Phò Mã Gian Manh - Chương 20: Phò mã ra chiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Phò Mã Gian Manh


Chương 20: Phò mã ra chiêu


Hắn ta. . . . . Sao có thể có nốt ruồi đỏ này?

Tướng gia sợ ngây người, một chưởng mạnh mẽ như sét đánh mặt đất dừng lại
trước mặt Chu Phú, trong mắt cũng bất tri bất giác nổi lên hơi nước.

Hai tay run rẩy bắt lấy cánh tay Chu Phú, thật lâu không kềm chế được.

“Bách hợp. . . . . nốt ruồi ở khuỷu tay. . . . . bách hợp. . . . . nốt ruồi ở khuỷu tay. . . . .” hai mắt tướng gia lấp lánh nước mắt, không ngừng
lặp lại tên hai món này.

Chu Phú không rõ chân tướng, cũng chỉ rất bị động đứng ở nơi đó nhìn ông lão, rốt cuộc ông ấy cảm động vì cái gì chứ?

800 tinh binh và Hiên Viên thiết kỵ do Ngọc Khanh dẫn đầu ở trước phủ công
chúa đều đờ ra tại chỗ, rõ ràng mới vừa rồi sấm rung chớp giật, bàn tay
của Thừa Tướng gia sắp vỗ vào phò mã, nhưng sao hiện nay lại dừng lại
đây?

Trước đây dù là lúc tiên đế còn tại, mỗi khi không cùng ý
kiến với đại thần nào trong triều đình thì Thừa Tướng gia đều nói ra tay liền ra tay, ra tiên đế lệnh cưỡng chế Thừa Tướng dừng tay, Thừa Tướng
cũng sẽ mắt điếc tai ngơ, đánh trước rồi hẵng nói, sau đó vì vấn đề mặt
mũi của tiên đế, nhiều lắm là đến nhà đại thần người ta nói lời xin lỗi, viết giấy cam đoa, rồi thì thế nào đây? Ông ấy cũng đã đánh người như ý muốn rồi mà?

Phò mã làm cái gì, mà có thể ngăn cản động tác của
thừa tướng gia nóng nảy? Ở trên đời này, vẫn còn có người có thể ngăn
cản động tác đánh người của Bách Lý thừa tướng gia?

Phò mã còn chưa ra chiêu, Thừa Tướng đã bại trận, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Ai. . . . . .”

Sau hồi lâu, Bác Lý tướng gia mới trầm trầm than thở một hơi, buông Chu Phú ra, ủ rũ cúi đầu xoay người đi, thở dài thở ngắn, giống như một người
buồn bã vì yêu, không hề còn vẻ hung mãnh nóng nảy trước kia.

Lan nhi. . . . . . Tướng gia kêu tên ái thê đã qua đời trong lòng. . . .
Chẳng lẽ đây là lời nhắc mà nàng gửi cho ta, nàng thích bách hợp, cậu ta cũng đang cầm Bách Hợp, khuỷu tay của nàng có nốt ruồi, khuỷu tay cậu
ta cũng có. . . . Lúc trước nàng từng cười nói, sau khi nàng chết, người nào có ký hiệu ở khuỷu tay giống như nàng, thì chính là nàng chuyển
thế. . . . .

Nhưng là tên nhóc đen này thì, khẩu vị quá nặng rồi. . d✥đ✥l✥q✥đ . . . Tướng gia quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Phú, trong
lòng thật là phiền muộn. . . . .

Một cuộc hưng sư động chúng binh đến dưới thành, cuối cùng lại tiêu mất không một tiếng động. Không có
chảy máu, không có hy sinh. . . . tự nhiên lại bình thường.

Lão
tướng gia trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nỗi buồn đầy bụng, xoay người lên ngựa, quất roi đi, 800 tinh binh theo sát phía sau, gào thét mà qua.

Ngọc Khanh nhìn về phía Chu Phú, khó có thể tin kỳ tích lại xảy ra ở trên người vị phò mã này.

“Ngọc Khanh, nương tử tỉnh chưa ?”

Chu Phú không hề hay biết tình cảnh lúc trước kinh hiểm cỡ nào, chỉ nhận
lấy con chó con trong tay Ngọc Khanh, vẻ mặt tươi cười hỏi.

Khóe
miệng Ngọc Khanh giựt giựt, thâm tình ngắm nhìn phò mã, ngàn vạn con
Thảo Nê Mã[1] chạy chồm trong ngực, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một
câu: “Không biết.”

“Oh. Vậy ta đến cửa phòng ngồi canh.” Chu Phú cầm hoa đóa, ôm con chó con đi mất trong ánh mắt kính nể khiếp sợ của mọi người.

Trên Trích Tinh lâu ở phủ công chúa, một bóng dáng gầy nhỏ đang đứng đó.

Trì Nam nhìn xuống lầu dưới, thu hết tất cả chuyện xảy ra ở trước phủ công
chúa vào mắt, hành động lạ của Thừa tướng, hành động của Chu Phú, từng
hình ảnh đều rọi sâu vào trong hai tròng mắt đen u ám thâm thúy của
nàng. . . . .

——— —————— —————— ————————

Chu Phú đi tới
viện bọn họ ở liền nhìn thấy nương tử đứng ở trong đình nghỉ mát bên
ngoài viện, đôi tay khép vào trong tay áo, sắc mặt âm trầm nặng nề, vốn
cho là còn có một chút thời gian giảm xóc như ai dè, Chu Phú nhất thời
căng thẳng thần kinh, cúi đầu nhìn lại con chó con trong tay, nhìn thẳng vào tròng mắt long lanh của nó một hồi lâu, không biết có nên phát ra
âm thanh nhắc nhở nương tử không, đang do dự, thì con chó con phát ra
mấy tiếng nức nở nghẹn ngào từ trong cổ họng, thành công giải quyết vấn
đề khó khăn này giùm Chu Phú.

Trì Nam quay đầu lại, nhìn Chu Phú, dưới mắt vẫn bầm đen, sắc mặt tái nhợt, Chu Phú nhìn cực kỳ đau lòng,
lập tức xông đến trước mặt nương tử, khẩn trương nói: “Sao không ngủ
thêm một chút?”

Trì Nam không trả lời ngay, chỉ dùng một đôi con
ngươi có thâm ý nhìn chằm chằm Chu Phú, sắc bén như muốn nhìn thấu linh
hồn hắn di»ễn♥đàn♡l«ê♡quý♥đ»ôn.

Chu Phú bị nhìn hơi chột dạ, ở
trong ấn tượng của hắn, nương tử chỉ biểu hiện ánh mắt lạnh lùng này cho người ngoài, đối với hắn luôn là trầm tĩnh như nước, sóng nước chẳng
xao, tràn đầy tin tưởng.

Chẳng lẽ là hành động quá mức của hắn tối hôm qua, khiến cho nương tử không thích hắn rồi sao?

“Nương tử, ta. . . . . Tối hôm qua là ta không đúng, ta bảo đảm sau này sẽ
không uống rượu, một giọt đều không dính, ách, không phải, là một giọt
cũng không ngửi, có được hay không?”

Chu Phú để con chó con dưới đất, thấp thỏm bắt láy bàn tay mềm lạnh băng của nương tử, lo lắng trùng trùng bảo đảm nói.

Trì Nam nhìn chằm chằm Chu Phú đang lo lắng, thật lâu sau, mới dùng âm
thanh hơi khàn khàn hỏi Chu Phú: “Chu Phú, chàng. . . . . Yêu ta sao?”

Không ngờ câu đầu tiên nương tử nói ra lại là câu này, Chu Phú ngẩn người,
ngay sau đó phản ứng kịp, liền đưa bó hoa mình đang cầm vào tay nương
tử, kiên định nói: “Yêu!”

“Chàng yêu ta nơi nào? Yêu bao nhiêu?”
Trì Nam cầm bó hoa, vẻ mặt hơi kinh ngạc, không hề có vẻ khôn khéo bá
đạo, quả cảm quyết định như ngày thường.

Chu Phú suy nghĩ một
lát, mặc dù không biết tại sao nương tử lại đột nhiên thảo luận sâu xa
vấn đề này với hắn, nhưng nếu nương tử hỏi, hắn nhất định phải trả lời
đàng hoàng, chỉ nghe hắn nói: “Yêu nàng. . . . chỗ nào. . . . Ta cũng
không biết. Nhưng ta biết, ta rất yêu rất yêu.” Chu Phú hơi thất bại, rõ ràng đã nghĩ kỹ câu trả lời, nói vài lời khiến nương tử cảm động, nhưng cuối cùng lại chỉ nói ra khỏi mấy câu không có ý nghĩa này.

Hôm
nay Trì Nam hình như hơi đa sầu đa cảm, chỉ thấy nàng đưa mũi lại gần bó hoa bách hợp ngửi nhẹ D♦đ♦L♦q♦Đ, trong lòng có vài lời muốn hỏi, nhưng
lại không thể mở miệng, suy nghĩ sau một lúc lâu, mới hỏi một câu nữa:
“Vậy. . . . Trên người ta có khuyết điểm nào khiến chàng không thích
không?”

Chu Phú cảm thấy nương tử chính là nương tử, vấn đề ‘yêu
nơi nào’ vừa rồi quá mức thâm ảo, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không rõ,
nhưng, nếu nói là đến khuyết điểm của nương tử, hắn chỉ cần thoáng khái
quát ở trong đầu, liền cấu tứ ra:

“À. . . . . Nàng quá lạnh lùng, không có lòng đồng tình, lần trước có một cậu nhóc ăn xin, đáng thương
bò đến trước sạp thịt mà nàng cũng không đỡ nó.”

“Nàng không tin
tưởng người khác, sợ bị lừa gạt, có lúc rất tự đại, không thích nói
chuyện, nhưng vừa mở miệng liền có chút chanh chua.”

“Với lại lúc ta dăng chọn lựa thì nàng luôn dùng ánh mắt ép ta, chưa bao giờ quan tâm ta đang nghĩ cái gì.”

“Khi ngủ nàng không an phận, luôn đá ta, cướp chăn của ta.”

“Chưa kể cơm nàng nấu rất khó ăn, không ra gì cả, luôn lãng phí lương thực,
còn không chịu ta cho chó ăn, nhưng mà ta cũng lén đem cho, chỉ là thức
ăn nàng nấu, cả Vượng Tài nhà bên cũng không thích ăn.”

“Còn nữa. . . . . .”

Gân xanh trên trán Trì Nam lộ ra dữ dội, cắn răng nghiến lợi nói:

“Ngươi. . . . . . Đủ. . . . . . Rồi. . . . . . Chứ. . . . . diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn”

Giọng điệu của nương tử nghe đặc biệt âm trầm kinh khủng, khiến Chu Phú đột
nhiên phát hiện, hắn đã bất tri bất giác nói ra rất nhiều khuyết điểm
của nương tử, hắn muốn thu trở về, lại nước đổ khó hốt.

Nhìn
gương mặt nương tử còn lạnh hơn lúc nãy, Chu Phú liền biết vậy chẳng
làm, chỉ cảm thấy trên mặt bị vứt vào cái gì thơm thơm, nương tử mất
mặt, nâng váy, tức giận hung hung xông về gian phòng, ‘rầm’ một tiếng,
nặng nề khép cửa lại.

Đây là —— hiểu lầm thăng cấp rồi? Chu Phú khóc không ra nước mắt, có chút uất ức . . . . . Là nàng bảo ta nói mà. . . . .

Gió mát thổi qua trong sân, một người một chó, tàn hoa đầy đất, Chu Phú co
rút thân thể thành một cục, hơi thất bại chọt chọt con chó con vẫn đang
kêu ô ô.

——— —————— —————— ———————

Định Viễn Thừa Tướng sầu não suốt con đường trở lại phủ Thừa Tướng.

Vô tri vô giác đi qua cửa chính, đạp lên thềm đá, còn chưa ra khỏi cảm xúc cô đơn khi hoài niệm phu nhân, thì khi đi ngang qua phòng nhi tử, đã bị âm thanh gào thét của nhi tử vì đang được đại phu nối xương lại đánh
thức tất cả hồn vía.

Ông. . . . . sao lại trở lại? Không phải mang binh đi hưng sư vấn tội sao?

A, đúng rồi, là thằng nhóc đen thui đó, thằng nhóc đen thui đó cầm loài
hoa Lan nhi thích nhất, có nốt ruồi của Lan nhi, cho nên, ông. . . . .
ông. . . . . Hắn ta làm sao lại là Lan nhi chuyển thế đây?

Quả
thực là lời nói vô căn cứ! Vậy mà ông còn váng đầu đến mức này. . . . .
Lão tướng gia dựng râu trợn mắt, chợt vỗ vào bên cạnh, chỉ nghe bọn hạ
nhân sợ hãi kêu:

“A, tướng gia đập tường rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN