Phong Kiếm
Tọa kị thần thú
Chương 28. Tọa kị thần thú
Bộ pháp chính là cách thức di chuyển của mỗi người. Đối với nhất đẳng cao thủ thì bộ pháp còn là vũ khí chiến đấu lợi hại. Người tu luyện bộ pháp thường có những bước đi tài tình giúp bản thân có được vị trí thuận lợi trong giao chiến. Vừa che giấu bản thân, vừa tấn công đối thủ dễ dàng.
Như vậy, với bộ pháp mà nói, đôi chân là vô cùng quan trọng.
…
Chớp mắt đã phi thân tới, Lư Trường dịch chuyển tức thời chín bước liên tiếp, hắn đã rút ngắn khoảng cách của mình đến mục tiêu là Hùng Vũ. Nhưng Hùng Vũ cũng chẳng kém, luồng khí xanh bao bọc hai chân, Hùng Vũ nghiêng người né tránh một trảo của Lư Trường, kế đó ông ta khẽ đạp chân xuống đất. Hùng Vũ nhảy lên cao một đoạn nhưng đây lại là điều Lư Trường tính toán từ trước. Kì Hồ Dị Ngoặc mọc lên từ mặt đất nhằm hai chân Hùng Vũ bắt lấy. Lư Trường chắc mẩm thành công.
Hùng Vũ đã khác trước, ông tiếp tục lấy chân đạp lên Kì Hồ Dị Ngoặc, thuật của Lư Trường vô tình lại giúp Hùng Vũ di chuyển nhanh hơn. Ông nhảy người sang trái, cả thân hình vẫn lơ lửng trên không, vị trí mà Hùng Vũ nhắm tới đã có Kì Hồ Dị Ngoặc đợi sẵn. Không một chút chần chừ, Hùng Vũ dùng Long kiếm đánh tan cành cây rồi lộn người một vòng trên không. Phía trước tiếp tục có vật cản, lúc này dư lực không còn, Hùng Vũ buộc lòng phải đáp xuống đất.
“Bịch, bịch”, chân vừa chạm đất, Hùng Vũ lập tức vận kình bay người ngược lại. Lư Trường khẽ nhếch mép cười khẩy. Hắn nhún người, khoảng cách chín bước vượt qua dễ dàng, Lư Trường vung luân nhắm đến cổ họng Hùng Vũ. Muốn tiêu diệt đối phương phải nhanh hơn mới được. Lư Trường cũng dùng chính cách của Hùng Vũ, hắn dùng Kì Hồ Dị Ngoặc làm điểm tựa tạo thêm lực đẩy cho bản thân.
Nhanh thật! Hùng Vũ thầm nghĩ, nhưng như thế chưa đủ làm khó được ông. Lợi dụng việc Lư Trường đang bay về trước, Hùng Vũ tay phải tung ra Liên Hoa Trảm, chiêu thức đánh vào chính giữa Ảo Ảnh Ma Luân. Lư Trường cứ ngỡ Hùng Vũ muốn phản công, nhưng tuyệt nhiên không phải là vậy. Đó chỉ đơn thuần là lấy phản lực từ chính Lư Trường. Hùng Vũ đánh một kiếm, phản lực từ Ma Luân giúp Hùng Vũ lập tức bay người trở lại phía sau.
Bộ pháp tuyệt diệu!
Hùng Vũ gần rơi xuống đất, Nhân kiếm liền cắm xuống, nhằm hạt giống của Kì Hồ Dị Ngoặc mà đánh. Hạt giống mất, Kì Hồ Dị Ngoặc cũng không cách nào thi triển được nữa.
“Keng, keng, keng”, cứ thế, mọi người bên ngoài chỉ nghe thấy âm thanh của hai thần binh va vào nhau. Bụi cát mù mịt, cành gỗ bay tứ tung. Thân ảnh hai người Hùng Vũ và Lư Trường thoắt ẩn thoắt hiện. Trong khắp thủy bích đâu đâu cũng thấy hình bóng của họ. Không chỉ có hai thân ảnh mà là hàng chục, hàng trăm thân ảnh. Không phải là phân thân mà vì bộ pháp quá nhanh, mắt người tầm thường không thể theo kịp, bóng này chưa tan, hình khác đã xuất hiện.
Chúng nhân hai tộc được phen hoa mắt chóng mặt.
“Thiểm Linh kết hợp với Kì Hồ Dị Ngoặc! Rất lợi hại!” Mã Quang nói với Đàm Vân Thắng khiến hắn tò mò.
“Hả! Thiểm Linh là cái gì?”
“Chính là bộ pháp dịch chuyển chín bước!”
“Ồ! Nhưng vẫn không theo được Hùng Vũ?” Đàm Vân Thắng buông lời bâng quơ.
“Không phải là không đuổi được mà vì bộ pháp tương đương, không ai chiếm được lợi thế, không ai nhanh hơn ai.”
“Thì ra là vậy!”
“Bộ pháp của Hùng Vũ là Thuấn Bộ. Những bước đi uyển chuyển chỉ trong nháy mắt, điều ấy giúp ông ta tăng thêm bảy thành tốc độ di chuyển.”
“Gần gấp đôi cơ à? Lợi hại! Lợi hại!”
“Một người tăng tốc độ di chuyển, một người giảm khoảng cách di chuyển, mày nói xem ai sẽ dành phần thắng?”
“Tao á? Làm sao mà biết được? Làm sao mà biết? He he!”
Đàm Vân Thắng gãi đầu, gương mặt nhăn nhó.
…
Hai cao thủ Lư Trường và Hùng Vũ đã so trảo pháp, kiếm pháp. Đã so kì chiêu, rồi lại so bộ pháp, ấy vậy mà họ vẫn bất phân thắng bại. Quả đúng là đối thủ truyền kiếp của nhau! Trận đấu kinh thiên động địa!
Lư Trường có Kì Hồ Dị Ngoặc kiểm soát hoàn toàn không gian trong thủy bích, lại có Thiểm Linh dịch chuyển chín bước. Đây là kì chiêu kết hợp những tưởng giúp hắn đắc thắng. Thế nhưng Hùng Vũ cũng chẳng kém cạnh. Thuấn Bộ giúp ông tăng tốc độ di chuyển của mình. Chỉ có cách này mới chống lại được khả năng kiểm soát không gian của Lư Trường.
Thật là trùng hợp! Hai cao thủ sinh ra là để trở thành đối thủ truyền kiếp, bộ pháp của họ nghĩ ra cũng dùng để khắc chế lẫn nhau.
Hùng Vũ và Lư Trường cứ thế giao đấu được chừng một khắc [1]. Lúc này toàn bộ Kì Hồ Dị Ngoặc đều bị phá giải. Cuối cùng thì…
“Hộc, hộc”, Hùng Vũ vừa đáp xuống đất liền thở dốc, có lẽ ông đã thấm mệt. Chân khí bao bọc hai chân cũng tan biến, Thuấn Bộ lập tức giải khai. Giao đấu liên tục như vậy cao thủ nào rồi cũng đến lúc sức cùng lực kiệt. Hùng Vũ chống kiếm thở sâu như vậy e rằng sức lực và chân khí đều tới hạn mất rồi!
Còn đối thủ của Hùng Vũ thì sao?
“Chịu chết đi!”
Lư Trường phía sau thét lớn. Hắn đang dùng Thiểm Linh dịch chuyển đến, hắn… vẫn tràn trề sinh lực. Một luân một trảo song kích, Hùng Vũ đã kiệt sức nếu không né được chiêu này, tất bại!
Lư Trường cử luân đánh vào sau gáy Hùng Vũ, còn Tâm Nguyệt Hổ Trảo nhằm vào thắt lưng của ông mà đánh. Lư Trường hai mắt căng ra, thân ảnh lao vun vút trong không trung. Gió lạnh cũng theo thế mà nổi lên.
“Cha!”
“Tộc trưởng!”
Mỹ An hét lên, Lý Kiệt cũng thấy tình thế vô cùng bất lợi.
“Hộc”, Hùng Vũ vẫn cắm Long kiếm xuống đất mà thở dốc. Ông ta sắp vong mạng rồi ư?
Gió thốc mạnh sau gáy, Hùng Vũ bất chợt biến sắc. Là sắc thái của sự điềm tĩnh kì lạ. “Phốc”, Hùng Vũ hai chân đạp vào Long kiếm, thân hình ngả về phía sau, ngả sát mặt đất. Vừa hay tránh được cả luân cả trảo của Lư Trường. Dư lực vẫn còn, Hùng Vũ chuyển người về sau một đoạn. Giờ thì… ai mới là kẻ tấn công từ phía sau?
Lư Trường bị lỡ đà, Hùng Vũ với bộ pháp kì ảo đã chiếm vị trí thuận lợi. Ông đạp chân xuống đất để nhảy lên cao. Lúc này cả phần lưng của Lư Trường đều lộ ra trước mắt, không có cách nào phòng thủ.
“Toái Khiên!”
Tay phải niệm ấn rồi tụ khí, một chiêu đánh ra trúng người Lư Trường. Hắn lập tức cảm thấy khí huyết ứ đọng, cơ thể suy nhược.
“Khốn kiếp!”
“Hùng Vũ giả vờ kiệt sức để dụ ta vào bẫy? Hắn nói tên hai thuật Ngạo Vũ và Thuấn Bộ nhưng chỉ dùng Thuấn Bộ, không phải là để dành Ngạo Vũ đến thời điểm cuối cùng đấy chứ?”
Lư Trường cuối cùng đã nhìn ra kì chiêu của đối phương nhưng quá muộn rồi, Hùng Vũ đánh vào điểm mù của hắn, không thể phản công trở lại.
“Ngạo… Vũ!”
Ngạo Vũ chính là… đặc trưng của kĩ năng Tiên tộc. Thuật tăng sát thương cơ bản, cấp ba!
Hùng Vũ ở trên không vung Nhân kiếm lên, luồng chân khí được trích xuất ra ngoài, một màu vàng óng bao bọc thanh kiếm.
“Bịch”, Lư Trường phải quỵ gối xuống đất. Tay phải của hắn cũng buông luân, không thể cầm nắm, là bởi vai phải của Lư Trường bị Nhân kiếm chém xuống, chém ngập thanh kiếm vào trong da thịt của hắn.
Hắc, hắc! Lư Trường thở dốc.
“Không ngờ… nhà ngươi vẫn còn một chước này?”
Huyết dịch trong miệng trào ra, Lư Trường không nói thành lời. Hắn đã quá tự tin, tự tin đến mức hại thân. Bởi nghĩ Hùng Vũ kiệt sức mà mắc lừa ông ta. Thương thế lần này của Lư Trường là không hề nhẹ.
Binh bất yếm trá! Muốn đắc thắng phải gian trá! Đạo lí này Hùng Vũ đã vận dụng tài tình.
“Hay lắm cha ơi! Người không sao chứ?”
Mỹ An khẽ thở phào, trong chốc lát chuyển bại thành thắng chỉ có Hùng Vũ cha cô mới làm dược điều kì diệu đến thế.
“Yên tâm, ta nhất định không thua đâu?”
Hùng Vũ quay về phía Mỹ An nói. Người Tiên tộc lúc này cũng vui mừng khôn xiết. Lý Kiệt thấy kì chiêu của Hùng Vũ thì thẹn không bằng, đám hậu sinh như Đằng Long, Phùng Ngạn hay Hà Phương thì ao ước, không biết đến bao giờ mình mới đạt được đẳng cấp như thế. Trận chiến này đã giúp tất cả bọn chúng mở rộng tầm mắt.
Trận chiến có vẻ đã đi đến hồi kết? Một kẻ dã tâm hùng bá thiên hạ như Lư Trường đâu thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy?
“Vậy ngươi có nghĩ ta vẫn còn chước này?”
Lư Trường hắn quả nhiên vẫn còn sức lực. Tay phải bị thương thì tay trái vẫn dùng được. Hắn đưa tay trái lên miệng lẩm bẩm. Chắc chắn là niệm ấn, nhưng rốt cuộc là chiêu gì?
Ma Luân không cầm trong tay, hiển nhiên Suy Thần Bá Truy không thể dùng. Tâm Nguyệt Hổ Trảo hay Trấn Yêu Hống quá đỗi tầm thường, khó mà phản công thắng lợi. Vậy thì…
Kì chiêu!
“Tuyệt Cốc U Báo!”
Bốn chữ thốt lên dõng dạc khiến ai ai cũng phải hoảng sợ.
“Thuần Lang!”
Mã Quang nói với người bên cạnh nhưng hắn chỉ hừ một tiếng. Thuần Lang cũng đưa tay lên miệng niệm ấn như thể muốn bắt kịp Lư Trường. Ở góc thủy bích một kẽ hở nhỏ đã được tạo ra.
Không phải Thuần Lang muốn tham chiến đấy chứ? Lẽ nào hắn dám phá hỏng trận quyết đấu của Lư Trường?
“Đến rồi!”
Mã Quang giương mắt nhìn về phía xa, hắn thấy một đạo kinh phong đang di chuyển mạnh mẽ.
“Đến? Cái… cái gì đến?”
Đàm Vân Thằng ngơ ngác hỏi Mã Quang, đối phương chỉ thốt lên câu ngắn gọn trả lời.
“Tọa kị thần thú!”
“Phập”, âm thanh mang lại đau nhói cho Hùng Vũ. Ông ta cảm thấy đùi trái như có dao đâm đến tận xương tủy. Con dao sắc lẹm ấy chính là răng nanh của Tuyệt Cốc U Báo. Lạnh buốt!
Thần thú không biết từ đâu xuất hiện, chỉ biết miệng nó đang ngậm chặt một chân của Hùng Vũ, một cú cắn này đau đớn vô cùng, một chước này, hung bạo vô cùng.
Binh bất yếm trá!
Tuyệt Cốc U Báo giống hệt cái tên của nó, u minh lạnh lẽo, được Lư Trường triệu hồi để làm vũ khí tấn công. Thêm một bảo vật của Lư Trường xuất hiện, là thú cưỡi của hắn. U Báo là thần thú của Man tộc, lông bạc, bốn chân có bao chân bằng vàng sáng loáng. Mắt báo to tròn, đen nhánh, răng nanh trắng muốt, tất cả toát lên một vẻ dũng mãnh hung bạo. Nó là thần thú và cũng là ác thú, thần phục một con thú khác. Lư Trường!
“Ta còn thêm một chước này nữa! Nhận lấy đi!”
Lư Trường tuy đã trọng thương nhưng chiến ý sục sôi. Hắn bất chợt vươn người nắm lấy Long kiếm, phi kiếm một đạo thẳng đến Hùng Vũ.
“A…”
Hùng Vũ nhăn mặt hét lên một tiếng, Long kiếm lúc này đã cắm vào đùi phải của ông. Kiếm đâm qua xương, lạnh buốt!
Lư Trường kế đó lấy chân đạp mạnh vào ngực Hùng Vũ khiến đối phương bay xa một đoạn.
“Gừ!”, Tuyệt Cốc U Báo gầm lên, trong miệng chảy ra một vài giọt máu đỏ, là máu của Hùng Vũ. Thần thú tiến lại gần Lư Trường, cựa cựa đầu nó vào ngực của hắn, ngoan ngoãn. Một con thú nuôi ngoan ngoãn, Lư Trường cũng xoa đầu nó âu yếm.
“Bảo bối! Giỏi lắm!”
Lư Trường nói rồi vòng tay ra sau vai rút một mạch Nhân kiếm ra khỏi. Không thốt lên nửa câu đau đớn, hắn phóng Nhân kiếm về phía Hùng Vũ, trả nó lại cho chủ nhân. Kế đó Lư Trường nhảy phỗng lên lưng báo mà ngồi. Hắn vung Ảo Ảnh Ma Luân, U Báo thấy vậy cũng nhảy chồm lên cao. Một tiếng gầm phát ra, người báo cùng gầm. Dũng mãnh vô song là đây! Thiên uy vô lượng là đây! Man tộc chủ tử là đây!
…
Lư Trường dùng hai chước U Báo và Long kiếm phản công đắc thắng. Nhưng chước Long kiếm lại khiến người ta suy nghĩ.
“Không hay rồi!” Phụng Dương thảng thốt.
“Trưởng lão! Không biết là có việc gì?”
Lý Kiệt vẫn giữ tôn ti trật tự, hắn lễ độ hỏi Phụng Dương. Điều này làm cho Ngưu Quảng cảm thấy khó chịu.
“Lư Trường chủ ý làm hai chân tộc trưởng bị thương!”
Phụng Dương trả lời Lý Kiệt.
“Ý trưởng lão là…”
“Chính là Lư Trường không thắng nổi Thuấn Bộ, hắn làm vậy để Hùng Vũ đại nhân không dùng bộ pháp được nữa. Từ đây, Lư Trường nhất định chiếm thế thượng phong.”
“Hắn quả là gian xảo!”
Phụng Dương đã nhìn ra điểm khúc mắc hay chưa? Nàng nhìn ra Lư Trường muốn hủy đi Thuấn Bộ. Nhưng sao nàng không đặt câu hỏi, với một chước Long kiếm, Lư Trường hoàn toàn có thể kết liễu Hùng Vũ. Tại sao Lư Trường không giết Hùng Vũ? Nàng không nhìn thấu là do tu vi chưa đạt mà thôi.
Lại nói Mỹ An ở gần thủy bích thấy cha mình bị trọng thương thì liền nổi giận.
“Lư Trường, ngươi dám đánh lén, ngươi có còn liêm sỉ nữa hay không?”
“Ha ha!”
Nghe câu nói của đứa trẻ ranh con nít mà Lư Trường bật cười. Hắn hừ lạnh rồi lên tiếng đáp:
“Đánh lén cũng được, miễn thắng là được.”
“Ngươi… đường đường tộc trưởng một tộc lại đi làm trò hủ bại đó! Thật không biết xấu hổ.”
“Hủ bại cũng được, miễn thắng là được. Ngươi có biết tại sao không?”
“Làm việc xấu xa rồi còn biện minh?”
Mỹ An lúc này vô cùng tức tối, nếu có thể phá giải Thủy Bích, cô nhất định xông vào đánh với Lư Trường một trận.
Thấy bộ dạng này của Mỹ An, Lư Trường càng ngày càng đắc chí:
“Ha ha ha! Thắng thì có được tất cả! Thua chỉ còn một đống xương khô mà thôi. Liêm sỉ hay không liêm sỉ là do người còn sống phán xét, ngươi có hiểu không? Trẻ con ngu ngốc! Mau ngoan ngoãn về lo hậu sự cho cha ngươi đi!”
Nói xong lại cười, điệu cười khinh miệt làm sao!
…
Lúc này, Mã Quang ở trên cao quan sát, hắn thấy Lư Trường chiếm lại ưu thế thì cau mày. Trái ngược hoàn toàn với quân sĩ Man tộc, trái ngược với Ngưu Quảng đang mở cờ trong bụng.
Cơn đau nhói ở ngực khiến Mã Quang nhớ lại Khuê Mãnh Lang Trảo. Khi đó…
Mã Quang chỉ còn mơ màng biết được hắn bị kẻ nào vác đi. Một đoạn đường khá xa!
“Thân là người Man lại đi kết giao với bọn Tiên tộc. Mã Quang! Ngươi chán sống rồi!”
Lư Trường một tay bóp chặt cổ họng Mã Quang ngay khi Thuần Lang đem hắn trở về.
“Nói! Rốt cuộc ngươi mưu tính điều gì? Muốn làm phản?”
Mắt báo của Lư Trường nhìn chằm chằm khiến Mã Quang kinh hãi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mã Quang, Thuần Lang chính là thuộc hạ của Lư Trường. Là vị trưởng lão còn lại của Man tộc, là cái bóng ẩn sau lưng hắn. Mã Quang hai môi khẽ mấp máy.
“Thuộc… hạ… là đi tìm… đáp án… đáp án… cho ngài!”
“Ngươi còn dám xàm ngôn?”
Hổ trảo ngày một xiết chặt hơn, khuôn mặt Mã Quang đã ửng đỏ vì bị nghẽn mạch khí tức.
“Là… là… đáp án!”
Mã Quang trả lời trước sau như một, hắn đã khiến Lư Trường bớt hoài nghi. Ông ta buông tay rồi quắc mắt ra lệnh cho Thuần Lang lui xuống. Trong trướng chỉ còn lại hai người Lư Trường và Mã Quang.
“Nói ta nghe… đáp án này liệu có cứu được mạng nhỏ của ngươi hay không?”
Lư Trường ngồi trên ghế và chỉ tay hỏi Mã Quang.
“Tộc trưởng! Ngài nhất định không được xuất quân tiến đánh Tiên tộc!”
Lư Trường quyết chí san bằng Tiên tộc, vậy mà Mã Quang lại ngăn cản hắn xuất quân?
“Đáp án sai rồi!”
Lư Trường xộc tới. Hắn lại túm lấy cổ họng Mã Quang mà nhấc bổng lên. Không một chút do dự, Lư Trường thật lòng muốn giết Mã Quang.
“Bởi vì… cửa thắng đã ít… hơn nữa… hơn nữa còn trùng trùng nguy cơ.”
Nghe vậy Lư Trường lại biến sắc, không biết nguy cơ Mã Quang nói đến ở đây là gì?
“Nói láo! Man tộc thiện chiến, lại thêm Ngưu…”
“Man tộc thiện chiến nhưng so với Tiên tộc vẫn là năm ăn, năm thua. Lại thêm Ngưu gia, cửa thắng của chúng ta nhỏ đi rất nhiều!”
“Vậy sao?”
“Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, ngài và Hùng Vũ nếu giao tranh, thực lực tương đương tất sẽ bất phân thắng bại. Trong thư Ngưu Quảng nói là thần phục chúng ta, cùng với Man tộc tiêu diệt Hùng Vũ, kì thực chỉ là dối trá mà thôi!”
“Ý ngươi… Ngưu Quảng chỉ là giả hàng?”
Ngưu Quảng, hắn đã thuần phục người Man rồi ư?
“Trong thư hắn nói cùng ngài tiêu diệt Hùng Vũ, sau đó ngài cho hắn nắm giữ một địa vị nhỏ, đời đời cung phụng Man tộc?”
“Đúng! Ngưu Quảng đúng là nói như vậy!”
“Địa vị nhỏ ư? Ngưu Quảng đang là trưởng lão của Tiên tộc, dưới một người trên vạn người, há lại đánh đổi để lấy một địa vị nhỏ trong lòng Man tộc?”
“Điểm này đúng là ta chưa nghĩ tới!”
Lư Trường buông tay để cho Mã Quang tự do, không còn bị hổ trảo kìm kẹp.
“Mã Quang! Ngươi nói tiếp đi!”
“Trên đời có ai muốn đi thụt lùi? Có chăng chỉ là lùi một bước tiến ba bước mà thôi! Thư hàng này của Ngưu Quảng vốn dĩ là kế tọa sơn quan hổ đấu.”
“Nói tiếp!”
“Mục đích gần nhất hắn nhắm tới là vị trí tộc trưởng của Tiên tộc. Ngài cùng Hùng Vũ quyết đấu, nếu ngài thắng, hiển nhiên Hùng Vũ khó sống, Ngưu Quảng tự nhiên sẽ được ngôi vị tộc trưởng!”
“Thế nếu ta bại thì sao?”
“Ngài bại, Ngưu Quảng lại càng đạt được mục đích. Hắn ở Tiên tộc luôn nắm giữ trọng trách phòng thủ phía tây, chính là cố ý đề phòng tộc ta đó. Nếu như ngài không còn Ngưu Quảng sợ gì mà không dẫn quân chiếm lấy Man tộc?”
“Tên khốn! Hắn dám?”
Lư Trường đập mạnh tay xuống ghế tức tối. Đúng là Mã Quang đã cảnh tỉnh hắn rồi!
“Nhưng điều Ngưu Quảng mong muốn nhất, không phải là ngài thắng hay Hùng Vũ thắng, mà là…”
“Là gì? Ngươi mau nói cho ta biết!”
“Hai bên hòa!”
“Hòa ư?”
“Đúng vậy, là hai bên hòa nhau, nhưng đại tổn nguyên khí. Thiên hạ hiện nay, nếu xét hai đại tộc thì chia làm ba thế lực chủ đạo. Một là Man tộc chúng ta, hai là Tiên tộc của Hùng Vũ, thứ ba chính là Ngưu gia do Ngưu Quảng đứng đầu. Hùng Vũ và Ngưu Quảng tuy cùng một tộc nhưng lại âm thầm đấu đá, tranh giành lẫn nhau. Ngài thử nghĩ xem, nếu Hùng Vũ trọng thương Ngưu Quảng chắc chắn sẽ nhân cơ hội mà tiêu diệt hắn. Lại nói, để làm Hùng Vũ trọng thương chỉ có Lư Trường ngài, đến lúc ấy, thương thế của ngài cũng chẳng hề nhẹ. Thử hỏi, sao hắn không thừa cơ mà tiêu diệt nốt cả Man tộc?”
“Khốn kiếp!”
Lư Trường đến đây thì nổi giận lôi đình. Hắn vung trảo đập nát chiếc bàn trước mặt.
“Suýt nữa thì mắc mưu, suýt nữa thì mắc mưu rồi! Tên khốn Ngưu Quảng, hắn không đơn giản, không đơn giản đâu!”
“Tộc trưởng minh giám, bất luận kết quả thế nào, Ngưu Quảng vẫn là kẻ có lợi nhất.”
“Thắng không được, bại không xong, hòa lại càng không. Mã Quang ngươi nói, nói xem ta phải làm thế nào?”
“Không được xuất quân!” Mã Quang nghiêm mặt nhắc nhở.
“Nhưng… ta đã ban lệnh xuống, không thể rút lại được.”
Quân lệnh như sơn, Lư Trường đã phát lệnh tấn công Tiên tộc, lúc này rút lại đã là quá muộn. Mã Quang buộc phải nghĩ ra cách khác.
“Một người như Ngưu Quảng đã có dã tâm như thế, thực lực tất không hề nhỏ. Mục tiêu tiếm vị của hắn quá đỗi rõ ràng, chỉ chờ các thế lực còn lại suy yếu mà thôi. Trước nhất là Hùng Vũ, sau là đến Lư Trường ngài.”
“Vậy đáp án là…”
Lư Trường chắp tay sau lưng, giọng hắn thâm trầm hẳn.
“Hai bên giao tranh! Không được tổn thất!” Mã Quang khẳng định chắc nịch.
“Làm sao để không tổn thất được kia chứ?”
“Ngài có thể cùng Hùng Vũ tỉ thí nhưng không cho quân sĩ hai bên tham chiến. Trận đấu chỉ có ngài và Hùng Vũ mà thôi!”
“Sau đó tìm cách kết thúc bằng việc bất phân thắng bại?” Lư Trường tỏ vẻ đắc ý.
“Tộc trưởng quả nhiên minh giám!”
Lư Trường liền đó ngồi bệt xuống tay chống cằm, hắn tấm tắc khen Mã Quang:
“Mưu kế hay, mưu kế rất hay! Có điều, ta muốn bổ sung thêm một chút, Mã Quang ngươi xem có được hay không?”
“Xin ngài chỉ giáo?”
“Trận đấu tất hòa, nhưng Hùng Vũ nhất định phải bị thương, ta cũng bị thương. Ngưu Quảng nhân đó tiếm ngôi đoạt vị, Tiên tộc đại loạn. Như thế ta có thể… san bằng Tiên tộc!”
Tương kế tựu kế, chắc hẳn Mã Quang cũng đã nghĩ đến chiêu này. Chẳng qua hắn không muốn hai tộc lại động binh đao mà thôi. Không ngờ Lư Trường cũng nghĩ tới, Mã Quang chợt thấy lạnh buốt trong lòng.
“Xin theo chủ ý của tộc trưởng đại nhân!”
“Được rồi! Ngươi hãy thay ta mà sắp xếp mọi việc. Cứ thả cho đoàn sứ giả trở về, đợi chúng đến nửa đường thì xua quân đuổi theo. Hùng Vũ không đến ứng cứu bọn chúng thì kế này của ta làm sao mà thành cho được? Vẫn phải đợi đối thủ truyền kiếp của ta. Hừ!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
[1] Một khắc = 15 phút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!