Hai chân Sơ Tiện trở nên mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống bậc thang.
“Bây giờ?” Giọng nói cô run rẩy, dường như không thể tin được vào tai mình: “Đàn anh, anh tới Vân Mạch?”
“Ừ.” Người bên kia lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Anh ở trên cầu vòm cửa thôn, bây giờ em mau ra đây đi.”
Sơ Tiện: “…”
Khá lắm, không nói một tiếng đã đến nhà cô!
Không phải đã hẹn mừng năm mới xong mới tới Vân Mạch sao? Đêm giao thừa anh tới đây làm gì nhỉ?
“Bây giờ đã chín giờ tối rồi, sao anh lại chọn giờ này?”
Sơ Tiện bị dọa mà hơi thở lập tức trở nên dồn dập, tim đập thình thịch.
Cô bình tĩnh một lát, mới nhỏ giọng nói: “Đàn anh, anh đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, em lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại xong, Sơ Tiện lao vào phòng mình, nhanh chóng thay quần áo.
Cô vừa chạy xuống lầu, vừa kéo khóa áo lông.
Đèn trong phòng của bố và bà nội đã tắt, có lẽ đã ngủ rồi.
Sơ Tiện không dám mở cửa trước, sợ tiếng động quá lớn làm ồn đến họ, chỉ có thể rón rén mở cửa sau lẻn ra ngoài.
Nếu bây giờ bị người nhà phát hiện cô ra ngoài, cho dù cô bịa ra bao nhiêu lý do, khóc lóc thề thốt chắc chắn cũng sẽ không có người tin tưởng.
Đêm hôm khuya khoắt lẻn ra khỏi nhà, còn là đêm giao thừa, quả thật vô cùng kích thích!
Đêm đã khuya, cảnh vật xung quanh dần trở nên yên tĩnh hơn. Bên ngoài không có một bóng người, chỉ có tiếng pháo nổ không ngừng bên tai.
Trong thành phố cấm đốt pháo hoa, nhưng ở nông thôn không cấm được hết. Ngày lễ ngày tết mọi người cũng không quản lý quá chặt chẽ, khắp nơi tràn ngập không khí nhộn nhịp, vui mừng. Chờ vừa đến 0 giờ sẽ càng náo nhiệt hơn.
Nhiệt độ vào ban đêm ở Vân Mạch rất thấp, gió lạnh thấu xương, thổi vào mặt giống như dao cắt, từng trận đau đớn.
Sơ Tiện kéo chặt mũ áo lông, rụt đầu giấu vào trong mũ áo. Nhưng cổ vẫn bị thổi lạnh, cái lạnh không ngừng len lỏi vào trong cổ áo.
Vừa rồi ra ngoài quá gấp gáp, cô đã quên mất phải quấn khăn quàng cổ. Nhưng mà hiện tại cô không có tâm trạng suy nghĩ đến những thứ này, gặp bạn trai quan trọng hơn.
Đầu Sơ Tiện đội gió lạnh, chân giẫm trên lớp tuyết đọng, dọc theo đèn đường mờ nhạt, chạy một mạch tới cửa thôn, từ xa đã nhìn thấy Phó Chỉ Thực đứng ở đầu cầu, bóng lưng thon gầy mà cao ngất.
Nghe nói cây cầu vòm cửa thôn này có hơn một trăm năm lịch sử, mang đậm dấu ấn cổ xưa, là công trình kiến trúc tiêu biểu nhất trong thôn.
Anh đứng ở đầu cầu, chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã tìm thấy anh.
Anh mặc một chiếc áo lông dài màu xanh xám, quấn một chiếc khăn quàng cổ lông cừu cùng màu, màu sắc tối trầm hoàn toàn hòa tan vào bóng đêm.
Sơ Tiện chưa từng thấy anh mặc chiếc áo lông này, hẳn là mới mua.
Bên cầu còn một chiếc Bentley màu đen đang đỗ, biển số xe là biển số địa phương Vân Mạch.
Trời lạnh như vậy anh không biết ngồi trong xe chờ cô, cứ ngốc nghếch đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh.
Sơ Tiện cuống quýt chạy tới, ôm lấy anh từ phía sau: “Anh giỏi lắm, Phó Chỉ Thực, tới nhà em mà không nói trước một tiếng, làm em giật cả mình.”
Cô bé ăn mặc dày cộm, mạnh mẽ nhào tới, một cảm giác ấm áp ập đến xoa dịu trái tim anh.
Phó Chỉ Thực xoay người lại, để cô tùy ý ôm lấy, vươn tay tháo khăn quàng cổ quấn cho cô, mỉm cười nói: “Ai bảo sinh nhật của em vào giao thừa, anh đặc biệt tới đón sinh nhật cùng em.”
Nghe anh nói như thế, lúc này Sơ Tiện mới nhìn thấy qua cánh cửa xe đang mở một nửa, một chiếc bánh ngọt nho nhỏ trên vị trí ghế phụ, đặt ở trong hộp giấy xinh đẹp, bên ngoài quấn dây ruy băng hồng nhạt.
Phó Chỉ Thực mang theo bánh ngọt, không ngại ngàn dặm xa xôi bay tới Vân Mạch, cũng chỉ vì mừng sinh nhật cho cô.
Tại sao người đàn ông này lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy?
Giờ phút này, Sơ Tiện hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu của Phó Chỉ Thực. Hốc mắt cô không nhịn được nóng lên.
Còn chưa tới ba tiếng nữa là qua sinh nhật Sơ Tiện.
Anh sắp xếp thời gian đến đây chỉ để mừng sinh nhật cô.
Lúc trước anh nói năm nay muốn mừng sinh nhật bên cô, cô còn tưởng rằng anh đang nói đùa. Không ngờ người này lại xuất hiện đúng vào ngày sinh nhật của cô.
Sơ Tiện cười anh ngốc: “Sao không ngồi trong xe chờ, bên ngoài lạnh như vậy.”
Phó Chỉ Thực: “Sợ em không nhìn thấy anh.”
“Cửa thôn chỉ có một cây cầu này, làm sao em có thể không nhìn thấy.”
Nhiệt độ xuống thấp, nước sông dưới cầu đều đã đóng băng, không còn nghe thấy tiếng nước chảy.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói của hai người, âm thanh phát ra vô cùng rõ ràng.
“Đi thôi, tổ chức sinh nhật cho em.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu: “Đương nhiên anh muốn tới sớm một chút, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, là giao thừa, anh không muốn làm phiền em và người nhà đón năm mới, chỉ có thể tới vào lúc này.”
Tính toán thời gian này, bây giờ hẳn là người nhà Sơ Tiện đã ngủ rồi.
Sơ Tiện nói chắc chắn: “Anh tới sớm một chút, có thể đón năm mới ở nhà em mà!”
Phó Chỉ Thực lắc đầu, nghiêm túc nói: “Giao thừa đến nhà không hợp lễ nghĩa. Hơn nữa anh bất ngờ đến nhà, bố và bà nội em sẽ bị dọa.”
Sơ Tiện ngẫm lại một chút, cảm thấy rất có lý.
“Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.” Phó Chỉ Thực kéo Sơ Tiện lên xe.
“Đàn anh, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến khách sạn anh đang ở.”
Phó Chỉ Thực đã đặt khách sạn Nam Đại gần Quốc Mậu. Quốc Mậu cách trấn Vân Thủy không quá xa, lái xe khoảng chừng hai mươi phút. Nếu lái nhanh thì hơn mười phút là có thể đến.
Để tiết kiệm thời gian, anh lái xe rất nhanh.
“Đêm giao thừa lại bay đến đây mừng sinh nhật em, anh không về đón năm mới sao?”
“Anh đi cùng ông nội, năm nay ông đón năm mới ở nhà cô anh. Quên nói cho em biết, cô anh gả đến Vân Mạch, nhà bà ấy ở Đông Trừng.”
Khó trách hôm nay Phó Chỉ Thực lái chiếc Bentley này là biển số Vân Mạch.
“Vậy sao anh không ở nhà cô anh?”
“Em không tiện qua đó.”
Cũng đúng, đương nhiên Sơ Tiện không dám đến nhà cô Phó Chỉ Thực.
Quả nhiên người đàn ông này vô cùng chu đáo, thận trọng, anh đều đã nghĩ đến mọi tình huống.
——
Phòng tổng thống của khách sạn Nam Đại ở tầng hai mươi tám.
Hai người đi thang máy lên phòng.
Đêm giao thừa, ngày đoàn viên, tất cả mọi người đều trở về nhà. Khách sạn vô cùng vắng vẻ. Không chỉ thang máy không có một bóng người mà cả hành lang dài cũng vắng tanh lạnh lẽo.
Phó Chỉ Thực mở cửa phòng.
Anh xoay người đặt chiếc bánh lên tủ quần áo.
Sơ Tiện còn chưa kịp thấy rõ trang trí trong phòng đã cảm thấy bản thân bị ai đó ôm vào lòng, bàn tay to lớn giữ chặt lấy eo cô.
“Đàn anh… ” Phó Chỉ Thực không cho cô cơ hội nói hết câu.
Sơ Tiện đã biết trước sẽ như vậy. Người đàn ông này sẽ không làm ăn lỗ vốn.
Cô thầm nghĩ, tổ chức sinh nhật cho cô là giả, lừa cô đến khách sạn mới là mục đích thật sự của anh nhỉ?
Vừa rồi cô còn cảm động đến rơi nước mắt, bây giờ chỉ muốn mắng to một câu tên đàn ông chó.
Phó Chỉ Thực trước sau như một vẫn chó như vậy, mà còn chó không dấu vết khiến người khác không thể đề phòng.
Nhưng cô lại thích anh như vậy. Cô thích nhìn anh say mê cô, điên cuồng vì cô, cúi đầu khom lưng trước cô.
Cô biết rất rõ những thói quen cũng như con người anh, nhưng cô vẫn luôn vui vẻ cùng anh chìm đắm.
Mặc kệ anh làm gì với cô, cô đều ngầm đồng ý.
Cô không biết có phải là do tính tình cô quá mềm yếu, quá dễ nói chuyện, anh mới không kiêng nể gì như vậy?
Không, không phải. Người đàn ông già này có tính cách buông thả ngang ngạnh từ trong xương. Chỉ là ban ngày anh giả vờ đứng đắn lừa gạt tất cả mọi người.
Sơ Tiện đưa tay ôm lấy cổ anh, phối hợp nhắm hai mắt lại.
“Nhớ anh không?” Cổ họng người đàn ông khẽ nhúc nhích, âm thanh trầm ấm động lòng người.
Đôi mắt vẫn luôn dịu dàng vào lúc này dường như có một ngọn lửa đang cháy mãnh liệt như thiêu đốt lý trí cô.
“Nhớ.”
“Nhớ bao nhiêu?”
“Rất nhớ rất nhớ.”
Phó Chỉ Thực cong môi cười, rất vừa lòng với câu trả lời của cô. Bàn tay tinh tế vuốt ve đường cong cơ thể cô, uốn lượn đi xuống.
“Mừng sinh nhật em trước.” Anh dừng lại, giọng nói kìm nén.
Hơi thở của Sơ Tiện trở nên rối loạn, thở hổn hển chưa ổn định.
Muốn trách thì trách người đàn ông này quá quyến rũ, cô thật sự chịu không nổi.
Cô ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác, như một con chim ngốc sống sót dưới súng thợ săn, trong lúc nhất thời không phân biệt rõ phương hướng.
Phó Chỉ Thực không khỏi buồn cười trước vẻ mặt đáng yêu của bạn gái nhỏ, giọng nói chậm rãi: “Tiện Tiện, đừng nóng vội, đêm nay nhất định có thể làm cho em vui vẻ.”
Sơ Tiện: “…”
Sơ Tiện không chút khách khí đạp người đàn anh nào đó.
Phó Chỉ Thực đau đớn rên rỉ: “Sơ Tiện, em mưu sát chồng!”
Cô cười đắc ý, trịnh trọng sửa lại cách dùng từ của Phó Chỉ Thực: “Cùng lắm là bạn trai thôi.”
Phó Chỉ Thực: “…”
——
Nghe bố và bà nội nói trước kia Sơ Tiện chưa từng mừng sinh nhật, hàng năm đến ngày sinh nhật ngay cả một bát mì sinh nhật cũng không ăn.
Không phải người trong nhà không mừng, mà là bản thân cô không muốn.
Lúc ăn cơm tất niên, bà nội và bố đã chúc mừng sinh nhật cô, bây giờ Phó Chỉ Thực lại tổ chức sinh nhật cho cô một lần nữa.
Làm gì có ai không vui khi được chúc mừng sinh nhật nhiều lần chứ! Hơn nữa, bạn trai đã không ngại ngàn dặm xa xôi bay tới Vân Mạch cùng cô đón sinh nhật.
Thời gian có hạn, mọi thứ diễn ra hết sức đơn giản.
Để tạo bầu không khí, Phó Chỉ Thực tắt đèn, kéo rèm cửa sổ phòng lại.
Rèm cửa vừa được kéo, toàn bộ ánh sáng trong phòng lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài.
Nhưng vẫn có chút ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa lặng lẽ tràn vào.
Chiếc bánh ngọt nho nhỏ được thiết kế tinh xảo, đẹp mắt, xung quanh có trang trí các loại hoa quả tươi ngon, ở giữa là một con thiên nga trắng đáng yêu, đẹp đẽ và sang trọng.
Phó Chỉ Thực đốt hai cây nến số 18, ánh nến hơi lay động, anh nhẹ nhàng ngâm nga bài hát sinh nhật.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ… Chúc em sinh nhật vui vẻ…”
Ánh nến chiếu sáng sườn mặt anh, dưới ánh sáng lấp lánh càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai góc cạnh của anh.
Ánh mắt anh nhìn cô vẫn luôn dịu dàng như vậy, tựa như một mặt hồ trong suốt, gần như tinh khiết, không xen lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Chỉ cần ở bên cạnh cô, anh đều mang dáng vẻ ấm áp, âm thầm vì cô mà làm rất nhiều chuyện, lặng lẽ chiều hư cô từng chút.
Sơ Tiện cảm thấy đây nhất định là bài hát sinh nhật hay nhất mà cô từng nghe.
Cô sẽ không bao giờ quên ngày sinh nhật đặc biệt trong đời này, trừ khi cô lại mất trí nhớ một lần nữa.
Cô muốn chờ cô già rồi, cô không chỉ có thể tự hào khoe với con cháu cô từng ngủ với người đàn ông cực phẩm nhân gian, mà vào ngày giao thừa hôm nay người ấy còn không ngại xa xôi, vượt ngàn dặm chạy tới quê nhà mừng sinh nhật cho cô.
Hát xong, Phó Chỉ Thực cười nói: “Bé yêu, cầu nguyện đi!”
Sinh nhật được tổ chức rất đơn giản, chỉ có hai người, có thể không náo nhiệt bằng có nhiều người cùng nhau chúc mừng. Nhưng có người mình thích ở bên cạnh, chút khuyết điểm này có thể dễ dàng bỏ qua.
Sơ Tiện lặng lẽ cầu nguyện với ngọn nến.
Sau đó thổi tắt nến trong một hơi.
“Ước cái gì?” Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bị ánh sáng chiếu vào tĩnh lặng giống như mặt hồ mùa thu.
Sơ Tiện hé miệng cười: “Không nói cho anh biết, nguyện vọng nói ra sẽ mất linh.”
“Có liên quan đến anh không?”
Cô mỉm cười gật đầu: “Ừ.”
“Để anh đoán thử xem, em nhất định ước sớm gả cho anh, sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp.”
Sơ Tiện: “…”
“Bớt tự kỷ đi, em cầu nguyện anh đừng bị hói đầu, mãi mãi là anh chàng đẹp trai.”
Phó Chỉ Thực: “…”
“Thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật.”
“Vậy anh cần phải cảm ơn em, giúp anh tiết kiệm một khoản tiền cấy tóc, cấy tóc rất đắt.”
“Em là bạn gái rất chu đáo.”
Sơ Tiện không thích đồ ngọt, buổi tối lại ăn rất no, nên cầm nĩa ăn chút dâu tây và đào.
Phó Chỉ Thực ăn một miếng bánh ngọt nhỏ.
Ăn xong trong miệng ngọt ngấy vô cùng, anh uống nửa ly nước mới cảm thấy bớt ngấy.
“Đàn anh, quà sinh nhật của em đâu?” Cô vươn lòng bàn tay về phía bạn trai, nghịch ngợm nháy mắt.
Anh vỗ vào lòng bàn tay cô, cười mập mờ với cô: “Anh tặng cả bản thân cho em, còn chưa đủ?”
Sơ Tiện: “…”
Cô bĩu môi: “Ai cần anh, em không cần!”
“Em sẽ cần.” Anh trực tiếp bế Sơ Tiện đi về phía giường lớn.
Nệm mềm mại vô cùng, vừa nằm xuống, cả cơ thể bồng bềnh như rơi vào đám mây.
Một câu nói nhảm cũng không có đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Anh đem bản thân anh cho em, coi như là quà sinh nhật.”
“Anh chơi xấu, đừng tưởng rằng như vậy có thể tiết kiệm quà sinh nhật của em.” Sơ Tiện cũng không dễ dụ như vậy.
“Một lần không đủ, vậy hai lần?”
Sơ Tiện: “…”
Loại chuyện này anh có thể rất dịu dàng, rất kiên nhẫn, rất lưu luyến. Cũng có thể rất mãnh liệt, rất tàn nhẫn, rất nhanh chóng.
Dời núi lấp biển, tạo nên từng đợt sóng cuồn cuộn không ngừng. Giống như người dịu dàng như nước nho nhã ôn hòa vừa rồi không phải là anh.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến bất ngờ, Sơ Tiện có cảm giác như là đang nằm mơ.
Phó Chỉ Thực nhịn không được chê cười cô: “Tiện Tiện, bộ dạng chưa thỏa mãn này của em không khỏi làm anh cảm thấy hoài nghi năng lực của mình, có phải em không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của anh?”
Sơ Tiện: “…”
Sơ Tiện duỗi chân cho anh một đạp.
Anh lập tức bắt lấy mắt cá chân trắng nõn của cô, dỗ dành cô: “Ngồi dậy đi tắm một chút.”
Cô duỗi tay về phía anh, dịu dàng làm nũng: “Anh ôm em dậy.”
“Được, anh ôm.” Đàn anh Phó vô cùng nghe lời.
Bế bạn gái nhỏ vào phòng tắm.
Nước nóng vừa được đổ vào, hơi nóng lập tức bốc lên, cả căn phòng trở nên mờ ảo.
Kính mờ phản chiếu bóng dáng uyển chuyển của người con gái.
Ánh mắt Phó Chỉ Thực trở nên nóng bỏng, quả nhiên nghĩ thầm một lần không đủ.
“Đàn anh, anh…” Chân Sơ Tiện mềm nhũn, suýt nữa trượt chân.
“Ngoan nào!” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp say mê, từng tiếng dụ dỗ: “Đàn anh thương em một lần nữa.”
Lần này dịu dàng hơn nhiều, thời gian cũng dài hơn rất nhiều.
Sơ Tiện hoàn toàn hết cách.
Cô không biết bản thân ra khỏi phòng tắm bằng cách nào.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô thoáng nghe thấy giọng nói của Phó Chỉ Thực: “Ngủ một giấc trước, trước khi trời sáng anh đưa em về.”
Sơ Tiện vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc đó, bên ngoài cửa sổ pháo hoa rộn ràng, âm thanh như phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm, không khí tưng bừng của ngày lễ tết bao phủ cả ngôi làng, bầu trời đêm rực rỡ muôn màu.
Phó Chỉ Thực nhìn thoáng qua điện thoại di động, vừa đúng 0 giờ.
Một ngày mới, một năm mới.
Ngày Tết đoàn viên của Trung Quốc, anh và Sơ Tiện ở bên nhau, ở bên người mình yêu nhất.
Khi biết được đêm giao thừa anh sẽ bay đến Vân Mạch tổ chức sinh nhật cho Sơ Tiện, Khương Tự và Lục Xuyên đều chê cười anh là yêu đương mù quáng, quá vội vàng. Năm nào cũng có sinh nhật, mừng sinh nhật sau thì có sao đâu.
Chỉ có anh biết là có sự khác biệt.
Bởi vì chuyện của mẹ Sơ Tiện, cô chưa từng đón sinh nhật, tất cả mọi người đều có ngày này, chỉ duy nhất mỗi cô không có.
Anh cảm thấy không thể như vậy. Cô có muốn tổ chức sinh nhật hay không là chuyện của cô, nhưng anh nhất định phải chúc mừng cô. Người khác đều có, cô không thể không có.
Anh hi vọng chờ ngày nào đó cô khôi phục trí nhớ, sinh nhật không còn là điều cấm kỵ của cô, mà là một ngày hạnh phúc khi có anh ở bên.
Anh không ngại đường xa ngàn dặm bay đến Vân Mạch, vượt qua gió tuyết gian khổ, mệt mỏi là điều đương nhiên.
Nhưng vào thời khắc vừa nhìn thấy cô, cô gái nhỏ nhắn không chút do dự chạy về phía anh, tất cả những vất vả gian khổ, tất cả những mỏi mệt đều biến mất hoàn toàn.
Ở tuổi ba mươi, anh rất ít khi để ý tới cái gì, cũng không quá mong đợi một điều gì đó. Chỉ có cô là ngoại lệ, điều duy nhất anh muốn làm là đặt cô ở trong lòng, cho cô tình yêu, cho cô sự nuông chiều, là chỗ dựa vững chắc của cuộc đời cô, là tất cả đối với cô. Cho nên anh đối tốt với cô như thế nào cũng không quá đáng.
Phó Chỉ Thực nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy Sơ Tiện, thấp giọng nói: “Năm mới vui vẻ, cô gái của anh!”