Triệu An Nghiên tỉnh dậy là khi mặt trời đã lên cao.
Cảm giác đầu tiên khiến cô phải chau mày là từng cơn đau như búa bổ truyền tới.
Gượng ngồi dậy, cô đưa tay ra sau gáy tự xoa xoa bóp bóp vài cái, bấy giờ ánh mắt mới vô tình bắt gặp hình ảnh người đàn ông đang nằm ngủ bên sofa.
Bất giác hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, sau đó ánh mắt nhìn lại cơ thể của mình, đến khi thấy quần áo vẫn còn chỉn chu thì cô mới an lòng xuống giường.
“Dậy.”
Bước đến chỗ Phó Nhất Trác, Triệu An Nghiên dùng chân đá đá vào chân của người đàn ông, lạnh giọng thốt ra chỉ một từ.
“Phó Nhất Trác, anh mau dậy cho tôi.”
“…” Lần thứ hai đối phương im lặng, khiến cô nàng càng thêm thiếu mất kiên nhẫn.
“Tôi đếm từ một tới ba mà anh vẫn không ngồi dậy thì đừng trách Triệu An Nghiên này tàn nhẫn.”
Dõng dạc tuyên bố xong, Triệu An Nghiên liền bắt đầu đếm ngược ba giây:
“Ba…hai…một…”
“Ồn quá, mau tránh ra cho ông ngủ.”
Không những không dậy mà Phó Nhất Trác còn xua tay, nhăn mặt cằn nhằn khiến Triệu An Nghiên một phen ngỡ ngàng.
“Được lắm, tên trộm anh thích uống rượu phạt thì bà đây cũng không ngại thưởng cho một phần.”
Vừa nói lẩm nhẩm, Triệu An Nghiên vừa đi qua đầu tủ bên cạnh giường ngủ mang ly trà gừng mà đêm qua ai kia đã pha cho cô, mang qua chỗ Phó Nhất Trác.
Cô nâng ly lên cao, nhắm vào vị trí khuôn mặt của anh ta, sau đó thẳng thừng trút ngược ly nước, và thế là một làn nước mát lạnh thản nhiên tạt thẳng vào mặt khiến ai đó hốt hoảng giật mình.
“What the fuck? Cái quái quỷ gì vừa xảy ra vậy?”
Phó Nhất Trác đã hét toáng lên kèm theo một câu chửi thề, đến khi anh bật người ngồi dậy lúc hướng mắt nhìn lên thì bắt gặp gương mặt đắc ý của Triệu An Nghiên.
“Em đổ nước lên mặt tôi?”
“Ai bảo tôi gọi anh không dậy.”
Cô gái thẳng thừng đáp, khiến Phó Nhất Trác đã tức giờ lại càng thêm tức.
“Em có thể nắm tay lay tôi dậy mà, chứ tôi ngủ say làm sao nghe thấy em gọi.”
“Tôi không thích chạm vào tên đàn ông như anh, Ok!”
“Triệu An Nghiên, em…”
Quá tức giận, Phó Nhất Trác đứng bật dậy, đứng đối diện song song với Triệu An Nghiên, cả hai người cứ như một bên là ngọn đuốc khổng lồ, bên còn lại là tảng băng cứng ngàn năm không trôi.
“Ý em là sao đây? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai hả? Sao em cứ hống hách, ngang tàn với tôi vậy?”
“Này, là ai tự chui đầu vào đây? Tôi chưa kiện anh tội đột nhập bất hợp pháp là may rồi đấy, ở đó còn lớn tiếng với tôi hả.”
“Ơ hay thật, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, bội bạc, tuyệt tình mà.”
“Ê ê, anh mắng ai đó hả?”
“Tôi mắng cái bà cô già khó ưa kia kìa.
Phụ nữ gì mà ăn nhậu be bét, say xỉn tới mức đi nhầm phòng, trèo lên giường còn không thay nổi quần áo, không tháo được giày, cả đêm ói không biết bao nhiêu lần, hại người khác phải túc trực chăm sóc.
Cũng may cái ly nước kia nguội rồi, chứ mà mới pha xong còn nóng chắc bây giờ gương mặt nam thần này đã bị hủy hết dung nhan rồi.”
Phó Nhất Trác bất mãn kể lễ, trong ngôn từ ẩn chứa không ít sự trách móc và ủy khuất, khiến nữ nhân đối diện bắt đầu nao núng.
Triệu An Nghiên chột dạ, cô nhìn lại khắp căn phòng thì mới biết đây không phải là phòng mình, trên người còn có mùi hương lạ “đặc biệt”, và sau khi lục lọi lại trong tìm thức mới mơ hồ nhớ ra bản thân đêm qua đã nôn khá nhiều lần, lúc đó cô biết bên cạnh mình có người chăm lo, nhưng cứ tưởng là Diệp Mẫn hay Ngô Ái Ni, hóa ra không phải mà lại là người đàn ông đối diện.
Phen này là cô đi quá đà rồi chăng?
“Anh là người đã lo cho tôi cả đêm qua?”
“Không đâu, chắc là con ma dở hơi rảnh rỗi nào đó không có chuyện gì làm mới đi lo bò trắng răng thôi.”
Đã thừa biết rõ nhưng còn hỏi lại để rồi bị phũ phàng không chút thương tiếc.
Sau khi Phó Nhất Trác bất mãn, bất bình trong bất lực vì không thể làm được gì ai kia nên lúc nói xong đã cầm lấy áo khoác rồi bỏ ra ngoài.
Đến khi Triệu An Nghiên bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình thì anh ta đã đi mất.
“Giận dỗi rồi ư? Có cần hẹp lòng hẹp dạ thế không? Bất quá tôi xin lỗi một tiếng là được chứ gì, bày đặt làm căng với bà, đã thế bà cho mi giận luôn.”
Âm thầm lặng lẽ lẩm nhẩm một mình xong, Triệu An Nghiên cũng ra khỏi căn phòng vốn không phải của mình.
Từ ngày gặp Phó Nhất Trác, đúng là cô thường xuyên gặp phải rắc rối, nhưng có một điều chắc cô không nhận ra rằng, bản thân mình đã có nhiều sự đổi mới mà không hề hay biết.
…—————-…
• Công ty S.K.Y.
Có vẻ như hôm nay là một ngày rất đặc biệt, hoặc có sự kiện đáng để chúc mừng nào đó nên trong đại sảnh của công ty lúc bấy giờ được trang trí rất nhiều hoa tươi, còn có nhiều nhân viên đang háo hức chờ đợi ai đó.
Và trên tay của Giám đốc Cao Thương Húc còn đang cầm một bó hoa tươi, ánh mắt nam nhân sáng trưng nhìn về phía cửa.
Đến khi sự xuất hiện của Triệu An Nghiên nằm trọn trong tầm mắt của mọi người thì một tràn pháo tay đã được vang lên ngay sau đó, khiến cô không khỏi bất ngờ.
*Bốp bốp bốp.*
“Chúng em chúc mừng Chủ tịch.”
Triệu An Nghiên lại thêm bất ngờ khi nhận được lời chúc mừng của nhân viên trong công ty, và điều đáng nói hơn là bó hoa trong tay Cao Thương Húc đã được hướng đến trước mặt cô.
“Chúc mừng Chủ tịch đã trúng thầu dự án của Tập đoàn Phó thị.”
Bấy giờ, Triệu An Nghiên mới hiểu ra vấn đề, cô rất vui mừng nhưng vẫn thể hiện sự thanh lịch của chính mình bằng nụ cười thật tươi trên môi, đồng thời nhận lấy bó hoa từ tay Cao Thương Húc.
“Cảm ơn Giám đốc Cao, cảm ơn mọi người! Nhưng sao mọi người biết công ty của chúng ta đã trúng thầu?”
“Sáng nay vừa mở máy tính lên thì anh đã nhận được Email của Tập đoàn Phó thị gửi đến thông báo trúng thầu, nên anh liền báo cho mọi người biết, thế là có sự việc như lúc này đây.
Chủ tịch, em không trách bọn anh lơ là công việc đó chứ?”
Cao Thương Húc thay mặt số đông đứng ra trả lời, và sau đó tất cả đều đã nhận được nụ cười của nữ Chủ tịch trẻ tuổi.
“Không những không trách mà còn phải mở tiệc chúc mừng.
Thế này đi, hôm nay cho mọi người tan làm trước hai tiếng để chuẩn bị.
Đúng bảy giờ chúng ta gặp nhau tại nhà hàng X để khai tiệc ăn mừng!”
“Yes, hoan hô Chủ tịch.”
Ai nấy đều vui mừng tung hô, sau đó hào hứng quay trở về chỗ làm của mình.
Triệu An Nghiên cũng về phòng làm việc.
Hôm nay không nhìn thấy Trợ lý của mình đâu, cô cũng không lấy làm lạ vì đã quá quen với bản tính tùy hứng của nam nhân đó.
Vốn dĩ bữa tiệc tối nay cô cũng sẽ không thông báo với anh ta, nhưng sau khi nghĩ kĩ thì cô lại lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho đối phương.
“Bảy giờ tối nay tại nhà hàng X, nhất định phải đến, đó là mệnh lệnh.”.