<!– vuông –>
Chương 2: Tóc
Mạnh Triều vừa dừng xe thì Tiểu Bát đã cầm sổ chạy tới tìm anh ấy.
“Đội trưởng Mạnh, ngại quá, ngài mới về nghỉ ngơi tôi đã phải gọi ngài quay lại, nhưng đúng là tình hình đặc biệt…”
“Đừng có ngài này ngài kia nữa, khách sáo quá thể.” Mạnh Triều mở to hai mắt, cố nén cái ngáp đã tới tận miệng: “Có chuyện gì thế?”
“Hộ gia đình trên lầu bốn nói cống thoát nước của nhà vệ sinh nhà mình bị kẹt, gọi thợ tới sửa thì móc ra được một đống thứ linh tinh từ ống thoát chính, nào là vải cây lau nhà, xà phòng, bao nilon, còn có…” <!– vuông –>
“Nói vào chuyện chính đi.”
“Còn có một lượng lớn tóc.”
“Tóc?” Mạnh Triều cầm chiếc bánh rán mua trên đường, ngoạc mồm ra ăn vội bữa ăn duy nhất hôm nay của mình: “Trong ống thoát nước có nhiều tóc là điều bình thường mà?”
Tiểu Bát rời mắt khỏi cuốn sổ, vừa thương hại vừa bất đắc dĩ mà quay sang nhìn Mạnh Triều, đến khi anh ấy nuốt miếng bánh rán trong miệng xuống mới do dự mở miệng: “Còn có da đầu.”
“Hả?”
“Móc ra được cái phần da đầu nối với tóc.”
“Phần da đầu…” Mạnh Triều khẽ gật đầu như suy tư điều gì, tiếp tục gặm một miếng bánh rán: “Giờ đi dò hả?”
“Vâng, vì căn chung cư kiểu cũ như này sẽ dùng chung một ống thoát nước, nên bọn tôi phải phân công nhau tiến hành điều tra từng tầng. Lầu sáu có một hộ gia đình phản ánh chuyện chồng mình mấy hôm rồi không về nhà. Sau đó chúng tôi tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng thì phát hiện một vết máu mờ mờ ở khe gạch men trong nhà vệ sinh.”
“Người của phòng kỹ thuật tới chưa?”
“Chắc nửa giờ nữa.”
“Được, thế để tôi lên xem sao.”
Mạnh Triều mới đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu đánh giá cậu trai còn cao hơn mình nửa cái đầu này.
Anh ấy đã biết chuyện trong đội có người mới từ lâu, nhưng trước đó anh ấy bận hợp tác với bên tổng cục để điều tra một vụ án giết người, hôm nay mới coi như là làm quen thật sự. Cậu trai này quá khách sáo, gặp ai cũng khom lưng, thấy ai cũng mỉm cười, tám chiếc răng trắng sứ như lúc nào cũng trưng ra ngoài, cho nên trong đội có người đặt biệt danh cho cậu ta là Tiểu Bát.
“Ờ, cậu tên là gì ấy nhỉ?”
“Đồng Hạo, anh cứ gọi tôi Tiểu Đồng là được.”
“Tới đây bao lâu rồi?”
“Không tới một tuần.”
“Được, lát nữa bước vào thì nói ít nhìn nhiều, linh hoạt một tí nhé.”
“Đội trưởng Mạnh, anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ thể hiện thật tốt. Nói thật tôi cũng không ngờ sẽ gặp phải một vụ án lớn nhanh như vậy…”
Mạnh Triều vội dừng chân lại, quay ra sau nhìn cái người toàn răng trước mặt.
“Đồng Hạo, tôi có thể hiểu tâm trạng muốn nhanh chóng phá án của cậu, nhưng tôi phải nói với cậu một chuyện. Quá trình phá án thực sự không kí.ch thích và sảng quái như trên phim mà thường là rất buồn chán, thậm chí còn khá đáng sợ. Thế nên tốt nhất, cậu nên tém tém mấy cái ảo tưởng phi thực tế đấy lại, tĩnh tâm lại, tìm hiểu rõ nguồn gốc. Phá án phải dùng đầu óc chứ không phải nói mồm, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ.”
“Với cả, thu cái bộ răng lại, làm gì có cảnh sát hình sự nào mà ngày nào cũng như thằng nhóc giữ cửa thế này, đến tội phạm cũng phải chê cậu không chuyên nghiệp.”
Đồng Hạo nghe vậy thì ngậm mồm lại, cố gắng ra vẻ chuyên nghiệp lắm.
Thôi vậy, cứ để cậu ta trong đội vài đêm là hiểu thôi.
Mạnh Triều thở dài, nhét bánh rán ăn thừa vào trong lòng Đồng Hạo, xua xua tay bảo: “Đi.”
Lúc hai người bước lên lầu sáu, lối đi nhỏ hẹp đã bị hàng xóm láng giềng hóng hớt vây chặt như nêm côi.
“Anh trai tốt thế mà mất lúc nào chẳng biết nhỉ.”
“Chứ sao, tuần trước Tiểu Tào còn giúp mẹ tôi dọn than ấy.”
“Các chú cảnh sát nhớ phải bắt được người xấu nhanh lên đấy nhé, nếu không chúng tôi cũng không dám ở đây nữa đâu.”
Mạnh Triều bỏ mặc Đồng Hạo đang bị mọi người vây quanh đến luống cuống tay chân, anh ấy đẩy mọi người ra, đi đến cạnh viên cảnh sát đang chụp ảnh.
“Thế nào rồi?”
“Không ổn, lúc chúng ta đến thì mấy người hóng hớt đã ùa vào, dấu chân vừa nhiều vừa hỗn loạn, hiện trường cũng bị phá hỏng hết, không lấy được manh mối nào có giá trị.” Nhân viên giám định dấu vết Mã Duệ trưng đôi mắt với quầng thâm rõ ràng ra: “Nhưng tạm thời không có dấu vết chống cự hay gây lộn, tôi đoán là chuyện quá bất ngờ, hoặc là người quen gây án.”
Mạnh Triều khẽ gật đầu, lại đi đến bên cạnh pháp y.
“Hạ, bên cậu thì sao?”
Pháp y Hạ Khiết đang mặt đồ bảo hộ cũng lắc đầu, giọng nói sau lớp khẩu trang trở nên hơi mơ hồ.
“Không có thi thể thì không thể phán đoán sâu xa hơn được, tôi chỉ có thể suy đoán thôi.” Cô ấy chỉ tay vào bàn ăn: “Ở đây có mấy vết máu bắn, khả năng là người bị hại từng bị đánh mạnh ở đây, hiện trường đã bị xử lý vết máu, không có dấu vết lôi kéo rõ ràng.”
Cô ấy đưa Mạnh Triều tới nhà vệ sinh, một nhân viên pháp y khác đang ghé lên lớp gạch sứ dơ bẩn để thu thập lông tóc.
“Chúng tôi đã kiểm tra và làm xét nghiệm chỗ này, phản ứng Luminol cho thấy trên bồn rửa tay và bồn cầu trong phòng vệ sinh đều có vết máu loạn, tôi nghi ngờ tội phạm từng tắm rửa ở đây, tuy nhiên…”
“Tuy nhiên cái gì?”
“Anh cũng biết đấy, thuốc thử luminol có phản ứng với cả máu động vật và nước tiểu, có thể chất bài tiết còn sót lại trên thành bồn cầu sẽ ảnh hưởng phần nào tới tính chuẩn xác của kết quả.”
Hạ Khiết nhìn Mạnh Triều.
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành việc đối chiếu DNA để xác định xem phần da đầu trong ống thoát nước có phải là của người mất tích không. Nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu không có thi thể, những việc chúng tôi làm được sẽ rất hạn chế, cũng không dám dẫn các anh đi sai hướng.”
Tiếng nức nở đầy áp lực trong phòng ngủ truyền tới, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Mạnh Triều nhìn qua nơi phát ra tiếng động, dưới ánh đèn mờ nhạt, anh ấy nhìn thấy một người đang nức nở.
Cơ thể thon gầy của Ngô Tế Muội chìm đắm trong ánh sáng ấm áp, tấm thân dưới lớp áo phao màu hồng vỏ đỗ như đám tro tàn khi lửa tắt, hữu hình nhưng vô hồn, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cô hồn phi phách tán. Không biết là vì lạnh hay vì khóc lâu, chóp mũi và hai má cô hơi phiếm hồng. Đối diện với sự thăm dò của nữ cảnh sát, cô chỉ mệt mỏi lắc đầu, thỉnh thoảng lại dùng lòng bàn tay lau mắt.
So với khuôn mặt có ngũ quan hài hòa, cô có đôi bàn tay rất không tương xứng, vừa thô ráp vừa rạn nứt, đốt ngón tay cũng được quấn lung tung vài miếng băng dán dơ bẩn.
Mạnh Triều bước tới, ánh mắt Ngô Tế Muội nhìn anh ấy có hơi dè chừng, ánh mắt nhanh nhẹn rụt về như một chú mèo, cúi đầu nhìn mũi giày chính mình.
Mạnh Triều khoanh tay đứng bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho nữ cảnh sát tiếp tục.
“Trong nhà có thiếu thứ gì không?”
“Có thiếu một cái hộp.” <!– vuông –>
Không phải tiếng phổ thông tiêu chuẩn, xem ra Ngô Tế Muội không phải người phương bắc.
“Cái hộp ấy có gì đặc biệt không? Hay là có đựng đồ gì quan trọng bên trong?”
“Không, chỉ là một cái hộp cũ, bên trong đựng mấy món đồ lặt vặt không đáng giá thôi.”
“Đồ đạc bên trong cũng mất theo à?”
“Không, đồ đạc vẫn ở đây.” Ngô Tế Muội càng nói càng nhỏ, tay phải run run chỉ xuống dưới chân giường, ở đó là mấy cái túi bóng có lớn có nhỏ, bên trong là các kiểu dép quai hậu nam nữ: “Người đó bỏ hết giày bên trong ra, chỉ mang cái hộp đi.”
“Vào đây chỉ để trộm một cái hộp cũ?”
Nữ cảnh sát liếc nhìn Mạnh Triều đầy khó hiểu, Mạnh Triều cũng buồn bực xoa xoa đầu. Lúc này, cuối cùng Đồng Hạo cũng thoát được khỏi sự trói buộc của dòng người, cậu ta hưng phấn chen tới, lật cuốn sổ màu nâu rào rào.
“Đội trưởng Mạnh, có phát hiện lớn…”
Cậu ta thoáng liếc qua biểu cảm trên mặt Mạnh Triều, lại chấn chỉnh nghiêm túc lại, giọng điệu cũng thấp xuống một quãng tám.
“Đội trưởng Mạnh, ông cụ nhặt ve chai dưới lầu nói lúc ba giờ chiều, thấy có người ôm cái hộp lên một chiếc minibus.”
“Gọi điện thoại báo cho người theo dõi, sau đó…”
Mạnh Triều cảnh giác quay lại, thấy Ngô Tế Muội cũng đang dừng kể chuyện mà nghiêng tai lắng nghe hai người trò chuyện. Anh ấy liếc mắt nhìn nữ cảnh sát, nữ cảnh sát hiểu ngay, nhìn Ngô Tế Muội bằng một ánh mắt cổ vũ.
“Tào Tiểu Quân ở đâu không ai rõ, chúng tôi tìm thấy anh ấy càng sớm thì tỉ lệ sống sót càng cao, nên là cô đừng sợ nói sai, nhớ ra điều gì cũng nói được hết, bây giờ mỗi manh mối đều vô cùng quan trọng.”
“Đúng, đúng là tôi có nhớ là một chuyện.” Ngô Tế Muội nhíu mày lại: “Khoảng một tháng trước, có lần Tiểu Quân uống quá chén có nói với tôi…”
“Nói cái gì?”
“Cũng chỉ là rượu vào lời ra thôi, không có gì.”
“Cô chỉ cần nói cho chúng tôi nghe.” Nữ cảnh sát nói chậm lại: “Còn lại để chúng tôi tự phán đoán.”
Ngô Tế Muội trầm mặc hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên với đôi mắt đen nhánh tràn đầy hoảng sợ.
“Anh ấy nói, nếu anh ấy đã chết, thì chắc chắn là anh ta làm.”
“Anh ta là ai?”
<!– vuông –> <!– 1 –> <!– AI CONTENT END 1 –>