Phố Hạnh Vũ - Chương 6: Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Phố Hạnh Vũ


Chương 6: Chương 6


Mạc Tiểu Vũ đẩy cửa ra, chạy đi mở đèn, nói là đèn, nhưng kỳ thật chính là một cái bóng đèn nhỏ, còn chưa to bằng nắm tay, treo trên cửa phòng, ảm đạm sáng lên, miễn cưỡng có thể xua đuổi bóng tối.

Đoàn Hủ Nghiên nhìn vậy, lông mày hơi nhíu lại, đi theo phía sau Mạc Tiểu Vũ, nhìn cậu cúi đầu tìm ra một chìa khóa khác mở cửa.

Sau khi mở ra, bên trong một mảnh đen kịt, Mạc Tiểu Vũ quen thuộc mò mẫm bật đèn.

Đèn trong phòng giống như tiếp xúc kém, nhấp nháy vài cái mới hoàn toàn sáng lên.

Đoàn Hủ Nghiên rốt cục cũng có thể thấy rõ gian phòng này, nhiều nhất là năm mươi mét vuông, góc còn có cầu thang có thể lên lầu hai.

Đồ đạc rất ít ỏi, chỉ có mấy cái ghế dự phòng cùng một cái bàn trà nhỏ, trên tường trắng còn dán mấy tấm tranh đã vàng, còn có một tấm giấy khen của một đứa trẻ lúc mẫu giáo, trên đó viết tên bạn nhỏ Mạc Tiểu Vũ.

Mặc dù căn phòng này cũ kỹ như vậy, nhưng cũng may được dọn dẹp rất sạch sẽ, có thể nhìn ra người ở chỗ này mỗi ngày đều nghiêm túc quét dọn.

Ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên nhìn quanh phòng, bình tĩnh dừng lại ở khung ảnh đen trắng treo trên tường, trong ảnh là một bà lão mặt mày hiền lành, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mỉm cười, không khó để nhận ra lúc còn trẻ là một mỹ nhân.

Chuyện đầu tiên Mạc Tiểu Vũ vào cửa chính là chạy đến trước ảnh, ấp úng nói chuyện với ảnh chụp, “Bà nội, cầu thang tối đen, Tiểu Vũ nhìn không thấy, đèn, không còn, đều đen.


Đoàn Hủ Nghiên không quấy rầy Mạc Tiểu Vũ, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn.

Mạc Tiểu Vũ nói xong bỗng nhiên cười một chút, tiếng cười có loại đáng yêu như vật nhân trong phim hoạt hình, “Hủ Nghiên có đèn, rất sống động, nhìn thấy, đã trở lại! “
Đoàn Hủ Nghiên nghe được cậu nói tên mình, đem đồ đạc trong tay đặt lên bàn trà duy nhất trong phòng, đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: “Xin chào bà nội, con là Đoàn Hủ Nghiên.


Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên cười ngây ngô nhìn Đoàn Hủ Nghiên, lại quay đầu nhìn về phía bà nội trong ảnh, sau đó lại giống như nhớ tới cái gì đó, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói, “Trời tối, ăn cơm, muốn ăn cơm, Tiểu Vũ đói bụng.


Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy cậu nói đói, đang muốn đem bánh ngọt mua được mở ra cho cậu ăn, kết quả vừa quay đầu liền thấy Mạc Tiểu Vũ đi vào phòng bếp.

Hắn sửng sốt một chút, Mạc Tiểu Vũ biết nấu cơm?!
Rất nhanh, Mạc Tiểu Vũ đi vào phòng bếp trong tay bưng hai cái chén lớn đi ra, hai cái chén lớn kia đặc biệt quen mắt, Đoàn Hủ Nghiên ngẫm một chút mới nhớ tới nhà bà nội hắn có một cái, là hình hoa mẫu đơn màu vàng.

Trong hai cái bát này, có một cái bên trong là cơm trắng đã hoàn toàn nguội lạnh, bên còn lại là hai quả trứng gà.

Mạc Tiểu Vũ đem chén đựng cơm đặt trên băng ghế nhỏ bên bàn trà, sau đó bưng chén đựng trứng gà đi đến góc tường.

Ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên vẫn đi theo cậu, nhìn cậu đi về phía góc tường mới chú ý tới trên mặt đất có một ấm đun nước điện, vẫn còn màu hồng phấn.

Mạc Tiểu Vũ đổ nước vào ấm đun nước điện, sau đó cẩn thận bỏ hai quả trứng vào, sau đó bật công tắc.

Khi cậu làm những chuyện này có loại đặc biệt hấp dẫn người khác, chọc cho Đoàn Hủ Nghiên không khỏi tò mò bước tiếp theo cậu còn muốn làm cái gì.

Nhưng Mạc Tiểu Vũ bỏ trứng gà vào luộc thì cái gì cũng không làm, cậu ngồi xổm bên cạnh ấm đun nước giống như phải đợi đến khi trứng gà bên trong luộc xong.

Cậu quá nghiêm túc, Đoàn Hủ Nghiên cũng không tiện lên tiếng quấy rầy cậu, liền đứng ở một bên nhìn cậu.

Căn phòng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có âm thanh của ấm đun nước.

Sau một vài phút, trứng đã luộc xong.

Mạc Tiểu Vũ bưng bình nước nóng đến phòng bếp, Đoàn Hủ Nghiên không nhịn được đuổi theo nhìn, nhưng hắn không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa phòng bếp, phòng bếp này nói là phòng bếp, nhưng bên trong nhỏ đến mức chỉ đủ để Mạc Tiểu Vũ xoay người.

Mạc Tiểu Vũ đứng trước bồn rửa chén, trước tiên đổ nước trong ấm đun nước ra, sau đó mới mở nắp đổ trứng bên trong ra.

Sau khi hai quả trứng gà nguội, Mạc Tiểu Vũ mới lấy trứng gà ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đoàn Hủ Nghiên đi theo phía sau cậu, tò mò nhìn cậu.

Mạc Tiểu Vũ trở lại trên băng ghế nhỏ bên bàn trà, cậu cũng không ngồi trên băng ghế, liền ngồi xổm, bóc hai quả trứng gà ra, sau đó bỏ vào chén đựng thức ăn thừa.

Sau khi bóc xong trứng gà, cậu lại bận rộn xoay người trở về phòng bếp, tìm ra hai cái thìa lớn, dùng thìa nghiền nát trứng luộc, sau đó trộn lòng trắng trứng, lòng đỏ trứng và cơm lại với nhau, chia ra một phần ba bỏ vào một cái bát khác.

Đoàn Hủ Nghiên cho rằng cậu sẽ đem chén kia chia cho mình, nhưng Mạc Tiểu Vũ lại đem chén kia đặt ở bên chân, sau đó đem phần còn lại, nhiều hơn một phần đưa cho Đoàn Hủ Nghiên.

“Hủ Nghiên, ăn.


Đoàn Hủ Nghiên nhìn chén trứng luộc trộn thô ráp kia trộn cơm thừa, trong lòng bỗng nhiên khó chịu như có người rót một chai giấm lớn vào trong lòng hắn.

Thấy Đoàn Hủ Nghiên không nhận chén, Mạc Tiểu Vũ có chút nghi hoặc, nghi hoặc xong cậu liền cho rằng Đoàn Hủ Nghiên thấy ít, do dự một chút, cậu đem cái chén của Đoàn Hủ Nghiên lấy về, đặt trở lại trên ghế, lại bưng lên đặt ở kế bên chân, bưng chén của mình lên bỏ thêm một ít cơm vào chén Đoàn Hủ Nghiên, sau đó một lần nữa bưng về cho Đoàn Hủ Nghiên.

“Hủ Nghiên, nhiều lắm, ăn đi, không ăn, đói bụng.

“.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN