Trừ lần đó, cậu không nhận được nhiều lịch trình, vẫn là dựa theo nhịp sống bình thường, nên không yêu cầu công ty sắp xếp người đại diện.
Triển Dương là một công ty mới thành lập, dưới trướng chưa có mấy diễn viên, hầu hết là những người đã tham gia “Ái tình” nên mọi người đều coi nhau như bạn bè, chưa từng coi là công ty quản lý.
Đạo diễn cũng là anh trai hơn hai mươi tuổi, bình thường hay cùng mọi người nghịch ầm ĩ, chưa từng làm cao.
Bảo cây rụng tiền của công ty hiện tại chỉ có m1nh trần Mục Dương cũng đúng. Cơ mà anh thường xuyên “thần long kiến thủ bất kién vĩ” [1], thường ngày phải gọi tới n cuộc mới nghe. Cũng may hôm nào có lịch trình thì anh vẫn có mặt đúng giờ, mới tránh được thảm kịch không ai thèm hợp tác nữa.
Một tuần sau, Tô Cách được mạng Khốc Ưu mời làm người dẫn chương trình đặc biệt cho chương trình âm nhạc của họ. Đây là lần đầu tiên cậu làm MC, cũng là lần đầu tiên tách khỏi Trần Mục Dương hoạt động solo.
Nhớ đến trợ lý lần trước, Tô Cách nói công ty không cần xếp trợ lý đi theo. Dù sao ở Khốc Ưu cũng có phòng trang điểm, đến đó nhờ thợ trang điểm của người ta giúp mình m0ng má một tẹo là được.
Lần đầu tiên solo, Tô Cách khó tránh khỏi có chút rụt rè.
Vừa mới đi vào, cậu liền đụng được người quen, là… Đại Hữu.
Đại Hữu còn xinh đẹp, quyến rũ hơn. Tô Cách có điểm nghĩ không thông, một người con trai sao mặc đồ còn đẹp hơn con gái vậy?
Đại Hữu thấy cậu, gật gật đầu coi như chào rồi nhanh chân đi mất, hình như đương rất vội.
Tô Cách không quan tâm, theo nhân viên công tác vào gian quay hình.
Bố cục sắp xếp không khác nhiều so với gian lần trước phỏng vấn, chẳng qua không có hai cái ghế sopha thôi.
“Jason! Đây là MC đặc biệt của hôm nay, Tô Cách!” Staff giới thiệu cậu với một gã đang mải mê nghịch điện thoại.
Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười vươn tay: “Xin chào, tôi là MC của ‘Âm nhạc với Khốc Ưu’.”
“Chào anh, em là Tô Cách!” Cậu bắt tay Jason.
Jason và Đại Hữu có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau, ngoại hình Đại Hữu cực kỳ… xinh đẹp… Tô Cách chỉ có thể dùng một từ này để hình dung, bởi vì rất khó tìm được khí chất đàn ông trên người y.
Còn Jason lại đại diện cho sự khỏe khoắn, nhanh nhẹn của phái nam, hắn rất cao, da dẻ rám nắng, lúc cười còn để lộ hai má lúm cùng răng nanh.
Jason trông có vẻ là một cậu trai hay xấu hổ, Tô Cách ngồi bên cạnh, hắn chẳng thể chăm chăm chơi điện thoại nữa, mà cũng không biết kiếm chuyện để nói.
Tô Cách thì không phải type người hoạt ngôn, hai người xem như mắt to trừng mắt nhỏ.
Jason ngây người nửa ngày mới tìm được câu hỏi: “Cậu vẫn là sinh viên à?”
“Vâng.” Cậu gật đầu.
“Cậu học trường nào?”
“Dạ trường Z.”
“Thật sao? Tôi cũng từ Z mà ra này, mới tốt nghiệp năm nay liền được tuyển làm MC thực tập của Khốc Ưu.”
“À thế ạ…”
Cứ thế cứ thế, hai người tìm được chủ đề, bắt đầu tán gẫu qua lại.
“Đúng rồi! Trần Mục Dương cùng khóa với anh đúng không?”
“Trần Mục Dương? Anh không biết người này!” Jason suy nghĩ, hình như không có ấn tượng với cái tên này.
Tô Cách chợt thấy một quyển tạp chí trên bàn trang điểm, ảnh bìa chính là cậu cùng Trần Mục Dương, đã thế còn là tấm cậu ôm lưng hắn, nước mắt lưng tròng.
Cầm tạp chí, Tô Cách mặt dày chỉ chỉ.
Jason liếc mắt liền nhận ra Tô Cách: “Đây là cậu hả, còn tên này là ai, đẹp trai phết!”
“… Anh ấy là Trần Mục Dương.”
“Hả?” Jason cẩn thận nhìn chàng điển trai trên ảnh bìa: “Không thể nào, đẹp trai thế này anh nhất định không thể quên! Cậu chắn chắn hắn là sinh viên trường mình?”
Tô Cách định mở miệng, đột nhiên nhớ ra lần trước hỏi Trần Mục Dương có phải sinh viên trường Z hay không, anh không phủ nhận nhưng mà cũng không thừa nhận…
Tô Cách đột nhiên cảm thấy anh là con người rất bí ẩn, cứ tưởng rằng đã có thể bước vào cuộc sống của anh, nhưng thực ra cậu chẳng biết gì hết.
Jason buông tạp chí, thấy Tô Cách đần mặt suy nghĩ, liền phất phất tay: “Hey! Cậu sao thế?”
Cậu lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có sao ạ!”
Chương trình chính thức được quay, Jason dẫn dắt rất chuyên nghiệp, còn Tô Cách trước đó đã học thuộc kịch bản, chỉ cần phối hợp với Jackson điểm qua tin tức giải trí, ca sĩ nào giải nghệ, ai bắt đầu sự nghiệp, thậm chí còn tràn sang J-pop, K-pop với các ca khúc mới ra mắt cùng dẫn đầu.
Tô Cách không cảm thấy hứng thú cho lắm, nên phần lớn thời lượng chỉ tung hứng theo Jason. Cách hắn dẫn dắt cũng giống với tính cách, rất hài hước, thân thiện.
Quay xong, Jason nói với cậu: “Chúng ta cùng đi ăn tối đi, để đàn anh mời người em!”
Cậu nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Sao em lại dám mặt dày để đàn anh mời được j?”
Jason đeo cặp, còn tiện tay cầm giúp Tô Cách: “Được rồi, đừng cãi anh! Chúng ta cũng là người cùng ngành mà, khi có cơ hội lại cho cậu mời!”
Hắn lái xe đưa Tô Cách đến một nhà hàng, sau khi đỗ xe tử tế, tùy tiện kề vai bá cổ cậu.
“Anh nói cậu nghe, hôm nay số cậu hơi bị xuân đấy! Nhà hàng này anh đặt bàn từ rất lâu rồi, mãi mới xí được chỗ, mà không kiếm được ai đi chung nên mời cậu luôn đó!” Hắn thẳng thắn nói.
Tô Cách là đứa nhóc thần kinh thô, vẫn gật gù rất bình thường: “Vâng vâng!”
Nói xong câu đó, cậu đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào nhà hàng, vừa lướt qua đã không thấy đâu nữa.
Tô Cách xoa xoa mắt, chắc là mình nhìn lầm rồi.
Hai người không có phòng riêng, nên phục vụ dẫn Tô Cách với Jason ngồi bàn ngoài sảnh lớn.
Jason lật xem thực đơn: “Cậu có thể ăn cay không? Món cay Tứ Xuyên của nhà hàng này khá là chuẩn vị.”
“Em ăn được ạ!” Khách tùy chủ liền, Tô Cách rất hiểu đạo lý này.
Hắn hưng trí bừng bừng gọi đồ ăn, Tô Cách vừa nghe thấy ếch bung tương ớt, canh cá nấu cay đầy một sắc đỏ, bàng quang nhịn không được đầy ứ: “Em vào toilet chút!”
Từ WC đi ra, đi qua một góc nhà hàng, Tô Cách nhìn thấy một người núp trong bóng tối, dựa lưng vào tường hút thuốc.
Cậu không hiểu vì sao trong đầu lại nhảy ra hình ảnh người nào đó, đi lên trước vài bước. Bấy giờ cậu mới nhìn rõ mặt người ta, đẹp trai, khí chất, rất bình thản trong làn khói như có như không.
Trần Mục Dương nhìn qua… thấy Tô Cách, khóe miệng trào phúng nở nụ cười, cầm thuốc lên rít một hơi, lạnh lùng ngó cậu.
“Trần Mục Dương…” Cậu gọi thành tiếng.
“Sao? Rất bất ngờ khi gặp tôi?” Giọng nói của anh rất lãnh đạm.
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy… trùng hợp ghê.” Tiếng nói của cậu trở nên gượng gạo.
“Không ngờ là bị tôi bắt gặp cảnh ôm ôm ấp ấp đàn ông?”
Hóa ra chiếc bóng cậu vừa nãy là anh ư.
“Không phải đâu, đó là đàn anh của tôi…”
“Khỏi cần nói, bây giờ tôi không muốn uống cafe.”
Uống cafe? Ý của anh là, chuyện của cậu với người ta anh không quan tâm, không muốn nghe cậu giải thích? Cậu khiến anh ngứa mắt nên muốn bỏ đi?
“Phải, là tôi vô duyên đi giải thích quan hệ của chúng tôi cho anh nghe. Đâu như anh, ngay cả mình là sinh viên trường nào cũng không muốn cho tôi biết.” Tô Cách mặt đỏ bừng, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Trần Mục Dương nghe cậu nói rồi nhìn người quay lưng bước đi, cả người bất động, mặc thuốc lá còn đỏ lửa kẹp trên ngón tay. Mãi một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, mặt lạnh tắt thuốc rồi xoay người đi vào một gian ghế lô.
Jason thấy Tô Cách đi mãi mới về, có chút oán giận hỏi: “Sao lâu thế, chân cậu gặp nạn hả?”
“Cái gì ạ?”
“Ở công ty tôi có một gã đi WC bao giờ cũng phải vào phòng cuối cùng, nói cái gì mà để bảo vệ * á! Đều là đàn ông với nhau, tôi có anh có, còn phải giả bộ làm sang cái gì! Kết quả có một lần gã ta đi xong, không cẩn thận mắc chân vào cầu tiêu mà không rút ra được. Mọi người ở ngoài dài cổ chờ gã ra làm chương trình, còn gã thì ở trong WC hăng say chiến đấu với cầu tiêu, nghĩ lại buồn cười lắm!” Jason đúng là một tên thích buôn dưa, lấy chuyện công ty đi bêu xấu khiến Tô Cách thật muốn đội quần thay.
Cậu phối hợp ha hả cười hai tiếng. Trên thực tế, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh của Trần Mục Dương, vẻ mặt, tư thế, ánh mắt, ngữ khí nói chuyện của hắn, toàn bộ đều là con người đáng ghét kia!
“Sau đó gã đành phải gọi người đến cứu mình.” Jason nghĩ là cậu hưởng ứng liền kể nốt, rồi bảo: “Đúng rồi, đừng có kể với người khác đấy nhé, gã là MC nổi tiếng hơn chúng ta nhiều!”
Tô Cách gật gật đầu, loại bát quái thiếu muối này đương nhiên nghe một lần là quên luôn.
Vì Trần Mục Dương mà lòng rất ảo não, thế nên bữa cơm này cậu ăn ra không mùi vị, ngay cả lúc húp canh cá cũng không biết đã ăn phải bao nhiêu miếng ớt.
Chờ đến lúc nhận ra thì lệ đẫm mật, chỉ có thể liên tục uống nước để cho bớt cay.
“Nếu cậu không ăn được cay thì phải sớm nói chứ, nhà hàng này còn nhiều đồ ăn khác cũng rất ngon.” Jason nhìn mặt cậu tèm lem nước mắt trông rất đáng thương, không đành lòng bảo.
“Không phải đâu, em cũng chẳng biết tại sao hôm nay ăn cay lại bị ch4y nước mắt nữa!” Tô Cách dùng giấy ăn lau hết nước mắt.
Cơm nước no say, Tô Cách và Jason chia tay mỗi người một ngả. Từ chỗ này về trường học chỉ cần ngồi một tuyến tàu điện ngầm, Jason vừa lúc phải đi có việc nên không thể đưa cậu về, tự mình lái xe đi trước.
[1]: Đại ý là người nghe thấy tiếng nhưng không nhìn được người đó.
– —–oOo——