỉ, đặc biệt là mối quan hệ giữa Đàm Tuyết Thiến với ba người cùng phòng.

“Nói như vậy, sau 16h Tuyết Thiến mới xảy ra chuyện sao? Lúc các em ở quán bar có gặp ai khác không?” Tang Cẩn hỏi.

Tiêu Vũ San bắt đầu nhớ lại, sau đó lắc đầu: “Không có. Nói ra chắc hai người không tin, Tuyết Thiến kỳ thật không nhàm chán như bọn họ nói, lúc cô ấy ở cạnh tôi, hoặc những lúc tôi giới thiệu bạn bè cho cô ấy, cô ấy đều dễ dàng hòa nhập. Có lẽ sau khi tôi về phòng, cô ấy đi gặp ai đó, không chừng cái chết của Tuyết Thiến có liên quan tới hắn ta. Nhưng tôi không có mặt, cũng không phải thần tiên, đương nhiên không biết là người nào. Liệu có phải hung thủ là sát thủ hoa dâm bụt trong truyền thuyết ồn ào mấy ngày nay không? Nếu thật sự là thế thì thật đáng sợ, đáng lẽ tôi nên kéo Tuyết Thiến về phòng mới phải.”

Tiêu Vũ San lại lấy khăn giấy lau nước mắt.

Tang Cẩn đang muốn an ủi thì Lý Nguyên Lãng ở bên ngoài gọi cô, nói trong tiệm có khách, kêu cô ra tiếp đón.

“Lão đại, anh muốn sơn lại hay rửa xe vậy?” Tiêu Vũ San nhìn người đàn ông từ chiếc xe thể thao đi xuống, vui vẻ chào hỏi.

“Có ai chào hỏi khách như em không? Anh ta muốn làm gì chẳng lẽ không tự nói được sao?” Lý Nguyên Lãng hét lớn.

Tiêu Vũ San nhanh chóng chạy tới cạnh Lý Nguyên Lãng, bắt đầu làm nũng, hai người hôn môi, còn động tay động chân, dường như dính sát vào nhau, không thèm để ý ở đây đang có người ngoài.

Tang Cẩn không thích nhìn mấy cảnh ngọt ngào như vậy, quay đầu nhìn Bàng Lỗi: “Chúng ta đi thôi, những gì cần hỏi đều hỏi xong rồi.”

Bàng Lỗi nhìn cô, tỏ vẻ suy tư, sau đó “Ừ” một tiếng, lập tức đứng dậy.

Tiêu Vũ San thấy bọn họ chuẩn bị rời đi thì chạy lại đưa tiễn, cô còn nói nếu tìm được hung thủ giết hại Đàm Tuyết Thiến thì nhất định phải nói với cô, cô sẽ bâm thây hắn ta vạn đoạn.

Tang Cẩn gật đầu, nâng tay nhìn đồng hồ, đã 5h chiều rồi. Hôm nay bọn họ chỉ lấy được bằng chứng từ ba người, hiệu suất quá thấp.

Hai người về xe, cô hỏi anh: “Chúng ta có phải tiếp tục đi gặp những người trên danh sách không? Lớp bọn họ có 32 người mà chúng ta chỉ mới gặp được 3.”

“Không cần, Thích Nguyệt và Tiểu Vạn đã điều tra, những người khác đều có bằng chứng ngoại phạm cụ thể.”

“Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Tới nơi cô sẽ biết.” Anh lại bắt đầu thừa nước đục thả câu thách đố, khởi động xe.

Tang Cẩn biết anh không muốn nói, chỉ đành tự mình suy nghĩ, ba người này, ai là người có khả năng giết Đàm Tuyết Thiến nhất chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN