Phong Lưu Thánh Vương
Chương 82: Lũ lụt tràn vào long vương miếu!
Nhất thời, trong Thiên Vương Cốc không ít người đều biết được nơi này xuất hiện một gã Luyện Cốt sơ kỳ, một thân thực lực căn bản không thể tính theo lẽ thường, xuất thủ quyết đoán tàn nhẫn, nhanh lẹ không gì sánh được, thường thường bản thân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đã bị đánh bại.
Cũng vì thế, hiện tại rất nhiều người không dám tùy tiện đi dò xét gãLuyện Cốt sơ kỳ này, một khi đụng phải hắn, tất cả đều xuất thủ không hề bảo lưu, chỉ sợ hắn đột nhiên tung ra sát chiêu gì đó thì xong đời, khiến cho gã Luyện Cốt này khổ không thể tả.
Kỳ thực Lý Hàn cũng chưa tung hết sức, hắn vẫn còn bảo lưu thực lực, vì đại thể thực lực của đám người tham chiến này cũng không mạnh, tuy rằng có đa số là Luyện Huyết, nhưng lại không có nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Đa số những người này chỉ là có tu luyện và chiến đấu hảo hữu với nhau mà thôi, chưa bao giờ trải qua những trận chiến sinh tử nên căn bản không biết cách nào để khai phá toàn bộ tiềm lực của mình.
Những người còn ở lại trong Thiên Vương Cốc hiện tại, đại đa số đều là Luyện Huyết Cảnh, còn có một bộ phận là Luyện Mạch Cảnh, người có thể kiên trì đến bây giờ, nói thế nào cũng phải có bản lĩnh thực sự, Lý Hàn phải giành giật từng giây, dốc hết khả năng chiếm giữ thẻ bài bảo đồ càng nhiều càng tốt, bằng không bị cao thủ khác cướp đi là rất phiền phức.
Thời gian những ngày kế tiếp, Lý Hàn liên tục đuổi bắt như vậy, mỗi một ngày đều có thu hoạch, hơn nữa cũng y như dự đoán của hắn, những người còn lại đều tụ tập không ít thẻ bài, trên người bọn họ không chỉ có một phần của riêng mình, mà trong số đó đều là cướp đoạt từ tay người khác. Lý Hàn cướp lại của bọn họ, chẳng qua cũng là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Duy nhất khiến Lý Hàn cảm thấy tiếc nuối chính là không gặp được con cá lớn như Vương Thanh Thanh, trên thân những người này tối đa chỉ có ba bốn tấm thẻ bài mà thôi, dù vậy, hiện tại Lý Hàn thu hoạch cũng đã tới sáu mươi tấm thẻ bài rồi.
Kỳ thực, hắn muốn đụng phải người của Vương gia. Nếu giết hết người của Vương gia thì dám chắc trong tương lại Lý gia sẽ gia tộc mạnh nhất ở trấn Vạn Liên. Thế nhưng tìm tới tìm lui cũng không phát hiện được tung tích mấy tên kia, thật là khiến người ta tiếc hận, cũng không biết rốt cuộc bọn chúng chui rúc ở địa phương nào.
Ngày thứ hai mươi, đã sắp tới kỳ hạn của Thiên Vương Hội, người càng lúc càng ít, bình thường không thấy được bóng người, thỉnh thoảng gặp phải một tên thì cũng là thân thể ủ rũ, vẻ mặt ảo não, trên người chẳng có thứ gì, hiển nhiên đã bị người khác đánh bại, bị đánh cướp hết.
Những người này không hề có giá trị, Lý Hàn tự nhiên sẽ không hạ thủ với bọn họ. Đi về phía trước đại khái chưa tới hai mươi dặm, cước bộ Lý Hàn liền dừng lại, bởi vì ở trong tấm mắt của hắn nhìn thấy được một đống thẻ bài.
Nhiều thẻ bài như vậy? Mặc dù không đếm kỹ nhưng đống thẻ bài này ít nhất khoảng bốn mươi tấm. Xem ra hắn đâm đầu vào đại vận rồi. Chẳng qua không biết rốt cuộc là người nào mà chỉ trong thời gian hai mươi ngày lại sưu tập được nhiều thẻ bài đến vậy, quá nhiều thẻ đặt cùng nhau đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Tuy rằng mừng rỡ, nhưng Lý Hàn biết, nếu người này có thể thu thập nhiều mảnh như vậy, thực lực chắc chắn sẽ không quá thấp, trận chiến này, e rằng cần phải xuất ra bản lĩnh chân chính rồi.
Tinh tế đánh giá một phen, Lý Hàn chợt phát hiện đây quả nhiên là bẫy rập, cách đống thẻ không xa, có năm cỗ khí tức bí mật như có như không, khí tức năm người này thu liễm vô cùng tốt, hầu như đã hòa hợp thành một thể với không gian xung quanh, nếu như không phải Lý Hàn có thần thức, sợ rằng cũng không phát hiện ra được.
Dùng thẻ bài để hấp dẫn người khác, rồi ở một bên tùy thời đánh lén. Mánh khóe này Lý Hàn cũng đã gặp phải, chỉ bất quá lần này phải đối mặt với địch nhân mai phục có đến năm người mà thôi.
Bây giờ hắn quyết định nên lấy hay không? Lấy, là phải đối mặt với năm địch nhân cùng lúc. Cho dù có thực lực Luyện Mạch trung kỳ nhưng hắn không dám chắc có thể đảm bảo đánh bại hết bọn họ? Không lấy, thì có lẽ sẽ không tìm thấy nhiều thẻ bài như vậy. Lý Hàn nghĩ ngợi một hồi, quyết định cướp. Với thực lực của hắn thì cho dù không cướp hết thì cũng cướp được non nửa và cho dù có bị chặn thì hắn vẫn có thể thoát được.
Hạ quyết tâm, Lý Hàn nhanh chóng đạp Thất Tinh Bộ tiếp cận vị trí đống thẻ bài. Trong nháy mắt, khi Lý Hàn vừa tiếp cận đống thẻ bài, chưa kịp lấy thì năm người kia cũng xuất thủ. Năm địch nhân kia nhanh chóng vây lấy Lý Hàn, linh lực cùng sát chiêu lạnh thấu xương nhất tề công tới Lý Hàn.
Năm người này vừa động thủ, Lý Hàn liền cảm giác được không khí quanh thân như đông cứng lại, áp lực hung mãnh từ trên trời giáng xuống, da thịt toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Dĩ nhiên lại là hai Luyện Huyết trung kỳ, hai Luyện Huyết hậu kỳ và một cao thủ Luyện Mạch sơ kỳ! Sắc mặt Lý Hàn trâm xuống, đối mặt với cổ thực lực như vậy, mình muốn chạy trốn sợ rằng cũng còn phải phí khá nhiều công sức mới được.
Cảm giác có sát cơ bổ xuống, Lý Hàn rút Hàn Sương Kiếm ra, cũng không quay đầu lại, lật tay vẩy ra một kiếm.
“Keng” một tiếng vang nhỏ truyền đến, Lý Hàn không chút sứt mẻ, ngược lại phía sau lưng hắn, người cầm kiếm đánh tới kinh hô một tiếng, thân thể yểu điệu bịch bịch bịch lui lại vài bước.
Mà bốn người còn lại, hai người giết hai bên người của Lý Hàn, hai người thì giết tới trước mặt Lý Hàn. Một phải một trái cộng thêm ở đằng trước hai người, kiếm khí hung hãn tàn nhẫn đánh úp về phía thân thể Lý Hàn. Một đánh vào eo, một đánh vào cổ, một đánh vào ngực, một đánh vào đầu đều là hạ thủ về phía bộ phận yếu ớt nhất của thân thể, công kích còn chưa tới, kình phong đã thét gào, đâm vào khiến da thịt Lý Hàn cũng thấy đau rát.
– A?
Nhìn thấy hai người trước mặt, nguyên bản Lý Hàn chuẩn bị dùng chiêu liền ngừng lại. Mà hai người trước mặt thấy là Lý Hàn thì cả hai cùng kêu lên:
– Tất cả dừng tay!
Thanh âm vừa vang lên, các công kích đang áp sát người Lý Hàn liền dừng lại. Lý Hàn nhìn hai người trước mặt, rồi nhìn qua trái phải và đằng sau thì hắn hiện lên vẻ cười khổ. Năm người nay không ai khác chính là ngũ nữ Lý gia.
Vừa rồi động tác Lý Hàn thực sự quá nhanh, khiến cho bọn họ chưa kịp nhìn thấy dáng dấp người tới liền ra tay công kích, Lý Hàn căn bản cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được người nhà, lúc phản kích lại cũng đâu nghĩ nhiều đến thế?
– Đệ đệ?
Thấy rõ người tới là Lý Hàn, nhị tỷ Lý Vân Diệp không khỏi kinh hỉ hô lên một tiếng, nàng cất kiếm vào vỏ, vọt tới bên người Lý Hàn đấm hắn một quyền, oán trách nói:
– Ngươi lại dám động thủ với nhị tỷ hả?
Lý Hàn bất đắc dĩ cười khổ nói:
– Ta đâu có biết là các ngươi chứ!
– Quả thực là lũ lụt tràn vào long vương miếu, người một nhà mà lại không nhận ra nhau!
Vẻ mặt đại tỷ Lý Vân Ngọc rất ngượng ngùng, bọn họ ở chỗ này dùng thẻ bài bố trí mai phục, từ đầu tới giờ vẫn tiến triển rất thuận lợi, không nghĩ rằng lần này lại câu dẫn Lý Hàn tới đây.
– Trước khoan hãy nói, nơi này không thích hợp ở lâu, hãy tìm một nơi yên tĩnh đã!
Lý Văn Đồng nhìn hai bên bên một chút, lên tiếng đề nghị.
Mấy người thu thập sơ qua một phen, hướng về phía nam chạy đi mười dặm, lúc này mới dừng lại. Nói chuyện giản lược với nhau một lúc thì Lý Hàn mới biết dưới sự đề nghị của Lý Đại Nhi, lấy thẻ bài này làm mồi nhử, hấp dẫn những kẻ mắc câu đến mai phục đoạt lấy chiến lợi phẩm.
Mấy ngày nay, mỗi lần bọn họ buôn bán có lời liền đổi một địa điểm khác, lúc mới đầu địch nhân cũng không cường đại, đều ứng phó dễ dàng như thường. Thế nhưng, thực lực địch nhân ngày càng cao, khiến cho năm người bọn họ vừa hạnh phúc lại vừa khổ não, nếu không phải năm người cùng nhau hành động, chỉ sợ sớm đã bị người ta cướp trắng tay rồi.
Loại cạm bẫy dùng thẻ bài này làm mồi nhử, tuy rằng chỉ cần sáng suốt một chút đều sẽ phát hiện ra, nhưng người tham gia tỷ thí, sao có thể ngăn cản được sự mê hoặc của nhiều thẻ bài đến vậy? Mặc dù biết có nguy hiểm, là cạm bẫy, nhưng vẫn cố ôm một tia may mắn lao tới cướp đoạt, kết quả trước sau toàn bộ đều thua dưới tay năm người Lý Văn Đồng.
Năm người đạt được chiến quả không nhỏ, mấy ngày qua cướp đoạt hơn năm mươi tấm thẻ bài. Thành tích thế này đã rất không tồi rồi, nếu không phải Lý Hàn cướp được chiến lợi phẩm của Vương Thanh Thanh, chỉ sợ cũng không thể sánh bằng.
– Đệ đệ thu nhập như thế nào.
Lòng hiếu kỳ của Lý Vân Diệp rất nặng, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi.
Lý Hàn cười một tiếng, không biết nên trả lời thế nào. Trên tay mình hiện tại có hơn bảy mươi thẻ, loại thành tích khiến người ta khiếp sợ này nếu như nói ra, phỏng chừng sẽ khiến năm người không tài nào tiếp thu nổi mất.
Lý Đại Nhi thấy Lý Hàn không trả lời, liền nghĩ hắn đã bị người khác cướp thẻ bài rồi, không khỏi lên tiếng an ủi:
– Không sao, nếu Hàn đệ đã tới, mấy ngày còn lại huynh đệ tỷ muội chúng ta sáungười liên thủ, chắc chắn sẽ có thu hoạch, có lẽ cũng không ít đâu!
Lý Hàn nghe Lý Đại Nhi nói vậy thì nói:
– Kỳ thực… Ta cũng đã cướp được một ít thẻ bài!
Nói rồi, Lý Hàn lấy ra tất cả thẻ bài từ trong túi trữ vật.
Một chồng thẻ bài hiện ra, so với với đống của ngũ nữ thì lớn hơn nhiều. Nhìn đống này, miệng Lý Đại Nhi há hốc đứng ngây tại chỗ, hai tỷ tỷ của hắn cũng đần mặt nhìn một đống thẻ bài xuất hiện, mí mắt của Lý Ngọc Nhi kịch liệt nhảy lên mấy cái còn Lý Văn Đồng thì hiện lên thần sắc tự hào.
Tràng diện nhất thời yên tĩnh không gì sánh được, ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén đến mức tận cùng, lồng ngực mỗi người đều truyền đến âm thanh nhảy lên bình bịch.
– Chỉ có như vậy!
Không khoe ra sẽ chết a!
Các nàng nghe hắn nói như vậy thì đều trợn mắt trắng nhìn Lý Hàn, khoảnh khắc này, họ thật muốn bóp chết tên Lý Hàn kiêu ngạo này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!