Phong Lưu Thánh Vương
Chương 134: Tinh Huyết!
– Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Lý Hàn và mọi người nghĩ ngợi một lát thì Lý Hàn nói:
– Trước tiên phải tìm được những người còn sống sót của Lý gia trước rồi tính.
Mọi người cảm thấy có lý nhưng Lâm Vũ Yến lại nói:
– Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm hết bọn họ được, không nói là tất cả bọn họ có chạy hết vào Hoàng Tung Sơn Mạch hay không, cho dù là có thì Hoàng Tung sơn mạch lớn như vậy, muốn tìm được bọn họ sẽ vô cùng khó khăn.
Nghe Lâm Vũ Yến nói như vậy, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống vì tất cả đều biết được khó khăn của việc này. Nhưng Lý Hàn chỉ cười một tiếng rồi nói:
– Yên tâm, ta có cách có thể tìm được bọn họ.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì tất cả mọi người đều giương ánh mắt nhìn về phía Lý Hàn, Hàn Vũ Liên và Liễu Mị Nương thì đã đoán được cách của Lý Hàn nhưng các nàng không mở miệng, để cho Lý Hàn tự mình giải thích. Lý Hàn thấy mọi người đều nhìn mình thì hắn nói:
– Ở đây, có ai có vật gì liền quan đến đại bá Lý Chiến không?
Nghe Lý Hàn nói vậy thì tất cả mọi người đều lắc đầu, thấy vậy thì Lý Hàn khẽ nhíu mày. Hắn tính để tiểu Bạch dùng cách cũ nhưng ở đây không có đồ thì làm sao tiểu Bạch đánh hơi được. Nhưng bỗng nhiên hắn nhớ được đến một cách có trong ký ức mà hắn đã hấp thụ, cách này có tên là Tộc Huyết. Cách này chính là dùng máu của người có quan hệ huyết thống gần nhất với người mà hắn muốn tìm để có thể xác định vị trí của người đó.
Nhưng máu được dùng ở đây không phải là máu thường mà là tinh huyết, tinh huyết chính là sinh mệnh lực của người đó được sinh ra từ trong trái timnên nếu hắn lấy tinh huyết của người đó thì đồng nghĩa người đó lấy tuổi thọ của mình để đánh đổi. Lý Hàn nói cách này cho các nàng nghe, nghe xong thì tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Lý Văn Đồng. Hiển nhiên ở đây, người có huyết thống gần với Lý Chiến chính là nàng.
Lý Văn Đồng nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng không chút do dự mà gật đầu. Thấy Văn Đồng đồng ý thì hắn nói:
– Tốt, bây giờ ta cần một bản đồ Hoàng Tung Sơn Mạch và làm giúp ta một cái ngân châm.
Nghe Lý Hàn nói xong, các nàng nhanh chóng chuẩn bị những thứ mà hắn cần. Sau khi chuẩn bị xong thì hắn nhìn về phía Lý Văn Đồng, thấy hắn nhìn mình thì nàng nở nụ cười mà gật đầu. Thấy nàng gật đầu thì Lý Hàn hít sâu một hơi, rồi lấy ngân châm từ tay Tần Liên.
Thật ra có nhiều phương pháp nếu muốn lấy tinh huyết từ trong trái tim ra, cách đơn giản nhất chính là dùng lực đập vào tim Lý Văn Đồng để nàng phun máu ra ra nhưng nếu dùng cách này thì nàng không phải chỉ mất một phần tuổi thọ mà là nửa cái mạng. Sở dĩ hắn dùng ngân châm vì cách này là cách này nhẹ nhàng và ít gây đau đớn nhất.
Lý Văn Đồng ngồi song song với Lý Hàn, Lý Hàn hỏi nàng:
– Nàng đã chuẩn bị xong chưa?
– Ừm, chàng bắt đầu đi.
Lý Văn Đồng vừa dứt lời thì Lý Hàn liền động, ngân châm trong tay hắn chuẩn xác đâm vào trái tim nàng rồi hắn nhanh chóng rút ra. Theo Lý Hàn rút châm ra thì sắc mặt của Lý Văn Đồng nhanh chóng trở nên trắng bệch giống như bị bệnh lâu ngày vậy. Tần Liên ở bên cạnh thì nhanh chóng lấy thuốc cầm máu thoa lên chỗ vết thương của Lý Văn Đồng, còn Lý Hàn thì nhanh chóng dùng linh khí bao lấy phần máu tươi dính trên đầu châm, trong lòng thì đọc những câu chú ngữ.
Qua một lát sau, từ trong miệng Lý Hàn phun ra hai chữ ” Truy Tích ” rồi hắn để tay trên bản đồ của Hoàng Tung Sơn Mạch, một giọt máu đỏ như hồng ngọc từ trong tay Lý Hàn rơi xuống, lúc rơi xuống thì giọt máu này phân thành hai giọt máu riêng biệt rồi ở hai nơi khác nhau.
Mọi người thấy vậy thì bu lại nhìn xem bản đồ thì phát hiện một giọt thì đứng yên, một giọt thì liên tục di chuyển. Nhìn như vậy thì mọi người có thể đoán được rằng giọt máu đang không ngừng di chuyện kia chính là Lý Chiến. Khoảng cách giữa hai giọt máu thì khá xa nhưng có cái này thì mọi người thoáng yên tâm, bây giờ việc tìm Lý Chiến sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Sau khi có bản đồ tim kiếm xong thì tất cả mọi người trừ Lý Hàn thì đều vào trong Âm Dương Tháp vì nhiều ngườ thì sẽ di chuyển chậm vô cùng.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lý Hàn bắt đầu xuất phát, đi tìm Lý Chiến.
………………….
Tình cảnh của Lý Chiến lúc này không ổn chút nào. Mấy ngày nay, hắn đang bị người khác truy sát. Những người này từ bốn năm ngày trước thì phát hiện ra hắn rồi bắt đầu truy sát hắn khiến hắn phải chạy đông trốn tây, vì liên tục lẩn trốn như vậy khiến vết thương của hắn vốn chưa hồi phục, nay càng nặng thêm. Lúc này, hắn đang trốn trong một sơn động, toàn thân hắn có nhiều vết thương đang không ngừng chảy máu, bộ quần áo hắn mặc trên người lúc này bẩn thỉu như nhặt từ trong bãi rác ra vậy.
Hiển nhiên, những ngày qua, hắn sống không dễ dàng gì. Lý Chiến nhanh chóng lấy đan dược ra dùng nhưng lúc hắn vào túi trữ vật thì hắn nhíu mày vì hắn cảm thấy bên trong túi trống không, hiển nhiên hắn đã dùng hết những đan dược mà hắn có. Hắn lắc đầu, cười khổ, không ngờ có một ngày, hắn phải lâm vào tình trạng này. Lúc này, có một giọng nói từ bên ngoài vọng vào:
– Lý Chiến, ta biến ngươi đang trốn ở trong, mau ra đây nhận lấy cái chết.
Lý Chiến nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, vì kẻ phát ra giọng nói này chính là của những người truy sát hắn. Không biết vì lý do gì nhưng mặc kệ hắn có trốn cỡ nào đi chăng nữa thì bọn chúng cũng phát hiện ra hắn. Hắn cũng nghĩ là chúng đã rắc thứ gì đó lên người hắn để có thể truy tung hắn, nhưng mặc kệ hắn có làm cái gì đi chăng nữa thì vẫn không thể bỏ rơi bọn chúng được.
Hắn đứng dậy khập khiễng bước ra ngoài vì hắn biết trốn trong này cũng không ích lợi gì, lúc hắn bước ra bên ngoài thì xuất hiện trước mắt hắn là hai nam nhân bịt mặt. Thấy Lý Chiến xuất hiện cả hai tên không nói nhiều, lập tức lao lên tấn công Lý Chiến. Thấy bọn chúng tấn công thì Lý Chiến bỗng nhiên sắc mặt của hắn hiện lên vẻ điên cuồng. ” Bức đến đường cùng, con thỏ cũng sẽ cắn người” huống chi là người, nếu hôm nay hắn phải chết thì hắn cũng kéo theo một người chết chung cho nên tất cả các chiêu thức của hắn đều là liều mạng khiến cho đối phương khá chùng tay. Nhưng thân thể toàn thương tích này cộng thêm bên đối phương có đến hai người. ” Hai đánh một không chột cũng què” nên mặc dù đã cố gắng phản kháng nhưng Lý Chiến cuối cùng cũng bị bại trận.
Mặc dù bị bại trận nhưng hắn cũng đã khiến hai tên đó bị thương, trong đó có một tên bị chém từ vai xuống eo, nếu đường kiếm vào sâu hơn nữa thì tên đó mất mạng rồi. Sau khi đánh ngã Lý Chiến, tên đó lấy thuốc trị thương bôi lên vết thương, rồi sau đó thì sút một cước vào người Lý Chiến, tức miệng mắng:
– Mẹ kiếp, dám làm lão tử bị thương như vậy.
Nói rồi hắn dùng chân đạp lên đầu Lý Chiến, kinh thường nói:
– Gia chủ Lý gia chó má gì, không phải cũng bị ta đạp ở lòng bàn chân!
Vừa nói hắn còn cố ý lau bùn đất ở đáy giày lên mặt Lý Chiến, để Lý Chiến tức giận đến cả người run rẩy. Tên còn lại thấy vậy thì nói:
– Đừng đùa nữa, mau giết hắn đi, tránh đêm dài lắm mộng.
Tên kia nghe đồng bọn nói vậy liền nói:
– Không sao đâu, tên này chết là cái chắc, không ai có thể cứu hắn cả. Nhưng trước khi giết hắn thì ta muốn trêu chọc hắn một lát đã.
Tên đồng bọn nghe tên này nói vậy thì phản bác lại:
– Không được, mau tra tay đi, nhanh trừ tên này để về phục mệnh nữa.
Tên kia nghe vậy thì bĩu môi, nhìn xuống Lý Chiến nói:
– Xin lỗi nha, ta tính để ngươi sống thêm một lát nữa nhưng tên kia muốn ngươi chết ngay bây giờ nên…..ngươi chết đi.
Nói rồi hắn cầm thanh đao trong tay mình đâm xuống đầu Lý Chiến.
Lý Chiến thấy vậy liền nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đang đến gần. Nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy tiếng gió phụt qua và hắn nghe được một tiếng “Bành”. Hắn mở mắt ra nhìn thì thấy cái tên đang đạp đầu hắn đã bị đánh bay và người tới không ai khác chính là Lý Hàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!