Phong Vân Quyển 4
Xích Liệt Quyền Đạo Trong Xích Hỏa Thần Công
Thứ gì trên thế gian khó phân biệt nhất, đó chính là lòng người.
Lòng người không nhìn thấy, không sờ thấy nhưng tại sao lại khiến người ta sợ.
Vì sâu bên trong lòng mỗi con người đều có hai mặt, đó là mặt thiện và mặt ác, hay còn gọi là mặt tốt và mặt xấu.
Nếu nói ước mơ chính sự trong sáng của con người, thì tham vọng chính là phần đen tối lẩn khuất trong đó.
Đoạn Lãng năm xưa cũng là kẻ nửa chính nửa tà, hắn có một ước mơ to lớn là trấn hưng Đoạn Gia.
Ước mơ đó có chính đáng không, điều đó tuyệt đối chính đáng.
Nhưng số phận run rủi đã làm cuộc đời hắn thay đổi, cuộc sống cơ cực làm thân tôi tớ, tủi nhục trong Thiên Hạ Hội.
Thấy bất thế kiêu hãnh Hùng Bá một tay che trời, hô gió được gió, gọi mưa được mưa. Nó cũng muốn được như thế, thậm chí còn hơn thế nữa.
Từ ước mơ trấn hưng Đoạn gia, nó đã biến thành tham vọng xưng bá với dã tâm như lửa đốt rừng.
Vậy ước mơ và tham vọng có giống nhau hay không
Trẻ con thì ước mơ một cuộc sống vui vẻ, tự do chơi bời. Người già thì mơ ước được trẻ lại như thời đôi mươi.
Khi một người có ước mơ thì cũng là đang chuẩn bị thực hiện một cái gì đó, nhưng mà dường như khả năng của mình chưa thể đạt được để thực hiện trong thực tế.
Cùng là ham muốn đạt được một cái gì đó cao xa hơn, nhưng tham vọng vượt ra khỏi cái thánh thiện của ước mơ.
Người tham vọng thường sẽ đi theo con đường bất thiện, sẵn sàng đánh đổi tất cả, sẵn sàng hi sinh tất cả, thậm chí là hại cả người thân, gia đình… để phục vụ cho tham vọng cá nhân của mình.
Vậy thì có tham vọng có phải là điều tốt hay không?
Một con người không có tham vọng, cũng giống như một mảng bè trôi trên sông, mặc cho dòng nước đưa đẩy. Mảng bè trôi ấy rồi cũng trôi đến cuối dòng sông.
Nhưng đó là điểm đến mà chúng ta chẳng cần cố gắng gì, chẳng cần tham vọng gì, cũng tới nơi được.
Cái điểm đến mà tất cả chúng ta sẽ tới đó, chính là sự già nua và cái chết, chả ai nghi ngờ về khả năng sẽ đạt tới điều đó cả.
Tham vọng chính là mong ước mãnh liệt, khao khát lớn lao, muốn đạt được đỉnh cao trong cuộc sống của mình.
Cùng là kẻ luyện võ, nhưng có người muốn thoái ẩn điền viên, sống những ngày tháng vô lo, vô nghĩ.
Nhưng kẻ khác thì nuôi tham vọng dương danh lập vạn, muốn diễu võ dương uy. Vô địch chính là một mơ ước, cũng là tham vọng cả đời của tất cả võ giả. Nhưng vô địch có phải là mãi mãi hay không.
Không phải!
Vì trường giang sóng sau dồn sóng trước, ai rồi cũng đến lúc xế chiều, vô địch cũng có thời, như mặt trời chính ngọ rồi cũng có lúc tới hoàng hôn.
Kẻ ngồi cao mới thấy gió lạnh, nhưng nhìn xuống dưới sẽ thấy vô số kẻ đáng thương khác, đang làm đủ mọi cách để leo lên, mà không hề hay biết trên đỉnh chỉ có sự lạnh lẽo và cô tịch.
Võ Vô Địch, Đế Thích Thiên, Đoạn Lãng họ đều là những võ giả từng ngồi qua cái ghế vô địch. Có người ngồi phút chốc, có người ngồi cả ngàn năm, nhưng chưa có ai ngồi mãi mãi.
Nếu Võ Vô Địch không tham vọng tìm đối thủ, mà tìm một nơi sơn lâm nào đó ẩn cư, ngày ngày vãn cảnh, ngâm thơ, làm bạn với chim thú, thì có lẽ đời này ông ta vẫn mãi mãi là kẻ vô địch.
Nhưng kẻ vô địch thật sự chính là người luôn không ngừng tìm kiếm đối thủ, tham vọng nâng cấp võ học của mình lên một tầm cao mới.
Nếu không chấp nhận kẻ hậu bối Kiếm Thần khiêu chiến, thì Võ Vô Địch đâu ngộ ra được sức mạnh đáng sợ của Vô Thiên Kiếm Hổ Quyết, cũng như không quyết đấu Tuyệt Tâm trong Cửu Không Vô Giới thì ông ta chẳng thể ngộ ra binh khí tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Hoàng Ảnh không ngàn dặm xa sôi tới Trung Nguyên tìm đối thủ, thì đao pháp được xem là vô địch Đông Doanh của ông ta cũng chỉ dừng lại ở Thất Thức Đao ý, làm sao tiến cảnh lên Kinh Thần Phá Nhật, Kinh Tình Thất Biến đến mức đao động nhân tâm, cảm khái lòng người được chứ.
Làm người phải không ngừng cầu tiến, làm võ giả thì càng không thể ngừng tìm đối thủ. Chứ không phải kẻ thành danh được một thời gian, ảo tưởng vinh quang nhất thời, rồi tìm nơi hang hốc sống qua ngày, chỉ để mãi gìn giữ cái danh bất bại.
Vô địch có tồn tại nhưng không phải mãi mãi, dù là danh động nhất thời hay thiên cổ lưu danh. Thì kẻ vô địch thật sự phải là kẻ khiến người ta khi nhắc đến luôn tỏ lòng kính phục.
Võ Vô Địch là người như thế.
Có câu cá chuối đắm đuối vì con, một đời mang trong mình tham vọng vô địch, đến cuối cũng vì con mà ngậm ngùi ra đi.
Một võ giả coi sự vô địch là lý tưởng sống của cuộc đời mình, lại sẵn sàng vì con mà từ bỏ. Có thể thấy trên đời ngoài gia đình ra, thì những thứ khác có hay không có, không quan trọng.
Con ông ta có làm được như ông ta kỳ vọng hay không.
Nói không thì không phải, vì Tiểu Vũ giờ đây tu vị có thể nói là cường giả thực sự, thực lực cũng chẳng thua kém hai thần thoại Phong Vân.
Còn nói có thì chắc chắn không đúng, bởi vì chàng giờ đây đang đắm say tình nồng, cam tâm vì một hồng nhan mà từ bỏ tất cả.
Võ Vô Địch trước lúc chết luôn hi vọng con có thể phát dương quang đại Thập Cường Võ Đạo, trấn hưng Võ Gia Thiên Hạ. Con ông ta có hiểu được nỗi khổ tâm đó. Chỉ thấy lời nói gió bay, lời cha căn dặn cũng tan dần theo mây khói. Bởi vì một bóng hồng đã làm chàng quên đi tất cả, trong đó có cả lời giao phó của cha mình.
Ông trời sẽ không dễ dàng chiều theo ý người, trên con đường dẫn đến vô địch, Võ giả này sẽ phải đánh bại tất cả các đối thủ khác, cho đến khi chỉ có mình duy ngã độc tôn.
Tiểu Võ cũng là một võ giả, và người khác muốn trở thành vô địch, thì đánh bại Tiểu Vũ là việc nhất định phải làm.
– Ngươi là con trai của Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch?
Cái tên Võ Vô Địch bất cứ võ giả nào nhắc tới cũng dành ba phần nể phục, năm phần ganh tị và hai phần hào hứng.
Hai phần hào hứng ở đây, chính là mong muốn trong đời sẽ được giao thủ với ông ta một lần, để biết được cảm giác đánh với võ giả vô địch thật sự là như thế nào.
Đó là điểm khác biệt khiến Võ Vô Địch không giống kiêu hùng bất thế Hùng Bá, Ma Trung Chi Vương Đoạn Lãng hay đỉnh cấp thần nhân Đế Thích Thiên.
Nhưng Võ Vô Địch đã chết, chết vì con.
Con của nhất đại cường giả có gì đặc biệt, trên thế gian chuyện hổ phụ sinh khuyển tử không thiếu.
Tiểu Vũ liệu có nằm trong số đó.
Chỉ thấy giọng nói của người đứng chặn phía trước vang dội như tiếng long ngâm, dội vào vách đá bay xa mấy dặm, rõ ràng là cao thủ nội gia vô cùng lợi hại.
Giọng nói tuy chỉ là thứ truyền đạt suy nghĩ thành âm thanh, nhằm mục đích giao tiếp giữa con người với nhau.
Tưởng như giọng nói là điều hết sức bình thường của con người, nhưng chính nó lại tạo nên sự khác biệt trong tính cách và tài năng của mỗi người.
Người có giọng nói không rõ ràng là người vị kỷ, nham hiểm. Người có giọng nói nghe chát chúa, khó ưa là người có tính tình hung dữ và thô bạo.
Có người nói giọng êm nhưng uốn éo. Đây là người có tâm đa tình, đa cảm. Người này thường yếu đuối, thiếu lập trường. Họ gặp nhiều điều rắc rối, phức tạp trong cuộc sống cũng vì giọng nói ngọt ngào, êm ái mà đa tình ấy.
Giọng nói nghe vừa dứt khoát, cương nghị vừa êm ái là người vừa có đạo đức, vừa có ý chí.
Còn người trước mắt có giọng như long ngâm động cửu tiêu, cho thấy là một người mạnh mẽ bá đạo, nội lực hùng hậu nhất định là một tuyệt thế cao thủ.
Tiểu Võ nghe thấy cũng cảm thấy chấn động tâm can, chàng bỗng có cảm giác bất an dậy lên trong lòng.
“Nội lực cao thâm quá, trước giờ giọng cao thủ mình gặp cũng nhiều, nhưng có âm lực bá đạo thế này ngoài cha ra, thì chưa thấy qua mấy người có tu vị thâm sâu tuyệt đỉnh như vậy”
Phán đoán trong tâm khiến Tiểu Vũ lo lắng, vì người trước mắt là siêu cấp cao thủ, đối phó chắc chắn không dễ dàng.
Hành động của hắn rõ ràng là tới tìm chàng, nói đánh Tiểu Vũ không hề ngại, vì thân tại giang hồ chuyện đụng đao thương là khó tránh.
Chàng chỉ lo lắng cho hồng nhan tri kỷ Thanh Việt bên cạnh, địa thế nơi này treo leo heo hút, nếu quyết đấu sợ rằng sẽ gây nguy hiểm cho cả người và xe ngựa.
Chuyện đời vốn không theo ý người, nhiều lúc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tiểu Vũ chỉ muốn dời xa chốn giang hồ hiểm ác, cùng người mình yêu sống bình đạm tự do, xem ra điều đó vô cùng khó.
– Vũ ca! Có chuyện gì vậy?
Tiếng nói lanh lảnh pha chút lo lắng, phát ra từ cô gái yêu kiều bên cạnh chàng. Đó là giọng của Thanh Việt, vì thấy xe ngựa đang di chuyển lại tự nhiên dừng lại, nên nàng thấy ngạc nhiên.
Nét sầu bi trên hàng mi mỹ nữ làm lay động trái tim anh hùng, Tiểu Vũ đã nghe thấy giọng của Thanh Việt nhưng chàng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến lạ thường, chàng nắm chặt tay nàng cất tiếng.
– Muội cứ yên tâm ngồi trong xe mọi chuyện cứ để ta lo.
Có phải chuyện trước mắt dễ lo như vậy, tuy nói nhẹ nhàng nhưng Tiểu Vũ biết khó khăn thực sự không dễ dàng như lời mình vừa nói. Thanh Việt nhìn chàng tỏ vẻ lo lắng vô cùng, Tiểu Võ đưa tay đặt lên vai nàng, rồi nở một nụ cười trấn an người yêu.
– Nàng tin ta đi, không sao cả đâu!
Sau đó chàng rém vèn bước xuống khỏi xe ngựa, bước chân bước xuống liệu có thể bước lên trở lại, nhiều khi biết phía trước đầy hiểm nguy, nhưng bản thân không thể không bước tiếp.
Khó khăn thì phải đối diện đó là thử thách của cuộc đời, muốn né tránh cũng chẳng được. Chàng chân vừa chạm đất đã đi tới trước ngoài năm trượng, đứng trước mặt hán tử kia ôm quyền cất tiếng.
– Tại hạ Võ Tiểu Vũ thuộc Võ Gia Thiên Hạ không biết các hạ có gì chỉ giáo.
Hán tử kia mặc áo trùm kín đầu nên không thể nhìn rõ diện mạo của hắn ta, chỉ thấy sau lớp vải trùm kín mặt ấy, có phất phơ những luồng khí xanh đỏ phảng phất trông rất đáng sợ.
Hai cánh tay lộ ra to lớn khiếp người, điều kỳ lạ là hai cánh tay này có màu da rất khác nhau, tay phải thì có chỗ đỏ hồng, chỗ thì đen sạm. Còn tay trái thì có chỗ trắng bệch, chỗ còn lại thì xanh tái trông thật ngụy dị vô cùng.
Hán tử kia liền đưa ngón tay lên ngang mặt, chỉ về phía Tiểu Vũ nói như ra lệnh:
– Chủ nhân ta muốn gặp ngươi hãy mau theo ta.
Kẻ đến không biết là ai, khẩu xuất cuồng ngôn có ý bắt ép, khiến Tiểu Võ cảm thấy trong lòng bất phẫn. Người này tự cho mình cái quyền sai khiến người khác sao. Nhưng chàng vốn là người điềm đạm, trước thái độ ngang tàng của người kia, vẫn tỏ ra lễ độ khiêm nhường.
-Tại hạ và tiền bối vốn không quen biết, tại hạ lại đang có việc tới phương bắc gấp, không có thời gian rảnh để đi cùng các hạ, xin nhường đường cho.
Tiểu Võ đã hứa với Thanh Việt khi làm xong việc tìm thấy Kiếp Tâm, sẽ cùng nàng lên phương bắc ẩn cư, lánh khỏi giang hồ. Nguyệt Lão đã ở đó chờ hai người, nên sau khi tìm được Kiếp Tâm hai người tức tốc lên đường ngay. Dự định đã sắp được thực hiện, nay lại có người đứng ra ngăn cản, lẽ nào ông trời lại thích chêu ngươi con người đến vậy.
– Nghe nói Thập Cường Võ Đạo là võ học cao thâm bậc nhất Trung Nguyên, hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo vài chiêu. Muốn đi thì phải hỏi quyền của lão phu trước.
Người kia nói xong hai quyền nắm chặt, nghe thấy tiếng kêu rôm rốp, phát ra từ các khớp xương, rõ thấy công lực đang được đề thăng.
Tiểu Võ luyện thành Xích Hỏa Thần Công đến chí cực, thực lực cũng không kém phong vân là mấy, trong Thiên hạ này đối thủ tương xứng với anh ta cũng không nhiều.
Không những thế trong cơ thể chàng còn ẩn tàng Huyền Âm Kiếm, tuyệt thế kỳ kiếm từ Kiếm Giới, cũng vì sợ Kiếm ý này gây họa cho võ lâm nên Tiểu Võ mới quyết ý thoái ẩn cùng Thanh Việt.
Nhưng nay lại có người cản đường quyết gây khó dễ, chàng cũng phân vân không biết nên làm thế nào.
Ôi muốn lánh xa giang hồ khó đến vậy sao, chỉ là mong ước nhỏ bé như vậy mà ông trời cũng không đồng ý. Chàng cảm thấy câu nói đời là bể khổ quả đúng không sai chút nào, đến khi hết khổ thì chẳng phải là đã hết đời rồi sao.
Cuộc đời Tiểu Vũ còn rất dài, chàng muốn được sống chọn vẹn bên Thanh Việt. Không thể từ bỏ ước mơ đó ở con đèo hiu hắt này được.
– Tiểu tử! Ngươi không chịu đi lão phu bắt ngươi phải đi xem chiêu.
Hán tử hét lớn khiến đất rung núi chuyển, cánh tay phải đưa lên cao công lực phát ra khiến cánh tay đỏ rực, một quyền cực mạnh đấm thẳng vào vách núi. Nhiệt hỏa bạo phát từ quyền chiêu của người lạ mặt, làm vách núi nứt ra tạo thành một đường quyền hung hãn, lao về phía Tiểu Võ. Vết nứt mang hỏa kình như mãnh thú xổng chuồng, cảm giác như cả ngọn đèo phải nghiêng ngả.
– Xem Cuồng Bạo Bá Liệt Trong Xích Hỏa Quyền Liệt của ta.
Quả đúng như tên một quyền bá liệt vô cùng theo vết nứt trên vách đá, đấm mạnh vào Tiểu Võ. Trông thấy quyền chiêu bá đạo ập xuống, Tiểu Vũ kinh hãi vì sự an nguy của Thanh Việt phía sau. Để tránh kình lực ảnh hưởng đến xe ngựa, Tiểu Vũ bắt buộc phải ra tay.
– Không thể để kình lực lại gần đây.
Trong tích tắc Tiểu Vũ ứng biến cực nhanh, chàng sử ra Vũ Cấp Phong Hành trong Liệt Cường Cước Tuyệt. Thân hình như cơn gió lao lên phía trước, đồng thời cũng vận công sử ra một chiêu trong Thập Cường Võ Đạo.
– Huyền Vũ Thần Chưởng Phiên Long Đảo Hải.
Chưởng pháp xảo kình, đảo sông lật núi, một quyền đầy bá liệt đã bị long chưởng của Tiểu Vũ đẩy ngược trở lại. Chưởng pháp điêu luyện tinh kỳ, không hổ là bác đại tinh thâm.
“Ầm”
Quyền Kình bị hất ngược lại, nhưng người kia không nao núng, tung quyền đấm nát hỏa kình. Sau làn lửa đỏ ngân quang bay đầy trời, hắn bước tới với con mắt sáng rực như hai vì sao.
– Sảng khoái! Tiểu tử thân thủ khá lắm, tiếp quyền thứ hai của lão phu.
Lời chưa nói dứt mà người đã áp sát tới, thân thủ người này liễu đắc vô cùng, quyền kình hừng hực lại đánh tới, sức nóng phát ra khiến Tiểu Vũ cũng không giám khinh xuất.
Bàn tay chàng vốn xảo diệu vô cùng, nhanh như chớp sử ra võ học Huyền môn chánh tông của Võ Gia Thiên Hạ.
– Quyền Khuynh Thiên Hạ trong Sơn Hải Quyền Kình.
Dùng quyền đọ quyền, Bá Liệt Quyền Đạo đấu Sơn Hải Quyền Kình, hai luồng quyền lực cương dương bá đạo chạm nhau, làm đất lở núi sập chấn động cả chín tầng mây.
Sau cú va chạm sấm sét hai người song song văng ra sau, đá hai bên vách núi bị kình lực công phá vỡ ra đổ xuống như mưa, quyền của hai người đều bị nhiệt hỏa thiêu cháy phát ra màu đỏ hồng.
Hai người ai cũng nhận ra quyền chiêu khác nhau, nhưng nội khí phát ra cùng chung một nguồn đó là Xích Hỏa Thần Công.
– Tiểu tử! Không ngờ sau bao nhiêu năm Xích Hỏa Thần Công rơi vào tay ngươi, thật không ngờ còn lợi hại hơn cả sư huynh ta.
Sau chiêu giao kích nảy lửa, người kia bị đẩy lui nhưng không tức giận, mà ngược lại còn tỏ ra thích thú vô cùng, biểu hiện thống khoái đó khiến cho người ta thật khó hiểu.
Còn Tiểu Vũ thì trong lòng kinh ngạc vô cùng, anh ta thầm nghĩ:
” Xích Hỏa Thần Công chí hỏa chí nhiệt đến tầng thứ tám sẽ nộ hỏa bộc phát, nhiệt khí công tâm, toàn thân bị liệt diệm thiêu đốt mà tan thành tro bụi, trước khi bước vào tầng thứ chín là Khôi Phi Yên Diệt cửu Chuyển Trùng Sinh. Liên Thành Chí vì thù hận vô biên cùng với hoàng giả sát tâm mãnh liệt, cùng sự dung hòa của Vô Cầu Dịch Quyết, mà đạt cảnh giới tầng chín. Ta may mắn có kiếm ý Huyền Âm hộ thể, vượt qua trăm ngàn đau đớn da thịt mà không bị dẫn hỏa tự thiêu. Còn người này khi nãy giao kích công lực tuyệt đối không thua kém mình. Xích Hỏa Thần Công của ông ta cũng đạt cảnh giới chí cực, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra”.
Lần đầu tiên lâm trận Tiểu Võ phải hoang mang lo lắng như thế này, hai bàn tay chàng nhiệt hỏa từ Xích Hỏa Thần Công phát ra nồng liệt, không những thế toàn thân anh ta cũng bị nhiệt khí bao quanh.
Người kia thì chỉ nửa thân bên phải hừng hực hỏa khí, nhưng nửa thân bên trái lại không phát nhiệt, ngược lại còn được bao bọc bởi một luồng khí mỏng màu lam dị thường.
– Hà hà! Tiểu tử ngạc nhiên lắm phải không? Lão phu luyện Thủy Hỏa Bất Diệt Công có thể dùng thủy tính cân bằng với hỏa nhiệt nên mới đạt Xích Hỏa Thần Công đến chí cực.
Thủy khắc hỏa nên hoàn toàn cân bằng chân khí, nhưng một người mang hai luồng khí lực thủy hỏa trong người quả là không thể tin nổi.
Tiểu Vũ từng thấy qua vô số võ học trong Thiên hạ. Nhưng người có thể sử dụng hai loại võ học âm dương khác nhau, hòa hợp chung một thể thì nằm mơ cũng không thể hình dung ra có người như vậy. Cách trực tiếp kiểm tra xem lời ông ta có thật không đó là thử chiêu.
Tiểu Vũ vận công lực lên cao hét lớn toàn thân phóng vút lên không chung, vận chưởng chém ra một chiêu trong Thập Cường Võ Đạo.
– Xem Huyền Vũ Thần Chưởng trong Thập Cường Võ Đạo.
Thập Cường Võ Đạo Là mười loại võ công gia truyền của nhà họ Võ, thập cường tức là “Đao, Thương, Kiếm, Kích, Bổng, Quyền, Chưởng, Thối, Chỉ, Trảo”.
Chiêu mà Tiểu Võ đang xuất ra chính là Huyền Vũ Thần Chưởng một trong mười đạo của Thập Cường Võ Đạo.
Chưởng pháp như bão táp mưa sa, được quán lực hoả diệm sơn của Xích Hỏa Thần Công nên uy lực mạnh mẽ vô cùng.
– Hay lắm ! Để lão phu lấy chưởng đọ chưởng với người, tiếp Lam Thủy Tuyệt Chưởng của ta.
Chưởng kình quần quận mang sức mạnh của nước liên miên bất tuyệt, ào ạt như sóng vỗ vào bờ. Chưởng này của quái nhân mang sức mạnh thủy tính, phút chốc dập tắt liệt hỏa trong thần chưởng của Tiểu Vũ, còn bức anh ta thoái lui ra sau.
Lần đầu tiên gặp cường địch có thể vài chiêu lấn áp võ công của mình,khiến Tiểu Vũ không khỏi cảm thấy hoang mang.
Vừa rồi lấy chưởng tiếp chưởng Tiểu Vũ nhận thấy, Lam Thủy Tuyệt Chưởng hùng mạnh hơn cả Vô Lượng Thần Chưởng của Bộ Thiên ngày trước.
Vô Lượng Thần Chưởng lấy sức mạnh của biển cả liên miên bất tuyệt, còn Lam Thủy Tuyệt Chưởng nói về cường kình thì không bằng. Điểm khác biệt của Bộ chưởng pháp này là tĩnh lặng nhưng đầy sát ý. Như mặt sông bằng phẳng trên bề mặt mặt, nhưng bên dưới thì quần quận không ngừng.
– Tiểu tử! Xem ra Xích Hỏa Thần Công của nhà ngươi cũng chỉ có vậy. Xem Xích Hỏa Quyền Liệt của lão phu. Xích Liệt Quyền Phong tiếp một quyền nữa của ta.
Tiểu Vũ đang bối rối thì quyền nữa lại đến sức mạnh ngàn cân như cả quả núi lớn đè nặng xuống đầu anh ta. Tiểu Vũ vốn là người cá tính quật cường càng lâm vào hiểm cảnh thì lòng cầu thắng trong anh ta càng được kích phát mạnh mẽ.
– Được! Tới đi xem Vấn Thiên Thương Quyết trong Thập Cường Võ Đạo
Tiểu Vũ vận kình vào chỉ sử làm thương pháp tuyệt diệu của Võ Vô Địch cha anh ta sáng tạo ra. Thế thương như dũng mãnh kiên nghị đâm thẳng vào trọng quyền của cao thủ bí ẩn kia, hai luồng lực lại lần nữa giao kích chấn động cả đèo vạn lý.
“Oàng”
Một tiếng va chạm thạch phá thiên kinh, động tâm trấn phách, hai người chiến ý nồng liệt như quên đi tất cả. Nhưng sự việc không ai lường trước đã xảy ra, pha chấn động vừa rồi đã làm vách đá không chịu đựng được nữa đổ xuống ầm ầm.
Và chiếc xe ngựa của Tiểu Vũ bị vết nứt lớn dưới chân, làm sụp xuống cả xe ngựa và người bên trong bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Bên trong xe ngựa là hồng nhan tri kỉ của Tiểu Vũ, sự việc diễn ra khiến anh ta vô cùng hoảng sợ, không những thế Thanh Việt trong xe cùng sợ hãi vô cùng.
– Vũ ca! Cứu muội…!
Thanh Việt trong mã xa sợ hãi cất tiếng kêu cứu hoảng loạn vô cùng, chiếc xe ngựa rơi xuống vực nhanh không thể tả Thanh Việt chỉ kịp giơ tay lên cầu cứu người yêu trong tiếng kêu la tuyệt vọng.
– Thanh Việt….!
Tiểu Vũ kinh hãi khi nghe tiếng kêu thất thanh của người yêu, thân đang trọng thương nhưng chàng vẫn quên mọi đau đớn lao đến cứu Thanh Việt.
– Hãy nhảy khỏi xe ngựa nắm lấy tay ta.
Nghe lời kêu gọi của Vũ nàng như bừng tỉnh, trước ở Vô Thiên Luyện Ngục nàng cũng học được một chút võ công, nên không chần trừ mượn lực từ chiếc xe ngựa nàng nhún người phi thân vọt lên.
Tiểu Vũ đưa tay nắm được nàng, chàng kéo mạnh nàng rồi dùng tay trái ôm hông kéo mạnh Thanh Việt vào lòng mình.
– Lâm trận vì một con đàn bà mà thoái lui, thật là sỉ nhục cho một trang nam tử hảo hán. Để lão phu cho hai ngươi cùng xuống suối vàng hưởng hạnh phúc nhé.
Dứt lời hán tử vạm vỡ quán đầy công lực vào nắm hỏa quyền định một chiêu nhấn chìm Tiểu Vũ và Thanh Việt Xuống vực thẳm.
– Xích Hỏa Quyền Liệt Phá Sơn Trấn Thạch.
Quyền kình mạnh mẽ như búa tạ bổ xuống chỗ Thanh Việt và tiểu Võ, trong phút ngàn cân treo sợi tóc ấy thì một bóng đen nhanh như điện phi tới.
– Khoan đã! Xích Liệt chủ nhân muốn hắn sống.
Chỉ một câu nói âm trầm thôi mà khiến một người bá đạo như Xích Liệt phải ngừng chiêu.
Người mới tới thân thủ cực nhanh, chớp mắt đã tới trước đáy vực, thân pháp quỷ dị vô thường, tới trước vực người này dơ một tay lên bàn tay đầy gân guốc và chi chít sẹo trông rất đáng sợ. Tay trái giơ lên như kéo sấm sét trên trời xuống chưởng pháp cao minh rõ là tuyệt thế cao thủ.
– Địa Võng trong Tử Điện Thiên La.
Người tới kéo sấm xét trên trời vào lòng chảo rồi hóa thành một tấm lưới điện như thiên la địa võng ném xuống như người ta quang lưới kéo cá vậy. Quả nhiên lưới điện phong tỏa quấn trặt Tiểu Võ và Thanh Việt. Rồi một luồng kinh lực không tưởng kéo họ lên khỏi miệng vực, lôi hai người từ quỷ môn quản về trần gian.
Cả hai được đưa lên mặt đất vừa hạ xuống Tiểu Vũ đã đưa mắt nhìn xem dung mạo người vừa cứu mình, bỗng chàng thất sắc kinh hoàng, còn Thanh Việt bên cạnh cũng đã nhìn thấy gương mặt kẻ đó, nàng sợ hãi giật bắn cả người hơn bị điện giật, hoảng loạn kêu lên.
– Trời ơi! Là ngươi… ngươi vẫn chưa chết…!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!