Phong Thần
Chương 54: Đại hội kết thúc
Ba vị trưởng môn là người đầu tiên phát hiện tình hình không đúng sao đó đến mấy chấp sự Đông Phương học viện đều đứng lên quan sát.
– Đây là…
Lúc này một đầu băng hồ bay lên không trung tỏa ra uy áp chí cao vô thượng giống như hòa nhập với thiên địa làm một thể sao đó bắt đầu hấp thu linh khí.
– Là đốn ngộ có người đang ngộ đạo, mọi người mau ngồi xuống vận công.
La Thành chấp sự vừa nói xong liền ngồi xuống tu luyện, 4 vị đại diện tiên môn nghe được hai mắt sáng lên cũng vận công ngay cả hai người đang chiến đấu cũng ngừng lại.
Sao nữa canh giờ hàn khí dần biến mất nhiều người mở mắt ra trên mặt vẫn còn vẻ tiết nuối.
– Ta muốn đột phá.
– Ta cũng muốn đột phá.
– Ta cũng vậy.
Long Thắng Thiên mở mắt ra lúc nãy khi hắn đốn ngộ đã giải khai rất nhiều thứ, quan trọng hơn là lượng linh khí lúc đó tràn đến vô cùng khổng lồ giống như cả thiên địa đều tiến vào trong người hắn, ngay lúc đó thật muốn dùng thôn thiên đỉnh hút hết nhưng cũng may là lí trí kiềm chế được.
– Không biết Ngọc nhi như thế nào?
Hắn quay sang nhìn nàng đúng lúc nàng vừa từ trong đốn ngộ tỉnh lại, thấy tất cả mọi người xung quanh nhìn mình Nhan Như Ngọc cảm thấy có chút bối rối theo bản năng tiến lại gần phu quân mình.
– Thắng Thiên tại sao mọi người lại nhìn thiếp như vậy.
Long Thắng Thiên nghe nàng hỏi liền cười nói.
– Bọn họ lúc nãy mượn nàng linh khí bây giờ muốn trả lại.
Hắn nhìn nàng mờ mịt liền quay sang nhìn mấy tên đệ tử kia nói.
– Này mọi người không cần khách khí mỗi người 10 bạch linh tử mau xếp hàng đi.
Lúc này trên bầu trời có liên tục vài người lăng không bay đến đầu tiên là 3 chấp sự của Đông Phương học viện.
– Tiểu cô nương người là đệ tử của tiên môn nào?
Long Thắng Thiên che trước mặt nàng.
– Tiền bối nàng là thê tử của ta.
Bạch Mi trưởng lão theo sao đến nhíu mài.
– Tiểu tử nơi này có chỗ cho người nói chuyện sao?
Bạch Mi linh vương phất ta một luồng kình phong quét đến hất Long Thắng Thiên bay đi hơn 10 trượng đập vào một cây đại thụ ngã xuống hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn bên trong cơ thể có một luồn linh khí đang tàn phá liền vận thôn thiên quyết ngăn chặn.
– Thắng Thiên.
Nhan Như Ngọc nhìn thấy liền chạy đến nhìn miệng hắn rỉ máu làm lòng nàng đau như cắt, nước mắt không kiềm được tràn ra.
– Bạch Mi lão đầu người đây là muốn gây sự sao?
– Đoàn Chính Nghĩa người thân là đại trưởng lão lại không biết cách quản giáo đồ đệ ta chỉ là thay người trừng trị thôi.
– Người…
– Đồ đệ của bổn tông sư đến khi nào đến lượt người quản giáo.
La Đức tông sư thấy Long Thắng Thiên bị đánh bay đi hai mắt phóng hỏa lão khó khăng lắm mới tìm được một thiên tài lại mém bị lão già này đánh chết làm sao không tức.
Mọi người vừa nghe La Đức tông sư nói xong liền biến sắc không lẽ tiểu tử này là Long Thắng Thiên, La Thành sắc mặt thoáng cái tái nhợt tối qua hắn đã đảm bảo hai vị tông sư về sự an toàn của tên đệ tử này bây giờ không ngờ lại bị đánh ngay trước mặt hắn.
– Tiểu Thiên người không sao chứ.
Long Thắng Thiên nhìn La Đức tông sư cùng Đặng Cửu tông sư tiến đến miễn cưỡng nói.
– Đa tạ hai vị tông sư quan tâm đệ tử không sao.
La Đức tông sư vẫn chưa yên tâm liền tiến lại xem xét lão đưa linh lực của mình vào trong cơ thể kiểm tra cũng mai là không tổn hại đến căn cơ.
– Người thật sự không sao?
– Đệ tử… khục… khục…
Long Thắng Thiên vừa định nói chuyện liền ho ra mấy ngụm máu sao đó nháy mắt vài cái với La Đức tông sư.
Nhan Như Ngọc một bên không biết tưởng rằng hắn bị thương nặng nước mắt như vỡ đê trào ra.
– Thắng Thiên chàng đừng làm thiếp sợ.
La Đức tông sư quay trở lại nhìn La Thành trừng mắt hắn.
– Tiểu Thành người đã hứa với ta như thế nào?
– Phó viện chủ là La Thành tất trách xin người trừng phạt.
– Hừ tội người trước hết để đó, theo quy định học viện nếu có người đánh bị thương học đồ thì phải làm sao?
– Nếu là cùng cấp chiến đấu thì có thể bỏ qua nhưng nếu ỷ lớn hiếp nhỏ thì sẽ bị học viện phế đi tu vi.
Bạch Mi trưởng lão một bên nghe được mặt xanh như tờ lá nếu là tiên môn thì lão không sợ nhưng lần này lại là đệ nhất học viện của Đông Phương quốc nghe nói bên trong còn có một vị linh đế tọa trấn.
– Bạch Mi lần này biết tội xin hai tông sư trách phạt.
Hai vị trưởng môn đều thầm hô may mắn cũng hên lúc nãy không vỗ mong ngựa nếu không tiêu mạng.
– Lão Đức, Bạch Mi tiểu tử lần này là vô tình người không nên trách phạt nặng tay.
– Lão Cửu tiểu Thiên cũng là đệ tử của người không lẽ người không muốn trừng phạt hắn sao?
– Tất nhiên là phải phạt nhưng dù sao hắn cũng không biết tiểu Thiên là đệ tử học viện người nói đúng không?
Đặng Cửu tông sư nói xong lại nhìn Bạch Mi linh vương.
– Vâng, Bạch Mi đúng là không biết.
– Được rồi lần này ta tạm tha cho người nhưng mà đồ nhi ta bị người đánh trọng thương thì sao đây?
– Tiền bối yên tâm tiểu bối nhất định sẽ bồi thường.
– Vậy được rồi trước tiên người đưa cho hắn 1 vạn bạch linh tử để hắn trị thương sao này tính tiếp.
Long Thắng Thiên nhìn hai vị tông sư người tung người hứng tâm đầu ý hợp thật không nhận ra hai người này từng là oan gia a.
Bạch Mi linh vương nghe được cắn răng nói.
– Tiền bối hiện tại ta không có nhiều bạch linh tử như vậy.
– Tiểu tử người là đang chê nhiều sao?
– Tiểu bối không dám nhưng thật sự trong người tiểu bối không mang theo nhiều bạch linh tử như vậy.
Mọi người xung quanh nhìn Bạch Mi linh vương khóe miện không ngừng co giật đây là môn chủ của tiên phái a lam sao lại như một đứa trẻ làm sai vậy.
– Ta không tin đưa túi trữ vật người cho ta.
Bạch Mi linh vương đau xót lấy ra túi trữ vật đưa cho La Đức tông sư.
– Tạm thời để thứ này ở chỗ ta sao khi người gôm đủ bạch linh tử liền đến lấy lại.
La Đức tông sư nhìn cũng không nhìn liền ném cho Long Thắng Thiên làm người khác đỏ mắt không thôi đây dù sao cũng là một phần tài sản của linh vương.
– Đa tạ hai vị tông sư.
– Người mau về nghĩ ngơi đi.
La Thành tiến lại nói.
– Hai vị tông sư còn vị nữ đệ tử này?
– Tiểu nha đầu này là nghĩa nữ của ta người có ý kiến gì?
– A nếu là nghĩa nữ của ngài tất nhiên ta không có ý kiến.
La Đức tông sư nhìn xung quanh thấy mọi người đều tập trung lại liền nói.
– Các người không lẽ cũng muốn giúp đồ đệ ta trị bệnh hay sao?
Mọi người nghe vậy liền tán đi, đợi sao khi mọi người rời đi La Đức tông sư nhìn Long Thắng Thiên nói.
– Tiểu tử người còn muốn giả vờ đến bao giờ.
– Đa tạ hai vị tông sư.
Nhan Như Ngọc một bên thấy hắn đứng lên vội lao nước mắt quan tâm.
– Phu quân chàng thật không sao?
– Tất nhiên chỉ là một linh vương làm sao có khả năng làm bị thương phu quân nàng.
Long Thắng Thiên trở lại trong phòng liền kéo Nhan Như Ngọc vào lòng hỏi.
– Ngọc nhi vừa nãy là sao?
– Phu quân Ngọc nhi không biết.
– Vậy bây giờ nàng cảm thấy như thế nào?
Nhan Như Ngọc nghe hắn hỏi liền vận công kiểm tra thân thể sao đó trên mặt liền hiện lên vẻ hưng phấn.
– Phu quân thiếp bây giờ đã là linh sư tầng 5 đỉnh phong.
– Cái, cái gì?
Hắn nghe nàng nói xong liền có cảm giác sụp đổ, làm sao nàng lại thăng cấp còn nhanh hơn hắn.
– Tiểu tử người không thể so được với nàng đâu đừng mơ tưởng.
– Nàng là thê tử ta tại sao lại phải so với nàng?
Tuy bên ngoài hắn nói như vậy bên trong lại thầm lo lắng nếu để nàng cởi lên, tương lai sao này hắn rất khó phục chúng vì sự nghiệp hậu cung của mình nhất định phải cố gắn tu luyện.
– Như Ngọc sao này khi đến học viện ta sẽ nói với hai vị tông sư đưa nàng vào vũ viện được không?
Nàng nghe hắn nói liền động lòng bây giờ nàng đúng là không biết gì hết nếu đi theo chỉ làm gánh nặng cho phu quân mình nhưng nếu nàng mạnh lên thì khác tuy không thể giúp gì nhưng ít nhất không làm gánh nặng cho hắn.
– Được.
Bên ngoài đại hội vẫn tiếp tục diễn ra sao một ngày thi đấu cuối cùng người đứng hạng nhất vũ kĩ cấp linh úy là Đỗ Cương sao khi triển khai kiếm khí gần như không có đối thủ, hạng nhất cấp linh sư không ngờ lại thuộc về Đường Tam Kiếm linh sư cấp 5 sơ kì của Ngọc Phong tiên môn, hạng nhất đan dược thuộc về Lạc Như, hạng nhất luyện khí thuộc về Trần Hà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!