Phôi Sủng
Chương 29: Nam Nam, tôi nhớ em
Vừa đẩy cửa toilet ra cô thật sự không nhịn được nữa, “Ọe” một tiếng.
Hai người mẫu da trắng đứng cạnh bồn rửa tay nghe được âm thanh này liền cười mỉa một cái, thì thầm, “Đây là sao cơ chứ? Say rượu? Thật kinh tởm.”
Hoa Linh vừa ra khỏi phòng ngăn thì nghe được bọn họ nói như vậy, không chịu được nói: “Mấy người không say rượu, không nôn mửa chắc?”
Người mẫu da trắng nọ xoay người nhìn thấy người đến cũng là một người mẫu châu Á giống Nam Nhược, vả lại nói xấu người khác chả phải chuyện vẻ vang gì cho cam, nên bọn họ cũng không tiện nói thêm, bèn dắt tay nhau đi ra ngoài.
Nam Nhược rất khó chịu, chưa kịp nói gì đã vội vàng đi về phía phòng ngăn, ngay cả cửa cũng không màng đóng, cô ngồi xổm trên sàn nhà lập tức ói ra.
Mặc dù không thể nôn ra bất cứ thứ gì nhưng cô vẫn cứ nôn, như thể làm vậy sẽ cảm thấy khá hơn một chút.
Lúc đứng dậy cô trông thấy Hoa Linh vẫn ở yên bên cạnh, vừa lau miệng vừa nói, “Vừa nãy cảm ơn.”
Chỉ là Hoa Linh không tiếp lời kia của cô, “Nam Nhược, gần đây thái độ làm việc của cô hình như có vấn đề. Mỗi ngày tôi đều thấy cô nôn?”
“…” Cơn giận này, như thế nào nghe qua thật giống Vãn Thanh Ngưng.
Nói xong, Hoa Linh cũng cảm thấy lời này có vẻ quá thân mật rồi.
Cô ta khẽ ho, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tôi sẽ không bởi vì cô tìm đường chết mà hạ thấp năng lực của bản thân, để mặc cô như vậy.”
Khóe môi Nam Nhược cong lên, cười cười nói: “Cô yên tâm đi. Trên bảng xếp hạng siêu mẫu tên tôi luôn đứng trước cô mà.”
Hoa Linh hừ lạnh, “Phong thủy luân phiên xoay chuyển, chúng ta cùng nhìn.”
Xoay người đi ra khỏi toilet.
Vừa ra đến cửa toilet thì trông thấy Ngô Già đã đứng ở bên ngoài chờ cô, thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”
Nam Nhược cảm thấy bụng cô vẫn không ngừng cuộn trào, thật sự không muốn nói chuyện, chỉ nhìn Ngô Già lắc lắc đầu.
Ngô Già đỡ lấy tay Nam Nhược, “Chị nói với bọn họ rằng dạ dày em không khỏe. Cũng bảo bọn họ ở hậu trường chú ý chăm sóc em một chút. Thời điểm này, em tuyệt đối không nên cậy mạnh.”
Nam Nhược thở dài.
Lúc này, đột nhiên cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thật vất vả chịu đựng cho đến khi về nước, đã là một tháng sau.
Lại không nghĩ tới, gần đây cô và Hoa Linh bất cứ lúc nào cũng “sai ổ đĩa”(*) vậy mà đến về nước cũng cùng chung chuyến bay. Hai người vẫn giữ nguyên thái độ trước sau như một, giả bộ không nhìn thấy nhau.
(*) 不对盘: Ý chỉ hai người không vừa mặt nhau, tính cách trái ngược nhau, không ai thích ai.
Ai mà ngờ đến vừa đáp xuống sân bay xong, thời điểm đi tới bãi đậu xe, còn đụng mặt nhau trong thang máy nữa.
Thần Viêm Nghiêu đến đón Hoa Linh, cũng chạm mặt cô trong thang máy, cảm thấy thật hết đỗi kì diệu, bèn chủ động chào hỏi cô.
Tuy nhiên Nam Nhược lại không muốn nói chuyện với anh ta, vì vậy chỉ trò chuyện hai câu rồi im lặng.
Thời điểm bọn họ tách ra, Thần Viêm Nghiêu vẫn là không nhịn được đảo mắt ra phía sau, thì thầm, “Sao anh luôn có cảm giác, cô Nam Nhược này hình như rất có địch ý với anh. Thậm chí còn không không thèm nhìn anh lấy một cái.”
“Con người cô ấy khá lạnh lùng.” Hoa Linh thờ ơ nói, cũng không cố tình nói những lời không hay về người khác.
“Có lẽ vậy.”
Thần Viêm Nghiêu đẩy vali của Hoa Linh về phía trước, đưa tay ra véo véo gò má Hoa Linh.
“Đoán chừng lần này bọn em mệt chết í nhỉ. Anh nhìn mặt mày cô ấy đều trắng phéo thế kia, của em ít ra vẫn còn mềm mại!”
Hoa Linh cười nũng nịu, “Thật ra cũng còn rất tốt. Gần đây trạng thái của Nam Nhược dường như không mấy khá, đã rất nhiều lần em nhìn thấy cô ấy nôn mửa. Nếu không phải Ngô Già nói dạ dày của cô ấy không khỏe thì em còn nghĩ cô ấy mang thai đấy.”
Thần Viêm Nghiêu nghi ngờ, “Buồn nôn? Nôn mửa?” Mang thai?!
***
Ngô Già lo lắng cho sức khỏe của Nam Nhược, sau khi ra khỏi sân bay bọn họ không về nhà ngay mà trực tiếp đưa cô đi bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện.
Chuyện đến bệnh viện làm kiểm tra này, lúc vừa biết tin Ngô Già đã đề cập rồi.
Chỉ là lúc đó còn đang ở Paris, lịch trình dày đặc, mỗi ngày đều phải làm việc đến mịt đầu căn bản không có thời gian.
Lần này rốt cục cũng bớt được chút thời gian, cô ấy bèn ngay lập tức đưa người đi đến bệnh viện.
Ngô Già dựa vào quan hệ tìm một bệnh viện tư nhân, tính an toàn tương đối cao, tốc độ cũng khá là nhanh.
Sáng hôm đó bọn họ đã nhận được kết quả, bên trên ghi: Thai tám tuần tuổi, mang thai trong tử cung.
Lúc đó Nam Nhược đang ở trong phòng nghỉ, nghe được tiếng mở cửa liền lập tức mở mắt ra. Nhìn thấy Ngô Già cầm một tờ đơn đi vào, trong mắt dường mang theo nỗi chờ mong, lại có chút thấp thỏm.
Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy rất hồi hộp.
Ngô Già đưa kết quả kiểm tra cho cô, “Bác sĩ nói cả hai mẹ con đều rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”
Nam Nhược cầm lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn bức ảnh siêu âm 2D(*) trên tờ kết quả. Ở chính giữa có một điểm tròn nho nhỏ, thì ra đây là bé cưng nhà cô.
(*) Siêu âm trắng đen.
Điều này khiến Nam Nhược cảm thấy, thật sự hoảng.
Chỉ bé bằng chừng ấy.
Lại giống như có một đôi tay, tóm chặt lấy trái tim cô, cảm giác thật sự kì diệu.
Trên đường về, Nam Nhược nhận được điện thoại của Thẩm Ý Đông.
Nam Nhược cầm di động trong tay, yên lặng hồi lâu, mới nhấc máy nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh vừa thô vừa dày, “Xuống máy bay rồi?”
“Ờ.”
Thẩm Ý Đông nghe ra uể oải trong giọng cô, bèn hỏi: “Rất mệt sao?”
“Còn tạm.”
“Buổi tối bồi em ăn cơm nhé?”
“Tôi cảm thấy rất mệt, không muốn đi ra ngoài.”
Gần đây chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn thôi là Nam Nhược liền muốn nôn. Ước chừng khoảng thời gian này không thể đi ra ngoài ăn cơm rồi.
Ở bên ngoài liên tục nôn mửa sẽ mất mặt chết.
Mà những chuyện này, bây giờ không thích hợp nói cho Thẩm Ý Đông biết, cho nên cô không tính nhiều lời thêm.
Thẩm Ý Đông ở đầu bên kia điện thoại chỉ nghĩ cô thật sự mệt mỏi, cũng không nghi ngờ gì nhiều.
“Tối tôi sẽ ghé qua nhà thăm em.”
“Thẩm tổng có chuyện gì lớn, cần phải tự mình tới cửa tìm tôi vào buổi tối chứ?”
Nam Nhược bực bội không thôi, nên thái độ nói chuyện với anh cũng không hòa nhã là bao. Cô cho rằng, hai người bọn họ lại sắp cãi nhau qua di động rồi.
Lại không nghĩ tới, đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Nam Nam, tôi nhớ em.”
Bỗng dưng Nam Nhược không nói thêm gì cả. Cái gì cũng không cần nói.
Về đến nhà, Ngô Già với Kha Khả giúp cô dọn dẹp lại nhà cửa, bảo cô đi tắm đi, tắm xong thì lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Mặc dù bác sĩ nói, trạng thái ốm nghén của Nam Nhược là rất bình thường, nhưng cô ấy luôn cảm thấy cứ nôn mãi như vậy, Nam Nhược sẽ dần gầy đét như que củi thôi.
Lúc sáng Ngô Già đã đặc biệt hỏi bác sĩ, vào thời điểm này nếu có thể ăn được thì nên cố gắng ăn nhiều một chút.
Bác sĩ còn đề nghị thêm, có thể chuẩn bị mấy loại như ngũ cốc quả khô cho Nam Nhược.
Vì vậy cô ấy đã đi siêu thị mua vài túi ngũ cốc cùng hạt, về nhà liền pha thành súp cho cô.
Thời điểm toan vào phòng gọi Nam Nhược dậy uống thì phát hiện cô đã ngủ mất tiêu rồi. Ngô Già nghĩ nghĩ, vẫn là đừng gọi cô dậy thì hơn.
Trực tiếp cho súp ngũ cốc vào bình giữ nhiệt, sau đó cùng với Kha Khả ra về.
Thẩm Ý Đông bận rộn cả một ngày.
Gần đây giải trí Húc Hoa đầu tư sản xuất một bộ phim lớn, hai ngày nay đều đang thảo luận về nội dung cụ thể của hạng mục.
Mặt khác, phía bên tập đoàn Húc Hoa, bởi vì gần đây bố anh Thẩm Ninh Viễn đi công tác nước ngoài nên công việc trong công ty cứ thế ập xuống người anh.
Cây mía hai đầu đều phải gặm, thời gian của anh đều bị vắt kiệt cả rồi, thật có chút không chịu nổi.
Hôm nay, anh bảo thư kí Trương cầm hết tất cả những tài liệu cần kí tên tới, toan xử lí thật nhanh sau đó có thể bớt chút thời gian đi xem Nam Nhược.
Gần một tháng không gặp, vốn anh muốn bay qua tìm cô từ sớm, nhưng tréo nghoe một nỗi Nam Nhược không chịu, còn nói cái gì gần đây cô không muốn gặp anh, muốn ở một mình.
Bởi vì công việc bận đến không có thời gian rảnh, nên anh mới mắt nhắm mắt mở coi như thôi.
Bây giờ cô cuối cùng cũng về nước rồi, anh tất nhiên phải nhanh chóng đi gặp cô rồi.
Đang lúc còn đương bề bộn thì cửa văn phòng bỗng vang lên tiếng gõ. Anh nghĩ là thư kí Trương nên nói, “Vào đi.”
Người kia sau khi đi vào liền “Ôi” một tiếng, “Thẩm tổng của chúng ta thật là bận trăm công nghìn việc ah.”
Thẩm Ý Đông biết được người tới là Thần Viêm Nghiêu liền mặc kệ anh ta, tiếp tục đọc tài liệu.
Thỉnh thoảng Thần Viêm Nghiêu cũng sẽ ghé nơi này một chuyến, nên không có chút gì xa lạ với nơi đây. Đi tới bàn trà bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu pha trà.
Qua một lúc lâu, người nào đó vẫn mãi tập trung tinh thần làm việc, đến một cái ánh mắt cũng lười nhìn anh ta.
Thần Viêm Nghiêu không nhịn được bèn hỏi: “Nghe thứ kí Trương nói, gần đây cậu bận đến mù đầu mù cổ à?”
“Biết rõ tôi bận bịu, thì đừng ở nơi này làm phiền tôi!”
“Hừ, cậu đây là hạ lệnh trục khách hả?” Thần Viêm Nghiêu hất lọn tóc rối trước trán, “Tôi mới không đi đó. Xem cậu làm gì được tôi nào.”
Rốt cục Thẩm Ý Đông cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn anh ta, “Hôm nay cậu rất nhàn?”
“Chả phải mỗi ngày tôi đều rất nhàn sao?”
“…” Hình như đúng là vậy thật.
Phát hiện ra ngày hôm nay Thần Viêm Nghiêu chính là ăn no không có việc gì làm, liền tìm đến anh lải nhải chuyện tầm phào, Thẩm Ý Đông lại cúi đầu không để ý tới anh ta nữa.
“Nè, tôi nói này nè, cũng đã lâu rồi hai chúng ta không uống rượu với nhau. Tối nay lên bar nhé?”
“Không phải gần đây cậu với cô người mẫu kia vần nhau hừng hực sao? Coi bộ rảnh quá ‘trứng’ nhức thì có thể tìm người tới chơi, đừng ở đây làm phiền tôi.”
“Tối nay Hoa Linh có công việc, không bồi tôi được.”
“Vậy tôi càng không có thời gian để ý đến cậu.”
“Ôi.” Thần Viêm Nghiêu có chút khó chịu, “Đông ca, tôi phát hiện ra gần đây cậu càng ngày càng lạnh nhạt với tôi nhé, thật khiến người ta đau lòng mà. Có phải đã mần ăn xơi tái cái vị Nam Nhược kia rồi phỏng, cho nên trong lòng mới không còn chỗ trống cho tôi ah?”
Nghe anh ta nhắc đến Nam Nhược, cây bút máy trong tay Thẩm Ý Đông khẽ dừng. Hiếm khi thấy anh không phủ nhận, còn gật gật đầu.
Thần Viêm Nghiêu giật nảy cả mình, “Cậu quả thật đã đem con nhà người ta mần ăn xơi tái rồi?”
“Thần Viêm Nghiêu, tôi khuyên cậu làm một người, ăn nói cẩn thận.”
“Chậc chậc, Đông ca, cậu đây là đang bảo vệ cô gái Nam Nhược kia sao?”
Thẩn Viêm Nghiêu bắt chéo hai chân, hỏi: “Có một chuyện tôi luôn muốn xác nhận với cậu. Năm đó, cậu hở một chút là lại chạy tới Paris, nói muốn tìm một người, lẽ nào chính là vị Nam Nhược này?”
Thẩm Ý Đông lại ngẩng đầu lên, cây bút máy trong tay đã chổng ngược lên bàn.
“Thần Viêm Nghiêu, ngày hôm nay cậu rất lạ. Từ khi nào thì cậu dư giả tinh lực như vậy, đến cả chuyện của tôi cũng muốn xen vào?”
“Tôi nào dám quản chuyện của cậu chứ. Chỉ là tôi tò mò thôi.”
Thần Viêm Nghiêu cố ý đá mắt với anh, “Năm đó, cậu nói với tôi, nói rằng cậu đang tìm một người. Có thể cô ấy đang ở Paris. Bây giờ nhớ lại, vị Nam Nhược này, lúc trước sau khi bị Vãn Thanh Ngưng đưa đi, chính là đến Paris nhỉ?”
Thẩm Ý Đông hờ hững cười, không có trả lời.
Mắt thấy không thể moi ra lời gì từ miệng anh, Thần Viêm Nghiêu dứt khoát tung ra một tin tức khác có lực sát thương hơn.
“Hôm nay Hoa Linh từ Paris trở về, tôi tới đón cô ấy. Cậu đoán tôi đã gặp được ai?”
Thẩm Ý Đông mặc kệ anh ta, yên lặng đọc tài liệu.
“Nè, cậu cậu cái người này, đúng là vô vị chết. Được rồi, tôi nói luôn cho vuông. Tôi gặp được vị Nam Nhược kia đấy. Nhưng này cũng không có gì đặc biệt cả. Có lẽ cậu đã biết cô ấy trở về. Nhưng í, cậu có biết không, vị Nam Nhược nhà cậu, có vẻ như đang mang thai.”
“Két” một tiếng, cây bút máy trong tay Thẩm Ý Đông không cẩn thận đâm thủng tài liệu, chạm vào mặt bàn, phát ra âm thanh chói tai.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Thần Viêm Nghiêu, sắc mặt nghiêm túc, “Cậu nói cái gì?”
“Không biết có chính xác hay không. Nhưng nghe Hoa Linh nói, vị nhà cậu ói gần một tháng nay rồi, với bên ngoài thì nói là không hợp thời tiết nên dạ dày không khỏe. Có điều cậu nói xem, nếu dạ dày không khỏe, cũng không nhất thiết phải ói chứ. Còn là ói suốt một tháng ròng luôn?”
Anh ta còn chưa nói xong, Thẩm Ý Đông đã đứng lên ném cây bút trong tay xuống bàn, hai bước nối thành một đi ra ngoài.
Thần Viêm Nghiêu ở đằng sau kêu oai oải, “Nè nè nè, cậu đi đâu thế?”
Thẩm Ý Đông không quay đầu lại.
Anh ta cười cười, rất có cảm giác của người đứng xem kịch vui, “Cái thằng nhóc thối, còn muốn dối nữa à. Tôi xem cái cái bụng kia, trăm phần trăm chính là cậu làm lớn!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đông ca: Nhớ vợ muốn phát điên(*).
Em gái Nam: Nơi nào cứng(*)?
(*) Đều là ‘紧’, ý Đông ca là nói: ‘Lúc nào cũng nhớ vợ’/Thời gian nhớ vợ chật ‘căng’ cứng… kiểu vậy đó. Thì căng/cứng e hèm, em gái Nam chơi chữ thôi =)))
Đông ca: … …
BYY nói: Hu hu, mất một buổi chiều để tìm áo thay cho cái nhà nghèo này, thay xong trên lap thấy okee rồi nha, xem với giao diện tablet cũng okee nha, giao diện di động cũng okee nốt. Xong off lap, leo qua di động xem thì đậu móa, ai thấu nổi đau này! Không còn xinh nữa hu hu:(((
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!