Phong Vân Quyển 4
Thiêu Hồn Thuật
Tuyết Liệt Cuồng Báo là tuyệt học võ công của Liệt Báo, một thủ hạ đắc lực của Tuyệt Tâm.
Người này trên mặt được chụp kín bởi chiếc mặt nạ hắc diện báo, người mặc bộ y phục màu đen, áo choàng cũng một màu đen. Toàn thân y bao phủ một màu đen đậm đặc, duy chỉ có đôi mắt là rực sáng tinh quang.
Thân cao tám thước vô cùng lực lưỡng, tuy sở hữu một thể cách vượt trội, nhưng thân thủ của Liệt Báo lại vô cùng nhanh nhẹn.
Hắn được Tuyệt Tâm mang từ Đông Doanh tới Trung Nguyên, để giúp đỡ y hoàn thành hồng đồ bá nghiệp. Việc xâm lược và cai trị thần châu trước đó cha của y là Tuyệt Vô Thần và Chiêu Thành Thiên Hoàng cũng đã từng làm, nhưng chưa hề thành công.
Tuyệt Tâm khinh thường cha hắn thiếu quyết đoán, nên phải lui lại những 15 năm mới giám thực hiện kế hoạch. Y cũng chẳng để Thiên Hoàng trong mắt, chỉ vì một lần thất bại mà dẫn đao tự sát là hành động của kẻ nhu nhược.
Không phải vô cớ mà Tuyệt Tâm lại coi khinh Chiêu Thành Thiên Hoàng, bởi nói về tâm cơ thì y chẳng thể so sánh với Thiên Hoàng. Nhưng nếu nói chỉ vì thất bại một lần mà quên sinh, thì Tuyệt Tâm hắn đáng ra phải chết từ lâu rồi mới phải.
Tôn chỉ của Tuyệt Tâm là chỉ cần còn sống thì vẫn còn có cơ hội vươn lên. Tôn nghiêm danh dự cho dù lớn đến mấy liệu có bằng mạng sống hay không.
Khi bản thân chết đi rồi thì những thứ khác sẽ chẳng còn có ích lợi gì nữa. Vì thế Tuyệt Tâm cho rằng tinh thần võ sĩ đạo như của Thiên Hoàng năm xưa, là việc làm vô cùng ngu muội.
Dưới tướng mạnh sẽ không bao giờ có binh yếu, Liệt Báo là thủ hạ mà một kẻ đa nghi như Tuyệt Tâm rất tin tưởng.
Bởi vì sao?
Vì Liệt Báo được biết đến ở võ lâm Đông Doanh với ngoại hiệu Tuyết Trung Liệt Báo, nghĩa là con báo mạnh mẽ trong tuyết. Vừa có sự kiên trì nhẫn nại, lại có lòng theo đuổi đến cùng.
Hơn thế nữa đó là võ công của Liệt Báo tuyệt đối cao cường.
Bằng chứng duy nhất nói lên điều đó chính là Liệt Báo đã dùng Thiên Báo Quân Lâm trong Tuyết Liệt Cuồng Báo, ngăn cản một quyền cực mạnh của Tiểu Võ.
Sơn Hải Quyền Kình uy lực vô song, vừa mang sức nặng của núi cùng sự mạnh mẽ của biển. Một quyền đủ sức phá núi lấp biển, cùng lửa nộ phừng phát của Tiểu Võ. Vậy ma Liệt Báo chỉ dơ chảo lên đã đỡ được, đủ thấy một chân công phu không hề đơn giản chút nào.
Tiểu Võ cũng thấy bất ngờ vì với công lực của chàng, trong võ lâm đương thời cũng không có mấy người đủ sức phá ngang một quyền ấy.
– Hảo công phu! Không ngờ bên ngoài Luyện Ngục lại có nhiều cao thủ thanh niên lợi hại như vậy.
Xích Liệt đã từng giao thủ với Tiểu Võ, ông ta cũng cảm thấy chàng trai này tuổi tác chưa cao, nhưng nội lực lại dồi dào như biển cả.
Nay thêm Liệt Báo có thể một tay đỡ được quyền của Tiểu Võ, làm cho lão thích thú phấn khích vô cùng.
Đứng kế bên Xích Liệt là một bức tượng sừng sững như núi, một gương mặt không hỉ cũng chẳng nộ. Hắn đứng yên bất động, khi di chuyển thì cực nhanh, nhưng khi đứng yên thì phải cực tĩnh.
Vì hắn sợ rằng nếu chỉ cần cử động một sợi tóc thôi, có lẽ cũng làm cho sự tập trung trong đầu hắn bị giảm bớt đi.
Kẻ im lặng âm trầm này chính là Tuyệt Tâm. Trong đầu hắn đang nghĩ gì thì không ai có thể biết được. Con mắt thâm sâu bất định ấy đang nhìn chằm vào trận chiến của Liệt Báo và Tiểu Võ.
Có điều con mắt dò xét của hắn lại không nhìn trực tiếp và Tiểu Võ, mà lại chăm chú quan sát về thủ hạ của mình Liệt Báo.
“Tuyết Trung Báo là một trong Cung Bổn Ngũ Thú ở Gia Tộc Cung Bổn, ta cũng không rõ lắm về gia tộc bí ẩn này. Nhưng chỉ một Liệt Báo mà đã có võ công ấn tượng thế này, thì bốn kẻ còn lại không biết còn cao đến đâu. Nhất là tộc chủ của Gia Tộc Cung Bổn nữa, người này tuyệt đối đáng sợ. Cha ta Tuyệt Vô Thần năm xưa bá đạo là thế, gặp người này cũng phải kiêng nể mấy phần”.
Kẻ trí giả trên đời rất nhiều nhưng họ lại thiếu mất cái dũng, ngược lại dũng giả thật sự thì lại thiếu một chút mưu sâu. Kẻ có đủ trí đủ dũng thì được gọi là cường giả, và Tuyệt Tâm chính là một kẻ như thế.
Hắn không ngừng suy nghĩ dù là ở bất kỳ hoàn cảnh nào, chính vì thế trong tất cả kẻ ác từ trước đến nay đều có không ít, nhưng kẻ ác có thể hô phong hoán vũ sống sót luân hồi liên tục thì chỉ có một mình hắn mà thôi.
Chỉ thấy Tuyệt Tâm đứng im bất động trong khi bên đó Tiểu Võ và Liệt Báo đang ra chiêu trấn thiên kinh địa.
– Đương kim võ lâm cao thủ Trung Nguyên hóa ra cũng chỉ có vậy.
Liệt Báo nói ra một câu nhận định rất coi thường thực lực của Tiểu Võ, không biết phía sau chiếc mặt nạ hắc diện Báo, là hắn đang cười hay làm gì khác. Chỉ thấy chảo pháp của Liệt Báo bóp chặt nắm quyền của Tiểu Võ. Bàn tay to lớn cùng chiếc bao tay ngụy dị của hắn như muốn bóp nát bàn tay của Tiểu Võ.
– Võ ca! Muội đến giúp huynh.
Thanh Việt tay phải bị tay trái của đối phương nắm chặt, nhưng nàng vẫn còn một tay khác. Lúc trước ở Vô Thiên Luyện Ngục nàng cũng từng luyện tập võ công. Nay lâm vào hiểm cảnh không còn cách nào khác là liên thủ với tình lang phản kích.
Thanh Việt thu bàn tay búp măng lại, những ngón tay nuột nà thon dài của nành khép thành một chưởng sắc bén, nhắm thái dương huyệt của gã to lớn kia xỉa tới.
Tiếc là với công lực nhỏ nhoi của Thanh Việt chỉ như châu chấu đá xe, một chưởng nhanh nhẹn đã đắc thủ. Nhưng lại không làm Liệt Báo bị thương chút nào mà lại càng khiến cho hắn nổi giận hơn.
– Nha đầu muốn tìm chết.
Liệt Báo thổ kình vào chảo trái, báo khí điên cuồng chạy vào cánh tay trắng trẻo của Thanh Việt. Kình lực không những xé nát tay áo của nàng mà một tiếng “rốp” vang lên. Tay trái của tuyệt đại mỹ nhân đã chật khỏi khớp vai.
Nàng đau đớn la lên thất thanh, đôi hàng lệ ngấn giai nhân ứa ra có thể khiến anh hùng thiên hạ phải mềm long. Nhưng hắn thì không Liệt Báo không giống những kẻ đàn ông khác, bởi hắn là một con báo đầy thú tính. Niềm vui của một con báo sát thủ là nghe tiếng rên la thảm thiết của con mồi.
– Trên đời có rất nhiều tiếng rên, nhưng tiếng rên từ khuôn miệng xinh đẹp của một đại mỹ nhân phát ra nghe mới dễ chịu làm sao. Khờ khờ.
Chỉ thấy Thanh Việt mồ hôi tứa ra như mưa, khuôn mặt hoa dung tuyệt mỹ của nàng, cũng không thể dấu hết được sự đau đớn nàng đang phải gánh chịu.
Tiểu Võ thấy hồng nhan lâm vào hiểm cảnh khiến lòng chàng đau như cắt, điều duy nhất lúc này chàng nghĩ đến trong đầu, là phải bằng mọi giá cứu cho được Thanh Việt.
Chàng cắn răng chặt đến nỗi như muốn phụt máu ra, Tiểu Võ thầm đề thăng công lực đến đỉnh điểm. Kẻ nào làm người chàng yêu thương đau đớn thì tuyệt không thể nào tha thứ. Cho dù tấm lòng chàng vốn trung hậu, nhưng tới nước này chàng cũng quyết phải đại khai sát giới.
Tiểu Võ quyết trong một chiêu sẽ hủy diệt Liệt Báo một cách triệt để, muốn làm được điều đó thì phải xuất ra kỳ chiêu.
Bởi Liệt Báo không phải kẻ tầm thường nên Tiểu Võ đã bị ép phải sử ra chiêu đó.
Chiêu mạnh nhất trong Thập Cường Võ Đạo.
Chiêu hội tụ tinh hoa võ học của cả đời cha cậu ta là Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch.
Chính chiêu này Võ Vô Địch đã dùng sinh mạng của mình để đốt cháy hi vọng vào con trai.
Vô Thiên Kiếm Hổ Quyết một khi xuất ra còn mạnh hơn Thập Phương Vô Địch nhiều lần.
Từ khi được cha lúc lâm chung truyền cho sát chiêu này, vì e ngại sức mạnh khủng khiếp của nó mà Tiểu Võ không giám tùy tiện đem ra sử dụng.
Nay vì người mình yêu Tiểu Võ buộc phải dùng đến sát chiêu đáng sợ này. Chàng vận công lực toàn thân vào cánh tay trái của mình, một luồng nhuệ khí cực mạnh làm cả cánh tay chàng căng phồng lên, tay áo cũng bị khí kình làm cho rách toạc ra.
– Tên khốn kiếp! Hậu quả là do ngươi tự chuốc lấy xem Vô Thiên Kiếm Hổ Quyết của ta.
Tay Tiểu Võ phát ra một nguồn lực lượng mạnh khủng khiếp, thoáng ẩn hiện mười cỗ khí lực thập cường cùng ngưng tụ lại nơi nắm quyền của chàng.
Liệt Báo cũng không giám khinh xuất ngưng thần giới bị, hắn cũng ngầm đẩy công lực lên đỉnh điểm. Bởi khí khinh của Vô Thiên Kiếm Hổ Quyết đã khóa chặt mọi chuyển động của hắn.
Đám Tuyệt Tâm, Xích Liệt bên ngoài cũng cảm nhận đây là một chiêu vô cùng bá đạo. Nhưng đang lúc Tiểu Võ hành công chuẩn bị xuất chiêu tấn công, bỗng chàng cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, lồng ngực bỗng nhiên đau nhói khủng khiếp. Một bụng máu tươi cũng phun ra khỏi miệng.
Thấy Tiểu Võ có vấn đề thì kình lực cũng tản ra, Liệt Báo đồng thời cũng đã di chuyển được. Bằng giác quan nhanh nhạy của loài Báo, hắn biết cần phải có khoảng cách nhất định với Tiểu Võ.
Liệt Báo vung tay hất mạnh tay của Tiểu Võ ra, hai người đã cách xa nhau trên dưới năm trượng.
Khi hai người đã tách ra chỉ thấy khí lực của Tiểu Võ đang tản ra một cách mất kiểm soát. Tay chàng đang không ngừng ôm ngực, miệng ho sặc sụa cùng máu đen không ngừng tuôn ra.
Rốt cuộc Tiểu Võ đã xảy ra chuyện gì khiến những người có mặt tại đó, cũng không thể nào hiểu nổi.
– Võ ca! Huynh làm sao vậy.
Mặc dù không thể thoát ra khỏi bàn tay như gọng kìm của Liệt Báo. Thanh Việt vẫn cố sức vùng vẫy kêu gào, thấy Tiểu Võ gặp chuyện lạ nàng làm sao không thể lo lắng cho được.
– Thanh Việt… Khụ… Khụ!
Tiểu Võ muốn xông lên nhưng cơn đau ở ngực lại bộc phát, nên dù muốn chàng cũng lực bất tòng tâm.
Cảm giác đáng sợ nhất của con người chính là cảm thấy bản thân thật vô dụng. Giống như Tiểu Võ lúc này vậy, dù sở hữu một thân công phu, nhưng chàng lại không thể dùng nó, đành giương đôi mắt lo lắng thất vọng về phía Thanh Việt.
Tiểu Võ sờ tay trước ngực thấy vô cùng đau đớn, lúc này thì chàng đã hiểu ra nguyên nhân khiến bản thân bị như vậy là do đâu.
Do Ngũ Tình Vô Địch.
Lần trước khi tranh dành kiếp tâm với Bộ Kinh Vân, chàng đã trúng phải tuyệt chiêu Ngũ Tình Vô Địch trongTam Bá Chưởng của tử thần.
Chưởng lực của Bộ Kinh Vân lợi hại vô cùng, trong tĩnh có động, trong nhẹ có nặng, trong uyển chuyển ẩn dấu cường kình. Tử thần chi khí còn tiềm ẩn trong cơ thể làm tổn thương khí hải, mỗi khi thôi động chân khí thì ngũ tình chi lực lại bộc phát. Làm thân thể Tiểu Võ như muốn nổ tung, nếu miễn cưỡng vận nội công, năm đạo ngũ tình sẽ phá ngực mà ra khiến Tiểu Võ chết bất đắc kỳ tử.
Ngũ Tình Vô Địch là chưởng pháp tuyệt diệu do Bộ Kinh Vân ngộ ra, cùng với Tam Bá Kiếm khiến Bộ Kinh Vân thành danh trên giang hồ bởi chưởng kiếm song tuyệt.
Ngũ Tình gồm bốn năm đạo gồm thù, hận, oán, nộ, đạo cuối cùng là hội tụ sức mạnh của bốn đạo còn lại, cũng là đạo mạnh nhất để kết liễu địch thủ.
Thù là lúc Bộ Kinh Vân còn nhỏ tận mắt chứng kiến cả nhà Hoắc Gia Trang bị diệt môn. Vân muốn một lòng trả thủ cho người nghĩa phụ hắn cả đời tôn kính.
Hận là hắn hận bản thân mình đã không thể nào giữ được Khổng Từ, mối tình đầu đầy oan trái của Bộ Kinh Vân hắn.
Oán là oán trách sao ông trời lại luôn ban cho hắn những đau khổ trồng chất lên nhau. Sinh ra đã không có cha, mẹ hắn thì ghẻ lạnh, đến người cha nuôi Hoắc Bộ Thiên một mực yêu thương hắn lại sớm yểu mệnh. Người con gái Vân yêu nhất thì lại chết trong tay của hắn, trước khi nhắm mắt nàng mới tiết lộ người nàng yêu nhất lại là sư đệ của hắn. Với gần ấy khổ đau hỏi rằng hắn có oán trách ông trời hay không đây.
Nộ là khi hắn phải dùng hết sức của mình để giết người sư đệ, từng hết lòng tương trợ khi hắn gặp hiểm nguy. Bộ Kinh Vân nộ vì con người phải theo sự sắp đặt của ý trời.
Bốn đạo này kết hợp với nhau hình thành đạo thứ năm thì vô cùng đáng sợ. Tiểu Võ đã trúng phải bá Chưởng của Bộ Kinh Vân, trong thời gian ngắn khó có thể trục hết được ngũ tình ra khỏi thể nội.
Đó là chàng còn có nội lực cực cao Huyền Võ Chân Công hộ thể, chứ nếu là người bình thường thì đã sớm mất mạng từ lâu rồi.
– khụ…khụ! Mình không thể gục ngã ở đây. Mình phải cứu Thanh Việt.
Tiểu Võ hét lớn làm xé toạc cả không gian, đoạn chàng dùng chỉ pháp cực mạnh liên tục điểm vào ba huyệt đạo trước ngực, với một huyệt ở sau gáy. Không biết chàng muốn làm gì nữa đây, chỉ thấy trong tròng mắt của Tiểu Võ hằn lên những tia máu đỏ, cùng tâm trạng đau đớn tột cùng.
Thấy cảnh tượng thê thảm này Liệt Báo cũng không thể hiểu Tiểu Võ muốn làm gì, hắn bèn quay sang hỏi Tuyệt Tâm.
– Chủ công! Rốt cuộc tên tiểu tử này đang muốn làm gì.
Tuyệt Tâm không vội trả lời, hắn trầm lặng một lát nhìn Tiểu Võ thật kỹ rồi mới nói.
– Đây là Thiêu Hồn Thuật trong Xích Hỏa Thần Công.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!