Phim Giả Tình Thật - Chương 73: Kết thúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Phim Giả Tình Thật


Chương 73: Kết thúc


Phản ứng khi công chiếu “Oán ca” không tệ, rất nhiều người đều cảm thấy bộ phim này có ý nghĩa sâu sắc, còn ấn tượng với diễn xuất của hai nhân vật chính. Phía Liên hoan phim còn tặng thêm vài suất chiếu cho nhiều người đến xem hơn.

Biết được tin này, Lậu Phong lập tức thở phào, đoạt giải là hi vọng xa vời, nhưng vẫn có mong ước được giới chuyên môn công nhận.

“Oán ca” được đề cử trong các đề mục diễn viên mới xuất sắc, nhạc phim xuất sắc cùng đạo diễn xuất sắc đã là tin vui. Danh tiếng của đạo diễn cùng diễn viên đều mờ nhạt, mà có thể được đề cử đến ba hạng mục là quá giỏi.

Vào đêm trao giải, Lậu Phong nói với Tô Cách và Trần Mục Dương: “Dù có giành giải hay không thì chúng ta cũng rất tuyệt vời!”

Tô Cách thấy y còn xoắn hơn mình, thường xuyên hít vào, xoa tay liên tục, chính là rất lo lắng.

“Anh bảo tụi tui phải thả lỏng mà? Sao anh còn rối rít hơn vậy?” Tô Cách nói mấy lần này cũng chỉ là muốn y đừng nghĩ đến vấn đề đó nữa.

Quả nhiên Lậu Phong trừng mắt với cậu, nhưng vẫn có tác dụng giảm căng thẳng.

Hai giải nhạc phim cùng đạo diễn đều đã công bố, họ đều trượt hết, chỉ còn lại một đề cử duy nhất… diễn viên mới xuất sắc nhất, và người được đề cử là Tô Cách.

Khách mời trao giải đã đứng trên sâu khấu, Trần Mục Dương nhỏ giọng nói bên tai Tô Cách: “Em đã nghĩ được bài phát biểu chưa?”

Tô Cách khựng một chút rồi gật đầu.

Kể cả có thắng hay không thì vẫn phải chuẩn bị sẵn bài cảm ơn, nhất là giải quốc tế thì phải dùng tiếng Anh. Nếu cậu không nói được thì chẳng phải là trò cười à?

Hai khách mời tán gẫu vài câu rồi bắt đầu công bố.

Tô Cách nắm tay vịn, trong lòng nổi trống hồi hộp.

Trần Mục Dương phủ tay mình lên, Tô Cách cảm thấy trên tay mình ấm áp, giọng MC cũng nhỏ dần.

Cho đến khi Lậu Phong kích động nhảy dựng, giang tay muốn ôm thì Tô Cách mới mê mang đứng dậy, cho y ôm một lúc, ngay sau đó là Trần Mục Dương cong môi cười đón cậu vào lòng.

Tô Cách còn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị đẩy lên sân khấu.

Chẳng lẽ… cậu đoạt giải?

Khách quý trao giải thân thiện cười, dùng ánh mắt tỏ ý mời cậu lại gần: “!”.

Tô Cách đỡ lấy cúp pha lê, đầu chậm nửa nhịp: “Thank you.”

Cảm nhận được sức nặng trong tay, cậu hít một hơi nhìn khán giả bên dưới, liếc mắt liền thấy Trần Mục Dương và Lậu Phong đều đang cười tự hào với mình. Sân khấu lớn như vậy, đón nhận nhiều ánh mắt như vậy, đến hiện tại Tô Cách cũng chưa từng tưởng tượng nổi có một ngày mình sẽ được đứng ở vị trí này.

Dừng vài giây, Tô Cách mới bắt đầu nhẹ nhàng mở lời.

… …

Ba năm sau.

“Ok! Cắt!” Đạo diễn hô to, Tô Cách thở phào, trợ lý nhanh nhẹn chạy đến phủ áo khoác lên vai cậu rồi đưa bình nước.

“Anh Tô, Mĩ Linh mới báo có một dự án muốn mời anh vào vai chính, hình như là phim hành động, nguyên tác rất nổi, hồi đó em cũng là fan.” Trợ lý xoa đầu cười cười.

Tô Cách hỏi lại: “Mĩ Linh muốn tôi nhận phim truyền hình?”

Sau khi Tô Cách giành danh hiệu diễn viên mới xuất sắc ở Liên hoan phim quốc tế M với “Oán Ca”, lại tiếp tục càn quét giải “Nam diễn viên chính xuất sắc” ở Liên hoan phim Hàn Quốc, lập tức lên như diều gặp gió, rất nhiều kịch bản phim điện ảnh đều tìm cậu hợp tác.

“Oán ca” cũng nhờ thế mà được kiểm duyệt trong nước, mặc dù ít rạp nhận và cũng không nhiều suất chiếu, nhưng doanh số phòng vé rất tốt, hơn nữa thành thích ở nước ngoài cũng xuất sắc, thuộc vào diện ngựa ô phi mã đáng ngưỡng mộ.

Cơ mà khán giả rất bất mãn với kết phim, ai cũng mong Lâm Kiều và Tô Nham sẽ về bên nhau, còn không ngừng hỏi có phần hai hay không.

Nhưng cuối cùng lại thành Trần Mục Dương giải nghệ, “Oán ca” chính là tác phẩm cuối cùng của anh, mà đạo diễn cũng xác nhận sẽ không có phần tiếp theo.

Tô Cách hiện tại gần như đã đạt đến cấp bậc ảnh đế, tài nguyên dồi dào, đương nhiên rất chăm chỉ đóng phim. Lậu Phong còn nói: “Phải lên màn ảnh rộng mới có giá! Chứ mấy cái phim truyền hình trên TV chỉ có lâu râu mới chơi!”. Chỉ dựa vào một bộ phim thì tuổi đời danh tiếng sẽ ngắn, kịch bản vớ vẩn nhưng tiền đến mau, Lậu Phong sẽ không đồng ý nhận mấy thể loại tạp nham, nếu muốn tiền nhiều thì khác nào đập chính bảng hiệu họ xây.

“Vâng ạ, Mĩ Linh đang gửi kịch bản, rất nhanh sẽ đến tay anh. Chị ấy còn bảo anh yên tâm, dự án này không có nữ chính.” Trợ lý đặc biệt nhấn mạnh.

Vì nội dung chủ yếu xoay quanh gian tình mập mờ mữa nam chính và nam phụ, nếu có nhân vật nữ thì cũng chẳng liên quan đến nam chính.

Vốn dùng cớ này để thuyết phục Tô Cách, nhưng cậu nghe xong liền nhếch miệng cười nghiền ngẫm: “Có tình cảm với đàn ông à… thế mới khiến người nào đó xoắn quẩy đấy.”

Làm trợ lý thân tín nên cô cũng nắm được cuộc sống cá nhân của cậu.

Cô hơi lúng túng nhưng vẫn kiên trì thuyết phục, thật ra tiểu thuyết gốc rất hay, fans hâm mộ đông đảo, tác giả cứ cứng đầu không chịu bán bản quyền, mãi mới chuyển thể khiến fans nguyên tác như cô cảm thấy Tô Cách chính là lựa chọn số một. Cứ coi như cô đang vì người hâm mộ mà khuyên cậu nhận vai.

“Diễn xuất mà… nhất định phải có sự hi sinh vì nghệ thuật… em nghĩ anh Mục Dương sẽ không cản…”

“Được rồi, tôi đã hiểu, để đọc kịch bản rồi tôi sẽ cân nhắc.”

Về nhà, người nào đó đang ở trong bếp nấu cơm, mùi đồ ăn hấp dẫn toả ra khắp nhà.

Tô Cách làm mặt trẻ nhỏ dễ dạy đi vào bếp.

“Anh nấu món gì đó?” Cậu tò mò hỏi.

“Củ từ hầm sườn.”

“Hở?” Tên món này sao mà lạ thế.

“Hôm nay đóng máy à?” Trần Mục Dương vẫn nhìn nồi sứ trên bếp, không quay đầu.

“Vâng.”

Củ từ… cường dương… Cậu đã ăn nằm ba tháng ở đoàn phim… Ôi… xem ra hôm nay Trần Mục Dương sẽ không buông tha!

————

Cuối cùng cũng xong chuyện, Tô Cách nằm trong lòng anh: “Mĩ Linh nhận kịch bản mới cho em, phim truyền hình.”

“Ồ?” Trần Mục Dương nhướn mi.

“Nam chính, nhưng hình như có tuyến tình cảm với nam phụ.” Tô Cách cười đểu, muốn xem đối phương phản ứng thế nào.

Trần Mục Dương nhắm mắt cười nhạt: “Giờ trong nước c0imở đến vậy à?”

Đây không phải lời Tô Cách muốn nghe.

“Còn gì nữa không?”

“Sao nào? Chẳng lẽ muốn anh ngăn em nhận vai?”

Nếu Tô Cách đã muốn thì Trần Mục Dương phản đối cũng vô ích, nhưng nếu anh không thích thì cậu cũng sẽ xem nhẹ nó.

“Không mà…” Tô Cách yếu ớt phủ nhận.

“Ban đầu anh quyết định giải nghệ nhưng vẫn để em theo đuổi showbiz là vì điều gì?” Trần Mục Dương đột nhiên hỏi.

Tô Cách biết anh làm vậy để cậu có chỗ đứng tốt hơn trong giới, nếu như hai người đều trong nghề thì tình cảm sẽ gặp rất nhiều cản trở. Chỉ cần anh rút lui, cậu mới có thể yên tâm diễn xuất, làm việc mình thích, còn anh sẽ cố gắng bảo vệ mối quan hệ này.

Ba năm nay, dù Tô Cách có là người của công chúng, nhưng Trần Mục Dương đã sớm không còn là ngôi sao, chỉ còn là người làm kinh doanh bình thường, chẳng còn paparazzi nào săm soi.

Nói thật, cuộc sống hiện tại rất tốt, Tô Cách có thể tập trung đóng phim, công ty của Trần Mục Dương đã vào quỹ đạo, phát triển không ngừng, trọng tâm cuộc sống cũng dần quay về tình cảm đôi bên.

Vì thế mỗi lần Tô Cách rời đoàn phim về nhà đều sẽ có Trần Mục Dương đang nấu cơm chờ. Sau đó hai người cùng đi dạo, làm mấy chuyện không trong sáng, sống những ngày bình thường như bao người.

“Vậy trước khi em nhận vai thì chúng ta đăng ký kết hôn được không?” Tô Cách cũng là đột nhiên nghĩ ra, mở miệng đề nghị.

Trần Mục Dương ngẩn ra một chốc rồi gật đầu: “Được.”

Thế này cũng coi là cầu hôn, nhưng sao lại thành Tô Cách mở lời vậy?

Đúng là nói nhanh hơn nghĩ mà! Tô Cách vội sửa lời: “Không đúng! Sao lại là em nói? Em chưa từng nói gì nhá!”.

Nói xong quay đi giận dỗi.

Trần Mục Dương xoay người, tay đặt lên hông cậu: “Thật ra ai nói trước nói sau đâu quan trọng, kể cả không kết hôn thì cuộc sống hiện tại không phải rất tốt à? Dĩ nhiên nếu em muốn kết hôn thì anh cũng tình nguyện để em đeo gông, khoá em bên người, không ai cướp được.”

“Anh!” Tô Cách đỏ mặt xấu hổ, phỉ nhổ: “Già rồi còn mặt dày thế?”

Trần Mục Dương dửng dưng: “Nếu biết xấu hổ thì anh còn yêu em đấy? Lại còn oán trách nữa.”

“Hừ! Anh biết là tốt!” Dù nói vậy nhưng trong lòng Tô Cách rất ngọt.

Trên thế giới này luôn có một người lạnh lùng với người khác, nhưng luôn dõi theo cậu, cho dù miệng lưỡi không hề ngọt ngào. Không phải anh không nói được, mà là không muốn nói suông. Nếu bạn tin thì người ấy sẽ mãi ở đây. Nhưng nếu không tin, thì mong bạn luôn có niềm hi vọng, duyên phận chính là kỳ diệu như vậy đấy. Giống như Tô Cách gặp được Trần Mục Dương, từng chút một tốt đẹp sẽ đến.

HOÀN.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN