Phù Dao hoàng hậu - Quyển 1 - Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 1 - Chương 42: Bàn về ngực trước đám đông


Tiếng quát to long trời lở đất khiến binh lính phía trước kinh hoảng, mũi súng đồng loạt run rẩy. Bàn tay người nọ vừa vung lên lập tức có hàng loạt viên đá bắn ra như hoa bay ngợp trời, gió thổi vang tiếng rào rạt, nhưng lại không hề bay vào mặt người nào. Đương khi binh lính còn đang ngạc nhiên, lại nhìn thấy những viên đá ấy lượn vòng gào thét bay đến chui vào nòng súng, phá hỏng nòng súng. Rất nhiều viên đá bay sâu vào tận bên trong, sức mạnh đến mức khiến nòng vỡ toang, nổ vang ầm ầm trên vai những binh sĩ nọ, máu thịt văng bê bết tứ tung.

Người đó chẳng thèm nhìn những viên đá vỡ vụn văng ra, tung mình xoay giữa không trung, áo choàng đen xoay tròn sát đất. Thị vệ Tề vương phái sau Nguyên Chiêu Hủ lập tức ngã lăn ra kêu tên thảm thiết.

Nguyên Chiêu Hủ quát khẽ: “Khách đến từ phương nào?”

Hắn giơ chưởng nghênh đón, chưởng phong chạm ầm vào nhau. Nguyên Chiêu Hủ như kém hơn hắn một chút, lùi về phía sau thình thịch. Mọi người thấy Nguyên Chiêu Hủ bất lợi cũng bị kinh sợ, nhất thời do dự không dám tiến lên.

Người nọ cười to, lúc này mới đáp: “Khách sát nhân, muốn đến thì đến!” Vừa tung mình đã rơi xuống trước mặt Mạnh Phù Dao, đưa tay kéo nàng vào người lúc nàng còn đang giãy dụa trên lưng ngựa, hắn giơ ngón tay lên, cười khẽ nói: “Cô gái, xin lỗi, trả lại chân khí cho nàng.”

Tiếng nói người nọ hùng hồn như lồng ngực căng tràn của hắn, thoang thoảng mùi hương tùng thơm mát nơi núi rừng hoang dã. Mạnh Phù Dao vừa nghe tiếng thì biết ngay Chiến Bắc Dã đã đến, thật ra không bị hắn kéo vào lồng ngực thì nàng cũng biết là hắn rồi. Ngoài trừ hắn ra, trên thế giới này có ai nói chuyện kiêu ngạo hơn thế chứ?

Cùng lúc đó, cả người nàng như được thả lỏng, cảm giác dây thừng buộc chặt được nới lỏng ra, chân khí từ từ dâng lên ở đan điền. Tâm tình cũng buông lỏng theo, sau khi vui mừng tột cùng thì lại tức giận tột độ, không nhịn được, xoay người đấm một cú vào mũi Chiến Bắc Dã.

Chiến Bắc Dã đâu ngờ đến cô gái này trở mặt nhanh hơn lật sách, lần này bị đánh đến chảy máu mũi, nhất thời mặt như nở hoa, lần này. Mạnh Phù Dao nhìn vẻ mặt nhếch nhoác của hắn không nhịn được cười to. Vừa mới cười thỉ đã tắt ngúm, sa sẩm sắc mặt nhìn Vân Ngấn nửa người đẫm máu, lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ đang ở phía sau.

Nguyên Chiêu Hủ ngước mắt mỉm cười với nàng, sau đó quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tàn khốc của Yến Liệt đã theo đến phía sau, hắn đột nhiên nghiêng người, làm như không chống đỡ được chưởng lực vừa rồi, ngã về phía Yến Liệt.

Yến Liệt đành phải giơ tay ra đỡ, hắn lại đột hiên cười khẽ.

Nụ cười này rực rỡ vô cùng, tựa như trăng sao sáng trên trời cao, tạo nên ảo cảnh như mộng. Trong ảo cảnh có nước xanh cát trắng, sóng nước lăn tăn phản chiếu sắc trời, lấp lánh muôn vàn ánh bạc.

Yến Liệt nhìn nụ cười lung linh ấy, cảm thấy ý thức trong đầu mình như cũng lâng lâng bồng bềnh sóng nước, như mây bay sương mỏng, không còn là chính ông nữa.

Đột nhiên ông ta ngã xuống.

Thị vệ vội vàng chạy đến đỡ Yến Liệt, Nguyên Chiêu Hủ lách mình khỏi người ông ta, thản nhiên cười nói: “Ôi, đáng tiếc, hình như Đô úy trúng độc của khách sát nhân ban nãy.”

Vân Ngấn xông lên phía trước, Chiến Bắc Dã che chở Mạnh Phù Dao, ánh mắt của hắn rơi trên vai nàng, vết thương nơi đó vì bôn ba suốt đường mà bị nứt ra, máu thắm đỏ thẫm.

Rồi hắn lại lướt nhìn xuống váy nàng, vết máu lấm tấm nơi đó vô cùng chói mắt. Chiến Bắc Dã nhăn nhó cau mày, ánh mắt ảo não. Hắn suy nghĩ, móc ra một bình ngọc tinh xảo từ trong ngực, đưa tay xé y phục trên vai Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao lập tức khàn giọng hét lớn: “Huynh làm gì vậy?”

Tay Chiến Bắc Dã đang giơ bỗng cứng đờ, Mạnh Phù Dao cướp lấy món đồ trong tay hắn trong chớp mắt, hung dữ nói: “Giờ là lúc nào mà huynh còn muốn băng bó vết thương cho ta? Đồ này ta lấy coi như là chấp nhận lời xon lỗi của huynh.”

Chiến Bắc Dã trơ mắt nhìn nàng ngang ngược cướp đi bình Kim Sang dược, đó là cực phẩm của nước khác cống nạp cho nước Thiên Sát, đến Hoàng tử cũng chẳng thể lấy nó bỏ vào ngực được. Hắn bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình, vừa sờ thì tay liền dính máu, hắn ngơ ngác nhìn bàn tay dính máu của mình, trong lòng bỗng chợt dâng lên cảm giác… hình như là hèn hạ.

Ôi, kề từ khi nhìn thấy cô gái này thì mọi chuyện của hắn có chút lộn xộn, chuyện nào chả ra chuyện chả ra chuyện nào cả, Chiến Bắc Dã hắn hình như cũng không phải là Chiến Bắc Dã nữa.

Nhìn thấy Mạnh Phù Dao vẫn còn xoay đầu nhìn về phía sau, hắn tức giận nói: “Nàng nhìn cái gì?”

Mạnh Phù Dao lập tức đáp liên quan gì đến huynh.”

Khóe miệng hắn co giật, máu trong mũi hắn đã đóng lại, thoạt nhìn quả thật hơi buồn cười, hắn giận dỗi nói: “Không cần nhìn nữa, ta thừa nhận, mới vừa rồi đấu chưởng là ta và hắn cùng diễn cong hoàng(*).

(*) Song Hoàng: một người trên sân khấu biểu diễn động tác, một người ở bên trong sân khấu hát hoặc nói.

Mạnh Phù Dao bĩu môi nói: “Cũng biết huynh đâu có thần kỳ như vậy chứ.” Nàng nhìn Nguyên Chiêu Hủ đã quay người đi, nhưng cánh tay chấp phía sau phất phất với nàng, chẳng hiểu là ý gì nữa.

Nàng chua xót nghĩ thầm, người này thật sự không thể đoán được, tất cả hành động của người khác dường như đều nằm trong kế hoạch của hắn, đáng sợ vô cùng…

Suy nghĩ trong đầu còn chưa đứt, ba người đã vọt đến của cung Nhị Trọng Môn, lúc này tên bắn ra đã mất đi tác dụng, Bùi tướng quân phất tay cao, các thị vệ nhất tề đồng loạt giương gươm giáo lên rào rào, tiếng Bùi Viện cười nói: “Các người xông đến đây thì sao? Năm trăm thị vệ nơi này không đủ bắt các ngươi à? Còn có đại quân Phương tướng quân nữa đấy…”

À nói đến đó thì chợt giật mình, cha con cùng đưa mắt nhìn nhau, bay giờ mới nhớ đến tất cả chú ý đã đặt trên đôi nam nữ này, không phát giác đội quân Phương Minh Hà đã khựng lại từ lâu.

Bùi Viện đột nhiên quay đầu, mở khẽ cửa cung nhìn ra ngoài, ả thấy hình như dai96 quân đang nổi loạn. Cửa cung Nhật Trọng Môn vốn đã được mở giờ tự nhiên đóng lại, nhất thời không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nơi nay ả vừa quay đầu phân tâm, Chiến Bắc Dã từ phía sau thình lình lướt nhanh về phía Bùi tướng quân. Bùi Viện sợ hãi vội vàng phóng tới để cứu cha mình, nhưng Chiến Bắc Dã chỉ giả vờ tấn công, đột nhiên quay người lại, ống tay áo vừa cuộn tròn đã liền đổi hướng, khiến Bùi Viện phóng tới vừa khéo rơi ngay vào tầm tay của Chiến Bắc Dã.

Hắn bóp chặt cổ họng Bùi Viện, cười to “Này, sao lần này ngươi lại còn ngu hơn lần trước vậy?”

Bùi tướng quân đoán sai tình thế khiến con gái yêu bị bặt, giận đến mức lông mày cũng dựng lên. Vừa định thết to ra lệnh thị vệ giải cứu, thình lình một bóng den như ma quỷ chợt vụt lóe sát người. Mạnh Phù Dao vung roi vun vút, nàng chỉ đứng tại chỗ, trái một roi, phải một roi chặn ông ta lại, roi đen xé gió hóa ra vô số ảo ảnh khiến người ta không phân biệt được đâu là hư đâu là thực, chỉ định liều mạng liều mạng liên tục né tránh. Bùi tướng quân càng tránh thì càng xa khỏi Bùi Viện.

Hàng mày Chiến Bắc Dã đã nhướng cao như kiếm ra khỏi vỏ, tiếng cười to vang vọng đến vài dặm ngoài cũng có thể nghe thấy, hắn vừa giữ chặt cổ họng Bùi Viện quyết kéo ả đi, vừa nói: “Thật xui xẻo! bổn vương thật không muốn chạm vào nữ nhân đã có chồng như ngươi!”

Bùi Viện tức đến mức sắc mặt trắng bệch, gần như muốn ngất đi, buồn bã khẩn khiết nhìn Bùi đại tường quân. Thế nhưng roi trên tay Mạnh Phù Dao không nhừng lao đi vun vút, Bùi đại tướng quân vài lần muốn xông đến nhưng lại lực bất tòng tâm.

Mạnh Phù Dao vừa vung roi vau72 cười to: “Mở cửa! Mở cửa lớn một chút! Nếu không ngực của Quận chúa các ngươi sẽ bị đè bẹp đấy!”

Hai chàng trai cùng ngoái đầu nhìn nhau, sắc mặt lập tức càng đen sì, cả hai đều cảm thấy cô gái Mạnh Phù Dao này không chỉ nói chuyện không chút kiêng kị mà còn rất ác độc. nơi cửa cung Thái Uyên, trước ngàn vạn binh lính, nàng trắng trợn luận đàm về ngực của Quận chúa còn chưa được gả, bảo sau này người ta làm sao làm người nữa đây?

Thật là… rất vô sỉ.

Tiếng cười trong trẻo của Mạnh Phù Dao truyền khắp mấy cánh cửa cung. Nguyên Chiêu Hủ chấp tay bỏ đi đột nhiên khựng lại, sau đó mỉm cười. lông mi dài của hắn rũ xuống, như màn sương mỏng che đi sự biến ào thâm trầm trong ánh mắt.

Nguyên Bảo đại nhân trong lống ngực hắn đột nhiên ló đầu ra nhìn, kêu lên chít chít, ánh mắt cực kì khinh bỉ. Nguyên Chiêu Hủ cúi đầu nhìn xuống, lập tức hiểu được suy nghĩ trong đầu Nguyên Bảo đại nhân.

Hắn vô cùng đồng ý với suy nghĩ ấy của nó, gật đầu, như ngẫm thật lâu rồi bổ sung thêm: “Ngươi nói rất đúng, thật ra thì ngực nàng rất nhỏ…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN