Phồn Giản
Chương 7
Lục Phồn ở tầng bốn, tòa nhà cũ không có thang máy, sau khi leo lên Nghê Giản thở không ra hơi.
Lục Phồn nhìn cô đứng dựa vào tường, nói: ” Thể lực của cô kém quá”.
Nghê Giản ngẩng đầu hít sâu: ” Anh quên à, tôi mới ra viện”.
Lục Phồn không nói gì. Anh tìm chìa khóa mở cửa.
Nhà của Lục Phồn không rộng, đã được sửa sang lại, nhưng do thời gian quá lâu nên rất cũ kỹ, nền gạch men có nhiều vết rạn và sứt mẻ.
Nghê Giản đi vào nhìn ngó một lượt, ngôi nhà chỉ có một phòng, buồng vệ sinh và một căn bếp lộ thiên.
Xem ra, chỉ có phòng khách là rộng rãi một chút.
Nghê Giản nhìn lại, không phải rộng rãi, mà là do đồ đạc ít. Thoạt nhìn, ngoài một chiếc bàn ăn, một bộ sofa màu xám cũ kỹ thì không còn gì khác.
À, còn có một chiếc tivi nhỏ, đặt trong góc một chiếc bàn thấp, phía trên phủ một tấm vải, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Chưa đi đến phòng ngủ, nhưng cô đoán trong đó có lẽ cũng không có gì.
Nghê Giản nhớ tới căn phòng khi Lục Phồn còn bé.
Phòng anh có một chiếc giường nhỏ, chăn màn không phải màu xanh lam mà là màu xanh lá, hai chiếc tủ đầu giường đều là đồ chơi. Anh rất thích lắp ráp ô tô, thế nên trong ngăn tủ đầy ắp xe hơi đồ chơi. Phòng anh còn có một tủ sách, bên trong ngoài sách ra còn có một ít truyện tranh mà cô xem không hiểu.
Về sau, trong phòng anh có thêm hai con thú bông, một con gấu và một con cá heo.
Đó là đồ chơi của cô.
Lục Phồn thấy Nghê Giản đứng không nhúc nhích, đi tới nói: ” Cô ngồi đi, tôi đi đun nước”.
Nghê Giản định thần, ừ một tiếng.
Lục Phồn đi vào bếp, Nghê Giản ngồi trên ghế sofa.
Cô không nghĩ tới chuyện trước kia nữa.
Trong phòng bếp vang tiếng đun nước, Nghê Giản không nghe được, cô ngồi tựa trên ghế sofa quay đầu nhìn ra phía ban công, ánh mặt trời từ đó chiếu vào, rơi trên nền gạch men, sáng một mảng lớn.
Đúng là một ngày nắng đẹp.
Lục Phồn đưa cho Nghê Giản cốc nước nóng, hỏi cô muốn ăn gì.
Nghê Giản hỏi: ” Tôi có thể chọn à?”.
Lục Phồn gật đầu: ” Có gạo, bột mì và một ít trứng”.
Nghê Giản nói: ” Anh có biết làm mì trứng không?”.
Lục Phồn trầm tư suy nghĩ một chút, hỏi: ” Cô nói… Chỉ là trứng gà đập vào mì thôi à?”.
” Đúng vậy”.
Lục Phồn gật đầu, lại đi vào bếp.
Hơn mười phút sau, anh bưng một tô mì ra, phía trên có hai quả trứng.
” Nhiều vậy?”. Nghê Giản lắp bắp ngạc nhiên.
Lục Phồn nhìn thoáng qua: ” Không nhiều lắm đâu”.
Nghê Giản bảo: ” Không được, nhiều lắm, chia cho anh đấy”.
Lục Phồn đi vào bếp lấy bát, Nghê Giản san một nửa ra, gắp một quả trứng sang.
Bọn họ mặt đối mặt ngồi ở bàn ăn.
Lục Phồn ăn rất nhanh, Nghê Giản mới ăn một nửa, trong bát anh đã không còn gì.
Anh buông đũa, ngẩng đầu nhìn Nghê Giản đang gắng sức ăn thật nhanh. Anh khẽ sửng sốt, bảo:” Cô ăn từ từ thôi”.
Nghê Giản không có phản ứng, cúi đầu ăn mì, mặt vùi trong bát.
” Không cần phải vội”. Lục Phồn nói lại lần nữa, thấy Nghê Giản vẫn không để ý anh cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng, cô gái này vốn lạ kỳ thế mà.
Vậy cứ để mặc cô đi.
Lục Phồn cầm bát đũa vào bếp, lúc anh đi ra đúng lúc Nghê Giản vừa ăn xong.
” Để tôi rửa bát”. Nghê Giản bưng bát không đi tới.
” Không cần, để tôi”.
Nghê Giản nói: ” Tôi thường xuyên rửa bát nên có kinh nghiệm”.
Lục Phồn nghe vậy nhướng mắt lên, anh không nói gì, nhưng Nghê Giản nhìn ra anh không tin.
” Tôi không nấu, nên việc rửa bát phải thuộc về tôi”. Cô giải thích xong, vòng qua anh, đi vào bếp.
Phòng bếp rất nhỏ, nhưng gọn gàng sạch sẽ, Nghê Giản rửa bát đũa, còn xoa bồn sạch bong. Làm xong những việc này chỉ mất mấy phút, cô cầm khăn lau đã vắt khô, phơi lên vòi nước, xoay người lại, thấy Lục Phồn đang đứng ở cửa nhìn cô.
” Thế nào?”.
Anh gật đầu: ” Không tệ”.
Nghê Giản nhướng mày, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn.
” Hôm nay anh không phải đi làm à?”.
Lục Phồn đáp: ” Tôi được nghỉ”.
Nghê Giản nhớ ra anh chỉ là nhân viên hợp đồng.
Cô khẽ ồ một tiếng, nghĩ đến công việc của Lục Phồn, nhớ tới lời của Nghê Chấn Bình.
Công việc tạm thời, không có chỗ ở tử tế, mệt mỏi, nguy hiểm.
Nghê Giản hỏi: ” Anh làm công việc này bao lâu rồi?”.
Lục Phồn hơi ngây người, trả lời: ” Bảy tám năm rồi”.
” Lính cứu hỏa thường làm gì? Hàng ngày đi chữa cháy à?”.
Nét mặt cô vô cùng chăm chú, không hiểu sao, Lục Phồn rất muốn cười.
Anh khẽ mỉm cười, tránh ánh mắt nghi ngờ của Nghê Giản, thu lại cảm xúc, hạ giọng: ” Không có nhiều đám cháy để cứu vậy đâu”.
” Vậy thì làm gì?”.
” Nếu không phải thời điểm tập huấn, lính cứu hỏa lúc thì đi chữa cháy, lúc thì đi cứu hộ, hoặc đi trợ giúp xã hội”.
Thấy bộ dạng vẫn còn nghi hoặc của Nghê Giản, anh giải thích: ” Ngay cả khi có tai nạn, có người bị thương, gặp khó khăn, nhận được thông báo, chúng tôi cũng phải đi”.
Nghê Giản hỏi: ” Là những chuyện gì?”.
” Tai nạn xe cộ, nhảy lầu, chết đuối…”. Lục Phồn suy nghĩ một chút, nói: ” Thi thoảng cũng có việc nhỏ, như mở khóa, đào tổ ong vò vẽ”.
” Đào tổ ong?”. Nghê Giản kinh ngạc.
” Ừ”. Lục Phồn gật đầu, nhìn điệu bộ không tin của cô, nghiêm túc: ” Tổ ong nhiều thật đấy”.
Nghê Giản không hỏi lại, cô nói: ” Anh được nghỉ bao lâu?”.
” Chín ngày”.
” Những ngày khác đều ở trong đội?”.
Lục Phồn gật đầu.
” Vậy anh nghỉ làm gì?”.
” Sửa xe”.
Nghê Giản nhớ tới cửa hàng sửa xe, hỏi: ” Hôm nay phải đi à?”.
Lục Phồn không đáp, nhìn cô, Nghê Giản hiểu ý.
Cô nhún vai: ” Anh muốn đi thì cứ đi đi, tôi chỉ ở nhờ, không làm chậm trễ công việc của anh đâu”.
Lục Phồn hỏi: ” Buổi trưa cô ăn gì?”.
Nghê Giản ngẩn người: ” Không phải vừa ăn rồi à?”.
” Bây giờ chưa tới mười giờ”.
” Tôi no rồi, buổi trưa không ăn nữa”. Nghê Giản nói: ” Tôi muốn đi ngủ, anh đi sửa xe đi, tôi sẽ trông nhà giúp anh”.
Nói xong, cô quay đầu nhìn: ” Tôi ngủ ở ghế sofa được không?”.
Lục Phồn bảo: ” Vào phòng mà ngủ”. Xong anh đi vào phòng ngủ, mở ngăn tủ duy nhất lấy từ tầng dưới ra một bộ vỏ chăn ra giường, màu xám tro, giặt bạc thếch.
Nghê Giản đứng ở cửa ra vào nhìn anh đổi ra giường.
Ở trong đội Lục Phồn từng được huấn luyện, nên việc dọn dẹp phòng được bọn anh thu xếp rất nhanh. Nghê Giản chưa kịp nhìn rõ, anh đã làm xong rồi.
Lục Phồn lôi trong hộc tủ ra một chiếc quạt điện, nói với Nghê Giản: ” Điều hòa hỏng, nóng thì dùng cái này”.
Thu xếp xong tất cả, Lục Phồn mới đi.
Nghê Giản tựa ở cửa phòng ngủ nhìn bóng lưng của anh, dường như ngơ ngẩn.
Lục Phồn đi ra cửa, bỗng nhiên xoay người, Nghê Giản hoảng hốt như bừng tỉnh cơn mơ.
Cô liếm môi, hỏi: ” Anh sao vậy?”.
Lục Phồn nói: ” Buổi tối cô muốn ăn gì, tôi mang về”.
” Gì cũng được”.
Lục Phồn đi rồi, Nghê Giản mới cởi váy ra, vào toilet giặt sach. Không được tắm rửa, quần áo lại bẩn vô cùng, cô chịu không nổi nữa.
Nghê Giản giặt sạch váy vẫn cảm thấy chưa đủ, cúi đầu nhìn người, ngoài chiếc quần mặc váy, bên trong chính là bra và quần lót.
Quyết định tắm rửa, giặt sạch toàn bộ những thứ đó.
Cô ra ngoài sân thượng kéo tấm rèm xuống, ánh sáng bị che khuất, đi chân trần vào nhà tắm.
Nhà tắm rất đơn giản, bên cạnh bồn rửa tay để một bánh xà phòng, một túi bột giặt. Nghê Giản không tìm thấy sữa tắm, ngược lại, cô nhìn thấy trong góc có một lọ dầu gội đầu.
Cô bước vào phòng tắm, mở vòi sen.
Nước lạnh dội xuống, Nghê Giản giật mình. Cô vội vã tránh đi, chuyển nước nóng, nhưng loay hoay cả buổi vẫn không được.
Nghê Giản hơi bực, cuối cùng không làm nữa, trực tiếp kéo chiếc khăn bông trên mắc tắm qua loa nước lạnh.
Cô tắm rửa xong, cầm khăn bông lau khô tóc, trần truồng đi vào phòng ngủ, lấy trong tủ quần áo của Lục Phồn ra một chiếc áo phông cổ tròn tay ngắn mặc vào người, chiếc áo chỉ che đến dưới mông.
Nghê Giản cúi đầu nhìn, bật cười.
Rất hợp.
Nghê Giản phơi quần áo xong xuôi leo lên giường, ngẫm nghĩ, nắng to như vậy, ngủ đến hai ba giờ là khô quần áo.
Ra giường mới đổi rất sạch sẽ, dường như còn có mùi bột giặt.
Nghê Giản nằm rất hưởng thụ, kéo chiếc khăn trên đầu xuống, mặc kệ tóc ướt, sau đó nằm im, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hơn ba giờ chiều, Lục Phồn sửa xong chiếc xe cuối cùng, cởi bộ quần áo lao động từ trong bãi đậu xe có mái che đi ra.
Tiểu La nhìn thấy anh, ngạc nhiên: ” Anh Lục, sao hôm nay nghỉ sớm thế?”.
” Ừ”. Lục Phồn gật đầu: ” Có tí việc”.
Nói xong đến bên bồn rửa tay, cưỡi xe máy rời đi.
Lục Phồn tới trung tâm mua sắm Minh Quang. Tầng một của trung tâm có siêu thị, Lục Phồn đi vào mua kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt và sữa tắm.
Đi qua khu bán quần áo, anh nhìn quanh, lấy một bộ váy ở nhà màu hồng nhạt.
Lúc gần đi, anh nhớ ra gì đó, quay trở lại, đứng một lúc ở khu đồ lót, cuối cùng vẫn bỏ đi.
Tuy lần nào gặp mặt, cô cũng nhếch nhác, ăn mặc tùy tiện nhưng Lục Phồn nhìn ra cô không phải là người mặc quần áo của siêu thị.
Rời khỏi siêu thị, Lục Phồn đi mua hai suất cơm, lúc trở về đã hơn bốn giờ.
Anh gõ cửa, bên trong không có phản ứng, anh đặt mọi thứ xuống, tìm chìa khóa mở cửa.
Vào nhà, thấy phòng khách không có ai, Lục Phồn hơi ngạc nhiên.
Cô ngủ lâu thật.
Lục Phồn để tất cả trên ghế sofa, sờ hộp cơm, vẫn còn nóng hổi, phải gọi người dậy ăn thôi.
Anh gõ cửa phòng, gõ một lúc lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Âm thanh lớn như vậy mà không tỉnh, cái này hơi lạ.
Lục Phồn không do dự, đẩy cửa.
Cô gái nằm trên giường, mái tóc dài phủ kín gối, người vắt ngang, tướng ngủ thành thật, không giống bộ dạng lúc tỉnh táo của cô.
Nhưng Lục Phồn không chú ý điều đó.
Anh gần như ngay lập tức chạy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Trong phòng, Nghê Giản ngủ không biết gì, đôi chân dài cuốn lấy, trắng như tuyết.
Chiếc áo ngắn tay màu đen trên người cô trong lúc ngủ đã bị vén lên tận lưng.
Mà phía dưới cô, không mặc bất kỳ thứ gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!