Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình - Chương 49: Phiên ngoại 9: Ngọt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình


Chương 49: Phiên ngoại 9: Ngọt


Nhờ sự chăm sóc chu đáo và tận tình trong suốt thai kỳ, hai bảo bảo sau khi sinh vô cùng bình an và khỏe mạnh, qua ngày kế đã được ôm đến phòng ngủ của Phó Ngàn Tư.

Phó Ngàn Tư ngồi trên giường dưới sự hỗ trợ của Kỷ Hàn Trình, cố gắng ôm Ninh Bảo, cảm giác bé con mềm mại và ấm áp như bột nhào cho nên trên tay căn bản không dám dùng sức.

Kỷ Hàn Trình cũng là một tay mới, nhưng bất quá tính tình anh xưa nay luôn bình tĩnh, không hề luống cuống tay chân giống như Phó Ngàn Tư.

Yến bảo có lẽ là di truyền tính tình từ bố, lúc này nằm rất yên tĩnh trong vòng tay Kỷ Hàn Trình, hình ảnh thoạt nhìn còn rất hài hòa.

Phó Ngàn Tư nhìn nhìn bỗng nhiên có chút ghen tị, vừa muốn mở miệng nói chuyện, kết quả Ninh Bảo trong ngực liền giật giật cánh tay.

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế của mình dưới sự hướng dẫn của Kỷ Hàn Trình cuối cùng cô cũng ôm được Ninh Bảo vào lòng.

Lúc này mới tỉ mỉ nghiên cứu tướng mạo hai bảo bảo.

Hai anh em về tổng thể thì tất cả đều nhỏ, chắc là vì mới sinh cho nên trên mặt vàng vọt, da rất mỏng, khi nhìn vào cảm giác thật là xấu xí.

Phó Ngàn Tư đã rất nỗ lực cố gắng tìm kiếm gen di truyền sắc đẹp từ cô và Kỷ Hàn Trình trên người hai bảo bảo nhưng cuối cùng đều thất bại.

“负负得正” Phó Ngàn Tư dựa trên công thức toán học mà xuất khẩu ra một cái đạo lý, thất vọng nói với Kỷ Hàn Trình “我们这是正正得负了.”3

Mặc dù Phó Ngàn Tư có chút ghét bỏ ngoại hình lúc mới sinh của Kỷ Ninh và Kỷ Yến nhưng với Lý Quân Hoa,người có kinh nghiệm đi trước khi nhìn vào hai bảo bảo bà cảm thấy vô cùng hài lòng.

Từ hình dáng, cách náo động i i a a kèm với ánh mắt ghét bỏ của Phó Ngàn Tư,bà chậm rãi ném một đòn sát thủ: “Khi còn bé con với Ninh Bảo giống nhau như đúc.”

Phó Ngàn Tư: “……”

– –

Thời kì hậu sản của Phó Ngàn Tư điều dưỡng hết sức thoải mái, Kỷ Ninh và Kỷ Yến sau khi trở về nhà thì được bảo mẫu tận tình chăm sóc cho nên cũng không cần cô tới bận tâm cái gì với cái gì.

Kỷ Hàn Trình cũng tự dành nhiều thời gian ở nhà hơn, lúc nào cũng lưu tâm xem tình trạng thể chất và cảm xúc của cô như thế nào, xác nhận hết thảy đều bình thường lúc này mới dời sự chú ý sang trên người hai bảo bảo.

Và cho dù là vậy cũng không quên,chỉ riêng Kỷ Hàn Trình mà thôi, sau khi tan tầm về nhà đem Phó Ngàn Tư ôm vào trong ngực, nghe cô phàn nàn “suốt ngày ở nhà thật nhàm chán” rồi dỗ dành  đã sớm trở thành một thói quen.

Bảo mẫu ở trong nhà cũng hiểu ý, thấy hai người chơi cùng hai bảo bảo cũng mệt rồi mới qua ôm chúng về phòng.

Khi Kỷ Ninh và Kỷ Yến được hai tháng tuổi, Kỷ Hàn Trình thỉnh thoảng sẽ dùng lục lạc nhỏ trêu đùa chúng một chút, để cho chúng tự đưa tay ra bắt hoặc là nắm lấy.

Ban đầu, Phó Ngàn Tư còn nghĩ là do tính tình trẻ con của anh trỗi dậy, âm thầm lén lút mỉm cười, sau lại mới phát hiện, thì ra vị “bố dịu dàng” này là đang đánh giá giai đoạn phát triển của hai đứa trẻ.

Xem ra là thực sự rất nghiêm ngặt.

Đêm đó, Phó Ngàn Tư ngồi ở trong lòng Kỷ Hàn Trình, một bên nghịch cổ áo sơ mi của anh, một bên hỏi: “Kỷ Hàn Trình, Kỷ Ninh và Kỷ Yến có tốt hơn những đứa trẻ bình thường không.”

Kỷ Hàn Trình nhìn xuống những ngón tay trắng nõn xinh xắn kia, giơ tay lên nhẹ nhàng giữ lấy rồi “Ừ” một tiếng.

“Vậy bọn họ ai là người lợi hại hơn?”

Hầu yết anh nhẹ lăn một cái: “Cả hai đều rất lợi hại,nhưng phản ứng của Ninh Bảo có nhanh hơn một chút.”

Phó Ngàn Tư vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, cô “oh” một tiếng, rất hài lòng: “Không uổng công em làm nhiều đề như vậy.”

Kỷ Hàn Trình hôn lên tai cô một cái, sửa lại: “Đó không phải là anh làm sao?”

“Thật keo kiệt” Phó Ngàn Tư bĩu môi, còn chưa kịp thao thao bất tuyệt cơ thể đã bay lên, Kỷ Hàn Trình ôm cô đi thẳng vào phòng tắm.

Giọng cô đột ngột thay đổi: “Kỷ Hàn Trình, anh muốn làm cái gì!”

Ánh mắt Kỷ Hàn Trình lúc này đầy rẫy nguy hiểm nhưng vẫn không nhanh không chậm nói: “Đã đến giờ đi tắm.”

“Anh đừng có lừa em” Cô đã qua thời kỳ cần người giúp cô tắm, làm sao lại có thể không hiểu suy nghĩ lúc này của anh “Anh mau thả em xuống, em muốn xuống dưới, anh có nghe thấy không? Kỷ Hàn Trình,chúng ta hôm qua mới……”

Những lời còn sót lại đều bị chặn ở trong cổ họng, sau khi kết thúc, Phó Ngàn Tư ngửa mặt lên nằm trong bồn tắm, toàn thân ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn di chuyển.

Kỷ Hàn Trình lúc này nhưng thật ra cũng rất nhẹ nhàng, anh đè xuống thắt lưng cô và thúc mạnh vào.

Phó Ngàn Tư tức giận ném cho anh một cái liếc mắt, nội tâm hối hận, vô cùng hối hận.

Sớm biết sinh xong bảo bảo sẽ bị trả thù, trước đây cô đã không nên ỷ vào việc chính mình mang thai mà làm xằng làm bậy với Kỷ Hàn Trình.

– –

Thu đi đông đến, Bắc thành lại rơi xuống một trận tuyết đầu mùa, ở trong mắt Phó Ngàn Tư, khả năng chơi đùa của Kỷ Ninh và Kỷ Yến cũng được cải thiện rất nhiều.

Không mềm mại như vừa mới sinh ra, ôm một cái sẽ biến hình, bây giờ Ninh Bảo và Yến bảo đã lật người thành công, ngồi dậy, bắt đầu phát triển dần theo hướng bò sát.

Ngũ quan cũng mở ra hơn, hai anh em giống nhau như đúc, nhìn rất dễ thương.

Một trong những dự án giải trí lớn của Phó Ngàn Tư chính là mỗi ngày nhìn hai cái đứa con yêu của mình bò loạn khắp nơi.

Cho tới bây giờ, sinh hoạt cùng quy luật trưởng thành của cả hai đều rất giống với Kỷ Hàn Trình, như thể từ nhỏ đã theo khuôn phép mà anh mong đợi.

Lúc Lương Khấu,người hiện tại là mẹ đỡ đầu của Ninh Bảo và Yến bảo đến thăm, nhìn thấy hai đứa trẻ vô cùng đáng yêu thì hét lên: “Ngoan quá đi!! Ninh Bảo hay là mẹ nuôi dẫn con đi xem Connect nhé?”

Rất đáng tiếc là Ninh Bảo chưa nói được, con bé đang còn rất cố gắng bò loạn trên mặt đất lần thứ N, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, mím mím môi, động tác từ từ cũng rất ổn nhưng lại có một loại cố chấp vô cùng chăm chú.

Sau khi so sánh, khả năng bò của Yến bảo có chút ngã trái ngã phải.

Cậu tựa hồ không hề nghiêm túc, bò được một lúc thì phải quay đầu nhìn sang chỗ khác, kết quả là người lật nhào, ngã chúi dụi trên tấm thảm trải sàn mềm mại.

– –

Thời gian trôi qua, Phó Ngàn Tư càng ngày càng phát hiện ra rằng sự phát triển về mọi mặt của Ninh Bảo dường như tốt hơn Yến bảo một chút.

Cả hai bắt đầu bập bẹ nói chuyện là cùng một lúc, nhưng người gọi “bố” và “mẹ” đầu tiên thì là Ninh Bảo.

Yến bảo theo đó sấp sỉ Ninh Bảo muộn hơn nửa tháng.

Phó Ngàn Tư không thể ngừng so sánh hai bé cưng của họ.

Dĩ nhiên, cô sẽ không ở ngay trước mặt hai bảo bảo nhà mình mà nói, mà là về đến phòng mới thảo luận với Kỷ Hàn Trình.

“Kỷ Ninh là anh hai, trưởng thành nhất định sẽ bị em gái diss” Phó Ngàn Tư bị anh ôm vào lòng “Tương lai sợ là không thể bằng em gái, thậm chí còn rất mất thể diện.”

Dừng một chút, cô xoay người đưa tay đâm đâm vào mặt Kỷ Hàn Trình: “Kỷ Hàn Trình, anh có phải quá thiên vị rồi không?”

Kỷ Hàn Trình nhướng mày: “Là như thế nào?”

“Anh đem sự thông minh cho hết Ninh Bảo rồi, về sau Yến bảo nhất định sẽ không cưới được vợ.”

Kỷ Hàn Trình bật cười: “Không nói trước được nhưng Ninh Bảo thông minh là vì giống em.”

“Ò” Phó Ngàn Tư bị lời nói của anh lấy lòng, trong lòng rất vui vẻ, cô ôm lấy cổ anh, cong môi “Vậy nếu sau này lúc kiểm tra Yến bảo không thông minh, anh không được làm Yến bảo mất mặt, càng không cho phép anh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nó, thậm chí có đần đi chăng nữa cũng không cho.”

Kỷ Hàn Trình”Ừm” một tiếng, sau đó dừng lại: “Vậy em dùng cái gì để cùng anh trao đổi?”

Phó Ngàn Tư lập tức ngồi thẳng, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: “Đây chính là con trai ruột thịt của anh,ngay cả chuyện này cũng không làm được,còn ra điều kiện,anh Kỷ,anh còn là người sao?”

Kỷ Hàn Trình vươn cánh tay nhẹ nhàng đè lại phía sau gáy của cô, đem người cúi xuống một chút rồi hôn lên cánh môi kia một cái, giọng nói có chút khàn khàn: “Nhưng hiện tại anh không quá muốn làm người.”

– –

Khi biết mình mang thai Long Phượng, trong đầu Phó Ngàn Tư đã từng có rất nhiều suy nghĩ, tỷ như sinh con trai thì tốt nhất vẫn là giống như Kỷ Hàn Trình, tính tình vừa trầm lặng vừa lạnh lùng, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng mỗi lời nói phát ra đều có giá trị,có trưởng thành.

Theo như những nhân vật nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân mà cô đã đọc, chín trong số mười người là có tính tình trầm ổn,lạnh lùng xa cách khiến người ta không dễ tiếp cận.

Và nếu sinh con gái nhất định phải giống như cô, thật xinh đẹp, cả đời không lo không nghĩ, được bố mẹ cưng chìu thành một tiểu công chúa là tốt rồi.

Kết quả là sau khi Kỷ Ninh và Kỷ Yến ra đời,cũng là một nam một nữ, thậm chí ngay cả giờ sinh cũng không sai biệt chút nào, nhưng trong tính cách tựa hồ có sự khác biệt rất lớn.

Bởi vì là cùng một vạch xuất phát, cũng không chênh lệch tuổi tác cho nên độ tương phản cũng rất rõ rệt.

Và nhất là năng lực nói chuyện.

Khi Ninh Bảo hơn hai tuổi,con bé đã có thể đọc những từ tiếng Anh đơn giản và nói những câu dài có logic vô cùng rõ ràng nhưng Yến bảo thành thục nhất thì là làm nũng:

“Mẹ ơi, Yến bảo muốn ăn cái này!”

“Mẹ ơi,Yến bảo muốn mẹ ôm một cái!”

“Mẹ ơi,mua cái này nha.”

Sau khi nói xong, cậu còn ngước cái đầu nho nhỏ của mình lên cùng Phó Ngàn Tư,hai người nhìn nhau hai giây,giống như tâm linh tương thông, cậu nhanh chóng thay đổi mục tiêu, giương cánh tay về phía Kỷ Hàn Trình: “Bố ơi, mua cho Yến bảo nha!”

Phó Ngàn Tư: “……”

Từ trình độ này mà nói, không thể coi là không thông minh,bởi vì tuổi còn nhỏ đã nhận rõ kim chủ trong nhà là ai.

Mà khi Yến bảo đang dùng đại pháp làm nũng với Kỷ Hàn Trình, Phó Ngàn Tư đang ôm Ninh bảo lại im lặng mở miệng: “Mẹ ơi, Ninh Bảo có tiền này.”

Phó Ngàn Tư sửng sốt một chút: “Hả?”

“Ninh Bảo sẽ dùng nó mua cho Yến bảo.”

Phó Ngàn Tư giật mình, vừa định khen Ninh Bảo một câu, đã thấy bộ dáng thở dài của con bé, phảng phất giống như vô cùng bất đắc dĩ “Thế này thì宴崽就不会赖在地上了。”1

Phó Ngàn Tư: “……”

– –

Nói tóm lại, dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì Phó Ngàn Tư không thể không thừa nhận, Kỷ Ninh và Kỷ Yến, hoàn toàn là phiên bản nhí hoán đổi tính cách giữa cô và Kỷ Hàn Trình.

Ngay cả tính cách tự mãn và tính khí kiêu ngạo của Ninh Bảo và Yến bảo cũng được kế thừa từ cô một cách hoàn hảo, Phó Ngàn Tư phát hiện ra rằng, mặc dù Ninh Bảo ngoài miệng không nói, nhưng kỳ thật đối với người anh ra đời trước mình vài giây này rất là không phục, luôn nghĩ muốn làm chị của cậu.

Tình cảm hai anh em rất tốt, nhưng lâu lâu sẽ có chút bất đồng nho nhỏ.

Ví như,sau mỗi lần Yến bảo mở miệng nói chuyện đều kèm theo một tiếng “Anh”, Ninh Bảo sẽ lén lút”Hừ” một tiếng.

Nhưng bất quá, Ninh Bảo là người có tính cách không tranh không đoạt, cũng không thích thể hiện tính cách của mình ra ngoài, thậm chí có đôi khi cũng sẽ làm cho cô cùng Kỷ Hàn Trình quên mất mình sẽ dỗ dành con bé giống như Yến bảo.

Những lúc như thế này, có lẽ đó là thần giao cách cảm, Kỷ Yến thường sẽ chú ý và quan sát chăm sóc Kỷ Ninh nhiều hơn.

Có một lần khi cô và Kỷ Hàn Trình mang cả hai trở về Phó gia, tình cờ là sinh nhật của tiểu Cách, trong nhà trẻ con rất nhiều và lực chú ý của bọn trẻ đã sớm bị những chiếc bánh kem nho nhỏ trong phòng khách làm cho hấp dẫn.

Đây là tiệc vui của trẻ nhỏ, người lớn đương nhiên sẽ không can thiệp khắt khe nhiều.

Phó Ngàn Tư bị chị họ kéo đi nói chuyện một hồi, Ninh Bảo vẫn luôn dính lấy cô, cho dù muốn ăn bánh ga-tô cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Sau khi nói chuyện vài phút, Phó Ngàn Tư nhận thấy Ninh Bảo vẫn còn đang kéo mình, cô rất ngạc nhiên: “Ninh Bảo, sao con không đi ăn bánh ga-tô?”

Ninh Bảo mấp máy môi, còn chưa mở lời, cách đó không xa,có một bóng người nho nhỏ “Lạch cạch” chạy tới.

Yến bảo cẩn thận cầm chiếc bánh trên tay như một báu vật chuyển đến trước mặt em gái: “Ninh Ninh, bánh ga-tô rất xinh đẹp! Anh giúp em đoạt!”

Giống như một tướng quân nhỏ sau khi thắng trận trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chiến thắng, không kịp chờ đợi đã chạy tới khoe khoang chiến lợi phẩm.

Trong tay Yến bảo là một chiếc bánh ga-tô nho nhỏ, kem bơ màu hồng và được trang trí bằng những ngôi sao bạc và một chiếc nơ bằng vải tuyn.

Hai mắt Ninh Bảo lập tức sáng lên.

Kỷ Yến không chút do dự mà đem bánh ga-tô thả vào trong tay Ninh Bảo: “Cho em gái ăn! Rất ngọt!”

Ninh Bảo giống như không thích ứng với sự chăm sóc như vậy,bé chớp chớp mắt: “Cho em?”

Cả hai từ khi bắt đầu có chút hiểu chuyện đã mang vấn đề “Anh/Chị” đặt ở trong lòng, rất nhiều lần cũng vì chuyện này mà cãi nhau trên đường,lại nói Ninh Bảo từ nhỏ không có tính cách ghi thù cũng không có tính vì vật mà dễ dàng bị lấy lòng.

Yến bảo gật đầu: “Bởi vì em gái rất thích màu hồng!”

Kỷ Hàn Trình vừa đúng lúc đi tới, anh nhìn Phó Ngàn Tư mỉm cười, ở một bên thấp giọng hỏi: “Ninh Bảo, có phải con quên nói gì với anh rồi không?”

Ninh Bảo ngẩng đầu nhìn bố mẹ mình, lại rũ mắt nhìn Yến bảo, đôi mắt đột nhiên cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp, tiếng nói non nớt mềm nhũn: “Cám ơn anh hai.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN