Phong Ấn Tiên Tôn - Chương 102 - Có Gan Chịu Trách Nhiệm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Phong Ấn Tiên Tôn


Chương 102 - Có Gan Chịu Trách Nhiệm



Lôi Hổ nói xong thấy Liễu Tà Dương thò tay vào trong quan tài, hỏi:

– Sư đệ làm gì vậy?

Liễu Tà Dương bẻ tay phong chủ ra, trong tay tông chủ có ba chữ máu.

[Vân Cư Tự]

Đám người Lôi Hổ nhìn rõ ràng, nhớ đến Vân Cư Tự mười mấy năm bế quan không ra, mấy năm nay cũng không có đệ tử Vân Cư Tự đi ra ngoài. Ba chữ kia gợi ý cái gì?

Liễu Tà Dương nhận ra âm mưu, sợ rằng Vân Cư Tự đã ra tay.

Liễu Tà Dương nhìn Lôi Hổ:

– Để ta phỏng đoán chuyện kế tiếp.

– Có phải người kia nói hắn đến từ Tiên quốc, muốn đối địch với thiên hạ, hoặc trực tiếp tự xưng là Hỏa Diễm Hung Thần? Rồi thiên hạ đồn rằng trong Tiên quốc có yêu ma quấy phá này nọ?

Liễu Tà Dương nói xong Lôi Hổ gật đầu:

– Đúng vậy! Người đó nói sư tôn của hắn là Hỏa Diễm Hung Thần, có ngày sẽ giết hết tu sĩ trong thiên hạ, đi đến đâu đều sẽ là lãnh thổ của Tiên quốc. Sư đệ ở bên ngoài nghe được tiếng gió sao?

Vân Cư Tự! Vì diệt ta mà các ngươi ra tay rất độc ác, khiến ta đối địch với thiên hạ đây mà. Liễu Tà Dương thầm nhủ.

– Tông chủ gặp biến cố trong lĩnh vực tu sĩ Nguyên Anh, chúng ta rất khó nhúng tay, chỉ có thể âm thầm điều tra. Bây giờ quan trọng nhất là vượt qua cửa ải khó khăn trước mặt. Phong chủ chết, Thất Thập Nhị phong xao động, sẽ còn chuyện khó khăn khác chờ đợi chúng ta.

Lôi Hổ gật đầu.

Mấy ngày trước Vô Lượng Môn đưa về quan tài của tông chủ, đệ tử nội môn Thất Thập Nhị phong khủng hoảng, tu sĩ Kim Đan núi khác càn rỡ chạy đến lôi kéo đám đệ tử nội môn.

Nhóm Lôi Hổ không chấn nhiếp được nên đành để mặc bọn họ rời đi.

Thất Thập Nhị phong Vô Lượng Môn bị đào rỗng. Cuối cùng chỉ còn lại mười hai đệ tử Kim Đan và đệ tử trong Hoàng Kim cung.

Hôm nay đám tu sĩ Kim Đan tụ tập đòi xông vào tháp Phong Thần, nhóm Lôi Hổ đứng ra ngăn, đây là giới hạn cuối cùng của họ. Khi bọn họ sắp không thể ngăn cản thì Liễu Tà Dương trở về.

Đám người Lôi Hổ nhìn Liễu Tà Dương. Chờ hắn quyết định.

Liễu Tà Dương mở miệng hỏi:

– Các người nghĩ bây giờ cách giải quyết tốt nhất là gì?

Nhóm Lôi Hổ nhìn nhau, lắc đầu.

Liễu Tà Dương nói:

– Hiện tại chúng ta thiếu lực lượng, tại sao phong môn khác dám đến? Lý do căn bản vì tông chủ đã đi, bọn họ dám tùy ý khi dễ Thất Thập Nhị phong vì không có tu sĩ Nguyên Anh!

Lôi Hổ hỏi:

– Nhưng chúng ta đi đâu tìm tu sĩ Nguyên Anh? Huống chi dù tìm được thì không chắc có thể tin tưởng.

Liễu Tà Dương nói:

– Ta không bảo là tìm tu sĩ Nguyên Anh.

Đám người Lôi Hổ ngây như phỗng, không hiểu ý Liễu Tà Dương.

Liễu Tà Dương nói:

– Ý của ta là chúng ta muốn khiến người Vô Lượng Môn xem trọng, không dám coi thường chúng ta thì phải để bọn họ thấy chúng ta rất nhanh sẽ có được tu sĩ Nguyên Anh và không chỉ một người. Khiến bọn họ biết đắc tội Thất Thập Nhị phong sẽ có hậu quả nghiêm trọng!

Nhóm Lôi Hổ hiểu ra, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt. Cảnh giới Nguyên Anh không dễ tu luyện, Lôi Hổ có tu vi cao nhất cũng chỉ mới thấy cửa cảnh giới Nguyên Anh.

Liễu Tà Dương nói năng dõng dạc:

– Bắt đầu từ giờ cố gắng tu luyện đi! Chăm chỉ tu luyện, ai dám đến Thất Thập Nhị phong thì có ta ngăn!

Liễu Tà Dương luôn là người có gan chịu trách nhiệm, có tố chất này mới trở thành lãnh tụ được.

Tháp Phong Thần là nơi có linh lực dồi dào nhất Thất Thập Nhị phong. Tông chủ đã đi, tháp Phong Thần mở rộng cho mọi người.

Lôi Hổ vào Thất Thập Nhị Môn mấy trăm năm nhưng chưa từng đi sâu vào tháp Phong Thần.

Bây giờ mọi người có may mắn được vào.

Đám người Lôi Hổ mới định bước vào tháp Phong Thần thì một thanh âm từ bên trong truyền ra:

– Nơi này là thánh đại sao có thể cho các ngươi xông loạn? Còn không mau mau ra ngoài!

Liễu Tà Dương nhìn sâu trong tháp Phong Thần.

Hồng Liên mở miệng nói:

– Trong tháp Phong Thần có đệ tử thân truyền tông chủ, thực lực đa số là Trúc Cơ hậu kỳ, trong đó một người là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Lôi Hổ nghe vậy nổi giận. Mới rồi nhiều tu sĩ Kim Đan đến tấn công thì bọn họ làm rùa đen rút đầu, hiện tại nhóm người kia đi, đám đệ tử thân truyền này diễu võ dương oai.

Lôi Hổ quát:

– Các ngươi đi ra cho ta!

Thanh âm sâu trong tháp Phong Thần lại truyền đến:

– Chúng ta là đệ tử thân truyền của Thất Thập Nhị phong, thân phận tôn quý, đám đệ tử nội môn các ngươi không thể so sánh!

Phong Hầu tức giận quát:

– Hay cho câu thân phận tôn quý, hiện tại lão tử muốn xe, các ngươi tôn quý đến mức nào! Tại sao vừa rồi các ngươi không nói đi? Sao không nói trước mặt đám người vây công tháp Phong Thần là thân phận các ngươi tôn quý mà bây giờ nói với ta? Các ngươi tôn quý cái con khỉ, một đám hèn!

Lôi Hổ không dây dưa, bàn tay co lại hiện ra pháp tướng kim thân kéo mấy tên đệ tử thân truyền ra ném mạnh xuống đất.

Nhóm đệ tử thân truyền thấy mọi người đằng đằng sát khí thì không dám nói nhiều nữa.

Mọi người leo lên tháp Phong Thần, chia nhau tìm nơi đầy đủ linh lực rồi tu luyện.

Nơi này dù sao là chỗ tông chủ ở, dư uy tu sĩ Nguyên Anh vẫn còn nên mọi người không dám đi lung tung.

Liễu Tà Dương âm thầm điều tra công pháp đám người Lôi Hổ tu luyện, lòng thầm tính toán.

Liễu Tà Dương muốn chiếm Hóa Thần quyết thì phải leo lên đỉnh cao Vô Lượng Môn, Thất Thập Nhị phong sẽ là trợ lực lớn cho hắn. Liễu Tà Dương phải bảo vệ đám Lôi Hổ, chỉ một mình hắn thì không thể tiến lên được.

Sau này Liễu Tà Dương quyết đấu với Vân Cư Tự thì đám người này toàn là cánh tay hỗ trợ.

Trong lòng Liễu Tà Dương có một dã tâm lớn, nếu có ngày hoàn toàn khống chế Vô Lượng Môn trong tay thì…

Đám người Lôi Hổ tu luyện trong tháp Phong Thần, Liễu Tà Dương thì đ ra đối diện ba ngàn đệ tử của mình.

Liễu Tà Dương nói:

– Các ngươi rất ưu tú, thế giới tương lai thuộc về các ngươi!

– Sư tôn, chúng ta sẽ không lùi!

– Các ngươi ở tại chỗ chờ chút!

Liễu Tà Dương ra lệnh các đệ tử canh giữ tại đây, hắn kêu Hống Thiên Tôn bay theo về Hoàng Kim cung.

Nước sông đã lan tràn ra, trong mấy tháng các hồ nước nối liền, Hoàng Kim cung đơn độc đứng sừng sững.

Liễu Tà Dương nói với Hống Thiên Tôn:

– Hôm nay chúng ta làm công tình lớn.

Hống Thiên Tôn khó hiểu nhìn Liễu Tà Dương.

Liễu Tà Dương nhìn chằm chằm núi to có Hoàng Kim cung, mở miệng nói:

– Đụng ngã nó!

Hống Thiên Tôn nhìn núi to giữa sông, truyền thần thức cho Liễu Tà Dương:

– Cái gì? Ngươi bị điên? Ngươi xem ta là cái gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN