Phong Thần - Chương 52: Đại hội tiên môn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Phong Thần


Chương 52: Đại hội tiên môn


Thiếu nữ áo xanh nghe hắn nói mài liễu muốn dựng thẳng ở đâu ra tên lưu manh này vậy.

Long Thắng Thiên nhìn phản ứng thiếu nữ biết mình nói sai lập tức phản ứng.

– Không phải là ta muốn trao đổi với người.

– Người muốn trao đổi với bổn cô nương sao?

Thiếu nữ áo xanh hứng thú nhìn hắn thầm nghĩ không lẽ tên này muốn mượn cớ tiếp cận mình.

– Đúng vậy.

– Vậy người muốn dùng thứ gì để đổi đây đồ của bổn cô nương không phải ai muốn đổi cũng được đâu.

– Thứ này thì sao?

Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một khối kim loại màu vàng đen đưa tới trước mặt thiếu nữ.

– Đây là thứ gì? tiểu tử người dám đùa với bổn cô nương sao?

Long Thắng Thiên đang định giải thích thì một tên đệ tử tiến lại.

– Vị huynh đệ này người có thể cho ta xem khối kim loại này không?

Người này vừa đi tới mọi người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.

– Đây không phải là Trần Hà sư huynh sao?

– Đúng vậy ta nghe nói Trần Hà sư huynh là cháu của tam trưởng lão vài tháng trước đã tiến vào cấp bật luyện khí đại sư.

– Thật lợi hại chỉ mới hơn 30 tuổi mà đã tiến vào luyện khí đại sư xem ra người này có thể tiến vào Đông Phương học viện a.

Trần Hà nghe mọi người bàn tán về mình trên môi mang theo một tia mỉm cười tiến đến trước mặt Long Thắng Thiên.

– Vị sư đệ này người có thể cho ta xem khối tài liệu này được không?

– Tại sao phải cho người xem?

Trần Hà nghe hỏi vậy mặt đen lại tên tiểu tử trước mặt này lại không nể mặt hắn.

– Tiêu tử người có biết thiếu chủ nhà ta là ai không? ngài nể mặt người đó là vinh dự cho người, còn không biết điều.

Long Thắng Thiên nhìn tên đệ tử bên cạnh thầm nghĩ có tiểu đệ thật oai phong không biết có nên tìm một vài cái không?

– Vị sư huynh này ta không biết người là ai nhưng nếu muốn xem qua đồ của ta thì phải trả giá.

– Tiểu tử người không nghe ta nói gì sao? không lẽ người muốn ăn đòn?

Long Thắng Thiên mắt không thấy tâm không phiền tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.

– Vị tiên tử này không biết người có muốn đổi hay không?

Thiếu nữ áo xanh nhìn hắn sao đó lại nhìn sang Trần Hà hai mắt hiện lên tia giảo hoạt.

– Này người muốn đổi ít nhất cũng phải cho bổn cô nương biết đây là thứ gì chứ đúng không?

Trần Hà nhìn khối tài liệu một lúc sao đó chợt nhớ đến thứ trên mặt kìm nén kích động bước đến.

– Vị sư đệ này ta muốn đổi lấy vật này người ra giá đi.

Long Thắng Thiên không để ý đến hắn tiếp tục cười nói.

– Tiên tử người thật sự không muốn đổi sao? vậy ta sẽ đổi với vị sư huynh này vậy.

Trần Hà nghe được liền mừng rỡ.

– Tốt tiểu huynh đệ người ra giá đi ta nhất định làm cho người hài lòng.

– Khoan đã ai nói bổn cô nương không đổi.

Nàng nói xong liền tiến đến trước mặt Long Thắng Thiên mắt trợn trừng nhìn hắn, tên này đúng thật là vô sỉ làm gì có ai đổi đồ vật mà không nói tên.

– Này người phải nói cho ta biết đây là thứ gì lỡ như người gạt ta thì sao?

Tuy nàng nói như vậy nhưng đã tháo chiếc vòng cổ xuống mặt dù không biết đây là thứ gì nhưng có thể làm cho một vị đại sư thiên tài dòm ngó tất nhiên không phải là phàm vật.

Long Thắng Thiên tiếp vòng ngọc trong tay sao đó nhìn nàng mỉm cười nói.

– Đa tạ tiên tử thành toàn, khối kim loại này gọi là hắc tinh kim là do kim khí vạn năm tạo thành có thể xem là tài liệu địa cấp.

Nghe đến tài liệu địa cấp mọi người xung quanh liền ồ lên không ngờ khối kim loại bình thường như vậy lại là tài liệu địa cấp a, ngay cả tiên môn cũng không có mấy khối, thiếu nữ áo xanh nghe được càng kích động.

– Thật sao?

– Tất nhiên là thật tại hạ nổi tiếng ngay thẳng, thật thà xưa nay chưa từng gạt người.

Nhan Như Ngọc một bên nghe được hắn nói liền đỏ mặt mình không phải là bị hắn lừa đến mê muội hay sao?

– Thứ này nếu là tài liệu địa cấp sao người lại đi đổi một thứ bình thường như vậy?

Nghe nàng hỏi mọi người xung quanh đều nghi hoặc nhìn hắn.

– Không phải lúc nãy ta đã nói sao thứ này nương tử ta thấy thích.

Nghe hắn trả lời mọi người không tự chủ được quay sang nhìn Nhan Như Ngọc đặc biệt là nữ đệ tử hai mắt tràn đậy ngưỡng mộ cùng ganh tị.

Long Thắng Thiên kéo nàng lại sao đó đeo vòng cổ lên, nhìn thê tử mình tuy đã dịch dung nhưng vẫn tỏa ra khí chất thoát tục hai má đỏ ửng vô cùng mê người.

Trần Hà thấy hắn không để ý đến mình liền trong lòng thầm ghi hận tiến lại nói.

– Vị sư đệ này không biết người còn hắc tinh kim không? ta có thể trao đổi cùng người.

– Vị sư huynh này tài liệu địa cấp không phải là cải trắng muốn có là có.

Nói xong không thèm để ý đến mọi người liền kéo Nhan Như Ngọc rời đi dù sao ở lại cũng không kiếm chát được gì.

Sa Thiên Điện.

Bên trong phòng 3 vị môn chủ cùng một vị đại trưởng lão ngồi đối diện nhau nhưng không ai lên tiếng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn 5 người còn lại.

– Tiểu Thành lần này ta cùng lão Đức chỉ là đi ngang qua việc tổ chức đại hội vẫn là do các người chủ trì đi mấy lão già ta không có ý kiến.

– Đặng tông sư đã nói như vậy ta liền nghe theo.

Hắn nói xong lại nhìn người của 4 tiên môn.

– Các vị môn chủ lần này ta đến đây cũng như lần trước chủ trì đại hội tứ đại tiên môn qua đó tìm ra nhân tài tiến vào Đông Phương học viện không biết các vị có ý gì không?

– Không biết lần này học viện định chọn bao nhiêu người?

La Thành nhìn người vừa lên tiếng là Bạch Mi tiên vương trưởng môn của Phiêu Miễu tiên môn.

– Lần này học viện sẽ chọn 10 người.

– Không đúng lần này là chọn 11 người.

La Thành không hiểu nhìn La Đức tông sư hắn nhớ rõ ràng là 10 người sao đột nhiên là 11 người.

– Ta nói 11 người tiểu tử người có ý kiến gì sao?

Nghe La Đức tông sư nói hắn nhìn sang hai tên chấp sự còn lại đều thấy bọn họ nhắm mắt tĩnh thần như đang tu luyện hắn đành chuyển hướng sang Đặng Cửu tông sư.

– La Thành lần này ta và lão Đức trên đường đi thu được một đồ đệ muốn mang về học viện.

Đặng Cửu tông sư vừa nói xong tất cả mọi người đều giật mình phải để hai vị tông sư thu đồ đệ chỉ có hai loại người một là gia cảnh khủng bố hai là thiên phú yêu nghiệt dù là hạng nào cũng đáng để kết giao.

– Không biết vị đệ tử đó là người như thế nào mai mắn được hai vị tông sư thu nhận.

Người vừa hỏi là Triệu Trấn Vĩ trưởng môn Ngọc Phong tiên môn.

– Hắn là đệ tử Thanh Hà tiên môn Long Thắng Thiên.

Ba vị môn chủ nghe được trong lòng chấn động đều nhìn về phía Đoàn Chính Nghĩa.

– Chính Nghĩa huynh thật là không đúng có tin vui lại không báo cho huynh đệ biết a.

– Đúng vậy, đây đúng là tin đáng chúc mừng nhất định phải tổ chức tiệc mừng.

– Đến lúc đó không được thiếu Dương Lôi ta.

Đoàn Chính nghĩa nhìn mấy lão hồ li diễn tròn trong lòng cười lạnh nếu để mấy lão già này biết tin e là phải tổ chức tan lễ.

– Lần này tiến vào tiên môn cũng phải chỉ có đệ tử Thanh Hà tiên môn đến lúc đó cùng vui thôi.

– Nếu không còn ai có ý kiến đại hội tông môn ngày mai bắt đầu.

Long Thắng Thiên kéo Nhan Như Ngọc trở về phòng lần này đại hội diễn ra mỗi đệ tử tham gia thi đấu đều có một phòng riêng nhưng hắn lại không tham gia do đó phải ở chung với mấy tên đệ tử khác.

– Long sư đệ đại trưởng lão cho mời.

Long Thắng Thiên đang lo lắng thê từ mình chịu thiệt thì cứu tinh lại xuất hiện hắn đi theo sao tên đệ tử đến gặp đại trưởng lão.

– Đại trưởng lão người tìm ta.

– Tiểu Thiên việc người gia nhập Đông Phương học viện mấy vị chấp sự cùng chưởng môn của các tiên phái đều biết để tránh cho xảy ra vấn đề, an toàn của người sao này sẽ do người của học viện đảm bảo lát nữa sẽ có đệ tử dẫn người đến đó.

Đoàn Chính Nghĩa nói xong thở dài nhìn qua hắn.

– Tiểu Thiên ta có chuyện muốn nhắc nhở người trên huyền thiên đại lục này cái thiếu nhất không phải thiên tài mà là cường giả.

– Đệ tử hiểu.

– Người yên tâm đi đến học viện còn việc an toàn Long gia ta có thể giúp người trong coi chỉ cần ta còn là đại trưởng lão thì Long gia của người sẽ còn tồn tại.

– Đa tạ đại trưởng lão.

– Người lui xuống đi.

Long Thắng Thiên rời phòng đại trưởng lão trong lòng lại suy nghĩ về những lời nói lúc nãy, thiên tài đúng thật không thiếu nhưng nếu không thể trở thành cường giả thì thiên tài không khác gì phế nhân.

– Lão Dịch muốn trở thành cường giả thật sự ta cần phải đạt đến cấp bật nào?

– Tiểu tử nếu như ở đại lục này chỉ cần người đạt đến linh vương thì không ai có thể giết được người.

– Ý người nói chỉ cần đạt được linh vương là ta có thể đi ngang sao?

– Đi ngang thì không được nhưng chạy thì không thành vấn đề.

– Này lão đang xem thường ta sao? vậy mấy tên chủ nhân lúc trước tu vi cao nhất đạt cấp bật nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN