Cây bạch quả vàng rực khắp con phố, những phiến lá to bằng bàn tay của cây Ngô đồng bắt đầu cuộn lại rồi khô héo, sắc thu giống hệt như từng được hun nướng vậy.
Hôm ấy mọi người tụ họp ăn cơm ở phố Tú Xuân, Đường Dư Trì có mặt, Lý Xỉ và bé con Địch Địch cũng ở đó.
Thời tiết se se lạnh, bọn họ đặt một nồi lẩu rồi ăn uống ở nhà.
Di động của Cận Phù Bạch đặt trên mặt bàn, thông báo có tin nhắn mới.
Khi tiếng rung vang lên, những đôi đũa xếp chồng trong đĩa sứ ở trên bàn cũng phát ra những âm thanh lách cách theo tiếng rung của di động.
Cận Phù Bạch cúi đầu, trên màn hình hiển thị dòng chữ thông báo giao hàng chuyển phát nhanh, cũng vào đúng lúc này, ngoài cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa.
Nhân viên giao hàng gõ gõ cánh cửa đang mở, thò đầu vào bên trong: “Anh Cận có ở đây không? Có kiện hàng của anh.”
“Có.”
“Vốn dĩ muốn đặt ở ngoài cửa đấy.”
Nhân viên giao hàng ôm một chiếc hộp to tướng đi vào, niềm nở nói: “Tôi thấy cửa đang mở nên nghĩ thôi mang vào cho anh luôn.”
Ở gần đây có rất nhiều người cao tuổi sinh sống, nhân viên giao hàng đều rất nhiệt tình, những kiện hàng nào mà có thể tích lớn hoặc quá nặng, bọn họ đều giúp đỡ mang vào tận trong sân.
“Cảm ơn anh nhiều nhé.”
Cận Phù Bạch nhanh chóng đứng dậy đi qua đó, đón lấy kiện hàng, ký xong tên, lại lịch sự nói cảm ơn với nhân viên giao hàng một lần nữa.
Chiếc hộp rất to, giống như mua một chiếc lò nướng vậy.
Cận Phù Bạch có bao giờ mua sắm trên mạng đâu nhỉ, Hướng Dụ cũng rất tò mò sát lại gần, hỏi anh đây là gì.
Bóc ra mới biết, là đĩa CD ghi hình trong hôn lễ.
So với việc lưu giữ trong tệp video của máy tính, thì bọn họ càng thích sử dụng CD hơn.
Vậy nên những video ghi hình trong đám cưới đã được tùy chỉnh thành định dạng CD theo yêu cầu của bọn họ.
Đã làm hai bộ, một bộ dùng để xem, còn một bộ dùng để cất giữ làm kỷ niệm.
Video đám cưới của những người khác chỉ có trong ngày cưới, nhiều lắm thì cắt ghép thêm một số cảnh cô dâu chú rể, phù dâu phù rể chuẩn bị cho đám cưới.
Còn video mà Cận Phù Bạch đặt làm này đã đi theo bọn họ chụp choẹt tận nửa tháng trời.
Có lẽ để phối hợp với chủ đề tổ chức đám cưới ở Ireland, hộp có màu trắng xám, chất liệu đặc biệt, được thiết kế với kiểu dáng chạm trổ mô phỏng theo thời Trung cổ, hoa văn nổi.
Hai chiếc hộp to đặt trên bàn, trông như thể hai mảnh tường của Tòa lâu đài được cắt ra rồi mang về vậy.
Mỗi bộ gồm 15 đĩa CD.
Mỗi đĩa CD có thời lượng một tiếng đồng hồ.
Ghi lại khoảng thời gian mà bọn họ sống tại Ireland.
Cận Phù Bạch đặt bộ CD vẫn chưa bóc lên trên giá đựng đầy đĩa phim điện ảnh, đặt bên cạnh đĩa phim Titanic.
Vốn dĩ hôm đó chỉ hẹn nhau ăn cơm trưa, nhưng lại nhận được CD, nên Lạc Dương, Lý Xỉ, Đường Dư Trì đều nhao nhao muốn xem.
Nồi lẩu sôi sùng sục thêm mấy lần, nhưng đã chẳng còn ai buồn ăn nữa.
Mọi người dọn dẹp bàn ăn, bưng trà và điểm tâm đến ngồi trong phòng khách, xem video.
Cảnh quay mở đầu là tối đầu tiên khi mọi người vừa mới đến Ireland.
Cách đám cưới vẫn còn mấy ngày, nhân vật chính và khách mời đều vô cùng thoải mái, điều khiến người ta nhớ nhất trong bữa tiệc tối hôm ấy chính là trong phòng ăn đặt một bộ kim tự tháp sâm panh mười tầng.
Ánh đèn của phòng ăn khách sạn rực rỡ, Hướng Dụ mặc quần jeans và áo cộc tay hết sức bình thường, mỉm cười đứng ở bên cạnh Cận Phù Bạch.
Bên ngoài áo cộc tay khoác một chiếc áo sơ mi, có lẽ Cận Phù Bạch sợ cô lạnh nên đã khoác thêm cho cô.
Hôm đó Lý Xỉ là người phụ trách khui sâm panh.
Hiếm khi mới thấy anh ấy giống như trước kia, mặc một bộ vest màu xanh lam ngọc, tay đeo nhẫn kim cương đen giơ lên, cầm dụng cụ khui sâm panh kiểu cổ điển, quay đầu cố ý hỏi Cận Phù Bạch: “Anh Cận à, loại rượu này không hề rẻ đâu, mở bao nhiêu đây?”
Cận Phù Bạch bật cười: “Toàn bộ.”
Dáng vẻ đó của anh giống y như đúc lúc anh kéo Hướng Dụ đi nghe buổi hòa nhạc vào năm ấy, phô trương, hiện rõ sự phấn khích, giữa hàng lông mày có một niềm hạnh phúc dấy lên trong vô thức.
Ngẫm nghĩ, sự việc về buổi hòa nhạc là đầu năm 2013.
Nhoáng một cái, bọn họ đã yêu nhau được nhiều năm như thế rồi.
Hướng Dụ muốn tự mình rót sâm panh, nhưng mười tầng sâm panh quả thực là quá cao.
Hướng Dụ cũng không thể ở trước mặt đám đông mà giẫm lên ghế để rót rượu được.
Kiểu bạn thân từ nhỏ như Đường Dư Trì vừa nhìn là biết ngay tình bạn giả dối, anh ấy lại còn đứng dậy, kéo một chiếc ghế qua chỗ cô: “Hướng Dụ, cậu đứng lên ghế đi, chứ cái chiều cao đó của cậu chắc chắn không với tới được đâu, đừng có mà quay đầu lại làm đổ vỡ hết sâm panh!”
Chưa đi được mấy bước đã bị mẹ Đường nhéo tai lôi lại.
Người quay video quay cận cảnh, vừa khéo quay được cảnh mẹ Đường dùng chiếc túi xách cầm tay tinh tế của bà đập vào sau gáy Đường Dư Trì.
Đường Dư Trì dựa vào trong sô pha, xem đến đây, trề môi, nói với người bên cạnh: “Mẹ mình đúng thật là, cũng chẳng giữ mặt mũi cho mình gì cả, bao nhiêu người ở đó như thế…”
Anh ấy nghiêng đầu, phát hiện người ngồi bên cạnh anh ấy, là Lý Xỉ.
Ghế sô pha khá to, chạm khắc hoa văn bằng gỗ tự nhiên, nhưng bởi vì Hướng Dụ suốt ngày va va đập đập nên đã đổi sang đệm mềm.
Màu xám nhạt kết hợp với màu đỏ gỉ sét, màu sắc tương phản, không ngờ lại rất đẹp mắt.
Lý Xỉ dựa vào gối ôm bên phía màu đỏ gỉ sét, ôm Địch Địch trong lòng, ngồi ở bên cạnh.
Anh ấy vốn đang bóc vỏ quýt giúp Địch Địch, nghe thấy lời của Đường Dư Trì thì cũng hơi gượng gạo, nhưng vẫn nói một câu: “Cũng phải.”
Đường Dư Trì và Lý Xỉ đều là những người thường xuyên đi ra đi vào nơi ở của Cận Phù Bạch và Hướng Dụ, thường xuyên chạm mặt, nhưng không bao giờ chuyện trò lấy một câu.
Bởi vì cả hai đều biết, chẳng có gì đáng để nói cả.
Liên quan đến chuyện bạn gái cũ của Đường Dư Trì qua lại với Lý Mạo, Lý Xỉ biết rõ.
Khi đó nhà họ Lý hưng thịnh mạnh mẽ, Lý Mạo kiêu căng, là một tên nịnh trên nạt dưới hàng đầu, phụ nữ cũng nhiều vô kể.
Người được anh ta vung tay hào phóng nhất chính là cô bạn gái cũ của Đường Dư Trì, An Tuệ.
Lẽ ra chuyện Lý Mạo cặp kè với những ai, Lý Xỉ sẽ không can dự.
Nhưng khoảng thời gian đó hôm nào Đường Dư Trì cũng đến hộp đêm của anh ấy, giám đốc từng gọi điện thoại cho Lý Xỉ, nói rằng vị thiếu gia nhà họ Đường này gia thế không hề tầm thường, hơn nữa lần nào đến cũng y như tìm người vậy, đi hết một vòng trước rồi mới bao trọn một bàn uống rượu chán chê.
Cộng thêm khoảng thời gian đó Lý Mạo luôn thoái thác hết tất cả những bữa tiệc rượu được sắp xếp trong hộp đêm, nói gì mà người phụ nữ đi theo anh ta không thích đi, Lý Xỉ luôn cảm thấy bên trong chắc chắn có điều gì đó.
Điều tra thì quả nhiên phát hiện ra, người đi theo Lý Mạo, An Tuệ, chính là bạn gái cũ của Đường Dư Trì.
Hơn nữa còn không phải chia tay bình thường, mà là chia tay vì bị cắm sừng.
Người mà An Tuệ bám theo đầu tiên không phải Lý Mạo, song bây giờ cô ta cặp kè với Lý Mạo, chuyện này khiến cho Lý Xỉ thật sự rất đau đầu.
Trong giới, danh tiếng của Lý Mạo đương nhiên không thể nổi bằng Lý Xỉ, nhưng nếu như tính toán, thì mấy chuyện tốt đẹp chả thấy dát được vàng gì lên mặt Lý Xỉ, ngược lại, chuyện xấu xa thì cứ đổ hết lên trên đầu anh ấy.
Nhắc mới nhớ, đến cả tên của Lý Mạo cũng chẳng bao giờ được nói ra, mà toàn nói tên khốn đó là “Em trai họ của Lý Xỉ”.
Đau đầu nhất vẫn chưa phải chuyện này, những chuyện mà tên khốn Lý Mạo gây ra trong mỗi năm, mười đầu ngón tay cũng chẳng thể đếm xuể.
Điều khủng khiếp nhất chính là, trong đống thông tin mà Lý Xỉ điều tra được, Đường Dư Trì và Hướng Dụ lại có quan hệ rất tốt.
Hướng Dụ là người như thế nào? Là “chị dâu” mà chính miệng Cận Phù Bạch thừa nhận, chuyện này luôn đè nén ở trong lòng Lý Xỉ, anh ấy không dám ho he, chỉ dám âm thầm cầu mong Lý Mạo nhanh chóng chơi chán người phụ nữ đó đi, tránh cho anh ấy suốt ngày thấp thỏm lo sợ.
Nhưng đến cuối cùng sự việc cũng vẫn bị bại lộ.
Lý Xỉ vẫn còn nhớ bởi vì chuyện này mà Hướng Dụ còn cãi nhau với Cận Phù Bạch.
Cận Phù Bạch cũng không làm khó Lý Xỉ, chỉ có điều ngữ khí lạnh lẽo, nói, Lý Xỉ, em có một cậu em trai họ báu bở thật đấy.
May mà Cận Phù Bạch và Hướng Dụ rất nhanh đã làm lành, Lý Xỉ mới yên tâm trở lại.
Sau này qua lại thân thiết với Hướng Dụ hơn, cũng dần dần không còn nhiều khoảng cách như vậy nữa.
Nhưng với Đường Dư Trì, Lý Xỉ vẫn không chủ động bắt chuyện mấy.
Cũng chẳng phải vì nguyên nhân gì khác, là anh ấy cảm thấy, hình như Đường Dư Trì không thích để ý đến anh ấy lắm.
Hai người họ ở trong hôn lễ của Hướng Dụ và Cận Phù Bạch tại Ireland.
Lý Xỉ là MC, Đường Dư Trì là phù rể.
Trong bữa tiệc rượu mấy ngày trước hôn lễ, hai người cũng đều ngồi chung một bàn, nhưng vẫn luôn không giao lưu gì.
Lần giao lưu duy nhất là trong bữa tối cuối cùng trước khi về nước.
Lý Xỉ và Đường Dư Trì đều uống quá chén, ngà ngà say rời khỏi bàn tiệc, vừa khéo chung đường quay về phòng nghỉ.
Mới đầu hai người đều cố giữ thể diện, không ai biểu hiện là mình uống say, tới khi đứng trong thang máy, không nhẫn nhịn được nữa, cả hai cùng chạy như bay vào trong nhà vệ sinh nam.
Hai người đụng chúng nhau ở ngay cửa nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Một người nôn đầy lên giày của đối phương, còn một người thì làm rơi di động vào trong bãi nôn mà người kia vừa mới nôn ra…
Chuyện này quá mất mặt, hai con người vẫn luôn không định có bất cứ liên hệ nào với nhau, sau khi nôn xong đã tỉnh táo hẳn, im lặng dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, sau đó biểu cảm gương mặt bối rối giao hẹn, rằng tuyệt đối sẽ không nói với những người khác.
Từng chung hoạn nạn một lần, sau khi về nước lại gặp nhau, cũng coi như có thể chuyện trò đôi ba câu.
Video trong ti vi vẫn đang phát, Đường Dư Trì ngập ngừng mấy giây, mới vờ như vô ý tìm chuyện để nói, đánh tan bầu không khí khó xử: “Quýt ngọt chứ?”
“Ngọt lắm, cậu cũng làm một quả?”
Lý Xỉ chủ động đưa túi nilon đựng quýt qua, Đường Dư Trì bốc một nắm quýt ngọt rồi nói cảm ơn.
Sau đó, Đường thiếu gia liếc nhìn video phát trong ti vi, phàn nàn với Lý Xỉ, Hướng Dụ thật là, đều bị anh Cận chiều hư hết rồi.
Trong màn hình, Hướng Dụ đang được Cận Phù Bạch bế bổng lên để rót rượu sâm panh vào trong những chiếc ly chân cao xếp thành hình kim tự tháp.
Đường Dư Trì nói xong, Lý Xỉ còn gật đầu theo, nói rằng trước kia anh Cận ở trong hộp đêm của anh ấy, người khác ngồi bên cạnh anh cũng đều không muốn có người sát lại gần, không ngờ lại có thể cưng chiều bà xã đến như vậy.
“Không trách anh Cận được, Hướng Dụ từ nhỏ đã giống như con khỉ rồi, chẳng có chút hình tượng gì, hồi đi học còn trèo tường nữa cơ…”
Những định kiến và mâu thuẫn tích tụ giữa hai người đã được hóa giải ngay trong vài câu chuyện trò này.
Song Hướng Dụ đã nghe thấy lời phàn nàn của Đường Dư Trì, cô lập tức tạm dừng video, cầm đệm ghế sô pha lên, chạy ba vòng xung quanh phòng khách đuổi đánh Đường Dư Trì.
“Đường Dư Trì, cậu có lương tâm không thế hả? Nếu không phải cậu nhắn tin nói cậu ở ngoài trường gặp phải ăn cướp suýt nữa bị đánh chết, thì làm sao mình trèo tường được?”
“Cậu chém gió, lần đó là tự cậu muốn ăn takoyaki ở ngoài trường, tiết thể dục không phải cũng trốn đi đấy à? Cậu quên rồi?”
Đương nhiên Hướng Dụ không muốn những chuyện trong quá khứ của mình bị lật tẩy ngay trước mặt Cận Phù Bạch, cô tức đến mức xù lông, ném hẳn một chiếc dép lê ra ngoài để đánh tên bạn thân đểu giả của cô.
Ánh mắt Cận Phù Bạch chứa đậm ý cười dõi theo Hướng Dụ, thấy cô gái của anh không hề chiếm thế hạ phong, bấy giờ mới hỏi Lý Xỉ: “Mâu thuẫn được giải quyết rồi à?”
“Có thể có mâu thuẫn gì, còn không phải là tai họa do Lý Mạo gây ra hay sao?”
“Dạo này đi thăm bọn họ chứ?”
Lý Xỉ trầm lặng nửa giây mới lên tiếng: “Thăm rồi, điều kiện sinh hoạt trong đó chắc chắn không tốt, em thấy ai cũng gầy đi rất nhiều, vậy cũng tốt, dám làm chuyện phạm pháp thì phải chịu trừng phạt.”
Anh ấy nói với Cận Phù Bạch, cuộc đời này của con người, thật sự chẳng thể nói rõ được.
Trước kia trưởng bối nhà họ Lý không thích Lý Xỉ, cảm thấy anh ấy không có dã tâm, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, ngoài mồm mép nhanh nhạy ra thì cũng chẳng được ưu điểm gì.
Nhưng vì anh ấy đi theo Cận Phù Bạch, nên cũng không quản thúc anh ấy kỹ càng.
Thế rồi sau này thì sao, khi xảy ra chuyện, rất nhiều người trong gia tộc bị liên lụy.
Tuy nhiên, tên công tử bột Lý Xỉ chỉ biết ăn uống ham vui mua kim cương này, chẳng biết gì về mấy chuyện đó cả, thế là tránh được kiếp nạn ngồi tù.
Mà bà nội của Lý Xỉ, vốn dĩ sức khỏe của người già đã không tốt, vài năm trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện bà đã mắc phải căn bệnh Alzheimer, sau này bệnh ngày một nghiêm trọng, đến cả bàn chải đánh răng với lược chải đầu cũng không phân biệt được.
Khi trong nhà xảy ra chuyện, bà cũng không sốt ruột nổi giận theo bọn họ, khi trên cửa bị dán giấy phong tỏa, bà còn hồn nhiên hỏi rằng đây là cái gì?
Ngược lại là như vậy, bây giờ vẫn đang sống rất tốt đẹp đó thôi.
Mỗi ngày đều hát vớ hát vẩn với dàn đồng ca trong Viện dưỡng lão của Cận Phù Bạch, ngày hôm qua còn mới hát cả Ánh hoàng hôn màu đỏ.
Bạn xem, cuộc đời này, quả thực có đôi khi không nói rõ được mà.
Đường Dư Trì bị Hướng Dụ tóm chặt, vốn dĩ muốn phản kháng, hồi nhỏ anh ấy và Hướng Dụ thường xuyên nô đùa như vậy, anh ấy chưa từng coi cô là con gái, khi vật lộn chắc chắn sẽ không bao giờ nhường nhịn Hướng Dụ.
Kết quả lần này lúc anh ấy đang chuẩn bị phản kháng thì đáy mắt liếc thấy Cận Phù Bạch đang nhìn mình chằm chằm, thế là chỉ có thể cúi đầu, chấp nhận số phận mà bị ăn đập mấy cái.
Đường Dư Trì che đầu: “Hướng Dụ, cậu bỉ ổi quá đấy, hồi nhỏ đánh nhau toàn ở trước mặt bố mẹ nuôi của cậu, kết hôn rồi thì ở trước mặt ông xã, toàn tìm người chống lưng cho! Có giỏi thì hai chúng ta giao đấu xem?”
“Ai thèm giao đấu với cậu!”
Hướng Dụ ném đệm ghế sô pha đi, ngồi lại xuống bên cạnh Cận Phù Bạch: “Mình thích cảm giác được yêu thương như thế này.”
Lý Xỉ bật cười nói với Cận Phù Bạch, hy vọng sau này Địch Địch lớn khôn, có thể giống như Hướng Dụ, lạc quan vui vẻ.
Cận Phù Bạch liếc nhìn Địch Địch đang say ngủ, không ngờ lại nói, ừm, nhưng con bé giống em, sẽ không xinh đẹp được như Hướng Dụ đâu.
Lý Xỉ: “…Anh Cận à, chiều vợ cũng có chừng mực thôi chứ!”
Nô đùa một lúc, video tiếp tục được phát trở lại, tua ngược khoảng hai phút, cảnh quay vừa khéo bắt đầu từ khung cảnh bên trong Tòa lâu đài.
Bức tường trong phòng ăn có một màu trắng xám bạc, chạm khắc điêu luyện tinh tế, có hoa văn Thiên thần nhỏ.
Hoặc cũng có thể đó là hình tượng Thần Cupid trong mắt mọi người cách đây hai thế kỷ, dưới ánh đèn có một thứ màu bàng bạc.
Đó là một loại sơn mà người Châu Âu thời xưa rất thích, tương truyền rằng họ dùng chùm nho đã được đốt qua lửa đề nghiền bột, màu được tạo ra là một màu đen ánh xanh lam, trộn lẫn với màu trắng sẽ cho ra được một loại màu trắng bạc có cảm giác rất cao cấp.
Khăn trải bàn cũng là một màu trắng bạc tương ứng, khách khứa tứ phương ngồi bên cạnh đều bật cười nhìn dáng vẻ Hướng Dụ muốn rót rượu sâm panh, nhưng chiều cao lại không với tới.
Cận Phù Bạch đột nhiên bế bổng cô lên bằng một tay: “Em rót đi, đủ cao rồi.”
Ly sâm panh mười tầng không thể rót đầy được bằng một chai rượu sâm panh.
Hướng Dụ cúi đầu hỏi Cận Phù Bạch, anh ổn chứ? Có mệt quá không?
“Em rót của em đi, anh làm thang cho em.”
Rượu sâm panh rót vào ly, chầm chậm biến thành thác nước.
Rượu thơm lan tỏa, dịu ngọt ngất ngây.
Sau bữa tiệc rượu ngày hôm đó, nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh đi hỏi cảm nhận của từng vị khách một, khi hỏi đến Hướng Dụ, cô ngà ngà say, nhìn vào máy ảnh, nói, có thể gả cho Cận Phù Bạch, tôi thật sự rất vui…
Xung quanh ồ lên một trận cười ầm ĩ, có người nói, chị dâu à, hôn lễ vẫn chưa bắt đầu đâu, còn tận mấy hôm nữa cơ mà, chị đã gấp gáp đến thế rồi hả?
Đám người xem náo nhiệt không sợ gì này muốn gài Hướng Dụ nói thêm gì đó.
Đầu óc ngấm men say của Hướng Dụ không linh hoạt, cô trợn trừng mắt, đang chuẩn bị phản bác.
Cận Phù Bạch ở đằng sau lưng cô vươn tay, nhẹ nhàng che miệng cô lại, ôm cô vào lòng.
Anh nói với nhiếp ảnh gia và mọi người xung quanh: “Mấy người cũng khéo chọn người quá, Nữ Vương nhà tôi mà cũng dám gài bẫy. Mấy người dám chứ tôi không dám đâu, thật sự để cô ấy nói gì đó mất mặt, đợi tới lúc tỉnh rượu sao tôi gánh vác được đây.”
Nói xong, anh bế ngang cô lên, để lại một câu, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai gặp lại.
Dứt lời bế người sải bước lớn rời đi mất.
Xem tới đây, Lý Xỉ nhai quýt nói, mẹ kiếp, xem đến mức em muốn đi bước nữa rồi.
Hướng Dụ rúc trong lòng Cận Phù Bạch, nhìn chằm chằm vào ti vi sững người một lúc lâu, chau mày, rồi lại giãn ra.
Cô nghiêng đầu hỏi anh: “Buổi tối hôm đó quay về như nào vậy, sao em chẳng có ấn tượng gì cả?”
“Em say rồi.”
“Em tưởng sâm panh sẽ không say chứ.”
Tửu lượng của Hướng Dụ tương đối khá, uống mấy lon bia chắc chắn không có vấn đề gì, có lẽ vì sau khi uống xong sâm panh lại uống rượu vang, hai thứ rượu giao thoa nhau, hôm đó cô quả thực có chút chóng mặt đau đầu.
Hồi tưởng lại, chỉ có thể nhớ ra cô tỉnh dậy trong phòng ngủ, mở to mắt nhìn chòng chọc vào bức tranh sơn dầu cực đại treo trên tường.
Thật ra tối hôm ấy rất ấm áp, bọn họ mượn men say triền miên một hiệp, sau đó đến nửa đêm, mặc quần áo tử tế, đi vào trong phòng bếp kiếm đồ ăn.
Trong số khách mời có người già và trẻ nhỏ, Cận Phù Bạch sắp xếp ổn thỏa đâu ra đấy, lo lắng rằng sẽ có người đói nên trong bếp lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn đồ ăn.
Họ vào trong phòng bếp, chỉ bật một ngọn đèn ngủ có tạo hình mô phỏng cây nến, trong thứ ánh sáng tối mờ, hâm nóng lại một suất thịt hầm đặc sản của nơi đây, còn có cả cá và khoai tây chiên.
Gió đêm hiu hiu luồn qua ô cửa sổ mở một nửa vào bên trong, hương thơm của món thịt hầm ngào ngạt khắp gian bếp.
Có rất nhiều cô dâu đều phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống trước hôn lễ, nhưng Hướng Dụ lại không hề lo lắng về điều này, cô dùng thìa xúc một muỗng thịt dê cho vào miệng, khoan khoái đến mức nheo nheo khóe mắt.
Cô rất gầy, Cận Phù Bạch thích nhìn dáng vẻ cô ăn những miếng to như vậy.
Anh xoay người đi ra ngoài, tìm được một túi khăn ướt, rút ra một tờ, động tác nhẹ nhàng giúp Hướng Dụ lau sạch vệt nước sốt nơi khóe miệng.
Hướng Dụ cầm một miếng cá chiên giòn đưa cho anh: “Anh cũng ăn đi.”
Cá chiên giòn trong tay cô là nửa miếng, bên trên để lại dấu răng rõ ràng.
Cận Phù Bạch mỉm cười nhìn vào đĩa đồ ăn ở trước mặt cô hất hất cằm, hỏi cô, nhiều như kia mà chỉ nỡ cho anh ăn một nửa thôi sao?
Hướng Dụ không thừa nhận bản thân ki bo, gương mặt tỉnh bơ, ánh mắt sáng ngời, điệu bộ đứng đắn nói láo: “Đất nước xa lạ thế này, lỡ như có người muốn mưu đồ làm loạn với anh thì sao, miếng này là em thay anh thử độc, yên tâm ăn đi.”
“Vậy anh không cần phải đợi xem liệu có phát độc không à?”
“Ai da, không cần đâu.”
Hướng Dụ còn phải dùng tay xúc thịt dê để ăn, thế là nhét nửa miếng cá chiên giòn vào trong miệng Cận Phù Bạch một cách vô cùng mất kiên nhẫn.
“Không cần đợi, không cần đợi, rất thơm ngon!”
Trước kia Cận Phù Bạch không có hứng thú gì với mấy món ăn vặt dầu mỡ, anh luôn thích ăn những món thanh đạm.
Chắc có lẽ do cá chiên giòn mà Hướng Dụ đút cho anh đặc biệt ngon, anh ăn xong nửa miếng còn chủ động tranh mất một miếng ở trong đĩa của cô, khiến cho Hướng Dụ tức đến mức nhào qua cắn môi anh.
Người con gái bất bình nói, nếu như miệng của em là cái dập ghim thì hay biết mấy, tạch tạch mấy phát, dập kín cái miệng của anh lại, anh sẽ không thể tranh đồ ăn với em nữa.
Cận Phù Bạch như thể không nghe thấy lời oán trách của cô, anh còn thương lượng với cô rằng: “Không chia cho anh mấy miếng thịt dê à?”
Có lẽ bọn họ là đôi nam nữ ăn uống suồng sã nhất trước khi kết hôn, đêm hôm khuya khoắt ở trong bếp ăn món ngon, lại còn mở bé nhạc một cách rất có tình cảm.
Nhạc được mở bằng di động của Hướng Dụ, bài hát cô thường xuyên nghe nhất chính là bài My Heart Will Go On trong phim Titanic.
Tối hôm đó khi di động phát ngẫu nhiên đến bài hát này, cả hai người đều sững sờ.
Lúc bấy giờ Hướng Dụ đang tìm hoa quả trong ngăn mát tủ lạnh để ăn sau bữa, vừa lôi ra được một hộp cà chua bi, nghe thấy tiết tấu quen thuộc, nghiêng đầu, bỗng dưng thở dài.
Cô nói, Cận Phù Bạch à em nhớ ra rồi, khi anh vẫn chưa quay lại, có rất nhiều tin đồn nói anh đã chết rồi, mà cách chết còn không giống nhau.
Khi cô nói lời này, vô thức cụp mí mắt, thoạt nhìn trông có chút ủ rũ.
Cận Phù Bạch không muốn nhìn thấy cô không vui, cố tình trêu cô: “Nếu anh thật sự chết rồi, thì em có từng nghĩ đến việc tìm một người khác không?”
Hướng Dụ nói, chưa từng.
Sự ồn ào huyên náo của ban ngày dần tắt, giờ phút này trong bếp chỉ có độc hai người họ.
Ngoài cửa sổ là khu vườn được chia cắt thẳng hàng thẳng lối, cây cối hoa cỏ đối xứng nhau hai bên trái phải, khẽ đung đưa lay động theo hạt mưa làn gió trong đêm khuya.
Dường như có thể nghe được một chút tiếng sóng vỗ bên ngoài Đại Tây Dương.
Nhưng thật ra không phải, trong sự yên ắng chỉ có Hướng Dụ nói một thôi một hồi, nói rằng lúc đó khi cô nghe thấy tin dữ đã lớn mật lên hẳn một kế hoạch.
Nếu như chẳng may Cận Phù Bạch thật sự qua đời, cô cũng sẽ đeo chiếc nhẫn kim cường hồng đó, mãi mãi yêu anh, sẽ không bao giờ gả cho người khác.
Em không nói, nhưng em, vẫn luôn đợi anh mà.
Tối đó ấm cúng biết bao, hồi tưởng lại mà vẫn luôn khiến người ta rung động khôn xiết.
Có lẽ do cảnh quay trong video đã khiến cho Cận Phù Bạch và Hướng Dụ không hẹn mà cùng nhớ lại cảnh tượng của tối hôm ấy.
Họ chạm mắt nhau, dùng ánh mắt để hỏi đối phương rằng, có phải anh/em cũng nhớ tới tối hôm ấy hay không…
Bầu không khí thật tuyệt, song Hướng Dụ vẫn thò tay vào trong áo Cận Phù Bạch, nhéo một cái rõ mạnh lên eo anh: “Tối hôm đó đúng là tuyệt vời, nhưng cũng không phải lý do để cho anh lại làm một lần nữa! Anh có biết em mất mặt đến mức nào không, hôm sau mẹ em hỏi em sao bước đi trông có vẻ mệt mỏi thế, còn lo lắng liệu có phải em đi giày cao gót không quen không!”
Cận Phù Bạch có chút đuối lý, để mặc cô ra tay tàn nhẫn, không phản bác lại dù chỉ nửa câu.
Nhưng sau khi Hướng Dụ nhéo anh xong thì lại ngọt ngào cứ như mật ong vậy, cô sát lại bên tai Cận Phù Bạch nói, mặc dù tối hôm đó em uống nhiều nhưng em không nói sai đâu, gả cho anh em thực sự rất vui.
Video phát đến cảnh quay trong hôn lễ.
Hướng Dụ hỏi Cận Phù Bạch, hình như hôn lễ trong phim điện ảnh nước ngoài đều được tổ chức tại nhà thờ, đối diện trước Thần và Chúa để tuyên thệ? Hôn lễ của chúng ta vẫn được coi là kiểu Trung Quốc đúng không?
“Anh cảm thấy không cần phải đối diện trước Thần và Chúa, cũng không cần tuyên thệ.”
Cận Phù Bạch nhìn cô trìu mến: “Em nói một câu em yêu anh, anh sẽ là tín đồ suốt đời suốt kiếp của em.”
Video trong hôn lễ được xem lại rất nhiều lần, Lạc Dương vẫn còn chút nhớ nhung mà sờ sờ cằm chiêm nghiệm.
Anh ấy nói: “Anh Cận hào phóng thật đó, Ireland ấy à, chơi là phải chơi tận nửa tháng, hôn lễ của Hoàng Đế cũng chẳng được như thế này đâu nhỉ?”
“Sao có thể so sánh được với hôn lễ của Hoàng Đế trong quá khứ, hôn lễ của Hoàng Đế đều cần phải cân nhắc cả trong lẫn ngoài, vừa là chính sự cũng vừa là quốc sự.”
Cận Phù Bạch bật cười: “Còn anh là việc nhà, mục đích quan trọng nhất là Hướng Dụ được vui vẻ, cô ấy vui là được rồi.”
…
Đến “Dream Club” đón giao thừa một lần nữa thì đã là đêm ba mươi của năm 2021.
Có lẽ người làm kinh doanh có một trí nhớ khá tốt, bà chủ của Dream Club đã nhận ra Hướng Dụ và Cận Phù Bạch khi đun socola nóng cho hai người.
Chị ấy nói: “Ấy! Hai người!”
Ngữ khí mới tự nhiên làm sao, như thể Hướng Dụ và Cận Phù Bạch là những người hàng xóm thân thuộc.
Đã tám năm kể từ lần đầu tiên bọn họ đến “Dream Club”.
Nơi đây vẫn không khác trước kia là bao, song cách bày biện có lẽ đã được đổi mới lại đôi chút, những bức tường cũng được sơn trắng lại mới tinh, nhưng vẫn chẳng có cà phê, cà phê hòa tan cũng không có, ai muốn uống thì tự ra ngoài đi đến cửa hàng tiện lợi mua về.
Có thì cũng chỉ có socola nóng mà thôi.
Trong chuyện này, bà chủ có một sự kiên trì của riêng chị ấy.
Đây cũng là lần đầu tiên Hướng Dụ được nghe bà chủ nhắc đến nguyên nhân chỉ phục vụ mỗi socola nóng.
Bởi vì lần đầu gặp gỡ của bà chủ và ông chủ có liên quan đến thứ đồ uống này.
Khi đó đang là mùa đông của thiên niên kỷ, bà chủ “Dream Club” một thân một mình bay đến phương Bắc, vì mắc sai lầm trong công việc nên bị công ty sa thải, ngồi thụp trên phố rơi lệ một cách bất lực.
Cũng chính vào hôm đó, chị ấy gặp được ông chủ của Dream Club, anh ấy mua cho chị ấy một cốc socola nóng, nói rằng cuộc đời này chẳng có trở ngại nào không vượt qua được cả.
Bà chủ khuấy đều socola nóng đã tan chảy, chỉ chỉ lên sân thượng nơi đang đốt lửa trại ở trên tầng: “Về sau chúng tôi dần dần thân nhau, bởi vì anh ấy cứ luôn nấu socola nóng cho tôi mà tôi tăng hơn năm cân lận, tôi mới nói với anh ấy là, anh vỗ béo em thành ra thế này, em cũng chẳng tìm được bạn trai, làm sao đây?”
Ông chủ Dream Club nói, vậy anh làm bạn trai của em nhé.
Câu chuyện xưa này thật khiến người ta cảm động, mà điều rung cảm lòng người nhất nằm ở chỗ, trôi qua bao nhiêu năm như vậy, tình cảm của ông chủ và bà chủ vẫn bền vững chặt lâu.
Trên tầng truyền đến một trận náo nhiệt, có người đang cổ vũ ông chủ ca hát.
Ông chủ là một người đàn ông có gương mặt phổ thông, cũng có một chút vẻ đẹp trai của đàn ông trung niên lẫn trong đó, thoạt nhìn thì tính cách trông có vẻ hướng nội hơn bà chủ.
Bị nhiều người hô hào quá nên anh ấy cũng nhận lấy micro, hát một bài hát xưa cũ, là bài Hoàng hôn của Steve Chou.
…
“Tôi vẫn nhớ như in từng giọt lệ lăn dài trên má em
Trong cái hỗn loạn đó, có giọt nước mắt như thiêu như đốt tâm can tôi…”
…
Ông chủ hát rất hay, vậy mà bà chủ lại chê bai, ôm trán nói: “Lại là cái bài này, bắt đầu từ lúc tôi với anh ấy yêu nhau, bây giờ con trai đã lên cấp hai rồi, anh ấy chỉ biết mỗi bài này!”
Hướng Dụ không nhịn được bật cười, nghiêng đầu nói với Cận Phù Bạch: “Anh có còn nhớ không? Cậu bé thích ăn socola năm ấy bây giờ đã học cấp hai rồi.”
Năm xưa khi Cận Phù Bạch tới đây, mọi sự chú ý đều dồn hết lên trên người Hướng Dụ, với những chuyện khác chỉ giữ lại chút ấn tượng nhạt nhòa.
Ngẫm nghĩ, mới loáng thoáng nhớ ra, quả thực là có một cậu bé, anh còn lừa được cả một que pháo bông từ chỗ người ta.
Socola nóng được rót vào trong ly cối, tỏa ra hương thơm nồng nàn.
“Socola tặng hai người đó, tôi không lấy tiền đâu.”
Bà chủ liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Hướng Dụ, nhướng chân mày: “Là đính hôn rồi, hay là đã kết hôn rồi vậy?”
Hướng Dụ mỉm cười, ánh mắt toát lên tia hạnh phúc dịu dàng: “Đã kết hôn được gần nửa năm rồi.”
“Có lẽ do lớn tuổi rồi, tôi bây giờ ấy à, chỉ thích những khung cảnh ngọt ngào, ấm áp thôi. Mấy hôm trước dọn dẹp nhà cửa tôi còn đang nghĩ xem có nên gỡ ảnh của hai người xuống không, nếu thế thật thì đúng là tiếc quá, nhưng may mà tôi lười, vẫn để đấy chưa động vào, giờ đây có thể nhìn thấy hai người ở bên nhau đúng là quá tuyệt vời.”
“Dream Club” trong đêm giao thừa vẫn chật ních những con người đơn độc, Cận Phù Bạch ôm chặt Hướng Dụ theo thói quen, đan mười ngón tay lại với cô.
Họ được bà chủ mời lên trên sân thượng ngồi chơi, ông chủ và đám bạn kéo tới hai két bia, có một két là vị hoa quả, thích hợp cho phụ nữ uống.
Vầng trăng tròn treo trên màn trời đêm, may mắn là ở ngoài ngoại ô nên vẫn có thể đốt lửa trại, cũng vẫn có thể bắn pháo hoa.
Trên phố có trẻ con đốt pháo, phát ra những tiếng nổ đoàng đoàng, ồn ào náo nhiệt đến mức không nghe rõ tiếng nói của những người xung quanh.
Mùi pháo trúc thoang thoảng trong làn gió, Cận Phù Bạch quấn chặt mền lông giúp Hướng Dụ, hỏi cô: “Có muốn uống bia không?”
Hướng Dụ lắc đầu: “Anh uống đi, lúc về em sẽ lái xe.”
Trong hồi ức Hướng Dụ là một người khá thích bia, khi thời tiết vào mùa hè nóng nực, cô cũng sẽ uống một chút.
Nhưng cô nói cô không uống, Cận Phù Bạch cũng không hỏi thêm gì nữa, còn tưởng rằng chỉ là hôm nay cô không muốn uống thôi.
Ông chủ của “Dream Club” nhiệt tình hỏi Cận Phù Bạch: “Này người anh em, uống mấy chai bia nhé?”
“Không, cảm ơn anh, lát quay về tôi còn phải lái xe.”
“Vợ cậu không lái được à? Uống chút đi mà?”
Cận Phù Bạch cười nói: “Cô ấy cũng lái được, nhưng lúc quay về thì muộn quá rồi, tôi không muốn để cô ấy chịu mệt.”
Bà chủ nghe vậy thì đánh ông chủ mấy cái, nói, nhìn chồng nhà người ta kìa, biết thương yêu vợ biết bao nhiêu!
Trên đường quay về, Hướng Dụ ngồi trên ghế lái phụ ngủ thiếp đi mất.
Đã tám năm trôi qua kể từ năm 2013, con đường này đã dễ đi hơn rất nhiều, đèn đường cũng sáng rực, xung quanh không còn hoang tàn heo hút nữa.
Thỉnh thoảng có một vài thành phố mới xây dựng những tòa nhà cao chọc trời, những quảng cáo thương mại tràn lan dài cả trăm mét.
Tay đeo nhẫn của Cận Phù Bạch nhẹ nhàng đặt trên vô lăng, anh nghiêng đầu nhìn Hướng Dụ đang say ngủ, sực nhớ ra, kỳ đèn đỏ của cô sắp đến rồi.
Anh chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, vốn không có ý định đánh thức cô, nhưng di động của anh thông báo có tin nhắn mới, thế là đã làm Hướng Dụ thức giấc.
Cô mở hé đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, rồi lại nhắm lại, chậm rãi thò tay vào trong túi lôi di động ra nhấn hai cái.
Màn hình không sáng, Hướng Dụ mới phản ứng lại đây là di động của mình, bị cô chơi game đến mức sập nguồn luôn rồi.
“Không phải tin nhắn gì cấp bách, không cần xem đâu, em ngủ đi.” Cận Phù Bạch nói.
“Không ngủ nữa, em thức với anh.”
Hướng Dụ ngồi thẳng người, lấy di động của Cận Phù Bạch ra mở sáng màn hình: “Là em trai họ của anh gửi đến, anh muốn xem không?”
Xe chạy trên đường cao tốc, đèn đuốc sáng trưng.
Nơi xa hơn cả là những bóng cây trơ trụi vào mùa đông giá rét, tầng tầng lớp lớp, lẫn trong màn đêm màu xanh đen.
“Giúp anh xem xem nó nói gì.”
“‘Nhân viên có liên quan đã vào tù, chúc anh họ năm mới vui vẻ.’ Cậu ấy nói đã vào tù? Đã vào tù là sao?”
Hướng Dụ khó hiểu mở to mắt, nghiêm túc đọc lại một lần nữa: “Ai vào tù vậy?”
Cậu em trai họ Cận Tử Ngung này làm việc gì cũng đều có mục đích rất cao, chọn gửi tin nhắn vào thời điểm năm mới, chắc chắn không chỉ để chúc mừng.
Cận Phù Bạch đã có dự cảm từ lâu, khi nghe Hướng Dụ dùng chất giọng mệt mỏi vẫn chưa tỉnh ngủ mơ màng đọc tin nhắn đó ra, anh thậm chí còn bật cười.
Sợ Hướng Dụ lo lắng, anh giữ vô lăng bằng một tay, tay còn lại nắm chặt tay cô: “Đừng hoảng sợ, là người gây ra tai nạn năm đó.”
Năm Cận Phù Bạch xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ dựa vào mấy mối quan hệ ít ỏi đó của Lạc Dương, rồi lại còn ở nước ngoài, căn bản chẳng thể tìm được người gây ra tai nạn.
Chuyện này Cận Phù Bạch không nhắc đến nữa, nên Hướng Dụ cũng không tiện hỏi, song điều ước vào mỗi năm sinh nhật cô đều nguyền rủa hết một lượt, mong sao tất thảy kẻ xấu trên đời này đều không được chết tử tế!
Bây giờ nghe anh nói kẻ xấu đã được lôi ra trước pháp luật, Hướng Dụ thực sự rất vui.
Cô lấy mấy hộp blind box từ trong túi áo phao lông vũ ra ngoài, lại là Sonny Angle mà Đường Dư Trì gửi cho cô, cô nói có chuyện tốt như vậy, chắc chắn có thể bóc được bản giới hạn.
Mở hộp ra, mô hình bí mật mà trang web chính thức công bố phát hành vào tháng một rơi xuống áo phao lông vũ.
Hướng Dụ giơ lên cho Cận Phù Bạch xem: “Anh nhìn này! Quả nhiên là may mắn mà!”
Là loại may mắn trước giờ chưa từng có được, Hướng Dụ nghĩ, nếu như một chuyện khác cũng có thể trở thành sự thật thì tốt biết bao.
Cô hy vọng rằng, kinh nguyệt sẽ không đến.
Xe lái về thành phố, Hướng Dụ hơi nóng, cô cởi áo phao lông vũ: “Sao anh bật nhiệt độ cao thế?”
“Em sắp đến tháng rồi, sợ em lại đau bụng.”
Tay Hướng Dụ đặt lên trên bụng dưới, mở miệng, sau cùng vẫn không nói gì, song ánh mắt lại ngập tràn sự dịu dàng.
Mùng năm tháng Giêng, em trai họ của Cận Phù Bạch, Cận Tử Ngung có ghé qua một lần.
Khi gặp được cậu ta ở đầu phố Tú Xuân, Hướng Dụ không phản ứng lại kịp.
Dẫu sao cô cũng chỉ mới nhìn thấy cậu em trai họ này ở trong ti vi một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Khi ấy cô để ý được người mà Chử Lâm Lang kết hôn không phải Cận Phù Bạch, mà dáng vẻ của chú rể, cô cũng chỉ nhớ bản thân rất không cam tâm cho rằng cậu em trai họ kia đã cắm sừng Cận Phù Bạch.
Trên con đường mà họ cùng đi, Cận Tử Ngung đều đang nghe điện thoại.
Hướng Dụ cũng là lúc nghe thấy câu “Chử Lâm Lang, cô không hiểu thế nào gọi là kết hôn trên hình thức à? Tôi còn chẳng mang người tới trước mặt cô, cô quản tôi gặp ai, ăn cơm với ai hả?” mới khựng lại bước chân rồi quay đầu.
Nhìn rõ được tướng mạo của người đàn ông ở sau lưng.
Cận Tử Ngung rất nhạy cảm, phát giác ra được ánh nhìn của Hướng Dụ thì cũng dừng lại bước chân.
Chỉ với một cái nhìn, anh ta lập tức thu lại vẻ bực bội trên mặt, ngắt điện thoại, nở nụ cười: “Hi, chị dâu.”
Phản ứng của Hướng Dụ cũng coi như nhanh nhạy, chỉ sững người giây lát, sau đó mỉm cười chào hỏi với cậu ta: “Em trai họ hả? Đến thành phố Đế Đô từ khi nào vậy?”
Hôm đó cụ thể Cận Tử Ngung và Cận Phù Bạch đã nói những gì, Hướng Dụ không nghe.
Chỉ nghe thấy Cận Phù Bạch nói lúc tiễn người ra ngoài rằng, chuyện trong Tập đoàn không cần phải đến tìm anh nữa.
Mùng sáu tháng Giêng, khi Lý Xỉ ghé nhà, toàn thân mặc vest, cầm chìa khóa xe bước vào trong, dáng đi lắc lư, có chút hương vị đắc ý như gió xuân của mấy năm trước.
Hỏi lý do, hóa ra là mới mua xe.
Lý Xỉ nói, mua xe dựa vào tiền của chính mình kiếm được, mẹ nó đúng là sướng mà!!
“Xe gì thế?”
Hướng Dụ bế Địch Địch, hỏi Lý Xỉ: “Là con xe mà trước kia em cực kỳ mê đắm à?”
Cô không hề nhạy cảm với xe cộ, chỉ nhớ mang máng trước kia Lý Xỉ có rất nhiều xe, màu nào cũng có.
Có điều đó đã là chuyện của rất lâu về trước rồi, khi đó thành phố Đế Đô vẫn còn xe kéo, dừng ở bên ngoài trường học hoặc trên phố, một đồng một chỗ.
Giờ đây sự phát triển thay đổi theo từng ngày, hôm đó cô còn nhìn thấy một chiếc xe giao hàng không người lái của một công ty nào đó đang được thử nghiệm trên các con đường ngoài ngoại ô, có lẽ không bao lâu sau sẽ được đưa vào thị trường cũng nên.
Những chiếc xe điện chạy bon bon trên phố với biển số màu trắng pha lẫn xanh lá mạ.
Khi xe điện được thử nghiệm lần đầu tiên, Hướng Dụ ngồi trong hộp đêm của Lý Xỉ, nghe anh ấy nói xe điện ì ạch, giống như xe lăn của người già vậy.
Kết quả Lý Xỉ đặt chìa xóa xe lên trên bàn: “Mua xe máy điện!”
“Không phải trước kia em nói giống xe lăn của người già sao?”
“Đấy là trước kia, ngu muội, ngu muội! Anh Cận đổi xe không phải cũng đổi sang xe máy điện đó ư? Em ngẫm nghĩ, cảm thấy anh Cận nói đúng lắm, xăng dầu sẽ không thể tái tạo lại được nguồn năng lượng, lại còn gây ô nhiễm môi trường, thế là em quyết định mua luôn xe máy điện, đi cũng tốt lắm.”
Hướng Dụ cảm thấy thế giới này thật thần kỳ, những tên phá gia chi tử ngày xưa giờ đây lại ngồi đó nói về việc bảo vệ môi trường.
Cánh mày râu tụ lại một chỗ nói chuyện, nói về xe cộ, nói về công việc, Hướng Dụ dứt khoát đưa Địch Địch ra ngoài chơi.
Sáng sớm mới đổ một trận tuyết, sắc trời vẫn âm u, ẩm ướt ngột ngạt.
Hướng Dụ đưa Địch Địch đến phố Tú Xuân chơi bập bênh một lúc, sợ con bé lạnh nên không dám ở lại quá lâu, mua trà sữa nóng xong liền đi ngược trở về.
Phố Tú Xuân là con phố cổ của Đế Đô, có một vài ngõ ngách nhỏ, Hướng Dụ dẫn theo Địch Địch đi xuyên qua con ngõ quay về.
Trẻ con hầu như đứa nào cũng thích những nơi lạ lẫm mới mẻ, quay về tới nhà rồi cũng vẫn còn rất phấn khích.
Cận Phù Bạch và Lý Xỉ ngồi ở phòng khách, đang uống trà thì nhìn thấy hai cô gái một lớn một nhỏ, bị gió thổi khiến hai má ửng hồng, cười hi hi ha ha từ ngoài cửa bước vào.
“Bố ơi, bác trai Cận ơi! Lúc nãy bác gái đưa con vào trong ngõ chơi đó, thích lắm ạ, còn mua cả kẹo hồ lô nữa!” Địch Địch cầm trà sữa, chạy bước nhỏ vào trong phòng khách.
Mà ánh mắt của Cận Phù Bạch đã lướt qua Địch Địch, nhìn về phía Hướng Dụ.
Hướng Dụ cầm kẹo hồ lô, mỉm cười với Cận Phù Bạch.
Cô giúp Địch Địch cởi khăn quàng cổ, dặn dò một cách rất cẩn thận: “Địch Địch à, nếu như có người lạ nào đó nói đưa cháu vào trong ngõ chơi, cháu tuyệt đối không được đi theo đâu đấy, ngoài bác trai bác gái và bố ra, thì ai nói đưa cháu đi cháu cũng đều không được đi.”
“Tại sao vậy ạ? Bọn họ không tìm được ông cụ bán kẹo hồ lô ư?”
Hướng Dụ chợt thu lại ý cười, nhìn Địch Địch một cách rất nghiêm túc: “Ngõ ngách rất nguy hiểm, trước khi cháu trưởng thành, chỉ có người thân mới có thể đưa cháu đi thôi, cháu hiểu chứ?”
Địch Địch sửng sốt: “Bác gái ơi, sẽ có người xấu đúng không ạ?”
“Đúng.”
Cuộc đối thoại giống như của người mẹ này lọt vào trong tai hai người đàn ông.
Lý Xỉ bật cười nói đùa: “Chị dâu à, chị bây giờ rất có dáng vẻ của một bà mẹ nghiêm khắc rồi đấy, định khi nào thì có em bé vậy?”
Ban đầu Hướng Dụ chỉ cười cười, song điệu bộ muốn nói lại thôi của cô đã thành công khiến cho Cận Phù Bạch ngẩn ngơ.
Cô lên kế hoạch nhiều ngày như vậy, giờ phút này quả thực có chút tự đắc, nhìn anh rồi nói: “Sáng sớm nay em đã thử rồi, hai vạch.”
Cận Phù Bạch chưa làm bố bao giờ, cũng chưa từng nghiên cứu về mấy thứ như que thử thai gì đó.
Anh vẫn đang mải suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói này, Lý Xỉ ở bên cạnh đã phun ra một tràng chúc mừng, sau đó vô cùng tinh ý bế Địch Địch chạy mất, để lại không gian riêng tư cho Cận Phù Bạch và Hướng Dụ.
Chạy tới ngoài cửa còn tiện tay kéo luôn cả Lạc Dương vừa mới quay lại vẫn còn mù mờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Này này này, anh Lý, anh kéo tôi đi đâu đấy?”
“Kéo cậu đi ngắm tuyết!”
“Hả? Không phải tuyết đã ngừng lâu lắm rồi sao…”
“Đi theo tôi là được rồi, nói nhiều lời thừa thãi thế để làm gì!”
Tiếng nói chuyện bên ngoài xa dần.
Hướng Dụ cố ý nói: “Anh Cận à, khoảng thời gian này vất vả cho anh phải tự giải quyết nhu cầu sinh lý rồi, mẹ không thể làm được, không an toàn cho con.”
Thường ngày Cận Phù Bạch không phải một người đàn ông không kiểm soát được cảm xúc, anh luôn luôn nhã nhặn, luôn luôn điềm tĩnh, Hướng Dụ rất ít khi nhìn thấy khoảnh khắc anh hưng phấn và vui mừng đến vậy.
Thậm chí anh còn bế bổng Hướng Dụ lên xoay một vòng, không ngừng nói, Hướng Dụ, vất vả cho em rồi, vất vả cho em rồi.
Hướng Dụ lắc đầu, sinh mệnh nhỏ trong bụng đã khiến cho cô trở nên hết sức dịu dàng, hết sức dịu dàng.
“Cận Phù Bạch, chúng ta sẽ có một tương lai vô cùng tuyệt vời, anh sẽ là một người bố dịu dàng, em cũng sẽ làm một người mẹ thương yêu, con của chúng ta sẽ đi theo Lạc Dương cho những bé mèo hoang trong vườn ăn, uống, sẽ học cách kính trọng những người già trong Viện dưỡng lão, bất luận là con trai hay con gái, đều sẽ yêu mến những chú chim Yến vào mùa Xuân, những bông hoa vào mùa Hạ, những chiếc lá rụng vào mùa Thu và những bông tuyết rơi vào mùa Đông trong khoảng sân của ngôi nhà này, chúng sẽ yêu thương thế giới này, cũng sẽ trưởng thành trong tình yêu bao la.”
Bởi vì, bố của chúng cực kỳ, cực kỳ yêu mẹ của chúng.
Mà mẹ, cũng cực kỳ, cực kỳ yêu bố.
Cận Phù Bạch nghe mãi, nghe mãi, bỗng dưng nghiêng đầu, giơ tay lau mi mắt.
Khi quay đầu lại, hốc mắt của người đàn ông ửng đỏ, anh đặt tay lên trên bụng của Hướng Dụ một cách cẩn thận, dịu dàng nói: “Chào mừng nhóc con, từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng yêu thương mẹ nhé, có được không nào?”