Bạn bè của cô chẳng có mấy người, người có thể đưa ra ý kiến cũng chỉ có Thư Ý Hòa. Vị đại tiểu thư này từ thời sinh viên đã gặp gỡ rất nhiều người, hơn nữa còn đọc vô số tiểu thuyết ngôn tình, cô ấy biết rõ những rắc rối trong chuyện tình cảm. Vấn đề này tìm cô ấy chắc chắn không sai.
Cô ngồi trước bàn làm việc, trong tay ôm một con Hồ Ba trai, điện thoại di động đặt trên giá đỡ, cô vừa điên cuồng bóp lỗ tai Hồ Ba, vừa lo lắng chờ bạn tốt nhận cuộc gọi video.
Người ngày thường nhận cuộc gọi video ngay tức khắc, hôm nay thật lâu cũng không thấy trả lời.
Bàn làm việc đặt ở trước cửa sổ đang đóng chặt, cả căn phòng được bao bọc bởi một luồng không khí ấm áp. Sơ Tiện còn đang mặc áo lông trên người, cũng không nhớ đến việc phải cởi ra.
Mãi đến khi ngồi được một lúc, cô mới cảm thấy nóng, vội vàng cởi áo lông ra, chỉ mặc một bộ áo ngủ nhung san hô.
Rèm cửa sổ kéo hờ chỉ chừa lại một khoảng nhỏ. Từ trong phòng nhìn ra có thể thấy cây anh đào trong sân đang run rẩy, nhẫn nại chịu đựng giá rét như muốn kéo dài chút hơi tàn đợi mùa xuân đến.
Mùa đông khắc nghiệt ngay cả cây cối cũng không có sức sống, có lẽ chờ đến mùa xuân năm sau mới có thể tốt lên.
Sơ Tiện đợi rất lâu mới thấy cô bạn thân của mình nhận cuộc gọi video.
Lúc này, cô Thư đang ngâm mình trong bồn tắm, bọt nước tràn ngập, bao bọc cả người cô nàng. Trong phòng tắm đốt nến thơm, cô ấy nằm đó thưởng thức rượu vang đỏ, quả thực rất biết hưởng thụ.
Phòng Sơ Tiện cũng có một bồn tắm lớn, trước đây Triệu Lan Anh đặc biệt tìm người xây cho cô. Nhưng Sơ Tiện ngâm một hai lần đã bỏ không bồn tắm lớn ở đó. Cô chỉ cần ngâm mình trong bồn tắm là dễ ngủ gật. Một khi ngủ, nằm trong bồn tắm một hai tiếng, không bị cảm mới là lạ. Hơn nữa như vậy cũng dễ xảy ra chuyện, lỡ mà chết đuối thì không tốt.
Cô Thư đặt điện thoại trên giá đỡ, thản nhiên mở miệng: “Bé cưng Tiện Tiện, trễ như vậy tìm tớ có chuyện gì thế?”
Sơ Tiện không hề quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi đàn anh Phó tỏ tình với tớ, cậu nghĩ cách giúp tớ với.”
“Anh ấy theo đuổi cậu lâu như vậy, tỏ tình là chuyện rất bình thường.” Vốn tưởng rằng cô Thư sẽ chấn động, không nghĩ tới chị gái này vẻ mặt lạnh nhạt, giống như đã biết được từ sớm.
Sơ Tiện cực kỳ kinh ngạc: “Anh ấy theo đuổi tớ lúc nào?”
“Ngày nào cũng vừa đem bữa sáng, vừa đưa cậu về nhà, còn dẫn cậu đi xem kịch, dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, tặng hoa cho cậu, những chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Sơ Tiện: “…”
Thư Ý Hòa không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới đã khiến Sơ Tiện đột nhiên giật mình, thì ra anh đã âm thầm làm nhiều chuyện vì cô như vậy.
Không phải cô không cảm nhận được tình cảm của anh, chỉ là vẫn có chút khó tin. Cho đến khi anh thẳng thắn bày tỏ tâm ý với cô, cô không chỉ rung động, mà còn có chút sợ hãi. Trong lòng cô luôn tự ti, đối với chuyện nam nữ rất khó có được sự tự tin. Không nói đến chuyện Phó Chỉ Thực lại ưu tú hơn cô rất nhiều.
Sơ Tiện lên tiếng thúc giục: “Những thứ này đều không quan trọng, cậu mau nói cho tớ biết bây giờ tớ nên làm gì.”
Việc cần làm bây giờ là giải quyết vấn đề trước mắt.
Thư Ý Hòa lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng đỏ sẫm bên trong theo vách ly bóng loáng tạo ra gợn sóng thật nhỏ. Cô ấy nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thản nhiên hỏi một câu: “Cậu thích anh ấy không?”
Đó thực sự là một câu hỏi trúng tim đen. Đương nhiên là thích. Rõ ràng cô đã mất trí nhớ, ký ức liên quan đến anh chỉ là một khoảng không mờ mịt, không biết phải bắt đầu lại từ nơi nào. Nhưng khi gặp lại anh, chưa bao giờ cô cảm thấy xa lạ, giống như bọn họ đã quen biết rất lâu từ trước. Cô phát hiện mình vẫn thích anh.
“Thích.”
“Thích thì lên! Lắm lời cái gì! Người đàn ông như Phó Chỉ Thực là cực phẩm nhân gian, đốt đèn lồng cũng khó tìm. Cậu bắt được anh ấy, thì cậu có thể bốc phét cả đời! Đến già còn có thể khoe khoang với con cháu, lúc bà đây còn trẻ đã ngủ với cực phẩm nhân gian.”
Sơ Tiện: “…”
Lời này sao nghe quen tai như vậy? Sơ Tiện đoán chừng trước kia Thư Ý Hòa nhất định đã từng nói với cô.
Nhưng mà hiện tại cô không có thời gian để quan tâm những thứ này. Lời thổ lộ bất thình lình của Phó Chỉ Thực đã làm rối loạn suy nghĩ của cô.
Sơ Tiện hạ giọng nói: “Hòa Nhi, không giấu gì cậu, tớ cảm thấy mình không xứng với anh ấy.”
“Cô gái ngốc, có cái gì xứng hay không xứng, thích hợp là được. Người già thường nói bật lửa một đồng cũng có thể châm một bao thuốc lá mười ngàn đồng, một bàn thức ăn mấy chục ngàn đồng vẫn không thể thiếu gói muối giá hai đồng. Trong tình yêu, thích hợp quan trọng hơn tất cả.”
Sơ Tiện nghe xong vội nhăn mặt, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, bất mãn nói: “Hòa Nhi, tớ không phải bật lửa, cũng không phải gói muối.”
Ví dụ của bạn thân có thể thực tế hơn một chút không?
Thư Ý Hòa: “…”
Thư Ý Hòa quả thực muốn ngất đi: “Chị gái, mạch suy nghĩ của cậu có thể đừng rõ ràng như vậy có được không?”
“Nghe chị khuyên một câu, đừng có sợ, cứ xông lên! Cố lên, tớ ủng hộ cậu!”
Cổ vũ Sơ Tiện xong, cô Thư lười biếng ngáp một cái: “Tớ phải đi ngủ dưỡng da rồi, ngày mai còn phải tiếp tục trêu chọc anh trai pha chế rượu. Vừa nghĩ tới anh trai nhỏ, tớ cảm thấy cuộc sống đều trở nên đẹp chán luôn!”
Sơ Tiện: “…”
Sau khi cúp điện thoại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Tiện vẫn mang dáng vẻ đau buồn. Cô nên nghĩ đến, Thư Ý Hòa nhất định sẽ bảo mình đừng do dự mà tiến lên. Dù sao chị gái này thích chủ động tấn công, thấy vừa ý nhất định sẽ không do dự, xông lên là xong.
Cô bực bội kéo kéo cái đầu ổ gà của mình, ngồi phịch xuống giường.
Không cần nghĩ cũng biết, Sơ Tiện lại một đêm mất ngủ.
Ba giờ sáng, ánh đèn đường yếu ớt, khu biệt thự tĩnh lặng.
Cây anh đào ở sân sau lắc lư nhảy múa, cành lá nhẹ nhàng lay động trong gió lạnh.
Cô từ trên giường đứng lên, một mình ngồi trước bàn ngẩn người.
Trên bàn là món quà Phó Chỉ Thực tặng cho cô, trong hộp đặt một cái móc khóa nhỏ nhắn xinh đẹp.
Trên móc khóa treo một cô bé phiên bản hoạt hình, được làm bằng gốm sứ, trông rất cứng rắn. Cô bé cũng để tóc ngắn ngang tai như cô, mặc áo len màu tím và váy trắng, đáng yêu đến mức khiến cô không nỡ rời mắt.
Anh nói cái móc khóa này là phiên bản tình nhân, một chiếc còn lại là bé trai phiên bản hoạt hình, mặc âu phục áo sơ mi, đẹp trai không kém.
Đây rõ ràng là dựa theo hai người bọn họ mà làm.
Phó Chỉ Thực nói: “Nếu như tối nay anh không bày tỏ với em thì khi em nhìn thấy móc khóa của anh, em cũng sẽ hiểu tâm tư của anh. Nhưng với tính cách nhát gan của em, chắc chắn em sẽ giả vờ không hiểu trước mặt anh. Vì vậy, anh dứt khoát không cho em đường lui, một hơi nói rõ với em.”
Anh nói: “Nói cho em biết tâm ý của anh, không phải bắt buộc em phải đồng ý ngay lập tức, em có rất nhiều thời gian để suy nghĩ, em cũng có thể từ chối. Quyền lựa chọn từ đầu đến cuối đều thuộc về em.”
Người này giao hết quyền lựa chọn cho cô, lại chắc chắn rằng cô sẽ không từ chối, bởi vì cô luyến tiếc.
Nhưng cho dù là như vậy, Sơ Tiện vẫn do dự. Cô cảm thấy mình không xứng với Phó Chỉ Thực.
Phản ứng đầu tiên khi phát hiện bản thân thích một người đó là đi đánh giá đối phương, sau đó đánh giá chính mình, sau vài lần so sánh, con người sẽ trở nên vô cùng tự ti. Trên thực tế, Phó Chỉ Thực ưu tú hơn cô rất nhiều, cho dù là hoàn cảnh gia đình hay là năng lực cá nhân.
Cô không khỏi nghi ngờ liệu anh có thật sự thích mình hay chỉ là nhất thời bị ma ám.
Nếu là như vậy, một khi cô không hề do dự mà đâm đầu vào, chẳng phải không còn đường lui hay sao?
Ai nói tình yêu đơn giản và thuần khiết? Tình yêu rõ ràng phức tạp vô cùng, cắt không đứt còn rối loạn.
Sơ Tiện không biết phải làm sao.
Cô lại nằm trên giường.
Đèn bàn lóe lên ánh sáng nhạt, cô ôm điện thoại đăng lên vòng bạn bè.
Sơ Tiện: [Không ngủ được, thật phiền não.]
Vừa đăng chưa đến một phút, người nọ đã bình luận với tốc độ ánh sáng: [Nếu không ngủ, trời sẽ sáng.]
Sơ Tiện: “…”
Cô chặn tất cả mọi người, chỉ duy nhất quên chặn Phó Chỉ Thực.
Thật buồn!
Sơ Tiện ném điện thoại di động đi, vùi đầu vào chăn.
Nếu không ngủ, trời thật sự sẽ sáng. Người làm công vất vả là cô ngày mai còn phải làm việc.
——
Có lẽ do tối hôm qua ngồi trước cửa sổ hồi lâu, sáng dậy Sơ Tiện đã bị cảm lạnh, cả người nghẹt mũi khó chịu.
Chỉ thức trắng một đêm mà vành mắt cô đã hiện lên những nốt thâm quầng, dù nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ ràng. Sơ Tiện đánh vài lớp che khuyết điểm cũng không sao che được. Hết cách, cô đành phải dùng một lớp phấn tạo khối. Bình thường khi đi làm, cô chỉ trang điểm nhẹ, bôi phấn nền là đủ rồi, ngay cả che khuyết điểm cũng rất ít dùng. Hôm nay, vì vành mắt thâm quầng này, không chỉ che khuyết điểm, ngay cả phấn tạo khối cũng đánh lên. Cô thật sự không muốn đi ra ngoài với đôi mắt gấu trúc.
Trước kia có quầng thâm cũng không sao cả, xấu thì cũng chỉ xấu một chút. Nhưng hiện tại tuyệt đối không thể để cho Phó Chỉ Thực thấy đôi mắt này của cô. Nếu không thể nào anh cũng sẽ lên án hành động thức đêm của cô. Dù sao tin đăng trên vòng bạn bè lúc ba giờ sáng đã bị anh thấy được.
Bà Triệu hiếm khi ở nhà làm bữa sáng cho cả gia đình.
Sơ Tiện từ trên lầu đi xuống, lười biếng chào hỏi bà Triệu: “Chào buổi sáng, mẹ!”
Triệu Lan Anh vừa nghe thấy giọng mũi nặng như vậy của con gái, lập tức nhíu mày: “Tiện Tiện, có phải con bị cảm rồi không?”
Sơ Tiện sờ sờ mũi: “Chắc là bị cảm rồi.”
“Mau đi pha một gói 999 (*) uống đi, ai bảo con đêm hôm khuya khoắt chạy xuống lầu nhặt bông tai, một cái bông tai mà thôi, mua lại là được rồi, còn chạy xuống nhặt. Hai ngày nay lạnh như vậy, sáng nay đã là 0 độ, con không bị cảm mới là lạ!” Bà Triệu quở trách con gái một trận.
(*) 999 là tên một loại thuốc cảm của Trung Quốc, được coi là thần dược trị các bệnh đau đầu sổ mũi.
Tối qua, thời điểm cô chạy ra ngoài gặp Phó Chỉ Thực, vốn rất an toàn. Em trai ngủ rồi, dì bảo mẫu lại không ở nhà. Ai ngờ mẹ và chú Hạ đột nhiên trở về, còn trùng hợp như vậy, về nhà vào giờ đó. Sơ Tiện đành phải lấy lý do xuống dưới lầu nhặt bông tai. Nếu không cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Dưới sự giám sát của bà Triệu, Sơ Tiện ngoan ngoãn uống thuốc cảm.
“Bà cụ xuất viện rồi, mẹ cũng có thể nghỉ ngơi một chút, trong khoảng thời gian này bận rộn muốn ngất.”
Trên bàn cơm bà Triệu vui vẻ tuyên bố.
Nhưng hai đứa con lại không vui.
Bà Triệu một khi rảnh rỗi thì có nghĩa là thời gian tự do của Hạ Minh Đàm sẽ lập tức chấm dứt. Mà Sơ Tiện cũng không thể tự do ra ngoài. Sau đó cũng không thể để Phó Chỉ Thực đưa cô về nhà.
——
Buổi sáng đi làm, cô gặp được Phó Chỉ Thực ở cửa trước bệnh viện.
Anh vừa đỗ xe xong từ gara đi ra, một tay xách cặp công văn, một tay cầm chìa khóa xe.
Sơ Tiện nhìn thấy cái móc chìa khóa cậu bé phiên bản hoạt hình được treo cùng một chỗ với chìa khóa xe, đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay người đàn ông.
Bất chợt cô nhớ đến một nửa còn lại của móc khóa đang nằm trong ngăn kéo bàn học. Bởi vì tạm thời cô còn chưa nghĩ ra có nên treo nó lên hay không.
Hôm nay, anh mặc áo hoodie màu xanh thẫm, một cái áo khoác màu đen, dưới chân mang một đôi giày trắng như mới, không nhiễm một hạt bụi.
Trời sinh đã là cái giá treo đồ, bất kì quần áo nào mặc trên người anh cũng vô cũng phù hợp. Người như anh mua quần áo chắc là vô cùng dễ dàng. Dù sao cũng không cần phải suy nghĩ phối đồ như thế nào.
Không giống Sơ Tiện, mỗi lần mua quần áo đều phải chọn thật lâu, lúc thì đắn đo kiểu dáng, lúc lại băn khoăn về màu sắc, thậm chí còn phải xem thử nó có thích hợp với mình hay không.
Hai người đang đi song song, Sơ Tiện cố ý đi sau anh hai bước. Cô thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Sau sự việc tối đêm qua thật sự là quá xấu hổ.
Anh lại thản nhiên, giọng điệu quen thuộc mà hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Sơ Tiện gật đầu: “Ăn rồi.”
“Bị cảm à?” Anh nghe ra giọng mũi nặng nề của cô.
“Vâng.”
“Sức đề kháng thật kém, tối hôm qua không nên gọi em ra ngoài.”
Anh không đề cập tới tối hôm qua còn đỡ, vừa nhắc đã khiến Sơ Tiện không kìm được mà nhớ tới nụ hôn đầu tiên của mình đã mất, khuôn mặt già nua lập tức nóng lên.
Phó Chỉ Thực đưa tay xem thử nhiệt độ trên trán cô, ân cần hỏi: “Thế nào, khó chịu không?”
Sơ Tiện lắc đầu.
Anh nói: “Lát nữa đến chỗ anh lấy chút thuốc uống.”
Sơ Tiện nói: “Đã uống ở nhà rồi.”
Hai người cùng đi vào bệnh viện, Phó Chỉ Thực phải đến phòng làm việc của anh, Sơ Tiện thì phải đến khoa.
Đến ngã rẽ ở đầu cầu thang, anh lập tức hỏi cô: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?”
Sơ Tiện phất phất tay, lập tức từ chối: “Không ăn.”
Phó Chỉ Thực: “…”
Phó Chỉ Thực bật cười, tiến thêm một bước gặng hỏi: “Không suy nghĩ lại à?”
Cô bé nói chắc như đinh đóng cột: “Không cần.”
Trước khi cô suy nghĩ rõ ràng, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với Phó Chỉ Thực.
Sơ Tiện vừa nói xong đã vội vàng chạy đi, như thể phía sau đang có thứ gì đuổi theo.
Bác sĩ Phó nhỏ ngượng ngùng sờ sờ mũi, có phải anh dọa cô bé rồi không?
***
Phó Chỉ Thực phát hiện hình như lời tỏ tình đột ngột của anh thật sự đã dọa cô bé. Gần đây cô gái này đều cố ý giữ khoảng cách với anh. Đôi khi vô tình chạm mặt nhau ở bệnh viện, cô không phải giả bộ không nhìn thấy anh thì cũng là quay đầu bước đi, tránh anh như rắn rết.
Bác sĩ Phó nhỏ thật sự buồn bực.
Anh bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên tỏ tình sớm như vậy, hẳn là nên chờ thêm một chút, chờ đến khi thời cơ chín muồi. Lá gan cô gái nhỏ như vậy, giống như con ốc sên vậy, anh vừa bày tỏ tình cảm, cô lập tức rút vào trong vỏ.
Tình huống này kéo dài gần một tuần.
Tuy trong lòng có hơi buồn bực, nhưng Phó Chỉ Thực vẫn rất kiên nhẫn. Khi con gái gặp phải loại chuyện này luôn dễ dàng suy nghĩ linh tinh, anh quyết định cho cô đủ thời gian suy nghĩ rõ ràng. Cho nên gần đây anh cũng không đi quấy rầy cô.
Rất nhanh đã đến cuối năm, mọi người lại chuẩn bị đón chờ một năm mới đầy hy vọng sắp đến.
Bởi vì dịch bệnh, năm 2020 đã định trước là một năm không dễ dàng, đặc biệt là ở một nơi phải thường xuyên chứng kiến rất nhiều câu chuyện sinh ly tử biệt như bệnh viện. Tuy rằng Thanh Lăng không phải khu dịch bệnh, nhưng khoảng thời gian khó khăn vất vả kia sẽ là một đoạn ký ức khó quên trong lòng mỗi người. Bởi vậy mọi người càng thêm mong đợi đối với năm mới.
Tết Dương lịch đến, một bộ phận nhân viên y tế của bệnh viện cũng hứng khởi chào đón kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Mọi người quyết định đi ngoại ô Thanh Lăng dã ngoại. Từ trước đến nay bệnh viện đều tổ chức thường xuyên loại hoạt động tập thể này, một năm hai đến ba lần. Bởi vì đang là Tết Dương lịch, hoạt động tập thể lại càng có ý nghĩa.
Còn chưa chính thức nghỉ lễ, nhưng những đồng nghiệp trong khoa đã bắt đầu thảo luận sôi nổi nên chuẩn bị mọi thứ như thế nào.
Thật ra Sơ Tiện không muốn tham gia dã ngoại lắm. Hiện giờ cô không dám đối mặt với Phó Chỉ Thực, sợ nhìn thấy anh sẽ thấy xấu hổ.
Suy nghĩ lâu như vậy mãi không ra, trong lòng cô vẫn có cảm giác lo lắng sợ hãi.
Nhưng mà cô không thể không tham gia loại hoạt động tập thể này. Dù sao cô cũng là bé cưng trong khoa. Cô nhỏ tuổi nhất, hằng ngày, mọi người đều rất quan tâm chăm sóc cô, coi cô như em gái nhỏ. Không tham gia có vẻ không thích hợp lắm. Hơn nữa chị gái Ninh Mông cũng không ngừng khuyến khích cô đi.
Buổi dã ngoại được tổ chức vào ngày Tết Dương lịch, địa điểm là khu thắng cảnh Đường Lý vùng ngoại ô Thanh Lăng. Chín giờ sáng mọi người sẽ tập hợp ở bệnh viện, sau đó cùng nhau xuất phát.
Khu thắng cảnh Đường Lý không thể so với cảnh đẹp ở Yển Sơn và đảo Đàn Hương nổi tiếng, đây chỉ là một khu thắng cảnh nhỏ, cũng không có thu phí. Ở đó có một cánh đồng cỏ hồng vào mùa thu luôn thu hút rất nhiều người trẻ tuổi yêu cái đẹp đến thăm quan. Dần dần nơi đây biến thành điểm tham quan nổi tiếng trên mạng.
Tuy mùa đông khắc nghiệt không có cỏ hồng để ngắm, nhưng vẫn có rất nhiều gia đình đi dã ngoại.
Buổi tối trước hôm đi dã ngoại, Sơ Tiện lại mất ngủ. Gần đây, cô vẫn luôn trốn tránh Phó Chỉ Thực, cũng không nói chuyện với anh. Ngày mai phải cùng nhau đi dã ngoại, không thể tránh khỏi tiếp xúc khiến cô vừa nghĩ đến đã thấy đau đầu.
Sơ Tiện chơi điện thoại đến nửa đêm, mới rạng sáng đã nhận được tin nhắn Wechat của Phó Chỉ Thực.
Phó Chỉ Thực: [Năm mới vui vẻ, Sơ Tiện.]
Vừa bước qua thời khắc mừng năm mới, cô đã nhận được lời chúc của Phó Chỉ Thực. Anh là người đầu tiên chúc cô năm mới vui vẻ.
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi trong điện thoại cũng có thể khiến Sơ Tiện bất giác trở nên mềm mại.
Ngày hôm sau, Sơ Tiện dậy sớm chuẩn bị cho bản thân.
Thời tiết ở Thanh Lăng trong những ngày Tết Dương lịch đều rất tốt, mặt trời chói chang, không khí trở nên ấm áp hơn làm cho lòng người cảm thấy dễ chịu. Dòng người đi lại trên phố cũng tấp nập nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Sơ Tiện chọn một chiếc áo khoác lông nhung màu vàng chanh từ trong tủ quần áo, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dày kẻ ô màu đen, lại phối với quần jean màu đen và giày Sneaker.
Biết cô muốn đi dã ngoại, bà Triệu bảo dì Chu chuẩn bị cho cô không ít đồ ăn trước. Đồ ăn dã ngoại đều là mọi người tự chuẩn bị, cô và Ninh Mông phụ trách hoa quả và thịt.
Vừa qua 12/12, cô gái Ninh Mông đã nghèo rớt mồng tơi. Cân nhắc đến áp lực kinh tế của cô ấy, Sơ Tiện chủ động san sẻ phần thịt đắt tiền.
Sơ Tiện mang theo hai túi thức ăn lớn chen chúc trên tàu điện ngầm. Chú Hạ nói muốn đưa cô đi lại bị cô khéo léo từ chối. Dù sao cô còn giấu chuyện mình làm việc ở Nhân Hòa Đường.
Kỳ lạ là, cô đã đi làm lâu như vậy, nhưng bà Triệu lại chưa từng hỏi đến công việc của cô. Cô đoán có lẽ mẹ cô cảm thấy công việc của cô không quan trọng.
Khi cô vừa chạy tới bệnh viện đã thấy các đồng nghiệp đến đông đủ từ sớm. Đây xem như là chuyến đi của những người trẻ tuổi, người già như trưởng khoa Phó đều ở nhà dưỡng sinh.
Vừa nhìn thoáng qua đám người, Sơ Tiện lập tức giật mình. Khá lắm, những người này ăn mặc cũng quá chỉn chu xinh đẹp rồi đó!
Ngày thường mọi người đều mặc áo blouse trắng như nhau, các cô gái cũng không sửa soạn gì nhiều, nhìn mỗi người đều rất bình thường. Hôm nay vừa trang điểm, mặc váy áo xinh đẹp vào, ai cũng đều là đại mỹ nữ. Các đồng nghiệp nam cũng chải tóc, mỗi người đều ăn mặc rất bảnh bao, không thể nhìn thấy hình tượng lôi thôi lếch thếch lúc trước.
Sơ Tiện không nhịn được nghi ngờ, những người này rõ ràng không phải đi dã ngoại, mà là đi xem mắt.
Ngày thường Ninh Mông tùy tiện như vậy, hôm nay lại mặc váy dài màu đỏ, vừa nữ tính lại dịu dàng. So với quá khứ quả thực như hai người khác nhau.
Sơ Tiện cúi đầu nhìn mình, chỉ có cô ăn mặc bình thường nhất.
Không đúng, Phó Chỉ Thực cũng bình thường như cô.
Anh vẫn ăn mặc như trước, áo len và áo khoác thoải mái, trông vừa trẻ hơn tuổi lại vừa đẹp trai.
Anh chưa từng chú ý sửa soạn bản thân, nhưng vẫn không che giấu được sự cao quý trên người anh. Thời buổi này có nhan sắc có tiền mới là lẽ phải.
Ninh Mông nhỏ giọng nói với Sơ Tiện: “Đường Lý có rất nhiều người đi dã ngoại, không thiếu trai xinh gái đẹp, nói không chừng sẽ có cuộc gặp gỡ đẹp đẽ. Lẽ nào đám chó độc thân không tranh thủ sửa soạn cho đẹp sao! Lỡ như may mắn, gặp được người thích hợp, vậy thì thoát ế rồi.”
Không biết bắt đầu từ khi nào mà hoạt động giữa những người trưởng thành đều trở nên không đơn giản, luôn xen lẫn mục đích và lợi ích nào đó. Ngay cả một buổi dã ngoại nho nhỏ như vậy, mà nhiều người đều muốn tìm cơ hội để mình thoát ế.
Có lẽ con người một khi lớn lên sẽ không có chuyện gì là dễ dàng. Niềm vui của người trưởng thành theo đó cũng càng ngày càng ít đi.
Cô gái Ninh Mông một hơi nói xong, liếc nhìn quần áo trên người Sơ Tiện: “Sớm biết vậy chị nên nói trước với em, bảo em cũng ăn mặc đàng hoàng.”
Sơ Tiện còn chưa kịp đáp lời, Ninh Mông đã nói tiếp, giống như một chuỗi pháo, “Tiện Tiện, với khuôn mặt này đoán chừng cũng không có người đàn ông nào dám tìm em, cùng em ra ngoài giống như mang theo con gái, không phải là tự ngược đãi bản thân sao?”
Sơ Tiện: “…”
Tức ghê! Nhưng vẫn phải giữ nụ cười.
Các đồng nghiệp đều lái xe tới, mười người lái bốn chiếc xe, không lo thiếu chỗ.
Ninh Mông kéo Sơ Tiện ngồi xe Phó Chỉ Thực.
Sơ Tiện không muốn: “Không cần đâu, chúng ta ngồi xe bác sĩ Lưu là được rồi.”
Ninh Mông cũng không nói lời nào, chỉ kéo Sơ Tiện đến bên cạnh xe Phó Chỉ Thực: “Mặt bác sĩ Lưu nào có đáng ngắm bằng mặt bác sĩ Phó nhỏ.”
Sơ Tiện: “…”
Phó Chỉ Thực lập tức nhận lấy hai túi thức ăn trong tay cô bỏ vào cốp xe.
Sơ Tiện kinh ngạc nói cảm ơn.
Người đàn ông đột nhiên cười, nói bằng giọng chỉ có hai người mới nghe thấy: “Anh tưởng em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”
Sơ Tiện: “…”
Cô nhìn thấy trong cốp xe của Phó Chỉ Thực còn có giá nướng và túi gia vị, hai thùng nước khoáng và một thùng đồ uống. Đồ đạc rất nhiều, nhét đầy cốp xe.
Đặt đồ xong, anh quay đầu nói: “Lát nữa em ngồi ghế phụ.”
Đây không phải thương lượng, mà là một lời thông báo.