Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 53: Miệng đời có thể đổi trắng thành đen
“Người huynh đệ à, anh ăn mặc thật hợp thời trang đấy!
Chu Trạch đưa tay của mình chỉ vào chiếc mũ của vị khách nọ, liền hỏi: “anh đội chiếc mũ dài kỳ quái này để làm cái gì vậy?”
“Chiếc mũ này như lớp ngụy trang và nó thể hiện được cấp bậc của tôi”.
Hứa Thanh Lãng vươn vai thở dài một cái,
“Giống như một vị hoàng đế ở thời kỳ cổ đại và các vị quan trong triều được phân biệt với nhau bởi trang phục của họ; hay chúng ta biết được xếp loại khi trao thưởng của một học sinh là giỏi hay là khá thông qua giấy khen.””
“Thế nên đây là cái mũ chứng tỏ địa vị của anh trước khi chết?””
“Có thể nói là như vậy. Cái này còn phải dựa vào may mắn, nếu là người có địa vị trước khi chết cũng chưa chắc có được thứ này. Còn người bình thường, nếu may mắn cũng có thể có nó. Tóm lại, phải dựa vào sự may mắn của mình mới được. Giống như việc đi ra khỏi địa ngục chẳng hạn, những người khác có thể sẽ bị tan biến, nhưng nếu may mắn thì sẽ được đầu thai.
Đúng rồi, tôi nhớ giống như có cuốn sách ghi lại cái chết của Tần Cối, sau khi chết anh ta cũng có cái mũ dài kỳ lạ ở trên đầu. Trên mũ đó ghi bốn chữ “Hãm hại trung lương”
Còn chiếc mũ trên đỉnh đầu của Nhạc Vũ Mục có bốn chữ “Tinh trung báo quốc”
Còn một số người khác cũng đeo trên đầu cái mũ dài kỳ quái như tôi vậy”
Chu Trạch dần dần buông tay ra, rồi sau đó nhìn vào lòng bàn tay phải của mình. Hình như anh sắp mở cánh cửa địa ngục ra để đưa người đàn ông lạ mặt với bộ dạng kỳ quái kia mang trả về địa ngục.
Người đàm ông này quả là “miệng nam mô, bụng bồ dao găm”, nhìn qua thấy bộ dạng có vẻ thư sinh, hào hoa phong nhã, nhưng thực sự bên trong tâm địa không biết ẩn chứa điều bí hiểm gì
“Anh muốn đưa tôi xuống dưới địa ngục ư?” Người đàn ông bỗng nhiên yên tĩnh một cách lạ thường
“Nếu tôi không định làm thế thì sao?” Chu Trạch hỏi
Tôi có thể mang theo quyển sách mà tôi đang đọc dở đi không?- hắn ta rút từ trong túi ra một xấp tiền âm phủ.
“Anh có phải người ăn xin không thế?” Oanh Oanh hỏi một cách đầy châm chọc. “Xem ra anh khi còn sống đã thất bại, khi chết đi rồi cũng không có ai hương khói à?”
Người chết rồi cũng có thể tự mình kiếm tiền dưới âm phủ, tất nhiên người thân của họ vẫn có thể hóa tiền để gửi xuống cho họ, nhưng việc đó cũng có giới hạn nhất định. Nếu người nhà hóa thật nhiều tiền vàng để gửi xuống, thì người dưới âm phủ tự nhiên lại trở thành người giàu nhất hay sao?
Người đàn ông mím môi, chân thành nói:””Tôi xin anh”
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh, hút một điếu thuốc và không nói gì. Đây là việc riêng của Chu Trạch, anh không tiện ngắt lời.
Chu Trạch nhìn thoáng qua, thấy hắn ta đang cầm quyển “Quốc học đại cương” bèn nói: Cuốn sách này tôi có đọc qua rồi, trong quyển sách này còn có một số chỗ chưa đúng cho lắm
“Bất kỳ một quyển sách nào cũng là những gì tinh túy nhất của những bậc đi trước, họ cũng là con người, chắc chắn đứng theo mặt chủ quan của họ mà viết sách thì quyển sách đó có những sai lầm cũng là chuyện dễ hiểu”. Người đàn ông nghiêm mặt nói
“Nhưng những kiến thức trong cuốn sách sẽ quyết định nó có phải một cuốn sách hay hay không. Anh nghĩ thế nào?” Chu Trạch hỏi ngược lại.
Tăng Quốc Phiên từng nói một câu nói như vậy. “Không thể khinh suất bình cơ cổ nhân”, nghĩa là không thể phán xét những người đi trước một cách vội vàng, anh mặc dù mở ra tiệm sách, nhưng anh dù sao không phải người đọc sách.
Tiền Mục tiên sinh viết quyển sách này trong bối cảnh thời kỳ kháng chiến, khi đất nước đang đứng trên bờ vực lụt tàn. Tiền Mục viết quyển sách này với hy vọng, những người đời sau có thể dựa vào quyển sách của ông để gây dựng lại sự nghiệp đáng tự hào của tổ tiên, kế thừa những truyền thống tốt đẹp của các thế hệ đi trước.
Cuốn sách cũng có những chỗ phê bình và châm biếm, có đôi chỗ khó hiểu. Những người đời sau sẽ nhìn vào gía trị của cuốn sách hay chỉ biết nhìn vào những phần châm biếm với thái độ mỉa mai, phê phán, liệu họ đọc xong có một lòng thể hiện sự yêu nước hay không?”
Người đàn ông vừa nói, vừa cầm sách bằng một tay, tay kia khua khua trên không trung.
Bây giờ người đàn ông nọ đang giống như người thầy ở trên bục giảng, giảng giải đạo lý cho học trò của mình,
Rất nhiệt huyết và đầy tận tâm,
“Ông có phải thầy giáo không?” Hứa Thanh Lãng cười hỏi “Ý tôi hỏi là ông làm nghề gì khi còn sống?”
“Tôi từng là một giáo viên dạy văn ở trường cấp hai”. Người đàn ông trung niên trả lời.
“Chắc chắn rồi, ông quả thực là người lòng lang dạ thú” Hứa Thanh Lãng khịt mũi “Thôi, tôi đi ngủ đây, chúc ngủ ngon ông chủ Chu”
Hứa Thanh Lãng vẫy tay và rời khỏi hiệu sách. Tướng đi của anh ta vô cùng duyên dáng.
Chu Trạch quay đầu nhìn về phía bạch Oanh Oanh, “Tướng đi của anh ta kỳ lạ có, có phải anh ta học theo cách đi kiếp trước của cô không?”
Tôi kiếp trước sao. Bạch Oanh Oanh chân thành hỏi, sau đó lắc đầu:”Anh nghĩ sao tôi có thể có cái tướng đi như vậy được”
Sau khi nghe Oanh Oanh trả lời, Chu Trach liền bĩu môi.
Người đàn ông nọ lại một lần nữa ngồi xuống để đọc sách, anh ta trông như không có chút nào quan tâm đến việc Chu Trạch có đồng ý hay không. Điều quan trọng bây giờ của anh ta hình như là việc mình đọc thêm được bao nhiêu.
Khi nghĩ lại hành động của anh ta khi thấy em vợ của bác sỹ Lâm và bạn của cô ấy anh không khỏi thắc mắc, không biết tại sao người đàn ông kia lại có phản ứng như thế
“Ông chủ, tôi nghĩ anh ấy có vẻ rất hiểu biết” Oanh Oanh thì thầm.
“Thế người thư sinh bị mê hoặc kia học có tốt không?” Chu Trạch hỏi.
Bạch Oanh Oanh gật gật đầu.
“Điều này không chính xác.” Chu Trạch cũng hơi khó nói. Anh chỉ nói: “Lâm tiên sinh có một cuốn nhật ký, trong nhật ký có viết:”Tôi không có hy vọng gì nhiều, chỉ hy vọng tôi được tiếp xúc với nhiều người phụ nữ khác nhau.”
“Các nhà văn quả nhiên thật háo sắc”. Oanh Oanh thì thầm nói.
Tất cả đàn ông trên đời này đều háo sắc- Chu Trạch sửa lại.
Bạch Oanh Oanh nhìn về phía Chu Trạch, gắt giọng: “Ông chủ, anh thật là biến thái”.
“Thôi, tôi đi vệ sinh đây”
“…”Bạch Oanh Oanh
Cũng không biết vì lý do gì mà Chu Trạch không vội vã mở cánh cửa địa ngục để đưa người đàn ông trung niên đi, anh chỉ đến ngồi đối diện với hắn ta, lấy điện thoại di động ra và lướt web.
“Tên của anh là gì?” Chu Trạch hỏi
Đối phương không trả lời, hình như hắn ta đang nhập tâm vào từng trang sách.
“Nếu anh không trả lời, tôi sẽ lấy lại cuốn sách”
“Bằng bất cứ giá nào”
Chu Trạch bất mãn gật gật đầu. Khi anh đang chuẩn bị cúi xuống tiếp tục lướt web thì bất chợt cánh cửa hiệu sách một lần nữa bị đẩy ra.
Thì ra cô em vợ vừa quay lại.
“Cô quay lại đây làm cái gì?” Chu Trạch đứng dậy, vô thức vươn vai rồi để tay lên bả vai của người đàn ông nọ- anh sợ hắn sẽ lại lên cơn điên một lần nữa.
Tuy nhiên, điều khiến Chu Trạch có phần ngạc nhiên là người đàn ông trung niên vẫn ngồi lặng lẽ đọc cuốn sách và không có dấu hiệu kích động.
Này, lần này là sao?
Cô em vợ lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh Chu Trạch, bấm gửi nó rồi sau đó mở phần tin nhắn thoại, nói:
“Chị, em đã nói chiều nay em đọc sách ở trong hiệu sách của anh rể mà chị lại không tin,
Bạn của em cũng đọc sách ở đây, nó vừa về rồi.
Thật sự em muốn ở đây yên tĩnh đọc sách, nhưng xem ra lại đang làm phiền người khác rồi”
Sau khi nói liền một hơi, cô em vợ quay sang thở dài, nói:
“Nguy hiểm quá, may tôi còn kịp đón xe qua đây không thì lộ mất rồi”
“Đang còn nhỏ đừng đến những nơi quá phức tạp, rất nguy hiểm”
Chu Trạch nhắc nhở cô em vợ, không phải đứng trên phương diện anh rể mà như những người lớn khuyên bảo những người nhỏ tuổi hơn.
“Được rồi, được rồi. Từ khi nào mà anh lại giống chị tôi thế”. Cô em vợ khó chịu trả lời.
“Bạn của cô đâu rồi” Chu Trạch hỏi.
“Cô ấy đã bắt taxi về nhà rồi, nhà cô ấy hơi xa. Lúc nãy tôi cũng định đi cùng cô ấy luôn nhưng đúng lúc sắp lên xe thì chị tôi nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu, tôi liền bắt một chiếc xe khác đến đây.”
“Thế tiền của tôi đâu?”
“Tất nhiên số tiền đó cô ấy đã mang đi rồi”. Cô em vợ có chút không quan tâm, nói: “Anh yên tâm đi, đó không phải năm nghìn đô la. Khi nào có tiền tiêu vặt, tôi sẽ trả số tiền đó lại cho anh.”
“Hoàn cảnh gia đình cô ấy thế nào, bố mẹ cô ấy còn sống chứ?” Chu Trạch hỏi.
“Bố mẹ cô ấy sao,
Bố cô ấy bị tai biến, nằm liệt ở nhà. Trong nhà lao động chính chỉ còn lại mẹ cô ấy, cuộc sống của họ thật không dễ dàng gì. Tôi không muốn thấy cô ấy khổ sở đi làm thêm nữa,
Khi cô ấy học cấp ba từng bị giáo viên chủ nhiệm khinh nhờn ra mặt, thế nên bây giờ cô ấy mới rụt rè như vậy.
Tôi coi cô ấy như một người chị em tốt của mình,
Kể với anh thế thôi, Từ Lạc, hôm nay cứ như vậy đi, tôi về trước đây”
Cô em vợ vẫy vẫy tay chào tạm biệt rồi ra về.
Chu Trạch ngồi lại trên ghế, lại cầm điện thoại lướt web một lúc. Sau một hồi xem điện thoại, anh lại đưa mắt nhìn qua người đàn ông đang đọc cuốn sách trên tay một cách chăm chú.
Rồi sau đó anh tự nhủ:
“Xâm hại học sinh trong lớp, sau khi bị phát hiện thì nhảy xuống lầu tự sát.”
Hắn ta vẫn chăm chú đọc sách như thể không nghe thấy gì cả. Chắc hẳn chiếc mũ kia là do hắn tâng bốc, rõ ràng là như vậy.
Các phạm nhân thời kỳ trước bị xăm trên mặt, bị khắc chữ thể hiện tội trạng. Có thể cái mũ hắn ta đang đội cũng như vậy.
Bach Oanh Oanh làm việc với tốc độ rất nhanh. Hồi trước cô vốn là tiểu thư khuê các, nhưng bây giờ lại phải tự tay dọn dẹp. Lại thêm Chu Trạch mắc bệnh ưa sạch sẽ, dọn dẹp chắc chắn sẽ rất mệt.
“ông chủ, tôi mệt chết mất”.
Oanh Oanh cởi áo khoác ra. Dường như cô không sợ lạnh. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, trên tay cần một chiếc khăn lau.
Trông cô nhỏ tuổi nhưng cơ thể phát triển rất tốt.
“Ông chủ, anh nhìn tôi không có chút hứng thú nào sao?” Bạch Oanh Oanh buồn bực nói.
“Nhưng cô là một cái xác sống”
“Nhưng tôi cũng rất xinh đẹp”. Oanh Oanh làm một tư thế đầy quyến rũ.
“Quên đi, phần bên dưới của ngươi rất lạnh, đàn ông khi động vào thì cậu em nhỏ của cậu ta cũng bị chết cóng mất thôi.”
“Tôi không nhờ anh lại có những suy nghĩ đồi bại như thế”. Bạch Oanh Oanh trợn mắt nhìn Chu Trạch. “Phải rồi ông chủ, cô em vợ của anh lúc nãy vừa quay lại à, khi ở trong nhà vệ sinh tôi đã nghe thấy tiếng của cô ấy”
“Chà chà, đã đi rồi quay lại làm gì không biết”
Chu Trạch bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó,
Không đúng,
Người đàn ông trung niên này đối với Oanh Oanh không có hứng thú cũng là điều dễ hiểu, bởi vì cô ấy là một xác sống,
Như vậy hắn với cô em vợ mình cũng không có cảm giác?
Với phương pháp loại trừ, thật dễ dàng để có được câu trả lời:
Đó là anh ta chỉ có cảm giác với nữ sinh kia.
Tin tức trên Internet không có hình ảnh của nạn nhân vì họ muốn bảo vệ sự riêng tư của các cô gái bị xâm hại.
Có một số việc mà,
Không suy nghĩ được,
Mà suy nghĩ mãi cũng không ra,
Dần dần,
Chu Trạch từ từ nghiền ngẫm
Cô em vợ bề ngoài rất mạnh mẽ, nhưng thực tế lại là người rất tình cảm. Những hành động ngỗ ngược kia chỉ là những hành động của tuổi mới lớn.
“Có phải cô bạn của em vợ tôi là người anh đã từng xâm hại hay không?”
Người đàn ông trung niên vẫn tiếp tục đọc cuốn sách và không trả lời.
Chu Trạch đưa tay lấy lại cuốn sách nói “Tôi muốn hỏi anh vài chuyện”
Người đàn ông ngước lên rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh có phải người xâm hại cô gái ấy không?” Chu Trạch lại hỏi.
Người đàn ông trung niên vẫn không trả lời.
“Nếu anh không trả lời, tôi sẽ mang anh về địa ngục ngay bây giờ”. Anh uy hiếp.
“Chờ tôi đọc hết cuốn sách này, anh làm gì cũng được”. Người đàn ông đứng lên, trả lời một cách thoải mái.
“Anh học văn Thiên Tường đúng không?”. Chu Trạch hỏi châm chọc.
“Dù cho cô ấy là gì đi nữa, thì cũng là học sinh của tôi, tôi có trách nhiệm không giáo dục cô ấy.”
Người đàn ông trung niên trả lời.
“ý anh là bản tin tôi xem vừa rồi là chưa đúng sự thật? Cô ấy giả mạo như vậy để được nhận tiền bồi thường từ nhà trường ư?” Chu Trạch mím môi.
Như vậy, túi tiền của cô em vợ cũng là do nữ sinh kia trộm, sau đó nói dối để em vợ đưa thêm tiền cho cô ấy.
Một cô gái có một gia đình nghèo trong kỳ nghỉ đông sẽ mang 5.000 tiền học phí và đi đến sàn nhảy?
Cô em vợ quá tin người rồi.
“Anh nói thật đi, có bao giờ anh xâm hại cô nữ sinh kia chưa?” Chu Trạch đặt tay lên vai người đàn ông trung niên và hỏi rất nghiêm túc.
Người đàn ông trung niên im lặng một lúc và nói: “Đây là việc của tôi và không liên quan gì đến anh.”
“Thôi nào, nó là cả một khoản tiền lớn đấy”
Chu Trạch rất muốn đánh hắn ta. Anh giơ tay lên định động thủ, nhưng đến khi chạm vào mũ người kia tay anh liền có cảm giác đau.
Chiếc mũ này,
Rất cứng,
Nó làm cho móng tay anh có cảm giác ngứa ran,
Ngay cả khi người đàn ông ngã sóng soài thì chiếc mũ vẫn bám chặt trên đầu anh ta.
Chu Trạch nghĩ về câu mà Hứa Thanh Lãng đã nói trước đây: Miệng đời có thể đổi trắng thay đen, thay đổi luôn được cả sự thật.
Chiếc mũ này,
Mặc kệ thật giả,
Đều không thể tháo nó ra được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!