Phồn Giản
Chương 11
Chiếc chăn mỏng bị Nghê Giản kéo lên đến tận cùng. Khăn tắm đã sớm ném sang một bên, cơ thể không che đậy của cô hiển hiện trước mặt Lục Phồn, trắng nõn mịn màng, tựa như gốm sứ.
Cô nhìn anh, vô cùng chăm chú.
Lục Phồn đứng đó không nhúc nhích. Từ đầu đến cuối, anh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Nghê Giản đột nhiên vươn tay, nắm chặt vạt áo của anh kéo mạnh một cái, sức lực hiếm khi lớn như vậy. Một giây sau, cánh tay cô quàng lên cổ Lục Phồn, đầu lưỡi trượt qua môi, dán lên cằm anh khẽ liếm một phát, mấy sợi râu mới mọc đâm vào lưỡi cô, không đau nhưng hơi ngứa.
Cô có cảm giác Lục Phồn khẽ cứng người, hơi thở nặng nề.
Nghê Giản đang định cười, Lục Phồn bỗng nhiên ra tay, túm lấy bàn tay đang trườn trên người mình, hai tay nâng lên, đặt mông Nghê Giản ngồi lên cánh tay anh, nhấc toàn bộ cơ thể cô ra khỏi giường.
Tâm trí Nghê Giản thấp thỏm, hai tay siết chặt cổ Lục Phồn: Anh chậm một chút. Chưa dứt lời, cô đã bị Lục Phồn ném lên giường, vết thương ở mông đau đến mức đổ mồ hôi.
Nghê Giản nổi giận: Lục Phồn, con mẹ nó anh làm cái gì vậy?.
Lục Phồn mím môi.
Nghê Giản bực tức, chống khuỷu tay đứng dậy, còn chưa ngồi thẳng, Lục Phồn đã quỳ một chân trên giường, áp người xuống. Nghê Giản nhíu mày, xoay mạnh người đè lên, cắn vào vai anh, trả thù một cách tàn nhẫn.
Lục Phồn kêu lên đau đớn.
Nghê Giản cắn xong giải tỏa cơn giận, miệng chuyển từ vai qua cổ anh, tới hầu kết, thoáng một phát thè lưỡi ra liếm, tựa như ăn kẹo. Hai khối mềm mại phía trước cọ vào lồng ngực anh.
Nghê Giản đang liếm láp trêu chọc, hai vai đột nhiên bị nắm giữ. Bàn tay dài rộng của Lục Phồn xiết lấy cô, lòng bàn tay chạm vào da cô, vừa thô ráp, vừa tỉ mỉ.
Nghê Giản nheo mắt nhìn anh, nhịp tim nhảy nhót không tiết tấu. Mái tóc dài đen nhánh của cô rủ xuống, rơi trên vai, ngưa ngứa đâm vào tim.
Cổ tay Lục Phồn khẽ dùng lực, lật úp người cô, thay đổi tư thế của cả hai. Nghê Giản không giận, nhếch đôi môi đỏ bật cười thành tiếng: Được được được, cho anh ở trên, thích nhé.
Ánh mắt Lục Phồn đen đến dọa người. Một giây sau, Nghê Giản tựa như con mèo nhỏ bị anh lật úp, chặn trên giường. Nghê Giản chưa kịp phản ứng, Lục Phồn đã dốc ngược lọ dầu, bôi toàn bộ lên mông Nghê Giản.
Mùi dầu gay mũi lập tức tỏa khắp căn phòng. Nghê Giản nhăn mặt, thiếu chút nữa buồn nôn.
Anh làm cái gì….
Đang định há miệng mắng chửi, cơn đau trên mông bỗng mạnh hơn, Nghê Giản đau phát run. Lục Phồn đang ra sức xoa bóp vết thương trên mông cô, sức lực hoàn toàn không nhẹ chút nào.
Mới chỉ bóp vài cái, Nghê Giản đã kêu toáng.
Lục Phồn. Cô thét lớn.
Câu mắng chửi chưa truyền ra đến sau, trên mông lại đau nhức một trận kịch liệt, Nghê Giản hét một tiếng thê thảm.
Lục Phồn cất lọ dầu đã xoa hết, kéo ra giường phủ lên người cô. Nghê Giản đáng thương nằm đó, miệng lẩm bẩm, mắng Lục Phồn: Đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp.
Lục Phồn làm như không nghe thấy, đứng dậy rời giường đi ra ngoài. Đi được hai bước, Nghê Giản trở mình, ngay sau đó cất giọng ỉu xìu.
Đi à?.
Lục Phồn dừng bước, quay người nhìn cô. Cô nằm đó, mặt hướng về phía này, gò má ửng hồng, có lẽ là đang giận. Ánh mắt cô hơi ướt, sương mù mịt mờ. Lục Phồn không lên tiếng. Nghê Giản nhìn chằm chằm vào anh, trượt từ trên xuống dưới. Mấy giây sau, dừng ở đũng quần, tiếp theo quay trở lại mặt anh.
Cô giương khóe môi cười khanh khách.
Bị cô cười, thâm tâm Lục Phồn ngứa ran.
Nghê Giản há to miệng, đôi môi rung rung mấy cái.
Cô không nói ra, nhưng anh nhìn vẫn hiểu. Anh nhìn cô không chớp mắt, nửa ngày không nói một lời, quay người bỏ đi.
Nghê Giản nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng kín, tay thò vào trong chăn, sờ mông, bóng nhẫy. Cô khó chịu nhăn mũi, kéo ra giường lau mạnh vài cái.
Ngoài cửa, Lục Phồn đến bên ban công, châm thuốc.
Năm phút đồng hồ, điếu thuốc bị đốt sạch, anh hút xong hơi cuối cùng, dập tàn, vứt đầu thuốc vào thùng rác, xoay người cầm áo, đi vào nhà tắm.
Nước lạnh rào rào dội xuống đầu, anh ngửa mặt xối một lúc lâu, nháy mắt xóa sạch.
–
Sáng ngày hôm sau, Lục Phồn không đi sửa xe. Lúc Nghê Giản dậy, anh vừa bên ngoài về, không biết lấy máy điều hòa ở đâu, đem lắp trong phòng ngủ.
Anh gõ gõ đập đập, Nghê Giản đứng bên nhìn, không nói chuyện, cũng không giúp đỡ.
Mười mấy năm không gặp, anh đã tập luyện được một kỹ năng, đó là bộ dạng điềm nhiên như không.
Cực khổ là người thầy tốt nhất.
Nghê Giản không hiểu sao lại nhớ tới câu nói ấy.
Lục Phồn làm xong, cầm đồ dùng ở cửa sổ xuống, thấy Nghê Giản đứng ở đấy.
Đi ăn cơm. Nói xong anh thản nhiên đi ra.
Nghê Giản không đáp, đôi chân ngược lại lật đật theo sát anh.
Buổi sáng Lục Phồn dậy sớm, mua rau củ tươi nấu cháo, hấp bánh bao cả tiếng đồng hồ.
Nghê Giản ngồi bên bàn ăn chờ anh bưng ra.
Lục Phồn múc thêm một bát cháo nữa đặt trước mặt cô, bánh bao hấp cũng được mang lên. Nghê Giản không đợi anh, cũng không chút khách khí động đũa trước. Nhưng tốc độ ăn của cô không so được với Lục Phồn, cuối cùng, Lục Phồn vẫn ăn xong trước cô.
Sau khi ăn xong, Nghê Giản dọn dẹp rửa bát như trước kia.
Chiếc nồi hầm cách thủy trên bệ bếp dễ làm người khác chú ý, Nghê Giản quay đầu hỏi Lục Phồn: Anh chọn cái nồi này đấy à?.
Lục Phồn đang lau bàn, nghe cô hỏi quay đầu nhìn lướt qua, đáp: Không phải, là người khác mua.
Đuôi mắt Nghê Giản nhướng lên: Con gái à?.
Lục Phồn đã quay đi, nghe xong câu này, liền quay lại, nhìn cô một cái.
Ánh mặt trời bên ngoài ô cửa sổ nhỏ chiếu xuyên vào, cô đứng trong quầng sáng mềm mại, mảnh mai như cây trúc mỏng, nửa sáng nửa tối. Ánh mắt cô lành lạnh nhàn nhạt, không chút tâm tình, như thuận miệng hỏi một câu, mà không quan tâm lắm đến câu trả lời.
Lục Phồn khẽ gật đầu.
Nghê Giản xoay cổ, ánh mắt rơi xuống chiếc nồi hầm cách thủy nho nhỏ.
Hồng thật đấy. Cô hờ hững nhìn lướt qua, quay người bắt đầu rửa bát.
Từ nhà bếp đi ra, Nghê Giản liền vào phòng, ngồi trên giường nhìn điện thoại, có tin nhắn mới, là của Mai Ánh Thiên.
Nếu cậu không liên lạc lại với anh ta. Anh ta sẽ báo cảnh sát.
Là biên tập của Nghê Giản, hôm về nước bị mất điện thoại, mấy ngày liền không vào được hòm thư, cô đã quên mất anh ta. Ngẫm nghĩ một lúc, Nghê Giản dùng di động mở hòm thư. Quả nhiên, có một đống thư mới, tất cả đều là thúc giục bản thảo.
Nghê Giản viết thư trả lời ngắn gọn.
Cô vừa viết xong mấy chữ cuối cùng, Lục Phồn đi vào.
Cô ngẩng đầu, Lục Phồn nói: Buổi sáng tôi có thời gian, em xem còn thiếu thứ gì, tôi sẽ ra ngoài mua.
Nghê Giản hơi ngạc nhiên: Em sẽ đi với anh.
Lục Phồn nhìn cô: Mông hết đau chưa?.
Nghê Giản: ….
Chân không gãy. Cô lạnh mặt, nhìn anh một cái.
Đi thôi. Lục Phồn quay người, Nghê Giản đứng lên đi theo.
Lục Phồn để xe máy dưới tầng. Nghê Giản liếc nhìn, nhớ lần trước dưới cơn mưa to anh lái motor đưa bản thảo cho cô.
Khi đó, cô còn chưa biết anh là Lục Phồn.
Chiếc xe gắn máy đã cũ, nhưng Lục Phồn giữ rất sạch sẽ.
Nghê Giản hỏi: Đi xe máy à?.
Lục Phồn đưa mắt nhìn sang, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: Em sợ?.
Sợ gì? Ngồi xe máy thôi mà.
Nghê Giản cười khẽ: Trừ phi kỹ thuật của anh không tốt. Tiếp theo, cô nheo mắt hỏi: Đúng rồi, kỹ thuật của anh tốt đấy chứ?.
Lục Phồn không đáp, đưa mũ bảo hiểm. Nghê Giản đội lên đầu, hơi rộng, cô tháo xuống, chỉnh khóa mất nửa ngày.
Lục Phồn nhìn tay chân cô vụng về, vươn tay đội lên cho cô, chăm chú thu khóa giúp.
Nghê Giản hơi ngước lên, trước mắt chính là cằm của Lục Phồn.
Cô nhớ tới tối hôm qua, thâm tâm hơi nhột, nhịn không được liếm liếm môi.
Lục Phồn cài khóa xong, mí mắt vừa ngước lên liền chạm phải ánh nhìn của Nghê Giản.
Cô không làm gì, cũng không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt đó Lục Phồn có thể nhìn ra chuyện mà cô đang nghĩ.
Cái nhìn trần trụi của cô, tựa như giữa ban ngày ban mặt dùng ánh mắt để cởi bỏ y phục của anh. Trái tim Lục Phồn nhảy vọt nhưng không thể chui ra.
Nghê Giản chú ý đến nét mặt anh, rất sung sướng: Không đi à?.
Lục Phồn không đáp, ngồi lên xe, Nghê Giản ngồi sau anh.
Xe khởi động, cô liền ôm lấy eo anh.
Nghê Giản có cảm giác Lục Phồn thoáng cứng đờ.
Cô không buông tay.
Xe máy chạy vù vù qua hàng bạch dương.
Gió thổi tới.
–
Lục Phồn đưa Nghê Giản tới phố Hưng Nguyên, ở đó có một siêu thị lớn, có cửa hàng với nhiều đồ mang thương hiệu nước ngoài.
Con đường này trước kia Lục Phồn đã đến một lần, đi cùng với Trương Hạo mua quà tặng cho vợ của cậu ấy.
Lục Phồn chỉ chỉ phía trước: Mấy cửa hàng kia bán quần áo phụ nữ.
Nghê Giản đưa mắt nhìn, hờ hững hỏi: Anh quen lắm thì phải?
Đã từng tới.
Nghê Giản ồ một tiếng, liếc nhìn anh: Cùng với phụ nữ à?. Hỏi xong, lại cảm thấy nhàm chán, cô lắc đầu nói: Được rồi, tôi không thiếu quần áo, chúng ta đi siêu thị thôi.
Cô cất bước rời đi. Lục Phồn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô một lúc rồi đuổi theo.
Nghê Giản chọn rất nhiều đồ dùng nhà bếp, ví dụ như nước rửa bát, thuốc khử trùng, chất tẩy gì gì đó.
Lục Phồn đẩy xe, nhìn cô cầm các thứ, hỏi: Em định rửa bát cả đời à?.
Khóe mắt Nghê Giản giương lên: Anh muốn em rửa bát cho anh cả đời không?.
Cô hỏi xong, ánh mắt thoáng ấm áp quan sát anh. Nhưng cô không đợi được câu trả lời, bởi vì Lục Phồn đã xoay người đi.
Phía sau anh, một cô gái trẻ đứng ở đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!