Phong Kiếm
Thần Hổ
Chương 23. Thần Hổ
Đất trời tự thuở khai thiên lập địa đã bao hàm muôn vàn bí mật thách thức con người. Cỗ máy thời gian vẫn đều đặn quay tròn, bí mật hoặc giả đã bị khám phá hoặc giả vẫn nằm ngoài tầm hiểu biết mà con người đạt tới.
Man tộc vẫn còn là vùng đất hung hiểm với chính người Man. Diêu Sơn cho đến nay cũng là một đạo muôn phần huyền bí!
Tương truyền! Phàm những sự vật, hiện tượng mà con người không giải thích được đều gắn với những câu chuyện thần thoại. Tương truyền khi đến Man tộc khai phá, thủy tổ Man tộc đã phải chống chọi với biết bao chim muông thú dữ. Ngài, dù một thân võ công trác tuyệt cũng khó lòng địch nổi hàng vạn dã thú bao quanh. Ban đầu thủy tổ phải cùng con dân lánh nạn tại những hang đá thâm sâu, lẩn tránh những cuộc đi săn của thú rừng trong đêm tối. Và từ đây, truyền thuyết xuất hiện.
Trong một hang núi tối tăm mang tên Hổ Nha, thủy tổ Man tộc đã phát hiện ra một loài kì thảo.
“Kì thảo?” Mỹ An nghe đến đây thì hắng giọng hỏi, dường như nó có liên quan đến Diêu Sơn mà cô tìm kiếm.
“Đúng vậy! Tổ tiên bọn ta từ trong Hổ Nha động mà tìm được Diêu Sơn thảo!”
Người trả lời câu hỏi của Mỹ An không ai khác chính là Mã Quang. Hắn tuy vẫn thần thái ung dung nhưng sắc mặt có vẻ kém đi, không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi? Dù sao, sáng sớm nay Mã Quang đến chỗ người Tiên tộc để nói cho chúng biết về một truyền thuyết. Truyền thuyết về Diêu Sơn thảo!
Thủy tổ Man tộc ban đầu thắc mắc, tại sao trong một hang sâu tối tăm lại có kì thảo phát ra ánh sáng như thế? Muôn phần kì dị! Ngài không hề tỏ tường sức mạnh của Diêu Sơn cho đến khi… ngài bị đàn thú dữ tấn công. Kì lạ thay! Bọn chúng khi gặp Diêu Sơn thảo thì liền quay đầu bỏ chạy không dám đến gần. Từ đó thủy tổ cho rằng Diêu Sơn có khả năng xua đuổi mãnh thú.
“Mã Quang đại nhân! Theo như ngài nói, thì tại sao còn cho Diêu Sơn thảo là một loài độc dược?” Lý Kiệt cảm thấy khúc mắc liền hỏi.
“Đúng vậy! Ai cũng nghĩ Diêu Sơn chỉ có tác dụng xua đuổi thú dữ. Như vì sao thú dữ phải sợ Diêu Sơn? E rằng kì thảo này còn nguy hiểm hơn cả thú dữ! Thủy tổ bọn ta cũng sớm nhận thấy điều này, ngài tuy cao thâm vô hạn nhưng hàng ngày mang theo Diêu Sơn mà chân khí suy giảm, thuộc hạ của ngài cũng dần mắc bệnh khó chữa. Từ đó, thủy tổ đã quyết cất giữ Diêu Sơn tại nơi cấm địa, không để người khác đến gần. Diêu Sơn thảo vừa là bảo vật, vừa là cấm vật của Man tộc.”
“Thì ra là vậy! Xin hỏi hiện giờ cấm địa ở đâu?” Phụng Dương đang rất muốn biết Diêu Sơn thảo ở đâu.
“Vật ở đâu thì cất ở đó! Cấm địa chính tại Hổ Nha!”
“Hổ Nha động? Vậy chẳng phải càng dễ tìm hay sao? Bọn ta cứ đến Hổ Nha một chuyến.” Mỹ An đưa ra gợi ý nhưng khi nhìn sắc mặt Mã Quang, cô nhận ra có điều bất ổn.
“Vô ích! Diêu Sơn dù còn ở Hổ Nha hay không, các vị cũng vô phương lấy được.”
Mã Quang lạnh lùng hồi đáp. Hắn dường như biết rõ điều gì ở trong Hổ Nha đang chờ đợi mọi người.
“Này! Có phải các ngươi không muốn giao ra bảo vật? Tam Ly châu đã lấy, bây giờ còn định ăn quỵt hay sao?” Mỹ An lúc này đã ba phần bực tức.
“Tại hạ đâu dám! Nhưng quả thực, từ vị tộc trưởng đời trước, Hổ Nha đã không cách nào vào được.”
“Có phải hang động đã lấp?”
“Hang động vẫn còn, cửa hang không hề bị lấp đi!” Mã Quang vẫn lạnh nhạt.
“Thế thì tạo sao lại không thể vào?”
“Là vì…”
Mã Quang ngập ngừng, hắn nhìn sang Đằng Long rồi mới nói tiếp:
“Hổ Nha hiện tại được một con Thần Hổ canh giữ, không ai có thể đi vào mà sống sót trở ra.”
“Thần Hổ! Chẳng phải ngươi nói dã thú sợ đều Diêu Sơn hay sao? Nơi cất giữ Diêu Sơn tự nhiên lại xuất hiện thần hổ?” Mã An thắc mắc.
“Đúng vậy! Hoặc giả Diêu Sơn đã không còn trong Hổ Nha, hoặc giả Thần Hổ còn mạnh hơn cả Diêu Sơn?”
Suy đoán của Mã Quang cũng chính là nỗi lo của Phụng Dương. Mạo hiểm đi vào Hổ Nha liệu có phải lựa chọn hợp lí? Chưa chắc Diêu Sơn còn ở trong hang, huống chi…
“Muốn biết Thần Hổ mạnh cỡ nào chỉ còn cách thử đi một chuyến?”
Đằng Long nãy giờ im lặng đã lên tiếng. Mặc kệ Thần Hổ, Đằng Long nhất quyết đoạt lấy Diêu Sơn để sớm định ngày trở về Tiên tộc. Nếu chậm trễ chiến tranh xảy ra, những người còn trên đất Man sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
“Chúng ta đến đây không thể trắng tay ra về, ý trưởng lão thế nào?”
Lý Kiệt quay sang hỏi Phụng Dương. Nàng kì thực còn đang phân vân, nghe thấy lời Đằng Long và Lý Kiệt thì hạ quyết tâm. Dù biết rõ chuyến đi này trùng trùng nguy cơ, nhưng Hổ Nha bắt buộc phải vào một lần.
“Được! Chúng ta sẽ đi Hổ Nha!” Phụng Dương nhẹ nhàng đáp.
“Nếu vậy, Mã Quang xin nguyện dẫn đường cho các vị.”
…
Đi được nửa ngày đường, phải đến đầu giờ chiều bọn Đằng Long mới đến cấm địa của Man tộc. Tất cả đang đứng trước lối vào Hổ Nha động. Để đến được hang này, mọi người phải đi qua một con đường nhỏ được hình thành từ hai quả núi mọc sát nhau, đến cuối thông đạo Hổ Nha mới hiện ra trước mắt.
Một hang sâu tối tăm! Không biết đã có bao nhiêu kẻ đi vào mà không trở ra cho được?
“Các vị! Thứ lỗi cho tại hạ không thể đi cùng! Muôn phần cẩn thận!”
Mã Quang chỉ có thể đưa mọi người đến đây. Hắn không muốn vào hang còn có lí do. Kì thực, Mã Quang đang bị thương nghiêm trọng, hắn nếu đi cùng sẽ chỉ là gánh nặng cho người khác mà thôi. Thành bại phụ thuộc tất cả vào người Tiên tộc.
Đằng Long, Phụng Dương, cả thảy bảy người bước vào trong động. Ngọn đuốc tuy vẫn sáng nhưng dường như càng đi bóng tối càng bao trùm. Ngọn lửa chỉ như đốm sáng lẻ loi giữa không gian lạnh lẽo.
Đi được một thời gian, lúc này âm thanh kì dị bắt đầu phát ra. “Phì, phì”, những tiếng như ma quái lần lượt ngân lên. Từ trên vách đá, từ đằng sau, từ phía trước. Không ai bảo ai cũng đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc thứ quỷ quái gì đang diễn ra? Ai mà biết được cho đến khi ánh đuốc chiếu tới một nơi…
Rắn! Là rắn! Hàng trăm, hàng ngàn con rắn đang tràn ngập xung quanh khiến cho mọi người kinh hãi. Chúng hai mắt đã chăm chăm nhìn về ánh đuốc.
“Ôi mẹ ơi! Rắn! Lắm rắn quá!” Đằng Long thấy lũ xà độc thì hét toáng lên và chạy lại phía sau Phụng Dương.
“Thằng nhát gan! Xem đây!”
Là tiếng của ai đó lạ lẫm vang lên. Tiếng nói chưa dứt, thân ảnh của hắn đã bay lên không trung. “Xoát, xoát”, âm thanh liên tục của dao chém vào vật gì đó. Kế đến hàng loạt đầu rắn liền rơi xuống đất. Lũ xà độc bị một dao cắt đứt đầu, máu tanh lập tức xông lên mũi Đằng Long. Kẻ ra tay nhanh gọn và tàn độc này không ai khác chính là Vũ Lâm.
Đằng Long thầm nghĩ, lũ rắn này chưa chắc đã làm hại mọi người, tên Vũ Lâm quả thực hiếu sát. Thấy đồng loại bị giết thẳng tay, đàn rắn lập tức thoái lui, chúng không ngừng kêu lên những tiếng “phì, phì” ai oán.
Đoàn người lại tiếp tục đi sâu vào trong hang, càng sâu càng tối, càng sâu càng lạnh lẽo. Làm sao con hổ có thể sống ở nơi này được chứ? Nhưng vẫn chưa đến lúc hổ xuất hiện. Hàng loạt ánh mắt sáng quắc hiện lên trong bóng tối. Chúng là… Hai đầu thông đạo đều xuất hiện dã thú, bọn người Đằng Long bị bao vây. Phía trước là một con gấu lớn, một thân cũng đủ bít kín cả lối đi. Phía sau không gì khác chính là bầy sói. Gấu và sói, tựa hồ chúng không bao giờ gặp nhau, nhưng lúc này, cả gấu và sói đều có một điểm chung. Con mồi đã ở ngay trước mắt.
“Đằng Long! Bảo vệ hai vị mỵ nương!”
Trước tình thế nguy hiểm, Lý Kiệt tay cầm cây đuốc nhảy về phía sau. Ông ta chính là muốn đối phó với đàn sói. Còn gấu lớn? Giao lại cho ba người Vũ Lâm, Phùng Ngạn, Chử Minh.
Chử Minh và Phùng Ngạn vừa kịp thời đỡ lấy hai tay của con gấu bổ xuống. Vũ Lâm thừa cơ đâm một kiếm về phía bụng con dã thú. Hắn dự định một dao kết liễu nó luôn. Ai ngờ, gấu lớn vận kình, Chử Minh và Phùng Ngạn không sao đỡ nổi bị hất tung ra. Đại hùng nhân thế vả mạnh một chưởng vào ngực Vũ Lâm khiến hắn cũng bay người trở lại. Trong miệng Vũ Lâm còn phun ra một ngụm máu.
“Con súc sinh!”
Vũ Lâm hét lên, hắn đạp chân lên vách đá để tạo động lực mà nhảy lên cao. Con gấu thấy vậy vung trảo lên đánh, nhưng dù sao, một thân hình to lớn nặng tựa trăm cân đâu thể nhanh bằng một con người như Vũ Lâm. Mãnh trảo của nó không trúng mục tiêu, thậm chí còn làm bàn đạp để đối phương nhảy cao hơn. Vũ Lâm đạp mạnh vào tay gấu, hắn lúc này có đủ động lực để nhảy một mạch ra phía sau con gấu. Đối thủ thất tung trong đêm tối, mãnh thú liền đổi hướng tấn công, nó tiếp tục xông lên đánh tới Phùng Ngạn và Chử Minh. Nhưng…
“Đi chết đi!”
Tiếng Vũ Lâm vang lên, hắn từ đằng sau đâm ra một dao. Một một dao xuyên trúng vị trí quả tim của gấu khiến nó gầm lên thảm thiết. Trong nháy mắt, Vũ Lâm đã hạ sát được con mãnh thú to lớn.
Đến lúc này điều kì lạ mới xuất hiện, con gấu gục xuống nhưng xác nó liền biến mất. Đúng hơn, con gấu lớn lập tức biến thành bọt khí rồi tan vào hư vô. Điều này đã xảy ra được một lúc, là bởi đàn sói Lý Kiệt đánh chết cũng vậy.
Làm sao có thể? Một đống dã thú khi chết lại tan biến đi? Trừ phi… trừ phi là có kẻ đang dở trò.
…
Đi được một canh giờ, không gian bỗng mở rộng ra. Đúng hơn là hang đã mở rộng, rốt cuộc đã đến nơi cần đến. Điểm cuối của Hổ Nha động! Mọi người thấy trên vách đá cách đoạn lại cắm đuốc khô. Chử Minh và Phùng Ngạn tiến lại thắp đuốc. Không gian như bừng sáng. Lòng hang rộng chừng mười trượng, xung quang lác đác đều có xương trắng. Hẳn là những kẻ thám bảo thất bại. Đằng Long hướng mắt ra giữa, lúc này y thấy một cái án nhỏ trên đó đặt chiếc hộp gỗ. Hẳn là…
Điều đó chưa làm ai nấy ngạc nhiên. Sự kinh hãi chỉ đến khi mọi người nhìn thấy một bóng hình. Đúng hơn là một thân ảnh không phải con người. Khoác trên mình bộ lông vàng vằn đen, con vật từ từ mở mắt, đôi mắt long lanh bỗng chốc quắc nhìn những người khách lạ mới đến. Ánh mắt đanh lại như muốn gửi đi thông điệp nơi này không thuộc về chúng. Hai răng nanh của con thú chợt nhe ra, đến đây ai ai cũng nhận ra đó là…
Thần Hổ! Thần Hổ canh giữ Diêu Sơn thảo. Mọi người lập tức xung động, không biết con vật này có uy lực gì kinh nhân? Kì thực…
Thế gian lắm sự khó lường, Thần Hổ cũng không ngoại lệ!
“Cái gì? Đây! Đây mà là Thần Hổ?”
Mỹ An thốt lên ngạc nhiên. Cô nói đúng, tất cả mọi thứ đều như loài hổ, từ hình dáng đến vẻ bề ngoài. Chỉ có điều nó thiếu đi một thứ để có thể coi là Thần Hổ. Kích thước! Đúng vậy, một con vật phải to lớn nhường nào mới được coi là thần thú? Con hổ trước mắt kì thực chỉ to như…
Một con chó!
Con hổ quả thực chỉ nhỏ bé đến vậy mà bọn người Man tộc cho nó là Thần Hổ?
Vừa nghĩ xong Đằng Long đã lại thấy cảnh tượng quen thuộc ban nãy. Con hổ nhỏ bé đột nhiên tan thành bọt khí. Đích thị là có kẻ đang dở trò, cái tên duy nhất mà cả Đằng Long và Lý Kiệt nghĩ đến đều là…
“Vút”, thân ảnh bay lên nhắm thẳng đến hương án trước mắt. Mục tiêu mà song thủ hướng tới không có gì khác ngoài chiếc hộp gỗ đang ở trên bàn. Là Diêu Sơn thảo!
“Ngươi muốn làm gì?” Chử Minh hỏi nhưng Vũ Lâm không trả lời.
Hỏng rồi! Vũ Lâm là thủ hạ của Ngưu Quảng. Lẽ nào… không lẽ hắn muốn đoạt lấy Diêu Sơn?
“Hừ! Hỏi thừa!”
Chẳng cần hỏi ai ai cũng biết cái Vũ Lâm muốn chiếm đoạt là Diêu Sơn thảo. Nhưng hắn muốn lấy làm của riêng hay là ý của kẻ khác?
Dù thế nào kẻ sắp xếp kế hoạch này cũng đã đạt được mục đích. Hắn muốn người Tiên tộc tàn sát lẫn nhau trong hang động tăm tối.
“Không được đi!”
Chử Minh ngăn cản nhưng Vũ Lâm đã nhảy qua đầu hắn, nhằm về phía cửa hang mà chạy. Vũ Lâm những tưởng không ai ngăn cản thì bất ngờ một bóng đen bay lên tung cước vào ngực. Vũ Lâm buộc phải giơ tay ra đỡ.
“Dù gì, mọi việc phải do trưởng lão quyết định!”
Tiếng nói vang lên, người nói câu này là Phùng Ngạn, người ngăn cả Vũ lâm cũng chính là hắn. Trong chớp mắt Vũ Lâm lại có thêm đối thủ.
“Ngươi… mau cút cho ta.” Vũ Lâm quát lên bực tức.
“Không cho hắn thoát!”
Mỹ An quyết không để Diêu Sơn thảo lọt tay kẻ khác. Ba người Mỹ An, Phùng Ngạn và Chử Minh lập tức lao tới. Vũ Lâm mình chọi ba, chỉ e là không đỡ nổi. Không đỡ nổi cũng phải gắng hết sức, nếu không cái mạng của hắn khó lòng giữ được. Chủ nhân của hắn là hạng người nào kia chứ? Chỉ có điều, Vũ Lâm lo ngại nhất chính là thái độ dửng dưng của Đằng Long và Lý Kiệt. Mặc kệ, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì vì ba thân ảnh đang lao vút tới.
Vũ Lâm né được chiêu kiếm của Mỹ An, vung dao đỡ chiêu của Chử Minh. Tuy vậy vẫn còn một hiểm chiêu đang đến gần. Chính là Lăng Tích của Phùng Ngạn. Vũ Lâm trong lúc nguy cấp lùi lại phía sau, hai chân của hắn đạp lên vách đá giúp cho thân hình tự động bay lên trên không, vừa hay né được chiêu Lăng Tích. Chẳng những vậy, đạp chân vào vách đá tạo ra một động lực đủ mạnh khiến cho Vũ Lâm phi thân về trước, hắn lập tức nhảy qua đầu ba người kia hòng chạy thoát thân. Bộ pháp quả nhiên lợi hại, một mình đấu ba Vũ Lâm không hề yếu thế.
Chứng kiến cảnh này Đằng Long liền tự hỏi, một người như Vũ Lâm mà phải tham gia khóa huấn luyện tân binh ư?
Vũ Lâm một lần nữa nhắm đến cửa hang mà chạy. Nhưng cũng không chạy được bao xa, hắn đã trúng Chấn Thân của một trong ba đối thủ. Những tưởng sẽ bị khống chế nhưng Vũ Lâm đã tính trước, hắn trên đường bay người ngược lại tung ra hai cước liên tiếp. Vừa hay phá giải Chấn Thân của Chử Minh, vừa đỡ Nhuyễn kiếm của Mỹ An. Rõ ràng, Vũ Lâm thực lực hơn hẳn ba người còn lại.
“Chát”, một kiếm đánh vào cổ tay khiến Vũ Lâm phải buông hộp gỗ. Thì ra, Phùng Ngạn nhân lúc hắn phân tâm mà xuất chiêu. Một kiếm này không hề có ý làm tổn thương mà chỉ muốn Vũ Lâm buông rơi Diêu Sơn thảo. Nếu muốn, Phùng Ngạn hoàn toàn có thể chặt đứt cánh tay của Vũ Lâm.
Bốn người sau đó liền đáp xuống đất, tuy vậy hộp gỗ vẫn lơ lửng trên không. Vũ Lâm và ba địch thủ định thần, ai nấy đều muốn đoạt được hộp gỗ thế nên đây là cơ hội tốt nhất. Thân ảnh bốn người bốn hướng đều nhún mình nhảy lên, hướng tới hộp gỗ mà xuất thủ.
Vũ Lâm chợt nhếch mép cười nhạt, quả thật ba người kia là lũ ngốc. Bọn họ có thể chia nhau mà đối phó với hắn, người khống chế, kẻ đoạt bảo thì tất Vũ Lâm không còn cơ hội. Đằng này, ai ai cũng chỉ nhăm nhe hộp gỗ. Muốn so về thân pháp ư? Kẻ nào sánh được với Vũ Lâm? Người nhanh nhất là Phùng Ngạn cũng thua hắn một cái đầu. Vũ Lâm mừng thầm, tay hắn đã chạm đến hộp gỗ, Diêu Sơn sắp sửa về tay.
Ngay đó, Vũ Lâm tung ra vũ khí, kẻ gần nhất sẽ bị tấn công trước nhất. Hắn đưa dao nhắm thẳng cổ họng Phùng Ngạn mà đánh.
“Kẻ nào dám cản đường, chỉ có chết!”
Lời này nói ra không phải chuyện chơi. Phùng Ngạn hoảng hồn không dám tấn công. Hắn bị một dao của Vũ Lâm chém mạnh vào tay túa máu.
Vũ Lâm tay sắp chạm vật, ai ngờ…
Vẫn có một kẻ sánh được với Vũ Lâm! Ngay sát khoảnh khắc ấy, một biến cố đã xuất hiện.
Nhanh! Quả thực quá nhanh. Một thân ảnh lao vút tới, trong nháy mắt đã phi thân vào giữa bốn người, một tay đánh bật cả bốn, tay kia khống chế hộp gỗ. Làm sao có người nhanh như vậy được?
Tất là có! Đằng Long hai mắt hơi động, người phi thân không ai khác ngoài Lý Kiệt. Đằng Long thấy hắn xuất thủ quá nhanh thì thầm kinh hãi. Lý Kiệt mới thực sự là cao thủ!
“Ngươi… muốn làm gì?”
Vũ Lâm trong chốc lát để vụt tiên cơ liền cau mày nhưng không dám vọng động. Hộp gỗ trong tay Lý Kiệt quả thực khó lòng đoạt lấy. Vũ Lâm chỉ còn biết trông chờ vào quyết định của chính ông ta.
“Trưởng lão!”
Lý Kiệt quay sang hai tay dâng lên hộp gỗ cho Phụng Dương. Điều này khiến cho ai ai cũng đều bất ngờ, đặc biệt là Vũ Lâm.
“Ngươi… Lý Kiệt! Đừng quên ngươi thuộc Ngưu gia!”
Ngưu gia? Thảo nào việc Lý Kiệt trao Diêu Sơn thảo cho Phụng Dương lại khiến Vũ Lâm ngạc nhiên đến thế. Đến đây, ai nấy đều biết Ngưu Quảng cũng muốn đoạt lấy bảo vật.
Tuy vậy đó là chuyện nội bộ của Tiên tộc. Đang ở trên đất người Man, những người ở đây đều là người của Tiên tộc. Không phải tư cách người của Ngưu gia hay người của Hùng Vũ. Vì lẽ đó mà Lý Kiệt trao lại hộp gỗ cho Phụng Dương. Và còn vì…
“Không! Chiếc hộp trống không!”
Tiếng Mỹ An thốt lên, Phụng Dương vừa mở chiếc hộp thì thấy nó đã trống rỗng. Hỏng rồi! Tất cả đều đã bị lừa, tất cả chỉ là một cái bẫy. Ý nghĩ vừa dứt, mọi người đều cảm nhận được sự rung chuyển. Mặt đất, vách đá, tất thảy như muốn đổ sụp xuống. Một vài hòn đá nhỏ đã lác đác rơi, Hổ Nha sắp sập. Bảy người đều vội vã nhằm cửa hang mà chạy.
…
Trời đang trong sao lại đột nhiên trở nên u ám? Mã Quang đứng ngoài cửa động cảm thấy lo lắng bất thường. Và chợt, hắn cũng thấy trời đất rung chuyển. Hổ Nha đã xảy ra chuyện gì rồi? Lá cây bị hút vào trong khe núi, bụi cát mù mịt. Những tiếng “uỳnh, uỳnh” rung chuyển vang lên từng đợt, từng hồi. Không! Nó giống như là… như là…
“Tên khốn kiếp! Ngươi dám lừa bọn ta?”
Người chưa tới mà tiếng đã tới, Mã Quang khẳng định tiếng nói vừa rồi là mắng chính bản thân hắn.
“Đích thị là hắn dở trò rồi!”
Quả nhiên, sau Mỹ An tới lượt Chử Minh chỉ tay về phía Mã Quang mà nói. Tất cả đều thoát ra khỏi Hổ Nha an toàn. Cũng thật kì lạ, mấy người ra khỏi thì địa chấn cũng dứt.
“Các vị, tình hình thế nào?” Mã Quang chắp tay rồi hỏi.
“Ngươi còn giả bộ, chính ngươi lừa bọn ta đến đây rồi ám hại bọn ta!”
Mỹ An mặt đanh lại, mọi người đều nghĩ kẻ bày ra kế Hổ Nha động chính là Mã Quang. Hắn muốn dụ người Tiên tộc vào trong rồi nhân thế mà chôn sống tất cả.
Kẻ bày trò lại còn ở trước Hổ Nha chờ đợi làm gì kia chứ?
“Không được lỗ mãng!” Phụng Dương nhỏ nhẹ nói, nàng tiến lại đưa hộp gỗ ra trước.
“Trong động căn bản không có Diêu Sơn thảo?” Mã Quang hỏi lại.
“Không có!”
Mã Quang lúc này vô cùng ngạc nhiên, không phải vì Diêu Sơn đã mất mà là…
“Các vị đã lấy được hộp gỗ. Vậy… đã đánh bại Thần Hổ sao?”
“Thần Hổ? Ha ha! Chẳng qua chỉ là một con mèo mà thôi!”
Vũ Lâm cười lớn tỏ vẻ khinh thường. Mã Quang không vì câu nói ấy mà tức giận. Hắn chỉ không hiểu, rốt cuộc Hổ Nha có Thần Hổ hay không? Diêu Sơn thảo đã đi đâu mất?
Trong lúc Mã Quang còn đắn đo thì mặt đất lại rung chuyển. Là địa chấn từng hồi, như là… bước chân từng hồi vậy!
“Ta đã cảnh báo các ngươi! Kẻ nào muốn lấy Diêu Sơn đều phải chết!”
Âm thanh quỷ dị vang lên giữa không gian. Kẻ nào đang nói? Đằng Long đáng lý phải hỏi vật gì đang nói.
Mọi người thất kinh, toàn thân túa mồ hôi lạnh! Rốt cuộc đó là thứ gì?
Một con mắt! Con mắt đen cực lớn đang nhìn về phía khe núi. Con mắt to bằng cái bát uống rượu đang nhìn Đằng Long.
Lông vàng, vằn đen! Nhưng sao con mắt lại to đến thế kia chứ? Trừ phi…
“Nó là gì vậy?” Mỹ An hỏi nhưng không nhận được câu trả lời.
Con mắt to đến thế trừ phi… thân hình của “nó” phải thật lớn. Phải thật khổng lồ!
Toán người đã khiếp hãi nay chân tay còn run lẩy bẩy. Con mắt lùi về phía sau, khuất vào vách núi, trên đường đi của “nó” chính là để lộ một chiếc răng nanh, răng nanh nhọn hoắt. Một sợi dây vắt vẻo qua khe núi! Lông trắng vàng xem kẽ vằn đen, chính là “nó”. Sợi dây ấy chính là đuôi hổ!
Thế gian lắm sự đa đoan! Thần Hổ cũng không ngoại lệ!
Đây mới chính là Thần Hổ! Mình hổ to như quả núi!
Mã Quang rốt cuộc đã được nhìn thấy hổ thần. Hắn bất giác mà thốt lên một câu:
“Đứng trước Hổ Nha! Diện kiến hổ nha!” [1]
Bọn người Tiên tộc lúc này ra sao? Oai linh núi rừng, hạo khí Man tộc đã khiến bọn chúng kinh hồn bạt vía. Tất cả như chết đứng, tất cả hồn siêu phách lạc trước hổ uy!
[1] Đứng trước Hổ Nha động, chứng kiến răng hổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!