Phong Thủy - Trộm Mộ - Chương 8 Ngã Rẽ Cuộc Đời:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Phong Thủy - Trộm Mộ


Chương 8 Ngã Rẽ Cuộc Đời:


Quyển 1 : Cổ mộ Hoành Sơn

Chương 8 : Ngã rẽ cuộc đời

Hôm nay , đã tròn trăm ngày kể từ khi cha tôi mất. Bao ngày qua , tôi vẫn chưa hết kinh ngạc bởi những gì mình đọc được trong cuốn “ địa lí Tả Ao”. Quyển sách không chỉ ảnh hưởng đến kiến thức về lí thuyết , mà còn làm thế giới quan của tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Trong mắt tôi bây giờ , dãy núi , dòng sông không còn nằm bất động , vô tri vô giác mà chúng trở lên sinh động như những thực thể sống. Tuy chưa thể nhìn ra hình dáng của chúng vì thời gian nghiên cứu địa lí Tả Ao chưa được bao lâu , nhưng tôi có thể khẳng định rằng mọi vật đều có sinh khí.

Đã qua trăm ngày cha tôi qua đời , người chết thì cũng đã chết nhưng người sống vẫn phải sống. Sinh , lão , bệnh , tử con người ai chẳng phải trải qua , không chỉ vì quá đau buồn mà gục ngã, nếu gục ngã thì bố tôi dưới suối vàng chắc sẽ không yên lòng bởi ông là một người mạnh mẽ. Vì vậy, tôi bàn với Hải chột quay lại Hà Nội tiếp tục nghiên cứu và buôn bán đồ cổ, đồng thời trong lòng cũng có những dự định của riêng mình. Mẹ tôi năm nay cũng ngoài bốn mươi , sau cú sốc mà bố tôi để lại nhìn bà già đi trông thấy , tôi thấy mà xót xa, Tôi quyết định để một thời gian nữa làm ăn khá giả , sẽ đưa mẹ tôi lên Hà Nội an hưởng tuổi già. Nói là làm , tôi cùng Hải chột quay trở về Hà Nội , cũng chính từ đây cuộc phiêu lưu đầy rẫy những khó khăn , nguy hiểm trong cuộc đời chúng tôi đã bắt đầu.

Đối với một thành phố như Hà Nội , có lẽ cảnh xe cộ nườm nượp , cảnh chen lấn , cảnh các lái xe bus phi nhanh như tử thần. Tiếng còi xe ing ỏi, tiếng động cơ , thỉnh thoảng là những tiếng chửi rất tục tĩu vì bức xúc. Tất cả đều quá quen thuộc với những ai đang sinh sống ở nơi đây.Dù vậy , Hà Nội vẫn được mệnh danh là thủ đô nghìn năm văn hiến cho nên ở những góc nhỏ nào đó vẫn có thể thấy sự tĩnh lặng , ít nhất là về mặt hình thức. Chỗ tôi buôn bán là một tiệm đồ cổ nhỏ nằm giữa trung tâm phố , ở đây bao gồm những tòa nhà đã có lịch sử hàng trăm năm cũ kĩ đã lâu chưa được tu sửa. Không phải vì kinh phí hạn hẹp, không tiến hành tu sửa mà vì để giữ lại cái gọi là “ nhân chứng lịch sử” cho nên nhà cửa nơi đây vẫn mang đậm những nét cổ kính. Dù vậy , nó cũng không thể tránh được quy luật vận động và phát triển của xã hội. Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất yên tĩnh ,rất thanh bình nhưng đây là nơi giao dịch của những món đồ trị hàng hàng tỉ đồng , có những món hàng lên đến cả chục triệu đô-la Mỹ. Chỗ tôi buôn bán đồ cổ, nửa hợp pháp nửa bất chính. Bên ngoài nhìn vào chỉ là vài món đồ bát đĩa , tranh ảnh , lọ hoa gọi là có chút giá trị lịch sử được nhà nước cấp phép cho giao dịch, nhưng bên trong mới đã những món đồ buôn bán chính của tôi. Đương nhiên, những món đồ này đang lí ra phải nằm trong Viện bảo tàng nhưng vì một vài lí do nào đấy chúng đều nằm ở đây.Vì vậy , căn mật thất sau nhà của tôi đều là hàng hóa cấm , cũng coi như là buôn lậu.

Từ ngày cha tôi mất đến nay cũng đã lăm năm , tôi và Hải chột từ hai kẻ gà mờ chập chững bước vào con đường đồ cổ đã trở thành hai tên ranh ma. Tính cách của tôi và cậu ta cũng như đảo ngược cho nhau vậy. Hải chột từ một người cẩn thận , tỉ mỉ biến thành một kẻ xảo quyệt , nóng vội , hám tiền. Đừng có nghe đến vậy mà vội trách cu cậu, cu cậu từ nhỏ cùng tôi lớn lên trong quân đội cho nên kiến thức xã hội rất kém.Hồi mới vào nghề , số tiền dành dụm được nhờ bao năm đi lính cùng với số tiền bán mảnh đất trước nhà tôi và mấy sào ruộng dưới quê của Hải chột đều bị lừa mất sạch. Có lúc , chúng tôi nhà còn không có mà ở , cơm không có mà ăn , vất va vất vưởng lang thang dặt dẹo, trải qua bao đắng cay mới có được ngày hôm nay. Cái gọi là bản chất tốt nhưng do dòng đời xô đẩy chính là như vậy. Cũng may là có ông chủ Ngô , chủ tiệm cũ của cửa tiệm đồ cổ này cưu mang , truyền đạt kinh nghiệm.Ông chủ Ngô trước đây vốn là cấp dưới của bố tôi , nhưng một lần bị thương trên chiến trường nên không thể tiếp tục cầm súng , đã được cho về nhà chữa trị. Tổ tiên của ông chủ Ngô cũng là những kẻ đổ đấu có tiếng , vì vậy những món đồ để lại cho hậu thế đều là cực phẩm , cũng nhờ vậy mà danh tiếng trong nghề buôn bán đồ cổ của Ngô lão thúc vang xa khắp vùng Bắc bộ , không ai không biết. Trong một lần lang thang bên Hồ Tây , chúng tôi may mắn gặp được ông chủ Ngô. Ông chủ Ngô lúc ấy cũng đã ngoài sáu mươi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn , ông đưa chúng tôi về cho chúng tôi ăn.Tôi dám thề đó là bữa ăn ngon nhất tôi từng ăn dù mâm cơm chỉ vẻn vẹn một đĩa rau và vài hạt lạc rang mặn chát. Ông Ngô hỏi chúng tôi :

-Các cậu sao lại ra nông nỗi này ?

Tôi lúc đấy đã ngang dạ , vừa nói vừa mếu tả lại hoàn cảnh cơ cực của chúng tôi khi bị lừa. Ngô chủ tiệm lúc bấy giờ như đắn đo một hồi rồi nói :

-Lúc trước anh Vũ ( bố tôi) luôn quan tâm , chăm lo cho anh em , lúc anh ấy mất tôi lại không đến để tiễn biệt lần cuối được , tôi vẫn rất áy náy.

Nghe đến bố , tôi vừa thấy tủi thân vừa thấy thương cho mẹ già đang ở nhà.Mảnh vườn trước nhà đã bán , mấy đồng lương trợ cấp của bố tôi cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày. Đang suy nghĩ mông lung , giọng nói của Ngô trưởng quầy cất lên lần nữa , cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi :

– Tôi thấy thế này , hai cậu dù sao cũng không có chỗ ở. Tôi lại ở một mình , không vợ con gì , nhà lại vừa vặn có hai phòng trống , nếu hai cậu không chê thì ở lại làm thuê cho tôi , các cậu thấy thế nào ?

Đương nhiên là quá tốt rồi , trong đầu tôi liền nghĩ. Nhưng dù sao cũng phải giả vờ có tí sĩ diện cho người ta đỡ coi thường mình , ấy vậy mà tên Hải chột bấy lâu nay chỉ mải ăn, chợt lên tiềng :

-Được thế thì còn gì bằng , chúng cháu nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cứu giúp của bác.

Tôi tự nhủ : “ Con mẹ tên chột nhà cậu , trước nay đâu có thế , mới được người ta cho miếng ăn đã vội khúm núm rồi.” Nghĩ như thế nhưng tôi hoàn toàn không trách cậu ta vì tôi biết cu cậu từ nhỏ đến giờ chưa lúc nào phải chịu khổ như quãng đời vừa qua. Dù là lính , nay sống mai chết cuộc sống có gian lao, vất vả nhưng dù sao vẫn có cái tinh thần “ quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”. Tôi vội chữa lời cho Hải chột :

-Chúng cháu chỉ xin được ở thuê , hàng tháng sẽ trả đủ tiền cho bác. Chúng cháu cũng có ít kinh nghiệm về đồ cổ và phong thủy có lẽ cũng giúp được bác một phần công việc.

Nghe thấy tôi nói thế , bác Ngô nổi hứng tò mò , liền hỏi :

-Các cậu cũng biết về thuật phong thủy ?

-Cũng chỉ biết qua loa một vài thứ thưa bác – Tôi trả lời.

Bác Ngô cười cười chỉ tay xung quanh nói :

-Vậy cậu xem qua căn nhà của tôi đã sắp xếp hợp lí chưa ?

Từ khi vào nhà , tôi cũng đã ngó nghiêng xung quanh , thì căn nhà được sắp xếp theo các phương vị tốt , bây giờ có dịp nhìn kĩ thì không khỏi thảng thốt. Tất cả các căn phòng trong nhà đều có hình chữ nhật , vuông vắn , tạo sự luôn chuyển tốt cho không khí và ánh sáng. Điều này đại biểu cho đại cát, đại lợi. Vị trí của các bức tranh , bể cá , chiếc tivi đen trắng , bàn trà , … đều được đặt rất đúng phương vị để hóa giải sát khí. Quả thật , phải là bậc thầy phong thủy mới có thể bố trí căn nhà một cách hoàn hảo đến vậy. Tôi đem hết những gì mình nghĩ nói ra với Ngô lão. Ông kinh ngạc một hồi không thôi , hỏi tôi học được những thứ đó ở đâu.Tôi liền bảo đó là những kiến thức trong bảo vật gia truyền của gia tộc đã có từ rất lâu.

Khoảng thời gian sau đó , tôi cùng Hải chột học được không ít các kiến thức về đồ cổ. Trước đây , do còn non kinh nghiệm chúng tôi chỉ biết dùng mắt mà phân biệt , vì vậy mới bị lừa hết số tiền tích góp được. Từ ngày theo bác Ngô chúng tôi học được cách phân biệt đồ cổ bằng cách ngửi , nghe , nếm. Mỗi món đồ ở mỗi triều đại lại có những mùi đặc trưng riêng , lại có những âm thanh riêng khi gõ nhẹ vào , nhiều lúc nếm để phân biệt vị đất đã lâu chưa. Tất cả đều là những kĩ năng quan trọng trong buôn bán đồ cổ. Hải chột dường như có thiên phú về việc này hơn tôi , cậu ta học rất nhanh , chẳng bao lâu đã thành thạo các ngón nghề , cũng tạo dựng được chút tiếng tắm. Tôi lại hứng thú với các văn tự cổ hơn nhưng tư liệu về chúng còn quá ít lên rất khó tra cứu. Bên cạnh đó , kiến thức phong thủy tôi càng ngày càng tinh thông. Ông chủ Ngô không ngờ lại là hậu duệ của mô kim hiệu úy , chẳng trách bày trí phong thủy nhà ông lại hoàn hảo đến vậy. Vì thế không chỉ kiến thức phong thủy được nâng cao , mà ngay các cả quy tắc , luật lệ , ám hiệu của Mô kim hiệu úy tôi đều học được. Cũng vì tôi đọc nhiều sách , mà tính tình thay đổi hoàn toàn , từ một kẻ bồng bột , nóng vội tôi trở lên điềm tĩnh , trưởng thành hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN