Phôi Sủng
Chương 49: Em cũng muốn vứt bỏ cả chính mình sao?
Nam Nhược ngồi ở một chiếc bàn trong góc, hai tay đặt trên đùi, chán chường tựa cả người trên chiếc ghế gỗ.
Ngồi co ro, hệt như quả khinh khí cầu bị rút cạn hơi.
Ngồi phía đối diện chính là Vãn Thanh Ngưng và Nam Thượng Thiện.
Thẩm Ý Đông đứng ở cửa không đi vào.
Đó là chuyện một nhà bọn họ, anh cảm thấy nên cho bọn họ một không gian riêng biệt.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô trái tim anh bỗng khó chịu, từ túi quần móc ra một gói thuốc, rút một điếu đưa lên miệng.
Hồi còn tiểu học, anh đã cùng với Thần Viêm Nghiêu học hút thuốc, chỉ là con người anh rất giỏi kiềm chế. Học thì học được, nhưng anh cũng sẽ không để bản thân nghiện.
Hồi còn học cao trung, Trần Trạm thường hay dụ dỗ anh, kêu rằng cả hai cùng hút thuốc đi, nhưng anh một hai không là không.
Là sau khi cô rời đi, năm đó anh đến Paris tìm cô, anh liền bắt đầu hút thuốc không ngừng nghỉ.
Luôn có một cảm giác, chỉ có hương vị của khói, mới có thể khiến anh trấn tĩnh lại.
Sau khi biết cô mang thai anh chưa từng hút thuốc lại. Gói thuốc này là vừa rồi đi đến tiệm tạp hóa cách đó không xa mua được.
Anh tự nhủ với chính mình, chỉ hút một điếu rồi thôi.
Tư thế ngồi của Nam Nhược và Nam Thượng Thiện giống nhau như đúc.
Im lặng một hồi, ông mới ngẩng đầu lên nhìn Nam Nhược giải thích, “Sau khi kết hôn mẹ con đi theo bố, cuộc sống không mấy tốt. Bởi vì bà ấy quay trở về sống một cuộc sống của người bình thường, không còn ra ngoài nhận chụp hình quảng cáo nữa nên bắt đầu tìm những công việc liên quan đến máy tính.”
Năm đó, khóa sinh viên đại học này tốt nghiệp tiền lương nhận được nhiều nhất cũng chỉ có hai ngàn tệ, nhưng vì ông là giáo sư nên tiền lương nhận được sẽ khá hơn một chút.
Nếu là một gia đình bình thường, thì nhiêu đó tiền lương vẫn thừa sức sống, nhưng nếu so sánh với cuộc sống trước đó của Vãn Thanh Nhược thì, nôm ra quá túng thiếu.
Nam Thượng Thiện cũng không muốn để bà chịu khổ, muốn để bà muốn mua gì liền mua gì, không cần vì mấy hào tiền mà tính toán chi li.
Nhưng là, ông không làm được.
Càng nói rằng không muốn để bà chịu khổ, thì sau đó càng trở nên tồi tệ hơn.
Mãi cho đến cái năm sinh Nam Nhược, Vãn Thanh Nhược không có việc làm, gánh nặng trong nhà bỗng chốc rơi hết lên trên người Nam Thượng Thiện.
Bọn họ bắt đầu cãi nhau vì rất nhiều chuyện lặt vặt, cãi nhau vì mấy chuyện linh tinh trong cuộc sống.
“Sau khi sinh con ra, bà ấy nói với bố, bà ấy không chịu được một cuộc sống như thế này, nên bỏ con lại cho bố, rồi liền rời đi.”
Nam Thược Thiện đưa hai tay lên che mặt, “Bố luôn cho rằng, bà ấy thật sự chỉ là rời đi, đi nơi khác sống. Bố không hề biết…”
Vãn Thanh Ngưng ngồi bên cạnh ông vẫn mãi im lặng không nói. Nhưng sắc mặt cũng rất thống khổ.
“Năm ấy, Thanh Ngưng trở về nói với bố rằng, nói rằng năm đó mẹ con rời đi, là bởi vì bà ấy bị ung thư vú không thể cứu chữa được. Năm đó rời đi thì qua đời. Dì của con còn nói, đã trông thấy con ngủ dưới gầm cầu vượt ở Bắc Kinh…”
Ông liếm liếm đôi môi khô khốc, thật sự nói không ra lời.
Trong đầu vọng lại lời lúc đó Vãn Thanh Ngưng nói.
“Tình yêu của anh hại chết chị gái tôi, thậm chí lúc chết chị gái tôi cũng sợ anh buồn, sợ anh sẽ dứt khoát đi cùng chị ấy, không dám để cho anh biết được sự thật. Còn để lại Nam Nam cho anh. Nhưng anh đã cho Nam Nam một cuộc sống như thế nào cơ chứ? Con bé chạy đến Bắc Kinh tham gia thi đấu, đến cả khạch sạn cũng không đủ khả năng vào, cùng với nhóm người thi đấu trốn ở dưới gầm cầu vượt ngủ suốt một buổi tối. Nếu không phải người của tôi quay trở về nói cho tôi biết, tôi bảo bọn họ lấy danh nghĩa tổ chương trình sắp xếp khách sạn, thì phỏng chừng cả thảy bảy ngày tham gia thi đấu con bé đều phải ngủ ở gầm cầu vượt cả bảy?”
“Anh luôn nói rằng anh rất yêu hai người bọn họ, nhưng đến cùng tình yêu của anh đã cho bọn họ thứ gì?”
“Chị gái tôi bị anh hại chết, tôi không thể lại để cho anh hại chết Nam Nam nữa.”
“Tôi muốn đưa Nam Nam đi. Con bé yêu thích catwalk, tôi sẽ để con bé trở thành siêu mẫu quốc tế hàng đầu trong giới.”
“Tôi nhất định phải đưa con bé đi.”
…
Cuối cùng bọn họ không đến tham dự “Buổi trình diễn của thương hiệu JJ”, sau khi đi ra khỏi tiệm cà phê, Nam Nhược nắm lấy tay Thẩm Ý Đông, chỉ nói câu: “Em muốn về nhà.”
Sau khi Thẩm Ý Đông đưa cô trở về nhà, cô liền đi vào phòng nhốt mình ở trong đó.
Hai giờ sau, Thẩm Ý Đông cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, bèn tiến vào phòng muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng cô vẫn không nói lời nào, cầm quần áo lên, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Anh đứng giữa phòng nhìn cô không nói tiếng nào đóng cửa lại, trong lòng có chút lo lắng, đi tới, đứng ở cửa phòng tắm, hai tay vòng trước ngực, cẩn thận lắng nghe.
Bên trong truyền đến tiếng nước chảy và tiếng bọt nước vỡ tan.
Thẩm Ý Đông cẩn thận lắng nghe rõ ràng, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng gì của cô.
Mười phút sau, cửa phòng tắm bị mở ra, người bên trong đi ra.
Cô đã thay sang một chiếc váy rộng rãi, chất liệu tơ lụa nên rất tự nhiên rủ xuống, khiến cái bụng tròn lựng của cô càng thêm rõ ràng.
Bởi vì vừa mới tắm xong mà cả người cô nhiễm hơi nước, mái tóc hơi ẩm ướt, làm cho đường nét trên mặt cô nôm càng thêm nhu hòa.
Cô ngước mắt, hỏi: “Đứng ở đây làm gì thế?”
“Tôi muốn đi toilet í mà.”
Cô cũng không vạch trần cái cớ sứt sẹo đó của anh, chỉ chỉ vào phòng tắm, “Em xong rồi.”
Cô chần chừ đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn anh đi vào toilet, chẳng mấy chốc lại đi ra, đi đến bên giường cùng ngồi xuống uống dựa vào đầu giường với cô.
Anh đưa tay ra véo véo gò má cô, “Chúng ta không buồn, có được không?”
Cái giọng điệu như dỗ dành trẻ nhỏ của anh khiến cô trợn ngược mắt, “Em không có buồn.”
“Ờm. Nam Nam của chúng ta là kiên cường nhất.”
“…” Quá sức trẻ con.
Cô cầm chăn khoác lên bụng.
“Từ sau khi em về nước, em vẫn luôn điều tra chuyện của mẹ em. Chỉ là đã qua rất nhiều năm rồi, nên rất nhiều chuyện khi điều tra đều trở nên phiền phức. Lâu như vậy, em vẫn không có được tin tức gì giá trị.”
Cô thở phào một hơi, “Kỳ thật, kết quả này, cũng không tính là xấu. Em luôn biết, bà ấy chắc chắn không còn.”
Bằng không, chắc chắn mẹ sẽ không bỏ lại cô.
Thẩm Ý Đông kéo cô vào trong ngực, “Đây chẳng qua là chấp niệm của một mình em thôi.”
Bởi vì không biết rõ chân tướng, cho nên mới một lòng muốn tìm ra cái chân tướng kia.
Tay anh đỡ lấy eo cô, nhẹ nhàng xoa.
Đương muốn nói điều gì đó thì điện thoại Nam Nhược reo lên.
Thẩm Ý Đông lấy điện thoại đặt trong ngăn tủ, cho rằng là Phương Hà Cảnh gọi tới. Toan dứt khoát nhấn từ chối, không nghĩ tới lại là một dãy số lạ.
Nam Nhược cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn nhận nghe: “Xin chào.”
“Tiểu tỷ tỷ! Tiểu tỷ tỷ, em là Du Lịch ạ. Cầu xin chị cứu Vị Vị!”
Nam Nhược nắm chặt di động, “Xảy ra chuyện gì?”
“Vị Vị bị cảnh sát tóm rồi ạ!”
Bọn họ chạy đến địa chỉ Du Lịch nói thì trông thấy cảnh sát đứng ở cửa quán rượu, còn đương la quát.
Thẩm Ý Đông đỡ Nam Nhược xuống xe, vừa khéo nhìn thấy Tấn Vị Vị bị cảnh sát túm ra, đang đi về phía xe cảnh sát.
Du Lịch đi sát theo phía sau, lo lắng kêu: “Vị Vị! Vị Vị!”
Cảnh sát đẩy cậu ta ra, “Chớ gây cản trở công sự!”
Tấn Vị Vị bị bọn họ lôi lên xe cảnh sát, ở phía sau còn có tên tiểu Bàn Tử(*), cũng bị cảnh sát túm lên xe theo.
(*) Tiểu Bàn Tử chính là tên Béo được nói đến trong mấy chương đầu đó.
Thẩm Ý Đông nhìn thấy gã tiểu Bàn Tử kia thì, rất lấy làm nghi ngờ: “Bàn Tử?”
Nam Nhược hỏi: “Anh biết gã?”
“Em cũng biết nhưng đoán chừng chưa gặp qua đi.”
“Hả?”
“Tên Béo kia chính là tổng giám đốc của Danh Ngu.”
“…”
Du Lịch thấy bọn họ thì ba chân bốn cẳng chạy tới, cầm lấy tay Thẩm Ý Đông, “Đông ca, anh mau cứu lấy Vị Vị đi ạ, Vị Vị thật sự không có chơi ma túy.”
Thẩm Ý Đông và Nam Nhược cùng nhìn về phía cậu ta, ánh mắt trầm xuống.
Xe cảnh sát đã lái đi.
Thẩm Ý Đông bảo Du Lịch ngồi lên xe, cùng đi tới cục cảnh sát. Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho đoàn luật sự của Húc Hoa, ngay sau đó có luật sư chạy tới cục cảnh sát.
Lúc bọn họ đi vào cảnh cục thì nhìn thấy Tấn Vị Vị và Bàn Tử đương ngồi trước bàn.
Tấn Vị Vị cúi đầu, tóc mái che khuất hai mắt cậu. Nam Nhược luôn cảm giác rằng ngày hôm nay cậu trông rất ủ rũ.
Thẩm Ý Đông đã đi tới đàm phán cùng cảnh sát, sau năm phút luật sư đã đến hiện trường bắt đầu điều tra quá trình.
Du Lịch đỡ Nam Nhược ngồi xuống một góc, một mực làm theo lời Thẩm Ý Đông căn dặn, “Chăm sóc tốt cô ấy, không được để người khác đụng vào cô ấy.”
Lúc này đồng hồ đã điểm hơn chín giờ tối, trong cảnh cục cãi nhau ỏm tỏi.
Nam Nhược liếc Tấn Vị Vị cách đó không xa, hỏi Du Lịch ở bên cạnh, “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
“Ngày hôm nay tâm trạng của Vị Vị không tốt, sau khi kết thúc buổi trình diễn của thương hiệu JJ, cậu ấy muốn đến quán rượu uống một chén. Em lo lắng cậu ấy một mình sẽ uống say, xảy ra chuyện gì nên em bèn đi cùng cậu ấy. Cậu ấy uống rất ghê, có hơi ngà ngà rồi. Lúc đi vệ sinh không cẩn thận va vào người tên béo kia, và rồi cả hai cãi nhau.”
Du Lịch thở dài, “Bọn em trở về chỗ ngồi, vốn dĩ muốn đưa cậu ấy về. Không nghĩ tới, gã béo kia lại đến khiêu khích. Vị Vị nhào vào đánh nhau với gã. Thì đúng lúc này có cảnh sát đến kiểm tra. Từ trong túi quần của Vị Vị bọn họ móc ra bạch phấn.”
Nhìn thấy sắc mặt Nam Nhược không được tốt cho lắm, Du Lịch miệng năm miệng mười giải thích, “Tiểu tỷ tỷ, chị phải tin tưởng Vị Vị. Cậu ấy thằng oắt này, chúng em có vài đồng liền đem trở về cô nhi viện, nơi nào còn có tiền đi mua bạch phấn chứ. Nhất định là cậu ấy bị người ta đổ oan!”
Nam Nhược không nghĩ tới cậu ta sẽ quan tâm Tấn Vị Vị như vậy, bèn hỏi: “Em với thằng bé đều là từ cô nhi viện mà cùng nhau lớn lên?”
“Vâng ạ. Từ nhỏ bọn em đã lớn lên cùng nhau, cậu ấy giống như em trai em vậy. Cho nên, em biết cậu ấy tuyệt đối sẽ không chơi ma túy!”
Nam Nhược gật đầu, “Chị biết.”
Cuối cùng Du Lịch cũng có chút yên tâm, nhưng vẫn lo lắng nhìn về phía Tấn Vị Vị.
“Tại sao tâm trạng thằng bé không tốt?”
Du Lịch chẹp chẹp miệng, “Hôm nay cậu ấy nhìn thấy mẹ ruột của cậu ấy, nhưng người kia lại không nhận ra cậu ấy. Cậu ấy rất buồn.”
Ngày hôm nay lúc đi catwalk, Vãn Thanh Ngưng ngồi bên dưới.
Sau khi kết thúc, Phương Hà Cảnh dẫn Tấn Vị Vị với Hoa Linh đi gặp Vãn Thanh Ngưng.
Vãn Thanh Ngưng là nữ thần của toàn bộ người mẫu trong giới, mặc dù dung nhan của bà bị thời gian hằn dấu, nhưng vẫn không tài nào thay đổi được sự thật này.
Lúc Hoa Linh nhìn thấy bà, đã rất kích động, cùng bắt tay, kể ra bản thân có bao nhiêu kính ngưỡng.
Tấn Vị Vị đứng ngây ngốc một bên, mở to mắt nhìn kỹ bà, tràn đầy vui mừng lại làm ra vẻ bi thương.
Cậu trông thấy cái nhìn của Vãn Thanh Ngưng rơi xuống người cậu, bởi vì cậu không chủ động bắt tay với bà, bà cũng chỉ nhìn cậu ta với ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
Cái nhìn kia dài trọn ba giây đồng hồ, lập tức dời đi.
Không có nửa khắc dừng lại, vô cùng giống với dáng vẻ trước kia bỏ lại cậu.
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại Ninh Hồng, Du Lịch nghe được Tấn Vị Vị nói với cậu ta, “Trái tim tôi thật đau, như thể muốn nổ tung ra.”
*
Chuyện khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng.
Bàn Tử và Tấn Vị Vị có xung đột, hai người bọn họ đánh nhau trái lại không phải là chuyện gì to tát, nhưng gã ta một mực chắc chắn rằng đã trông thấy Tấn Vị Vị chơi ma túy ở WC.
Nếu không có đầy đủ chứng cứ chứng minh Tấn Vị Vị không hề chạm vào thứ đồ kia, vậy thì chắc chắn tối nay cậu sẽ không ra về được.
Chỉ có thể chờ đợi xét nghiệm kiểm tra nước tiểu, mới có thể chứng minh sự trong sạch của cậu.
Thẩm Ý Đông đi qua, thương lượng với Nam Nhược, “Trước để thư kí Trương qua đây đưa em về nhé?”
Nam Nhược nhìn Tấn Vị Vị cách đó không xa, “Tình huống không lạc quan sao?”
Anh lắc lắc đầu, “Một câu Vị Vị đều không nói, liền nói rõ thằng bé đến cả bản thân mình cũng xem thường. Tôi nhìn nó chính là không muốn đi ra rồi.”
Nam Nhược cau mày.
Du Lịch: “Đông ca, Vị Vị thật sự không có chơi ma túy, cậu ấy là một đứa trẻ tốt. Chính là tâm trạng cậu ấy không tốt. Cậu ấy…”
Gấp chết cậu ta rồi, đến cùng cậu ta nên nói như nào đây, mới có thể giải thích rõ ràng.
Thẩm Ý Đông vỗ vỗ vai cậu ta, vừa muốn an ủi cậu ta thì trông thấy Nam Nhược đi về phía Tấn Vị Vị.
Anh lo lắng cô cách xa mình sẽ xảy ra chuyện, bèn nhanh chóng quay người đi theo cô.
Nam Nhược đi tới, cúi đầu nhìn Tấn Vị Vị đương ngồi trên ghế sắt.
Ánh sáng trắng của đèn sợi đốt treo trên đỉnh đầu đổ xuống, phủ lên từng đường nét góc cạnh trên gương mặt cậu, khiến cậu trông giống như một tượng đá không có nửa điểm tức giận.
Cậu cúi đầu, tóc mái trên trán buông xuống che khuất mắt phải của cậu.
Nam Nhược đưa tay lên đánh ngay vào đầu cậu. Du Lịch đứng phía sau lo lắng nắm chặt lòng bàn tay.
Tấn Vị Vị chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn cô.
Cô lại tát lên một cái nữa, “Em trưng ra cái dáng vẻ này, là muốn cho ai xem?”
Tấn Vị Vị ngẩng đầu lên, cô lại vung thêm một cái tát nữa, “Em cho rằng em như thế này, bà ấy sẽ đến nhìn em sao?”
“Làm sao? Bà ấy không nhận ra em thì em cảm thấy không có ý nghĩa để sống tiếp nữa?”
“Nếu bà ấy đã không cần em nữa, tại sao em còn hy vọng xa vời bà ấy có thể quay về?”
“Thế giới này, vẫn không có ai là xoay chuyển rập khuôn xung quanh em.”
“Nếu như em muốn có được tình yêu của bà ấy vậy thì đi mà giành lấy, ngồi ở đây ủ rũ cái gì?”
“Người khác không cần em nữa, em cũng muốn vứt bỏ cả chính mình sao?”
“Như vậy, sẽ chỉ khiến chị càng xem thường em mà thôi!”
Một cái bạt tai.
Là một câu nói.
Đến cuối cùng, Du Lịch thật sự không thể nhìn nổi nửa, đi lên, ôm lấy đầu Tấn Vị Vị.
“Tiểu tỷ tỷ, chị đừng đánh nữa ạ. Cậu ấy đã đau lòng như vậy rồi!”
“Đau lòng thì có lợi ích gì? Ngay cả chính bản thân mình nó còn không muốn tự cứu, thì còn ai có thể cứu được nó?”
“Em không có chơi ma túy.”
Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn về phía Du Lịch đang ôm Tấn Vị Vị trong ngực.
Tấn Vị Vị ngẩng đầu lên, men qua khe hở chỗ cánh tay Du Lịch nhìn Nam Nhược, giọng chắc nịch, “Chị, em không có chơi ma túy.”
BYY nói: T nói rồi ah, làm sao nỡ đặng lòng giận mỗi nhân vật trong truyện này được chứ, ai cũng đáng yêu và tốt đẹp như vậy mà, nào có ai xấu đâu, đây là lý do mà t vô cùng thích truyện này đấy =))).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!