Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ - Chương 6: Chàng Bắt Buộc Phải Theo Nàng Về Nhà(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ


Chương 6: Chàng Bắt Buộc Phải Theo Nàng Về Nhà(2)


Trình Ngọc nhìn về phía Định Vương đang hôn mê, nghĩ đến hai thiếp thất xinh đẹp trong Định Vương phủ, nội tâm co giật một chút.

Tới cửa lớn Giang gia, Giang Ký Chu trực tiếp để Trương Phúc đánh xe vào trong viện, Trương thúc đi theo phía sau.

Trình Ngọc giữ Hàm Châu, lệnh Giang Ký Chu cùng Trương thúc trước nâng Định Vương xuống xe, thấy bọn họ cẩn thận làm theo, Trình Ngọc mới xuống xe, không chạm vào người Hàm Châu, một tay túm tóc nàng, một tay cầm dao kề lên cổ nàng, đi theo Giang Ký Chu vào sương phòng hậu viện.

An trí tốt Định Vương, Trình Ngọc đem Hàm Châu trói lên ghế ở gian ngoài, lấy giẻ bịt miệng nàng, rồi mới đóng cửa lại cùng Giang Ký Chu đi ra ngoài.

“Trong nhà có thuốc cầm máu trị thương không?” Hắn trầm mặt hỏi.

Giang Ký Chu có tật ho khan, trong nhà chuẩn bị không ít thuốc, chỉ không có thuốc cầm máu, hơn nữa thương thế người nọ ông cũng thấy được, muốn chữa lành, không thể không mời đại phu.

Không có..

Trình Ngọc quét mắt quanh sân, thấy trước mái hiên có mấy cây gậy trúc, liền bước tới, một tay đem cây gậy trúc chẻ thành hai đoạn, mọi người chỉ cảm thấy bóng người trước mắt chợt lóe, đã thấy Trình Ngọc ở sau lưng Trương Phúc, hung hăng đem cây gậy trúc đâm xuống lưng hắn. Trương Phúc bất ngờ chịu khổ, đau đến mức muốn dậm chân, bả vai lại bị Trình Ngọc giữ chặt, miệng cũng bị người ta bịt lại.

Nhi tử bị như vậy, mặt mũi Trương thúc trắng bệch, Giang Ký Chu mau chóng kéo Ngưng Châu vào trong lòng, không cho nàng xem.

Đau nhức kịch liệt, Trương Phúc liền ngất đi.

Trình Ngọc ném người cho Trương thúc, bình tĩnh phân phó Giang Ký Chu: “Mời đại phu đến chữa bệnh cho hắn, nói hắn không cẩn thận đụng trúng cây gậy trúc, mua nhiều hơn ba phần dược.” Nói xong quét mắt nhìn nô bộc trong viện một lượt, lạnh giọng uy hiếp: “Ai dám truyền ra nửa lời, kết cục so với hắn càng thảm hại hơn.”

Đám người Xuân Liễu chưa từng gặp qua người như vậy, tất cả đều run sợ.

Giang Ký Chu lập tức lệnh Trương thúc đi an bài, ôm tiểu nữ nhi năn nỉ hắn: “Công tử, ta bảo đảm toàn phủ trên dưới không ai dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, xin công tử thả nữ nhi của ta ra, ta ở bên cạnh công tử, tuyệt đối sẽ không làm phật ý công tử.”

“Lát nữa ta rút mũi tên cho hắn, ngươi giúp ta giữ hắn.”

Trình Ngọc thật sự yêu cầu Giang Ký Chu hỗ trợ, ngay sau đó lại nói: “Chỉ là lát nữa đại phu tới, vả lại chúng ta còn ở lại dưỡng thương nhiều ngày, để tránh tai mắt người khác, ông là chủ nhà vẫn cần phải ra ngoài xã giao, không thích hợp làm con tin. Đại cô nương tuy rằng hiểu chuyện, nhưng nàng ta không còn nhỏ, cùng hai nam nhân chúng ta ở chung một phòng cũng không thích hợp, ta cho ông mười lăm phút khuyên nhủ nhị cô nương cho tốt, nếu không chờ người bên trong tỉnh, nhìn thấy đại cô nương..”

Trình Ngọc không nói hết câu, nhưng hắn tin Giang Ký Chu nghe hiểu.

Giang Ký Chu thật sự hiểu, vì vậy, ông ngược lại không sợ Trình Ngọc. Người này dáng vẻ đường đường, nhìn qua liền biết không phải là kẻ xấu, uy hiếp bọn họ rồi lại vì con gái ông suy xét, đủ thấy bản tính không xấu. Ban nãy ra tay tàn nhẫn, hẳn là tình thế bắt buộc, như vậy chỉ cần ông thuận theo ý hai người, chờ bọn họ dưỡng thương xong rời đi liền không có việc gì.

Giang Ký Chu chắp tay hành lễ với Trình Ngọc, “Tạ công tử nhắc nhở.”

Trình Ngọc nghiêng người tránh đi, không nhận, dù sao cũng là hắn ức hiếp người ta trước.

Giang Ký Chu không trì hoãn, dắt con gái nhỏ đến bên cạnh, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói: “Ngưng Châu đừng sợ, bọn họ không phải người xấu, ở nhà chúng ta vài ngày liền đi, mấy ngày nay Ngưng Châu ở lại trong phòng chăm sóc vị công tử bị thương kia được không? Tỷ tỷ đã đính hôn, ở cùng bọn họ sẽ bị người ta nói xấu, như vậy sẽ không thể gả cho Cố đại ca của con.”

Ngưng Châu tám tuổi đã hiểu chuyện, lúc trước sợ hãi là bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, lúc này nghe phụ thân ôn nhu nói, tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, “Ta đều nghe cha.”

Giang Ký Chu đôi mắt ươn ướt, ôm nữ nhi vào lòng, một hồi lâu mới nắm tay Ngưng Châu đến trước mặt Trình Ngọc, khẩn cầu từ đáy lòng nói: “Tiểu nữ còn nhỏ, nếu chân tay vụng về phạm sai lầm, xin hai vị công tử bỏ qua cho, đừng dọa nàng.”

Trình Ngọc nhìn Ngưng Châu một cái, lạnh lùng nói: “Chỉ cần nàng nghe lời, chúng ta sẽ không hà khắc với một đứa trẻ.””Ta đều nghe theo ngươi, ngươi mau thả tỷ tỷ của ta ra.” Ngưng Châu nép vào trong lòng phụ thân, sợ hãi năn nỉ.

Giang Ký Chu rốt cuộc không nhịn được, rơi lệ.

Mặt Trình Ngọc không cảm xúc, đẩy cửa ra, để gian ngoài lại cho cha con Giang Ký Chu, hắn mang theo Ngưng Châu đi vào bên trong.

Hàm Châu hoảng sợ nhìn muội muội đi vào cùng ác nhân kia, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nhìn về phía phụ thân.

Giang Ký Chu không lấy khăn trong miệng nàng ra, nhẹ giọng giải thích, chờ nữ nhi trấn định rồi, hắn mới cởi trói cho nàng, mạnh mẽ lôi người ra khỏi phòng, dặn dò nàng, “Mấy hôm nay con tạm thời ở cùng với đám người Xuân Liễu, bọn họ đi rồi con lại dọn về, cũng không cho phép lén chạy tới thăm. Hàm Châu nghe lời, cha sẽ không để cho muội muội con xảy ra chuyện, con tự bảo vệ mình chính là giúp cha, hiểu không?”

Hàm Châu quay đầu lại, nhìn sương phòng quen thuộc, khóc, “Con biết rồi, nhưng cha phải đáp ứng con, mặc kệ bên này ra chuyện gì, cha đều phải lập tức nói cho con, đừng giấu con..” Nàng sợ muội muội xảy ra chuyện, sợ phụ thân xảy ra chuyện, nàng chỉ còn lại hai người thân này, nếu bọn họ thực sự có bất trắc, nàng cũng không sống nổi.

Giang Ký Chu trấn an, vỗ vỗ bả vai nàng, kiên định nói: “Hàm Châu đừng sợ, sẽ không có việc gì, tất cả đều có cha.”

Hàm Châu khóc lóc gật đầu.

Một lát sau, Xuân Liễu, Thu Lan liền đem đệm chăn quần áo của Hàm Châu dọn lại đây.

Khi Hàm Châu đang phân phó hạ nhân, đại phu đã tới rồi, mau chóng đem kim sang dược đưa đến hậu viện.

Nước ấm băng gạc đều được chuẩn bị tốt, Giang Ký Chu lấy vải bịt mắt Ngưng Châu lại, ôm nàng đặt lên trên ghế, bảo nàng ngồi yên lặng, lúc này mới trở lại mép giường, dùng sức giữ chặt bả vai Định Vương.

Vẻ mặt Trình Ngọc lạnh lùng mà trấn định, một tay ấn ngực Định Vương, một tay chậm rãi đặt lên nửa cây tên..

Giang Ký Chu nhắm mắt lại.

Ngưng Châu ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế cạnh cửa sổ cách đó không xa, trước mắt bịt miếng vải đen, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là tò mò cha và người xấu đang làm gì, chợt nghe một tiếng rên, vừa thấp vừa trầm. Ngưng Châu không hiểu sao cảm thấy có chút đau.

“Cha?” Nàng sợ hãi kêu lên.

Đôi mắt sâu thẳm của Định Vương theo tiếng kêu nhìn lại, còn chưa thấy rõ bóng người, lại hôn mê bất tỉnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN