Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi
Chương 11: Nguy hiểm
Hai người quay đầu nhìn, cái gì cũng không có, vừa cẩn thận dụi dụi mắt, nhưng cũng không thấy gì. Chờ đến khi bọn hắn quay đầu lại nhìn, Phượng Vô Song đã sớm vén váy chạy thật xa rồi, giờ hai người mới hiểu, thì ra bọn hắn bị tiểu cô nương này lừa.
Hắc y nhân cao gầy cười lạnh, nói: “Hừ! Người có thể chạy thoát khỏi tay ba huynh đệ chúng ta còn chưa có xuất thế đâu!” Hai người một bay lên trước, một bay lên cây, ẩn vào chỗ sâu của rừng cây.
Phượng Vô Song chạy một hồi, cảm giác hình như phía sau không ai đuổi theo, lúc này mới thả chậm tốc độ, miệng thở hổn hển.
Đột nhiên, Phượng Vô Song cảm thấy bả vai có chút tê dại, người cũng nhũn ra rồi té xuống.
Nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh, chợt Phượng Vô Song cảm giác có ai đó đang đến gần, nàng còn chưa ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền bị một ngân châm nhanh chóng đâm vào bả vai trái, Phượng Vô Song cắn chặt môi, cố gắng chịu đau không kêu ra tiếng.
Phượng Vô Song cố gắng dùng tay phải rút ngân châm ra, nhưng lại phát hiện, tay phải của nàng không còn chút sức lực nào, bả vai bên trái cũng càng ngày càng tê dại, suy nghĩ cuối của của Phượng Vô Song trước khi té xỉu là trên ngân châm này có độc!
Tiếp đó, phía sau nàng truyền đến tiếng cười của hai người áo đen che mặt: “Ha ha ha ha, vốn dĩ chúng ta không muốn dùng chiêu thức này đối với nữ nhân, như vậy sẽ làm tổn hại danh tiếng của huynh đệ chúng ta, nhưng nếu như không thể hoàn hành nhiệm vụ, chúng ta cũng khó bảo toàn tính mạng, chỉ có thể tạm thời vứt bỏ danh tiếng!”
Trong lòng Phượng Vô Song nghĩ: lần này xong rồi, không nghĩ tới sinh mạng lần thứ hai lại ngắn ngủi như vậy, còn chưa làm được gì đã phải kết thúc, nghĩ đi nghĩ lại ý thức càng trở nên mơ hồ: “Lão tam, làm sao ngươi lại thành cái dạng này? Lão nhị ngươi diễn cũng giống thật, tiểu ướt cả quần! Ha ha!”
“Mẹ kiếp, cũng may chủ tử cho “thất nhật đoạn hồn” châm! Lúc này không ai có thể cứu tiểu cô nương này nữa rồi! Ha ha ha ha! Đáng tiếc, da thịt mịn màng này, các huynh đệ còn chưa kịp nếm thử một lần!” Ba người bọn họ chịu đựng đau đớn, trong miệng nói ra những lời tục tĩu. Hai người bịt mặt đi tới, lão tam hỏi lão đại: “Lão đại, có cần ta cho một đao không?”
“’Không cần, người trúng thất nhật đoạn hồn châm chắc chắn không thể sống nên cho nàng toàn thây đi, cũng là tích chút đức cho chúng ta!”
Nhưng, đang lúc bọn họ dương dương tự đắc, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Hai người đang nói, Phượng Vô Song lại đứng dậy, biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho hai người sửng sốt một hồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lão đại, châm của ngươi không trúng sao?” Lão tam hỏi.
“Không thể nào không trúng được.” Lão đại tự nhủ, sau đó lại lấy mấy ngân châm ra, cùng phi về phía Phượng Vô Song.
Châm bay thật nhanh thẳng đến trên người Phượng Vô Song, khóe miệng lão đại lộ ra vui vẻ, nhưng không lâu sau liền biến thành kinh ngạc, bởi vì Phượng Vô Song hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lão đại lui lại mấy bước, trong miệng lắp bắp: “Cái này, không thể nào, sao châm của ta lại không có hiệu quả, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể chịu đựng được nhiều châm độc như vậy.”
Lão tam vội vàng nói: “Làm sao bây giờ, lão đại.”
Dù sao lão đại cũng là lão đại, thường thấy hô phong hoán vũ, nói: “Lão tam, xem ra phải xuất hết bản lĩnh đặc biệt ra rồi, không nghĩ tới tiểu cô nương này lại khó đối phó như vậy.”
“Lão đại, không đúng, ngươi xem tiểu cô nương kia.” Lão tam nhìn Phượng Vô Song hô to nói.
Lão đại quay đầu nhìn Phượng Vô Song, chỉ thấy Phượng Vô Song đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, quan trong nhất là mặt nàng khác hoàn toàn lúc nãy, những vết sẹo bây giờ đây đã biến thành khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, giống như tiên tử bước ra từ trong tranh vẽ, chẳng qua trên mặt có một cỗ lạnh lẽo thấu tâm, một loại lạnh lẽo coi rẻ thiên hạ, hai người cùng cảm thấy có một cỗ gió lạnh từ trên người Phượng Vô Song thổi tới, khiến cho bọn họ lần đầu cảm thấy bất an.
Chỉ thấy lão đại cao gầy lấy từ trong ngực ra một cái phi tiêu, tay phải tạo thành chữ thập, dùng hết sức ném thẳng về phía Phượng Vô Song.
Chỉ thấy trên mặt Phượng Vô Song thay đổi, nhưng lại là nở nụ cười, mà loại vui vẻ này càng khiến người ta rét lạnh.
Thời điểm phi tiêu bay nhanh đến trên người Phượng Vô Song, giống như bị cái gì đó hút vào, dừng lại bất động, sau đó quay đầu, chỉ thấy tay Phượng Vô Song run lên, phi tiêu liền bắn tới một hướng khác, cắm thẳng vào ngực lão tam.
Lão tam nhìn phi tiêu trong ngực, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, rồi hắn ngã xuống.
“Lão tam!” Mắt lão đại đỏ lên, không nghĩ tới ba huynh đệ bọn họ, hôm nay sẽ thua trên tay tiểu cô nương này, hắn giơ đao lên, phi thân đâm thẳng về phía Phượng Vô Song.
Chỉ thấy hai tay Phượng Vô Song tạo thành hình chữ thập, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, sát thủ lão đại chợt cảm thấy cuồng phong gào thét, một cỗ lực lớn đánh tới, đầu đau muốn nứt.
Sau lưng bọn họ hiện lên một ánh sáng vàng, ánh sáng vàng giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trong thân thể của ba người, mà ánh sáng vàng này chỉ xẹt qua trong nháy mắt, không để lại dấu vết, giống như nó chưa từng xuất hiện. Thế mà, trong kinh thành một ánh sáng xuất hiện rồi biến mất đều khiến người ta vui mừng như thu hoạch được bảo vậy, bọn họ cho là ánh sáng vàng sặc sỡ lóa mắt như vậy, nhất định là trời giáng điềm lành, nhưng nào có ai có thể chân chính dự đoán được chuyện tương lai đâu.
Mà bên này ba người áo đen bị ánh sáng vàng đâm đã sớm ngã xuống đất, chỉ trong nháy mắt liền bị một trận gió thổi qua, qua người này cũng biến mất không thấy bóng dáng, chắc là bị đồng bọn của họ cứu đi.
Phượng Vô Song lạnh lùng giống như vốn dĩ chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì, sau đó nàng cũng ngã xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!