Phiêu Cung - Phần 11 - End P1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1814


Phiêu Cung


Phần 11 - End P1


Dường như cô gái ở một thế giới khác lại làm người khiến vị Tam Vương này rung động,dù trái tim không có nhưng lại nhẹ nhàng đến kì lạ vì người con gái mình thích,nhưng thích không phải là yêu?
Tôi mở mắt trên con đường đầy tuyết này tiếng gió xào xạc những chiếc lá rụng của mùa đông trơ trọi dưới nền tuyết,thấy Tam Vương cứ bước vô định trong tuyết ,dấu chân người in hằn lên nền tuyết trắng,tôi ngoái lại nhìn dấu chân rồi đếm đếm…( thấy dấu chân từ rất dài phía xa)
-Chết em ngủ bao lâu rồi …
-Khoảng 2 tiếng…( giọng lạnh tanh)
-2 tiếng,vậy anh cứ đi bộ 2 tiếng rồi sao?
-Vậy thì ngươi phải dậy sớm hơn mới phải chứ ( tôi ôm cổ Tam Vương rồi thơm lên má)
-Em nặng không ( Tam Vương cười)
-Không ngươi rất gầy,mang thai cũng không béo lên là sao?
-Em bầu nên ngủ suốt thôi,lại buồn ngủ rồi ( Tam Vương với tay ra sau kéo mũ lên đội lại cho Lam) ô tuột mũ rồi ( cười ngơ ngơ)
-Ngủ đi ( kéo mũ lên rồi ôm đầu Lam sát vào cổ) ta đi bao lâu nữa cũng được…
-Em mỏi rồi chúng ta về nhà thôi
-Nhà???
-Đúng vậy về “ Phiêu Cung” thôi ( tôi chỉ tuyết rơi lên bàn tay) tuyết rơi rồi,lần trước tuyết rơi đầu mùa chúng ta cũng bên cạnh nhau lần này tuyết lại rơi lần nữa chúng ta vẫn đứng cạnh nhau,hy vọng tuyết rơi đầu mùa năm nào chúng ta cũng sẽ bên nhau…( Tam Vương đổi sắc mặt tái đi ) có được không?( Tam Vương k trl)
-Về thôi
-Xì …( tôi lầm bầm) chả có chút lãn mạn nào …
Trở về Phiêu Cung Tam Vương ôm tôi vào lòng rồi nhắm mắt…
“ Ngủ đi ,đừng cọ quậy ta muốn ngủ” ( Tôi với tay ôm lấy cổ Tam Vương)
-Không nói em cũng ngủ ( Tam Vương cười nhẹ rồi bàn tay đặt lên bụng tôi xoa)…
Tôi thấy mình rất hạnh phúc.
Tại Hoàng Cung
Ngũ Vương: Dường như Tam Vương bị thương khá nặng
Vua: Anh ấy có lòng tự trọng rất cao 1000 loài hoa đó nếu bám lấy ta,ta chắc sẽ không trụ nổi đến giay thứ hai…Ngũ Vương hãy lui về đi Tam Vương cần có thời gian nghỉ ngới
Ngũ Vương: Vâng thần xin lui.
Ngũ Vương quay đi cười mừng thầm,về tới Băng Cung
Lão Quân: Sao rồi dò hỏi thế nào
-Con lên Phiêu Cung hắn từ chối gặp chứng tỏ bị thương rất nặng,Vua cũng khẳng định như vậy ,nếu với tính hắn sẽ thể hiện mình không sao nhưng lần này có lẽ chúng ta đánh giá hắn quá cao chăng?
-Đúng vậy đấy đây là thời cơ tốt để chúng ta khởi binh lật đổ Vua…
-Ha ha ha Tam Vương ơi là Tam Vương chỉ cần tao lên làm Vua,tao sẽ san bằng Phiêu Cung của mày,tao mới xứng làm Vua…
Ly đứng bên ngoài cửa nghe thấy sợ hãi bám vào tay người hầu…
Ly: Giúp ta gửi một bưc thư đến Phiêu Cung
-Nơi đó vừa ra lệnh cấm không ai đươc tới gần ngay cả một con chim lạ,trái lệnh sẽ bị giết ạ…
-Vậy phải sao đây,Ngũ Vương ngài ấy đang đánh mất bản thân mình thật rồi…
Tam Vương thấy Lam ngủ anh ta mở mắt dường như ngài giả vờ ngủ…ông ta ngồi dậy vuốt tóc Lam rồi đôi mắt đỏ ngầu lên…đến khi sợ miệng bật tiếng ông ta biến mất…ra cây cầu sen Tam Vương ngẩng lên nhìn trời “ Tuyết Đầu Mùa” ( tuyết rơi xuống) Tam Vương cười như kẻ điên…Sen nở rộng đón những hạt tuyết,tiếng cười như mỉa mai cuộc đời
Vũ Khả: Tam Vương người sao vậy?có thể nói cho thần biết không ( tuyết rơi khắp Phiêu Cung)
-Ta vui mà,ta đang vui rất vui là khác…
-Ngài sao vậy,ngài đừng làm thần sợ ( Tam Vương cười ngạo nghễ dưới trời tuyết)
-Ngươi có biết đến khoảng cách vĩnh hằng của số phận không?
-Cái đó thần không hiểu ạ…( Tam Vương tắt nụ cười)
-Ta đã nhìn thấy trước tương lại giữa ta và Lam,trong lòng ta chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại đi xa đến như vậy,giờ thì ta đã đi quá xa rồi,ta cần phải làm mọi thứ để ngăn cái thứ “ Định sẵn là lưu lạc”
-“ Định sẵn là lưu lạc” không lẽ ngài thấy gì rồi ạ,ngài không thể thay đổi được số phận…
-Ta nhất định sẽ làm được,ta tự do tự tại đã mấy ngàn năm nhưng giờ ta đã vướng bụi trần rồi và ta sắp có con rồi…
-Ngài không thể thay đổi được điều đó là trái đạo trời sẽ bị hình phạt nặng nề lắm Tam Vương.
-Ta chấp nhận ( ngắt bông sen trắng cầm đi vô hồn trên cầu)
-Tam Vương xin hãy nghe thần,Tam Vương người xin hãy nghe thần ( Vũ Khả dập đầu đến chảy máu trên cây cầu để cầu xin Tam Vương suy nghĩ lại)… Tam Vương nếu đã định sẵn là lưu lạc ngài không đươc trái ý trời…Tam Vương…
Tuyết vẫn rơi,cơn mưa tuyết do Tam Vương tạo ra u buồn và ảm đạm,chúng không đẹp và tràn đầy sức sống giống như “ Tuyết Đầu Mùa” rơi trên bàn tay Lam…
Hôm sau sáng sớm tại Phiêu Cung tôi vươn vai sau một đêm ngon giấc,nhìn sang bên cạnh trên đệm lạnh ngắt tôi tự nghĩ kb rằng ngài ấy dậy từ bao giờ
Tiểu Đơn: Chị dậy rồi à,Tam Vương sẽ đóng cửa dưỡng thương vài ngày,nói là không được làm phiền
-Kể cả tôi sao?
-Đúng vậy ạ ngài ấy đặc biệt căn dặn là chị không được tới chính điện…
-Xì thèm vào này lần trước có nghe con Mèo ghẻ đó ( Miêu Lan) nói rằng phía sau Phiêu Cung có thung lũng cỏ may sao chị chưa đến đó bao giờ nhỉ…
-Nơi đó là nơi cấm ai tới mà chắc cô ta nói dối thôi ạ
-Không đúng nếu cấm sao cô ta lại biết đó là thung lũng cỏ may…chị nhất định phải đi xem nơi đó ra sao
Tôi cầm váy chạy ra ngoài va vào Tiểu Đồng thấy đang bê bát canh hoa.
Tiểu Đơn: K dc đâu chị… ( đuổi theo)
Tiểu Đồng: Đi đâu mà vội vã vậy
-Tôi đi dạo ( nói lảng đi) anh bê canh cho ai vậy Tam Vương đóng cửa mà…
-Cho Vũ Khả chẳng hiểu sao cứ như kẻ mất hồn chẳng nói năng gì ngồi trong góc phòng,tôi sợ anh ta kiệt sức …
-Hay anh ấy đang yêu nhỉ
-Cậu ấy có vợ rồi mà
-Thật sao ,sao tôi không biết
-Cái này …tôi đi đây ( ấp úng đi trước)
Tôi dắt tay Tiểu Đơn đi vội vàng
Tiểu Đơn: Chị phải hứa k nói ra thì em sẽ chỉ đường
-Có ai đâu mà nói yên tâm đi ,mà này Vũ Khả có vợ rồi sao
-Đúng vậy chị ạ,khi em chỉ là một cây mầm khi bố mẹ mới sinh em,em có gặp Vũ Khả cùng vợ cũng làm việc cho Tam Vương,vợ Vũ Khả là một quan võ đấy,phụ nữ mà không tầm thường chút nào ( vừa đi vừa nói)
-Vậy sao giờ vợ anh ấy đâu
-Cô ấy và Vũ Khả bị định sẵn là lưu lạc nên chỉ được một người tồn tại,cô ấy đã tự sát khi biết được chuyện đó
-Trời ơi thật sao “định là lưu lạc” cái đó là gì mà ghê gớm vậy
-Đó là sớm muộn gì ông trời cũng sẽ tách họ ra làm hai chỉ được một người sống sót,nếu không muốn bi thương thì một người nên chết trước…
-Có chuyện đó sao,có quá mê tín không?
-Ngày đó Tam Vương nói Vũ Khả từ bỏ đi nhưng anh ta không nghe nên vợ anh ta đã tự sát để anh ta dc sống.
-Tình yêu của họ thật đẹp,thật ngưỡng mộ (tôi buồn cúi đầu)
-Đến rồi ( Tiểu Đơn đẩy cánh cổng)
Phía trước mặt tôi thung lũng hoa cỏ may thật đẹp ,tôi bước vào thì thấy toàn rắn bò lổm ngổm nhưng tôi bước tới đâu chúng lùi lại tới đó.
Tiểu Đơn: Quay lại thôi chị bảo thấy là được mà,thấy rồi thì chúng ta về thôi nếu Tam Vương phát hiện ngài ấy sẽ không vui đâu
-Kệ không sao chị bảo kê ( tôi vẫn đi vào thung lũng đến trước một ngôi mộ dưới một gốc cây liễu)…
Phần Mộ: Vương Liễu.
Tôi thấy ảnh trên ngôi mộ,người phụ nữ mất khi còn khá trẻ và có đôi mắt giống hệt Tam Vương,tôi sờ tay lên tấm bia chợt bụng đau dữ dội khiến tôi ngã quỵ.
“ Đau quá,sao vậy nhỉ đã đến ngày sinh đâu”
Tôi thấy em bé trong bụng chồi hẳn bàn tay lồi lên trên bụng và em bé cũng đặt tay lên ngôi mộ,tôi sợ đến cúi đầu.
“ Con là vợ của Tam Vương,có phải là mẹ không ạ”…
Vừa nói dứt lời em bé bỏ tay khỏi ngôi mộ,khiến tôi hết đau đớn,sinh linh nhỏ chưa ra đời nhưng lại biết chồi bàn tay ra sờ lên ngôi mộ như thể hiện máu mủ gặp nhau vậy…
Tôi dập ba lậy rồi quay đi,Miêu Lan nói dối hôm nay nếu không có đứa con này mình cũng sẽ không bước vào đây được,người ngoài như cô ta không thể nào vào đây được,vậy tại sao cô ta lại nói như thể đã từng tới đây vậy…
Tại Hầm Mộ
Thái Hậu: Ngũ Vương hắn đang khởi binh tạo phản rồi con ạ
Bát V: Để cho chúng cắn xé nhau,giờ việc chúng ta làm là chờ đợi thời cơ,chờ khi con hồi sinh thì 1 ngũ vương chứ 10 tên như hắn con cũng sẽ bóp chết…
Thái Hậu: Tam Vương thì sao hắn rất mạnh
-Hắn đang tự đưa bản thân đến chỗ chết rồi nên con đã nói chúng ta hãy chờ ( Bát Vương cười ngạo nghễ)…
Bên Ngoài Cung…
Ngũ Vương: Hỡi tướng sỹ,chúng ta phải dành lại đất nước vì không thể để cho kẻ nhu nhược như hắn làm Vua,chính hắn và Tam Vương thông đông giết chết Thái Tử ( Vua trước) chính chúng âm mưu chiếm đoạt ngai vị,ta ở đây hôm nay để đòi lại một sự công bằng…
Binh lính hô hoán ,Ngũ Vương cho đóng băng hết tất cả các mặt sông chặn nguồn nước vào cung…
Tại Hoàng Cung
Vua: Tên khốn kiếp
Quan Võ: Thần xin lệnh đi dẹp giặc tạo phản
Quan Văn: Nước trong cung vẫn còn nên chúng thần nghĩ càn phải vạch định kế chính xác để diệt hắn,Miêu Quốc đã đứng sau ủng hộ hắn,thần nghĩ có nhiều điều khuất tất ở đây…thần xin mời Tam Vương tới để xin thêm ý kiến
Vua: Tam Vương đang bị thương chúng ta k nên làm phiền,ta là Vua tự ta sẽ quyết định mọi thứ được, Quan Võ điều động 1 vạn lính tinh nhuệ chia làm hai hướng….
Tại Phiêu Cung…
Miêu Lan đứng chờ Tam Vương trên cây cầu gỗ…cô ta phá ma kết của Vũ Khả rất nhanh…
Miêu Lan: Tam Vương em tới rồi ( Tam Vương vụt rất nhanh từ trong phòng ra cây)
Tam Vương: K tồi ngươi phá dc ma kết của Vũ Khả quả k tồi
Miêu Lan: Em muốn biết lý do mình bị trục xuất khỏi Phiêu Cung,em được cưới hỏi đàng hoàng…
Tam Vương: Ta chưa bao giờ là chồng ngươi,cũng chưa bao giờ ngỏ lời lấy ngươi dựa vào đâu ngươi cho mình là người ở Phiêu Cung vậy.
Miêu Lan: Người quên hết rồi sao
-Chuyện gì?
-Khi em 15 tuổi em có nói với người rằng nếu có một ngày em được gả vào Phiêu Cung người nhất định phải nhớ em…( Tam Vương nhớ lại)
Khi xưa Miêu Quốc sang trình diện Hoa Quốc thì có một con mèo trắng bị thương nằm ở góc sân Hoàng Cung,Tam Vương thấy tội mang về cho uống nước hồ sen con mèo hoá thành thiếu nữ 15 tuổi
Thiếu Nữ: Cám ơn người đã cứu tôi,tôi muốn báo đáp
-Ra khỏi đây đi( lạnh tanh quay đi)
-Không nếu không báo đáp thì không đúng với tính cách của tôi…
-Ngươi k sợ ta sao ( Ý nói khuôn mặt)
-Khi ngài bế tối lấy nước hồ sen nhìn xuống hồ tôi thấy ngài có gương mặt hoàn toàn khác.
-Miêu Quốc quả là sản sinh ra nhiều đứa trẻ thông minh,mau trở về đi.
-Nếu có một ngày em được gả vào nơi này ,người nhất định phải nhớ em…
-Ta sẽ chờ ngươi ( xoa đầu rồi quay đi)
Tam Vương thở dài khi vừa nhớ lại
Tam Vương: Là ngươi à đó chỉ là lời nói bông đùa ,tại sao lại để trong lòng,quay về đi
-Trừ khi chết nếu không em sẽ k đi đâu cả ( quỳ xuống chân Tam Vương,Tam Vương lùi lại) xin hãy để em dc hầu hạ người.
-Ta vốn chưa có ý đuổi ngươi đi nhưng ngươi đã đi quá giới hạn của mình,thông đồng vs Trần Vân hại người phụ nữ của ta vì sự vc do Trần Vân làm nên ta đã giết dù linh hồn cũng k dc phép tồn tại,cô ta tan biến mãi mãi…
-Vậy ý người là tha cho em vì em không sát hại cô gái bên cạnh người…nếu bây giờ em sát hại cô ta thì người có giết em không? ( Vụt đi )
Tôi đang ngồi xoa bụng ở hoa viên thấy gió rất lớn đến thấy cay xè mắt,chiếc ly trà rung lên…
Miêu Lan trong cơn gió dơ móng vuốt cào thẳng vào tôi khiến tôi ngã văng ra máu chảy đầy cổ …
Miêu Lan: Ngươi phải chết…( Tôi lấy tay che mặt thì xuất hiện cánh hoa sen,Tam Vương ôm lấy tôi bay lên cao tay ngài đầy máu tôi,gương mặt tức giận)
Tam Vương: Vũ Khả ( Vũ khả xuất hiện ) đưa Lam về phòng…( Tôi ôm cổ máu chảy ra thấy khó thở)
Tôi tóm lấy tay Tam Vương.
-Anh định làm gì vậy ( Tam Vương đẩy tôi vào tay Vũ Khả) Hoa Minh…
Tam Vương búng tay một cơn bão lớn nổi lên khiến tôi đứng phía dưới không thể nhìn thấy bên trên đang diễn ra điều gì
Vũ Khả: Cô bị thương nặng rồi mau trở về xem vết thương
-Nhưng mà cô ta làm sao vậy,tại sao lại muốn giết tôi.
Miêu Lan:Ngươi muốn ngài ấy hạnh phúc hay muốn ngài ấy bất hạnh
-Tất nhiên là hạnh phúc rồi cô nói vậy là sao
Miêu Lan:Vậy thì tại sao cô không chết đi ( cô ta hét lên bàn tay Tam Vương kéo cô ta vào cơn bão)
-Cô nói nốt đi tại sao lại như vậy ( Vũ Khả bịt mắt tôi trở về phòng) …
Tam Vương trong cơn bão đôi mắt đen xì giọng nói ngân vang khắp vùng trời
Tam Vương: Ta sẽ giết chết bất kì kẻ nào làm tổn thương cô gái ấy ,ngươi phải chết ( Tam Vương dùng cơn bão quấn lấy Miêu Lam siết chặt)
Miêu Lan:Em đã nói sau này lớn lên em nhất định sẽ ở Phiêu Cung này,nhất định sẽ lấy người,em đã nói dù có chết cũng sẽ chết tại nơi này,lời hứa trong tim sẽ chẳng thể nào phai nhạt…
Tôi đẩy tay Vũ Khả chạy ra nơi Tam Vương và Miêu Lan…thấy cô ta đang bị siết chặt bởi 1 cơn gió bão…
Miêu Lan: Em dù có chết cũng sẽ chét trong
tay người,em sẽ không hối tiếc vì điều đó.
Tam Vương lạnh nhạt xoay bàn tay Miêu Lan bị xé thành trăm mảnh ngay trên bầu trời,gương mặt Tam Vương dường như chẳng biểu lộ dù chỉ một chút cảm xúc thương tiếc…
Thân xác Miêu Lan bay khắp nơi rơi xuống ngay dưới chân tôi…tôi ôm miệng sợ hãi nhìn lên…
“ Anh làm gì vậy đó là giết người”
-Ta vốn là kẻ nhẫn tâm,em hãy ghi nhớ điều đó ta chẳng quan tâm bất cứ thứ gì trên cõi đời đặc biệt là thứ tình cảm dơ bẩn từ Miêu Lan…
-Dơ bẩn …( tôi ngã quỵ máu chảy trên tay tôi từ cổ) tôi kb thế giới của anh thế nào nhưng đối vs thế giới của tôi,tình yêu là thứ rất đẹp mà kp ai cũng được cho và nhận,anh đúng là kẻ không có trái tim …( Tam Vương cắn răng quay đi dẫm lên những mảnh xác vỡ trên thảm cỏ mà không hề bận tâm) …
Tại Miêu Quốc.
Chiếc vòng trên tay Miêu Quốc của em gái tặng vỡ tan…
Miêu Vương: Miêu Lan…em gái của ta ( hét len vì biết đã chết) …ta nhất định sẽ báo thù cho em,người đâu nói ngũ vương chuẩn bị tấn công vào Hoa Quốc ta phải tự tay phá huỷ Phiêu Cung đó
Lính: Thần xin vâng…
Miêu V: Miêu Lan của ta,ta đã sai khi nghĩ em có thể đưa tên đó về phò tá cho ta…ta đã sai rồi Miêu Lan à…
Tôi về Tiểu Đồng lấy nước hồ sen lau lên cổ còn tôi như kẻ mất hồn nằm nhìn lên trời…
Tiểu Đồng: Cô sắp sinh rồi mà lại bỏ ăn ,Tam Vương cũng mệt vì cô mất.
-Tôi đã thấy anh ta giết người lần đầu tiên,trong con mắt anh ta không hề có sự tồn tại của nhân sinh,anh phải bảo tôi phải làm sao đây?
-Cô ta định giết cô mà,ngài ấy lại sát giới vì cô đấy tại sao cô không suy nghĩ rằng tại ai,tại cô cả đấy,giờ cô còn ở đây trách ngai ấy k có nhân sinh,nếu k có nhân sinh tại sao lại cho cô làm người ,nếu k cô là linh hồn vất vưởng đói khát lâu rồi…
-Tôi…tôi…( k nói lại được Tiểu Đồng)
-Cô không ăn càng còn
-Thôi để đấy tôi ăn,tôi ăn…
-Đấy thế có phải tốt không ( cười) hãy nhớ ngài ấy là Tam Vương của thế giới ma thuật,quyền sinh sát chính là thứ ngài ấy nắm giữ bất luận cô có nói gì cũng chẳng thể thay đổi được ngài ấy…
Tôi bê bát súp cho lên miệng rồi bỏ xuống khi thấy lời Tiểu Đồng nói và nghĩ đến lời Miêu Lan,tại sao mình lại đáng chết ,không lẽ cô ta ghen đến vậy sao…tôi buồn khi thấy cái chết của người khác ngay trước mặt…
Tại chính điện Phiêu Cung
Vua: Hiện tại em đang cho Quan Võ đi hai hướng nhưng Ngũ Vương hắn cũng là một vị tướng giỏi,em lo sợ ảnh hưởng đến dân.
Tam Vương: Em đang làm Vua hay hắn đang làm Vua,hãy nghĩ đến địa vị cao quý của mình mà không được phép gục ngã,Ngũ Vương hắn có tài nhưng mưu ngắn,trận chiến lần này anh muốn em tự đưa triều đình thoát khỏi ba cái tạo phản vặt vãnh này,cố lên giờ em đã là Vua…
Vua: Vâng em hiểu rồi vậy k làm phiền đến anh nữa…
Tôi thấy nhâm nhẩm đau bụng,hay mình để bụng đói nhỉ…ra ngoài đi tới cây cầu tôi ngã quỵ cơn đau ngày càng đau hơn…tôi gọi “ Hoa Minh” đau quá…
Tam Vương nghe thấy lập tức vụt ra bên ngoài …thấy Lam đang ôm bụng nhăn mặt trên cầu…
“ Ngươi sao vậy”
-Đau bụng,đau bụng quá ,đau không chịu được nữa…( Tam Vương vội vàng bắt mạch trên tay tôi)…
-Không ổn rồi ngươi sắp sinh rồi…
-Còn mấy ngày nữa mà …( Tam Vương bế vụt đi tới bệnh viện ở thế giới của tôi)…
Bác sỹ: Đau lâu chưa ( hỏi qua loa) lên bàn nằm đi…
Tam Vương: Tránh ra ( tôi đau đến mơ màng bám lấy tay Tam Vương)
-Để họ làm
-Ta sẽ trực tiếp làm
-Không họ làm được để họ làm,hãy để con của chúng ta sinh ra bình thường…
-Ngươi điên rồi ta sẽ tự lấy nó ra ngươi sinh bình thường như con người sao dc
-Em làm được,cứ để em làm ,em sinh bình thường được…
Bác sỹ: Nói gì vậy đưa sản phụ vào trong đi ( Tam Vương mãi mới buông tay)…
Tôi: Sẽ sinh được…yên tâm…
Tam Vương tựa đầu vào tường thở dài nói qua tâm vs Vũ Khả
-Vũ Khả Lam đang sinh con rồi mau đưa Tiểu Đơn tới đây?
-Vâng có mặt ngay…ngài đưa cô ấy đi về đó sinh ah
-vậy ngươi nghĩ ở đó có an toàn,chiến tranh đang xảy ra nếu để bên ngoài có người biết Lam sinh con thì ta k thể yên tâm được,ở đây cô ấy an toàn…
Tôi đau đớn khi như có ai đó cầm búa đập vào vùng bụng dưới của mình vậy
Y Tá: Đứa trẻ chồi cả tay lên hằn rõ qua bụng luôn cả gương mặt cũng hằn lên
Bác sỹ: Nói linh tinh tay chân còn được xem phim ít thôi…nào cô gái khi nào tôi bảo dặn…
Bác sỹ vừa nói tôi đã dặn ra…dặn 3 hơi đứa trẻ không nhúc nhích chui ra tí nào…
Sao lạ vậy tử cung mở mà…đột nhiên đứa trẻ tụt đầu ra rồi nói vs bác sỹ
Đứa Trẻ: Xin chào …( Bác sỹ và y tá ngất ngay trong phòng sinh)
Tôi với tay khi thấy tiếng nói…
Đứa Trẻ: Mẹ con chỉ nói được vài lời đầu tiên trong cuộc đời,mẹ hãy cố gắng mẹ nhé vì bố và vì con ( tôi bật khóc nói xong thấy con trở về như những đứa trẻ khác nằm ngoan trên bụng mẹ)…
Tam Vương bước vào
Tiểu Đơn: Nằm yên để em cắt dây rốn…
Tam Vương: Vất vả rồi ( hôn lên trán tôi)
-Con của chúng ta nói em cố lên…( khóc )
Tam V: Đó là lời nói đầu đời ở nơi của ta ai cũng vậy…giờ thì có ta ở đây rồi ( Tam Vương ôm lấy Lam và đứa bé)
Tôi: Một chàng trai…
Tam V: Đúng vậy một chàng trai ( Hôn lên trán con rồi cười)…
Tôi được đưa về nhà bố thấy tôi trở về với đứa con nhỏ
Bố: Này là sao,bố đứa trẻ là ai
-Anh ấy sẽ gặp bố vào tối nay,bố đừng giận con nhé
-Con bé này giận gì?bố có cháu rồi ( Bế lấy con tôi) ông gọi con là gì nhỉ là Gấu nhé trông ghét chưa con sinh ở đâu?sao k gọi cho bố
-Ơ viện ạ con lúc ý đau quá nên quên mất
-Mày quên lão già này rồi à con,bố nó bao nhiêu tuổi
-Khoảng 35 tuổi ạ ( áng chừng vì kb bao nhiêu)
-Thôi miễn là nó tốt vs con là được,lên nhà nghỉ đi con
-Bố đây là Tiểu Đơn cô ấy sẽ phụ con trông bé Gấu…
-uk nào ông xem nào mai ông đi xây lại phòng cho gấu nhé…
Tam Vương về Phiêu Cung mang hết những giấy tờ quan trọng đi,phong toả ma kết
Vũ Khả: Ngài định làm vậy thật ạ
-Tạm thời ta sẽ tới đó sống khi nào con cứng cáp hơn,ta sẽ đưa cô ấy quay lại…
-Nhưng mà triều đình đang lâm nguy ngài định bỏ đi thật sao…
-Ta k có nghĩa vụ bảo vệ cái triều đình chết tiệt này…
Ngoài Cung cuộc giao tranh giữa hai bên vẫn diễn ra về phía Vua thua thảm hại…ngồi trên con cá mập Ngũ Vương cười nhẹ
Ngũ Vương: Thập thất nếu theo ta ,ta sẽ cho em một con đường sống
Vua: Im miệng dù hôm nay có phải chết ta cũng phải giết ngươi trước…kẻ phản loạn làm vấy bẩn gia tộc…
Ngũ Vương: Gia tộc này có cái quái gì đừng nhiều lời…( Ngũ Vương dâng nước biển lên rồi lao tới Vua…Vua dâng ngọn lửa …bên lửa bên nước giao tranh khiến ai cũng sợ hãi bàng hoàng)…
Tiểu Đồng hớt hải…
Tiểu Đồng: Tam Vương điện hạ thất thủ sắp không chống đỡ đươc rồi….
Vũ Khả: Tam Vương xin ngài hãy bảo vệ lấy Điện Hạ…
Tam Vương tay cầm túi đồ ,ông ta nhắm mắt…
Vũ Khả: Xong rồi ngài đi k muộn…
Tam Vương: Đi thôi ( biến mất cùng Vũ Khả)…
Vua bị nước chèn ép đến ngạt thở máu trong mồm ộc ra nhưng vẫn kiên quyết đứng không gục ngã
Ngũ Vương: Vua ơi là Vua chỉ dc vậy thôi,vậy thì sẵn sàng chết đi ( dậm chân nước lao tới lần nữa)
Vua: Dù có chết cũng k gục ngã trước kẻ phản loạn…
Làn nước lao tới Tam Vương từ trên cao hạ chân xuống đất dẫm mạnh…rầm làn nước đứng lại…Vua gục bám vào vai Tam Vương
Vua: Anh…em xin lỗi
Tam Vương vẩy ngón tay những bông sen từ khắp trên bầu trời rơi cánh lả tả …
Tam Vương: Xiên chết hắn ( Các cánh hoa trắng chuyển màu đen lao tới Ngũ Vương,Ngũ Vương bật dậy khỏi làn nước tránh các cánh hoa) biển gió lửa đối với ta giết ngươi dễ hơn là trồng một bông hoa ( Biển dâng lên cùng gió và lửa xoay chuyển tiến tới Ngũ Vương)
Ngũ Vương: K thể nào tại sao ngươi có thể tu luyện được ngũ thuật vậy…
Tam Vương: Từ khi ngươi còn chưa sinh ra ( Các cánh hoa lao vào Ngũ Vương chợt cô gái tên Ly chạy ra bị đâm liên tiếp bởi các cánh hoa)…
Ngũ Vương: Không…em điên rồi
Ly: Người sai rồi ,em làm vợ của người em k muốn người sai đường lạc lối…hãy để em được làm điều gì đó ý nghĩa,đến thế giới này quen biết được người là điều vô cùng may mắn với em…
Ngũ Vương: Không…không
Tam Vương tiếp tục đẩy lửa tới chỗ Ngũ Vương
Vua: Dừng đi anh ,hắn thất thủ lính cũng đã quy hàng rồi …
-Em muốn tha cho hắn
-Em sẽ k giét anh em của mình
-Đó là quyết định của em ,ta phải đi rồi…
-Cám ơn anh người anh em …
Tôi ở nhà cứ ngóng Tam Vương về,ngài ấy nói là sẽ trở về…chắc chắn sẽ về
Bố: Sao mãi không thấy nó về vậy con
-Có lẽ anh ấy bận k về kịp ạ bố đi nghỉ đi ngày mai anh ấy sẽ gặp bố thôi.
-Uk vậy bố đi ngủ đây con cũng ngủ đi mới sinh xong mà…( thấy lưng bố từ đằng sau)
-Bố ơi con xin lỗi bố vì tất cả …
-Chỉ cần con khoẻ mạnh và hạnh phúc thì bố cả đời có phải chờ con bố cũng sẽ chờ bằng dc con gái bố về ( tôi bật khóc vì thương bố)…
Tam Vương quay đi thấy Vua bị vụt bắn ra xa ộc máu mồm khiến ông ta ngạc nhiên
Bát Vương: Xin chào anh em ,em trở về rồi đây
Vua: Hắn…( chỉ vào bát Vương)
Bát V: Hắn làm sao ,ngươi kém cỏi vậy mà cũng đòi làm vua à…Ngũ Vương hắn đâu có nói sai hắn làm vua là đúng …
Tam Vương: Ngươi sao lại có thể tái sinh nhanh vậy được
Bát V: À cái này phải cám ơn Miêu Vương tự tìm đến ta trao đổi,nhưng mà linh khí hắn rất mạnh ta tự hỏi tại sao k giết hắn lấy linh khí và ta đã làm …
Vua: Ngươi trở lại vs ý đồ gì
Bát V: Nợ máu trả bằng máu chứ nhỉ Tam Vương ngươi đã sát hại ta còn gì ( Bát V dẫm chân trời đất rung chuyển)
Tam Vương: Thập thất lui về nghỉ đi ,ta k có thời gian để giải thích với ngươi…( Tam Vương vừa định đi Bát Vương dùng nước tràn lên giữ chân Tam Vương ) ngươi muốn chết đơn giản thôi,hnay là ngày cuối cùng ngươi thấy mặt trời ( Tam Vương bật khỏi làn nươc dùng nước lưa và gió kết hợp)
Bát V: Ta biết không đánh lại ngươi chính vì thế ta cần nắm điểm yếu của ngươi…Tam Vương ơi là Tam Vương cả đời ngươi thông minh chính trực vậy mà lại ngu dốt đến phút cuối cùng,ta đi đón Lam hộ ngươi nhé…( Vụt đi)
Tam Vương nắm chặt tay đuổi theo…
Tôi thấy tiếng nước dưới hồ trước cửa nhà như sôi sục…tiếng cười khanh khách rất quen…
Bát V: Chào người quen
-Sao anh lại ở đây
-Tam Vương gặp nạn rồi mau đi thôi
-Ở đâu tại sao ( tóm lấy tay tôi biến mất tới Phiêu Cung)…
Tới Phiêu Cung tôi nhìn xung quanh…
“ Tam Vương ngài ấy sao rồi”
Bát V: Phải gọi là Hoa Minh chứ (tôi quay lại nhìn)
-Ý anh là sao
-Em đã nói tên của hắn cho ta biết mà…
-Tôi nói khi nào…( Tam Vương vụt tới Phiêu cung thở mạnh)
Tam V: Lam qua đây ( tôi chạy trên cây cầu,cầu gẫy đôi Bát V ôm lấy tôi)
Bát V: Ấy chúng ta giải quyết êm đẹp nhé Tam Vương,một là ngươi chết hai là cô ấy chết ,ngươi biết sẵn điều ấy mà…
-Buông tôi ra anh sao vậy Bát V
Bát V: Ta từng thích cô nhưng cô lại thích hắn thật lòng,trái tim mà hắn dành để yêu ngươi là của ta…( tôi nhìn Tam Vương)
Tôi: Là sao vậy,anh ta nói vậy là sao?
Tam Vương: Hắn nói k đúng đâu …
Bát V: Thứ tình cảm ngu xuẩn đó ta lẽ nào k cảm nhận được ,tim vốn là của ta mà Tam Vương ( Bát Vương hôn lên tóc tôi)mượn tim của người khác để yêu một người có phải là quá đáng lắm không Tam Vương cao quý …
Tam Vương: Buông cô ấy ra ngươi muốn gì trái tim ta có thể trả nó cho ngưoi…
Bát V: Ta cần gì trái tim nữa,cái ta cần ở trong tay ta đây rồi điểm yếu của ngươi chính là yêu ,trái tim đó kp thuộc về ta nữa rồi…ngươi là kẻ quái dị ngay đến một trái tim để yêu như bao người bình thường ngươi cũng không thể có…
Tam V: Buông cô ấy ra ( Tam Vương Bay lên Bát Vương bóp cổ tôi)
Bát V: Quỳ xuống…
Tam V: Cái gì?
Bát V: Quỳ xuống và bò dưới chân ta ( Tam Vương dùng cơn bão thì Bát Vương bóp cổ tôi mạnh hơn) cô ta rất yếu một nhát nữa là đi đời đấy…
Tam Vương buông thõng tay…thấy ngài ấy cắn răng quỳ xuống tôi bật khóc lắc đầu
Bát V: Bò lại đây…nhanh ( Tam Vương của tôi bò từng chút một khuôn mặt biến sắc ) Lam này em biết gì không tự tôn của kẻ như Tam Vương rất lớn vậy mà hắn đang làm gì kia…chủ nhân Phiêu cung lừng lẫy đây sao…
Vũ Khả: Tam Vương ( Bị bát V đẩy bắn ra xa)
Bát V:Giờ thì ta có thể tự nguyện sai khiến hắn ,à nếu em muốn hắn thoát khỏi cảnh này thì em nên chết đi…em dám không,hay cũng chỉ vì vẻ uy nghi của hắn mà thích hắn ,giờ thì em nhìn xem hắn đang là gì kia…còn không bằng một con chó nuôi trong phủ…( Bát Vương dùng những chiếc lá đâm thẳng vào người Tam Vương)
-Không ( Tam Vương k chống cự lại người thương đầy máu)
Tam V: Thả cô ấy ra đi…
Bát V: Người phải đến liếm dưới chân ta…nhanh…( Tam Vương bật dậy hắn nhấc bổng tôi lên) nào ngu gì mà vì một con đàn bà ,lại đây đánh lại ta đi…
Vũ Khả lao tới đưa vào tay tôi con dao
Vũ Khả: Cô làm đi
Bát V: Cút ngay ( đánh Vũ Khả bay xa) ồ hắn còn đưa dao cho em kìa,dao tán hồn…con dao này khi đâm vào thân thể thì vô phương cứu chữa,tan biến trong gió…em dám k?
-Kp là dám hay không dám mà là việc tôi nên làm vì người tôi yêu ( tôi cầm đâm phập vào tim mình)
Tam V: Không …( bật dậy tóm lấy Lam đẩy Bát Vương ra) sao ngươi ngu dốt vậy…ngươi sẽ chết…sẽ chết đấy…
-Em chẳng sợ,nếu em còn sống hắn sẽ chẳng để anh yên,anh có thể bảo vệ em mãi mãi được không ( Tam Vương mím môi ôm nhẩy xuống hồ rồi nồi lên )
Vũ Khả: K có tác dụng đâu Tam Vương
Tam V: Vũ Khả ngươi có thể giúp ta nghĩ cách nào đó không,ta …ta ( hoảng loạn)
Tôi cầm tay Tam Vương…
-Trước khi nắm lấy bàn tay anh em chẳng thể biết rằng cuộc đời mà em đang sống lại tươi đẹp đến vậy,lúc này em rất vui vì chỉ cần thở nhẹ cũng có thể chạm vào anh…
Tam Vương dơ tay sờ lên má tôi tóc tôi rũ lên tay người,chúng tôi lại trong bộ đồ trắng tang thương gặp nhau trên cây cầu ngồi đối diện nhau…
-Ta …ta không muốn mất em,ta lần đầu biết yêu …( tôi cười trong nc mắt)
-Vậy là tốt rồi,trái tim này là của anh dành cho em ,như vậy là tốt rồi ( Tôi ứa máu mồm) em hình như sắp phải đi rồi ,cuộc gặp gỡ của chúng ta thật ngắn ngủi nhưng dù ngắn cũng đủ làm chúng ta thấy hạnh phúc phải không…còn bé Gấu nữa con còn quá nhỏ nếu có ngày chúng ta gặp lại chắc chắn đó là ngày tuyết đầu mùa…
Lam trong khoảnh khắc biến mất tan biến trong không trung ,Tam Vương ôm lấy nhưng chỉ còn hư không…ông ta cầm chiếc khăn quàng cổ còn xót lại trên nền của Lam rồi ôm lấy…
“ A…a…( Giữ tay lên tim) đừng bỏ ta “
Tam Vương rơi nước mắt khẽ lên chiếc khắn,đừng bỏ ta ( ông ta ôm khăn lăn lộn trên cầu) chúng ta sẽ rời xa nơi này…( Tam Vương những giọt nước mắt bằng máu như xé tim gan) …Hoàng Lam…
2 Thang sau…
Bát Vương bị các trưởng lão hoàng cung giam cầm dưới hầm mộ…
Bát V: Thả ta ra ngay
Trưởng lão: Ngươi định làm phản tuyệt đối k thể tha thứ,hãy nhớ dù có tái sinh thì sức mạnh của ngươi cũng không như trc nữa,ngươi sẽ bị giam cầm suốt đời tại đây…
Bát V: Ngũ Vương sao hắn không bị giam cầm
Trưởng Lão: Vì hắn là kẻ mất trí rồi ngươi và Thái Hậu vĩnh viễn bị giam cầm…
Bát V: Ta sẽ lại thoát ra được hãy chờ đấy..
Ngũ Vương ngày ngày nói chuyện một mình với vs cái bóng của Ly…
Ngũ Vương: Em ăn đi ăn xong ta sẽ lập em làm hoàng hậu…( cười điên dại)
Vua đứng ngoài thở dài rồi thấy Tiểu Đồng của Phiêu Cung
Tiểu Đồng: Điện hạ,thần phụng mệnh đem canh sen tới cho Ngũ Vương
Vua: Đưa vào đi…à Tam Vương sao rồi ?
Tiểu Đồng: Vẫn vậy thôi ạ…đã thôi tìm cách khiến cô ấy sống lại rồi ạ…
Vua: Cô ấy sẽ rất hạnh phúc vì đã hy sinh cho Tam Vương…
Tại Phiêu Cung…
Tam Vương mở bức ảnh chụp Lam khi mới vào cung ,ông ta ôm vào lòng…
“ Chúng ta tựa như cơn gió hư vô lướt qua nhau dù cho có kiếm tìm cũng chẳng thể thấy em nữa ,khoảng cách vĩnh hằng của số phận ta đành phải để em ra đi,từng bươc,từng bươc rời xa trái tim ta…ta vô cùng thương nhớ em ta tự hỏi tại sao chúng ta lại phải kết thúc thế này”( trên tay ôm gấu)
Vũ Khả gõ cửa
Vũ Khả: Thần đã chuẩn bị ạ ( Tam Vương tay cầm bông sen đi ra)
-Đi thôi…
-Tam Vương người k trách thần đã đưa con dao đó cho cô ấy chứ ạ…( Tam Vương k nói gì tiến tới hồ sen)
Đột nhiên trời có tuyết rơi…ông ta ngẩng lên rồi nước mắt rơi xuống…
Tam Vương: Em về rồi ( Quỵ xuống khóc ôm con) định sẵn là lưu lac…đáng lẽ buông tay nhau sớm sẽ chẳng có chuyện xảy ra…( hôn lên trán con r đưa cho Vũ Khả) ta k trách ngươi giờ thì ta sẽ cùng cô ấy say một giấc mộng để chuộc lại nước mắt của cô ấy)
Nói xong Tam Vương lấy sen cứa vào cổ rồi nhẩy xuống hồ biến mất …
Vũ Khả: Người an nghỉ
Tiểu Đồng: Ngài an nghỉ
Tiểu Đơn: Tam Vương sẽ vui hơn nếu kp sống mà ngày ngày thương nhớ…
Vũ Khả: Con cầu xin trời đến khi nào đó hãy để họ trở về…
Cánh cổng Phiêu Cung đóng lại ,Vua quỳ 3 lạy
Vua: Anh hãy an nghỉ…Việc Tam Vương tự sát sẽ là điều bí mật cuối cùng của gia tộc…các ngươi nghe rõ chưa
Hầu: Thần đã tẩy não hết nhưng người biết rồi ạ…
Vậy là hoa trong Phiêu Cung vân rơi,chỉ tiếc không còn ai ngắm hoa,tất cả bị chìm vào quên lãng vì một mối tình ngàn năm truyền kiếp….

The End F1

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN