Phong Kiếm
Lạc điểu sấm nguyền
Chương 43. Lạc điểu sấm nguyền
Trời đất ố vàng, khung cảnh cũng nhạt dần theo năm tháng. Mùa đông đúng là sở hữu sức mạnh thật sự ghê ghớm, nó ép buộc tất cả tuân theo ý mình. Mùa đông làm cho cỏ cây hoa lá úa tàn, bức con người khép mình ở trong một góc.
Gió lạnh cứ thế thổi vun vút thổi vào vách cửa sổ. Ngọc Nguyên Đãng vừa bước tới đám người hầu đã mang thêm áo cho ông ta mặc. Quay lại nhìn những bộ y phục mà chúng còn đang bưng ở trên tay, Ngọc Nguyên Đãng khẽ thở dài, hơn hết là chuyến đi không được như ý.
“Để lại bộ nào xấu nhất, còn lại hủy hết cho ta!” Ngọc Nguyên Đãng ra lệnh.
Đám thuộc hạ nhìn nhau không dám làm theo. Số là y phục của Ngọc bản đâu phải thứ gì tầm thường, họ nổi tiếng với nghề dệt vải không đâu sánh bằng. Hàng năm vào tiết đông chí, Ngọc Nguyên Đãng cho dệt một bộ y phục đặc biệt, gọi là cực phẩm trân quý. Người mua phải bỏ số tiền rất lớn mà tương truyền, cho dù cả năm làm ăn thất bát, Ngọc bản chỉ cần bán được cực phẩm thì sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.
Thế mới hiểu tại sao bọn ngươi hầu lại đang chần chừ đến vậy. Chúng tiếc của, tiếc đứt ruột.
“Cha! Khó khăn lắm những người thợ mới dệt được bộ cực phẩm, chi bằng phá lệ, năm nay chúng ta bán mười bộ đi?” Ngọc Nương can ngăn, nàng cùng chung tâm trạng với đám người hầu.
“Cái lệ chỉ bán một bộ không phải ngẫu nhiên, không phải nói phá là phá. Việc này tốt nhất không cần bận tâm thêm nữa.”
Ý cha đã quyết, Ngọc Nương chẳng thể làm trái.
“Vậy… để lại bộ nào thưa cha?”
“Cái đó tùy con quyết định.”
Ngọc Nương nghe xong thì phất tay cho đám người hầu lui xuống. Nàng làm theo đúng những lời cha dặn, giữ bộ xấu nhất còn lại đem đốt thành tro.
Cửa sổ vẫn đang heo hút những lạt tre khô. Nhưng Ngọc Nguyên Đãng chỉ nhìn mà không muốn bước vào trong?
“Mã Quang từ chối rồi?” Âm thanh phát ra.
“Phải. Hắn từ chối rồi, tiếp theo nên làm gì đây?”
“Hừ! Quả không ngoài dự đoán. Hắn từ chối chẳng phải lo sợ Thuần Lang đâu, chẳng qua là chưa nắm rõ lợi thế đó thôi. Một là chưa chắc có thể đánh bại Thuần Lang, hai là chưa rõ Lư Trường trở lại khi nào.”
“Nói vậy…” Ngọc Nguyên Đãng ngập ngừng.
“Mã Quang đang đợi, vì thế chúng ta sẽ đợi theo hắn. Nhất định Mã Quang sẽ chọn Ngọc bản mà thôi.”
“Làm sao thấy được?”
“Các bản chủ khác đa phần là phường hám danh, bọn chúng không theo Thuần Lang mới lạ. Mã Quang có đội cận vệ trong tay rõ ràng không thể đủ sức chống lại đối thủ. Người nói xem, Mã Quang cuối cùng hợp tác với ai?”
“Như thế ta chọn Thuần Lang cho rồi?”
“Không được! Ngọc bản tiền tài không thiếu chỉ thiếu cao thủ. Một khi chiến tranh nổ ra chẳng ai đủ sức bảo vệ Ngọc bản. Tốt nhất không nên dây dưa với bọn Thuần Lang thì hơn.”
“Theo ta thấy, Mã Quang cũng chẳng khác gì?”
“Thứ nhất, Mã Quang vốn có giao tình với Ngọc bản từ trước, lúc gặp khó khắn nguy cấp có thể ép hắn ra tay tương cứu. Thứ hai, Mã Quang không phải là kẻ hám danh, hắn sẽ không vì tranh quyền đoạt vị mà ra tay động thủ. Hơn nữa…”
“Thôi thôi…” Ngọc Nguyên Đãng có vẻ nóng ruột. “Những lời trên chỉ là suy đoán, Mã Quang cũng từng thất bại dưới tay Thuần Lang một lần, ta chọn hắn chẳng khác nào đánh một ván cược. Cái giá phải trả không chỉ là gia sản mà còn là tính mạng của người Ngọc bản?”
“Đúng vậy! Tất cả chỉ là suy đoán, chọn Mã Quang cũng là đánh cược. Nhưng cha yên tâm, con gái đánh cược luôn giỏi hơn cha.”
Người đứng sau mưu kế của Ngọc Nguyên Đãng là đây. Cao nhân chỉ điểm là đây. Con gái mà tài còn giỏi hơn cha? Tiếc rằng chẳng thấy chân diện dung nhan của nàng.
“Thôi được rồi! Ta trông cậy hết vào con đấy? Ngọc Tà!”
Ngọc Tà ư? Người đã bí hiểm cái tên lại còn ẩn tàng vài phần ma quái.
Cái tên nhất định sẽ làm một kẻ suốt đời không bao giờ quên.
Nhất định!
“À phải! Nghe đâu Tiên tộc cũng sinh biến loạn. Cha, người hãy chuẩn bị những gì con đã sắp xếp.”
“Tiên tộc? Ngưu Quảng sao?”
“Thưa vâng, đề phòng bất trắc, chúng ta không thể lơ là.”
“Được rồi!”
…
“Trâu thay sừng mới kim âu vỡ
Ấu tử nằm nôi đào không nở
Xoay vần long hổ loạn tứ phương
Sấm nguyền giáng hạ định liên hợp.”
Những kẻ du thuyết thường lấy miệng lưỡi của chúng để che mắt thiên hạ. Còn người thiên hạ thì bị chính miệng lưỡi thiên hạ mê hoặc. Kẻ du thuyết chết, lời nói của hắn vì thế mất theo. Người thiên hạ chết, miệng lưỡi của họ vẫn còn trơ trơ. Vì người trong thiên hạ có bao giờ chết?
Cho nên, mưu kế hung hiểm nhất là dùng miệng lưỡi thiên hạ. Tin đồn từ người này truyền sang người khác, tồn tại trong thiên hạ bất kể đúng sai. Tin đồn thì vô căn cứ, chẳng ai có thể kiểm chứng, chẳng ai có thể phản bác. Người trong thiên hạ trăm kẻ, lâu dần rồi cũng có kẻ tin rằng lời đồn là thật.
Vì sao ư? Kẻ tung tin đồn luôn dùng hình tượng siêu nhiên mà người thiên hạ không thể tài nào lý giải.
Tiên tộc cũng đang có một lời đồn như thế.
Một thạch bia không biết từ đâu xuất hiện dựng đứng lù lù trước cổng Bách Tử điện. Ai nấy cũng đều tò mò, dân chúng kéo nhau đến xem rất đông. Chỉ cần thu hút được dân chúng, lời đồn tự động lan truyền.
“Trâu thay sừng mới, kim âu vỡ. Rốt cuộc là có ý gì?”
Dân chúng đa phần không hiểu ngay từ đầu câu, thế nên chỉ cần lý giải mọi người ắt sẽ tin ngay.
“Là con trâu thay sừng, là chiếc âu bị vỡ.”
Một người trung niên từ xa vọng lại. Phải chăng hắn hiểu hàm ý ở trong thạch bia?
“Vậy thì đã rõ rành rành còn gì? Đâu cần nhà ông phải nói?”
Mọi người tỏ ra thất vọng nhưng đâu biết rằng lời ấy chỉ có mục đích gây sự chú ý mà thôi.
“Hay là…” Người đàn ông trung niên vừa tiến lại vừa nói.
“Là gì? Rốt cuộc là gì thế?”
Xung quanh bắt đầu vây lấy kẻ lạ mặt.
“Trâu thay sừng vốn là một điều bất thường, lại thêm kim âu bị vỡ. Các bác nói xem, rõ ràng ám chỉ điềm báo sắp tới. Có phải hay không?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Nhưng là báo hiệu điều gì mới được?”
“Phải phải! Là điềm báo gì thế?”
Đám đông càng hiếu kì thì càng muốn hỏi. Kẻ được lợi chính là muốn tung tin đồn vào trong dân chúng.
“Điềm báo là… cải ngôi hoán vị!”
Bốn chữ nói ra dõng dạc làm ai nấy thất kinh.
“Cái gì? Cải ngôi hoán vị?”
“Việc này…”
“Nhà ông nói bậy, làm gì có chuyện đó?”
Mặc kệ đám đông chín người mười ý. Kẻ lạ mặt chỉ cần đưa ra kiến giải hợp lý hợp tình là được.
“Các bác nhìn xem! Ấu tử nằm nôi đào không nở. Chẳng phải hàm ý tân nhiệm tộc trưởng không đủ năng lực hay sao? Cho nên long hổ mới xoay vần, bốn phương sắp sửa sinh ra biến loạn.”
“Không lẽ là sự thật?”
“Người ta đồn rằng, tộc trưởng Hùng Việt vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nếu vậy…”
“Làm sao một tộc lớn mạnh lại không có một tộc trưởng làm chủ cơ chứ?”
Thấy đám đông xôn xao, kẻ lạ mặt như thể mở cờ trong bụng.
“Vậy ông nói xem, ai sẽ lên làm tộc trưởng thay cho Hùng Việt đại nhân?”
Lúc này mọi người vô cùng hiếu kì, chỉ mong người kia có thể nói ra suy đoán của mình.
“Trong bốn câu thơ chẳng phải có một chữ Ngưu hay sao? Trâu là ngưu, Ngưu cũng là trâu. Ngưu là trâu hay ngưu là Ngưu gia?”
Nhiệm vụ hoàn thành, kẻ lạ mặt cứ thế rời đi bỏ mặc đám đông nháo nhác.
Từ đây, tin đồn sẽ nhanh chóng lan rộng!
Người đàn ông vừa đi ba bước thì liền bị kiếm kề cổ.
“Hỗn xược!”
Có hai người lính tiến tới gô cổ kẻ lạ mặt, số còn lại dàn thành hàng ngang cách li dân chúng tránh xa khỏi thạch bia.
“Thì ra là Ngưu hầu?”
Ngưu Quảng là muốn dẹp bỏ tin đồn hay muốn lợi dụng tin đồn?
“Kẻ nào to gan đến đây ăn nói xằng bậy? Đem hắn đi chém làm gương cho bàn dân thiên hạ.”
Người đàn ông bị đám lính canh dắt đi về trước trong khi Ngưu Quảng quay ra đám đông nghiêm mặt”
“Đó là kết cục của kẻ xàm ngôn. Từ nay về sau kẻ nào còn dám bàn tán về thạch bia, giết không tha!”
Với cái uy của Ngưu Quảng ai nấy đều sợ hãi mà lần lượt tản mác bốn phương. Nhưng tin đồn từ đây đã được lan truyền đi rồi.
Ngưu Quảng đúng là vừa ăn cắp vừa la làng?
Một lát sau khi đám đông được giải tán, Ngưu Quảng tiến lại kẻ lạ mặt:
“Nói! Kẻ nào cử ngươi tới đây?”
Người đàn ông bị ép quỳ gối nhưng hắn không hề lộ vẻ sợ hãi.
“Ta đơn thuần chỉ là người truyền ý chỉ thần điểu đến với muôn dân.” Người đàn ông điềm nhiên đáp.
“Ngươi nghĩ ta tin những lời xằng bậy đó ư?”
“Ở thạch bia rõ ràng có hình chim Lạc, thần điểu của Tiên tộc các người. Lẽ nào lời trên thạch bia không phải những điều thần điểu mong muốn? Hay là lời của những kẻ giả danh thần điểu lừa gạt chúng nhân? Chẳng quan trọng! Thiên hạ cho dù rộng lớn biết bao, nếu như Tiên tộc không có một người làm chủ thì cũng đừng mong tồn tại.”
Lời này nhất định không phải của kẻ muốn dựa vào tin đồn để trục lợi. Ngưu Quảng âm thầm đánh giá, kẻ trước mặt hắn trí tuệ hơn người. Thậm chí phong thái vô cùng điềm đạm dù cho hắn đang cận kề cái chết.
“Ngươi là ai? Mau nói, nếu không bổn hầu chẳng thèm khách sáo nữa đâu.” Ngưu Quảng giận dữ túm áo kẻ lạ mặt.
“Ta… không là ai cả. Chỉ là kẻ được chư thần cử đến truyền đạt ý chỉ của các ngài xuống cho con dân của ngài.”
“Hoang đường! Mau đem hắn đi chặt đầu.”
“Tuân lệnh!”
Bốn tên lính xúm lại kẻ lạ mặt. Hai người ghì chặt hai tay, một người chúi cổ hắn xuống mặt đất, người còn lại tuốt kiếm sẵn sàng động thủ.
Bóng kiếm ánh lên khuôn mặt của kẻ phương sĩ sáng loáng nhưng hắn không hề mảy may sợ hãi mà còn nhếch mép cười nhạt.
“Động gươm đao trước khi mưu sự là điều đại kị, hơn nữa, ý chỉ của chư thần hợp với khao khát của ngươi. Ngưu Quảng ngươi muốn đền đáp ân huệ của chư thần bằng cách này ư? Giết chết sứ giả của chư thần?”
“Hừ! Ngươi chẳng qua là kẻ lang bạt, muốn dùng lời lẽ xằng bậy để kiếm miếng ăn?” Ngưu Quảng nheo mắt lại để hạ quyết tâm. “Nói cho ngươi biết, trên đời này chẳng có chư thần nào hết. Chém!”
“Điểu thần, Hổ thần, Sơn thần, Giang thần. Ta là sứ giả của chư thần, ta không thể…”
Tên phương sĩ chưa kịp nói hết thì cận vệ của Ngưu Quảng đã ngay lập tức động thủ. Đầu của phương sĩ lăn lông lốc dưới đất. Nhưng kì lạ thay, không hề có tia máu nào đổ xuống.
“Đại nhân…”
Mấy tên cận vệ hoảng hốt gọi Ngưu Quảng. Hắn ta vừa mới quay lại thì thấy hai mắt phương sĩ mở to, nhìn chằm chằm mà quát:
“Ta là sứ giả của chư thần! Ta không thể chết! Ta nhất định sẽ tái sinh!”
Vừa nói dứt câu, thủ cấp và thân thể của tên phương sĩ hóa thành khói đen tan biến đi mất.
“Còn nữa… Ý chỉ của chư thần không thể chống lại. Ngưu Quảng ngươi chỉ còn một cách làm theo, nếu không chắc chắn sẽ bị chư thần trừng phạt!” Tiếng nói của tên phương sĩ vang vọng.
Liệu rằng Điểu thần có phải cũng muốn Ngưu Quảng đăng cơ? Trong giờ phút ấy tâm trí của hắn bỗng dưng xao nhãng kì lạ. May thay vẫn còn một kẻ lên tiếng can ngăn.
“Đại nhân! Trước giờ hành sự phát sinh dị biến, thuộc hạ e rằng không tốt, hay là…” Lý Kiệt chắp tay cung kính.
“Được! Chúng ta quay về! Đổi thành hôm khác!”
Ngưu Quảng nhanh chóng đồng tình. Bản thân hắn là kẻ đa nghi và luôn cẩn trọng. Thạch bia hoàn toàn không có liên hệ gì đến Ngưu gia. Ý hắn muốn nói, thạch bia không phải là do Ngưu gia dựng nên.
Nội dung thì lại là một chuyện khác!
Kẻ nào rắp tâm tạo lập màn kịch vô cùng khó hiểu?
Đúng là khao khát của Ngưu Quảng hợp với những lời tiên đoán ở trên thạch bia. Nhưng kẻ bày ra thạch bia thì sao? Hắn muốn điều gì? Là tạo điều kiện thôi thúc Ngưu gia hay là dụ chính Ngưu Quảng vào bẫy?
Trên đời này kẻ nào làm việc không công đâu chứ?
Không thể phủ nhận, ý chí chinh phục quá đỗi cường đại trong lòng Ngưu Quảng. Hắn ta dường như gạt bỏ mọi điều thắc mắc về cái thạch bia.
Ý chỉ của Điểu thần, nó lớn lắm rồi!
…
Hụ!
Lại một bóng đen đứng trên cành cao, hắn ho một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi.
“Chủ nhân!” Kẻ hầu của hắn dâng lên một chiếc khăn trắng để lau vết máu.
Người này lau xong thì đưa tay ra sau gáy xoa nhẹ. Dường như hắn vừa mới bị một con muỗi đốt.
“Ngài hà tất phải lao tâm khổ tứ như vậy?”
“Ngưu Quảng toan tính quá lâu, ta chẳng qua chỉ cho hắn thêm một chút ân huệ mà thôi.”
“Nhưng ban nãy ngài bị thổ huyết?”
“Không sao! Là do Vân Mạt trúng phải trước đây, lại thêm dùng phép thế thân ban nãy. Khí tức đôi chỗ lưu thông chưa được liền mạch.”
Phép thuật dị thường ở trong thiên hạ không thiếu. Chém đầu mà chỉ như con muỗi chích chắc cũng nằm trong số ấy?
“Nói vậy… thạch bia là do ngài dựng nên?”
“Đúng thế, Ngưu Quảng vẫn không hành sự thì ta lấy đâu điều kiện để mà kiểm chứng được chứ?”
Hai bóng hắc ám dần dần ta biến vào trong hư vô.
Ngươi muốn kiểm chứ điều gì đây hả Ám Dạ? Chỉ có một người duy nhất trong Tiên tộc này mà hắn quan tâm.
Đằng Long!
…
Nửa tháng sau.
Tiên tộc được ngày tạnh ráo, nhưng lạnh. Cái lạnh không đến từ phương bắc. Cái lạnh từ chính lòng người Tiên tộc.
Rầm rập! Tiếng bước chân đều đặn và gấp gáp. Từng đội Huyết Đồ bị người điều khiển, từng thước đất trong Bách Tử điện phong tỏa chật kín. Huyết Đồ có mặt ở khắp mọi nơi, chưa bao giờ sự hiện diện của họ lại lớn đến vậy.
Tất cả là để phục vụ cho một sự kiện trong đại.
Ngưu Quảng bước qua cánh cổng với một vóc dáng oai hùng. Hắn ta khoác lên trên mình bộ áo lông xám kiêu kì, vừa đủ ấm, vừa đủ thể hiện uy danh của kẻ đứng đầu Ngưu gia.
Từng bước, từng bước chậm rãi. Ngưu Quảng chinh phục bậc thang của cái sân rồng. Chinh phục bậc thang để bước đến với đỉnh cao danh vọng.
Bên cạnh Ngưu Quảng hôm nay không giống mọi khi, con trai của hắn không hề tháp tùng, thay vào đó là một thiếu niên lạnh lùng vô định. Đằng Long ôm kiếm trước ngực, đôi mắt đen láy hằn sâu vào trong không gian. Y không nói không rằng, cảm xúc của y bị tới hai lớp ngụy trang che đậy. Đằng Long như một thanh kiếm chưa tuốt khỏi vỏ.
Dừng lại trước cửa son, Ngưu Quảng khẽ nói một câu:
“Đừng quên! Long Nhân kiếm!”
“Hừ!”
Hẳn rồi, đó là phần thưởng Ngưu Quảng hứa hẹn, đó là điều mà Đằng Long mong muốn.
“Hô! Hô!”
Âm thanh đồng loạt vang lên.
Trên sân tràn ngập binh sĩ của Quân Doanh. Họ ăn mặc chỉnh chu, nghiêm trang, và… tràn đầy sát khí.
Hồng kì! Hoàng kì! Lục kì! Lam kì! Huyết Đồ!
Năm đơn vị quân đội của Tiên tộc cùng một kì sơ đẳng, sáu lá cờ lớn dựng đứng sừng sững trước bầu trời cao. Tất cả đều đã tề tựu đông đủ, tất cả đã liên hợp theo ý nguyện của lời sấm truyền.
Tất cả đều nghe lệnh Ngưu Quảng!
Ấu tử nằm nôi, đào có chịu nở? Long hổ xoay vần, liệu đây có phải là một dấu hiệu cho cuộc chính biến tàn khốc?
Vận mệnh Tiên tộc đã an bài hay chưa an bài?
…
Kẽo kẹt!
Cánh cửa vừa mở ánh nến lập tức đung đưa. Như Tranh từ sớm đã đến nơi mà Hùng Việt nghỉ ngơi.
“Ai?”
Âm thanh làm cho Dĩnh Hạ giật mình tỉnh giấc, cô buột miệng hỏi trong khi hai mắt còn đang lim dim.
“Dĩnh Hạ! Là ta đây?”
Như Tranh bước vào rồi mau chóng khép cửa để tránh gió lùa.
Lúc này Dĩnh Hạ mới định thần, cô lắp bắp nói:
“Như Tranh, làm gì mà sớm thế?”
“À, ta đến thăm bệnh cho tộc trưởng.”
“Ồ! Vậy vào đi!”
Như Tranh khẽ đặt hộp gỗ bên cạnh đầu giường của Hùng Việt. Dĩnh Hạ đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. Không Như Tranh thì Phụng Dương, hai người luân phiên chữa trị cho vị tộc trưởng xấu số. Tựu trung vẫn là chẳng có điều gì tiến triển.
“Này!” Dĩnh Hạ đập vai Như Tranh khi thấy cô thất thần. “Có cần ta chuẩn bị gì không?”
“À không, không cần gì. Đa tạ!” Như Tranh trả lời trong vô thức.
“Vậy ta đi ra ngoài nhé!”
Dĩnh Hạ nói rồi bước ra, cô khẽ ngồi bệt xuống bậc thềm chờ đợi. Trong lúc ấy Như Tranh từ từ mở chiếc hộp gỗ của mình. Trong đó là một lọ ngọc màu trắng.
Đôi tay khẽ run, Như Tranh vô cùng lo lắng.
Là bởi khi đó…
“Như Tranh, hôm nay ta không thể đến chỗ tộc trưởng được.”
Phụng Dương đứng trước cổng Bách Tử điện cùng Như Tranh.
“Nếu mỵ nương có việc gì bận thì để mình tôi đến đó cũng được.”
“Không! Ngươi nghe ta nói đây!” Phụng Dương có phần nghiêm nghị.
“Xin mỵ nương căn dặn?”
Định thần một lát, Phụng Dương nắm chặt tay Như Tranh rồi nói:
“Bằng mọi cách ngươi phải làm cho tộc trưởng tỉnh lại!”
“Việc… việc này…”
“Không thể chậm trễ được nữa. Hôm nay là ngày Ngưu Quảng muốn làm phản. Ta phải đến Bách Tử điện bảo vệ cho Tuệ Cơ. Nếu muốn cứu vãn tình thế chỉ còn trông chờ tộc trưởng mà thôi.”
“Nhưng…”
“Ta biết ngươi muốn nói gì. Sự tình cấp bách, chỉ còn một tia hi vọng chúng ta cũng không bỏ qua. Không chỉ Tuệ Cơ, Mỹ An, mà còn cả Tiên tộc nữa, tất cả đều trông cậy vào tộc trưởng.”
Sự tình cấp bách gì Như Tranh không hiểu, nhưng Phụng Dương đã khẩn thiết như thế Như Tranh khó lòng từ chối.
“Nhân lúc còn sớm ngươi hãy nhanh chóng đến chỗ tộc trưởng, ta đã sắp xếp nhóm người bí mật bảo vệ cho ngươi. Chúng ta phân công hành động.”
Nói là cố gắng nhưng cơ hồ Như Tranh chẳng có biện pháp nào làm Hùng Việt tỉnh dậy. Diêu Sơn thảo có vai trò gì?
Lọ ngọc chứa đầy băng sương của Diêu Sơn thảo bên ngoài lạnh ngắt. Như Tranh khẽ mở nắp của chiếc lọ, khói trắng bốc lên mềm mại. Dù gì, đây là công sức đánh đổi bằng từng giọt máu của Đằng Long.
Như Tranh hi vọng lọ băng sương sẽ không vô ích.
Rốt cuộc là bôi hay là cho uống?
Trong lúc Như Tranh còn đang phân vân thì chợt nghe tiếng thánh thót gọi từ bên ngoài.
“Như Tranh! Ngươi mau ra đây!”
Tiếng gọi làm cho Dĩnh Hạ giật mình, trong thứ ánh sáng lờ mờ cô chợt nhận ra đó là dáng vẻ của người con gái. Một người mặc áo hồng đỏ, tay cầm vật gì kéo lê trên đất.
“Như Tranh! Ngươi mau ra đây!”
Người càng tiến lại gần âm thanh càng rõ, âm thanh của kim loại cọ xát với nền đá. Âm thanh leng keng của Nhuyễn kiếm.
Như Tranh bước ra bên ngoài, vừa nhìn thấy bóng người cô đã nhẹ nhàng cất tiếng:
“Mỵ nương Mỹ An!”
…
Mây trời đang được nhuộm đỏ, hừng đông nổi lên ở một góc trời báo hiệu thái dương sắp sửa hiện hình.
Đằng Long quan sát về phía chân trời rồi tựa hồ tượng tượng. Đám mây kia, đám mây vàng óng kia. Hình như nó giống với hình chim Lạc.
Điểu thần trùng xuất ngay tại lúc này rốt cuộc là muốn báo hiệu điều gì? Ý chỉ của ngài kẻ nào sẽ được làm theo? Kẻ nào xứng đáng tiếp nhận ý chỉ sấm nguyền?
“Ta… hay là Ngưu Quảng?”
Đám mây thì vẫn chỉ là đám mây, tại đầu suy nghĩ quá nhiều thành ra tưởng tượng đến hình chim Lạc đó thôi.
“Chết tiệt!”
Không gian bị thu hẹp lại bởi hai vòng tròn nhỏ bé. Hai hốc mắt của y, chúng cứ dần dần khép lại. Nhãn lực biến mất!
“Mây mù liệu có đủ sức che khuất thái dương? Bằng không thái dương tiếp tục tỏa ra ánh sáng chói lọi?”
“Mặc kệ cơn gió lạnh lùng! Mặc kệ tiết trời ảm đạm! Đứng trước muôn vàn binh lính phủ phục, tự nhiên trái tim ta lại cố tình đập lên một nhịp lạc bước!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!