Phong Ấn Tiên Tôn
Chương 56 - Kim Thân Pháp Tướng (1)
Liễu Tàn Dương cười, cười rất thoải mái, cười đến tình trạng tóc gáy Lôi Hổ dựng đứng lên, hắn đã lâu không có cảm giác này, nhất là lúc đối mặt với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, cảm giác này rất khác thường, Lôi Hổ chỉ có cảm giác này khi đối mặt với tu sĩ cùng cấp với mình.
– Đám người Ưng đạo nhân… Bị ta giết, Kim Đan cũng bị ta luyện hóa, gốc sâm tinh cũng bị ta thu, nhưng ta lại muốn nó, nhiệm vụ sư môn không trọng yếu bằng việc ta kết Kim Đan, cho nên ta cũng luyện hóa mất rồi.
Liễu Tàn Dương nói rất bình thản, dường như đang kể lại câu chuyện của người khác, Lôi Hổ nghe xong liền nhíu mày, tâm tính kẻ này giảo hoạt và tàn nhẫn, tuyệt đối không phải người lương thiện, nếu như hắn tu thành thần thông, không lẽ hắn sẽ quấy thế giới này long trời lỡ đất?
– Ngươi quá cuồng vọng, đệ tử Kim Đan trong nội môn làm gì có việc nói giết là giết! Hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi một chút! Nếu không ngươi quá mức không coi ai ra gì, ngày sau sẽ ăn thiệt thòi lón!
Lôi Hổ nói xong, khí thế phóng đại, Kim Đan hậu kỳ tu sĩ triệt để phóng thích.
Hắn quyết định lưu giáo huấn thật sâu đậm trong lòng Liễu Tàn Dương, hắn muốn cho cả ngọn núi bảy mươi hai biết ai là người có tư cách thay sư phụ giáo huấn đồ đệ.
Liễu Tàn Dương lật tay, Phong Lôi phiến biến lớn, lôi vân tụ tập đầy trời, cùng lúc đó một tòa bảo tháp bao phủ thân thể Liễu Tàn Dương vào bên trong.
– Muốn chiến thì chiến, ta chưa sợ ngươi bao giờ.
Liễu Tàn Dương không có chút nào sợ hãi, tế ra pháp bảo.
– Phong Lôi phiến của Long Ngũ, Linh Lung Bảo Tháp của Ưng đạo nhân!
Lôi Hổ nhận ra hai kiện pháp bảo hạ phẩm này. hai kiện pháp bảo này do đích thân hắn ban thưởng cho hai người kia, sau khi nhìn thấy thứ này, hắn nhận ra đám người kia đã chết, nếu không hai kiện pháp bảo này cũng không rơi vào tay kẻ khác.
– Muốn chết phải không?
Liễu Tàn Dương được Linh Lung Bảo Tháp bảo hộ, lôi vân trên bầu trời rền vang dữ dội, mang theo uy áp tầng tầng, Liễu Tàn Dương vừa dứt lời, Lôi Hổ vô cùng tức giận, thật càn rỡ! Đã như thế ta sẽ giáo huấn ngươi một chút, nếu không ngươi sẽ gây ra không biết bao nhiêu tai họa!
– Ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì.
Hai bàn tay Lôi Hổ biến lớn, giống như ngọn núi đánh thẳng vào Liễu Tàn Dương, so sánh với hai bàn tay to như núi, thân thể Liễu Tàn Dương quá nhỏ bé.
Thiên địa linh khí chấn động dữ dội, tâm niệm Liễu Tàn Dương hơi động, sát tâm bộc phát.
Phong Lôi phiến hóa thành lôi vân rốt cục ngưng tụ đủ uy lực, tia sét đầu tiên đã giáng xuống.
– Làm sao có thể? Ta không thể né tránh, lôi điện này quá cổ quái!
Lôi Hổ kinh hãi phát hiện tia chớp trên không trung đánh thẳng vào Kim Đan, nó vẫn tập trung lấy bản thân mình, thân thể di động thế nào cũng không thể né tránh.
Oanh!
Tia sét đầu tiên nện thẳng lên người Lôi Hổ, Kim Đan run rẩy, Lôi Hổ kinh hãi, lôi kiếp! Giáng xuống đúng là lôi kiếp! Lôi kiếp tập trung Kim Đan!
Bàn tay Lôi Hổ biến lớn ngàn trượng nắm chặt Liễu Tàn Dương, nó giống như ngọn núi lớn vây khốn, phong bế Liễu Tàn Dương vào bên trong, lôi kiếp đánh xuống dữ dội, qua một lát lôi điện trên trời giống như bão tố nện thẳng vào Lôi Hổ.
Hai tay Lôi Hổ nắm lại thành quyền đánh thẳng vào mặt đất.
– Phong!
Lôi Hổ tu luyện pháp thuật này đã ngàn năm, dung hợp uy lực đại địa, sau khi hạ xuống biến thành ngọn núi vây khốn đối thủ chết bên trong.
Ầm ầm!
Ngọn núi từ trên cao nện xuống, giống như hai bàn tay khép lại.
Uy thế của lôi kiếp càng ngày càng mạnh, nó đánh thẳng vào Kim Đan trên người Lôi Hổ, chỉ trong chốc lát đã đánh rớt một thành tu vi Lôi Hổ.
– Thật là khó chơi!
Lôi Hổ đã thành công vây khốn Liễu Tàn Dương, âm thầm lau mồ hôi lạnh, hắn toàn tâm toàn ý chống lại lôi kiếp trong Phong Lôi phiến.
Đệ tử nội môn ngọn núi bảy mươi hai khiếp sợ, sợ hãi nhìn tình cảnh Lôi Hổ chiến đấu với Liễu Tàn Dương, tuy bọn họ thân là đệ tử Vô Lượng Môn, rất nhiều đệ tử là người chém giết trong luận võ ngoại viện tiến vào nội môn, nhưng chưa từng nhìn thấy đại chiến kinh thiên địa khiếp quỷ thần như lúc này.
Sau khi nhìn thấy tu sĩ Kim Đan chiến đấu, bọn họ mới biết luận võ ở ngoại viện chỉ là trò chơi con nít mà thôi.
Lôi vân che khuất bầu trời, xuyên thẳng qua thiên địa, hai bàn tay hạ xuống đất biến thành ngọn núi, đây là thần thông cỡ nào? Đám đệ tử nội môn chỉ biết vận dụng phi kiếm giết tới giết lui đã thấy vô cùng mạo hiểm rồi, vận dụng phù bảo có thể nghịch chuyển chiến đấu, nhưng so sánh với trận chiến này quả thật khác nhau một trời một vực.
– Phá!
Một tiếng rống xuyên phá thiên địa, tiếng rống này truyền ra từ bên trong ngọn núi Lôi Hổ biến ảo thành.
Ngọn núi cao ngàn trượng xuất hiện vết rạn nứt, khe hở sinh ra hào quang vạn trượng, ngọn núi như bát sứ phơi nắng, hào quang càng ngày càng mạnh, khe hở càng ngày càng nhiều, rốt cuộc Lôi Hổ không thể vây khốn Liễu Tàn Dương.
Ngọn núi sụp đổ, một tòa tháp cao từ bên trong lao ra ngoài, nó đã phá pháp thuật của Lôi Hổ.
Tòa tháp này cao ngàn trượng, toàn thân bảo tháp tỏa ra hào quang sáng ngời dưới ánh mặt trời, trên tầng cao nhất của bảo tháp, Liễu Tàn Dương đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, giống như lão tăng nhập định.
Lúc này, Lôi Hổ không dám đối đãi Liễu Tàn Dương như tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, mượn nhờ thần uy pháp bảo, hắn có thể chiến với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ một trận.
– Ngươi đã chọc giận ta!
Lôi Hổ biến lớn, một trượng, hai trượng, trăm trượng, ngàn trượng…
Lôi Hổ triệt để hóa thành cự nhân che trời, đỉnh thiên lập địa.
Liễu Tàn Dương tức giận trừng mắt, hắn chắp tay trước ngực, lôi kiếp phía chân trời biến mất, nhưng lôi vân lại khuếch trương gấp vạn lần, triệt để biến thành mặt trời che trời, chân trời biến thành bóng đêm tăm tối.
Năng lượng khủng bố tụ tập lại, chuẩn bị bộc phát một kích kinh thiên.
Một người thi triển pháp thân, một người thi triển pháp thuật khủng bố, có thể nói là long tranh hổ đấu.
– Khốn nạn! Các ngươi muốn hủy cả ngọn núi sao? Hai người các ngươi muốn đấu thì đi ra ngoài vạn dặm mà đấu, sinh tử do trời, còn không thì yên tĩnh cho ta!
Trong nội viện có tiếng gầm vang lên, mây đen biến mất, ánh nắng lại xuất hiện Lôi Hổ thu hồi pháp thân, mất đi chiến lực mạnh nhất.
Phong chủ ngọn núi bảy mươi hai đang bế quan cũng không nhịn được, nếu như để mặc hai người đánh nhau, chỉ sợ đạo môn của mình cũng bị ảnh hưởng.
– Tông chủ, đệ tử biết sai.
Lôi Hổ đáp xuống, hắn đã thu tâm tình giáo huấn Liễu Tàn Dương, kẻ này có pháp bảo trong tay, lại đấu tiếp, cho dù hắn đánh bại người ta cũng bị trọng thương.
Cuối cùng phong chủ ngọn núi bảy mươi hai truyền lời:
– Ngươi tên gì?
– Liễu Tàn Dương!
Vừa nghe cái tên này, phong chủ im lặng, dường như hắn bị cái tên này hù sợ.
Qua một lúc lâu, phong chủ ngọn núi bảy mươi hai lại nói:
– Liễu Tàn Dương, ngươi tu luyện công pháp gì?
– Ta tu Du Long Đại Pháp!
– Học được ở đâu?
– Tiên quốc cách đây trăm vạn dặm!
– Ngươi cũng biết, cái tên Liễu Tàn Dương này có bao nhiêu danh tiếng không? Ngươi có biết, cái tên này sẽ rước lấy bao nhiêu tai họa cho ngươi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!