Phong Lưu Thánh Vương - Chương 93: Thiên Hỏa Châu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Phong Lưu Thánh Vương


Chương 93: Thiên Hỏa Châu!


Bây giờ trước mắt hắn có hai cách. Một là cả hai lui lại, sau đó chờ khi tách khỏi Liễu Mị Nương thì hắn ráng đi săn để lên Tụ Linh Cảnh, đến lúc đó quay lại đây để giết Hạt vương và cướp lấy ngọc châu. Nhưng dùng cách này thì không biết tốn bao nhiêu thời gian, lỡ trong thời gian đó mà có Tụ Linh Cảnh nào phát hiện ra ngọc châu này thì hắn sẽ mất trắng.

Cách thứ hai là cho Liễu Mị Nương biết công pháp mà hắn tu luyện rồi cùng nhau săn linh thú để hắn nhanh lên cấp. Nhưng nói thật thì hắn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng vì hắn không hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Mị Nương, mặc dù hắn đã cứu nàng hai lần nhưng đối mặt với cô nàng giảo hoạt như nàng nên khi chưa rõ lòng nàng thì hắn sẽ không nói bí mật này cho nàng nghe. Mà bí mật này, ngay cả các nữ nhân của hắn thì chỉ có Tần Liên biết được mà thôi.

Thật ra là con một cách nữa, cho chính là hai người phối hợp cùng nhau giết con hỏa hạt này. Mặc dù nó đã đạp nửa chân vào Tụ Linh Cảnh nhưng nữa bước Tụ Linh và Tụ Linh Cảnh chân chính thì nó lại cách xa nhau lắm nên hai người vẫn có cơ hội chiến thắng. Thật ra thì hắn có thể buông tha ngọc cầu này mà đi nhưng bảo vật khiến Âm Duong tháo hứng thú tuyệt đối có chỗ huyền diệu, hắn có thể từ ngọc cầu này chiếm được chỗ tốt cực đại nên khối hỏa ngọc cầu này, Lý Hàn là nhất định phải có!

Mặc dù hắn muốn nhưng cũng không phải để Mị Nương phải theo hắn, hắn quay qua hỏi ý kiến của nàng. Nghe Lý Hàn hỏi thì nàng mỉm cười nói:

– Ta đã nói rồi, huynh muốn làm chuyện gì ta vẫn sẽ sát cánh cùng huỳnh.

Nghe Liễu Mị Nương nói vậy thì hắn mỉm cười. Cả hai điều tức một hồi, đem trạng thái bản thân điều tiết đến tốt nhất, sau đó nhìn nhau gật đầu rồi đi đến chỗ con hỏa hạt đó.

Linh thú thường có tính cảnh giác cao độ, khi hai người bước tới thì nó đã mở mắt ra, nhô cao cái đuôi bò cạp dài chừng nửa trượng lên, vĩ châm dài chừng một xích, làm cho người ta nhìn qua mà phát lạnh!

Khi hai người đi vào phạm vi của nó thì nó phát ra một tiếng rít “Xèo xèo chi” chói tai, sáu chân bò động như bay, hướng hai người rất nhanh tới gần.

– Cửu Tinh Quyền!

Bùm! Bùm! Bùm!

Linh giả không có thể chất cường hoành như linh thú, nhưng lại có linh kỹ có thể đền bù, chín quyền của Lý Hàn vừa ra, lập tức đem đầu Hỏa Hạt này ngạnh sanh sanh đánh lui liên tục, cuối cùng một quyền đánh nó tung bay, bùm… thoáng cái đập lấy trên thạch bích cứng rắn, kích đến mảnh đá bay đầy trời.

Khàn…

Hỏa Hạt Vương này phát ra một tiếng thấp minh chói tai, có vẻ vô cùng phẫn nộ, hướng vềLý Hàn vọt tới.

Linh thú này quả nhiên thể chất cường hoành, đổi lại võ giả cùng giai ăn vài trọng quyền này của Lý Hàn mà nói, phỏng chừng có thể đứng lên hay không cũng không nhất định! Nhưng đầu linh thú này tựa hồ điềm nhiên như không, giống như vài quyền vừa rồi chỉ là phủi tro bụi cho nó!

– Đây cũng quá khoa trương đi!

Lý Hàn thì thào tự nói, tuy linh thú không biết võ kỹ, nhưng thân thể cường hoành của chúng nó lại đền bù hết thảy.

Vậy thì tái chiến a!

Lý Hàn nghênh tiếp Hỏa Hạt, song phương triển khai giao chiến liều chết.

Tuy thể chất linh thú xác thực cường hoành đến đáng sợ, nhưng dù sao thân thể cũng không phải vô địch, bị đánh đến số lần lần đồng dạng sẽ bị trọng thương!

Mà Lý Hàn thì càng tăng nguy hiểm, một đôi kìm lớn của Hỏa Hạt Vương giống như thần binh lợi khí, nếu hắn không cẩn thận bị kìm trúng mà nói, như vậy kẹp tay tay đoạn, kẹp chân chân gãy, nếu cắt trúng đến eo mà nói thì trực tiếp nuốt hận!

Hơn nữa, đuôi bò cạp của Hỏa Hạt Vương giống như một cái trường tiên cực kỳ linh động, làm cho người ta khó lòng phòng bị, thình lình liền đâm tới!

Cũng may là Liễu Mị Nương đánh hỗ trợ hắn luôn chú ý đến cái đuôi ấy, khi nó đánh xuống thì nàng đánh trường tiên ra làm chệch hướng cái đuôi đó, giảm bớt gánh nặng cho Lý Hàn. Nhờ có Mị Nương mà hắn có thể thoải mái chiến mà không cần phải phòng bị bị đánh lén nữa.

Chiến! Chiến! Chiến!

Trên người Lý Hàn đã nhiều hơn vô số miệng vết thương giống như một huyết nhân vậy, tất cả đều là bị lợi kìm của Hỏa Hạt Vương làm ra! Mà Hỏa Hạt Vương cũng không chịu nổi, trên người bị Lý Hàn oanh ra thật nhiều động lớn, liên tục chảy ra chất lỏng màu nâu nhạt.

Song phương đều là đánh ra chân hỏa, đây là một trường chiến đấu nhất định dùng một phương ngã xuống mới có thể chấm dứt. Nhưng Lý Hàn có Liễu Mị Nương hỗ trợ phía sau nên dần dần chiếm thế thượng phong.

Linh thú cũng không có võ giả chi tâm, sẽ không nói cái gì dũng khí hay khí tiết. Ở trong ý thức của linh thú, sinh tồn là trọng yếu nhất, sau đó mới có thể nói lớn mạnh thực lực. Bởi vậy, đầu Hỏa Hạt Vương này dưới sự kết hợp của hai người đã bắt đầu sinh thoái ý.

Nó chậm rãi lui về phía sau, dùng trí tuệ của Hỏa Hạt Vương cũng có thể ý thức được mình có được năng lực khôi phục cường đại hơn nhân loại này, chỉ cần dưỡng tốt thương thế trên người, trở ra tìm nhân loại này báo thù, nhất định có thể rửa được hận!

Lý Hàn sao có thể cho nó đào tẩu, khí cơ dẫn động, hắn bạo tiếu một tiếng, thân hình lăng không lật lên, thừa dịp Hỏa Hạt Vương lui về phía sau lộ ra sơ hở, thoáng cái lẻn đến trên lưng linh thú này!

Hữu quyền của hắn vung lên, linh lực vận chuyển, Cửu Tinh Quyền bay ra!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Liên tục chín quyền không hề ngăn cản đánh vào trên sọ não của Hỏa Hạt Vương, ngạnh sanh phá tan xác ngoài cứng rắn như sắt của mãnh thú này, óc trắng tung tóe khắp nơi!

Hí!

Ở dưới đau đớn, sáu chân của Hỏa Hạt Vương loạn bò, nó cũng ý thức được nguy cơ, đuôi bò cạp giống như mũi tên nhọn đâm về Lý Hàn, muốn oanh hắn ra khỏi lưng. Nhưng Mị Nương sao cho nó như ý, trường tiên của nàng như hóa thấy côn, khi đuôi hỏa hạt sắp đâm trúng người Lý Hàn thì nàng vung tay, đánh bật nó ngược trở về. Lý Hàn thì cứ liên tiếp tung ra Cửu Tinh Quyền lên họp sọ của hỏa hạt vương, dưới sự trùng kích lớn như vậy thì não của hỏa hạt đã bị Lý Hàn đánh nát.

Chi!

Sinh mệnh lực của linh thú quá mức cường đại, cho dù đầu óc bị oanh toái, nhưng con Hỏa Hạt Vương này còn không có lập tức chết đi, mà là sáu chân loạn vung, đánh cho một cây thạch nhũ vỡ vụn, giằng co bảy tám lần hô hấp, lúc này mới đình chỉ giãy dụa, triệt triệt để để chết đi.

– Nguy hiểm thật!

Lý Hàn trượt xuống khỏi người hỏa hạt, linh lực của bản thân sắp dùng hết, nếu con hỏa hạt này không chết thì người chết chắc chắn là hai người. Liễu Mị Nương đi đến hỏi thăm:

– Huynh không sao chứ?

Lý Hàn vẫy tay, ra hiệu không sao. Hắn lấy đan dược hồi linh lực, thuốc cầm máu lần lượt nuốt vào và cùng bôi ở trên vết thương, nuốt xong thì hắn nói với Mị Nương:

– Cô hấp thụ chỗ Hỏa linh khí đó đi, chỗ này tạm thời sẽ an toàn.

Nói rồi hắn nhắm vận chuyển công pháp để gia tốc khôi phục thương thế. Liễu Mị Nương gật đầu, đi gần đến chỗ ngọc cầu nhưng vừa tới gần đến cự ly ba trượng, nàng chỉ cảm thấy nhiệt độ chung quanh bắt đầu kịch liệt tăng lên, ngay cả không khí cũng xuất hiện từng đạo gợn sóng!

– Thật là lợi hại!

Nàng không cưỡng cầu mà cách ngọc cầu ba trượng tìm chỗ ngồi xuống rồi bắt vận chuyển công pháp, hấp thu chỗ linh khí tinh thuần đó.

Sau nửa canh giờ, Lý Hàn đã khôi phục tinh lực, nhưng miệng vết thương thì không thể nhất thời có thể liền sẹo, bất quá chỉ cần đừng có lại đổ máu là tốt rồi.

Lần này thật đúng là đại thu hoạch!

Không nói ngọc cầu đó, chỉ là con hảo hạt Vương tiếp cận Tụ Linh Cảnh này có thể nói toàn thân là bảo, một thân bò cạp xác này nếu như giao cho Linh Khí sư tốt mà nói, chính là tài liệu chế tác vật phòng ngự tốt nhất, đủ để ngăn cản một kích toàn lực của cao thủ Tụ Linh Cảnh. Con đuôi bò cạp nữa, loại linh thú nửa bước Tụ Linh Cảnh này sinh ra kịch độc chỉ sợ ngay cả Tụ Linh Cảnh tuyệt đỉnh cường giả cũng không dám lơ là sơ suất!

Đương nhiên, so với hỏa ngọc cầu, đây hết thảy đều là cặn bã!

Khi Lý Hàn đi tới ba trượng thì hắn cũng cảm thấy giống như Mị Nương. Nhưng đã đến đây rồi, lý nào lại bỏ. Hắn vận chuyển linh lực toàn thân, hắn lại tiến lên một bước, hai bước, ba bước…

Lúc này, mỗi khi đi nhiều về phía trước một bước, cái nhiệt độ này sẽ tăng lên một mảng lớn, khi Lý Hàn đi đến chỗ cách hỏa ngọc cầu một trượng, góc áo của hắn đã ẩn ẩn xuất hiện vết cháy!

Lý Hàn không chút nghi ngờ, chỉ cần hắn lại về phía trước hai bước, thậm chí một bước, y phục trên người hắn nhất định sẽ bốc cháy lên!

Hắn không muốn lõa thể chút nào, nếu không ai thì hắn sao cũng được nhưng có Liễu Mị Nương ở đây thì cho dù hắn có mặt dày tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không lão thể được. Đột nhiên Âm Dương tháp từ trong thức hải của hắn bay ra, bây lên đầu ngọc cầu đó rồi run lên một cái rồi nó lại chui vào đầu Lý Hàn. Ngọc cầu sau khi Âm Dương tháp run lên thì nó cũng bay lên, lấy nó làm trung tâm, vô số hỏa linh khí chung quanh không ngừng cuốn tới.

Theo ngọc cầu hấp thu hỏa linh khí thì Lý Hàn cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang giảm dần, qua một lúc thì nó ngừng lại rồi từ một ngọc cầu, nó teo lại thành một hạt châu cỡ ngón tay rồi nó bay vào đầu hắn. Hình như Âm Dương tháp không thích có ai vào trong thức hải của Lý Hàn ngoài nó vậy, khi hạt châu bay vào thì nó run lên một cái. Hạt châu lập tức rời khỏi thức hải của Lý Hàn mà chạy xuống vùng đan điền của hắn rồi trôi nổi trong đó.

Còn Lý Hàn thi không hiểu chuyện gì xảy ra cả, từ lúc âm dương tháp bay ra bay vào rồi hạt châu bay vào, mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng mấy phút mà hắn vẫn không biết hạt châu đó là cái gì. Hắn lục tìm của lão đầu kia nhưng cũng không biết hạt châu đó là gì cả. Âm Dương tháp trong thức hải Lý Hàn run lên, truyền cho Lý Hàn một đạo tin tức. Theo tin tức của Âm Duong tháp thì hạt châu đó có tên là Thiên Hỏa Châu, là bổn nguyên hỏa hệ do thiên địa trải qua hàng tỷ năm áp súc mới hình thành được. Tác dùng của hạt châu này là có thể biến linh khí xung quanh thành hỏa linh khí tinh thuần để hỏa linh giả tu luyện, ngoài ra thì các chiêu thức hỏa hệ sẽ được nó tăng phúc tạo ra sát thương gấp mười lần so với sát thương ban đầu. Và nếu thực lực của Lý Hàn đủ mạnh thì hắn sẽ được Âm Dương tháp đang lẩm bẫm:

– Kỳ quái, sao Thiên Hỏa Châu lại có thể xuất hiện ở đây chứ?

Đáng tiếc là Lý Hàn quá yếu nên hắn không nghe được. Lúc này Liễu Mị Nương mới tỉnh lại vì nàng cảm thấy hỏa linh khí xung quanh đã biến mất. Nàng tiến đến hỏi Lý Hàn:

– Lý Hàn, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lý Hàn cười hắc hắc, hắn triệu hồi Thiên Hỏa Châu, Thiên Hỏa Châu đã nhận hắn làm chủ nên có thể triệu hồi một cách dễ dàng. Khi Thiên Hỏa Châu xuất hiện thì hiện về lại kích thước ngọc cầu, nó vừa xuất hiện thì linh khí xung quanh lập tức biến thành hỏa linh khí tinh thuần, điều này làm cho Liễu Mị Nương vô cùng kinh ngạc. Hắn lập tức nói công dụng của hạt châu này cho Mị Nương nghe, nghe xong thì nàng thở dài, cảm thán nói:

– Không ngờ trên đời lại có báu vật bậc này!

– Cô tu luyện đi, ta sẽ để hỏa châu tạo ra hỏa linh khí cho cô tu luyện.

Mị Nương cũng không chối từ, nàng ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Lý Hàn thì cũng ngồi xuống tu luyện trong khi tay đang cầm hỏa châu. Ba ngày sau, Liễu Mị Nương mở mắt ra, Lý Hàn cảm thấy động tĩnh cũng tỉnh theo nói:

– Mị Nương, sao vậy?

– Ta đã đột phá đến Luyện Mạch trung kỳ rồi. Lý Hàn, cảm ơn huynh.

Liễu Mị Nương vui mừng nói. Theo nàng thì cần phải hơn một tháng thì nàng mới lên được Luyện Mạch trung kỳ nhưng nhờ Lý Hàn mà nàng đã rút thời gian xuống chỉ còn ba ngày. Lý Hàn mỉm cười nói:

– Không cần cảm ơn, chuyện này cũng có phần của cô mà. Được rồi, chúng ta quay về thôi.

Liễu Mị Nương gật đầu, cả hai sóng vai cùng nhau đi về Thiên Long học viện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN