Phong Lưu Thánh Vương - Chương 7: Âm dương hỗn độn quyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Phong Lưu Thánh Vương


Chương 7: Âm dương hỗn độn quyết


Không phải là người của thế giới này, sư phụ đến từ thế giới khác?

Lý Hàn hỏi Hoan Hỉ Thiên Đế với giọng điệu nghi hoặc.

– Đúng vậy.

Hoan Hỉ Thiên Đế đáp lại với giọng điệu chắc chắn.

– Không lẽ sư phụ là tiền bối xuyên việt?

Trong lòng Lý Hàn thầm thắc mắc nhưng không nói gì.

– Sư phụ là người của thế giới khác sao lại đến thế giới này?

Đây là điều mà Lý Hàn thắc mắc nãy giờ.

– Do sư phụ đại chiến với kẻ thù, mắc dù sư phụ đã tiêu diệt được chúng nhưng cũng bị trọng thương và bị kéo vào lỗ hổng không gian nên bị đưa tới thế giới này.

Hoan Hỉ Thiên Đế nhìn Lý Hàn nói.

– Vậy sư phụ chắc cũng biết là con không thức tỉnh được linh căn.

– Đương nhiên ta biết.

– Vậy thì tại sao sư phụ lại nhận con làm đệ tử?

Lý Hàn nhịn không được hỏi Hoan Hỉ Thiên Đế

Hoan Hỉ nghe Lý Hàn nói vậy thì cười to, sau khi cười lão mới rõ nguyên nhân.

– Bởi vì linh căn của con chính là âm dương linh thể

– Âm Dương linh thể, Sư phụ, ngài vừa nói vì con là Âm Dương linh thể nên ngài mới nhận con làm đệ tử, vậy âm dương linh thể là cái gì?

Lý Hàn hỏi.

– Đúng vậy, để ta nói cho con nghe về nguồn gốc của âm dương linh thể. Hỗn Nguyên sơ khai, khi đó chẳng có gì ngoài hỗn độn chi khí, trải qua hàng tỉ năm hỗn độn chi khí diễn sinh ra âm dương nhị khí và cũng từ âm dương nhị khí mới diễn sinh ra vạn vật như bây giờ. Âm dương linh thể là linh thể nương theo thiên địa sinh ra mang trong mình âm dương nhị khí, hơn nữa cần phải có công pháp đối ứng mới có thể sử dụng linh khí được. Vậy bây giờ con đã hiểu chưa?

Hoan Hỉ Thiên Đế nhìn Lý Hàn hỏi ngược lại.

– Vâng, con đã hiểu rồi.

– Vậy được rồi, bây giờ ta sẽ truyền cho con một bộ công công pháp, công pháp này tên là Âm Dương Hỗn Độn Quyết. Nhưng trước tiên, phải làm điều này đã.

Hoan Hỉ Thiên Đế nói xong liền kết những ấn ký huyền diệu, sau khi kết ấn xong rồi lão đặt hai ngón tay lên ngay trán lão sau đó lão kéo tay ra, lúc này trên tay lão có một thứ có hình dáng giống như một giọt nước nhưng nó màu đỏ, sau đó lão chưởng giọt nước này vào trong người của Lý Hàn. Ngay khi giọt nước tiến vào trong người Lý Hàn, hắn cảm giác được có một dòng năng lượng thô bạo di chuyển trong thân thể của hắn, dòng năng lượng này va chạm toàn thân, khiến có hắn có cảm giác như toàn thân mỗi tấc da thịt đều có con kiến đang ra sức cắn xé da thịt của hắn vậy, loại đau đớn thấu tận xương tuỷ này khiến cho Lý Hàn muốn chết đi nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng đến nỗi chảy máu để không kêu ra một tiếng nào. Trải qua nửa tiếng thì cơn đau này mới giảm dần, khi cơn đau kết thúc Lý Hàn mới biết rằng mình vẫn còn sống, hắn cứ tưởng rằng mình đã chết rồi.

Lúc này hắn nghe được có người đang ho, hắn mở mắt ra xem thì thấy Hoan Hỉ Thiên Đế đang ho ra máu. Hắn chạy ngay đến bên cạnh lão hỏi thăm:

– Sư phụ, người không sao chứ.

Mặc dù lúc nãy Hoan Hỉ Thiên Đế làm Lý Hàn phải trải qua một cơn đau thấu tận xương tuỷ nhưng hắn biết Hoan Hỉ làm vậy là vì muốn tốt cho hắn, chứ nếu lão muốn làm gì hắn thì đã làm từ sớm chứ đâu cần phải đợi đến lúc này. Hoan Hỉ không trả lời Lý Hàn mà vẫn tiếp tục ho ra từng bụng máu khiến cho Lý Hàn ở bên cạnh vừa gấp nhưng lại không làm được gì, hết khoảng mười phút thì lão mới hết ho, Hoan Hỉ rút cái khăn tay trên người mình lau máu trên miệng….

Toàn thân lão ướt đẫm mồ hôi, trước ngực bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt lão trắng như tờ giấy, bộ dạng như thế khiến người ta rất khó có thể tưởng tượng lão vẫn còn sống được. Chứng khiến bộ dáng như thế của Hoan Hỉ, Lý Hàn hoàn toàn im lặng, lúc này hắn không biết phải nói gì cho phải. Sau khi ho xong, lão kêu Lý Hàn ngồi xuống rồi lão mới nói với một giọng vô cùng suy yếu:

– Thứ lúc nãy truyền vào người con chính là tinh hoa tu luyện cả đời của sư phụ, nó đã biết đổi thân thể của con thành Âm Dương tiên nhiên linh thể, sau này khi con tu luyện sẽ không có bình cảnh nhưng vì con là âm dương linh thể nên âm dương phải cân bằng thì con mới được tiến tới cảnh giới tiếp theo, nếu không con sẽ mất mạng. Và vì thân thể con biến thành Âm Dương tiên nhiên linh thể nên thân thể con bây giờ vạn độc bất xâm.

Hoan Hỉ Thiên Đế nói xong liền đưa cho hắn một khối ngọc trắng trong suốt rồi nói tiếp:

– Chuyện sư phụ làm cho con chỉ có như vậy, con đường sau này thì con phải tự đi rồi. Nhớ kỹ, dù sau này gặp bất cứ nghịch cảnh nào thì chỉ cần con giữ cho mình một tâm trí khiên định, một trái tim cuờng giả thì có thể vượt qua bất cứ nghịch cảnh nào. Thôi, giờ con dùng máu của mình nhỏ lên phía trên ngọc giản lúc nãy ta đưa cho con. Đợi khi con luyện xong thì cuộc đời của con sau này. chính là nằm trong tay con rồi.

Lý Hàn nghe lời của Hoan Hỉ Thiên Đế liền cắn ngón trỏ của mình, một giọt máu tươi rơi xuống trên ngọc giản màu trắng.

– Xuy….

Ngay lập tức, phía trên ngọc giản phát một đạo sáng trói mắt chui vào mi tâm của Lý Hàn, hoá thành một luồng tin tức khổng lồ lưu lại trong óc hắn.

” Một âm một dương tạo nên đại đạo, thiếu âm thiếu dương đạo khuyết thiếu, thuần dương là Thanh Long, thuần âm là Bạch Hổ, tinh chưa đủ giúp người bổ vị, hình chưa đủ giúp người bổ khí. Tinh từ bên trong, khí sinh từ phía ngoài. Bổ âm tất dụng dương, bổ dương tất dụng âm, Âm Dương huyền khiếu, huyễn tẫn đan điền.

Thu khí về, chiếu theo thiên địa, chân đạp thiên không, tâm tựa năm tháng, như cỗ đại phong, thăng hợp khai mở, ra huyền nhập tẫn, thâm căn cố đế, vì thiên làm mưa mà phát sinh cơ….”

Từng đạo khẩu quyết liên tục xuất hiện trong đầu của Lý Hàn, dười sự chỉ dẫn của Hoan Hỉ Thiên Đế, nhanh chóng tự mình vận chuyển lại pháp quyết. Thời gian dần trôi qua, một tiếng ” Ầm ” phát ra từ trong cơ thể của Lý Hàn, đồng thời hắn cũng cảm nhận được linh khí trong thiên địa. Hắn biết đã trở thành linh giả nên hết sức vui mừng, sau khi vui mừng hắn tiếp tục tu luyện, sử dụng linh khí để luyện thể.

– Tốt rồi, dừng ở đây thôi.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Lý Hàn nghe thanh âm thanh của Hoan Hỉ Thiên Đế liền ngừng vận chuyển khẩu quyết. Hắn mở mắt ra nhìn sắc trời xung quanh, mới biết đã trôi qua một canh giờ. Mặc dù hắn biết Âm Dương Hỗn Độn Quyết sẽ có chỗ bất phàm nhưng hắn không ngờ công pháp này lại tuyệt diệu đến vậy, chỉ trong vòng một canh giờ mà hắn đã tiến vào được Luyện Bì Cảnh trung kỳ mà người khác thường phải mất đến một hoặc hai tháng mới tiến vào được. “Có lẽ công pháp này là công pháp thiên cấp trong truyền thuyết” Lý Hàn thầm nghĩ trong lòng.

– Bây giờ con đã trở thành linh giả thì ta sẽ nói cho con biết chỗ diệu dụng của Âm Dương Hỗn Độn quyết. Công pháp này có hai chỗ tốt, chỗ tốt đầu tiên chính là công pháp này giúp nó người sử dụng có thể hấp thụ âm dương nhị khí trong thiên địa, điều này sẽ giúp cho con có thực lực mạnh hơn người cùng cấp, nói một cách khác là trong cùng một cấp độ thì con là vô địch.

Lý Hàn hưng phấn, hỏi:

– Vậy chỗ tốt thứ hai của công pháp này là gì vậy, sư phụ?

– Con nói hay là ta nói?

Hoan Hỉ trừng mắt Lý Hàn, tiếp tục nói:

– Chỗ tốt thứ hai chính là công pháp này có thể giúp con hấp thụ âm dương nhị khí trong vạn vật để đột phá. Chỉ cần là sinh vật sống thì luôn tồn tại âm dương nhị khí và công pháp này sẽ giúp người luyện hấp thụ chúng, đặc biệt cảnh giới càng cao thì âm dương nhị khí càng nhiều.

Lý Hàn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước sự biến thái của công pháp này, ngạc nhiên đi qua thì hắn mới nặng nề hỏi:

– Sư phụ, không lẽ công pháp này là tà công?

– Cái gì là tà, cái gì là chính. Trên đời này, chỉ có lòng người mới phân chia chính tà chứ chẳng có công pháp nào phân chia chính tà cả. Nếu lòng con là chính thì công pháp này là chính, còn nếu lòng con mang tà tâm, bất cứ công pháp nào rời vào tay con đều sẽ trở thành tà công.

Hoan Hỉ Thiên Đế nói.

– Đúng vậy, trong thế giới này, công pháp đều dùng giết người, căn bản chăng phân chia chính tà. Chỉ cần mình không trái với lương tâm thì chẳng ai có thể nói công pháp này là tà công.

Nghe Lý Hàn nói như vậy, Hoan Hỉ Thiên Đế khẽ gật đầu, nhưng lão lập tức tiếp lời:

– Hơn nữa, công pháp này là một công pháp song tu.

– Công pháp song tu?

Lý Hàn nhìn Hoan Hỉ Thiên Đế hỏi.

– Đúng vậy, công pháp này là một công pháp song tu, khi con song tu cùng với nữ nhân của mình sẽ khiến cho cả hai nhanh chóng tiến cấp. Và khi con song tu với nữ nhân nào thì công pháp này sẽ giúp con có linh căn của người nữ nhân đó. Nói một cách dễ hiểu là nếu con song tu với người có Hoả linh căn thì con sẽ có Hoả linh căn.

– Ý của sư phụ là sau này con sẽ có chín linh căn?

Lý Hàn thắc mắc hỏi Hoan Hỉ Thiên Đế.

– Con nói sai rồi, không phải chín linh căn mà là mười một linh căn.

– Mười một linh căn, ngoài chín linh căn còn có linh căn khác sao, sư phu?

Lý Hàn kinh ngạc hỏi Hoan Hỉ Thiên Đế.

– Đúng vậy, ngoài chín linh căn Kim – Thuỷ – Mộc – Hoả – Thổ – Phong – Lôi – Quang – Ám ngoài ra còn có linh căn Không gian và linh căn Thời gian.

Hoan Hỉ Thiên Đế nói với giọng điệu chắc chắn làm cho Lý Hàn phải kinh ngạc trước sự bá đạo của công pháp này

– Nhưng con phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được tiết lộ bí mật của công pháp này hoặc dùng Âm Dương Hỗn Độn Quyết thôn phệ trước mặt người khác.

Hoan Hỉ Thiên Đế trầm giọng nói.

– Tại sao? Chẳng lẽ xử lý một kẻ đại gian ác cũng không được?

Lý Hàn khó hiểu

– Vậy con cứ thử xem. trừ phi con không sợ linh giả khắp thiên hạ đuổi giết con

Hoan Hỉ Thiên Đế liếc cặp mắt trắng dã nhìn Lý Hàn

Lý Hàn cười khổ, trong lòng hắn cũng biết, nếu để bí mật của công pháp này lộ ra thì những linh giả chẳng phân chính tà sẽ tìm mọi cách để chiếm lấy công pháp biến thái này, đồng thời cũng tiến hành đồ sát hắn. Sự tồn tại của công pháp này không thể nghi ngờ sẽ biến thành mình thành sự uy hiếp đối với tất cả linh giả của thế giới này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN