Phòng Học Số Sáu - Chương 10: Manh Mối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Phòng Học Số Sáu


Chương 10: Manh Mối


Khi Vương Thiên Minh và Trọng Thiên Kì trở về phòng y tế thù chẳng còn ai ngoài giáo viên trực vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh trong tư thế ngủ say. Trọng Thiên Kì xem xét quanh một lượt, lại khó hiểu nghiêng đầu nhìn lên trên trần nhà, nhìn một lát mới chịu quay sang nhìn đồng chí Thiên Minh:

“Thiên Minh, cậu không thấy hiện tại có điểm kì lạ hay sao?”

“À. . . bà xã nhà tôi không thấy đâu nữa!” Vương Thiên Minh giáo dác một lúc lâu mới chịu trả lời, mà Trọng Thiên Kì nghe xong câu này lập tức muốn xông lên bóp đứt cổ anh chàng ra.

“Ý tôi là không khí! Không khí đó có biết chửa??”

Vương Thiên Minh không nói không rằng cho hai tay thong thả vào túi quần, thân hình dong dõng cao khẽ nghiêng: “Đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh?”

Trọng Thiên Kì thở dài gật gù, bước chân nhè nhẹ đi đến bên cạnh nhân viên y tế kia, ánh mắt chợt lóe. Quái! Tại sao lúc sáng cả năm người họ đều không phát hiện ra chứ, trên cổ người này có một vết giống như nốt rùi son, nhưng nhìn kĩ vào sẽ thấy nó chính xác là miệng một vết thương, hèn gì hiện trường không hề có chút dấu vết ẩu đả nào!!!

“Thiên Minh, cậu nhanh chân chạy đến phòng hiệu trưởng nói với ông ta bảo tất cả các lớp hôm nay tan sớm, ngay tức khắc!” Anh chàng họ Trọng giữ nguyên tư thế xoay lưng về phía đồng đội, không nhanh không chậm phun từng chữ: “À! Sẵn tiện phiền cậu thông báo cho ba người còn lại biết luôn!”

“Bảo Nghi và Thiên Anh thì tôi còn triệu được, nhưng Thanh Thanh bây giờ có lẽ đang chăm sóc Ngọc Nhi, cậu có cần tôi đi kêu cô ta luôn không?” Vương Thiên Minh bị sai khiến, không cam tâm lừ mắt.

Trọng Thiên Kì nhanh như chớp xoay người, đập vào mặt là nét cợt nhã đợi xem trò vui của đồng đội, gằn từng chữ: “Không! Cần!!!”

“Biết!” Vương Thiên Minh đáp ngắn gọn, mây trôi nước chảy bước ra ngoài.

Trọng Thiên Kì nhìn theo bóng lưng của anh chàng, chỉ hận không thể lao ngay ra ăn tươi nuốt sống cái tên hại bạn. Trừng mắt một lúc lâu, đến khi ngay cả cái bóng của Vương Thiên Minh cũng không còn thấy nữa, bạn học Trọng mới chịu thu hồi nhãn lực của mình về.

Chọn một chỗ có vẽ như thoải mái nhất, anh chàng đặt mông ngồi xuống, ánh mắt lại lần nữa sắc bén nhìn xung quanh. Vừa rồi Vương Thiên Minh nói về thời gian tỉnh lại của nhân viên y tế, chỉ mới đúng một chút thôi! Thứ mà anh thực sự muốn ở đây chính là. . . mùi vị không khí!

Lúc xưa ở cô nhi viện, anh vô tình được Đại Boss nhân về, tiếp nhận thân phận hàng ma sư như hiện tại. Cũng trong thời gian đó, anh không ngừng phải trải qua những đợt huấn luyện kĩ thuật gian nan một cách đơn độc, cho tới khi . . . Phùng Ngọc Nhi xuất hiện. Môn phái mà hai người theo học chính là môn phái của Bạch gia- thuộc hạ dưới tay đại Boss, Bạch gia này là môn phái chuyên về kĩ thuật và. . . truy mùi!

Môn phái này sở hữu một loại hương dược có mùi rất đặc biệt mà chỉ những người tiếp xúc cực kì lâu với nó mới có thể ngửi thấy mùi vị của nó, mùi vị của loại hương dươc này rất rất rất nhạt nhưng lại lâu bay cực kì, chỉ cần dính vào một chút thì đừng mong tẩy sạch, người trong môn phái thường dùng loại hương dược này để đánh dấu, nhẳm theo dõi hành tung của “con mồi” mà mình nhắm tới. Loại hương dược này có tên gọi là “Bất Tán Lưu”!

Lúc sáng anh chính là ngửi được mùi của Bất Tán Lưu trên chiếc giường Dịch Vương Thiên Anh và Vương Thiên Minh đặt Cẩm Y hôm qua, không những vậy, nó còn bắt sang cả toàn bộ căn phòng, càng ngày càng nồng! Bất Tán Lưu cũng chỉ có người trong môn phái Bạch gia mới biết sử dụng, dựa theo những gì Dịch Vương Thiên Anh nói- Ngọc Nhi có vỗ qua vai Cẩm Y, có thể khẳng định, hương dược là do muội muội cảu anh dùng.

Chuyện này. . .

“Có phát hiện gì rồi sao?” Dương Bảo Nghi từ cửa xông vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trọng Thiên Kì, anh chàng khẻ ngẫng mặt lên, đập vào mắt là thân ảnh của ba người Vương Thiên Minh, Dương Bảo Nghi và Dịch Vương Thiên Anh, liền mỉm cười gật đầu, đem sự việc bản thân biết nói ra một lượt.

“Như vậy không phải dễ giải quyết rồi sao?! Chỉ cần Trọng Thiên Kì đánh hơi theo mùi của Bất Tán Lưu liền tìm được Cẩm Y!” Dương Bảo Nghi khó hiểu lắc đầu, dùng ánh mắt phi thường không kiên nhẫn nhìn Dịch Vương Thiên Anh.

“Nói thì dễ, nhưng chúng ta thậm chí còn không biết kẽ chủ mưu đằng sau là ai, hắn làm chuyện này rốt cuộc là vì cái gì kia kìa!” Dịch Vương Thiên Anh chán nãn ôm trán.

“Theo tôi thấy, không bằng trong thời gian Ngọc Nhi còn chưa tỉnh lại chúng ta cứ tạm thời yên lặng quan sát tình hình xem sao đã, lấy động chế tĩnh!” Vương Thiên Minh vuốt vuốt cầm, lên mặt dạy dỗ rất hùng hồn. Nhưng mà anh chàng vừa nói xong, cả đám ba người còn lại đều trừng mắt: “Là lấy tĩnh chế động! Không biết thì đừng có nói lung tung!”

Dịch Vương Thiên Anh sa sầm sắc mặt, đảo mắt nhìn theo Trọng Thiên Kì, anh chàng đang đi loanh quanh trong phòng: “Cậu làm tìm gì vậy?”

“À! Lúc từ sân sau của trường trở về đây, trên đường đi tôi không hề ngửi thấy mùi vị của Bất Tán Lưu!” Trọng Thiên Kì không thèm quay đầu, nhún vai làm ra vẽ khó hiểu: “Nếu xét theo đặt tính của loại Hương dược này mà nói, nếu cô ta có đi ngang qua đó, tôi không thể nào không nghe ra được!”

Ba người Dịch Vương Thiên Anh, Vương Thiên Minh và Dương Bảo Nghi trong lòng tự hiểu, nhưng nói gì thì nói, vẫn không nên tách nhóm ra mà hành động, tuy rằng bây giờ bọn họ 6 người xem ra cũng khá an toàn, nhưng nếu đánh lẽ, xét về lấy thịt đè người thì kẽ địch của bọn họ đương nhiên ăn đứt!

Trọng Thiên Kì đau đầu đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, mở miệng phá tan không khí trầm mặc trong phòng: “Nhân viên này không sao đâu, tôi muốn đến xem Ngọc Nhi thế nào rồi, biết đâu cậu ấy đã tỉnh lại cũng nên.”

“Chúng tôi đi với cậu!” Dịch Vương Thiên Anh cũng đứng dậy, phủi phủi mông. Tuy là cô không ưa gì tên này cho lắm nhưng hiện tại cũng đúng lúc cô muốn trở về kí túc xem xét một chút: “À! Chuyện xin chuyển phòng thế nào rồi?”

“Còn thế nào, lão già ấy đương nhiên giơ hai tay hai chân lên chấp nhận!” Trọng Thiên Kì khẽ cười giễu. Hừ! Biết có người muốn đến giúp ông ta còn không vui vẽ mới là lạ!!!

Thế là bốn người thong dong thả bước đến phòng kí túc của Trọng Thiên Kì thu dọn một ít đồ đạc trước, sẵn tiện nhân chuyến này “chuyển cư” luôn.

Trong phòng 666.. . . không khí bỗng dưng có phần quỷ dị. Phùng Ngọc Nhi không bận chuyện đời đang nằm bất tỉnh nhân sự, còn lại bảy người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau không ai nói với ai tiếng nào. Cứ như vậy trôi qua đến chiều tối.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ bắt đầu lờ mờ không nhìn rõ được nữa, Dịch Vương Thiên Anh giữ nguyên trạng thái đông lạnh ngàn năm trước mặt người ngoài nhìn Lâm Bảo Ngọc và Hoàng Kỳ Ngân: “Các cậu không mệt sao?”

“Mệt!” Rất mệt là đằng khác! ! ! Lâm Bảo Ngọc uể oải mở miệng.

“Vậy để tôi kể chuyện ma cho các cậu nghe!” Dịch vương cô nương thất đức nháy mắt mấy cái ra chìu thần bí. Trọng Thiên Kì không nhịn được tò mò ghé sang tai cô nói nhỏ vài câu: “Cậu định giở trò quỷ gì đấy?”

Dịch Vương Thiên Anh bắt chước lại giọng điệu của anh chàng, cũng thì thầm vào tai anh: “không liên quan tới cậu!”

Đột nhiên. . . Vương Thiên Minh vốn dĩ ngồi cách hai người một khoảng xa từ đâu nhào lại, vỗ vai Trọng Thiên Kì: “Anh bạn trẻ, tỷ ấy đang cố ý dọa cho hai người họ không dám bén mãng ra ngoài, để tối nay chúng ta tiện bề hành động đấy!”

“Trò chooi7 con nít!” Anh chàng họ Trọng kinh thường trề môi.

Dịch Vương Thiên Anh bùng phát, nhéo lên đùi đồng đội ‘tình cảm không được tốt cho lắm’ của mình, gằn từng chữ: “Vậy xin hỏi ngài người lớn có trò người lớn gì mau đem ra sữ dụng đi!”

“Các cậu đang thì thà thì thầm cái gì vậy?” Hoàng Kỳ Ngân tò mò nhìn ba người, ngay cả Dương Bảo Nghi và Phùng Thanh Thanh cũng đồng loạt xuất hiện một dấu chấm hỏi ta đùng trên đỉnh đầu.

Trọng Thiên Kì hắng giọng vài tiếng, âm thầm gỡ ‘móng vuốt’ của Dịch Vương Thiên Anh xuống khỏi đùi mình, đánh trống lãng: “Buổi tối các cậu thường hay ra ngoài không?”

Lâm Bảo Ngọc và Hoàng Kỳ Ngân đồng loạt lắc đầu.

Trọng Thiên Kì lại giở ra mánh khóe như thường ngày, khoát lên mình một lớp da người tri thức: “Ban đêm có rất nhiều thứ không sạch, tất cả chúng ta tốt nhất không nên chạy lung tung!”

“À! Cậu nhắc tớ mới nhớ, ngày hôm qua chính là đêm thứ sáu không phải sao? Hôm nay lên lớp, Cẩm Y lại không thấy đâu!!” Lâm Bảo Ngọc trợn mắt há hốc mồm, kinh hoàng tự bụm miệng mình lại: “Các cậu nói xem, có khi nào cậu ta. . .Khaz!” Cô nàng vừa nói vừa đưa tay lên cổ mô phỗng động tác cắt.

“Tính cho kĩ thì cậu ta ngu ngốc thật, chính mình sinh ngày sáu tháng sáu, nữa đêm còn chạy vào phòng học nói là bái tế thần linh cá gì đó. . .’ Hoàng Kỳ Ngân nhún vai trề môi, làm vẽ mặt đồng cảm pha lẫn xem thường.

Trọng Thiên Kì rất nhanh nắm bắt được trọng điểm, lao đến bên cạnh Hoàng Kỳ Ngân: “Cậu nói cô ta đến phòng học số 6 của chúng ta bái tế?”

“Hả. . . Ừm! Là bữa tối trước ngày bọn Thiên Anh đến nhận lớp nhận trường. . . có gì không ổn sao?” Hoàng Kỳ Ngân bị dọa cho hết hồn, lắp bắp trả lời.

Lâm Bảo Ngọc nhiều chuyện xen vào: “Có chuyện còn kinh thiên động địa hơn! Lúc bốn giờ sáng cùng ngày, phát hiện xác của bạn trai cậu ta nằm trong phòng số một!”

“Phòng số một?” Dương Bảo Nghi và Phùng Thanh Thanh đồng thời kinh hô.

Nói như vậy. . . oan hồn bọn họ bắt được lẽ nào. . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN