Sơ Tiện cảm nhận được trái tim nhỏ bé của mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực, nhưng lòng cô lại vô cùng vui mừng, phấn khích chờ mong.
So với nụ hôn bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp đêm đó, lần này Sơ Tiện đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cằm của anh cạo vô cùng sạch sẽ, không để lại một chút râu, chạm vào mặt cô cũng không gây ra bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Hai khuôn mặt nhanh chóng kề sát vào nhau không một kẽ hở, răng môi quấn lấy nhau, từng hơi thở đan xen, quấn quýt triền miên.
Mùi hương trên người anh cũng rất dễ ngửi, sạch sẽ khoan khoái, hương bồ kết rất nhạt, thoang thoảng nhẹ nhàng, không phải mùi nước hoa nồng nặc. Hình như trong trí nhớ của cô, anh chưa bao giờ xịt nước hoa.
Điểm này rất giống Sơ Tiện, cô cũng chưa bao giờ xịt nước hoa, cô không thích tất cả các loại nước hoa.
Nụ hôn đêm đó đến quá đột ngột khiến cô vô cùng kinh ngạc, không có tâm trạng thưởng thức. Cho đến hôm nay, khi thực sự chìm đắm trong đó, cô mới phát hiện, thì ra chỉ một nụ hôn cũng có thể khiến cho tâm trí con người trở nên rối loạn.
Quả nhiên, đàn ông lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm, Phó Chỉ Thực rất giỏi trong việc này. Anh giống như một người thầy lão luyện từng bước dẫn dắt cô khám phá những vùng đất mới lạ, đồng thời cũng khiến cô hoàn toàn buông lỏng chính mình để anh khám phá. Cả hai âu yếm vuốt ve lẫn nhau, chìm đắm trong men say tình yêu.
Từ trước đến nay, anh luôn đem đến cho cô một loại cảm giác thoải mái. Cho dù gặp bất cứ chuyện gì anh vẫn mang dáng vẻ không vội vàng không nóng nảy, bình tĩnh mà quyết đoán, dù là đối xử với mọi người xung quanh hay làm chuyện thân mật khăng khít như bây giờ, anh vẫn có thể tiến hành theo thứ tự, vô cùng thành thạo.
Xe dừng ở ven đường, đây là một con đường chính, vào giờ cao điểm mỗi buổi sáng và tối đều đông đúc phương tiện giao thông qua lại. Xe cộ và người đi đường vội vã không ngừng lướt qua nhau. Tuy nói cửa sổ xe đóng kín, nhưng Sơ Tiện vẫn có loại cảm giác kích thích sợ bị bắt gặp.
Vừa sợ bị người khác phát hiện, vừa lại luyến tiếc không nỡ dừng lại.
Sơ Tiện không thể khống chế được cơ thể mình, khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, hơi thở rối loạn, hô hấp ngày càng nặng nề. Người đàn ông này thật sự quá quyến rũ, có thể khiến cô dễ dàng chìm đắm. Bất kỳ một điểm nào của anh đều làm cho cô rơi vào mê muội không lối thoát, cô thích tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Trong mắt cả hai người lúc này chỉ còn lại hình bóng đối phương, dường như quên đi sự ồn ào náo nhiệt phía bên ngoài cửa sổ. Cho đến khi phía sau xe vang lên tiếng còi thúc giục, Phó Chỉ Thực mới lưu luyến buông cô ra.
Anh ôm cổ cô, trán hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể anh truyền qua như muốn thiêu đốt trái tim cô. Giọng nói trầm thấp khàn khàn chạm nhẹ vào lòng cô: “Tiện Tiện, thật muốn làm nhiều hơn với em.”
Làm tất cả những gì đàn ông làm với phụ nữ.
Sơ Tiện len lén liếc xuống một cái, ngay lập tức mặt đỏ tới mang tai. Phản ứng bản năng đàn ông của anh thật sự quá rõ ràng.
Trước đây cô chưa từng yêu đương, Phó Chỉ Thực là mối tình đầu của cô, nhưng không phải cô không hiểu gì về tình yêu nam nữ. Huống chi bên cạnh còn có một Thư Ý Hòa kinh nghiệm tình trường phong phú không ngừng truyền đạt kiến thức cho cô.
Trong tình yêu nam nữ, hôn môi chỉ là bắt đầu. Sẽ còn nhiều hơn thế nữa. Giữa đàn ông và phụ nữ có thể làm rất nhiều việc.
Sơ Tiện độc thân nhiều năm như vậy, đến giờ lần đầu tiên yêu đương với Phó Chỉ Thực, cô cảm thấy bản thân cần phải xem mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình để luyện tập. Yêu đương nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra lại là một môn học vô cùng sâu sắc, có rất nhiều trải nghiệm độc đáo mà không ai có thể diễn đạt hết được. Sơ Tiện không mong mình có thể lấy được điểm tối đa, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được. Cho dù sau này như thế nào, cô đều hy vọng mình và Phó Chỉ Thực có thể trải qua một đoạn tình cảm tốt đẹp, khó quên.
Lần đầu tiên yêu đương, cô luôn lo sợ mình làm không tốt. Nhưng Phó Chỉ Thực lại rất thành thục, có phải trong chuyện này, đàn ông đều không học cũng biết hay không?
“Đàn anh, em muốn tò mò một chút có được không?”
Phó Chỉ Thực thắt dây an toàn: “Lúc ở riêng đừng gọi đàn anh.”
“Vậy thì gọi là gì?”
“Gọi Chỉ Thực.”
“Gọi là Chỉ Thực em sẽ nghĩ đến thứ khác, trong đầu sẽ nhớ đến một vị thuốc Đông y.” Sơ Tiện theo bản năng thốt ra: “Chỉ Thực, vị đắng, cay, hơi chua, hơi ấm, quy kinh tỳ, vị. Chuyên trị ứ trệ bên trong, đầy bụng trướng đau, tức ngực, sa dạ dày…”
Phó Chỉ Thực: “…”
Giọng anh bất đắc dĩ: “Sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh phiền não vì tên của mình.”
“Đàn anh, em có thể hỏi anh một chút không?”
Phó Chỉ Thực nhìn về phía trước: “Em muốn hỏi gì, anh nhất định sẽ nói thật.”
Sơ Tiện lập tức hỏi: “Đàn anh, trước kia anh đã từng yêu đương chưa?”
“Hồi trung học đã từng, nhưng mà lúc ấy tuổi còn nhỏ, yêu đương chỉ giống như chơi trò con nít, cùng đi học, cùng tan học, ngay cả tay cũng chưa từng nắm.”
“Vậy tại sao anh lại giỏi như vậy?”
“Có ý gì?”
“Em cảm thấy anh rất biết cách yêu đương, cảm giác anh đã yêu đương rất nhiều lần.”
Người đàn anh nào đó vô cùng tự hào, nhếch môi cười đắc ý: “Có lẽ là IQ EQ đều cao, không cần học cũng biết.”
Sơ Tiện: “…”
——
Buổi trưa không thể ăn cơm cùng bạn gái, Phó Chỉ Thực muốn buổi tối bù lại, định dẫn cô đi ăn món Nhật. Đường Bắc Sơn có một cửa hàng món Nhật vô cùng ngon, mở nhiều năm rồi, làm ăn rất tốt. Tên cửa hàng cũng rất có ý thơ – – Love, thích hợp cho các cặp tình nhân nhỏ hẹn hò.
Nhưng Sơ Tiện tiếc nuối nói với anh: “Buổi tối là sinh nhật em trai em, em phải về nhà.”
Phó Chỉ Thực: “…”
Sinh nhật em trai một năm chỉ có một lần, ăn món Nhật ngày nào cũng có thể, Phó Chỉ Thực nghĩ vậy bèn vui vẻ để bạn gái về nhà.
“Đàn anh, anh đi chọn quà cho em trai với em đi.” Sáng nay trên bàn ăn cậu nhóc không ngừng đưa ra các loại ám chỉ, chỉ còn thiếu nói rõ ra. Nếu người làm chị là cô không hiểu, sợ là sẽ mất đi đứa em trai tốt.
Hai người đi đến một cửa hàng quà tặng gần bệnh viện, bên trong trưng bày rất nhiều đồ chơi.
Phó Chỉ Thực nhẹ giọng hỏi: “Em trai em thích cái gì?”
Sơ Tiện lắc đầu: “Em không biết.”
Phó Chỉ Thực: “…”
“Anh thấy tình cảm của hai người rất tốt mà! Sao lại không biết em ấy thích cái gì.”
“Tình cảm giữa em và A Đàm rất tốt, có điều sau khi mất trí nhớ em mới vào ở nhà họ Hạ, sống chung cùng A Đàm nửa năm. Vậy nên em không hiểu rõ lắm sở thích của em ấy.” Thật ra là em trai luôn cố gắng gần gũi cô, ban đầu Sơ Tiện bị động tiếp nhận, sau đó mới chung sống vui vẻ với cậu nhóc.
Có đôi khi, Sơ Tiện cũng sẽ cảm thấy khó hiểu, đối với Hạ Minh Đàm mà nói, chị gái Sơ Tiện này chỉ là một người ngoài đột nhiên xuất hiện trong nhà cậu, không chỉ ở nhà họ Hạ, còn lấy đi phần lớn sự quan tâm của mẹ. Cậu nhóc mười tuổi nhận thức còn chưa trưởng thành, theo lý hẳn là chán ghét cô mới đúng. Nhưng Hạ Minh Đàm lại đối xử với cô rất tốt, luôn thích dính lấy cô.
Không chỉ Hạ Minh Đàm, chú Hạ cũng đối xử với cô như con gái của mình, vừa chân thành lại dịu dàng, chưa từng tỏ thái độ không thích. Sơ Tiện cảm thấy có thể là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về. Chú Hạ yêu mẹ, vì vậy đối xử với cô cũng rất tốt.
Phó Chỉ Thực đề nghị: “Vậy mua đồ trẻ con đều thích, chắc chắn cậu nhóc sẽ vui vẻ.”
Phó Chỉ Thực xách một đôi giày trượt băng trên kệ: “Thằng nhóc biết trượt băng không?”
Sơ Tiện nhớ tới việc Hạ Minh Đàm thích trượt băng, tặng cho nhóc đôi giày này chắc không sai.
Sơ Tiện nói: “Cái này là được rồi.”
Chọn tới chọn lui cũng không chọn được món quà phù hợp, dứt khoát chọn giày trượt băng là được.
Phó Chỉ Thực nhanh chóng quét mã trả tiền ở quầy lễ tân.
Sơ Tiện vô cùng ngượng ngùng: “Đàn anh, khiến anh tốn kém rồi.”
Người nào đó mặt không đỏ tim không đập nói: “Tặng cho em vợ tương lai, nên làm mà!”
Sơ Tiện: “…”
Không biết xấu hổ!
——
Sinh nhật mười tuổi của Hạ Minh Đàm, bà cụ nhà họ Hạ dự định làm lớn. Dù sao đây cũng là đứa cháu bảo bối duy nhất. Dưới gối bà cụ có ba đứa con trai, Hạ Cảnh Phong lớn nhất. Hai người con khác đều sinh con gái, vợ trước của Hạ Cảnh Phong cũng từng sinh một đứa con gái, đáng tiếc sau đó chết non. Trong đám con cháu chỉ có Hạ Minh Đàm là con trai. Bà cụ từ nhỏ yêu thương, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, hết mực cưng chiều.
Sơ Tiện cảm thấy mẹ cô có thể được bà cụ tiếp nhận, lại có một vị trí không thể lay chuyển ở nhà họ Hạ, phần lớn là bởi vì bà sinh Hạ Minh Đàm.
Nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian bà cụ nhập viện, mỗi thành viên trong gia đình đều vô cùng mệt mỏi, cũng không còn sức nữa. Người một nhà bàn bạc cùng nhau, quyết định ăn bữa cơm vui vẻ ấm cúng là được.
Sau khi Sơ Tiện về đến nhà, xung quanh phòng khách đã treo đầy bong bóng. Bà Triệu và dì Chu bận rộn cả buổi chiều, sân bãi đã được trang trí xong.
Triệu Lan Anh tự mình xuống bếp, nấu một bàn lớn đồ ăn ngon. Dì Chu đang dọn bàn, từng đĩa thức ăn liên tục được bưng lên.
Hạ Minh Đàm vừa thấy Sơ Tiện ngay lập tức chạy vọt tới: “Chị, quà của em đâu?”
Sơ Tiện xách giày trượt cho cậu: “Cơm nước xong thì mở.”
Làm sao cậu nhóc có thể chờ được, lập tức mở quà.
“Là giày trượt băng, em thích! Đôi trước em bị rách, đôi này vừa vặn bù vào.”
Sơ Tiện xoa xoa mặt tiểu quỷ: “Em phải giữ gìn đôi này thật tốt đó, đây là quà chị tặng.”
Chính xác mà nói là Phó Chỉ Thực tặng, hóa đơn là anh tính.
Hạ Minh Đàm yêu thích không nỡ buông tay: “Đó là tất nhiên rồi! Chị tặng là quý giá nhất.”
Bà cụ nhà họ Hạ ngồi trên sô pha, mặc một chiếc áo len màu đỏ rượu, trên cổ buộc một cái khăn lụa Bảo Cách Lệ, tinh thần có vẻ rất tốt.
Đây là một bà cụ có lối sống thời thượng, năm nay đã bảy mươi lăm tuổi nhưng vẫn sống một cuộc sống vô cùng phong phú, không chỉ trang điểm chăm sóc kỹ lưỡng khiến bản thân trở nên xinh đẹp, tinh tế mà còn am hiểu sâu sắc các loại trà nghệ cùng nghệ thuật cắm hoa, kéo violin cũng rất hay. Em trai Hạ Minh Đàm đánh đàn violin cũng là do bà cụ tự tay dạy.
Lần đầu tiên Sơ Tiện nhìn thấy bà cụ đã bị ấn tượng bởi sự ưu nhã cao quý của bà, cái loại cao quý trong mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân này không phải thứ mà mẹ cô có thể so sánh.
Cũng khó trách được ngay từ đầu bà cụ đã không thích mẹ.
Khuôn mặt bà cụ có vẻ hiền lành, nhìn qua vô cùng dễ gần. Nhưng trên thực tế, từ đáy lòng Sơ Tiện rất kính sợ bà, luôn cảm thấy dưới khuôn mặt hiền lành này của bà cất giấu sự uy nghiêm.
Mà ông cụ Phó lại khác, nhìn bên ngoài có vẻ uy nghiêm nhưng khi tiếp xúc lại mang đến cho người khác cảm giác gần gũi thân thiện, rất dễ ở chung.
Bà cụ Hạ nhìn thấy Sơ Tiện, cười nhẹ nhàng với cô: “Sơ Tiện tan ca rồi à!”
Sơ Tiện ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào bà nội.”
“Bây giờ Sơ Tiện của chúng ta làm việc ở đâu thế?” Đã lâu không gặp Sơ Tiện, bà cụ lại nói đến chuyện công việc với Sơ Tiện.
Sơ Tiện liếc nhìn bà Triệu bận rộn trong bếp, nhỏ giọng trả lời: “Cháu làm việc ở một bệnh viện.”
Bà cụ nói: “Bệnh viện nổi tiếng nhất Thanh Lăng chúng ta là Nhân Hòa Đường, những cái khác không thể so sánh.”
Sơ Tiện cười cười, không nói lời nào, đánh chết cô cũng không dám thừa nhận mình làm việc ở Nhân Hòa Đường.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm, sau đó cùng Hạ Minh Đàm thổi nến, cắt bánh kem.
Buổi tối Sơ Tiện gọi video với Phó Chỉ Thực, anh hỏi em trai cô có thích giày trượt băng anh chọn hay không.
Sơ Tiện nói cho anh biết em trai rất thích.
Người nào đó kiêu ngạo nói: “Ánh mắt của anh vẫn luôn tốt.”
***
Cô gái Sơ Tiện này thật sự nói là làm, giữ chữ tín đến mức quá đáng. Cô nói muốn khiêm tốn thì nhất định khiêm tốn đến cùng. Không chỉ không ăn cơm cùng Phó Chỉ Thực, ngay cả bữa sáng cũng không cho anh mua. Đón cô về nhà còn phải đỗ xe cách bệnh viện một trăm mét, nếu không cũng không cho anh đưa. Càng quá đáng hơn là dù vô tình chạm mặt ở bệnh viện, cô cũng không nói chuyện với anh. Thấy anh không phải giả vờ như không thấy thì cũng là yên lặng quay đầu rời đi. Muốn nói chuyện với cô một lát cũng không tìm được cơ hội khiến cho anh vô cùng buồn bực.
Bác sĩ Phó nhỏ cảm thấy mình yêu đương mà cứ như không, cái danh bạn trai này chỉ có tiếng mà không có miếng.
Ngay cả Ninh Mông ngày thường vô tâm cũng nhận thấy được không khí khác thường giữa hai người, lặng lẽ hỏi Sơ Tiện: “Tiện Tiện, có phải em làm sai điều gì với bác sĩ Phó nhỏ không? Gần đây sao em không dám nói chuyện với anh ấy? Trước kia không phải hai anh em quan hệ rất tốt sao?”
Sơ Tiện: “…”
Sơ Tiện có thể nói cho Ninh Mông biết mình đang yêu đương với Phó Chỉ Thực hay không? Đương nhiên là không thể rồi!
Cô đành phải đau khổ đồng ý: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, trong chốc lát cũng không nói rõ được.”
Ninh Mông thấy vẻ mặt tủi thân của Sơ Tiện, vội ôm bả vai cô: “Em gái đừng khóc, chị bảo vệ em. Chúng ta không chơi với anh ấy!”
Rất nhanh chuyện này đã lan truyền ra trong khoa, ngay cả trưởng khoa Phó cũng nghe được phong thanh.
Buổi trưa Phó Chỉ Thực đến văn phòng ăn chực, vừa thấy anh ông đã vội hỏi: “Sao cô bé lại đắc tội với con? Làm hại người ta ngay cả nói chuyện cũng không dám nói chuyện với con.”
Phó Chỉ Thực: “…”
Anh thật là oan uổng mà!
Rõ ràng là Sơ Tiện không để ý tới anh.
Anh bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, bố đừng nghe những người đó nói lung tung.”
Trưởng khoa Phó cảnh cáo con trai mình: “Cô bé là bé cưng của khoa, con không được bắt nạt cô bé, nếu không bố đánh con!”
Phó Chỉ Thực: “…”
Phó Chỉ Thực bật cười: “Bố, bố còn biết bé cưng à, rất hiện đại đó!”
Trưởng khoa Phó vô cùng kiêu ngạo: “Phải, bố còn trẻ như vậy, không thể lạc hậu được.”
Phó Chỉ Thực không nghĩ tới bạn gái nhỏ ở khoa lại được mọi người yêu thích như vậy, đã thành bé cưng rồi.
Bà Văn dẫn cháu gái đi dạo một vòng trong khoa, vui mừng hỏi: “Từ lúc nào khoa các con có một cô gái đáng yêu như vậy? Là cô gái tóc ngắn kia, dáng vẻ thật giống búp bê.”
Phó Chỉ Thực vừa nghe đã biết người mẫu thân đại nhân nói đến là Sơ Tiện.
Anh vội nói: “Đàn em của con, trước đó không lâu mới nhậm chức.”
Bà Văn nói: “Cô bé nói chuyện vô cùng dịu dàng, có vẻ rất ngoan. Phạm Thanh cũng thích cô ấy, luôn tìm cô ấy đòi bế.”
Bác sĩ Phó nhỏ lẳng lặng nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, về sau có lẽ sẽ không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu.
***
Qua tết Dương lịch, năm mới đã đến gần, không khí vui vẻ phấn khởi tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Tối thứ bảy, Phó Chỉ Thực đặt phòng riêng ở Thiềm Ngoại Thính Vũ, mời mấy người bạn tụ tập. Thật ra tụ tập chỉ là giả, dẫn Sơ Tiện đi gặp bọn họ mới là thật.
Vừa nghe Phó Chỉ Thực nói muốn dẫn cô đi gặp bạn của anh, Sơ Tiện đã gọi ngay cho Thư Ý Hòa. Cô Thư luôn kêu gào muốn Phó Chỉ Thực mời ăn cơm, nhưng hai bên vẫn không có thời gian. Lần này vừa đúng lúc hai bên đều rảnh rỗi, lập tức cùng nhau tụ tập một chỗ.
Từ trước đến nay trong các bữa tiệc, ai mời Thư Ý Hòa cũng không từ chối. Cô ấy là người hướng ngoại, luôn thích làm quen nhiều bạn mới.
Đi gặp bạn của Phó Chỉ Thực, Sơ Tiện băn khoăn không biết nên mặc quần áo gì.
Phó Chỉ Thực nói với cô: “Em cứ mặc giống như bình thường, không cần cố ý trang điểm.”
Nhưng sao cô có thể không chuẩn bị chứ!
Sau khi tìm Thư Ý Hòa góp ý, cô quyết định chọn một chiếc váy liền tay, màu đỏ anh đào, rất thích hợp với làn da của Sơ Tiện, phối với áo khoác và giày da, vô cùng hoàn hảo!
Bạn chơi chung từ nhỏ của Phó Chỉ Thực là Khương Tự, Lục Xuyên, Thẩm Khinh Noãn, bạn thân của Sơ Tiện là Thư Ý Hòa, hai bên vừa gặp đã nhanh chóng trở nên thân thiết.
Biết được Sơ Tiện mất trí nhớ, mọi người chủ động giới thiệu bản thân.
Sơ Tiện lần lượt chào hỏi.
Khương Tự cười hớn hở: “Lão Phó lớn hơn anh, nên gọi chị dâu nhỏ.”
Sơ Tiện dịu dàng đáp: “Gọi em Sơ Tiện là được rồi.”
Khuôn mặt cô đáng yêu, mặt mày thanh tú, trang điểm cẩn thận cũng vô cùng xinh đẹp.
Khương Tự vẫn cảm thấy cô gái này dáng vẻ bình thường, hôm nay nhìn kĩ mới phát hiện thì ra là bọn họ không có mắt nhìn người. Rõ ràng Sơ Tiện là một khối ngọc thô, chỉ cần mài giũa một chút, lập tức có thể tỏa sáng rực rỡ. Từ trước đến nay, ánh mắt Phó Chỉ Thực luôn độc đáo, nhìn người chưa bao giờ sai.
Khương Tự từng tiếp xúc với Sơ Tiện, anh phát hiện khí chất của cô gái này đã có sự thay đổi từ trong ra ngoài. Trước kia, cô gái nhỏ luôn khép nép, dễ ngại ngùng, hôm nay lại cười nói nhẹ nhàng, cử chỉ khéo léo, từ trong xương toát ra sự tự tin.
Mất trí nhớ thật thần kỳ, ngay cả khí chất của một người cũng thay đổi.
Thẩm Khinh Noãn mỉm cười nhìn Sơ Tiện, dịu dàng nói: “Em gái Sơ Tiện, trước kia chúng ta từng gặp qua, chị còn tặng cho em một đôi khuyên tai, nhưng mà em chắc là đã quên.”
Sơ Tiện lộ vẻ áy náy: “Ngại quá.”
Thư Ý Hòa ngăn Sơ Tiện lại: “Em là người nhà mẹ đẻ, đàn anh Phó dám đối xử với Tiện Tiện nhà chúng ta không tốt, em nhất định liều mạng với anh.”
Phó Chỉ Thực buồn cười: “Chắc chắn tôi sẽ không cho em cơ hội này.”
Khương Tự hé miệng cười, cất giọng nói với Thư Ý Hòa: “Cô Thư yên tâm, lão Phó dám đối xử không tốt với chị dâu nhỏ, tôi là người đầu tiên giúp cô xử lý cậu ấy.”
Thư Ý Hòa nhìn Khương Tự có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ chợt nhớ ra người này là chú cảnh sát năm đó. Lúc ấy có một tên cướp, giật cặp sách Sơ Tiện, bạn tốt đánh người ta một trận. Sau đó báo cảnh sát, năm đó người cảnh sát đứng ra giải quyết là người trước mắt này. Cuối cùng là nhờ Phó Chỉ Thực đến đồn công an vớt người.
Cô ấy nhớ rõ người này hẳn là đồn trưởng đồn cảnh sát, không nghĩ tới còn là bạn từ thuở nhỏ của Phó Chỉ Thực. Khó trách lúc ấy Phó Chỉ Thực nhanh chóng có mặt ở đồn cảnh sát như vậy, thì ra là chú cảnh sát này lặng lẽ thông báo.
Thư Ý Hòa cười nói: “Chú cảnh sát, cháu nhớ chú, chúng ta đã gặp nhau ở đồn cảnh sát.”
Thẩm Khinh Noãn thắc mắc hỏi: “Sao, hai người quen nhau?”
Tất nhiên Khương Tự nhớ rõ Thư Ý Hòa. Nếu như nói Sơ Tiện dạy dỗ tên cướp vặt làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, thì người bạn thân này của cô cũng khiến cho người khác nhớ mãi nào quên. Cô gái này có một khuôn mặt rất mạnh mẽ khiến cho người khác cảm thấy không dễ trêu chọc, không ngờ lại là một con chim cút, cái gì cũng không dám nói.
Anh ấy mỉm cười: “Chuyện dài dòng lắm.”
Thư Ý Hòa: “Sao lại dài dòng, một hai câu mà thôi. Tết Dương lịch hai năm trước, em và Tiện Tiện đi dạo phố ở Intime, có một tên cướp túi xách của Tiện Tiện, vì vậy chúng em đã báo cảnh sát, chú cảnh sát xử lý là anh Khương.”
Thẩm Khinh Noãn nghe vậy không khỏi bật cười: “Hai người thật đúng là có duyên!”
Thư Ý Hòa cảm kích nói: “Hơn nữa còn phải cảm ơn chú cảnh sát đòi lại công bằng thay chúng em.”
Khương Tự nhỏ nhẹ: “Chuyện đã qua lâu như vậy, không nhắc tới cũng được. Bạn bè tụ họp, không cần gọi chú cảnh sát, gọi tôi là Khương Tự là được rồi.”
Thư Ý Hòa nhắc lại chuyện xưa nhưng Sơ Tiện không có chút ấn tượng nào. Rõ ràng cô là đương sự, bây giờ lại giống như người ngoài cuộc.
Mọi người làm quen lẫn nhau một chút, Lục Xuyên vội vàng chào hỏi: “Tất cả mọi người ngồi xuống nói.”
Đồ ăn là mọi người tự gọi, thích ăn cái gì thì gọi cái đó, một bàn thức ăn rất phong phú, thanh đạm tươi cay đều có, khẩu vị khác nhau.
Ngồi ở đây chỉ có một mình Sơ Tiện là người Vân Mạch, thích đồ ăn cay. Những người khác đều là người địa phương Thanh Lăng, khẩu vị thanh đạm, thích ngọt không thích cay.
Một món cá nồi đá đầy mùi dầu cay có một mình Sơ Tiện ăn đến say sưa.
Phó Chỉ Thực yên lặng lựa xương cá cho cô, cẩn thận loại bỏ từng cái xương, sau đó gắp thịt cá vào trong bát của cô.
Những món Sơ Tiện thích, anh đều gắp vào bát cho cô.
Sơ Tiện không cần làm cái gì, chỉ cần ngồi ăn là được.
Anh chăm sóc cô rất cẩn thận, không bỏ sót chỗ nào.
Nhìn hai người này thân mật như vậy, mấy chú chó độc thân khác đang ngồi cảm thấy bản thân trở nên thật dư thừa.
Thư Ý Hòa là một người cởi mở, với ai cũng có thể trò chuyện thoải mái. Không đến nửa tiếng đã kết bạn Wechat của tất cả mọi người.
Khương Tự và Lục Xuyên tỏ ý muốn thêm Wechat của Sơ Tiện.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngay lập tức bị Phó Chỉ Thực lạnh giọng từ chối: “Có việc tìm tớ, đừng đi làm phiền Tiện Tiện nhà tớ.”
Khương Tự và Lục Xuyên: “…”
Nhìn xem người đàn ông lớn tuổi vừa thoát ế này đắc ý như thế nào!
——
Có người rất giỏi khơi gợi đề tài nói chuyện là Thư Ý Hòa, lại thêm Khương Tự và Lục Xuyên tích cực làm sống động bầu không khí, bữa cơm tràn ngập tiếng cười nói không ngừng.
Thẩm Khinh Noãn không nói nhiều lắm, phần lớn thời gian đều im lặng lắng nghe.
Phó Chỉ Thực lôi kéo Sơ Tiện thì thầm, nói một ít chuyện về bạn bè của anh, chủ yếu là những chuyện khi còn bé.
Sau khi tan cuộc, ai về nhà nấy.
Thẩm Khinh Noãn ngồi xe Lục Xuyên đi trước.
Sơ Tiện và Thư Ý Hòa đi toilet còn chưa ra. Phó Chỉ Thực đứng ở dưới mái hiên chờ bạn gái.
Khương Tự đang ngậm nửa điếu thuốc trong miệng, sau đó đưa hộp thuốc tới trước mặt Phó Chỉ Thực: “Hút một điếu?”
Phó Chỉ Thực không nhận, lạnh nhạt nói: “Không hút.”
Khương Tự cười cười: “Yêu đương vào thì lập tức trở nên khác hẳn, ngay cả thuốc lá cũng không hút.”
Trong bữa tiệc, Phó Chỉ Thực không hề hút một điếu thuốc nào. Gần đây Lục Xuyên lại đang cai thuốc. Hai người này đều không hút thuốc, khiến cho người nghiện thuốc là Khương Tự cũng không tiện hút thuốc trước mặt những cô gái.
“Không tiện.”
“Thật thương bạn gái nhỏ của cậu, ngay cả thuốc lá cũng không cho cô ấy ngửi.” Khương Tự lấy lại bao thuốc lá, nhét vào túi quần: “Đây là nghiêm túc?”
“Cái gì?”
“Sơ Tiện.”
Phó Chỉ Thực híp híp mắt, thản nhiên hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Được, là tôi nhiều chuyện!” Khương Tự cong tay búng tàn thuốc: “Bên phía ông nội cậu, cậu định xử lý thế nào?”
Với địa vị của nhà họ Phó ở Thanh Lăng, nhìn thế nào Sơ Tiện cũng không phải lựa chọn hàng đầu.
Anh lạnh nhạt cười: “Giải quyết xong rồi.”
“Có ý gì?” Khương Tự nghe có chút không hiểu.
Anh nhẹ nhàng giải thích: “Đã thông báo với ông cụ từ lâu rồi.”
Tay cầm điếu thuốc của Khương Sở chợt run lên: “Ông nội đồng ý?”
Phó Chỉ Thực trầm giọng hỏi ngược lại: “Nếu không cậu cho rằng tôi chơi trò chơi trẻ con với Sơ Tiện à!”
“Chết tiệt!” Khương Tự trực tiếp thô lỗ: “Vẫn là cậu trâu bò!”
Anh đưa tay vỗ vỗ vai bạn tốt, bỗng dưng thấm thía nói: “Học hỏi chút đi đồn trưởng Khương, yêu đương không lấy kết hôn làm tiền đề, đều là đùa giỡn qua đường, sẽ bị đánh!”
Khương Tự: “…”