Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 32 - Đạp Vào Mặt (1)
Trong ba ngàn đệ tử được Liễu Tàn Dương giảng giải có người xoa tay không ngớt, tuy bọn họ biết cơ hội rất xa vời, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ buông tha, cho dù như thế nào cũng phải thử một chút.
Liễu Tàn Dương hiểu tâm tính của bọn họ, lúc trước chính mình không phải là giảng sư thật tốt, nhưn đối với bọn họ mà nói, nếu vào nội viện là thất sách to lớn, bởi vì Liễu Tàn Dương lý giải công pháp vượt xa bảy mươi hai phong, tương đương một tu sĩ Nguyên Anh đại thừa đích thân truyền thụ cho bọn họ.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn trao đổi với nhau, đệ tử Trúc Cơ vượt qua trăm tuổi không có cơ hội tiến vào nội viện, nhưng mà có thể đảm nhiệm chức vụ nhỏ tại ngoại viện, có rất nhiều nhân mạch, cũng có thể sống rất tốt.
Tuy Liễu Tàn Dương rất lãnh khốc, nhưng đệ tử được truyền thụ sư thúc là người mặt lạnh tim nóng, tuy sư thúc sẽ không ban trợ giúp khác cho mình, nhưng trong ngoại viện trừ sư thúc ra, chưa từng có giảng sư nào không thu linh thạch của đệ tử, hành vi cướp đoạt này trở ngại nghiệm trọng tiến độ tu hành của đệ tử, chỉ có sư thúc là không thu linh thạch, xem như trợ giúp bọn họ một cách vô hình.
Đó là vì linh thạch hạ phẩm pha tạp không lọt vào pháp nhãn của Liễu Tàn Dương.
Trong tiểu viện, hai tiểu đồng đang chăm sóc hoa cỏ, sau khi Liễu Tàn Dương đi về đã gọi bọn họ đến bên cạnh:
– Các ngươi đã ở bên cạnh ta một thời gian rồi, tuy thiên phú không thành, nhưng cũng có thể tu luyện một ít pháp thuật, hai quyển sách này các ngươi cầm lấy quan sát đi.
Liễu Tàn Dương đặt hai quyển công pháp lên mặt bàn.
– Tôn chủ, chúng ta không dám tham lam!
Ánh mắt hai tiểu đồng tỏa sáng, si ngốc nhìn qua công pháp trên mặt bàn, lại nói ra lời trái lương tâm.
– Cầm đi đi, một người một bản!
Liễu Tàn Dương vung tay lên, hai bộ Du Long Đại Pháp rơi vào trong ngực hai tiểu đồng.
Du Long Đại Pháp chính là một bộ công pháp do Liễu Tàn Dương nghiên cứu ra trong thời gian bị phong ấn ba ngàn năm, công pháp này khác với công pháp khác là có thể tự động vận hành, không cần linh lực dẫn đạo, công pháp này sẽ tự động chạy trong kinh mạch, tu vi sẽ tăng trưởng liên tục.
Trước mắt chỉ có Du Long Đại Pháp của Liễu Tàn Dương là chính tông, công pháp tặng cho hai tiểu đồng đã bỏ đi đặc tính thôn phệ.
Hai tiểu đồng nâng công pháp bái tạ.
Lúc này tiểu viện khôi phục trạng thái yên tĩnh.
Rầm rầm rầm.
Tiếng đập cửa không hài hòa vang lên.
Không chờ tiểu đồng mở cửa, người bên ngoài không chờ được đã hô to:
– Bên trong có người không?
Cửa sân bị đạp vỡ nát.
– Tháng sau là đại thọ của Tài Thần sư huynh, các ngươi phải mang nhiều lễ vật hiếu kính!
Người tới đứng ngoài cửa hô to.
Liễu Tàn Dương đứng dậy đi ra ngoài sân, hắn nhìn thấy trên cửa có bốn năm dấu giày, hai tiểu đồng hầu hạ Liễu Tàn Dương sợ hãi sắc mặt tái nhợt, người tới chưa đi xa, từ quần áo và trang sức là người nội viện, tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
– Thì ra bên trong có người sống, nói cho các ngươi biết một tiếng, đừng đi muộn, nếu không các ngươi sẽ không có quả ngon để ăn đâu.
Liễu Tàn Dương nhìn dấu chân trên cửa, mắt điếc tai ngơ không quan tâm lời đám người kia đang nói.
– Ai đạp?
Bốn đệ tử nội viện thấy Liễu Tàn Dương chất vấn, nhất thời nóng tính quát:
– Ta thấy ngươi không hiểu quy củ, vài ngày trước, Tài Thần sư huynh đã nói chiếu cố ngươi một chút, xem ra tiểu tử ngươi là người không biết điều.
Một tên đệ tử quay người đi đến trước mặt Liễu Tàn Dương, thần sắc đầy cao ngạo.
– Là ngươi đạp?
Liễu Tàn Dương hỏi.
Vài tên đệ tử thấy Liễu Tàn Dương nói chuyện mang theo tức giận, bọn họ tụ tập với nhau tạo thành trận pháp, cùng liên thủ đối địch.
– Ít nói nhảm, ta đến thông tri cho ngươi biết một tiếng, đạp cửa nhà ngươi thì thế nào, lão tử còn đạp vào mặt của ngươi đấy! Trúc Cơ sơ kỳ nho nhỏ mà thôi…
Tên đệ tử này giơ chân lên đạp vào mặt Liễu Tàn Dương.
Liễu Tàn Dương ra tay, hắn né qua một đạp này, bàn tay giơ lên sinh ra hấp lực to lớn, lập tức chụp vào đỉnh đầu tên tu sĩ này.
– Đầu ngươi không dùng được, ta mang đi rửa cho sạch!
Liễu Tàn Dương nói xong, bàn tay giật mạnh, đầu của tên tu sĩ này bị kéo đứt, hắn không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết nào khác.
Ba tên đệ tử khác không kịp phản ứng, Liễu Tàn Dương đã ra tay với bọn họ, lúc này trên mặt đất xuất hiện thêm ba đầu lâu.
Đó là cảm giác đau đớn khủng khiếp, máu tươi không ngừng chảy ra, bọn họ chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, vẫn chưa thoát khỏi nhục thân trói buộc.
Dưới Giả Đan kỳ, Liễu Tàn Dương là tồn tại vô địch, hoàn toàn không quan hệ đến tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của hắn, kinh nghiệm chiến đấu mấy ngàn năm, lĩnh ngộ công pháp, pháp thuật và phi kiếm đã đạt đến mức khinh thường tu sĩ Trúc Cơ.
– Tài Thần, Tài Thần sư huynh sẽ không tha cho ngươi! Sẽ không!
Một tên đệ tử nhặt đầu của mình gắn lên người.
Nếu là phàm nhân bị tổn thương như thế đã sớm chết rồi, nhưng mấy tên đệ tử này vẫn hoạt động.
– Ta chờ hắn đấy, nhưng mà các ngươi lại không thể chờ hắn đến cứu được đâu!
Liễu Tàn Dương bắt lấy một tên đệ tử, Du Long Đại Pháp phát uy, tên đệ tử này khô héo, triệt để mất đi sinh cơ.
Ba tên đệ tử khác nhìn thấy tình huống này, cũng chẳng quan tâm uy hiếp, lập tức vận dụng phù chú bỏ trốn.
– Các ngươi không chạy được đâu!
Liễu Tàn Dương vung tay lên, hấp lực thật lớn kéo ba người bay ngược ra phía sau.
– Sư huynh tha mạng!
Ba người thấy Liễu Tàn Dương ra tay tàn nhẫn, căn bản không úy kỵ tu sĩ Kim Đan, bọn họ sợ vỡ mật, bọn họ là đệ tử thế gia tu tiên, bình thường thích cáo mượn oai hùm, đã bao giờ trải qua tình cảnh nguy hiểm tính mạng?
– Tha mạng? Hiện tại mới cầu xin tha thứ? Muộn, thời điểm các ngươi đạp cửa nhà ta, các ngươi nên nghĩ đến tình huống này, kiếp sau đừng có hung hăng càn quấy như thế!
Thi triển Du Long Đại Pháp, ba linh long tiến vào trong cơ thể ba tên tu sĩ Trúc Cơ, chúng không ngừng cắn nuốt linh lực và huyết nhục bọn họ, trong nháy mắt ba thi thể khô héo ngã xuống đất.
– Bốn phế vật.
Liễu Tàn Dương bảo tiểu đồng thay cửa, lúc này quay trở về.
Bốn tên đệ tử nội môn đã chọc giận Liễu Tàn Dương, hắn ra tay không cố kỵ, mấy ngàn năm qua, Liễu Tàn Dương giết tu sĩ chất thây thành núi, cũng không quan tâm mấy con cá tạp này.
Nếu nói có phiền toái, chỉ sợ sẽ quẫy nhiễu kế hoạch của hắn, nhưng mà Liễu Tàn Dương không phải là người vì một chút tính toán mà nén giận, nhất là gặp đám tu sĩ gia tộc tu tiên không có đầu óc.
Hai tiểu đồng biết rõ Liễu Tàn Dương lãnh khốc, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tôn chủ vì một câu nói không hợp đã ra tay giết người, hơn nữa còn giết đệ tử nội môn, bọn họ không giống đệ tử ngoại môn, bởi vì mỗi người tiến vào nội môn đều có thiên phú trác tuyệt, được sư môn coi trọng, tôn chủ nói giết liền giết, có thể gặp hậu quả không tốt hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!