Phong Thần - Chương 29: Di tích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Phong Thần


Chương 29: Di tích


Thanh kiếm này là thiên phẩm hạ cấp, mang hồn thú băng hệ.

Vũ khí thiên cấp a, ngay cả chúa tể cũng đỏ mắt vậy mà để hắn tìm được.

– Lão Dịch nếu như ta hút hết linh khí trong thanh kiếm này thì có thể đạt đến linh vương không?

– Có thể.

Long Thắng Thiên đại hỉ nếu thật sự như vậy hắn có thể không cần để Tử Yên đợi hắn 10, hắn vận thôn thiên quyết đi đến.

– Sẽ bị bạo thể chết.

Hắn ngay lập tức đứng hình nghiến răng hỏi.

– Là sao?

– Người nghĩ thể chất của người có thể có thể chịu nổi linh lực cấp linh đế sao? Chưa nói đến bên trong còn một hồn thú cấp 7.

– Đù vậy sao người không nói sớm hại ta mém chút hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Long Thắng Thiên bỏ qua thanh kiếm kia tiến đến bộ xương khô, hắn lấy xuống không gian giới chỉ, chỉ cần thứ này không hư thì đồ vật bên trong sẽ không sao.

– Hoàn hảo, vẫn còn dùng được.

Hắn đưa thần thức vào bên trong kiểm tra, không gian bên trong rộng hơn 100 trượng, cao hơn 10 trượng nhưng chỉ có mấy cái rương, hắn lấy chiếc rương đầu tiên ra bên trong chứa toàn đan dược tổng cộng hơn 10 bình chủ yếu là trị thương, hồi phục và một bình tăng linh đan gia tăng tốc độ tu luyện.

Rương thứ 2 bên trong chứa tài liệu luyện khí, đa số là tài liệu địa cấp, còn một số ít của thiên cấp.

Rương thứ 3 chứa linh dược chỉ có vài cây thanh tâm thảo cấp 7, long kim thảo cấp 7, một cành hóa ma thụ và một cây nhân sâm.

– Lão Dịch người biết công dụng của chúng không?

– Mấy thứ này có thể làm khó ta sao? Long kim thảo dùng để tăng huyết mạch long tộc, hóa ma thụ chỉ cần người luyện chế thành vũ khí một khi đối phương bị trúng chiêu liền bị tâm ma cắn trả, còn cái củ cải đỏ, à không huyết nhân sâm này có thể chế huyết linh đan cho dù người bị mất toàn bộ máu trên cơ thể chỉ cần còn một ít sinh cơ sao khi phục dụng liền có thể khỏe mạnh như thường.

– Bá đạo như vậy?

Long Thắng Thiên hai mắt sáng ngời, hắn nhìn vào hai cái rương còn lại theo lí thuyết thì vật càng giá trị thì càng để phía sao.

– Khà khà, lần này xem ra nhân phẩm ta lại bạo phát a.

Hắn lấy chiếc gương thứ tư trong lòng hồi hộp không biết là thứ gì đây, Long Thắng Thiên sao khi mở rương hai mắt liền sáng lấp lánh như sao ngay cả Hắc Dịch tiên vương cũng chú ý.

– Kim linh tử, hắc linh tử còn mấy viên to tròn này là thứ gì sao nhìn quen vậy?

– Yêu đan.

Long Thắng Thiên tính sơ qua kim linh tử hơn 1 vạn, hắc linh tử hơn 1000 hắn cười đến không khép miệng lại được.

– Người muốn cười đến bao giờ? Mau cầm mấy viên yêu đan cho ta xem.

Hắn nghe Hắc Dịch nói liền liếc nhìn mấy viên yêu đan kia, thì ra là yêu đan bảo sao ta lại thấy quen như vậy nhưng tại sao lại to như thế hắn nhớ lúc trước linh đan của con xà vương chỉ như ngón cái, mấy viên này to như một nắm tay, hắn cằm lấy một viên lên xem thử.

– Ma hầu cấp 6 ám hệ quá yếu.

Thì ra là yêu thú cấp sáu hèn gì linh đan lại to như vậy, hắn tiếp tục cằm lên để Hắc Dich nghiệm hàng.

– Thôn thiên cẩu cấp 7, ha ha cuối cùng cũng tìm ra linh đan hợp với người.

Long Thắng Thiên mặt đen lại, tên này là nói mình giống chó sao?

– Lão Dịch con thôn thiên cẩu này không có hệ sao?

– Tất nhiên là có, nó thuộc hệ thôn phệ.

– Còn có loại hệ này?

Long Thắng Thiên kinh ngạc

– Thôn thiên quyết không phải chỉ có 12 tầng thôi sao bây giờ thêm một con hệ thôn phệ này làm sao đưa vào?

– Ta có từng nói thôn thiên quyết có 12 tầng hay sao?

Long Thắng Thiên ngẩn người, đúng vậy tên này chưa tùng nói nhưng hắc tháp rõ ràng là truyền lại như vậy.

Hắc Dịch tiên vương thấy hắn mơ màng liền giải thích.

– Ta tuy là khí linh của Thôn thiên đỉnh nhưng phải đến đời chủ nhân thứ 5 ta mới khai sinh linh trí thật sự, mỗi đời chủ nhân trước của nó đều lưu lại một tia thần thức ở trong thôn thiên đỉnh để hậu nhân đời sao có thể lĩnh ngộ, nhưng trải qua hàng trăm vạn năm vẫn không có người nào lĩnh ngộ được tia thần thức của chủ nhân đời đầu tiên vì lí do đó ta luôn cho rằng vẫn còn một hệ thuộc tính khác ngoài 12 loại.

– Vậy ý người là thôn thiên quyết cũng sẽ có 13 tầng.

– Đúng vậy.

– Vậy không lẽ 100 vạn năm nay không ai tìm được hồn thú thôn phệ sao?

– Đương nhiên là có nhưng đến cuối cùng đều thất bại, đã tưng có một vị chủ nhân cho rằng chủ nhâu đời đầu của thôn thiên đỉnh sở hữu chính là một con hỗn độn thần thú.

Hắn nghe Hắc Dịch tiên vương nói cũng hiểu ra được một số điều, hỗn độn thần thú nghe tên cũng đủ thấy trâu bò a, ngay cả ở địa cầu nó cũng đứng đầu trong mấy con thần thú, hắn nhìn viên linh đan trong tay chợt nhân ra một điều rất quan trọng.

– Lão Dịch mấy chủ nhân đời trước của người sao khi thất bại thì như thế nào?

– HÀI, đều có vinh dự để lại một tia thần thức trong thôn thiên đỉnh.

– ẶC, vinh dự đến như vậy? có lẽ ta không thích hợp.

– Cũng đã từng có chủ nhân giống như người không đi ra bước đó nhưng cuối cùng lại bị 12 loại thuộc tính xung kích bạo thể mà chết.

Long Thắng Thiên mặt như ăn mấy ngàn con ruồi thì ra hắn bị cho vào tròng ngay từ đầu, các người dám gài lão tử hử, đến lúc đó ta không luyện đủ 12 loại thuộc tính thì không phải sẽ không có chuyện gì sao? Hắc hắc vẫn là ca thông minh nhất.

– Lão Dịch người nói con thôn thiên cẩu này cũng hút linh lực giống như thôn thiên quyết sao?

– Không đúng trên đời này chỉ có hỗn độn thần thú mới có thể hút linh lực thiên địa để tu luyện còn con cẩu này chỉ có thể hút linh lực yêu thú.

Thì ra là như vậy, hắn tiếp tục phân loại linh đan, kim can hạt, đại sơn quy, liệt diễm hổ, băng phong hồ và một con sư ngư.

– Không lẽ con sư ngư trên kia là thủ hộ nơi này sao?

Hắn không quan tâm điều quang trọng nhất bây giờ là cái gương cuối cùng, hắn lấy ra bên ngoài chỉ thấy bên trong có 4 tấm ngọc bài, một hộp gỗ.

– Đây là thứ gì?

– Đây là thông linh thạch thường dùng để lưu lại thần thức hoặc là công pháp, người chỉ cần đưa thần thức vào liền biết trong đó chứa đựng thứ gì.

Long Thắng Thiên truyền thần thức vào 4 tấm ngọc bài lần lượt hiện lên thông tin truyền vào đầu hắn, tấm đầu tiên là một bộ trận pháp, tiếp theo là luyện đan thuật, luyện khí thuật cuối cùng là một bộ thân pháp còn có một đoạn thông tin ngắn hiện lên, trong đó ghi rõ chủ nhân nơi này từng là một vị tán tu cơ duyên xảo hợp thành tựu đại đế dùng thân pháp của mình hành hiệp khắp nơi mượn giàu cho nghèo, thứ gì quý giá tự thân bảo quản, cuối cùng đụng phải cường địch trốn đến nơi đây.

– Ta kinh, cái gì hành hiệp trượng nghĩa rõ ràng là một tên đạo tặc hèn gì lại giàu có như vậy.

Hắn nhìn 4 miếng thông linh thạch, thân pháp thì hắn đã có ngự phong thuật của Lão Dịch truyền cho nên quyển này không có tác dụng còn về đan thuật với trận pháp để sau này tính, hắn nhìn sơ qua luyện khí phát hiện những điều trong đây ghi lại cũng không hữu ích nhiều liền không để ý đến mấy tấm lệnh bài này nữa chuyển sự chú ý qua chiếc hợp còn lại.

– Hi vọng không phải là một bộ kiếm pháp a.

Hắn mở ra bên trong chỉ có một chiếc chìa khóa màu vàng sáng lấp lánh bên trên có in hình một con kì lân.

– Lão Dịch người nhận ra thứ này không?

– Đây là một chiếc chìa khóa.

Ai không biết đây là một chiếc chìa khóa, hắn quan sát vài lần không phát hiện được gì liền ném lại vào chiếc hộp.

– Hắc hắc không ngờ lần này lại trúng lớn như vậy a.

Hắn nhìn thanh kiếm đang nằm dưới đất, không lẽ mỡ dâng tới miệng còn không xơi được?

– Lão Dịch không có cách nào lấy được linh khí từ trong đó ra sao?

– Không.

– Vậy có thể sử dụng không?

– Được.

Long Thắng Thiên tiến lại cầm lấy thanh kiếm một cảm giác lạnh lẽo lại truyền đến, hắc đỉnh bên trong tỏa ra khí tức ngay lập tức cảm giác lạnh lẽo biến mất, hắn cầm thanh kiếm trong tay có ảo giác có thể chém đứt thiên địa, thế gian vô đối.

– Thật đúng là vũ khí thiên cấp có khác.

Vũ khí lợi hại như thế này chỉ một tia khí tức của hắc đỉnh liền bị trấn áp, trong lòng hắn càng rung động không biết hắc đỉnh lợi hại như thế nào? Mặt kệ như thế nào tiểu đỉnh càng lợi hại thì mạng ta càng được đảm bảo, hắn mang bộ xương khô đến cái hố sao đó chôn xuống.

– Tiền bối người cũng xem ra là có ơn với ta nhưng bản thân ta chính trực, nghĩa khí, trung hậu, thật thà không thể kế thừa y bát của người nên chỉ có thể nói lời tạ ơn mong người đừng trách tội.

Long Thắng Thiên đi đến chỗ định thủy châu mới phát hiện ra một vấn đề hiện tại hắn không thể phi hành làm sao có thể lấy định thủy châu?

– Đúng rồi, chút nữa quên mất ngu đầu mã diện cũng có thể phi hành.

Hắn lấy ngu đầu mã diện ra sao đó bật chế độ phi hành, hắn thu định thủy châu vào trong giới chỉ liền cảm nhận áp lực khổng lồ ép xuống, hắn phóng thẳng vào trong nước thoát ra khỏi hồ, mặt nước trong hồ liền hạ thấp hơn 10 trượng.

– Lần nào gặp mỹ nữ ta đêu may mắn không biết có nên dẫn theo một lão bà bên cạnh không?

Long Thắng Thiên nhìn xung quanh vài lần, nơi đây có yêu thú cấp 5 tức là hắn đã lạc trôi vào sâu trong thanh hà cốc nếu còn đi bậy chắc chắn sẽ làm mồi cho yêu thú.

– Có nên ném đá dò đường không đây?

– Không cần người chỉ cần thả thiểm điện điêu ra ngoài nó sẽ chỉ cho người biết nên đi đường nào.

– ẶC, sao người không nói sớm?

– Nếu ta nói ra không phải người sẽ mất đi cơ duyên sao, xét đến cùng người nên cảm ơn ta mới đúng.

Đây là cái lý luận gì vậy? đã làm sai còn muốn ta cảm ơn, hắn thả ra thiểm điện điêu ngay lập tức xác định được phương hướng liền phóng xe đi, không biết bọn họ tranh giành linh chi đến đâu rồi? đi được nữa ngày hắn lại nhìn thấy đoàn người Lý Thanh Nguyệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN