Phong Thần
Chương 19: Bắt thiểm điện điêu
– Người… người…
Nam Cung Thành đột nhiên rút kiếm đâm hắn một nhát thẳng vào tim, Nghiêm Sơn vận linh lực muốn đánh bay, Nam Cung Đạo vội ngăn cản, Nam Cung Bá lại từ sao đánh tới.
– Hừ, chỉ là một linh tướng dám tập kích bổn vương.
Hắn chỉ vận linh lực phòng ngự phía sao, vẫn muốn một chưởng chụp chết Nam Cung Thành sao đó bỏ chạy nhưng lúc này phía sao lưng hắn lại truyền đến va chạm đáng sợ, kình lực chấn hắn bay thẳng ra ngoài, Nghiêm Sơn té ngã trên đất phun liên tục ra 3 ngụm máu, ánh mắt không tin được nhìn Nam Cung Bá, môi hắn lắp bấp nói không ra lời.
– Nghiêm Sơn huynh có phải người cảm thấy bất ngờ lắm không?
Nam Cung Đạo nhìn vẻ mặt cừu hận của hắn mỉm cười nói.
– Thật ra kế hoạch của người ta đã biết từ lâu rồi, trên đời này không chỉ có mình người biết gài người, tên đồ đệ kia của người làm việc rất cẩn thận nhưng hình như hắn không biết người đã từng giao thủ với ta, ha ha trước mặt ta lại để lộ ra Bá Sơn quyền.
Nghiêm Sơn hai mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Đạo giống như muốn ăn tươi hắn.
– Không cần phải nhìn ta như vậy, ta chỉ tương kế tựu kế để dụ người mà thôi, Nghiêm Sơn huynh có phải người rất muốn biết Bá nhi làm sao có thể đạt đến linh vương nhanh như vậy không? Nhưng ta sẽ không nói cho người biết để người đến chết cũng không biết tại sao.
– Hừ, cho dù ta chết đi Nam Sơn các người khó bảo tồn, chỉ với các người lại có thể chống lại mấy vạn quân sao?
Nam Cung Đạo nhìn hắn như một kẻ ngốc nói.
– Người tưởng chúng ta không dự phòng sao? Biên cương Nam Sơn hơn 10 vạn quân lại cho người dễ dàng xông qua như vậy sao? Mấy thành trì của ta người có thể dễ phá đến vậy sao?
Nghiêm Sơn biến sắc, từ đầu đến giờ hắn không để ý đến những việc này, hắn luôn tự tin với kế hoạch của mình chưa từng nghĩ sẽ thất bại.
– Nam Cung gia tộc của các người chơi thật lớn a lại lấy tính mạng của mấy ngàn người để dụ ta mắt câu.
– Hừ, muốn câu cá lớn đương nhiên phải dùng mồi lớn, với lại làm người ai không chết thay vì chết trong im lặng sao không hi sinh mình vì sự lớn mạnh của quốc gia, Bắc Sơn quốc không có người có thể chống lại chúng ta sao.
Nghiêm Sơn nghe nói lại thổ thêm một ngụm huyết sao đó cười nói.
– Cho dù người đánh bại chúng ta thì sao, khi yêu thú tràn vào Nam Sơn quốc các người sẽ tổn thất nặng nề, còn đủ sức công phạt Bắc Sơn sao?
Nam Cung Đạo cũng không thèm nhìn hắn nói.
– Bắc Sơn các người cùng ngự thú tông mưu hợp chuyện này ta cũng đã sớm biết, ngự thú tông tuy bá đạo nhưng cũng không ngu ngốc ta đoán bọn chúng chỉ đáp ứng người cầm chân Long Trấn Thiên, nếu bọn họ tấn công Nam Sơn sẽ trở thành công địch của tất cả các tiểu quốc xung quanh, bây giờ người có thể ra đi được rồi.
Nghiêm Sơn nhìn thấy Nam Cung Bá rút ra một thanh huyết kiếm, hắn nhận ra thanh kiếm này, huyết tử kiếm tàn binh địa cấp, vì thanh kiếm này lúc trước hắn đã kết thù với Nam Cung Đạo hôm nay cũng vì nó mà hắn ra đi.
Nam Đô, Hoàng Thành.
Long Phá Thiên đang toàn lực ứng chiến, từ phía xa lại truyền đến tiến kèn lệnh, hắn nhận ra đây là tín hiệu tiếp viện của Nam Sơn.
– Là ai dẫn quân đến cứu diện?
– Bẩm tướng quân đó là lệnh kì của nhị hoành tử Nam Cung Vân.
Long Phá Thiên nhìn đội ngũ phía trước ít nhất cũng gần 7 vạn quân, không phải hắn vẫn ở biên cương sao?
Nam Cung Vân gia nhập tình thế hoàn toàn đảo chiều quân Bắc Sơn nhanh chóng tan rã chạy tán loạn lui về Bắc Sơn.
Nam Sơn lĩnh.
– Gia gia lần này yêu thú là tấn công thật rồi, chúng không theo đội hình mà toàn bộ tấn công.
Long Trấn Thiên nhìn tình hình trước mắt quân Nam Sơn nhất định không chịu đựng được trong mắt lóe lên.
– Thiên nhi nếu Nam Sơn thất thủ người đừng trở về Nam Đô hãy đi theo Tử Yên, cô ta có thể bảo vệ người.
– Gia gia người không cần lo lắng bọn chúng không thể công phá Nam Sơn lĩnh đâu.
– Thiên nhi chuyện này không thể đùa được, nếu Nam Sơn lĩnh bị phá ta sẽ rút quân về Nam Đô tử thủ hoàng thành người hãi đi ở rể đi.
Long Thắng Thiên cười nói.
– Gia gia nếu lần này hài nhi có thể tạm thời ngăn cản thú triều ngài sẽ thưởng cho ta cái gì?
Long Trấn Thiên nhìn hắn cười thâm ý nói.
– Nếu người có thể ngăn được ta sẽ tấu lên hoàng thượng phong tướng cho người.
– Hì hì hài nhi không cần tướng vị hài nhi muốn 10 vạn thanh linh tử.
– Được.
Long Thắng Thiên thấy gia gia mình đáp liền liếc mắt Tử Yên, nàng hiểu ý tươi cười vỗ tay 3 cái, lập tức hơn trăm tu sĩ tiến lên phía trước mỗi người ôm một thùng trứng như trứng gà tính sơ sơ cũng được vài ngàn.
– Gia gia ngài kêu mọi người vào thành đi.
Long Thắng Thiên chờ đợi giây phút này rất lâu, hắn nhìn bên dưới quân lính đều lui vào thành, hơn vạn con yêu thú công tới, hắn lẩm bẩm.
– Sừng tê, răng báo, lông chim, da rắn mau tới đây.
Lập tức hơn trăm tu sĩ lấy trứng chim ném loạn xuống phía dưới vỡ tan tành không có hiệu quả thẩm chí một số yêu thú mở miệng ra hứng, Long Trấn Thiên khóe miệng co giật trong đầu lại nghĩ tên này là đang tăng sĩ khí cho quân địch sao?
– Không sao dù sao cũng lui quân vậy thì thu quân trước.
Lúc này toàn bộ yêu thú đã đến trước cổng thành bắt đầu công thành, Tử Yên lại phất tay lần này hơn 200 trăm người tiến lên 4 người khiêng một lồng chim lớn, trong mỗi lòng đều chứa vài trăm con cuồng chim.
– Thả chim.
Ngay lập tức một cảnh tượng kì lạ xảy ra hàng vạn con chim sao khi ra khỏi lòng đều hướng yêu thú bay đến công thẳng vào chúng ngay cả thiểm điện điêu cũng bị tấn công.
– ẦM… ẦM… ẦM…
Liên tục những tiếng nổ vang lên mỗi lần một con thiểm điện điêu đụng đến yêu thú đều phát nổ, đây là Long Thắng Thiên đã nhét mấy trái lựu đạn vào bên trong chúng, một số con còn mang theo mê dược, boom khói, lưu huỳnh, dầu hỏa, còn về xuân dược hắn không dám chơi lớn lỡ như thành bị pha thì vạn kiếp bất phục. Bên dưới tình trạng hổn loạn vô cùng yêu thú từng con bị nổ bay đi, con bị lửa đốt đến trụi lông, bên trên Long Thắng Thiên không ngừng thả chim hắn không chú ý đến tình hình bên dưới bây giờ một tiêu của hắn là thiểm điện điêu, lão Dịch nói thiểm điện điêu mang trong mình huyết thống lôi điểu trong cùng cấp tốc độ là vô đối.
Long Thắng Thiên nhìn thiểm điện điêu liên tục di chuyển mỗi lần 5 dặm thì ngừng lại để công kích, đều bị cuồng điêu oanh tạc.
– Xem người có thể chịu được bao lâu?
Hắn lấy ra rocket 1h chuẩn bị nhắm bắn bên trong là 5 vạn linh thạch, thêm vào một vạn hắn trấn lột Tử Yên hoàn toàn có thể bắn rơi con chim này còn việc sống chết có trời mới biết.
Long Trấn Thiên nhìn tình hình bên dưới lại nhìn sang cháu mình.
– Không lẽ tên tiểu tử này ẩn giấu sâu như vậy?
Lúc này thiểm điện điêu trên bầu trời đã có dấu hiệu bị choáng do liên tục bị va chạm cộng thêm mê dược nên không còn công kích lại có dấu hiệu rút lui, Long Thắng Thiên điều chỉnh tầm ngắm đến 5 dặm phía trước chuẩn bị oanh kích nhưng trong lòng lại lo lắng, hắn khẳng định con chim này cực ngu không biết khi nhập hồn thú có kéo IQ hắn xuống không?
– ĐÙNG… VÉO…
– Tên nào bắn pháo lung tung vậy?
Long Thắng Thiên bị dư âm chấn bay ngược lại đập thẳng vào tường mai mà có gia gia hắn đỡ lại, Tử Yên cũng chạy đến, hắn không ngờ lực phản kích lại lớn như vậy ngước nhìn lên bầu trời thiểm điện điêu bị hắn bắn rơi vào một khu rừng.
Long Trấn Thiên nhìn cây súng to đùng của cháu mình, lần này ngay cả hắn cũng ngây dại.
– Thiên nhi cái này là…
– Là Tử Yên tặng cho cháu.
Tử Yên đang đứng một bên thấy Long Trấn Thiên ánh mắt sáng quắc nhìn mình trong lòng khó chịu, ngài nhìn ta làm gì thứ này đâu phải của ta tuy nghĩ vậy nhưng vẫn không nói ra.
Long Trấn Thiên thầm nghĩ nếu đem thứ này vào quân đội thì không phải sẽ có quân đoàn tướng cấp sao càng nghĩ càng hưng phấn liếc nhìn cháu mình, tên này đúng thật không tệ.
Long Thắng Thiên bị gia gia nhìn đến nổi da gà liền nói.
– Gia gia ta muốn đi tìm thiểm điện điêu.
– Được, ta đi với người.
Long Thắng Thiên đi đến nơi thiểm điêu rơi xuống thấy nói đang nắm thoi thóp một số yêu thú cấp 2, 3 đang đứng gần chờ đợi, thịt yêu thú cấp cao chính là đại bổ đối với chúng, hắn nhìn qua một lược lắc đầu lúc trước là bá vương trên bầu trời còn bây giờ không khác gì phàm thú, cuộc đời thay đổi nhanh thật.
Long Trấn Thiên lấy ra một cây thương sáng loáng vàng kim tiến lên đánh đuổi bọn yêu thú, khí thế linh tướng vừa ra chúng liền chạy mất dạng.
– Tiểu tử người muốn lấy hồn thú của nó sao?
Long Thắng Thiên gật đầu, nếu không lấy hồn thú ta đâu cần tốn 5 vạn thanh linh tử, hắn thấy gia gia từ trong túi trữ vật lấy ra một viên ngọc sao đó dùng kim thương giết chết thiểm điện điêu một luồn khói màu vàng lập tức bay vào bên trong viên ngọc hiện lên hình một con thiểm điện điêu.
– Tử Yên đó là thứ gì?
– Đó là hồn châu dùng để bắt giữ hồn thú.
Long Thắng Thiên nhận lấy hồn châu sao đó tiện tay thu luôn xác thiểm điện điêu vào.
– Tài phú là không thể bỏ.
Khi mọi người trở về thành, tin tức từ hoàng đô truyền đến quân Bắc Sơn hoàn toàn bị diệt, gia chủ Trần, Lý bị chém đầu thị chúng.
Long Trấn Thiên xem xong lại mở ra một bức thư khác là do Long Phá Thiên gửi đến nội dung không khác mấy chỉ có thêm một câu hoàng thượng đột phá linh vương.
– Xem ra hoàng đô đã thực sự bị Nam Cung gia nắm trong tay.
Long Thắng Thiên nhìn gia gia mình vẽ mặt không hề lo lắng lại hiếu kì.
– Gia gia người không sợ Nam Cung gia đối phó với Long gia sao?
– Tiểu tử, người yên tâm đi làm rễ của người đi ta đảm bảo Long gia sẽ tồn tại ít nhất 50 năm nữa ha ha.
Long Thắng Thiên không lo nữa dù sao bây giờ hắn cũng không đủ sức để lo bây giờ điều quan trọng nhất đối với hắn là đề cao thực lực sao đó lại để sao đó tính.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!