Phong Vân Quyển 4 - Vân Cấp Phong Nộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
344


Phong Vân Quyển 4


Vân Cấp Phong Nộ



Giết người hoặc bị người giết!

Chém người hoặc bị người chém!

Đâm người hoặc bị người đâm!

Nơi đó mọi sự khoan dung đều có thể phải trả một cái giá rất đắt.

Nơi chỉ tồn tại máu, nước mắt và ân oán hận thù trồng chéo lên nhau.

Nơi danh vọng địa vì làm con người tha hóa biến chất mà trở nên độc ác vô nhân tính.

Nơi ấy chỉ được gói gọn trong hai từ nhưng lại có sức lôi quấn vô cùng mạnh mẽ, với rất nhiều người võ lâm.

…Giang Hồ…

Một nơi chen chúc những con người, kẻ tốt ít kẻ xấu nhiều, ngươi cười hôm nay có thể ngày mai ngươi sẽ phải khóc lóc thảm thiết, nơi đủ chuyện thị phi này có gì vui vẻ mà hấp dẫn người ta thế.

Đơn giản dễ hiểu là con người từ khi sinh ra, bản tính nguyên thủy là muốn khẳng định giá trị bản thân trong mắt người khác.

Vẫn có câu “loạn thế xuất anh hùng” có nghĩa nơi nào loạn lạc thì sẽ có anh hùng hảo hán xuất hiện để dẹp bỏ cái loạn đó.

Bàn tay của người anh hùng này cũng vì thế mà dính đầy máu tươi.

ộ Kinh Vân là một trong số những kẻ gia nhập giang hồ từ rất sớm. Để tồn tại đến bây giờ y đã giết rất nhiều những kẻ cản đường y, muốn giết chết y.

Người chết trong tay y thật sự nhiều không kể , người ta bảo rằng tử thần là hiện thân của sự chết tróc, là nỗi sợ hãi kinh hoàng hiện diện. Trên đời này tử thần thật sự tồn tại thì chỉ có thể là Bộ Kinh Vân.

Nhưng người ta quên rằng còn có một kẻ cũng mang đến hủy diệt, sự đáng sợ từ đao của hắn giống như một cơn ác mộng mà người ta muốn quên đi.

Hắn là kẻ năm xưa từng làm cỏ cả Vô Thần Tuyệt Cung, tắm máu Vô Song Thành và chính hắn cũng xuýt chút nước đã lấy cả mạng của Tử Thần.

Kẻ đủ sức sát thần năm đó là ai?

Hắn chính là Ma Đao!

Nếu tử thần là kẻ nắm giữ quyền sinh sát của người khác, thì ma đao tước đoạt mọi quyền lợi sinh tồn. Dưới đao của hắn thì mạnh như tối đại cường giả Tuyệt Vô Thần, thiên nhân cộng bái còn kinh sợ tột cùng nữa là.

Nhiếp Phong là ma đao, ma đao là Nhiếp Phong.

Sự thật này mãi mãi không thể nào thay đổi được. Trong con người ai cũng có hai mặt đó là mặt tốt và mặt xấu, cũng có thể gọi theo một cách khác là mặt thiện và mặt ác.

Người bình thường dù là bất kỳ ai cũng có hai mặt tốt xấu đó tồn tại, huống chi là một thần thoại võ lâm như Nhiếp Phong cũng không phải là ngoại lệ.

Ngày không thể kéo dài mãi mãi, đêm tối cũng không phải là trường tồn. Nhiếp Phong ai cũng biết là con người nhân nghĩa, nhưng khi đã bộc lộ cái mặt ác ra ngoài, thì người nhân nghĩa nhất sẽ trở thành kẻ hung ác nhất.

Ngọc khi đã có vết xước thì sẽ mãi mãi không thể trở lại sáng đẹp như lúc ban đầu.

Dù Nhiếp Phong đã làm rất nhiều chuyện tốt, nhưng không thể nào phủ nhận một điều y từng là Ma Đao giết người không run tay.

Vì lời ủy thác trước lúc lâm trung của con trai Dịch Phong, Nhiếp Phong đã gạt đi tác phong đạo nghĩa vốn có của mình. Giờ đây Phong chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cứu được con của ái tử, cả cuộc đời vì hai từ đạo nghĩa mà cha mẹ chết, nương tử và ái tử cũng chết.

Nhiếp Phong thực sự đã hi sinh cho thiên hạ này quá nhiều rồi, còn bản thân nhận lại được gì hay chỉ là sự cô độc vĩnh hằng.

Ngay giây phút này thứ duy nhất có ý nghĩa với cuộc đời ông ta chỉ có thể là Thiên Nhai. Chỉ cần đứa trẻ này còn sống khỏe mạnh, những thứ khác có hay không có không quan trọng.

Thứ có thể lột tả rõ ràng nhất khí tức đáng sợ của Nhiếp Phong lúc này, chính là ma khí toát ra từ Tuyết Ẩm Đao.

Thanh đao này cũng giống như con người Nhiếp Phong, lúc bình lặng thì rất hiền hòa, khi nổi sóng thì cuồn cuộn như ba đào.

Chân bước tới đâu băng phong đã phủ kín đến đó, đao chưa xuất mà ý đã phát. Chỉ với Sát ý của Nhiếp Phong tỏa ra, đã khiến mọi vật xung quanh đóng băng.

Đây là tinh túy của một chiêu có tên là Băng Phong Tam Xích trong Ngạo Hàn Lục của Nhiếp gia.

Cảm giác không chỉ cảnh vật xung quanh mà ngay cả con người cũng bị khí lạnh băng hóa, không những thế dường như cả không khí cũng bị đóng băng lại vậy.

Phía trước có ma đao cản đường, phía sau có tử thần đoạn lối. Phong Vân trước sau ngăn cản, sát khí từ hai người tỏa ra cực lớn khiến cảnh vật trong vòng 20 bước như rơi vào địa ngục.

Người lớn thì còn có thể chịu đựng được, chứ thân hình yếu ớt của một đứa trẻ thì làm sao mà chịu nổi.

“Oa oa”

Thiên Nhai bị áp lực của hai người Phong Vân làm cho sợ hãi mà cất tiếng khóc lớn. Gương mặt mặt nhỏ bé kinh hãi, tiếng khóc trẻ thơ thanh khiết làm cho Nhiếp Phong cũng phải mềm lòng.

Nhiếp Phong động lòng cũng khiến băng khí xung quanh như giảm bớt áp lực. Chớp lấy thời cơ đao trong tay Nhiếp Phong buông lỏng. Một người đã thừa cơ làm tới.

– Hoàng Thượng có lệnh hôm nay không bắt được Kiếp Tâm mang đi, tất cả sẽ bị trừng trị theo vương pháp. Các ngươi lui ngay nếu không đừng trách ta vô tình.

Người này vung lưỡi đao sắc bén kề ngay vào cổ Thiên Nhai để uy hiếp Phong Vân. Ông ta chính là Nghiêm Quân đứng đầu Ngự Tiền Thập Đại Thị Vệ của hoàng cung.

– Nếu nó có gì bất trắc thì các ngươi đừng hòng sống dời khỏi đây.

Nhiếp Phong phẫn nộ làm mọi thứ xung quanh nghiêng ngả, nhưng điều đó cũng không làm Nghiêm Quân khiếp sợ. Thân mang trọng trách nên ông ta cũng đã sớm có quyết định.

– Chỉ cần báo đáp với triều đình, trung thành với đất nước, thì chết có là gì. Các ngươi có gan thì cứ qua đây.

Nghiêm Quân dận dữ hét lớn đao trong tay đã nhắm vào Thiên Nhai rạch ra một làn máu, một tiếng khóc vang trời vang lên.

Đứa trẻ này sinh ra đã phải đổ máu, không biết là điềm lành hay điềm dữ, nhưng với thân thể non nớt khóc lặng vì đau đớn, khiến ai trông thấy cũng thương xót vô hạn.

Hành động quyết tuyệt của Nghiêm Quân khiến cho Phong Vân cũng không giám khinh cử vong động. Vì họ biết nếu là Bộ Uyên Đình chưa chắc đã vì triều đình mà chịu hi sinh.

Nhưng Nghiêm Quân là người thân mang trọng trách phò chủ, hắn dám vì hoàng đế hi sinh là điều tuyệt đối có thể. Chính vì thế mà Phong Vân cũng không giám mạo hiểm, hai người đã giảm bớt áp lực, nên Bộ Uyên Đình và Nghiêm Quân mới có thể bước đi.

– Chúng ta đi nào!

Nhờ sự liều mạng của Nghiêm Quân mà Bộ Uyên Đình, đã ôm đứa trẻ thuận lợi tiến ra khỏi miếu hoang.

Bước đi được một đoạn cả ba đã gặp một người, vừa thấy y Bộ Uyên Đình không dấu được sự mừng rỡ.

– Tiểu Vũ! Cậu làm tốt lắm. Bây giờ cậu ở lại ngăn Phong Vân lão phu sẽ đưa Kiếp Tâm rời khỏi đây trước.

Thì ra người Bộ Uyên Đình đang nói tới chính là Tiểu Vũ, con trai của Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch.

Tiểu Vũ vừa rồi quyết chiến với Bộ Kinh Vân, vì lo sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, nên trong lúc giao chiến Tử Thần đã bỏ qua y, để đuổi theo kẻ bắt cóc.

– Đứa bé bị thương rất nặng.

Tuy phụng mệnh thiên tử phối hợp bắt Kiếp Tâm với đám Bộ Uyên Đình, nhưng chàng tuyệt không ưa cách hành sử tàn nhẫn của ông ta. Thấy đứa nhỏ trên má trái bị lưỡi đao sắc bén của Nghiêm Quân làm bị thương, máu chảy ra rất nhiều làm sắc mặt đứa bé tái nhợt đi. Tiểu Vũ trông thấy cũng chạnh lòng.

Nhưng lúc này chàng cũng không biết phải làm gì hơn, con người là vậy trong một thời điểm nào đó, đôi khi bản thân cũng khó để quyết định nên làm như thế nào.

“Rầm”

Một tiếng gạch vỡ cửa nứt cất lên, hai bá chưởng trầm hùng phá nát cửa miếu, tiếp đó người này bước ra với đôi mắt sắc lạnh.

Không cần quay đầu Bộ Uyên Đình cũng đã đoán được là ai, điều ông ta lo lắng nhất trong lần hành động này, chính là phải trạm chán con mình Bộ Kinh Vân. Đáng tiếc điều e ngại nhất của ông ta thì hiện giờ đang ở phía sau lưng.

Trong lúc ông ta đang lưu tâm Bộ Kinh Vân đằng sau, thì trước mặt một trận gió lướt tới, ở đâu có gió ở đó có Phong. Quả đúng như vậy Nhiếp Phong đã đứng chặn ngang đường rút lui của ba người. Có thể thấy Phong Vân vẫn chưa hề có ý định từ bỏ việc truy đuổi.

Ngay trong lúc này Bộ Uyên Đình chỉ còn có một con bài cuối, đó là mượn sức một người.

– Tiểu Vũ! Phong Vân ngoan cố ương bướng, chúng ta không thể vì thế mà bỏ lỡ cơ hội phá Đại Kiếp. Cậu từng hứa giúp hoàng thượng giờ là lúc để cậu thực hiện rồi đó.

Tiểu Vũ là người hứa là sẽ làm, còn nhớ trước kia ở Long Tiên Trạch y từng hứa cứu Tuyệt Tâm, để hắn tha mạng cho Xích Tuyết.

Tiểu Vũ đã liều mình ngăn cản Dịch Phong điên cuồng, để Tuyệt Tâm chạy trốn.

Giờ đây đã hứa giúp hoàng đế bắt Kiếp Tâm nên Tiểu Vũ không thể không ra tay.

– Được! Quyết định như vậy đi, với năng lực của tôi có thể ngăn cản Phong Vân được một lúc.

Tiểu Vũ hắn dựa vào đâu mà tự tin như vậy, thật ra thân sở hữu Huyền Võ Chân Công gia truyền của phụ thân Võ Vô Địch. Lại thêm đệ nhất Thần công của Xích Gia là Xích Hỏa Thần Công, cộng thêm chí cực tà ác Huyền Âm Thập Nhị Kiếm trong Kiếm Giới.

Một thân sở hữu toàn kỳ công bậc nhất thiên hạ, chưa kể võ học bách gia cả trăm nhà đều được y thể hội qua, chả trách sao y lại tự tin đến như vậy.

– Bộ Uyên Đình tiền bối hai người đi trước, Phong Vân để tôi ứng phó.

Cho dù Tiểu Vũ lòng đầy tự tin, nhưng người bọn họ phải đối đầu là Phong Vân, đâu phải muốn đi là đi được ngay.

– Muốn đi thì phải hỏi đao của ta trước đã.

Vừa nói Nhiếp Phong lại tiếp tục bước tới gần hơn, băng hàn lại tiếp tục bủa vây tứ phía. Bước chân Nhiếp Phong chỉ còn cách đám người Bộ Uyên Đình chừng năm bước, thì lại có người đứng ra ngăn cản.

– Nhiếp Phong! Bọn lão biết kiếm nghệ chưa tinh, không đánh lại được ngươi. Nhưng vì bệ hạ bọn ta quyết tâm liều mình.

Họ là Nghịch Kiếm Tứ Tổ vừa rồi so chiêu biết mình không đánh lại Nhiếp Phong. Nhưng hôm nay phụng mệnh hoàng thượng, biết không thể ngăn cản họ vẫn liều mình đứng ra.

– Bộ đại hiệp hãy theo kế hoạch đi trước, hậu sơn đã có thuyền của ta đợi sẵn, xin các hạ hãy mau chóng dời đi.

Nghiêm Quân biết kế uy hiếp không thể kéo dài được lâu, nay Nghịch Kiếm Tứ Tổ đã tới chi viện, cộng với Tiểu Vũ giúp sức. Bọn họ sẽ ra sức cản chân Phong Vân cho Bộ Uyên Đình chạy thoát.

Sự việc đã đến nước này Bộ Uyên Đình chỉ còn biết nhanh chóng rời khỏi đây, ông ta vừa toan xoay người thì một tiếng hét phẫn nộ cất lên.

– Đừng hòng đi!

Sau tiếng hét cuồng nộ trước mắt đám người xuất hiện một lưỡi băng đao cực lớn. Thì ra đó là khí kình ngưng tụ của một chiêu Kinh Hàn Nhất Phách, đây là chiêu mạnh nhất trong Ngạo Hàn Lục Quyết.

Nhiếp Phong lúc này đã không giống như Nhiếp Phong của ít phút trước đó nữa, phẫn nộ khiến Phong ra tay càng nặng nề hơn.

Băng đao Khổng lồ trấn tâm động phách đổ xuống đầu đám người kia. Nghịch Kiếm Tứ Tổ không còn cách nào khác, cả bốn người cùng liều mình vung kiếm nghênh kháng.

Nhưng bốn người tuổi tác đã cao, sau nhiều phen kịch chiến, giờ đây đã như cung dương hết cỡ, thật khó để ngăn cản một đao đầy nộ khí của Nhiếp Phong.

Đao chiêu nặng nề như thái sơn áp đỉnh, Kiếm trong tay Nghịch Kiếm Tứ Tổ cũng như chủ nhân của nó, đều đã mỏi mệt quá rồi.

Nay lại phải hứng chịu một đao kinh thế hãi tục của Nhiếp Phong, toàn bộ kiếm đã không chịu nổi nữa vỡ nát ra thành trăm mảnh.

Là một kiếm thủ thật sự thì người còn kiếm còn, người bại kiếm gãy. Đến lúc này thì đại thế đã qua Nghịch Kiếm Tứ Tổ gặp phải đao khí phong nhuệ từ Tuyết Ẩm đã binh bại như sơn đảo.

Nhiếp Phong không bỏ lỡ một giây phút nào, thế trận của bốn lão kiếm tổ vừa loạn, Phong đã thừa hư mà nhập. Cước kình hùng hậu như bão táp mưa xa, ào ạt đánh tứ Tổ tơi bời.

Lúc này Nhiếp Phong không khác nào con hổ dữ giữa bày cừu. Nghịch Kiếm Tứ Tổ cho dù gắng hết sức ngăn cản, nhưng trước một Nhiếp Phong lòng đầy lửa nộ đành hữu tâm vô lực.

Một đao đủ sức xé toạc cả bầu trời cho thấy tu vị Nhiếp Phong chỉ thực sự bá đạo khi phẫn nộ. Băng Tâm Quyết có thể khiến Phong tâm tịnh khí tĩnh, nhưng cũng chính là ngăn cản sức mạnh tiềm tàng của y.

Khác với tử thần Bộ Kinh Vân càng tĩnh càng lãnh đạm, càng thâm hậu. Thì Nhiếp Phong càng cuồng  càng nộ  càng hung hãn, mới thể hiện hết chân tài thực học của Thần gió.

Trong lúc đám Nghịch Kiếm Tứ Tổ đang cản chân Nhiếp Phong. Thì Bộ Uyên Đình nhân lúc hỗn loạn muốn thừa cơ cao chạy xa bay.

Nhưng ông ta vừa quay lưng thì chợt sững người lại, vì tử thần đồng thời cũng là con trai ông ta đã đứng chặn ngang đường rút lui.

– Cha! Muốn đi thì để đứa bé lại.

Định mệnh cuộc đời thật trớ trêu chướng ngại cuối cùng ngăn cản việc phá kiếp của Bộ Uyên Đình, lại là con ruột ông ta Bộ Kinh Vân.

Phụ tử đối đầu bốn mắt nhìn nhau, từ ánh mắt của hai người đều tỏa ra cái nhìn quyết tuyệt. Họ cùng một huyết Thống nhưng con đường đi thì ai cũng đã có một sự lựa chọn.

Bộ Uyên Đình im lặng không nói thêm điều gì, vì người trước mắt chính là một phiên bản khác của ông ta. Cả ánh mắt ngoại hình lẫn tính cách quyết liệt quả đoán, cũng giống hệt như ông ta thời trẻ vậy.

Vậy thì có người nào mà không hiểu được bản thân mình chứ, Bộ Kinh Vân sẽ không nhượng bộ, điều đó là chắc chắn. Bộ Uyên Đình chỉ tự hỏi Nhiếp Phong kia là người ngoài, y có gì quan trọng mà con trai ông ta vì y mà chống đối cả cha mình.

Ông ta không hiểu.

Vĩnh viễn ông ta không thể hiểu.

Trong lúc Bộ Uyên Đình đang chưa biết sử lý thế nào thì một luồng kình phong ập tới.

– Tiền bối! Mau đi ngay đi, Bộ Kinh Vân để vãn bối đối phó.

Tiểu Vũ một lòng vì phá kiếp mà ra sức, Võ Gia Thiên Hạ nói ra thì cũng là danh môn chính phái. Đường huynh Võ Thiên Hạ đã chết, từ nay trọng trách phát dương quang đại Võ Gia, chỉ có thể trông cậy vào một mình tiểu Vũ.

Chàng quyết không sự phụ kỳ vọng của tiên phụ Võ Vô Địch, ra sức cho chính nghĩa vì an nguy của bách tính thiên hạ, điều đó con cháu Võ Gia nên làm.

– Bộ Kinh Vân tiếp Long Hoành Đảo Trực trong Huyền Vũ Thần Chưởng.

Tiểu Võ nội lực có Huyền Võ Chân Công huyền môn chánh tông, căn cơ võ học nền tảng vững chắc. Thập Cường Võ Đạo thập toàn Thập Khuyết là tâm Huyết cũng như lòng si võ của cả đời ông ta mà sáng tạo nên. Nay tiểu Vũ có thể sử ra uy lực nghiêng trời lệch đất như vậy, Võ Vô Địch nơi chín suối cũng ngậm cười mừng vui.

Đối diện với Long Hoành Trực Đảo long khí liên miên bất tuyệt sức mạnh dời núi ngăn sông, Tử Thần chân không nhích một ly nào, ánh mắt thâm sâu bất định như nhìn thấu vạn vật.

“Công lực Tiểu Vũ bây giờ tuyệt đối không kém cha nó Võ Vô Địch khi tại thế, nhưng chiêu này còn thiếu một chút khí khái san bằng tất cả, một tinh thần đạp lên thiên hạ, chiến vô bất thắng của Võ Vô Địch. Chính vì thiếu thứ này nên Tiểu Vũ chưa phát ra được hết tinh túy của Thập Cường Võ Đạo”.

Bộ Kinh Vân từng ở xa mạc đối quyết với Võ Vô Địch, nên cũng nắm được vài phần của Thập Cường Võ Đạo. Cả đời chinh chiến đã gặp rất nhiều tuyệt đại cao thủ như Hùng Bá, Tuyệt Vô Thần, Đế Thích Thiên. Ngay cả Đoạn Lãng có hai phần chân nguyên, đã vượt qua tu vị con người, nhưng cũng không có thứ nhuệ khí thiên bẩm đó.

Thứ mà Bộ Kinh Vân trong sát na đang nghĩ tới đó chính là “khí tức vô địch”.

Người duy nhất trên đời sở hữu thứ khí tức tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả này, chỉ có thể duy nhất Võ Vô Địch mà thôi.

Đối thủ tu vị kinh thế hãi tục trong đời Bộ Kinh Vân đối đầu không ít, nhưng người khiến Bộ Kinh Vân vừa hoang mang, vừa thận trọng thì chỉ có Võ Vô Địch mà thôi.

Giờ cũng là Thập Cường Võ Đạo nhưng Tiểu Vũ thuần phát, không phát ra được phong phạm ngạo thế kiêu phong, vạn kiếp xưng hùng như Võ Vô Địch, nên Bộ Kinh Vân đã nghỉ được cách phá giải.

– Được! Hôm nay ta sẽ phá Thập Cường Võ Đạo của ngươi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN