Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê
Chương 19: Hắn là thích khách?
Edit: Gió
Thiển Hạ từ Lưu phủ trở về, chuẩn bị lên xe ngựa, chợt nhận thấy có gì đó không đúng. Phu xe lúc trước là con trai của một nữ tỳ của mẫu thân nhưng bây giờ lại đổi thành một người khác. Thiển Hạ nhớ mặt tất cả hạ nhân trong phủ cũng là phòng trường hợp không may xảy ra.
“Ta muốn đến tiệm điểm tâm, thuận tiện mua một chút về cho tổ mẫu. Ngươi về trước đi.”
Phu xe kia nghe xong hơi bất ngờ, “Tiểu thư, người vẫn nên lên xe đi! Thân phận người cao quý, sao có thể đi bộ được?”
“Từ đây đến tiệm điểm tâm cũng không xa, có gì mà không đi được?”
Thiển Hạ nói xong, cười mỉa một cái rồi đi. Tam Thất đi theo bên cạnh, phía sau còn bốn năm tên hộ vệ nữa. Phu xe kia thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ điều khiển xe ngựa về phủ.
Thiển Hạ mua mấy món điểm tâm, cùng Tam Thất đi dạo loanh quanh, sau đó vào một quán trà vừa dùng trà, tiện thể nghỉ chân một chút.
Tam Thất có chút hưng phấn, “Tiểu thư, nô tỳ đã lâu lắm rồi mới được ra khỏi phủ như thế này.”
“Ừm, bên ngoài có vui không?”
“Tất nhiên rồi! Tiểu thư không cảm thấy bên ngoài rất náo nhiệt, vui tươi sao?”
Thiển Hạ lắc đầu một cái, đưa cái miệng nhỏ uống trà.
Đột nhiên, cửa kêu một tiếng, Thiển Hạ xoay đầu lại, liền thấy một thiếu niên xa lạ chui vào.
Thiển Hạ đang định lên tiếng, thiếu niên kia đã đem kiếm kề lên cổ nàng.
“Không được lên tiếng!”
Tam Thất vội vàng đưa hai tay lên bụm miệng, sợ mình kêu thành tiếng, hai mắt mở to như chuông đồng.
Sắc mặt Thiển Hạ vẫn không hề thay đổi. Mặc dù lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng không hề liên quan đến hai chữ sợ hãi.
“Ngươi là ai? Sao lại uy hiếp ta? Cận thị trả ngươi bao nhiêu để ngươi tới lấy mạng ta?”
Cận thị? Uy hiếp?
Thiếu niên ngẩn người, hình như vị cô nương này tưởng mình là sát thủ do kẻ thù của nàng phái tới.
“Chỉ cần ngươi không lên tiếng, ta đảm bảo sẽ không làm các ngươi bị thương.” Thiếu niên nói xong, nhìn thoáng qua chỗ bình phong, một tay kéo Thiển Hạ, chớp mắt một cái đã vòng ra sau tấm bình phong.
Lúc này, Tam Thất mới dám bỏ tay từ miệng mình xuống. Bên ngoài vang lên một loạt tiếng chân.
“Tiểu cô nương, ngươi biết phải trả lời thế nào rồi chứ?” Thiếu niên tận lực đè thấp thanh âm của mình, nhưng cũng đủ để Tam Thất nghe ra ý tứ uy hiếp, gật đầu một cái, không biết phải mất bao nhiêu sức mới dịch được một bước chân.
Cửa bị đẩy ra một cách không chỉ vô lễ mà là đặc biệt vô lễ.
“Các ngươi là ai? Định làm gì?” Nhìn một đám quan binh đột nhiên xông vào, trong lòng Tam Thất lộp bộp, sắc mặt trắng bệch.
“Bọn ta đang truy lùng một tên thích khách. Tiểu cô nương, ngươi có nhìn thấy người nào đi vào đây không?”
Tam Thất lắc đầu như trống bỏi. Sau đó, đột nhiên cơ trí đứng dậy, “Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Tiểu thư nhà ta đang ở bên trong nghỉ ngơi. Các ngươi biết tiểu thư nhà ta là ai không? Chính là đích nữ của Lô thiếu doãn. Nếu thức thời thì mau ra ngoài mà truy đuổi đi!”
Thực ra mấy sai nha bên ngoài không bị nàng hù dọa, còn Thiển Hạ lại cười khổ một tiếng. Nha đầu chết tiệt này, không dưng đi giới thiệu làm cái gì?
Cảm nhận được ánh mắt tối sầm của thiếu niên kia, Thiển Hạ thầm phỏng đoán, chẳng lẽ có liên quan đến nhà mình?
Trường kiếm trong tay thiếu niên vẫn luôn để trên cổ Thiển Hạ. Thiển Hạ để ý thấy, mặc dù kiếm của hắn gác trên cổ mình nhưng mỗi lần mình khẽ động, kiếm của hắn cũng sẽ động theo. Tuy nhiên, không giống như sợ mình kêu lên mà giống như sợ sẽ làm mình bị thương.
Một người như vậy lại là người xấu sao?
Thiển Hạ chớp mắt mấy cái. Nhận thức kiếp trước khiến cho kiếp này nàng càng phải thận trọng hơn. Đối với bất kỳ người nào cũng sinh ra một phần cảnh giác.
Ngẫm lại cũng đúng, người thân nhất trên đời này còn có thể bán đứng ngươi, lợi dụng ngươi, thậm chí là muốn tiêu diệt ngươi, thì còn có cái gì là không thể?
Thiển Hạ không dám lên tiếng, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thiếu niên này, trên mặt hắn hơi bẩn, không nhìn rõ tướng mạo, nhưng một đôi mắt sâu thẳm như màu mực đã đủ khiến cho trước mắt nàng sáng lên.
Người có đôi mắt như này chắc chắn tướng mạo cũng không kém đi.
Có lẽ, thiếu niên đã nhận ra ánh mắt quan sát của nàng, hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo đang dò xét của nàng, chớp mắt một cái, Thiển Hạ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Một lúc lâu sau, Thiển Hạ mới dời tầm mắt của mình đi chỗ khác. Ánh mắt đó không phải là ánh mắt nên có của một thích khách.
Hình như bên ngoài có một gã sai nha nhận ra Tam Thất, cũng không tiếp tục xông vào điều tra nữa mà lui ra ngoài.
Đại bộ phận những người làm mấy chức quan nhỏ như thế này đều là vì sinh kế, nếu gặp phải chủ nhân mình không đắc tội nổi cũng sẽ không quá chấp nhất, không tự gây khó dễ cho tiền đồ của mình.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Tam Thất vòng qua bình phong, lúc này, Thiển Hạ mới cười nói, “Mùi máu trên người ngươi thật nặng! Nếu không băng bó, sợ là ngươi thực sự không còn chỗ ẩn thân đâu!”
Thiến niên sửng sốt, đẩy cửa sổ nhìn xuống dưới, sau khi quan sát kỹ hai bên trái phải, trước sau, nhẹ nhàng nhảy từ lầu hai xuống.
Tam Thất trợn tròn hai mắt, vội vàng thò đầu ra ngoài nhìn, nhưng thiếu niên kia đâu rồi?
“Tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nếu không cẩn thận lại bị hắn quấn lấy, chúng ta nhất định phải chết!”
“Câm miệng!” Thiển Hạ khẽ cau mày, thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, “Đoán chừng trong phủ đã chơi đùa đủ rồi, chúng ta trở về phủ thôi.”
Nhưng điều Thiển Hạ không ngờ tới là cái miệng quạ của Tam Thất lại hoàn toàn ứng nghiệm.
Thiển Hạ bảo Tam Thất ra ngoài thuê một chiếc xe ngựa, mặc dù hơi bất tiện nhưng so với việc bị Cận thị tính kế vẫn an toàn hơn.
Nhưng nàng vừa mới lên xe, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tên thiếu niên uy hiếp nàng lúc trước lại lần nữa đối mặt với nàng!
Tam Thất cũng không ngờ mình lại nói đúng như vậy.
Thiển Hạ khẽ thở dài một tiếng, “Được rồi, ngươi ngồi trước đi, ta sẽ không kêu đâu.”
Thiếu niên ngẩn người, không nghĩ tới, mình mới ở đây chưa đến một khắc đã hai lần liên tiếp gặp chủ tớ nhà này.
Xe ngựa hơi xóc, thiếu niên vốn bị thương, mặc dù không thấy rõ sắc mặt của hắn như thế nào nhưng môi hắn càng ngày càng tái đi.
Thiển Hạ do dự một chút, cuối cuối vẫn sai người đánh xe đưa hắn qua chỗ y quán của mẫu thân.
Thiếu niên sửng sốt một chút, vốn hắn đã cảm thấy vị cô nương này cực kỳ bình tĩnh, thật sự không giống một đứa trẻ, nhưng bây giờ, gặp nhau lần nữa, hắn mới phát hiện ra, lá gan của vị tiểu cô nương này thực sự là không nhỏ!
Cuối cùng, thiếu niên cũng không chống đỡ được cơ thể mình, chớp mắt một cái liền ngã xuống, ngất xỉu trong xe ngựa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!