Phong Vô Nhai - Quyển 1 - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Phong Vô Nhai


Quyển 1 - Chương 11


Biên tập: Nguyệt Tận

Trong phòng ngủ.

“Phong, xin lỗi, ta không nên một mình đi tìm hắn.” Giữa ngọa thất, Thành Thủy Duyệt thu mình trong chăn, có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Ta cứ nghĩ, có thể đả thông tư tưởng của Nhai thúc, dù sao, hắn xem ra chẳng phải kẻ không rõ lý lẽ, huống chi, hắn thích ngươi đến vậy, hẳn là sẽ….”

“Ngủ đi” Nghiêm Lăng Phong mặt không một biểu tình ngắt lời hắn, tỏ ý bảo hắn đi ngủ.

“………..” Khẽ mím môi, Thành Thủy Duyệt gật gật đầu, cẩn thận nằm xuống, tuy rằng sự việc kia vừa mới xảy ra, nhưng mấy ngày qua, hắn vẫn khá vui vẻ, bởi vì tới đêm, Nhai không hề đến ngủ cùng bọn họ.

Chỉ có điều, Phong tuy rất ôn nhu, nhưng chưa hề cùng hắn tiến thêm bất kì một bước nào nữa, phải chăng bởi vì hắn bị thương…….

Phong thật sự rất quan tâm hắn.

Kỳ thật, thương tích của hắn không nghiêm trọng đến vậy……..

Nằm một hồi, bỗng như nhớ tới cái gì đó, Thành Thủy Duyệt nhìn về miệng vết thương còn rướm máu trên đùi Nghiêm Lăng Phong, khó hiểu hỏi: “Phong, lúc nãy sao ngươi không để đại phu giúp băng bó vết thương?”

Vừa rồi, lúc băng bó, Nghiêm Lăng Phong đã cự tuyệt sự giúp đỡ của đại phu, mặc cho miệng vết thương cứ như vậy mà nguội lạnh. Tuy có điểm huyệt, nhưng ít nhiều máu vẫn còn chảy a….

“Tối nay sẽ có người giúp ta băng bó.” Phong thản nhiên nói, ngữ khí như cũ, nhưng, Thành Thủy Duyệt lại cảm nhận được, tâm tình của Phong, dường như có vẻ khoái trá?

Chắc hẳn là ảo giác rồi.

“Ai vậy? Băng bó còn tốt hơn cả vị đại phu kia ư?” Bất quá, điều này khiến hắn có chút tò mò.

“Không, băng bó rất tệ.” Phong lật qua một trang sách trong tay, chậm rãi nói.

Thành Thủy Duyệt nhíu mày, nhất thời cũng chẳng biết trả lại như thế nào.

Còn chưa nói xong, Nhai sắc mặt có chút tái nhợt âm trầm đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một hộp gỗ màu đen chứa y dược. Sau đó, trong con mắt kinh hãi của Thành Thủy Duyệt, tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Lăng Phong, dùng chủy thủ cắt đi phần khố tử trên đùi y, tuy có chút vụng về, nhưng cực kỳ nghiêm túc lau miệng vết thương cho y, rồi lại thượng dược cùng băng bó.

Ấy vậy mà, Nghiêm Lăng Phong lại thập phần phối hợp, thậm chí, khóe miệng còn vẽ lên chút tươi cười…quỷ dị.

“Ngươi cố ý làm đau ta sao?”

Nhìn động tác có thể gọi là cực kỳ thô bạo của Nhai, Nghiêm Lăng Phong ngồi trên giường vừa lật sách, vừa thản nhiên nói.

Y không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Nhai, từ trước tới giờ, chỉ cần y ở vào phải bất kỳ cái trạng huống gì, sinh bệnh cũng thế, bị thương cũng thế, người này đều đến chăm sóc cho y. Nếu thật sự không được, cũng sẽ cùng đại phu đến chiếu cố y.”

Dù thủ pháp săn sóc của hắn, có đôi khi thật sự rất tệ.

Bất quá, y cũng đã thành thói quen.

“………” Nhai không thèm để ý đến hắn mà tiếp tục động tác, sau đó lại nhìn thoáng qua Thành Thủy Duyệt đang vô cùng kinh ngạc ở một bên, hàn quang trong mắt chợt lóe, người kia nhất thời chịu đựng cơn đau buốt trên đùi, cuống quít xê dịch về một phía, chẳng dám nhìn nữa.

Sau khi băng bó cùng thu dọn xong, Nhai nhìn miệng vết thương của Nghiêm Lăng Phong, có hơi sững sờ, hắn không muốn nán lại chỗ này mà chứng kiến hai người, càng chẳng hy vọng bọn họ ở cùng một nơi, suy nghĩ một lát, hắn quyết định rời đi. Đang chuẩn bị đứng dậy, Nghiêm Lăng Phong đã vươn tay kéo tấm màn tuyết bạch xuống.

“Khuya rồi, ngủ đi.”

Nhai đã ở hẳn trong màn có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Nghiêm Lăng Phong, lại nhìn đến cái gối của mình còn nằm trên giường người nọ, quang mang dị thường trong mắt chợt hiện lên. Khi đối phương xoay người hướng về phía Thành Thủy  Duyệt mà thiếp đi, Nhai lại hừ nhẹ một tiếng như tự giễu, lập tức, liền nằm xuống đưa lưng về phía hai người đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm, đã khuya

Ngoại trừ tiếng côn trùng thi thoảng lại kêu vang, hết thảy, đều tĩnh mịch đến khiếp người….

Nhai mở to mắt, không thể ngủ được…..

Hô hấp bình thản của hai người sau lưng, khiến hắn dị thường bực dọc. Cau mày, hắn vô thức trở mình, lại bất ngờ nhìn thấy Nghiêm Lăng Phong cũng vừa trở mình…..

Tiếp đó, một hơi ấm chợt bao bọc lấy hắn, cả người Nhai, đã bị Nghiêm Lăng Phong mặt đối mặt kéo vào trong lòng ngực, gắt gao ôm lấy.

“……….” Trong nháy mắt, Nhai cảm thấy trái tim mình, cơ hồ tạc vỡ cả ra, toàn thân, cứ ngây ngốc ra đấy.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn phát hiện Nghiêm Lăng Phong vẫn ngủ say như trước. Đôi mắt khép hờ kia, cùng bờ mi nồng đậm, hệt như một khối tượng tinh xảo, đẹp đến kinh người.

Cử động vừa nãy, chỉ là hành vi trong vô thức, đơn thuần là đã ôm nhầm người.

Nhai nhíu nhíu mày cười khổ, lặng lẽ ghé vào lòng người nọ, hít vào một hơi thật sâu, lưu luyến thứ ấm áp khó mà có được này, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ đối phương.

Hảo ấm áp……….

Cho dù, đó chỉ là cái ôm vay mượn.

Đã bao lâu rồi, hắn không cảm nhận được ấm áp đến nhường này?

Nhai khẽ nheo mắt, như loài miêu biếng nhác mà vô hại, lặng yên dùng tay ôm lấy thắt lưng người nọ. Lúc này, xuyên thấu qua bả vai Nghiêm Lăng Phong, hắn nhận ra ánh mắt bi thương nơi Thành Thủy Duyệt.

Hiển nhiên, giây phút Nghiêm Lăng Phong xoay người kia, hắn đã tỉnh.

“…………” Nhai cười lạnh, chẳng nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Thành Thủy Duyệt. Không có dữ tợn, cũng chẳng có sát khí, chỉ ẩn chứa trong đó sự lạnh lẽo, khiến người kia nhịn không được phải dời đi tầm mắt, không ngừng phát run.

Cuối cùng, ngay cả ngồi trên cùng một giường cũng như ngồi trên đống lửa, Thành Thủy Duyệt không một tiếng động bước xuống giường, ngồi xuống chiếc ghế dựa ở bên ngoài, trắng đêm mất ngủ.

Một đêm, cứ như vậy lẳng lặng trôi đi.

Mà mất ngủ, đâu chỉ mình Thành Thủy Duyệt, còn có cả tên thị tòng nơi đình viện của Nhai, hắn cứ đứng yên như vậy, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, lại trước sau vẫn chẳng thấy chủ nhân mình trở về.

*          *          *          *

Sáng sớm tỉnh lại, Nghiêm Lăng Phong nhìn Nhai còn đang ngủ say trong lòng ngực mình, lại không có chút bất ngờ.

Lúc này, Thành Thủy Duyệt bưng chậu gỗ rửa mặt từ ngoài cửa tiến vào, nhìn Nhai còn nằm trong lòng Nghiêm Lăng Phong, song nhãn chợt ánh lên tia ảm đạm, nhưng một lời cũng không nói, chỉ gọi Nghiêm Lăng Phong rời giường rửa mặt chải đầu, liền xoay người đi đến tiền đường chờ y.

Nghiêm Lăng Phong lẳng lặng ngồi đó hồi lâu, mặt không chút thay đổi, cúi đầu lay tỉnh Nhai, sau đó tự mình xuống giường sơ tẩy.

Buổi sáng hôm nay coi như bình thản trôi đi, mãi đến khi Nhai có chuyện phải rời đi giây lát. Chỉ là đi trước để Nghiêm Lăng Phong không cần xuất môn, tối nay y phải cùng hắn ra phân bộ thành ngoại giải quyết chút sự tình trong tổ chức.

Về phần cái ôm tối hôm qua, hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều làm gì.

Có một số việc, hắn kỳ thật đã quá rõ ràng.

Chỉ là không chịu buông tay mà thôi.

Thiện đường.

“Phong, hôm nay là lễ tình duyên, đường phố vô cùng náo nhiệt, ngươi có thể dẫn ta đến miếu cầu phúc không?” Trên bàn cơm, Thành Thủy Duyệt mỉm cười nhìn Nghiêm Lăng Phong đang ngồi bên cạnh, thoạt nhìn rất là thích thú.

Lễ tình duyên, là ngày hội dành cho những đôi tình lữ, theo truyền thuyết, ngày này, vị thần ái tình sẽ hạ giới, tất cả mọi người chỉ cần cầm theo thánh sơn phúc cầu thiêng liêng hướng nàng cầu nguyện, sẽ được nàng chúc phúc, che chở.

Về phần phúc cầu, chỉ có thể do tình nhân tặng cho.

Bởi vì nó vừa tượng trưng cho lời chấp thuận cùng tâm ý của đối phương.

“…………” Nghiêm Lăng Phong hơi nhíu mày, buông quyển sách trong tay xuống. “Hôm nay không được, tối đến ta phải cùng Nhai đi xem phân bộ.”

“Phong……..” Thành Thủy Duyệt thở dài cười khổ: “Ta bị giam giữ tại nơi đó nhiều năm, cứ nghĩ, không biết còn có thể được cùng ngươi đến lễ tình duyên nữa hay không, mà ngươi có còn như trong quá khứ, tặng ta thánh sơn phúc cầu, sau đó, chúng ta lại cùng nhau nhen lửa cho nó…..”

Phúc cầu theo như lời Thành Thủy Duyệt, chỉ bé bằng bàn tay, bề ngoài giống như chiếc đèn lồng hình tròn tinh xảo, chỉ là ba hướng khác nhau lộ ra khối cầu nho nhỏ, sáng rực, bên trong lại có loại đằng <cây mây, cây song> tuyến đặc thù nối tiếp nhau, xuyên qua bộ phận chủ chốt của quả cầu.

Tại thời điểm cầu phúc, chỉ cần châm lửa viên cầu lớn nhất nằm ở giữa kia, quả cầu sẽ phát ra quang mang chói mắt, sau đó, quang mang sẽ theo đằng tuyến tràn đến ba viên cầu bên cạnh, mãi đến khi toàn bộ đều phát ra ánh sáng rực rỡ.

Theo truyền thuyết, quang mang càng phát sáng, chúc phúc càng đến nhiều, tình yêu giữa đôi tình lữ, sẽ lại càng bền lâu.

Ánh sáng đó, đồng thời cũng tượng trưng cho tâm ý người tặng.

“Phong, ta mong nhận được chúc phúc, cho nhiều năm ly biệt qua của đôi ta.” Nắm lấy bàn tay có chút lạnh như băng mà thon dài của Nghiêm Lăng Phong, trong mắt Thành Thủy Duyệt, lại tràn đầy lời khẩn thiết cầu xin.

“………..” Nghiêm Lăng Phong lẳng lặng nhìn Thành Thủy Duyệt trong giây lát, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Vậy thì đi. Nếu ngươi tin những điều đó.”

Hai người nhắn nhủ cùng quản gia vài lời, sau liền xuất môn.

Vừa hay, bọn họ còn chưa rời đi bao lâu, Nhai đã trở lại.

“Các chủ đâu?” Khẽ nhíu mày, Nhai không nhìn thấy người, liền hỏi vị quản gia bên cạnh.

“Hồi bẩm phó các chủ, các chủ cùng Thành công tử xuất môn. Hình như là đi hội chùa.” Quản gia lớn tuổi kính cẩn khom người trả lời.

“Đi hội chùa làm gì?”

“Hôm nay là lễ tình duyên, bọn họ đi cầu phúc.”

“………..” Sắc mặt Nhai, có thể nói đương trường liền trầm xuống.

Tiếp đó, không một lời, Nhai xoay người cưỡi ngựa ra khỏi sơn trang. Hiểu biết của hắn về lễ tình duyên chẳng nhiều lắm, có thể nói là ít đến đáng thương, nhưng chí ít hắn cũng biết, ngày này, các đôi tình lữ hẳn sẽ đi hội chùa cầu phúc.

Đúng, chỉ có tình lữ……

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN