Phù Dao hoàng hậu
Quyển 2 - Chương 13: Hình bóng trong tim
Tầm nhìn nhập nhòe mờ ảo, tất cả hình ảnh như đang chìm trong sóng nước, ảo ảnh dập dềnh. Cảnh vật trước mắt méo mó đung đưa, nam tử với bộ quần áo xộc xệch ôm cánh tay đang rỉ máu, cười gằn tiến lên từng bước.
Nụ cười kia quỷ mị như yêu vật, u ám dâm tà, khuôn mặt méo mó, mắt trừng to, miệng rộng đen ngòm phô hàm răng trắng nhọn bén loáng.
Mạnh Phù Dao hít vào một hơi thật sâu, nàng vung tay rút ra kim châm, đột ngột đâm vào phía sau ót hắn.
Hắn ta nghiêng đầu né tránh, kinh ngạc thốt lên: “Ngươi còn có thể cử động sao?” rồi không chút chần chừ bước nhanh đến bên cạnh, nhanh chóng túm lấy Mạnh Phù Dao, nhấc nàng lên đi một đoạn chui vào bên trong tiểu viện. Hắn giơ chân đá lên bức tường trước mặt, lập tức vách tường di chuyển ầm ầm, sau đó bế Mạnh Phù Dao vào trong gian phòng tối om.
Thần trí Mạnh Phù Dao hơi phiêu lãng, nhưng kì lạ là nàng không bị hôn mê mà còn mang máng ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, hương thuốc thơm mát như một thanh kiếm bén nhọn đâm xuyên vào tận đại não. Ý thức nàng như ánh sáng đom đóm lập lòe bay tứ tán, vòng vèo rồi lại tựu trung ở một chỗ. Giống như xây cất một tòa tháp, xây thành từng khối cố định rồi từ từ nối kết thành một tòa kiến trúc theo như bản vẽ.
Đột nhiên nàng nghe được tiếng xé rách vải, trước ngực liền có cảm giác lạnh lẽo, một bàn tay nóng hổi mang theo mùi máu tanh chạm vào da thịt, khiến người nàng run lên.
Nam tử này chính là kẻ đã hai lần giao đấu với Mạnh Phù Dao và bị nàng làm cho bị thương, cũng chính là Tổng quản Đức Vương phủ, thuộc hạ thân tín nhất của Đức vương. Hắn ta bị thương do trúng kế của Mạnh Phù Dao, lại để vuột mất người nên cảm thấy vô cùng mất mặt. Nếu không có người an bài kế sách thì Mạnh Phù Dao đã cao bay xa chạy, vì thế hắn ôm một bụng lửa giận bừng bừng, muốn lăng nhục nữ nhân không biết sống chết là gì này trước khi giết chết để hả lòng hả dạ.
Một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm cảnh xuân trước mặt, hắn không ngờ Mạnh Phù Dao lại là một nữ nhân xinh đẹp đến vậy. Khi lớp ngụy trang được lau sạch liền hiện ra một dung nhan kiều diễm, này là đôi bờ mi dài khe khẽ chớp, này là đôi môi đỏ mọng như hoa lựu. Ánh mắt hắn từ từ trượt xuống…da thịt thiếu nữ trước mắt còn trắng sáng hơn cả tuyết, trắng trong ca quý vô ngần, dùng ánh mắt cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng hương thơm trinh nữ. Cánh tay dính máu đỏ tươi đang đặt trên làn da trắng ngần, tôn lên vẻ đẹp mong manh yếu ớt đến đau lòng, tựa như chiếc lá đỏ lìa cành khẽ khàng đậu xuống, lại tựa như lời thỉnh cầu đấng quân vương xin hãy thương hại thôi đừng chà đạp nữa.
Lời thỉnh cầu thầm lặng này lại khơi mào thú tính và ham muốn dục vọng điên cuồng của nam tử, hắn gầm nhẹ, vung chưởng dập tắt nến, hổn hển cởi quần.
Gian phòng đột nhiên trở nên âm u, càng khiến không gian trở nên nhỏ hẹp tù túng hơn thêm, không biết người nào đó ở phía bên ngoài đã đốt lên một ngọn đèn, sắc màu tím nhạt, nhưng chỉ là một chấm sáng nhỏ nơi xa xa, lọt qua khe hở trên vách tường rọi vào bên trong phòng.
Mạnh Phù Dao đột nhiên chấn động.
Không gian chật chội…Ánh tím lọt qua khe hở…cảnh tượng như lạ như quen, hình như trước kia nàng đã nhìn thấy từ lâu lắm rồi…
“Á.”
Đầu nàng như bị một thanh kiếm sắc bổ xuống mạnh mẽ, cơn đau dữ dội tức thì che mờ toàn bộ ý thức, tầm nhìn như lớp lớp sóng xô, một số sự việc đã qua rất lâu ẩn sâu trong chiều sâu ký ức, không muốn mở ra, bỗng nhiên bị bong ra từng mảng, một số hình ảnh cứ lởn vởn trong đầu…không gian nhỏ hẹp…một chiếc đèn lồng ánh tím treo phía đằng xa…khuôn mặt háo sắc đang hả hê cười của nam tử trung niên trước mặt…giơ cánh tay gân guốc muốn chạm vào cơ thể nàng…
Ác mộng xưa lại hiện lên, đánh thức ký ức đã bị ngủ vùi, ký ức rời rạc tụ lại trong tích tắc, sự tức giận bị dồn nén bấy lâu như một ngọn lửa cháy bùng lên. Chân khí từ đan điền đột nhiên lan tỏa bừng bừng khắp toàn thân, như muốn xé toạc lồng ngực nàng để trào ra, tựa như thủy triều hung hãn sắp phá vỡ đê!
Mạnh Phù Dao đột nhiên nhảy bật dậy, hơi ngửa đầu, miệng phun trào máu tươi như mưa rơi xuống, vấy dính khắp đầu và thân nam tử nọ.
Hắn giật mình chồm dậy, cấp tốc kéo quần thụt lùi về phía sau, kinh hãi nhìn Mạnh Phù Dao. Không hiểu tại sao mình đã dùng “Xích hồn châm” đâm vào nàng ta, mà nữ nhân này lại có thể thoát khỏi sự kiềm chế và khôi phục lại bình thường?
Mạnh Phù Dao nhảy bật lên, máu phun xối xả, sự tức giận của nàng như một ngọn lửa hừng hực dấy lên đốt sáng muôn dặm hồng trang. Nàng cúi xuống nhìn ngực mình, thình lình quay đầu, bước đến gần người nọ.
Ánh mắt nàng vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng, giống như hoa mạn châu sa xinh đẹp bị đốt trong lửa đỏ, tản ra sát khí và tử khí chốn âm phủ. Lại tựa như một sợi xích sắt, chỉ trong tích tắc đã trói chặt linh hồn của đối phương, rồi dùng lửa địa ngục thiêu đốt hắn ta thành tro bụi trong nháy mắt!
Nam tử kia bị ánh mắt như thế nhìn chòng chọc, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh ngắt, bất giác giơ tay rút kiếm, lui liền ba bước.
Bản thân hắn ta cũng không biết vì sao mình lại thụt lùi, rành rành võ công thiếu nữ này chưa thể uy hiếp được hắn ta, nhưng mà ánh mắt của nàng ta giờ phút này đây vô cùng đáng sợ. Từ lúc hắn chào đời cho đến nay chưa từng thấy qua, chỉ một ánh mắt thôi mà có thể giết được người!
À…không, hắn đã thấy qua một lần rồi, nhiều năm trước đây, khi Thái tử điện hạ vẫn còn là một thiếu niên, sau khi nghe được tin tức, ánh mắt ngài ấy lúc đó cũng giống như ánh mắt của thiếu nữ kia lúc này, khiến cho chân hắn ta run rẩy…
Đã nhiều năm trôi qua, ánh mắt như thế lại xuất hiện trên một người khác, lại một lần nữa hắn thấy được ánh mắt tràn đầy sát khí và u ám tột cùng!
Lần này hắn ta không dám sử dụng ám khí, chỉ đành giơ kiếm ngang mặt, vừa xuất ra chiêu thức đầu tiên thì nhìn thấy phía đối diện, Mạnh Phù Dao với mái tóc đen rối tung tức giận lao tới nhanh như một con hổ.
Khi nàng ta phóng tới thì chân khí toàn thân được phát tán ra khắp nơi, khiến cho bàn ghế trong phòng đều bị lật ngược, mành treo tung bay, tiếng đĩa sứ vỡ vụn kèm theo tiếng gãy đứt đoạn của ngọn nến vang lên, mành treo thình lình rũ xuống trong bóng tối đen ngòm. Mạnh Phù Dao tựa như một đám mây đen bay tới, thuận tay nhấc chiếc ghế lên đập mạnh vào đầu hắn!
Hắn ta nhất thời hoa mắt choáng váng — công lực nàng ta sao đột nhiên lại mạnh mẽ như vậy? Cú đánh này như có sức mạnh long trời lở đất.
Có điều, hắn là người đứng đầu thị vệ Vương phủ, thụ hưởng bổng lộc của một quan tứ phẩm, sao lại có thể lâm trận lùi bước, sao lại có thể sợ hãi một thiếu nữ đang sôi sục lửa giận chứ?
Trường kiếm cuồn cuộn như tạo ra cơn bình địa ba đào (1), dựng thẳng lên thành một bức tường nước cao trong suốt sừng sững trước mặt, tiếng xé rách “Xoẹt” rất nhỏ vang lên, nước từ trên bức tường trong suốt rắn chắc như thủy tinh kia bắn ra hóa thành ám khí sắc nhọn, nhắm thẳng tới vị trí tim trên cơ thể trắng ngần của Mạnh Phù Dao.
(1) Bình địa ba đào: Sóng to san bằng tất cả.
Những tia nước tựa như ám khí sắc nhọn bao phủ xung quanh, nhưng nàng chỉ hét to một tiếng:
“Phá!”
Mạnh Phù Dao vung tay lên, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện, chỉ trong phút chốc cánh tay nàng như hóa thành ngọc bích, ánh sáng màu ngọc bích lan tỏa khắp xung quanh, cứng cáp mạnh mẽ, kiên cố không thể nào phá vỡ được.
“Phá Cửu Tiêu!” Tầng thứ năm “Quang Minh!”
Ngày thường Mạnh Phù Dao không thể thể hiện thực lực vốn có của mình, ngày hôm nay bị kích động mạnh, cuối cùng nàng cũng liều mình sử dụng hết võ công trong người, cánh tay của nàng như có một sức mạnh vô địch, liên tiếp xé rách bức tường trong suốt cứng rắn như thủy tinh kia, đâm thẳng vào yết hầu của hắn ta.
Hắn quát khẽ, thế kiếm che ngang thân người, lại bất thình lình thay đổi, vẽ ra muôn vàn kiếm ảnh chằng chịt như tơ kén đày đặc quấn quanh người Mạnh Phù Dao.
Hai người loạn chiến trong không gian chật chội tối đen, không có tiếng va chạm leng keng của kiếm, không có tiếng vỡ vụn của bàn ghế bể nát, ngay cả tiếng quát khẽ ban đầu cũng chẳng nghe thấy được. Chỉ nhìn thấy mờ mờ hai bóng người bay lên bay xuống và tiếng gió vun vút do di chuyển với tốc độ quá nhanh, xen lẫn mùi mồ hôi cùng máu tươi tanh nồng.
Đây là một cuộc chiến gay go, bóng dáng mảnh khảnh mỗi khi bị tấn công thì lập tức trả đũa, đầu óc Mạnh Phù Dao bị chuyện xưa bức bách trở nên trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ trong đầu là: Giết nó đi! Giết chết ký ức đáng sợ đó đi!
Ba mươi chiêu…một trăm chiêu…ba trăm chiêu!
Trán nam tử đó đẫm mồ hôi, ánh sáng phản chiếu lên bóng loáng.
Ả này điên rồi!
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy kiểu đánh nhau như thế này, chưa bao giờ nhìn thấy người nào liều mạng như vậy.
Từ lúc bắt đầu giao đấu đến lúc này đây, nàng đã để lại trên mình hắn bảy vết thương đầy máu, hắn cũng tặng nàng ít nhất mười hai nhát kiếm.
Hắn đã được tôi luyện từ nhỏ nên gân cốt vô cùng cứng cáp, tuổi tác cũng lớn hơn Mạnh Phù Dao nhiều, nhưng vết thương trên người không khiến động tác của hắn chậm hơn chút nào. Mà khi kiếm hắn chỉ khẽ sượt trên da mặt Mạnh Phù Dao, thì lập tức người nàng chảy máu.
Bởi vì như vậy nên hắn càng đánh càng hăng, hắn biết rõ từng vị trí trên cơ thể con người có thể chịu đựng đau đớn đến đâu, nên ra tay trên những vị trí mà khi bị thương con người cảm hấy đau đớn nhất. Nếu người bình thường bị trúng những chiêu kiếm ác độc như vậy đã buông kiếm đầu hàng, cạn kiệt sức chiến đấu. Nhưng hắn không ngờ tới, thiếu nữ gầy còm này lại có sức chịu đựng quá mức dẻo dai như vậy.
Hắn nhìn thấy thì vô cùng kinh hãi, bởi vì đối phương càng đánh càng hăng say, còn hắn càng đánh càng yếu. Không phải hắn sợ mà vì hắn không còn đủ sức nữa, giờ phút này hắn mới nhận ra, nàng ta chỉ giả vờ điên cuồng tấn công để khiến hắn tức giận mà khí nộ tấn công. Nham hiểm hơn nữa là khiến chân khí hắn bị rối loạn.
Nội lực hắn quá mạnh, lại đang lúc tức giận, hơn nữa trong lòng còn có tà niệm nên dù là võ công chí dương hay chí âm đều rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, chân khí tự động tiêu tán. Cứ tiếp tục tấn công nhanh như thế này thì hắn ắt sẽ càng lúc càng yếu.
Nha đầu này quả nhiên lợi hại, chỉ mới tiếp ám khí của hắn có một lần mà đã đoán được nội công của hắn như thế nào rồi! Chuẩn bị sẵn sàng, tính kế từng bước!
Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, khí thế dần dần lụi tắt, mà Mạnh Phù Dao lại đột nhiên mỉm cười lạnh lẽo.
Chút thương tích này đáng là gì chứ!
Nếu như một người từ lúc năm tuổi đã bắt đầu phải chịu đựng sự huấn luyện bằng việc đánh đập liên tục, ở trong sơn cốc cùng cùng với thú dữ vật lộn tranh giành sống chết, để tu luyện nội công tinh thuần đã ẩn mình bế quan trong địa đạo hàng tháng trời, đói đến nỗi ăn cả giun thì chút đau đớn này há có là gì?
Tâm pháp chí cao vô thượng, chỉ có khi đọ sức cùng cao thủ thì mới dễ dàng đột phá đến cảnh giới cao nhất.
Đây là cơ hội tốt, lấy máu của ta và kiếm của ngươi để luyện tăng thêm một tầng nữa!
Chiêu thứ năm trăm!
Mạnh Phù Dao toàn thân đẫm máu đột nhiên lao người vào trong, quét tay ngang một đường, dùng cánh tay của mình để cản đường kiếm hung bạo của đối phương.
Trường kiếm đâm xuyên từ cuối khuỷu tay trồi ra ngoài, kiếm phong xuyên qua xương cốt, phát ra âm thanh ken két đến ghê rợn người.
Hắn không thể nào tránh né việc bị máu thịt bầy nhầy trên thanh kiếm bắn tung tóe lên khắp cả mình, khiến hắn kinh sợ.
Lợi dụng điều này, Mạnh Phù Dao liền không cho hắn cơ hội rút kiếm, nàng đột nhiên bước ngang, thanh kiếm găm trong khuỷu tay xoay chuyển, trường kiếm được rút ra khỏi xương lập tức bị bẻ cong một trăm tám mươi độ, “rắc rắc” một tiếng bỗng đứt kìa.
Kiếm gãy văng ra, máu tươi trên thân kiếm bắn tung tóe, Mạnh Phù Dao nhảy bật lên, ngửa đầu thét to. Tiếng thét trong trẻo như phượng hót vang, xuyên mây bay thẳng lên chín tầng trời cao, khiến ánh sáng màu ngọc bích tỏa xanh rực rỡ. Mạnh Phù Dao giơ chân đá vào giữa không trung, đoạn kiếm gãy nhằm thẳng về phía hạ thân của nam tử bay đến!
Kiếm quang lóe lên như ánh chớp, lập tức đập vào đôi mắt đang hoảng sợ của đối phương, hắn ta cảm giác được ý đồ của Mạnh Phù Dao, thét lên hãi hùng, trốn chạy nhanh như hỏa tiễn.
Nhưng đã chậm một bước!
Đoạn kiếm sướt ngang qua hạ thân của nam tử, hắn ta dùng hết tất cả thực lực của mình để liều mạng xoay vòng giữa không trung, một tiếng “roẹt” vang lên khẽ khàng, máu tươi mảnh như một sợi chỉ nhỏ bắn ra, một thứ gì đó cũng văng ra ngoài.
“Á”
Nam tử cắm mình xuống giữa không trung, giãy giụa trên mặt đất như cá sắp chết, hắn run rẩy giơ tay che đũng quần, lòng bàn tay toàn là máu tươi.
Mạnh Phù Dao chửi khẽ: “Mẹ nó, sao giống như cắt một quả trứng vậy!”
Nàng vung kiếm lên định chém tiếp một đao nữa, vừa bước lên thì cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân loạng choạng.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Đức vương vội vàng bước vào, vừa nhìn thấy liền giật mình thất sắc, phất tay áo chỉ vào Mạnh Phù Dao ra lệnh.
Bỗng từ nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng báo tin kéo dài.
“Thái tử giá đáo!”
Tiếng truyền báo kia rõ ràng là từ rất xa, nhưng tiếng bước chân thoăn thoắt đã vẳng đến, vừa nghe liền nhận biết đó là những cao thủ, nhanh nhẹ đến mức gần như chẳng phát ra âm thanh gì, chỉ tích tắc đã đến gần kề.
Mạnh Phù Dao lảo đảo quay đầu lại, lúc này toàn thân nàng đều là máu và mồ hôi, sức tàn lực kiệt như sắp sửa ngã xuống. Chất độc đã thấm sâu khiến thần trí nàng mơ hồ, nàng mang máng nghe được hai chữ sau cùng. Nàng cảm giác mình không thể nào chống cự nổi nữa, cũng nghe ra được tiếng bước chân của cao thủ đang đến gần, thậm chí là có rất nhiều người đang bủa vây.
Mạnh Phù Dao dậm mạnh chân, hít một hơi, chạy vọt lên đá văng cửa mật thất, chuồn ra từ cửa sổ.
Vừa khéo khi bóng nàng vừa mất hút thì cửa mật thất lại bị mở ra, ánh sáng mặt trời từ ngoài ùa vào, trời đã sáng rồi.
Cùng lúc này có hai hàng Cẩm Y Vệ tiến vào, khác với những thị vệ bình thường, thần sắc họ trang nghiêm lạ lùng. Ánh mắt sắc bén như lông chim cắt, khí thế tỏa sáng bừng bừng, vừa nhìn đã biết tất cả đều là cao thủ.
Trên người bọn họ đeo ngọc bài Như Ý màu xanh ngọc, trên đó có nạm vàng hai chữ “Thượng Dương”.
Cung Thượng Dương của Thái tử Vô Cực nắm giữ đội thị vệ danh chấn thiên hạ: “Thượng Dương kị”.
Những việc bình thường này không cần đến họ dù chỉ một người, nhưng hôm nay vừa xuất hiện đã là một đội, chỉ mới đến đã bắt những hộ vệ của Vương phủ đứng sang một bên, canh giữ họ chặt chẽ. Số còn lại nhanh chóng tiến vào mật thất, dàn hàng đứng bên cạnh cửa, đồng loạt khom người.
Đêm qua tuyết rơi đầy trời, vì vậy mà mới canh tư sắc trời đã sáng choang, cành quỳnh cây ngọc trong đình viện trắng tinh khôi, tô điểm những đóa hồng mai đỏ như máu.
Trong hàng hộ vệ nghiêm trang dưới trời tuyết trắng, xuất hiện một bóng người cao thon, bước chân nhìn như chậm rãi nhưng thoắt cái đã đến trước mặt. Trường bào màu tím thêu hình rồng bằng chỉ bạc khẽ phất phơ, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cáo trắng ngần hơn cả tuyết. Đai lưng màu ngọc bích ấm áp nhẹ nhàng, sắc xanh dịu dàng, khiến bầu trời đầy tuyết như hé lộ mầm xuân.
Chàng trai vừa đến đó, mặc dù chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, nhưng vẫn thấy được làn da như ngọc sáng, tóc đen như gỗ mun. Thấp thoáng dưới chiếc áo lông lóng lánh sáng ngời là đôi mắt thâm trầm sâu như biển, lúc sáng lúc tối, người nhìn vào cảm thấy như mình bị thôi miên.
Khi chàng trai vừa bước vào, những thị vệ Thượng Dương kị trang nghiêm, kiêu ngạo lạnh lùng vốn chẳng coi ai ra gì kia lại cúi người thật sâu, cực kỳ tôn kính.
Tuấn kiệt đương thời, dòng dõi hoàng tộc, người được nhân dân trong nước kính yêu nhất. Mười lăm tuổi đã giám quốc phụ chính, đưa nước Vô Cực trở thành quốc gia đại phú đại cường vang danh bảy nước, khiến cho những người đứng đầu bảy nước không một ai dám phát lệnh tấn công, Thái tử Vô Cực.
Trưởng Tôn Vô Cực.
Trong trời tuyết trắng, Trưởng Tôn Thái tử tài hoa trác tuyệt, tao nhã thoát tục, thong dong một đường bước thẳng vào trong, trên đường đi không để lại chút dấu vết gì.
Tuyết rơi suốt đêm qua khiến bậc thềm đá cực kì trơn ướt, đội trưởng thị vệ tiến lên nghênh đón, Trưởng Tôn Vô Cực chẳng hề khựng lại, một mạch bước thẳng vào trong.
Đội trưởng thị vệ đành đứng im tại chỗ, hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn theo bóng dáng của Thái tử. Ông cảm thấy hôm nay Thái tử có chút gì đó bất thường, rõ ràng bước chân và thần sắc rất bình thản, nhưng ông đã theo hầu nhiều năm cảm giác được hôm nay Thái tử hơi vội vã. Trong đôi mắt thâm sâu hun hút không thể nhìn thấy gì hình như có chút nóng vội, thấp thoáng lo âu, thậm chí còn có…chút giận dữ.
Ông vẫn còn đương đứng ngẫm nghĩ, Trưởng Tôn Vô Cực đã đứng trước cửa mật thất được mở sẵn.
Chàng đứng trước cửa, đôi bàn tay lồng trong chiếc áo khoác lông cáo từ từ bỏ xuống, quét mắt nhìn một vòng, hít vào một hơi thật sâu.
Thị vệ càng cúi thấp đầu hơn nữa.
Bàn ghế trong phòng bừa bãi, mặt đất đầy vết máu, từng giọt tí tách rơi xuống, trông rất rợn người, còn có một thứ gì đó nhỏ xíu nằm trong một vũng máu to. Sắc mặt của tất cả mọi người khi nhận ra thứ gì đó đều chấn kinh, nhìn về phía nam tử đang bụm hạ thân lăn lộn đau đớn trên mặt đất.
Đức vương tái xanh mặt, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực thần tốc tiến thẳng vào thì sắc mặt khẽ biến đổi nhanh chóng, liền đứng im bất động.
Trưởng Tôn Vô Cực cũng chẳng buồn nhìn đến Đức vương, ánh mắt liếc nhìn thứ gì đó trên mặt đất, đôi ngươi co rút lại, đột nhiên từ từ tiến lên trước một bước.
Một bước này khẽ khàng nhẹ nhàng, nhưng cùng với nhịp bước chân đó, tất cả đồ vật trong phòng, bao gồm cả chiếc bàn đá vô cùng rắn chắc và chiếc mành treo mỏng manh đều lặng lẽ quỷ dị hóa thành bột mịn, bay lên cao rồi rơi lã chã xuống.
Các hộ vệ kinh ngạc nhìn nhau, thì ra những đồ vật này vốn đã bị rạn nứt từ lúc ban đầu, bây giờ chỉ vì bị một luồng khí tức tác động đã hóa thành bụi phấn. Cho thấy mới vừa rồi trong căn phòng tối om này đã diễn ra một trận ác chiến kịch liệt đến dường nào, thế nên tất cả mọi vật đều bị chấn động bởi kiếm khí, rồi bị chân khí kích động nên hóa vụn.
Trưởng Tôn Vô Cực chỉ nhìn chằm chằm vào vũng máu trên mặt đất, ánh mắt quét lên người nam tử đó, liền khẳng định rằng, chỉ với vết thương trên người hắn ta thì không thể nào có nhiều máu như vậy được.
Ánh mắt chàng biến ảo trong khoảnh khắc đó, hình như trong giây phút ấy có sóng triều cuồn cuộn nổi lên trong đáy mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt lại tan biết.
Chàng phẩy tay, tất cả thị vệ đồng loạt lui ra lặng lẽ.
Cửa mật thất được đóng lại, tuyết quang sáng lòa lọt qua khe cửa rọi vào bên trong, soi thấy thần sắc trong ánh mắt Thái tử biến ảo, như trên trời cao mây mù đang vần vũ.
Sắc mặt Đức vương lúc này đã khôi phục bình thường, khẽ cúi thấp người xuống thi lễ: “Tham kiến điện hạ.”
Chàng chỉ phất tay, đưa lưng về phía tuyết quang, ánh mắt bình thản, khóe miệng nhàn nhạt ý cười nhưng lạnh lẽo khôn xiết.
Chàng vẫn chẳng màng đến Đức vương, bước về hướng nam tử đang nằm run rẩy.
Thần trí nam tử lúc này đã khôi phục, nằm bò trên mặt đất dập đầu lạy, nức nở nói: “Điện hạ…điện hạ…”
Y nằm trên nền đất đầy máu, ngửi được mùi máu tanh của y và cả của nữ tử kia để lại, y lại nhớ tới nữ tử khí phách mạnh mẽ và ứng biến lanh lẹ ấy đã dùng đoạn kiếm dính đầy máu của mình để cắt đứt của quý, khiến cả đời sau của y tuyệt tử tuyệt tôn.
Y vẫn nằm trên nền đất lạnh lẽo đầy máu, hơi thở run rẩy, cuộc đời y coi như kết thúc vào giây phút kia rồi, như pháo hoa dễ nguội mộng đẹp dễ vỡ, kết thúc bất ngờ chẳng lường trước được.
“Điện hạ…”
Vũng máu trước mặt phản chiếu bóng hình lay động của chàng trai với trường bào lộng lẫy màu tím, vạt áo tím ở ngay trước mặt y, y ngẩng đầu lên tìm kiếm sự thương xót của người đương đứng trước mặt mình, hy vọng nhận được ánh mắt ôn hòa của Thái tử điện hạ như những lần trước đây.
Y nhìn vào ánh mắt rất quen thuộc, ánh mắt ấy vẫn mãi mãi như gió xuân, dù thâm trầm nhưng luôn nhàn nhạt ý cười. Nhưng mà giờ phút này đây, hắn cảm thấy ánh mắt ấy và thái độ người trước mặt mình vô cùng xa lạ. Tựa như rồng trên chín tầng trời lạnh lùng vọng nhìn xuống nhân gian, chăm chú nhìn kẻ phàm nhân dám to gan xâm phạm vào lãnh địa bất khả xâm phạm của mình.
Xa xôi, bức bách, lạnh lẽo, u tối, ngập tràn sát khí.
Những lời y muốn nói ra chợt nát vụn nơi cổ họng, thân thể bất giác run rẩy.
Đức vương đột nhiên tiến lên một bước, đứng chắn trước người thuộc hạ thân tín nhất của mình.
Đức vương khiêm cung khom người, nhưng lại nhìn thẳng vào mắt Trưởng Tôn Vô Cực không chút nhượng bộ: “Điện hạ, việc này không dám kinh động đến ngài…Trước hãy để cho vi thần đưa Tôn Thành đi trị thương.”
Hắn ngoắc tay gọi người đến, lại nghe thấy Trưởng Tôn Vô Cực lười nhác nói: “Có gì để chữa trị chứ?”
Đức vương ngẩn ra, bỗng nhiên quay đầu lại, đôi ngươi co rút, lạnh lùng nói: “Điện hạ…Ngài chắc chắn nắm rõ tình hình tối nay sao? Có người ngang nhiên xông vào Vương phủ ban đêm, không những giết người mà còn phá nổ Vương phủ, thậm chí trợ thủ đắc lực nhất của vi thần còn bị thương nặng…”
Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực rơi trên thứ gì đó đang nằm trên vũng máu, như cười như không.
“Nặng lắm sao, vết thương thật kỳ lạ.”
Đức vương hơi xấu hổ, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, “Vi thần cho rằng, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng phái người truy bắt hung thủ to gan lớn mật kia…”
Trưởng Tôn Vô Cực chẳng hề để ý, nhẹ nhàng ngồi xổm trên mặt đất đầy máu, nhìn chăm chú những vết máu trên mặt đất, đáy mắt như dấy lên ngọn lửa cháy bừng, nhưng lại đột nhiên bình thản cất tiếng:
“Tôn Thành, ngươi đã phạm sai lầm.”
Tôn Thành kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu vì sao Thái tử điện hạ lại bất chợt thốt ra câu nói ấy, vì sao không cho gọi thái y đến chẩn bệnh và chữa trị cho y?
“Ngươi sai ở chỗ luôn tự cao tự đại, tự cho mình là đúng. Trước kia ngươi được theo hầu bệ hạ, đích thân bệ hạ thăng chức cho ngươi làm đệ nhất thị vệ ở tại Đức vương phủ, từ đó ngươi liền ỷ thế làm bậy. Ngươi xuất thân bần hàn, từng trải qua cảnh nghèo khó, sau khi thăng chức không chịu tu tâm dưỡng tính, lòng dạ hẹp hòi, giết người báo thù. Người từng vượt ba trăm dặm chỉ trong một đêm để giết chết hết cả nhà người đã từng phun nước bọt vào ngươi. Ngươi cũng từng sai người cưỡng dâm chị dâu ngươi, chỉ đơn giản vì khi ngươi nghèo khó nàng ta xem thường ngươi. Khi ngươi say rượu xô xát với người ta tại một con hẻm nhỏ, ngươi đã giận dữ rút kiếm giết chết người nọ, một người bạn tốt đến khuyên can cũng bị ngươi giết chết.”
Tôn Thành tưởng rằng những bí mật kia cả đời này cũng không có một ai biết được, người y bật run nhè nhẹ. Y ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sâu khôn lường của Thái tử, không hiểu vì sao y chỉ là một võ quan đứng hàng tứ phẩm, trong mắt Thái tử chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, thế nhưng Thái tử lại biết nhiều bí mật của y đến vậy. Mà nếu đã biết hết những bí mật ấy, tại sao trước đây chưa hề nhắc tới.
“Ngươi đích thực là một người giỏi võ, nhưng lại không phải là một hiền tài.” Trưởng Tôn Vô Cực như nhìn ra được thắc mắc trong lòng y, lạnh nhạt nhìn xuống, “Kẻ giỏi võ không có đạo đức thì chỉ cần anh dũng thiện chiến, có thể ngăn địch cũng có thể giết địch, có thể theo ý nguyện của bệ hạ mà bảo vệ Đức vương điện hạ. Dù ngươi có suy đốn đạo đức, phẩm chất xấu xa cũng đâu có quan hệ gì đến ta, càng không có quan hệ đến triều đình.”
Chàng đứng khoanh tay, tay áo không gió mà bay, tản mắc ra một mùi hương thoang thoảng kì dị.
“Nhưng mà, Tôn Thành, chuyện hôm nay ngươi làm ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.”
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn vào ánh mắt ngập tràn nghi hoặc của Tôn Thành, bỗng nhiên như cười như không, chàng khom người, nhẹ nhàng kề sát tai hắn nói mấy câu.
Sắc mặt Tôn Thành lập tức thay đổi, đỏ bừng kinh hãi tột cùng, giống như đột nhiên nuốt vào một cục than lửa, y há miệng thở hổn hển từng hồi. Lại giống như gắng gượng để thốt lên thành lời, nhưng mà bất luận y cố gắng đến đâu, cũng chẳng thể nào nói ra được một chữ nào hết.
Y trừng mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, cả người run bần bật, vẻ mặt kinh hãi lúc nãy dần dần chuyển sáng tối thui, khó hiểu, tuyệt vọng, muôn vàn cảm xúc. Cuối cùng y thét to một tiếng, quỳ gối bò tới nắm chặt vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực.
“Điện hạ! Tha cho ta!”
Bàn tay của Trưởng Tôn Vô Cực trong ống tay áo khép lại, nghĩ đến người này từng ở trong hoàng cung của phụ hoàng, nghĩ đến hắn là đầu sỏ gây ra vô số chuyện trong những năm gần đây, trong đôi mắt chàng không có bất kỳ cảm xúc gì.
“Ngươi đi theo bệ hạ nhiều năm… từng là thị vệ thân cận nhất của bệ hạ, nhưng mà cuối cùng ngươi đã làm chuyện gì?” Giọng nói Trưởng Tôn Vô Cực rất nhẹ nhàng, chỉ mình Tôn Thành nghe được “…Tôn Thành, ngươi thật sự làm ta thất vọng quá.”
Tôn Thành ngây người buông thỏng bàn tay đầy máu, không thể tưởng tượng nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, nhìn vị Thái tử đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo này, y đột nhiên hiểu rằng Thái tử không những vì chuyện đêm nay, mà còn…
Khi hiểu rõ rồi y cảm thấy như đang ngâm mình trong dòng nước rét buốt, lạnh đến thấu xương…
“Không…” Y đột nhiên nổi điên nhảy bật lên, vừa rống to vừa xông ra ngoài cửa, “Muốn ta buông tay chịu chết sao, ta không làm được! Không phải lỗi của ta! Ta cũng chỉ là…”
Đột nhiên, tiếng nói của y vỡ vụn trong yết hầu.
Tuyết vẫn không ngừng rơi bên ngoài cửa, những bông hoa tuyết bé xíu lọt vào từ khe hở trên ô cửa sổ, lã chã bay phấp phới như muốn đậu vào vạt áo của người nào đó. Nhưng lại như bị vật cản vô hình chặn lại từ khoảng cách rất xa, hụt hẫn rồi từ từ rơi xuống.
Ánh nắng chói lòa chiếu lên bóng người đang quỳ gối bên trong, chiếu lên những ngón tay thon dàu như ngọc, điểm xuyết những bông hoa tuyết bé xíu trắng phau, điểm chỉ lên giữa trán của kẻ đang quỳ.
Chỉ một hành động nhẹ nhàng như thế thôi, thế nhưng Tôn Thành dù có võ công vô cùng cao cường, mạnh mẽ như hổ lại chẳng thể nào nhúc nhích được.
Đầu óc Tôn Thành xoay tròn hỗn lọa, những hình ảnh trong đầu ngang dọc đan xen chằng chịt, bức bách kéo căng dây thần kinh y, rối như tơ vò.
Y bất giác chậm rãi cúi thấp hơn nữa, cuối cùng cũng chợt hiểu ra…
“Không nên đắc tội với một số người…”
Suy nghĩ này vẫn còn đang lởn vởn trong đầu, y đã rệu rã ngã xuống nền đất.
Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi thu tay lại, lồng tay vào trong chiếc áo lông cáo.
Chàng khẽ ngửa đầu, nghiêng người nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cảm xúc trong đôi mắt thật khó lòng miêu tả. Tựa như đang ngắm một đóa hoa quý hiếm, đột nhiên đóa hoa ấy bị mưa gió vùi dập, dù đã nán lại đưa tay ra che chở, thế nhưng đóa hoa ấy vẫn bị tổn thương trong tay mình.
Mặc dù Đức vương đứng kế bên muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp, liếc xéo Trưởng Tôn Vô Cực, sắc mặt khó coi đến mức khó có thể diễn tả thành lời.
Nhưng chỉ một lúc sau sắc mặt Đức vương lại thay đổi, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, nhẫn nhịn thăm dò hỏi: “Ngài vì sao…”
“Chuyện hôm nay ta hy vọng đến đây kết thúc.” Trưởng Tôn Vô Cực xoay người, thản nhiên cắt ngang lời của Đức vương, nhìn thẳng vào giữa trán Đức vương, trong ánh mắt xẹt qua một suy nghĩ kỳ lại. Nhưng giọng nói trước sau vẫn thanh thúy như ngọc, dừng một chút rồi nhấn mạnh: “Vĩnh viễn.”
“Bị người khác xem thường như vậy mà bảo thần dừng tay sao?” Đức vương như giận như không nói: “Đem tôn nghiêm của Hoàng thất Vô Cực ta đặt ở chỗ nào? Đem ngôi vị Đức vương ta đặt ở chỗ nào?”
Hắn nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, ánh mắt giống như căm hận, xa xôi, rét lạnh.
Hai người im lặng đứng đối diện nhau, không khí kì dị chứa đầy áp lực.
Một lúc sau, Trưởng Tôn Vô Cực lộ ra sự mệt mỏi chán ghét, cuộn tròn ống tay áo, xoay người rời khỏi.
Thị vệ khom người nghênh đón từ xa, hộ vệ Vương phủ quỳ đầy trên mặt đấy, không dám thở mạnh.
Đức vương hơi khom người, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Thái tử bước lên xa giá chẳng hề quay đầu lại, khi màn xe buông xuống nhàn nhạt ra lệnh:
“Truyền lệnh của ta.”
“Vâng.”
“Nghe nói do Các chủ Thác Lợi của “Xuân Thâm các” bắt dân nữ Nam Cương, khiến mười tám bộ tộc ở Nam Cương nổi giận, dấy binh làm loạn, không phù hợp với quy tắc cường giả, đương phạt. Nay phái Đức thân vương đến đó dẹp loạn, khi bình định xong lập tức phong làm Nhung vương, cai quản Nhung tộc và ba châu huyện ở Nam cương.”
“…”
“Sao?” Trưởng Tôn Vô Cực ngoảnh nhìn lại, khiến thị vệ bên cạnh lập tức hoảng sợ đến mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng bước lên lành lễ, đáp to: “Vâng.”
Ánh mắt Đức vương sáng lên, lộ ra sự vui mừng.
Xa giá chậm chạp rời khỏi, thị vệ nhớ lại ánh mắt dứt khoát mà xa xôi vừa rồi của Thái tử, cảm thấy mịt mù khó hiều khôn cùng. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy những bông tuyết lơ lửng trên không, hình như mây trên trời đang ùn ùn kéo tới, như ba đào sắp dậy lên cuồn cuộn.
Một lúc lâu sau, hắn thở một tiếng thật dài, phả ra hơi nóng hôi hổi vào trong không khí rét buốt.
“Đã xảy ra chuyện gì…”
“Ầm”
Toàn thân Mạnh Phù Dao đầy mồ hôi lạnh, tựa vào gốc cây, trên thân cây lập tức dính đầy máu và mồ hôi của nàng. Gió lạnh thổi vù vù tới từ phía sau tới, sau lưng nàng lạnh ngắt nhưng phía trước người thì lại nóng cháy như bị lửa thiêu.
Nàng gắng gượng xoay người lại, há miệng thở dốc một hơi, đè chặt tim mình, cố gắng khoanh chân ngồi để vận công điều hòa khí tức. Nhưng kinh mạch trong người tựa như hàng vạn con rắn lửa chen chút ngổn ngang, phả ra hơi nóng bừng bừng.
Không biết cây kim châm quỷ quái kia tẩm chất độc gì? Giống như xuân dược nhưng lại không phải xuân dược, hình như có thứ gì đó kích thích dục vọng của nàng, nhưng khi động tình thì lục phủ ngũ tạng lại đau đớn không cùng. Nếu không phải mùi thuốc trên áo ép buộc nàng thanh tỉnh, thì nàng đã sớm luống cuống rồi.
Mạnh Phù Dao mơ hồ mỉm cười, lờ mờ nghĩ lại thấy mình quá xem nhẹ Đức vương, đường đường là một Đức thân vương đao thương bất nhập, há sao có thể bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nhặt nào. Đây là một bí mật vô cùng quan trọng, đương nhiên những kẻ biết chuyện đều phải bị giết chết hết.
Đáng tiếc là, dù đã phòng bị cẩn thận hơn ngàn lần rồi, nhưng do động lòng trắc ẩn và không cảnh giác cao đối với “người vô hại”, đây thật sự là một bài học của nàng.
Mạnh Phù Dao không ngờ bích độc hương đã được hun rên chiếc áo Tông Việt mà nàng lấy trộm, cũng không thể khắc chế hoàn toàn được xuân dược trên cây kim châm quỷ quái kia, Bích độc hương này lại do chính tay Thánh y điều phối chứ!
“Mẹ nó!” Mạnh Phù Dao lầm bầm chửi: “Đồ thầy lang! Thầy lang dỏm! Lang băm thì có!”
Đột nhiên có một bóng đen lóe lên trước mặt nàng, có người đến gần, nàng lập tức bật dậy, nắm chặt thanh chủy thủ trước ngực mình.
Bóng đen tới trước mặt nàng thì dừng lại, hiển lộ khuôn mặt bình thường khô khan, rõ ràng là hắc y nhân thường xuyên lui tới gặp mặt Nguyên Chiêu Hủ.
Hắn do dự nhìn Mạnh Phù Dao, trong ánh mắt lộ ra sự hối hận. Gần đây chủ tử hắn bế quan, hắn phụng mệnh bảo vệ Mạnh Phù Dao, lại bị người khác dẫn dụ ra ngoài khiến nàng gặp nguy hiểm. Hiện giờ tìm được nàng, nhưng hắn không dám tiến đến gần, vì nhìn thấy hai má Mạnh Phù Dao ửng hồng một cách kì lạ, hắn làm thế nào dám đến gần nàng chứ?
Hắn đứng khựng một chỗ do dự thật lâu, chợt nghe phía sau có tiếng người lướt đến, hắc y nhân vội vàng ẩn núp, chuẩn bị trở về gặp chủ tử để thỉnh tội.
Người tới áo trắng như tuyết, thần sắc thanh cao, chính là Tông Việt.
Mạnh Phù Dao mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mặt lờ mờ nhưng rất đỗi quen thuộc, nàng nhếch miệng cười, lấy tay đẩy hắn ra, “Ngươi… cách xa ta một chút…”
Tông Việt lặng im, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giơ tay muốn bắt mạch cho nàng lại bị Mạnh Phù Dao hất tay ra, lẩm bẩm: “Lang băm… xấu xa… hình như ta… bị trúng xuân dược…”
Tông Việt cười đáp: “Từ trước đến nay, người trúng xuân dược đều là mỹ nữ, người xấu như vậy thì làm sao mà trúng được?”
Mạnh Phù Dao yếu ớt cười, nàng không còn đủ sức để đấu võ mồm với nam nhân mồm miệng ác độc này nữa, gắng gượng nói: “Chữa được không?… Không chữa được thì … cút đi … Đừng nói với ta là phải âm dương giao hợp mới khỏe lại được … nếu dựa vào cách đó để giải độc .. ta liền … khinh bỉ ngươi cả đời.”
Tông Việt đột nhiên nhếch miệng cười, tuy hắn nhìn rất ôn hòa nhưng lại rất ít khi cười, nụ cười này như ánh mặt trời xé tan mây mù, sưởi ấm vạn vật chúng sinh chốn nhân gian.
Hắn đáp rất khẽ: “Thật ra ta không ngại ngươi cả đời sẽ khinh bỉ ta…” Hắn giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Mạnh Phù Dao liền cảm giác toàn thân như bị điện giật, giãy giụa thoát khỏi hắn. Tông Việt lại thản nhiên nói: “Nơi này là cửa sau Đức vương phủ, ngươi đã liều mạng đến nước này rồi không lẽ không gắng gượng nổi để trở về sao, sao yếu ớt quá vậy?”
Mạnh Phù Dao chửi thầm: “… Ngươi rõ ràng đã điểm huyệt ta, còn muốn ta gắng gượng…”
Tông Việt cúi đầu nhìn thấy mặt nàng đỏ như ánh ráng chiều, ánh mắt mơ màng như người say, cánh tay vững chắc chợt run lên nhè nhẹ.
Mạnh Phù Dao lại bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt mơ màng trở lại trong suốt, tựa như có thể nhìn thấy cát trắng dưới lòng suối trong veo.
Tông Việt cụp mắt, không nói thêm lời nào, lẳng lặng ôm nàng trở về. Trước tiên điểm huyệt, đút một viên thuốc, rồi cầm máu và băng bó miệng vết thương cho nàng. Hắn tự tay làm tất cả, sau khi làm xong thì im lặng khoanh tay đứng trước cửa sổ thật lâu.
Khi Mạnh Phù Dao tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của nàng là kiểm tra quần áo trên thân mình, xem có phải nàng đã XXOO với người nào đó rồi không. Nàng cảm thấy khí nóng trong người đã tụ lại một chỗ, không phát tán lung tung nữa. Nhưng nó không mất hẳn, mà ở tận sâu trong đan điền. Nàng bèn ngồi dậy khoanh chân vận khí điều tức, nhưng lại phát hiện ra rằng, nó cứ ở mãi chẳng chịu rời đi, “Ngươi không thể diệt trừ tận gốc độc này được, đúng không?”
Tông Việt xoay người lại nhìn nàng, nhíu mày, “Ngươi không trúng xuân dược, nói đúng hơn là độc này lợi hại hơn xuân dược rất nhiều. Đây là “Xích tình”, dùng máu của những tú bà tích lũy từ vạn năm qua để điều chế, khiến dục vọng của người bị trúng độc gia tăng mãnh liệt, lúc nào cũng ham muốn giao hợp bất kể ngày đêm. Nhưng mỗi lần giao hợp đều tổn hại đến thân thể, sau ba tháng điên cuồng, cuối cùng sẽ chết.”
“Dự tính thì dục vọng thiêu đốt trong thời gian bao lâu sẽ chết?” Mạnh Phù Dao lại lẩm bẩm: “Người nào mà thiếu đạo đức như vậy, làm ra cái quỷ quái này chứ.”
Tông Việt thở dài, “Thật ra, thất diệp thảo kết hợp với bích độc hương đã được xông trên áo ta là có thể khiến bách độc bất xâm, đáng lẽ ngươi bình an vô sự. Nhưng do ngươi sử dụng nội lực quá mức kịch liệt, trong cơ thể lại bị ứ độc. Nếu hôm nay không có bích độc hương thì khi “Xích tình” hòa với độc trong cơ thể ngươi, lúc đó ngươi đã bị chết bắt đắc kì tử rồi…”
“Ngươi giải thích dài dòng nãy giờ là sợ ta gọi ngươi là lang băm chứ gì, còn nói là do trước đây ta bị trúng độc sẵn rồi, chứ không phải là do thuốc của ngươi quá dỏm. Nghe lời ngươi nói, thì ngươi cũng bó tay với lại độc này rồi?” Mạnh Phù Dao nghiêng người nhìn hắn châm biếm, “Không phải vậy chứ, ngươi là Thánh y đó nha.”
“Ta không có cách, người khác lại càng không có.” Tông Việt nhàn nhạt đáp, trong giọng nói ẩn chứa đầy ngạo khí, “Nhưng ta có cách khắc chế độc này.”
“Cách gì?”
“Một là dùng thuốc, đem chất độc trong cơ thể ngươi chuyển hóa thành xuân dược, chỉ cần ngươi đồng ý giao hợp với nam tử…” Tông Việt còn chưa nói xong, Mạnh Phù Dao đã xộc dép ngủ bỏ chạy ra ngoài.
Tông Việt cười khổ, hắn bước đến cửa chặn nàng lại, “Còn có một cách nữa, thuốc này là hỗn hợp giữa xuân dược và độc dược, ta có thể chuyển độc dược thành xuân dược thì cũng có thể làm ngược lại, chuyển hóa thuốc này làm độc dược. Nhưng nếu ngày nào đó độc này chưa giải được, thì ngày ấy ngươi không thể động tình. Nếu không, thất khiếu sẽ lập tức chảy máu đến chết … ngươi chọn đi.”
Mạnh Phù Dao quay trở lại, khoanh chân ngồi, hời hợt đáp: “Ta chọn cách nào, ngươi còn hỏi nữa sao?”
Tông Việt đứng tựa vào cửa sổ nhìn nàng, khuôn mặt hắn đắm chìm trong ánh mặt trời rạng rỡ, màu mắt và màu môi nhạt hơn so với người thường, tựa như màu nắng chiếu rọi lên trên y phục màu trắng của hắn, lại giống như tâm sự miên man và cuộc sống trôi nổi bất định của hắn, “Ngươi … chắc chắn chứ?”
Mạnh Phù Dao thẳng thừng phất tay, “Ngươi dài dòng quá.”
“Ngươi có nghĩ đến, có khi cả đời này ngươi không thể động tình không?” Tông Việt nhìn nàng, “Ngươi đang tuổi thanh xuân, lại chưa gả đi, ngươi có lý do gì cự tuyệt tình cảm?”
“Ta không có ý định yêu bất cứ ai, ta vốn không thuộc về nơi này.” Mạnh Phù Dao khẽ nhếch môi, đột nhiên thẫn thờ, “Bây giờ trúng độc này, coi như đây là bùa hộ mạng, nó sẽ luôn nhắc nhở bản thân ta … Haizzz, tốt lắm mà.”
Nàng ngửa đầu cười, trong nụ cười lộ ra chút tiếc nuối và buồn bã, như đành cam chịu thế sự vô tình, cuối cùng ngàng nhẹ nhàng cất tiếng nhưng vô cùng kiên định: “Quyết định vậy đi.”
Vô Cực quốc, Chính Ninh năm thứ mười lăm, mùa đông. Các bộ tộc ở Nam Cương ở Vô Cực quốc gây phản loạn, Thái tử Vô Cực ban bố thánh chỉ, phái Đức thân vương dẫn hai mươi vạn quân đến Nam Cương bình định phản loạn, khi bình định xong sẽ phong làm Nhung vương cai quản Nam Cương.
Bởi vì bệnh của Đức vương chưa khỏi hẳn, và vì tính bạn cố tri với Tông Việt, nên Đức vương đã dùng lễ vật rất lớn để mời thần y Tông Việt đi theo. Tông Việt nghe nói Nam Cương có nhiều kì hoa dị thảo tiện việc điều chế thuốc nên cũng vui vẻ nhận lời.
Do chất độc trong người Mạnh Phù Dao còn cần phải được điều trị, nên nàng và Diêu Tấn đành phải làm “kẻ sai vặt” cho Tông Việt, theo đại quân đến Nam Cương.
Lúc đầu Mạnh Phù Dao kiên quyết phản đối đi theo — vì nàng đã đắc tội với Đức vương, giờ lại xuất hiện ngang nhiên dưới mí mắt hắn, muốn nàng chết à? Tông Việt trấn an: “Yên tâm đi, Đức vương chắc chắn không động đến ngươi đâu.”
Mạnh Phù Dao tò mò truy hỏi thật lâu, Tông Việt miễn cưỡng đáp: “Có người vì ngươi thỏa hiệp với hắn, mạng của ngươi đổi bằng hai mươi vạn quân binh Nam Cương.”
Mạnh Phù Dao mù mờ không hiểu, Tông Việt lại không chịu nói tiếp, nhìn thấy sắc mặt hắn hình như không vui, nàng đành nhậm miệng.
May mà Đức vương dẫn đại quân đi trước, nàng và Tông Việt theo sau, hơn nữa cũng không ở trong quân doanh nên Mạnh Phù Dao mới cảm thấy yên tâm.
Đức vương lúc này được chấp chưởng quyền hành, hùng tâm vạn trượng, muốn tiêu diệt cả Nam Nhung tộc lẫn Bắc Nhung tộc nên đâu còn để tâm đến việc phát sinh ở Đức vương phủ nữa, cũng cho rằng Tôn Thành chết đi chỉ là do hắn ta xui xẻo mà thôi.
Khi Mạnh Phù Dao sắp ra khỏi thành có ngang qua Xuân Thâm các, nàng nhận thấy ngày xưa nơi này người tới lui đông nghịt thế mà hôm nay đã bị niêm phong, ngày xưa phong lưu thế mà hôm nay tan tác. Nàng đứng một mình trước cửa kỹ viện vắng tanh, không biết nghĩ tới điều gì bỗng khóe miệng từ từ chúm chím nở, rồi lại từ từ khép lại.
Khi đại quân ra khỏi thành, Mạnh Phù Dao ngoảnh đầu nhìn về hướng hành cung xanh, môi hơi cong — Nơi đó, có một mỹ nam thâm trầm cùng một con chuột mập luyến chủ và bị bệnh tử kỷ, chắc là hôm nay chủ tớ đang hưởng thụ ngày nắng ấm hiếm hoi của đầu đông? Chắc là con chuột mập ấy đang ngủ trong lòng bàn tay chủ tử nó, phơi cái bụng trắng hồng lên trời? Không biết những bông hoa tuyết đầu mùa đọng trên mái hiên có tan thành nước rồi, rồi nhỏ từng giọt xuống mặt hồ xanh biếc hay không?
Nàng bỏ đi mà không chào tạm biệt Nguyên Chiêu Hủ.
Nàng theo Tông Việt rời khỏi nơi này. Một là, vì Đức vương được tiếp quản sự vụ ở nam Cương, cai quản các châu phụ cận, kể cả việc cấp phát thông hành lệnh ở biên giới phía Nam nước Vô Cực, Mạnh Phù Dao hy vọng mình có thể chôm được thêm vài cái. Hai là, nàng muốn tiếp cận Đức vương để tìm thuốc giải. Ba là, vì nàng muốn rời khỏi Nguyên Chiêu Hủ.
Bởi vì không thể gần nhau, nên buộc phải xa nhau.
Nàng vốn không thuộc về đại lục dị thế này, càng không thể vì tình yêu nam nữ mà ở lại nơi đây, nàng cũng không thể đành lòng dứt bỏ hết tất cả chuyện của kiếp trước. Từ lúc xuyên qua thời không, lòng nàng luôn cảm thấy không cam, nhưng về sau nàng đã chấp nhận hiện thực. Trải qua bao sóng gió gian nguy, suy nghĩ của nàng đã thay đổi, tâm tình luôn cuộn trào như nước biển giờ đã bình tĩnh trở lại. Nàng không buông bỏ quyết tâm, mà là tình nguyện ngủ đông, tình nguyện đối mặt với tất cả sự việc ở thời đại này theo cách thức ngủ đông của nàng.
Nàng tin rằng, chỉ cần nàng quyết tâm đi thẳng một đường, ắt sẽ có ngày đến đích.
Nhưng mà thế gian này đầy rẫy những chuyện không may, nàng không thể trốn tránh. Nàng mang máng nhận ra được hậu quả của chuyện xui xẻo kia, quyết tâm và khát vọng trong mười bảy năm qua của nàng bởi vì vậy mà thất bại trong gang tấc.
Lúc này đây, nàng hy vọng những hồi ức vui buồn giữa nàng và Nguyên Chiêu Hủ đều bị thiêu đốt hết tất cả, chính tay nàng dập tắt mầm non vừa mới nhú, để sau này không vì nhớ mong không vì luyến tiếc mà bỏ lỡ thời khắc quan trọng của mình.
Nàng hy vọng mình có thể vô tình như cơn gió, có thể lướt qua mọi nơi mọi người mà chẳng để lại dấu vết ở bất kì nơi nao, ở bất kì người nào.
Đêm đó, trong họa mà có phúc, nàng bị trúng chất độc quỷ quái suýt mất mạng kia — chẳng ngờ nội công của nàng lại tăng lên đột phá, chạm đến tầng thứ năm của “Phá Cửu Tiêu”, khiến nàng cũng hiểu ra được, phải chặt đứt những vòng lẩn quẩn quấn xung quanh mình.
Nàng đứng trước cửa thành bồi hồi thật lâu, đến lúc Tông Việt ngoảnh đầu lại nhìn có ý thúc giục, mới kiên quyết thúc ngụa vội vàng đuổi theo.
Mái tóc đen của nàng phất phơ trong gió, chiếc bóng mảnh khảnh của nữ tử giục ngựa in tren vòng tròn mặt trời ngập tràn sắc đỏ của buổi hoàng hôn, kiêu kì rực rỡ, bóng dáng ấy nhạt dần nhạt dần rồi lẫn trong sắc trời đỏ thẫm.
Nhưng nàng chẳng hề hay biết.
Theo hướng hành cung xanh biếc, trên “Chiết Xuân lâu” nơi chóp núi cao, có một nam tử phong lưu cao quý đang lặng lẽ đứng nhìn, ống tay áo choàng và trường bào bay phiêu dật trong gió, mái tóc đen dài phất phơ lay động che mất tầm nhìn, nhưng chẳng che được ý cười thâm trầm treo trên khóe môi chàng.
Chàng nhìn theo hướng cửa thành, một lúc lâu sau nghiêng đầu nói với con vật nào đó đang đứng trên vai, “Nàng cứ như vậy bỏ đi, không tạm biệt ta dù chỉ một lời, thật là một cô gái nhẫn tâm mà…”
Con vật nào đó hí hửng giơ móng ra, thừa dịp thổ lộ: ta sẽ không bao giờ bỏ đi như vậy đâu…
Nhưng lời thổ lộ còn chưa hết, nó chợt nghe chủ tử mình như cười như không lẩm bẩm: “Cũng không sao, nàng không đến với ta, vậy thì … để ta đến với nàng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!