Phong Lưu Thánh Vương
Chương 120: Long Gia Thịnh Hội!
Hắn hỏi.
– Ta nghe lão sư của ta nói: Long Gia Thịnh Hội là tứ gia và thiên long học viện khởi xướng, dành cho Linh Hải Cảnh trở xuống. Tứ gia thì như thế nào thì ta không biết, còn học viện thì phải là đệ tử chân truyền mới cung cấp danh ngạch. Nhưng danh ngạch tuyệt đối không được vượt qua hai trăm người, nếu không trận pháp sẽ không ổn định, lập tức xoắn giết tất cả mọi người trong đó!
– Có ích lợi gì sao?
Lý Hàn quan tâm nhất vẫn là điểm này.
– Theo như lời lão sư của ta nói thì lúc trước có một gia tộc họ Long, phủ đệ của gia tộc này nằm ở phụ cận Thiên Long Thành nhưng gia tộc này ở trong quá khứ đã bị đại chiến phá huỷ, còn nguyên nhân thì lão sư ta không biết rõ.
– Nếu đại chiến xảy ra thì chẳng phải tông môn đó đã bị vơ vét hết rồi sao.
Lý Hàn hỏi.
– Đúng là đã từng bị vơ vét qua một lần, nhưng cũng chỉ là vội vàng mà làm, đem bảo vật bên ngoài toàn bộ lấy đi, cũng không có cẩn thận lục soát qua! Nên còn nhiều bảo vật còn lưu lại bên trong.
Hàn Vũ Liên
– Vậy tại sao không quay lại lục xoát.
Hắn hỏi tiếp.
– Long gia năm đó có trận pháp, chỉ là lần công kích kia phát động quá nhanh, trận pháp chưa kịp phát động! Nhưng gia chủ Long gia trước khi chết đã kịp phát động trận pháp, khiến cho cả nơi đó biến thành một tòa tuyệt địa sát cơ tứ phía, dù là Linh Địa Cảnh cũng có thể bị xóa đi sinh cơ!
Hàn Vũ Liên tiếp lời.
– Bất quá, vị gia chủ kia là ở thời khắc cuối cùng mới khởi động trận pháp, mà lúc trước trong đại chiến trận pháp cũng nhận lấy phá hư, bởi vậy mỗi cách ngàn năm, sẽ không sai biệt lắm có một tháng thời gian trận pháp suy yếu, có thể để cho Linh Hải Cảnh trở xuống tiến vào.
– Long Gia năm đó có Linh Địa Cảnh toạ trấn, cho nên trong đó tự nhiên có rất nhiều thứ tốt, tuy cái này qua năm ngàn năm xuống cũng không có còn lại bao nhiêu, nhưng tổng có thể tìm được một ít bảo vật bỏ sót!
Hàn Vũ Liên nói.
Đây quả thật là cơ hội tương đối tốt, xem ra lần tuyển chọn đệ tử lần này thì hắn phải tham gia rồi.
– Được rồi, ta đi tu luyện đây.
Nói rồi thì nàng đi ra một khoảng cách rồi bắt đầu tu luyện.
Lý Hàn thì chơi đùa với Ngọc Linh Nhi một lát rồi mới luyện hoá âm dương khí của Liệt Thiên Thử. Qua một hồi thì Lý Hàn mới luyện hoá sau, không hổ là của Linh Hải Cảnh, làm lốc xoáy âm dương của hắn nhảy từ Tụ Linh nhị trọng thiên sơ kỳ lên hậu kỳ. Rồi hắn huỷ thuật phân thân của mình, sau đó hắn kiểm tra những thông tin mà phân thân thu được.
Sau khi Lý Hàn lấy được Liệt Thiên Hoa rồi bỏ trốn thì các Linh Thiên Cảnh nhao nhao đuổi theo hắn còn những người khác thì còn cách ngậm vùi quay về mà thôi. Sau khi xem xong thì Lý Hàn bắt đầu tu luyện.
……………….
Tu luyên quên thời gian, đã bảy ngày trôi qua. Lúc này Lý Hàn quyết định sẽ quay trở về Thiên Long học viện nhưng Lý Hàn chưa kịp ra ngoài thì Lý Hàn bị Hàn Vũ Liên kêu lại.
– Ngươi cứ vậy mà ra ngoài, không sợ những Linh Thiên Cảnh đó mai phục sao?
– Vậy phải làm sao?
Lý Hàn hỏi.
– Ngươi đầu tiên hãy để ta ra ngoài trước, sau đó ngươi hãy thu nhỏ cái tháp này để ta mang đi. Như vậy thì an toàn hơn.
Hàn Vũ Liên nói.
– Không được, như vậy quá nguy hiểm. Nhỡ đâu có Linh Thiên Cảnh nào đó nổi điên, hễ cứ thấy ai mà ra tay thì làm sao?
Lý Hàn cự tuyệt ý của Hàn Vũ Liên.
– Nhưng nếu để ngươi ra còn nguy hiểm hơn, với lại ta làm vậy là để trả ơn cứu mạng của ngươi mà.
– Đúng đó Lý Hàn, chàng nghe Vũ Liên nói đi.
Mị Nương cũng góp ý. Mặc dù mấy ngày vừa qua thì hai nàng ở chung khá hoà thuận nhưng về an nguy tính mạng thì nàng đương nhiên sẽ lo nam nhân của mình hơn.
– Ta đã nói không là không.
Nói rồi hắn biết mất, xuất hiện ở bên ngoài hang đá. Lý Hàn cứ để mặt như vậy mà đi. Trên đường ra thì hắn thấy một xác chết, sau khi xem thử thì hắn thấy người này bị một chiêu oanh chết. Lý Hàn không để trong lòng vì hắn nghĩ người này gặp kẻ thù nên vậy nhưng theo đường ra thì hắn thấy càng nhiều xác chết. Điều này làm hắn kỳ quái, hắn vừa đi vừa nghĩ vì lý do gì mà nhiều người chết như vậy.
Tuyệt đối không phải là do mâu thuẫn được vì bảo vật ở phía trước, những người này sẽ tạm thời để thù hận xuống, sau khi tìm được bảo vật rồi mới tính tiếp. Lý Hàn suy nghĩ một hồi thì hắn chỉ ra một khả năng, đó chính là những Linh Thiên Cảnh kia chạy ra, hể cứ thấy Tụ Linh Cảnh nào là ra tay oanh giết, mặc kệ người đó có phải là mục tiêu họ tìm hay không?
Lý Hàn cảm thấy khả năng này là cao nhất, nhưng nếu như vậy thì những người này thật là quá đáng. Bọn họ không hề có một lòng trách ẩn nào sao? Không thể không nói là Lý Hàn có hơi thiện lương, đối với những Linh Thiên Cảnh đó thì trong qua trình leo lên được độ cao này, bọn họ đã không biết đã giết bao nhiêu người cho nên những Tụ Linh Cảnh này trong mắt bọn họ chỉ là con sâu cái kiến, đừng nói là Tụ Linh Cảnh, cho dù là Linh Hải Cảnh thì trong mắt bọn họ cũng như vậy. Chỉ khi nào đạt đến độ cao như bọn họ thì họ mới xem người đó là người.
Khi sắp ra cửa hang thì Lý Hàn lên tinh thần, chuẩn bị vận dụng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ để bỏ chạy và dùng Huyết Tẩu thêm lần nữa. Nhưng Lý Hàn lo xa quá vì bên ngoài chẳng có ai cả. Hiển nhiên những người kia nghĩ hắn đã bỏ chạy xa rồi, không nghĩ Lý Hàn còn ở trong hang nên chẳng ai rảnh rổi ở đây canh chừng cả.
Lý Hàn sau khi xác định ở xung quanh không có ai liền nhanh chóng chạy về Thiên Long Thành. Về đến Thiên Long Thành, hắn đi đâu cũng nghe nói về việc hắn dám lấy Liệt Thiên Hoa trước mặt các Linh Thiên Cảnh. Nhưng nội dung câu chuyện thì lại cách sự thật đến mấy ngàn dặm, vốn là hắn chật vật bỏ chạy khi đạt được Liệt Thiện Hoa. Thế quái nào mà từ trong miệng mấy người này lại biến thành một mình hắn đại chiến với tất cả Linh Thiên Cảnh, sau khi đánh bại tất cả họ thì cầm lấy Liệt Thiên Hoa, ung dung bỏ đi chứ.
Lý Hàn cười khổ, đúng là miệng đời của thế gian mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!