Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
Chương 27
Ta càng nghĩ càng xa, ở trù phòng loay hoay mãi cũng không biết đến tột cùng là đang làm những gì, tóm lại chỉ là vài món nho nhỏ. Nêm nếm một lúc, không phải mặn thì chính là nhạt nhẽo. Nhưng cuối cùng cũng có thể nuốt được, ta nhíu mày, trong lòng có chút bực bội, tại sao cứ đụng phải chuyện của tiểu vương bát đản kia thì trong lòng ta cứ không yên như vậy chứ.
Thế nhưng suy nghĩ cả buổi, cũng không thể tìm ra được nguyên do.
Thời điểm bước ra khỏi trù phòng, những hạ nhân đứng ngoài cửa muốn bước đến giúp ta cầm lấy thức ăn liền bị ta xua tay cự tuyệt, lúc này đầu óc ta lại bắt đầu mơ hồ, cũng không quên được ánh mắt Lão Cửu nhìn ta lúc buổi chiều, ta cũng không muốn ngày ngày cùng nàng đánh nhau, tất nhiên phải có thành ý chịu đòn nhận tội.
Một đường bước nhanh đến chính sảnh, lại phát hiện Lão Cửu đã không còn ngồi ở trước bàn gỗ tử đàn như lúc trước, trong lòng bỗng dưng cảm thấy nao nao, nhưng lại chợt nhớ lúc này chắc là nàng vẫn còn đang ở trong phòng. Sợ đồ ăn sẽ bị nguội, ta lại lập tức chạy đến tẩm cung, công chúa quả thực ở trong này.
Nàng lúc này vẫn đang nằm trên thảng y*, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà không biết đang suy nghĩ cái gì, đến khi ta đi vào, trong nháy mắt nàng liền đem ánh mắt chuyển đến trên người ta, chỉ trong một chốc như vậy, ánh mắt đó từ trống rỗng liền chuyển thành đề phòng.
(*Ghế nằm.)
Ta đứng ngay tại chỗ không biết làm sao, vốn là taa một lòng chỉ nghĩ đến đồ ăn sẽ lạnh, nên cũng không gõ cửa mà liền trực tiếp bước vào, lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy được loại biểu tình này của Lão Cửu.
Đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt cô đơn, tựa như có chuyện đặc biệt bi thương.
Nhưng lúc này cũng không phải lúc để ta nghĩ nhiều, vừa thấy dáng vẻ muốn đánh nhau của Lão Cửu, cả người ta liền hoảng sợ. “Ta đã làm xong bữa tối cho ngươi rồi.” Ta cười cười mở lời, nghĩ rằng Lão Cửu sẽ không xuất thủ đánh khuôn mặt tươi cười của ta đâu.
“Đặt xuống.” Lão Cửu dời tầm mắt.
Hai chữ này nàng nói ra, làm cho ta cảm thấy nếu lúc này đặt một chậu nước ấm trước mặt nàng, chậu nước kia sẽ lập tức đóng băng.
Có điều, mặc dù giọng nàng lạnh nhạt, nhưng ta nghe xong trong lòng vẫn là có chút thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu nàng không có trực tiếp bảo ta đi ra ngoài, đúng không? Ta gật gật đầu, đem bữa tối đặt trên bàn, sau đó cũng ngồi xuống đợi nàng đi đến cùng nhau dùng bữa.
Nhưng qua gần mười phút đồng hồ, lại chưa thấy Lão Cửu có ý định muốn ăn cơm. Ta có chút ngồi không yên, liền mở miệng nói: “Ăn cơm đi, nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa.” Vốn hôm nay làm đồ ăn cũng đã đủ khó ăn rồi, nếu còn để nguội sẽ càng khó nuốt hơn.
Lão Cửu lại dời ánh mắt đến trên người ta, nói: “Ngươi ăn đi, bản cung không đói bụng.”
“Không được, trong thời hạn một năm này ngươi đều phải ăn cơm đúng hạn, nếu không ta sẽ không làm nữa.” Ta lập tức bác bỏ.
“Ngươi không làm bản cung liền không dạy ngươi.”
“Không dạy thì không dạy, dù sao những thứ cơ bản ta đều đã nắm được rồi.”
Lão Cửu không nói gì, nhưng ta rõ ràng thấy quai hàm của nàng cử động, hình như nàng đang cực kỳ giận dữ.
Lòng ta liền dao động, nhớ tới những lời hôm nay Bát công chúa đã nói, bỏ đi bỏ đi, nàng chỉ là một đứa nhỏ còn chưa mọc đủ lông, so đo với nàng làm cái quái gì. “Được rồi được rồi, cho dù ta đã làm sai cái gì, cơm thì lúc nào cũng phải ăn, coi như nể mặt ta cực khổ cả buổi chiều, ăn hai miếng được không?”
Nói xong ta liền hối hận, ta biết rõ nàng ấy sẽ không đến ăn đâu.
Quả nhiên, qua sau một lúc lâu cũng không thấy nàng có chút động tĩnh, ta thở dài, cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn một mình. Nhưng ai ngờ đồ ăn còn chưa vào tới miệng, Lão Cửu liền phốc một cái ngồi trước mặt ta, động tác kia quá nhanh, quả thực chỉ lóe lên một cái.
Ta hết sức kinh ngạc, ngay cả miệng đều quên khép lại.
Lão Cửu trừng mắt liếc ta, cầm lấy đôi đũa rồi nói: “Bản cung cũng sẽ không vì ngươi mà để bản thân phải đói bụng.” Dứt lời, liền bắt đầu ăn.
Khóe miệng ta bắt đầu kéo ra một chút ý cười, Cửu công chúa khẩu thị tâm phi này.
“Tại sao đồ ăn lại mặn như vậy.” Lão Cửu cau mày, cố nén nửa ngày vẫn là phải phun ra.
Tất nhiên là ta biết đồ ăn hôm nay mùi vị không tốt, cho nên cũng không tỏ vẻ gì, chính là chỉ chỉ một đĩa đồ ăn khác nói với nàng: “Ngươi ăn món này đi, món này không mặn.”
Vì thế Lão Cửu lại đổi sang đĩa kia, lần này nàng không phun ra, có điều sắc mặt cũng không tốt cho lắm, sau khi đã nuốt vào mới nói với ta: “Một chút mùi vị cũng không có.” Dứt lời nàng nhìn ta không chuyển mắt, vẻ mặt hồ nghi: “Không yên lòng sao? Đang nghĩ cái gì?”
Tất nhiên là không thể nói cho nàng là ta đang suy nghĩ về những điều hôm nay Bát công chúa đã nói với ta, cho nên chỉ đành nói ‘không có gì’.
Lão Cửu không tin, tựa tiếu phi tiếu hỏi ta: “Chính là nghĩ đến Bát tỷ sao? Buổi chiều hai ngươi cùng nhau tán gẫu rất vui vẻ mà?”
Trong lòng ta cả kinh, không phải vì Lão Cửu đoán trúng tâm sự của ta, mà là biểu tình kia của nàng, nhìn thế nào lại giống tiểu nữ nhân đang ghen như thế. Nhưng tại sao lại là ghen? Nàng cũng không thích ta, ghen cái gì chứ?
Chữ ‘Thích’ này vừa xuất hiện, trong lòng ta đột nhiên lộp bộp một cái, toàn bộ đầu óc liền mơ màng.
Nàng nên thích ta sao…
“Tại sao không trả lời, linh hồn nhỏ bé vẫn còn ở chỗ Bát tỷ chưa trở về sao?” Ngữ khí của Lão Cửu càng lạnh hơn.
Mà ta lúc này cũng không cách nào quan tâm nhiều như vậy. “Ngươi vì cái gì phải làm như vậy?” Ta hỏi nàng. “Rõ ràng không muốn đi Nam hạ, vì cái gì phải ngày ngày tiến cung cầu phụ hoàng ngươi?”
“Ngươi…” Lão Cửu giật mình, nhưng cũng lập tức phản ứng lại: “Là Bát tỷ nói với ngươi sao.”
Đúng vậy đúng vậy, nàng rõ ràng đã biết, vì sao lại còn muốn hỏi ta.
Lão Cửu thấy ta không đáp lại, cũng không mở miệng, nàng còn có thể nói như thế nào? Sự thật quả thật như thế, nàng không muốn đi Nam hạ, lại ngày ngày đi cầu Hoàng Thượng, không phải vì Doãn Hiếu Ân ta thì là vì ai?
Trong chốc lát bầu không khí bắt đầu yên tĩnh lại vừa xấu hổ.
Ta muốn hỏi nàng, hỏi nàng có phải thích ta hay không, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn chậm chạp không mở miệng được. Ta là một người hiện đại, không có tư tưởng phong kiến, đối với việc này cũng không để ý nhiều, chính là cảm thấy nếu thích một người, dù là nam hay nữ cũng đều tốt. Nhưng Lão Cửu thì khác, nàng là người cổ đại, tư tưởng cũng không cởi mở như ta, nàng sẽ không để ý nhân luân* thích ta sao?
(*luân lý làm người thời xưa.)
Ta sợ ta lại tự mình đa tình.
Lúc này, Lão Cửu lại đột nhiên mở miệng: “Đi cầu phụ hoàng thì sao, đây là chuyện của bản cung.”
Còn cứng rắn cãi lại sao.
“Tại sao không liên quan đến ta, ta là Phò mã của ngươi, là người một nhà! Hôm nay nếu Bát công chúa không nói với ta, ta vẫn còn chẳng hay biết gì, cuối cùng là ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Thật sự muốn đợi đến lúc xuất phát đi Nam hạ mới nói với ta sao?”
Lão Cửu dường như cũng tức giận, đột nhiên đứng dậy vỗ bàn một cái, liền chỉ vào người ta nói, “Bát tỷ Bát tỷ, hôm nay ta sẽ đánh ngươi bay ra khỏi Phò mã phủ, cho ngươi đi tìm Bát tỷ của ngươi đi!” Nói xong, nàng đem cái bàn hất sang một bên, ngay sau đó một chưởng hướng ta đánh tới.
Từ lúc nàng đứng lên là ta đã có phòng bị, cho nên một chưởng này của nàng bị ta tránh được, chỉ là ta hôm nay bản không muốn đánh nhau, nhưng như thế nào còn chưa nói xong mà đã động thủ thế chứ. Ta nhíu mày, cũng không đánh trả, chỉ tiếp tục né tránh chiêu thức của nàng.
Xem ra là nàng thật sự nổi giận, xuống tay không lưu tình chút nào, cũng may trong thời gian này ta rất chăm chỉ luyện công nên hơn mười mấy hai mười chiêu vẫn có thể đỡ được. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp nha, bộ dạng nàng thế này, nếu thật sự đánh trúng ta dù chỉ một chưởng thôi cũng đủ đem ta đánh tới tàn phế a.
Việc này thật sự là phiền chết mất, ta lại không có sai tại sao lại muốn đánh ta chứ? Không được, nói cái gì cũng không thể hứng một chưởng này được, ta ngưng thần một lát, nàng lại tiếp tục xuất ra hai chiêu, đợi đến khi ta tìm được chỗ sơ hở, tay phải liền giương lên, một mảng bột phấn liền bay đến trên người Lão Cửu.
Từ lúc nãy đến giờ ta vẫn chưa ra tay lần nào nên Lão Cửu căn bản không có phòng bị, vì thế khi ta vừa xuất thủ nàng nhất thời cũng không tránh kịp. Tức thì nàng cũng dừng lại, nhưng không tới một hai giây sau, bàn tay kia của nàng bắt đầu cào đến trên người.
“Ngươi dùng độc?” Lão Cửu trừng mắt nhìn ta, vừa gãi vừa nói: “Ngươi đã nói ngươi sẽ không dùng độc với bản cung!”
Cái đó cũng không phải là ta nói.
“Ta mất trí nhớ.” Ta chỉ có thể giải thích với nàng như thế.
“Thuốc giải!” Lão Cửu hung tợn lấy tay phải chỉ vào người của ta, tay trái vẫn như cũ tiếp tục gãi.
Nàng nhất định không biết khuôn mặt nàng lúc này có bao nhiêu dọa người, ta nào dám đưa nàng thuốc giải chứ, chờ khi nàng đã giải độc rồi còn không bằng một chưởng đánh chết ta mới là lạ! Thế nhưng ta cũng không thể để mặc cho nàng cứ tiếp tục cào gãi như vậy a, phấn ngứa kia là ta đặc biệt điều chế, nếu không có thuốc giải nàng nhất định sẽ cào đến đem một tầng da cào xuống mới thôi.
Nhìn nàng như vậy, ta cũng thật sự không đành lòng. “Ta đưa thuốc giải cho ngươi, ngươi đừng tiếp tục đánh ta nữa, được không?”
Lão Cửu nhíu mày, vẻ mặt tức giận: “Thuốc giải bản cung không cần! Bản cung cũng không tin chỉ một chút phấn ngứa này có thể làm được gì bản cung!”
L
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!