Phiêu Cung - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1387


Phiêu Cung


Phần 8


Tôi có lẽ cả đời sẽ chẳng bao giờ quên cái hương vị của sen vào cái đêm này,mùi sen thơm nhẹ nhàng như chính con người anh ta vậy,sen phiêu lãng,sen tạo cho người ta một cái thiện cảm ngây ngất khi ngắm nhìn chúng và tôi cũng vậy,tôi dường như đang bị hương sen này quyến rũ…
-Anh là ai vậy,anh không phải Tam Vương ( tôi cố vùng vằng)
-Vậy theo ngươi ta là ai?
-Tôi không biết nhưng anh không phải…
Tôi cố dùng chân đẩy thân lùi lại…anh ta ôm vòng qua eo,chiếc váy của tôi mỏng manh trôi tụt xuống làm lộ ra đùi,tôi vội vàng kéo váy xuống anh ta cầm tay…
-Đêm nay ta nhất định sẽ chiếm hữu ngươi…( thấy ánh mắt anh ta đỏ lên)
-Tôi chưa sẵn sàng,tôi biết đã nói đồng ý cưới nhưng mà hãy cho tôi thêm ( Chưa nói hết anh ta hôn lên môi,tôi càng đẩy anh ta càng ghì chặt hơn) đừng tôi nghĩ rằng anh k thể
-Ta không thể ( anh ta cười lớn) vậy thì ai có thể động vào ngươi vậy…
-Anh say rồi mai chúng ta nói chuyện nhé ( tôi quay đi chiếc giường được các cánh sen bao phủ tôi k thể ra ngoài,cố nhắm mắt thoát khỏi căn phòng cũng k thể thoát)…
Anh ta kéo váy tôi xé toạc một nửa ,tôi sợ ngồi co ro lại…
-Tôi nói chưa sẵn sàng sao anh cứ ép tôi vậy …( Cánh sen tụt xuống)
-Ra ngoài đi,ngươi hãy biến khuất khỏi mắt ta luôn đi …( tôi đứng dậy rồi khựng lại nghĩ đến bản thân không thể đi đâu,nếu mình từ chối nghĩa là việc mình sẽ chẳng có thể bao giờ quay trở lại nơi mình sinh ra)
Tôi lẳng lặng quay lại giường,tự cởi bỏ đồ…
Tam Vương: Ngươi làm gì vậy?
-Nếu đây là thứ anh muốn,tôi chưa sẵn sàng nhưng trong lòng tôi xác định anh là chồng của mình rồi,tôi sẽ toàn tâm toàn ý theo anh chỉ cần anh giữ đúng lời có thể cho tôi trở về ( tôi cởi từng khuy áo hở dần xuống ngực tôi cắn răng dù rất xấu hổ,Tam Vương tóm lấy tay tôi rồi chúng tôi hôn nhau,nụ hôn đột ngột và hương thơm nhẹ của anh ta tôi sẽ chẳng bao giờ quên)…
Từng nụ hôn của anh ta lên môi rồi tai,tôi đỏ mặt…Tam Vương vẻ mặt hưng phấn hơn khi thấy tôi tỏ vẻ đồng thuận…ôm chặt lấy tôi bởi những cánh sen bay xung quanh tôi cảm nhận được ngài đang đưa cái đó vào trong tôi,tôi nhăn mặt bám chặt lên vai Tam Vương…
Tam Vương: Ngươi cảm thấy thế nào?
-Đau lắm
-Vậy ta phải thế nào với ngươi đây ( Tam Vương ôm chặt lấy tôi,tôi và người hôn nhau nhẹ nhàng nhìn nhau ngài hoàn toàn xâm nhập được vào thân thể tôi,tôi kêu a)…
Đêm đó bên ngọn nến tiếng thở ưm …ưm của tôi có lẽ nhưng cánh sen nghe thấy…tôi tóm lên tấm rèm rồi co người vì quá mệt,chiếc rèm đứt xuống ánh trăng bên ngoài len vào,tôi nhớ gương mặt người lúc này,ấm áp và làm tôi thấy bình yên đến kì lạ,cả đời tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ sẽ có ngày qua đêm với người mình không yêu và cũng chẳng hề quen…
Nửa đêm Tam Vương mở mắt thấy đang ôm Lam,cả hai trên người đều không mặc gì,nhìn chăn trên giương nhăn nhúm anh ta thở dài nhớ về hồi tối…
Tam Vương: Mình điên rồi ,điên thật rồi ( Lam quay sang ôm rồi ngủ ngon lành khiến Tam Vương khó xử đến ngạc nhiên)…
Lam: Tôi mệt rồi anh thôi đi dc k ( nói mơ)
Nhìn trên cổ và tay Lam đều có vết tím bầm Tam Vương lấy tay bịt lên miệng minh vì quá ngạc nhiên trước hành động của chính mình…( Biến mất)…Chạy tới hồ sen Tam Vương gục xuống bên hồ rồi nhẩy ùm xuống hồ rồi chồi lên mặt nước sôi sục …ông ta giận giữ khiến cánh bông sen sợ hãi cúi ngụp bông…
Tam Vương: Cả đời ta tại sao lại toàn mắc phải sai lầm đến thế này…từ khi cô gái đó xuất hiện…chết tiệt…
Sáng hôm sau tôi thấy tiếng chim hót,tiếng hầu gái đang quét dọn bên ngoài,tôi chợt tỉnh dậy,k thấy anh ta tôi tìm đồ để mặc …chiếc váy tan tành,bên dưới vùng kín đau rát…
“ Hắn dậy trước mình là thấy người mình rồi,ngại quá phải sao bây giờ”( Tiếng cửa mở Tiểu Đồng bước vào)
Tiểu Đông: Dậy thôi nào mặt trời quá cao rồi
-Này ai cho anh vào đây vậy
-Tôi làm thái giám lâu rồi đồ quỷ ạ ( ẻo lả) sao rồi đêm qua thế nào ( đưa áo choàng)
-Chẳng thế nào cả ( tôi ấp úng đỏ mặt rồi mặc áo choàng) mà sao anh làm thái giám từ bh vậy…
-Từ lâu rồi nhưng k tiện cho cô biết vs lại biết để làm gì nhỉ,mau đi tắm đi nước chuẩn bị rồi…
-Cho tôi hỏi anh ta có nói gì k?
-Ai cơ
-Còn ai nữa
-Ngài ấy đi săn từ sớm rồi
-Đi săn
-Phải nay dưới hoàng cung có cuộc thi săn hổ Vua và các hoàng tử đều đi rồi
-À ra vậy…vậy tôi đi tắm đây ( tôi chạy ù đi)
Tiểu đồng: Đúng là vô lo vô nghĩ nhưng nhìn hiện trường này thì hôm qua chuyện đó xảy ra rồi sao ( chăn chiếu xô nhăn ,rèm đứt và trên giường có vết máu) con quỷ nhỏ quả k tồi…
Tôi vào soi gương ngực đều có vết tím và cắn ,tay chân tím bầm khắp thân thể…
“ Anh ta là người hay là gì vậy”
Nghĩ lại chuyện đêm qua tôi đỏ mặt,k dc nghĩ nữa dù sao đó là chồng mình,mình đã kết hôn và việc qua đêm với chồng k có gì sai,nhưng anh ta có nghĩ mình dễ dãi không,thôi xong rồi liệu hắn có nghĩ thế không (tôi ỉu xìu ngụp mặt xuống nước)…
Tại Vườn Săn Hoàng Thất…
Vua bắn đâu trúng đó mọi người vỗ tay tán thưởng.
Ngũ Vương: Điện hạ thật văn võ song toàn
Thập Vương: Em cũng bắn đâu trúng đó mà ( Ngũ Vương lườm thập Vương) Tam Vương của chúng ta còn đỉnh hơn kìa…
Tam Vương cưỡi con báo cầm súng bắn 1 nhát súng chết 3 con hổ,anh ta như mất kiểm soát điên dại bắn chết các con thú cản đương…
Ngũ Vương: Tam Vương của chúng ta đang không vui hay là đang vui đây?
Vua: Mới lấy vợ tất nhiên là vui rồi,Tam Vương đủ rồi về thôi trời tối rồi…
Tam Vương mồ hôi nhễ nhại trong bộ đồ săn màu đen,thở hổn hển
Lính: Điện Hạ: 8 con hổ và 3 con nai
Ngũ Vương: 5 con hổ và không con nai
Thập Vương: 8 con hổ 5 con nai
Tam Vương ( ấp úng):28 con hổ 10 con nai…
Mọi người chúc mưng Tam Vương nhưng mặt anh ta chẳng hề vui vẻ,lầm lỳ cưỡi báo đi trong lặng lẽ…
Tôi sống tại Phiêu Cung vẫn dọn dẹp và làm mọi thứ như bình thường,tôi cảm thấy có gì đó yêu đời hơn,có lẽ do mình là gái đã có chồng chăng (tự cười tủm…”hâm”)…
Tiểu Đồng: Để đó có người làm rồi
-Tôi đi nấu canh cho Tam Vương đây ngài ấy bao giờ về vậy
-Chắc là sắp rồi ngài ấy ăn uống đúng giờ lắm…
-Vậy tôi đi nấu đây…( tôi vui vẻ đi nấu)
Cẩn thận từng chút một tôi hái từng hạt sen cho hầm nhỏ lửa…bê vào phòng chờ ngài ấy trong vui vẻ…mở cửa thấy Vũ Khả
Vũ Khả: Ôi vợ đảm là đây nhỉ
-Nói quá rồi anh ăn luôn để tôi đi lấy…
Vũ Khả: Thuỳ mị đột xuất nhé …
-Ngài ấy đâu rồi ạ
Vũ Khả: Tam Vương tạm thời phải ra ngoài vài ngày để tìm người …
-Vậy bao giờ ngài ấy đi
-Đi luôn rồi tôi về lấy chút đồ thôi,ngài ấy k có nói với cô sao
-Không có
-Chắc ngài ấy quên đừng nghĩ gì nhé.
-Uk anh đi đi kẻo muộn ( tôi cố gượng cười)…
Bên dưới ngoài thành Hoàng Cung Tam Vương đeo chiếc mặt nạ đứng chờ Vũ Khả,lễ hội đèn lồng diễn ra ông ta lặng nhìn các đôi viết tên nhau lên đèn rồi thả lên trời…
Vũ Khả: Xong rồi ạ người đích thân đi đón cơ ạ
-Đúng vậy ta cần phải có được cô ta trước Thái Hậu…
-À Lam hỏi thần về việc người đi ,ngài k báo cho cô ấy 1 câu sao ạ
-Không cần thiết ( quay đi)…
10 ngày trôi qua tôi thi thoảng vẫn lén lút tự ý rời khỏi Phiêu cung đến gặp Ly …
Ly: Ngài ấy đi vắng mà không nói với cậu sao
-Uk mình thấy không được tôn trọng
Ly: Ngũ Vương nếu k báo dc trực tiếp cũng sẽ bảo người báo lại mình…cậu có bh nghĩ ông ta thích cậu k?
-Chuyện đó không có đâu,chỉ là mình hay cả nghĩ,hay buồn vu vơ vậy thôi…
-Cố lên chúng ta giờ chỉ biết tâm sự với nhau,mình cũng k có ai ở hoàng cung này để nói chuyện cả…chỉ có duy nhất cậu là bạn.
-Mình cũng vậy,mình phải về đây tạm biệt
Ngũ Vương đứng sau cánh cổng cười nhẹ
Ngũ Vương: Tam Vương hắn cả đời chẳng ra khỏi cung vậy mà lần này có việc gì lại khiến hắn phải rời cung vậy,mình thật sự muốn biết…
Tại Thuỷ Cung
Thái Hậu: Lũ ngu đến bây giờ vẫn chưa tìm được con đàn bà đó,các ngươi muốn làm ta tức chết sao?
Quân Sư: Rõ ràng là định hướng ở phương Bắc nhưng khi chúng thần tới thì lại mất dấu
Thái Hậu: Cô ta cũng là kẻ có ma thuật lợi hại chỉ có kẻ hơn hẳn cô ta mới có thể tóm dc cô ta,kẻ đó là ai,Tam Vương hắn chưa rời cung thì sao có thể làm gì dc Vũ Khả cũng kp là đối thủ của cô gái đó
Quân Sư: Nhưng nghe nói cô ta bị mất một nửa ma thuật rồi ạ
Thái Hậu: Đó chỉ là ngươi nghe nói,mau truy tìm đi…à còn về việc giết Vua các ngươi tiến hành đến đâu rồi
Quân Sư: Vẫn để cho hắn sống trong hoang lạc thưa người
Thái Hậu: Con bò ngu dốt đó sao xứng làm vua đươc,chỉ có có Bát Vương con trai ta hoàn toàn đủ tài chí chỉ có điều tên khốn hắn giết con của ta,ta cũng sẽ khiến hắn chết không nhắm mắt Tam Vương cao quý ạ…
Tôi về Phiêu Cung đàn chim xà xuống mổ hạt đỗ…nuôi bọn bay lớn béo mượt mà chẳng bao giờ thấy trả ơn tao nhỉ…thấy Tiểu Đồng cùng đám hầu nữ đi đi lại lại gấp gáp
“ Tiểu Đồng đi đâu mà gấp gáp vậy”
Tiểu Đồng: Có khách nên tôi phải làm gấp
-Khách? ai vậy.
Tiểu Đồng: Tam Vương về rồi mà còn có khách nữa
-Vậy à anh ta đang ở đâu vậy
-Ở hồ sen…
-Vậy tôi đi đây
-Đừng khoan đã Lam ( Tiểu đồng quát lên)
Tôi chạy tới hồ sen nhìn 4 xung quanh đều không thấy ai,đâu có ai nhỉ..
Dưới hồ sen Tam Vương đột ngột nổi lên ở dưới nước tôi tiến tới nhưng rồi dừng lại khi thấy một cô gái ôm cổ anh ta,cô gái rất xinh mặc chiếc váy hồng …
Tam Vương: Ngươi thấy sao Trần Vân…
Trần Vân: Đỡ hơn nhiều rồi cám ơn ngài …
Tam Vương thấy tôi đứng trên bờ,tôi ấp úng quay đi nắm chặt tay…
Tam Vương: Ngươi tới khi nào vậy?
-Tôi vừa tới ,xin phép làm phiền hai người rồi ( tôi chạy đi)
Vũ Khả gọi với : Lam ơi đi đâu vậy cùng dùng bữa tối đi…
Tôi chạy vội về phòng không hiểu sao tự dưng tủi thân mắt đỏ ngầu,k muốn khóc nhưng mà thấy ức…chẳng hiểu tại sao,cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì khi trong những ngày qua luôn nghĩ về anh ta,coi anh ta là chồng của mình…
Tiếng Gõ Cửa
Tiểu Đồng: Đồ ăn chuẩn bị xong rồi.
-Tôi không ăn đâu nay tôi mệt,tôi đi ngủ đây…
Tiểu Đồng: Sao nay ngủ sớm vậy…
-Uk tôi hơi mệt…
Vũ Khả đi đi lại lại tỏ vẻ lo lắng
Tam Vương: Ngươi làm trò gì vậy?
Vũ Khả: Tam Vương ơi là Tam Vương sao ngài không hiểu cho phụ nữ,cô ấy lấy ngài rồi vậy mà chứng kiến ngài ôm cô gái khác,đã vậy còn chẳng giải thích gì.
Tiểu Đồng: Cô ấy nói không ăn
Vũ Khả: Đấy thần bảo rồi…
Tam Vương: Các người ăn đi ta xong rồi ( ăn xong canh lau miệng rồi vứt bụp khăn tức giận)…
Tiểu Đồng nhìn Vũ Khả thở dài
Tiểu Đồng: Hai người họ như nước với lửa vậy còn cô gái kia là ai mà dc tới đây tắm hồ sen của ngài ấy,còn ôm Tam Vương nữa
Vũ Khả: Chỉ là quân cờ của ngài ấy thôi đang bị thương nên cần chữa trị cho khỏi…
Tôi nằm lăn bên nọ lộn bên kia bụng sôi lên vì đói…chả có nhẽ ra bắt chim thịt…đói quá ( ôm bụng đi mò mẫm ra ngoài chui xuống bếp thấy toàn đồ ăn chay,có mấy cái bánh bao tôi hấp lên rồi mang ra vườn hoa ngồi ăn)…vừa ăn vừa nhìn đàn cá…mình ngu để hắn xơi xong rồi bây giờ hắn chán rồi ( tôi buồn cúi đầu)…ăn no xong năm nhìn lên ánh trăng trên trời tôi đếm sao rồi lim dim ngủ mất …đến khi nghe thấy tiếng đàn tôi bật dậy…men theo tiếng đàn tôi thấy Tam Vương đang gẩy giữa mặt hồ…thấy tôi anh ta dừng gẩy
Tôi: Cứ tiếp tục đi ( tôi quay đi)
-Đứng lại ( tôi vẫn bước khiến ông ta phải biến ra trước mặt) ta nói ngươi k nghe thấy à
-Có việc gì nói luôn đi
-Ngươi ăn nói kiểu gì vậy
-Tôi là vậy đấy nếu không chịu dc thì trả tôi về nhà đi…
-Đêm hôm đó ,cái đêm mà ta động vào ngươi hãy quên nó đi,đó là sai lầm trong giây phút và ta sẽ bồi thường tổn thất đó cho ngươi.( tôi cắn răng nhìn thẳng vào anh ta)
-Đêm nào tôi chẳng nhớ đêm nào cả ( tôi bc đi Tam Vương kéo tay đặt vào tay tôi 1 viên thuốc gì đó màu đen)
-Ta k muốn có sai xót uống nó đi phòng trừ ngươi mang thai tránh gây hậu hoạ ( tôi rơi nc mắt giật tay khỏi anh ta rồi cho viên đó vào miệng )
-Anh vừa lòng chứ ( tôi gạt nc măt trc mặt anh ta) ngày mai hãy làm như thoả thuận tôi muôn về nhà vài ngày…
-Được …( Lam chạy đi Lam vương lặng lẽ nhìn theo)
Trần Vân đứng bên kia hồ nhìn sang thấy sự viẹc của Lam và Tam Vương
Tam Vương: Cô muốn đứng đó nghe đến bao giờ vậy
Trần Vân: Chỉ là đi dạo em k cố ý
Tam Vương: Hãy biết thân phận của mình mà sống trong lặng lẽ ( Tam Vương vụt đi Trần Vân nhìn theo Lam)…
Cả đêm tôi k ngủ cũng k khóc mà ngồi thần người đến sáng,đối vs hắn đêm đó là sai lầm,sai lầm ( tôi cười mếu máo)…
Vũ Khả: Lam ơi tôi đến để đưa cô về…(tôi mở cửa thấy tôi bú rù hai mắt thâm quầng)
-Tôi xong rồi
-Cô định về như vậy à
-Uk tôi đến tay không cũng sẽ đi tay không
-Chỉ là đi vài ngày thôi mà…
Tôi tự nhủ trong lòng đi sẽ về hẳn…Vũ Khả đưa tôi qua cầu bước tới đã thấy tôi đứng trước cửa nhà…
Vũ Khả: Vui vẻ bên gia đình nhé
-Cám ơn anh ( tôi quay đi chạy một mạch vào cửa nhà mở cửa gọi to) bố ơi…bố ơi
Bố Lam đang lau ảnh con gái trên phòng chợt nghe tiếng con gái
Bố Lam: Tôi mơ hay sao vậy ( chạy xuống dưới thấy con gái ông ngã quỵ)
“ Bố ơi con về rồi”
-Tôi có mơ không? ( tôi ôm chầm lấy bố rồi bố nắn tay ) con của bố là thật
-Bố ơi từ nay con sẽ ở nhà sẽ không đi đâu nữa sẽ ở bên bố đến chết thì thôi
-Con bé này con tỉnh sao ở viện ngta k gọi cho bố nhỉ
-Cái đó đâu quan trọng hả bố ,con về rồi …
-Con ơi là con ( bố khóc trước mặt tôi) bao năm rồi con biết không…
Tại Hoàng Cung
Vua đang quan hệ với 10 cô gái lần lượt từng cô gái xếp hàng sợ hãi
Hầu: Điện Hạ dạo gần đây sao vậy chỉ tập trung vào chuyện trai gái việc của cung thì bỏ mặc…
Hầu2: suỵt đừng nói nhiều kẻo vạ miệng,bên triêu đình gần đây cũng loạn lên vì biểu hiện của Điện Hạ ( các cô gái bị hiếp đến chết rồi vứt ra ngoài)…
Thập Vương tới Phiêu Cung.
Thập Vương: Anh xem hắn càng ngày càng quá quắt sao có thể thành Vua được…
Tam Vương: Hắn đang làm Vua đó thôi ( uống trà bình thản)
-Nhưng đất nước rơi vào tay hắn sẽ không ổn các nước Miêu bên cạnh là tộc Mèo chúng ma thuật khôn lường nếu chúng biết Vua đang thế này,chúng chắc chắn sẽ tạo phản…
-Miêu Quốc,Vua nước đó cũng là một chàng trai tài ba,ta nhớ khi hắn còn nhỏ khoảng 10 tuổi có theo ba hắn ra chiến trường và nhìn vào mắt thằng bé đó ta đoán sau này hắn sẽ làm Vua quả là đứa bé dũng mãnh…
-Anh đang khen địch đấy à…
-Khinh địch mới chết chứ khen lại là chuyện đáng mà ( Tam Vương cười lớn)…
-Em về xem tình hình ra sao đã.
Tam Vương: Thập thất…em hãy chuẩn bị lên ngai vàng đi
Thập Vương: Anh nói gì vậy em sao dám
-Hãy nghĩ là phải làm chứ đừng nghĩ dám hay không?
-Em sao bằng anh được nếu nói em thì anh lên làm Vua mới đúng…
-Anh không màng cái vị trí đấy nhưng em thì cần để giữ vững gia tộc …hãy nhớ lời ta nói hôm nay…( Thập Vương gật rồi biến mất)
Vũ Khả: Dạ xong rồi đưa cô ấy về an toàn rồi ạ,người định bh cho cô ấy về 1 tháng hay là 2 hay là
-Một ngày ( nói lạnh tanh tiểu đồng đang rót trà khựng lại)…
Vũ Khả: À vâng 1 ngày bằng 10 ngày ở nơi đó nên là 1 ngày là đủ ( cười cho qua chuyện) 1 ngày…( lầm bầm)
Trần Vân: Tôi cảm nhận Bát Vương đang mạnh lên phải làm sao đây ạ
Tam Vương: Ngươi hãy giúp hắn hồi sinh
Vũ Khả: Ngài nói gì vậy?
Tam Vương: Cái gì hắn muốn ta sẽ làm cho hắn đến cùng…( Tam Vương đặt ly trà xuống nước trong ly chuyển sang màu đỏ)…
Những ngày ở nhà tôi như được sống lại,tôi cắt phăng mái tóc dài của mình đi rồi nhuộm đỏ với mái tóc ngắn đến ngang gáy,sơn màu móng tay hồng yêu thích đeo kính hồng và lái chiếc xe mini cooper màu hồng phăng phăng trên con phố ngập lá rơi của Paris thơ mộng…
Trở vè trường cũ gặp lại bạn bè ai nấy đèu khóc trc sự quay lại đột ngột của tôi…
Rika: 3 năm rồi giờ chúng tao cũng cpi ra trường còn mày tính sao ,trời ơi Lam ( ôm tôi)
Alex: Cô gái của tôi chào mừng quay lại…
-Thôi nào hôm nay đãi chầu ăn no say không no say k về
Rika: Mày tỉnh lại lâu chưa
-Mấy ngày trước,tranh thủ đi du lịch vài nơi với bố rồi thăm họ hàng nữa…
Rika: Con quỷ này đừng biến mất nũa
-Tao cũng nói vs bố nếu ngày nào đó con lại biến mất thì có nghĩa con đi du lịch và bố tao có nói “ Làm những gì con muốn chỉ cần con bố còn sống”…
Tôi thấy Hưng và Anna nắm tay nhau đi ra từ trường Hưng khuôn mặt gầy rộc đi khá khắc khổ đôi mắt vô hồn
Alex: Ê Hưng Lam quay về này ( Anna nhìn tôi,tôi thấy sau cô ta có một linh hồn đứng bên cạnh ,tôi nhìn thẳng vào linh hồn đó)
Anna: Anh Hưng và mình còn bận nhiều thứ hẹn mọi người sau …
Tôi thấy rõ linh hồn đó là một người đàn ông khá lớn tuổi,hắn có gương mặt khá độc ác,tôi gọi lớn
“ Hưng ơi,quay trở về đi” ( Tiếng nói của Tôi khiến Hưng khựng lại)
Anna: Đi thôi anh ,đi nào ( kéo bằng dc đi)
Rika: Con nhỏ đó thật vô ơn mà
Lam: Mai mình sẽ nói chuyện vs Hưng sau giờ thì chúng mình xoã thôi…
Ánh đèn lập lờ của quán bảr tôi nghĩ đến tên Tam Vương khốn kiếp đó mà nhẩy điên cuồng đến vã mồ hôi,cư nghĩ lúc anh ta đưa cho tôi viên thuốc đó mà thấy lòng nghẹn lại…khốn kiếp hắn là loại chỉ thích tình một đêm à…
Tại Hoàng Cung
Vua cười như điên dại lắc lư chao đảo tay cầm chai rượu…đập phá rồi dùng ma thuật giết hết hầu cận…
Vua: Ta là đấng tối cao là nhất …các người nghe chưa???( cười điên dại)
Tại Chính Điện
Quan: Điện Hạ đã mất kiểm soát k rõ nguyên nhân giết người hàng loạt và nói ra những lời lẽ k còn là mình…phải nhanh chóng soán ngôi
Lão Quân: Tôi có ý thế này tôi muốn đề cử Ngũ Vương kp vì là con rể mà Ngũ Vương hoàn toàn có thể đủ điều kiện để làm Vua…
Tam Vương: Ta đề cử Thập Vương anh dũng song toàn tấm lòng trời cao…
Các quan phân vân…
Quan 1: Vua nước Miêu cũng thuộc dòng dõi hoàng tộc bây giờ bỏ phiếu bầu chọn Vua vẫn phải có hắn,mà hắn thì như có âm mưu tạo phản…
Tam Vương: Chắc chắn không gửi thư đi xem hắn bầu chọn cho ai…
Nủa tiếng sau…
Lính: Có giấy báo của Vua nước Miêu
Quan: Mau đọc…
“ Ta Vua nước miêu nhưng thân mang dòng dõi hoàng tộc của Vương Triều Hoa Quốc…Ta bình chọn cho Thập Vương lên trị vì ngai vàng với điều kiện rằng Tam Vương của Phiêu Cung cao cao tại thượng,thần võ uy dũng là người ta nể trọng từ khi còn nhỏ,ước mơ của ta là được kết giao với Tam Vương nên ta muốn gả em gái của mình công chúa xứ Miêu cho Tam Vương,mong rằng điều kiện của ta không làm khó Tam Vương và Vương Triều Hoa Quốc”
Mọi người xì xào ầm lên
Quan: Hắn nhân cơ muốn kết giao vs triều đình nhưng ý của hắn là ý kiến cuối cùng vì hắn là người cuối cùng của Hoàng Tộc …
Lão Quân: K thể được k thể để cho Thập Vương lên ngai vàng ta k chấp nhận
Thập Vương: Sao lại có điều kiện kì lạ thế này…anh k cần vì em
Tam Vương: Ta đồng ý kết hôn với công chúa Miêu Quốc…
Quan: Vậy phán quyết đã định Thập Vương sẽ lên trị vì ngai vàng…Thập Vương điện hạ thiên an ( cúi đầu hô,lão quân tức giận)…
Ngũ Vương nắm chặt tay nhìn Tam Vương lừ lừ…( kết thúc buổi nghị chính
Thập vƯơng: Anh …anh …anh vì em mà nvay có đáng k
Tam Vương: Kp đáng hay k đáng mà nên hay k nên đối vs ta đàn bà có thêm hàng chục cô cũng vẫn là số 0 nên cứ yên tâm về cpi lên ngai vàng…( Tam Vương vỗ vai rồi biến mất)
Tại Phiêu Cung: Tam Vương thở dài vẻ mệt mỏi
Vũ Khả: Thần có nghe rồi ,công chúa Miêu nghe nói rất xinh đẹp nhưng mà ..( ý nói đến Lam)
-Đó là vấn đề đấy ( biến mất)
Vũ khả nhìn Tiểu đồng
Vũ Khả: Là sao
Tiểu Đồng: Ý ngài ấy là vướng Lam hâm đơ chứ sao nếu biết ngài cpi nạp thêm vợ cô ấy chắc bỏ đi mất…
Vũ Khả: Giông bão sắp đến với Phiêu Cung rồi trời ơi chỉ đường dẫn lối cho Tam Vương của con với…
Tại Hầm Mộ…
Bát Vương gần gắn kết linh hồn…
Thái Hậu: Vua bị soán ngôi Thập Vương lên ngôi con ạ,Vua nước Miêu hắn ra điều kiện để Tam Vương cưới em gái hắn…
-Tốt…quá tốt rồi ( Bát Vương cười lớn) hắn càng làm vậy cô ấy sẽ càng rời xa hắn khinh bỉ hắn,vs tính cô gái ấy chắc chắn sẽ k chấp nhận chung chồng,con bảo mẹ hãy làm thế này “ ghé tai nói nhỏ)
Thái Hậu: Được sao con
-Được con sẽ một mũi tên trúng 3 con chim …
Tam Vương về phòng rồi búng tay thấy Lam xuất hiện nằm trên sàn nhưng ăn mặc hở hang đầu tóc xanh đỏ,môi đánh son đậm màu…váy ngắn cũn cỡn đến khi nằm co hở quần trong…
Tam Vương tức giận…
-Ngươi đang làm cái trò gì vs thân xác mình vậy ( mùi rượu nồng nặc)
Tôi mở mắt nhìn ông ta rồi cười mỉa mai
-A chỉ thích tình một đêm còn gì,tôi kp là đứa con gái để ông chà đạp,tôi đã làm gì sai?( tôi khóc) tôi để cho ông động vào người là sai à…
-Ngươi say rồi
-Cũng giống anh đêm đó “ tôi say rồi tôi sợ không thể kiểm soát bản thân” vậy đấy ,vậy là anh sai hay tôi sai…nếu anh chán rồi thì vứt bỏ đi ,để tôi lấy người khác đi dc k( tôi rơi nc mắt) tôi chẳng phải gỗ đá để anh làm nthe đâu…
-Tại sao ta phải để cho ngươi lấy kẻ khác
-Tại sao không,tôi và anh chẳng là gì cả
-Ai nói với ngươi rằng ngươi k là gì cả ( Tam Vương bế tôi lên)
-Buông ra rồi sáng mai lại bảo quên chuyện đêm qua đi à
-Lần này ta tuyệt đối k quên
Bế tôi vào giường tôi cắn vào tay ông ta rất mạnh…
Tôi: Đừng động vào tôi,tôi ghét anh…
Tam Vương: Ghét là việc của ngươi còn làm gì là việc của ta…
-Anh đúng là sở khanh,lưu manh…anh làm tôi buồn bao ngày qua biết không,tôi kb đó là gì nhưng tôi sợ ,tôi sợ rằng tôi thích kẻ máu lạnh như anh rồi…
Tam Vương buông tay tiếng gõ cửa…
Tiểu Đồng: Vua đã chết ,mọi người nói ngày đăng cơ của Thập Vương sẽ là ngày ngài kết hôn với công chúa Miêu luôn ạ,thần đến để báo tin…
Tôi lùi lại…
Tam Vương: Ngày mai khi ngươi tỉnh lại ta sẽ nói rõ cho ngươi…
-Tránh xa tôi ra,lùi lại…( tôi rút con kiếm treo trên tường) kết hôn…vậy thì chúc anh hạnh phúc mãi mãi ( Tôi cầm kiếm cứa xoẹt vào cổ )
Máu bắn lên mặt Tam Vương…
Tam Vương: Không….ngươi điên rồi ( ngạc nhiên)
-Tôi kể từ ngày đồng ý lấy anh đã điên rồi ( Máu Chảy đầy tay Tam Vương bế vội vàng tới hồ sen) dù có tỉnh lại nếu anh kết hôn thật sự,tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chung chồng với bất kì cô gái nào khác …
Tam Vương đột nhiên mất ma thuật,ông ta chạy bế Lam chạy trên cây cầu vội vã,máu chảy đẫm áo ông ta…lần đầu ông ta như một người thường mất tất cả thậm chí đang mất đi chính cô gái mà ông ta đang cố giữ gìn…

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN