Phù Dao hoàng hậu - Quyển 2 - Chương 15: Từng bước áp sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 2 - Chương 15: Từng bước áp sát


Ánh trăng thê lương chiếu xuống rãnh nước.

Bàn tay của “thi thể” lẩn khuất trong đám cỏ dại um tùm nơi rãnh nước đột nhiên cuộn tròn, nắm chặt những ngọn cỏ, gắng gượng nhúc nhích từng chút một.

Sau một hồi cố gắng thật lâu, hắn mới trồi lên được khỏi đống bùn, cả người dính đầy bùn đất và máu.

Miệng vết thương sau lưng hắn sâu hoắm trông rất dữ tợn, tưởng chừng như lớn bằng một cái động, máu thịt rã rời lộ cả xương trắng phếu, trong bóng đêm u tối, người nhìn thấy ắt sẽ rùng mình sợ hãi.

Đó là một trong ba kẻ đã bị đao của Mạnh Phù Dao xuyên qua, kỳ thật miệng vết thương không có to như vậy, bởi vì hoá cốt tán của Tông Việt mà vết thương mới biến thành như thế.

Tại sao thi thể này không bị thối rữa tan rã như mười thi thể kia, nếu có Tông Việt ở đây, khi nhìn thấy hình dáng kỳ quái của đám cỏ bên cạnh rãnh nước thì ắt sẽ hiểu.

“Câu thảo”, loại cỏ khắc tinh của hoá cốt tán, loại cỏ này sinh trưởng tại các vách đá cheo leo không hiểu vì sao lại mọc ở nơi này. Khi tên người Nhung rơi xuống đám cỏ, những ngọn cỏ nhỏ bị gãy vụn hoà trong nước dính vào lưng hắn, khiến công dụng của hoá cốt tán bị hạn chế, nên vết thương trên lưng hắn không bị thối rữa rồi tan rã hoàn toàn.

Thật rất khó có thứ nào khắc chế được hoá cốt tán, vậy mà hắn ta lại may mắn gặp phải câu thảo hiếm hoi này, chính loại cỏ này đã cứu hắn ta một mạng, khiến cho hắn thoát khỏi trận đồ sát giết người diệt khẩu, tựa như cá lọt lưới. Quả thật thế sự khó lường, chỉ có thể nói mọi việc đều có ý trời sắp đặt.

Có lẽ trời muốn vạch trần bí mật để tạo ra một cuộc chiến tranh, giúp nữ tử kia vươn mình thẳng bước tiến đến đỉnh cao ở thời kỳ loạn thế này.

Tên người Nhung kia gắng gượng thở dốc, ánh trăng soi xuống làn nước phản chiếu gương mặt không cam lòng và hận thù của hắn.

Hắn loạng choạng đứng dậy, lê từng bước trên con đường tắt nơi ngõ nhỏ.

Ánh trăng hắt xuống mặt đường, những nơi hắn đi qua đều để lại vệt máu và bùn đất lấm lem.

Khi trăng đã lên cao được một lúc, Mạnh Phù Dao đỡ con dâu lão nhân gia người Hán đến gõ vang nhà Tô lão gia chủ quản huyện nha. Ban đầu họ đến nhà công, nhưng không ngờ người quản lý ở nơi này không đồng ý cho gia đình này vào ở, cần phải có chỉ thị của đích thân Huyện thừa viết thì họ mới có thể vào đó ở, Mạnh Phù Dao đành đưa họ đến Huyện nha.

Xui thay Huyện nha lại đóng cửa, Mạnh Phù Dao gõ cửa thật lâu mới thấy một nha dịch lười nhác ra mở cửa, “Mấy giờ rồi, gõ cái gì hả? Quấy nhiễu đại nhân nghỉ ngơi, có chuyện gì đây?”

Mạnh Phù Dao nhẫn nhịn, không muốn so đo với tên đầy tớ cậy thế chủ này, nàng cố gắng nhã nhặn nói: “Vị quan gia này, xin phiền thông báo dùm, nữ nhân này bị người Nhung khi dễn, nhà bị đốt, cầu xin Huyện lệnh đại nhân che chở …”

Mạnh Phù Dao còn chưa nói xong thì sắc mặt nha dịch kia đã thay đổi, liên tục xua tay nói: “Người Nhung và người Hán tranh cãi việc riêng, nha huyện không thể xử lý, mau trở về, trở về đi.”

Mạnh Phù Dao giật mình ngẩn ra, tức giận nói: “không thể xử, đây là ý của ngươi hay là ý của Thành chủ?”

“Sao ngươi ngu vậy?” Nha dịch kia lạ lẫm nhìn nàng cười, “Thành chủ đại nhân không có ở Huyện nha, đại nhân đang nghỉ tại điền trang ở thành Đông, ý này là của Huyện thừa đại nhân, cũng là ý của Thành chủ đại nhân.”

“Cho ta gặp Huyện thừa đại nhân”

“Ngươi muốn báo gì hả?” Nha dịch kia nghiêng người suy nghĩ, “Ngươi muốn gặp thì gặp sao? Ta nói cho ngươi biết, Tô đại nhân không quản sự việc này, đừng ở đây dong dài nữa, mau cút đi đi”.

Mạnh Phù Dao trợn mắt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười này của nàng, lão ngân gia người Hán liền biết tên nha dịch kia sắp chết đến nơi rồi, kẻ này đúng là không biết nhìn người, dám trên chọc sát thần!

Mạnh Phù Dao đột nhiên xoay người lại, bước đến trước chiếc trống cổ, cầm dùi trống hung hăng gõ mạnh một hồi.

“Tùng, tùng!”

Tiếng trống đùng đùng vang dội khiến người ta chấn kinh, dồn dập không dứt, vút lên tận trời xuyên thấu mây đen mờ mịt, lực mạnh đến mức khiến chiếc trống đột nhiên bể nát phát ra một tiếng nổ vang trời.

Trong tiếng nổ vang giọng nói Mạnh Phù Dao cất lên rõ ràng, “Máu sắp sửa nhuộm đỏ khắp nơi, tiếng trống trận vang rền mà cái trống cổ thối nát này lại im lặng, nên ta phá nó đi. Phá nó xong ta sẽ phá cửa, phá cửa xong ta sẽ phá tan đại não của ông ta, đến lúc đó ta cam đoan máu sẽ vấy khắp nơi này.”

Nha dịch ngây ngốc tại chỗ, thừ người nhìn chiếc trống cổ bể nát, dùi trống cắm xuống mặt đất tạo nên một cái hố sâu, hắn run rẩy ôm đầu nói: “Ta đi thông báo, ta đi …”

“Không cần đi”. Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, một nam nhân rất lớn tuổi có khuôn mặt nhọn đứng phía sau cánh cửa, nha dịch nhìn thấy liền vội vàng bước đến hành lễ, “Đại nhân!”

Tô đại nhân Huyện thừa xanh mặt phất tay áo, cả giận nói: “Kẻ nào dám làm càn! Dám huỷ hoại trống cổ nhục mạ uy nghiêm chốn công đường?”

Mạnh Phù Dao liếc nhìn ông ta, đây là Huyện thừa Tô lão gia? Là người gánh vác trọng trách an sinh của bách tính người Hán, lại để mặc cho người Nhung khi dễ coi thường?

Mạnh Phù Dao quan sát tỉ mỉ, không muốn tổn hơi thừa lời, một hồi lâu sau nàng đột nhiên trở nên hoà hoãn, bước lên tít mắt cười, xá lạy thật lâu, “Tham kiến Tô đại nhân, tiểu tử thất lễ.”

“Bây giờ ngươi mới biết mình thất lễ sao? Đáng tiếc là đắc tội với bản quan rồi thì không phải một câu xin lỗi là có thể bỏ qua. Tô huyện thừa tức giận nhìn tiểu tử trước ngạo mạn sau cung kính này, hắn càng muốn chứng tỏ quyền uy mênh mông của mình hơn nữa, cực kì uy nghiêm phất tay áo, “Người đâu, bắt hắn lại, ba ngày sau kêu tất cả điêu dân tới nhìn xem kết cục của tên này.”

Nha dịch rầm rộ tiến lên vây bắt Mạnh Phù Dao, Mạnh Phù Dao híp mắt lại, chẳng thèm kháng cự để mặc cho bọn họ trói. Tông Việt bình thản đứng ở một bên nhìn, cũng không có ý định can thiệp. Khi nhìn thấy tay chân thô lỗ của bọn nha dịch chạm vào người Mạnh Phù Dao, ánh mắt hắn đột nhiên xoay chuyển.

Mạnh Phù Dao bị một đám nha dịch xô đẩy vào bên trong, khi tay của nha dịch hung hăng đè mạnh đôi vai mảnh khảnh của nàng, Tông Việt nhướng mày, đột nhiên nói: “Khoan đã.”

Mạnh Phù Dao tức tối ngoái đầu nhìn hắn — Ngươi chả nhẫn nại gì hết vậy, ta còn đang muốn chơi đùa mà.

Tông Việt không màng để ý đến nàng, chỉ đứng yên, ôn hoà nói: “Tô đại nhân, người này có việc khó khăn nên mới làm ầm ĩ như vậy.”

“Sao?” Tô huyện thừa nhíu mày nhìn Tông Việt, “Ngươi cho ngươi là ai hả? Dám ở trước mặt đại quan mồm mép?” Ông ta hếch mặt lên, không thèm nhìn Tông Việt thêm chút nào nữa, phất tay áo, “Mang đi.”

Đột nhiên ông ta dừng lại.

Tông Việt đứng đối diện xoè lòng bàn tay ra, một lệnh phù đen ngòm nằm gọi trong đấy, trên chiếc lệnh phù đen ngòm bóng loáng có chạm nổi chữ “Đức” một cách sống động.

Lệnh bài của Đức vương, tượng trưng cho hậu duệ của hoàng tộc, nhìn thấy lệnh bài xem như nhìn thấy Đức vương.

“Tại hạ họ Tông, tên một chữ Việt.” Giọng nói Tông Việt trầm ấm êm tai, “Tại hạ bất tài, may mắn được Đức vương điện hạ nâng đỡ, ban thưởng cho Thông hành lệnh và đất phong. Đại nhân là quan bát phẩm của triều đình, nhưng Đức vương oai dang khắp chốn, tại hạ nghĩ nếu tại hạ muốn làm việc gì thì đều có thể thực hiện được.”

Tô huyện thừa lập tức đơ người.

Tông Việt!

Đây là vị thần y truyền kì.

Người này có xuất thân thần bí, thuở nhỏ học nghệ tại Y tiên cốc, có thiên phú nên giỏi hơn cả thầy. Hai mươi mốt tuổi đã bắt đầu hàng tẩu khắp Năm châu đại lục, cứu sống vô số người. Năm châu đại lục tôn trọng võ học, cả hoàng tộc đều học võ nên bị thương tổn bệnh tật là điều khó tránh khỏi, cũng vì thế mà thầy thuốc ở Năm châu đại lục này có địa vị rất cao. Huống chi Tông Việt lại là thầy thuốc bậc nhất, nên quân chủ của các nước đều có ý lôi kéo hắn về phía mình. Hắn được quân chủ các nước cấp phép đặc biệt, khi gặp họ không cần bái lạy. Vương công quý tộc các nước muốn gặp hắn rất khó khăn, hắn cũng cứu sống vô số quý tộc các nước. Bởi vậy địa vị cùng lời nói của hắn ngang bằng với một Vương tôn, chỉ cần một lời nói ra, sẽ có hàng vạn người nghe theo.

Nếu nói Trưởng Tôn Vô Cực là Thần trong lĩnh vực chúnh trị, thì Tông Việt chính là Thần trong lĩnh vực y học. Một người quản lý đất nước, chính trị kinh tế quân sự và sinh mạng của con dân; Một người điều chế ra thuốc trị bệnh cứu sống đem đến sức khoẻ an lành cho dân chúng.

Với thân phận của Tô huyện thừa, dù chỉ là một góc áo của Tông Việt thì ông ta cũng không thể nào chạm tới được. Ông ta nhìn chằm chằm người thanh niên áo trắng như tuyết rạng rỡ sáng chói, không nói ra lời.

Toing Việt mỉm cười chỉ về phía Mạnh Phù Dao khách khí nói. “Có thể that bằng hữu của ta ra chưa?”

“À … Có thể có thể!” Tô huyện thừa thả người nhưng Mạnh Phù Dao lưu manh lại không muốn được thả, nhảy đàng đạch không cho nha dịch cởi dây trói, “Cởi gì mà cởi, ta muốn bị trói, đi chỗ khác đi.”

“Khó hiểu! Thật khó hiểu mà!” Mạnh Phù Dao nhảy lăn tăn, kiên quyết không để cho nga dịch cởi dây trói, “Bắt ta đi, bắt ta đi, ông không muốn để cho dân chúng Diêu thành nhìn thấy hậu quả của “kẻ gây rối” nữa sao?”

Một bên thối chí thụt lùi một bên hùng hổ lấn tới xông thẳng vào cửa lớn Huyện nha, “Giam ta đi, giam ta đi! Đừng lãng phí thời gian nữa !”

Bọn nha dịch nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Mạnh Phù Dao đều bất đắc dĩ buông tay, nhìn về phía Tô đại nhân xin giúp đỡ, Tô đại nhân sợ run một hồi thật lâu, tức tối giậm chân bước lên phía trước tự tay mở trói cho Mạnh Phù Dao, “Tiểu huynh đệ à, là lão phu đường đột, xin người đừng giận …”

Mạnh Phù Dao tránh sang một bên, nghiêm mặt nói, “Thảo dân muốn làm một công dân tuân thủ pháp luật, một lòng vâng theo lời dạy của đại nhân, đại nhân nói bắt thì để cho đại nhân bắt, đại nhân nói giam thì để cho đại nhân giam, thảo dân không phản kháng, kiên quyết chấp hành.”

“Ngươi … Ngươi … Haizz …” Tô huyện thứ sắc mặt canh méc, một lúc lâu sau xấu hổ nói, “Lão phu sai rồi … Lão phu xin lỗi ngươi …”

Mạnh Phù Dao chỉ chờ đợi như vậy, quay đầu lại cười hì hì, “Lão đại nhân thật sự xin lỗi ta à?”

“Là do lão phu đường đột thất lễ …” Tô huyện thừa lau mồ hôi hột, từ trước đến nay ông luôn là người khéo léo, biết co giãn, nếu không như thế thì sao ông có thể được điều đến nơi phức tạp làm Phó Thành chủ ở Diêu thành này. Sau khi đến đây ông phát hiện Thành chủ A Sử Na người Nhung là một người vừa nghiêm khắc vừa tàn bạo, áp chế việc từ lúc còn trong trứng nước, thực thi trọng trách nặng nề lại “điều hoà” mối quan hệ phức tạp giữ người Nhung và người Hán, thì nhất định thiên về người Nhung. Nếu nơi nào có người Hán chống đối, thì nhất định thu phục người Hán. Hiện tại, đại quân Đức vương còn ở cách ngoài thành ba mươi dặm, đánh chết ông cũng không dám đắc tội với bằng hữu của Tông Việt.

“Rất tốt”. Mạnh Phù Dao khách sáo cười, “Thấy lão đại nhân có thành ý xin lỗi như thế sao ta có thể không biết ngượng ngùng mà không bỏ qua, vậy lão đại nhân mau an bài chỗ ở cho gia đình kia đi. Nếu ông an bài tốt cho gia đình ấy thì tâm tình ta tự nhiên sẽ tốt lên, nếu tâm tình ta tốt lên thì tự nhiên ta không muốn ở trong ngục nữa.”

Tô huyện thừa tức giận nhìn chằm chằm nàng, bước vào công đường viết một thư tay giao cho nha dịch, ra lệnh cho hắn mang gia đình lão nhân gia người Hán đến ở tại một nơi khác. Nhìn thấy gia đình đó đi rồi lúc này Mạnh Phù Dao mới duỗi người, sau hai tiếng phựt phựt thì dây thừng đứt thành từng đoạn.

Tô huyện thừa trừng mắt nhìn sợi dây thừng chắc nịch bị Mạnh PHù Dao hời hợt làm đứt, sắc mặt xanh mét, nơi đáy mắt hiện lên nỗi khiếp sợ, nhanh chóng mỉm cười, “Mờu vào hậu đường, mời.”

Mạnh Phù Dao lại đứng im bất động.

“TÔ đại nhân không cần khách sao, bây giờ đừng để phí thời gian nữa”. Sắc mặt nàng từ từ trầm tĩnh, mi tâm hiển lộ sự nghiêm nghị.” Đại nhân, nguy hiểm gần kề, dân chúng đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, ngài không có dự tính gì sao?”

Sau một hồi sững sờ, Tô huyện thừa lướt mắt đánh giá nàng, vừa suy đoán có phải nàng là người của triều đình phái đến nơi đây để dò la động tĩnh hay không, vừa cân nhắc đáp: “Việc này … Người Nhung rất đông, tính tình lại nóng nảy hàm hồ, không thể động đến họ, việc này từ từ giải quyết, từ từ giải quyết…”

Từ từ cái con khỉ gió! Mạnh Phù Dao tức tối giậm chân tiến lên từng bước, “Lão đại nhâ, bây giờ mà còn có thể “từ từ” thì chỉ sợ không bao lâu nữa đao sẽ liền kề cổ ông, ông còn muốn “từ từ” cho đến bao giờ?”

“Tiểu huynh đệ hà tất phải lớn tiếng đe doạ như vậy?” Tô huyện thừa xấu hổ cười xoà, “Nhung Hán một nhà, hai tộc đã sống hoà thuận ở Diêu thành này hơn mấy chục năm nay, như thế nào lại đến nỗi binh đao tương kiến chứ…”

“Ố ồ…” Trong lòng Mạnh Phù Dao thầm khinh bỉ, nhưng vẻ mặt lại hết sức kiềm chế, chậm rãi nói: “Đại nhân muốn lừa mình dối người đến bao giờ nữa, ngài là người cai quản Diêu thành, nếu sau ngày người Hán ở Diêu thành gặp nguy hiểm đến tính mạng, triều đình nổi giận, ngài cũng khó tránh tội này lắm đấy.”

Tô huyện thừa không cười nổi nữa, sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Việc này có liên quan gì đến các hạ?”

Mạnh Phù Dao nhìn chăm chú ông ta, lắc đầu đáp: “Không liên quan.”

Không đợi Tô huyện thừa giễu cợt, nàng gằn từng chữ một: “Đây chỉ là lương tri vốn có của một người bình thường mà thôi — đã làm một con người, thì không thể nào đứng im lặng mà nhìn dân chúng sắp rơi vào cảnh can qua, nhìn người vô tội bị ức hiếp nhục nhã.”

Nàng liếc nhìn Tô huyện thừa cười lạnh, “Đại nhân là người lãnh đạo Diêu thành. há sao có thể ung dung khoanh tay đứng nhìn sự việc diễn tiến như thế này, tại hạ thật sự bội phục.”

“Vậy ngươi muốn lão phu làm như thế nào?” Tô huyện thừa bị nàng bức đến sắc mặt đen xì, giận dữ nói: “Ta chỉ là một quan văn, tay trói gà không chặt, làm sao có thể nuôi dưỡng tư binh để chống lại Thành chủ đại nhân? Chỉ với sức lực của một mình ta, làm sao có thể bảo vệ hàng ngàn vạn con dân ở nơi này?”

“Đối địch tam sách, lấy trí vi thượng”. (Có ba cách đối địch, trước tiên là dùng trí). Mạnh Phù Dao quan sát ông ta, cao giọng nói: “Thật ra đại nhân có thể sử dụng rất nhiều biện pháp.”

“Cách gì…”

“Bảo vệ người Hán, tập kết vệ binh đóng quân trong thành, dùng vũ lực trấn phục người Nhung, đây là hạ sách.”

“Vớ vẩn, không nói đến việc bản huyện không có quyền điều hành quân đội, ngay khi vệ binh có thể vào thành thì người Nhung lập tức sẽ bạo động, đến lúc đó không tránh khỏi can qua.”

Mạnh Phù Dao liếc ông ta, “Thì ra ông cũng không ngu ngốc lắm.” thản nhiên nói: “Lấy cớ Đức vương ngự giá thân chinh, triệu tập thanh niên trai tráng người Hán tập kết thao luyện, nói họ muốn rời khỏi Diêu thành để gia nhập đại quân Đức Vương, người Nhung sẽ không có cớ quấy nhiễu, vì khi đất nước cần thì người dân có thể hưởng ứng.”

Tô huyện thừa im lặng, ánh mắt xoay chuyển, trầm ngâm vuốt râu.

“Đại nhân cũng cảm thấy kế hoạch này khả thi đúng không?” Mạnh Phù Dao mỉm cười, kề sát vào tai Tô huyện thừa nói nhỏ “Còn có một kế sách khác, đó là dùng người Nhung…”

“Hả…?”

Mạnh Phù Dao ghé vào tai ông thì thầm vài câu, lập tức ông nhíu chặt chân mày, ánh mắt dao động, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi điên rồi!”

Mạnh Phù Dao im lặng, lạnh lùng cười.

“Nơi A Sử Na ở canh gác rất sâm nghiêm, bản thân A Sử Na cũng là cao thủ, ngươi muốn giam lỏng hắn, nói thì dễ hơn làm đó?”

“Đó là chuyện của ta!” Mạnh Phù Dao thản nhiên nói, “Đại nhân không cần thiết phải ra mặt, chỉ cần cho ta mượn vài tên nha dịch ngốc nghếch để ta dễ dàng vượt qua cửa ải là được.”

Tô huyện thừa giật nảy mình, ánh mắt dao động, tựa như đang phân tích lợi và hại của sự việc này để nhanh chóng đưa ra quyết định, sau một hồi đắn đo, ông ta cắn răng giẫm chân nói: “Được, làm theo lời ngươi.”

“Đa tạ đại nhân đã không ngại nguy hiểm tính mạng để bảo vệ con dân, tại hạ thật bội phục.” Mạnh Phù Dao mỉm cười khen ngợi.

“Ờ…” Tô huyện thừa thở dài, “Tiểu huynh đệ ngươi chắc chắn bất mãn vì thái độ ban đầu của bản huyện, kỳ thật ta chỉ góp một chút sức lực nhỏ nhoi, sao có thể nói là chẳng màng đến tính mạng? Chỉ là, ta bị cường quyền áp chế nên không biết làm thế nào mà thôi.” Ông ta quay đầu ngoắc tay gọi mấy nha dịch lại bảo: “Các ngươi đi theo vị huynh đệ này, đến nơi ở của Thành chủ một chuyến.”

“Việc này không trách đại nhân được, đại nhân nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ là lẽ đương nhiên, bây giờ trọng trách cứu dân ngoài đại nhân ra thì đâu còn người nào nữa chứ?” Mạnh Phù Dao cười toe toét, “Đa tạ đại nhân trượng nghĩa.”

Nàng khẽ thi lễ, bước đến gần Tô huyện thừa, theo bản năng Tô huyện thừa liền trả lễ, ông ta vừa mới khom người thì sống lưng chợt lạnh buốt.

Ông ta cảm giác tựa như sống lưng mình bị đục khoét một lỗ, sau đó lại bị nhét vào một miếng băng lạnh buốt.

Ông ta khó khăn nghiêng đầu tránh qua chỗ khác, không ngờ nhìn thấy thiếu niên tuần tú trước mặt mình rút ra một đoản đao đen xì bóng loáng, trên đao dính máu tươi đầm đìa, thiếu niên tuấn tú ấy nhẹ nhàng khẽ thổi, máu tươi liền chảy xuống thành dòng.

Máu đó … là của ông ta …

Suy nghĩ trong đầu dừng lại ở giây phút ấy, Tô huyện thừa cảm thấy toàn thân tê liệt đau đớn, cơn đau xuất phát từ phía sau lưng, tầm nhìn mờ mờ ảo ảo, chỉ trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.

Ông ta thở dốc, ngã xuống nặng nề như một khúc gỗ mục nát.

Người ra tay chẳng ai khác chính là “Mạnh cô nương” – Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao nhìn Tô huyện thừa nằm chết không nhắm mắt trong vũng máu, lắc lắc đầu nói: “Ông đúng là một người ngốc mà, tưởng ta cũng ngốc giống như ông sao?”

Người này một mực chẳng chịu che chở cho người Hán, sao lại có thể nhanh chóng đồng ý kế hoạch to gan lớn mật của nàng được chứ?

Kế hoạch bí mật lại để cho nha dịch đứng ở một bên nghe sao?

Khi gọi nha dịch tới, ánh mắt ông ta sao lại chớp liên tục như sao nháy, bị chuột rút à?

Mạnh Phù Dao nàng hận nhất là những người ăn cây táo rào cây sung, đánh mất lương tri tiếp tay cho kẻ á, trước khi ông ta mật báo thì nên chém chết cho xong chuyện.

Tông Việt lướt mắt nhìn, ánh mắt như một câu hỏi, Mạnh Phù Dao lập tức hiểu được hắn muốn hỏi nàng: “Ngươi chắc chắn bây giờ sẽ ra tay với Thành chủ ư?” Nàng khẽ gật đầu, không biết vì sao trong lòng nàng vẫn ẩn chứa nỗi bất an. Không hiểu vì sao, từ lúc giết toàn bộ người Nhung để diệt khẩu, lòng nàng vẫn canh cánh nỗi bất an ấy đến tận bây giờ. Nỗi bất an ám ảnh ấy như một bóng ma xuất hiện trước mắt nàng, khiến nàng nóng nảy, vì thế nàng muốn tiên hạ thủ vi cường, để nắm chắc thế cục trong tay.

Tô huyện thừa ngoài mặt đồng ý giúp nàng, nếu thật sự thì không còn điều gì tốt hơn thế nữa, nhưng ông ta lại không như vậy, nàng đành phải khiến ông ta chết sớm mà thôi.

Nhìn thấy Tô huyện thừa chỉ trong chớp mắt đã biến thành một thi thể, đám nha dịch sợ ngây người, Mạnh Phù Dao không nhanh không chậm bước qua đó, bắn vào miệng tên nha dịch người Hán một viên thuốc, những nha dịch người Nhung còn lại đều bị chỉ điểm sau gáy.

“Thuốc là Trường sinh đại bổ hoàn.” Mạnh Phù Dao cười hì hì nói, “Cũng không có gì, nếu không có thuốc giải thì các ngươi thật sự sẽ trường sinh, linh hồn bất diệt.”

“Còn điểm chỉ sau gáy kia …” Nàng nghiêng người nhìn chòng chọc vẻ mặt bất mãn và ánh mắt lẩn trốn của bọn họ, “Cái này càng không có gì, chỉ khiến cho thần trí mê loạn mà thôi, ta biết các ngươi không sợ chết, điều các ngươi sợ nhất chính là phạm thượng, khinh thường thần linh. Nên ta chỉ điểm huyệt các ngươi, sau mười hai canh giờ nếu không dùng thủ pháp độc môn để giải huyệt, thì xin lỗi nha, lúc ấy thần trí các ngươi sẽ trở nên mê loạn. Dẫn đến việc các ngươi sẽ hành thích Thành chủ, thiêu đốt thành lâu, thậm chí sẽ tiểu tiện lên Thần Mặt trời.”

Không thèm nhìn đến sắc mặt như đám bụi tro tàn của mấy tên nha dịch, Mạnh Phù Dao tươi cười vẫy tay chào thân thiện, “Bây giờ, xin mời chư vị theo hầu hạ ta, đi đến phủ Thành chủ một chuyến.”

Đêm đen thăm thẳm, những đốm sáng nhỏ xíu lập lòe trong bóng tối.

Con đường dài đến thành Đông đen ngòm lạnh lẽo như sắt, xa xa hiển hiện một tòa trang viên cổ quái.

Nói cổ quái là bởi vì xung quanh hàng lớp mái nhà xanh tường trắng, bỗng dưng xuất hiện một tòa nhà mang phong cách đặc trưng của người Nhung phía đằng xa, tất cả hàng rào xung quanh nhà là những cây gỗ sam quý hiếm nhất, lờ mờ nhìn thấy bóng đèn lồng hình trâu lắc lư nơi mái hiên, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt mờ ảo.

Quá mức rõ ràng, kiến trúc của tòa nhà này không đồng nhất với kiến trúc của những ngôi nhà ở nơi đây, chủ nhân nhất định là một người cố chấp và kiên định, một mức sùng bái tín ngưỡng của dân tộc mình.

Đêm khuya, xung quanh đây cực kì yên tĩnh, chỉ có vài cơn gió nhỏ không biết thổi tới từ nơi nào lướt qua.

“Thành chủ đại nhân.”

Kèm theo tiếng gọi chói tai là tiếng khóc tru đột ngột vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh, thanh âm chưa dứt thì vòng cửa đã bị người nào đó đập vang lên dồn dập.

“Người nào mà bây giờ còn náo động?” Tiếng hét trầm to cất lên, mọi việc diễn ra rành rành, dù vô cùng yên ắng nhưng rõ ràng trong phủ này luôn có người canh gác nghiêm ngặt.

Hàng rào kín trên lầu hình như cũng lấp lóe ánh sáng đen của thứ gì đó, chứng minh nơi này luôn có người phòng thủ sâm nghiêm, đề phòng khách đến lúc nửa đêm.

“Thuộc hà là Quách nhị, đội trưởng đội thị vệ.” Người nọ dốc sức đập cửa, hét vang “Thành chủ đại nhân, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Đại nhân nửa đêm không tiếp khách, ngươi điên sao mà dám tới quấy nhiễu.” Tiếng nói lại vang lên, “Chạy trở về kêu Tô huyện thừa tới đây.”

“Tô đại nhân bị giết rồi.”

Hắn hét to long trời lở đất, không khí trầm hùng bên trong cánh cửa như cũng đông lại, người bên trong như đang tiêu hóa tin tức này, sau đó vang lên một tràng tiếng bước chân lộn xộn, rồi một lúc sau lại vang lên tiếng nói, không phải là giọng nói trầm to của người ban nãy, mà giọng nói của người này thể hiện sự uy nghiêm, sắc bén, mạnh mẽ, “Xảy ra chuyện gì?”

“Thuộc hạ cũng không biết…. có thích khách … Thích khách còn để lại trên xác Tô đại nhân một phong thư!” Quách nhị tiến lên một bước, để cho ánh đèn bên trong cánh cửa chiếu rọi gương mặt mình, dâng phong thư lên qua đỉnh đầu.

Người bên trong cánh cửa giơ ngọn đèn lên từ từ soi lên người Quách nhị, nhìn thấy đây là nha dịch người Nhung quen mặt thì lập tức bỏ đi, sau một lúc lâu có tiếng người trầm thấp vang lên, “Ừ”

Cánh cửa lớn dày cộm cuối cùng cũng được mở ra.

Hai ngọn đèn sừng trâu sáng lên, một đám hộ vệ bước theo một nam tử trung niên xuất hiện, dù là ngày mùa đông vẫn để lộ nửa ngực trần trụi, trên người khoác một chiếc áo bào, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh chớp hung tợn liền biến mất.

Hắn ngẩng đầu, nhìn chiếc xe kéo có đặt thi thể Tô huyện thừa, bên trên có đậy chiếc chiếu che, không khỏi ngẩn ra, hỏi: “Sao lại kéo thi thể tới đây rồi?”

“Đại nhân.” Quách nhị khom người, “Tô đại nhân xảy ra chuyện ở gần đây, đại nhân nghe nói người Hán trong thành có động tĩnh khác thường nên đến đó kiểm tra, không ngờ xảy ra chuyện, bọn thuộc hạ không biết làm thế nào, đành phải…”

A Sử Na nhíu mày hỏi lại: “Ở gần đây?” Hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cất tiếng, “Để ta xem miệng vết thương, có lẽ sẽ biết được hung thủ đến từ đâu.”

Quách nhị khom người dâng thư, A Sử Na thuận tay đón nhận. Người bên cạnh gỡ tấm chiếu đắp thi thể Tô huyện thừa ra, thi thể trắng bệch của Tô huyện thừa lộ ra dưới trăng, đôi mắt không thể khép lại nhìn lên trời, không khí xung quanh như lạnh lẽo quỷ dị hơn thêm.

A Sử Na chẳng chút e sợ, hắn chậm rãi mở phong thư, miệng phong thư được dán kín, hắn nhìn chằm chằm thi thể của Tô huyện thừa, rồi vô thức liếm miệng phong thư, xé phong thư ra.

Khi phong thư bị xé ra cũng là lúc hắn bước đến bên cạnh thi thể Tô huyện thừa.

Hắn lật lại thi thể, vừa nhìn vừa rút ra lá thư mỏng.

Trên tời giấy trắng mỏng manh in hàng chữ vừa to vừa sắc bén, tựa như rồng bay phượng múa.

“Cho ta mượn ngươi vài ngày nhé.”

Gần như lúc vừa mới liếc mắt nhìn thấy thì A Sử Na đã lập tức hiểu ra, nhanh chóng nhảy lùi về phía sau.

Nhưng đáng tiếc là đã muộn rồi.

Thình lình một đôi tay dính đầy máu xuyên qua lồng ngực của thi thể Tô huyện thừa, tích tắc đã vươn ra hướng đến yết hầu của A Sử Na.

Cánh tay vươn ra còn nhanh hơn ánh sao xẹt ngang trời, khi còn đương giữa không trung đã bắn ra ám khí, A Sử Na muốn tránh nhưng không còn kịp nữa. Hắn ta đột nhiên cảm thấy khí tức trong lồng ngực đông cứng lại, đôi chân mềm nhũn, mà cùng lúc này hai ngón tay của ai đó đã bóp chặt yết hầu của hắn như một gọng kìm.

Khi hai ngón tay của đối phương đặt trên cổ hắn, A Sử Na thầm nghĩ mạng mình tiêu rồi. Dù chỉ là hai ngón tay mảnh khảnh nhưng kình khí thì lại rất mạnh mẽ, kẹp chặt yết hầu của hắn ta, tình thế nguy hiểm khôn cùng.

Khi ám khí được bắn ra thì thi thể của Tô huyện thừa từ từ ngồi dậy, ánh trăng trong veo lạnh lẽo chiếu rọi thi thể trắng bệch, trước ngực thi thể còn có một cái lỗ to sâu hoắm, một cánh tay vươn dài ra từ cái lỗ ấy, hai ngón tay kẹp chặt cổ A Sử Na, một cảnh tượng khiếp đảm và ma mị.

Có người sợ đến chân tay mềm nẫu, chiếc đèn sừng trâu rơi bốp trên mặt đất rồi nhanh chóng bốc cháy, nhưng cũng không ai trách mắng, không ai lên tiếng.

Giữa cảnh tượng kinh tâm động phách chợt vang lên tiếng cười như tiếng chuông ngân.

“Cách của Trưởng Tôn Vô Cực rất hay, tiếc là ta không có bao tay da người.”

Tiếng cười vừa vang lên thì thi thể Tô huyện thừa cũng bị hất sang một bên, một bóng áo xanh đậm ngồi bật dây trên chiết xe kéo, tay vẫn kẹp chặt yết hầu của A Sử Na, cười nói: “Đa tạ Thành chủ, ngươi thật tốt bụng nha, ta bảo mượn thì ngươi liền cho ta mượn.”

A Sử Na nhìn chằm chằm thiếu niên xa lại trước mặt mình, hít vào một hơi khí lạnh, hỏi: “Ngươi là ai?”

Thiếu niên này chẳng buồn trả lời, nghiêng đầu ngửi mùi thối trên người mình, tức tối liếc mắt nhìn về phía đằng xa, cất tiếng, “Đại nhân kia, ta đã làm xong những việc khổ cực rồi đó, sao ngươi còn chưa xuất hiện nữa!”

Có tiếng cười trầm thấp vọng đến, một bóng áo trắng hiện ra, khóe môi nhàn nhạt khẽ cong cong, dịu dàng ấm áp, Tông Việt xuất hiện.

Thiếu niên kia dĩ nhiên là Mạnh Phù Dao, nàng đưa tay đẩy A Sử Na đi về phía trước, “Đi, Thành chủ đại nhân, đêm hôm khuya khoắt lắm rồi sao lại đứng trước cửa hít gió chứ?”

Nàng đẩy A Sử Na bước vào trong, nghênh ngang đi thẳng một đường, phất tay đóng cửa phòng khách, rồi lập tức bày ra một tấm giấy trên bàn, ra lệnh: “Ta đọc, ngươi viết.”

Nàng vừa đọc vài câu, A Sử Na liền thay đổi sắc mặt, cả giận hỏi lại: “Thật sao?”

Hắn vừa dứt lời, thì vẳng đến tiếng nhốn nháo từ xa, nghe như là tiếng người hò hét vang to như sấm, lẫn trong tiếng hò hét hình như là tiếng khua hưởng ứng của gươm đao, mỗi lúc mỗi gần.

Mạnh Phù Dao biến sắc, cẩn thận lắng nghe, Tông Việt bên cạnh đột nhiên nói: “Nhóm người Nhung này đến đây, có lẽ… bí mật bị lộ rồi…”

Hắn vừa dứt lời thì tiếng đập cửa loạn như mưa vang lên, chỉ trong chốc lát cửa lớn đã bị mở ra, một đám trai tráng người Nhung áo màu sặc sỡ gào rít lao vào, tên đi đầu cầm mấy cái đầu người trên tay, máu tươi nhỏ xuống thành một đường dài trên mặt đất.

“Thành chủ đại nhân, cả nhà tên người Hán này đã cấu kết với người ngoài để giết hại con cháu thần Mặt trời chúng ta. Bọn ta đã giết chết cả nhà hắn! Thỉnh Thành chủ đại nhân phái binh đi bắt kẻ giết người kia!”

Đầu người trong tay tên thủ lĩnh người Nhung lắc lư, mái tóc bạc trắng, mặt đầy vết thương, đây chính là lão nhân gia người Hán.

Nàng học nghệ đã lâu, chỉ vừa liếc măt nhìn cái đầu lâu kia thì đã nhận ra rất rõ, lập tức sắc mặt liền thay đổi. Tông Việt nghe thấy tiếng nàng nghiến răng kèn kẹt, toàn thân không kìm được mà run rẩy, hắn sợ nàng nóng giận quá mức thì sẽ tổn thương đến chân khí bên trong, bèn nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng đè xuống.

Mạnh Phù Dao đâu còn đầu óc nào để ý tới hành động của hắn, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực mà tay chân thì lại lạnh buốt, trong lồng ngực đang có một dòng nước nóng sôi như muốn dâng trào ra ngoài, khiến da thịt nàng bỏng rát từng mảng, đau đớn lan truyền khắp toàn thân, xé rách lục phủ ngũ tạng của nàng.

Là chính nàng đã an bài gia đình lão nhân gia đến một hộ dân khác để lánh nạn, là chính nàng đã sơ sót để thoát tên người Nhung khiến hắn dẫn người quay lại giết hết gia đình ông, là chính nàng để lộ bí mật không bảo vệ gia đình ông đến nơi đến chốn, là nàng, chính nàng là hung thủ!

Cả một gia đình ba mạng bốn người bị giết chết!

Nàng không giết họ, nhưng họ chết vì nàng!

Sự tức giận tột cùng khiến mọi thứ trong mắt Mạnh Phù Dao đều trở nên tối đen, không khống chế được sức mạnh trong tay, hai ngón tay kẹp chặt trên cổ A Sử Na bỗng hơi giật giật. A Sử Na cảm thấy hai ngón tay kẹp trên cổ mình mỗi lúc mỗi xiết chặt hơn, khiến cho sắc mặt của hắn trở thành màu hồng đậm, gần như sắp sửa chết vì bị ngạt thở.

Tông Việt nhìn thấy tình hình xấu đi thì vội vàng bước tới điểm huyệt Mạnh Phù Dao, nàng liền thả lỏng người, A Sử Na gắng hết sức để hít thở từng ngụm không khí. Mạnh Phù Dao xoay đầu lại, chỉ trong tích tắc mà nơi đáy mắt nàng toàn là tơ máu, lạnh lẽo nhìn A Sử Na, khiến A Sử Na nổi tiếng hung hãn dữ tợn không lạnh mà run.

Nhưng Mạnh Phù Dao chỉ từ từ nói từng chút một, “Mọi người đến đủ cả rồi sao? Tốt lắm, người này là chủ nhân của bọn ngươi, còn không mau ra mắt đi.”

Vô Cực Chính Ninh, tháng Chạp năm thứ mười lăm. Vào một đêm đông lạnh lẽo, tại Diêu thành ở biên giới phía Nam Vô Cực, nơi có người Hán và người Nhung cư ngụ, đã xảy ra một biến động lớn nhất từ xưa đến nay.

Sự việc bắt đầu từ hành động trả thù cực đoan của một số người Nhung, bởi vì ức hiếp một nữ tử mà tất cả đã bị giết chết để giệt khẩu. Một tên trong số đó thoát được, nhanh chóng chạy đến phủ Thành chủ để đòi chủ trì công đạo, nhưng không ngờ Mạnh Phù Dao đã ở đây ôm cây đợi thỏ . Nàng giết chết Tô huyện thừa rồi cưỡng ép Thành chủ, bức bách A Sử Na hạ lệnh “Truyền chư vị thủ lĩnh người Nhung vào phủ nghị sự”. Các thủ lĩnh người Nhung vốn luôn tôn kính và trung thành với Thành chủ, đã tuân theo mệnh lệnh bỏ kiếm vào phủ. Sau khi vào phủ rồi lại được “triệu kiến đơn độc” nên phấn khởi vội vàng vào trong phòng kín.

Không ai biết sau đó đã xảy ra việc gì, chỉ biết là từ đó về sau tung tích của bọn người này chẳng còn chút gì trên thế gian nữa. Rất nhiều ngày sau đó, một đầy tớ trong phủ truyền miệng ra ngoài rằng, dưới sàn nhà trong căn phòng đó có một vệt đỏ chùi hoài không mất, giống như là máu tươi đã bị thấm sâu trên nền đất.

Tất cả thủ lĩnh người Nhung đã được Thành chủ triệu kiến vào phòng kín đêm ấy đều vĩnh viễn biến mất ở Diêu thành, không còn bóng dáng người nào xuất hiện trên thế gian này. Tất cả sát khí bị gió cuốn trôi, máu rỉ nơi đầu đao nhỏ xuống mặt đất rồi thấm sâu vào tận lòng đất, bị thời gian mài mòn chẳng để lại dấu vết gì.

Ngoại trừ một số tên cảm giác được mình sắp gặp chuyện xui xẻo, thì những tên còn lại đều hâm mộ những đồng bọn được Thành chủ mời vào nghị sự đơn độc, hưng phấn uống trà, không ngờ chỉ vừa mới nhấp vài ngụm đã đồng loại ngã xuống đất.

Khi bọn họ tỉnh lại thì đã cùng với Thành chủ tôn quý ở trong địa lao cách biệt của phủ Thành chủ, thủ lĩnh cùng đồng bọn lòng ngập tràn hận thù, quyết chí thà chết chứ không khuất phục kẻ địch. Không ngờ kẻ địch kia lại chẳng những không ra mặt, mà còn cực kì ân cần đưa nước uống thức ăn đến tận nơi, cũng không hiểu sao bọn chúng lại cảm thấy đói khát vô cùng, lại suy đoán rằng đối phương chắc là không có ý định giết mình nên mới làm như vậy. Cho nên tất cả đều yên tâm ăn uống, ăn uống xong xuôi bỗng dưng lại muốn tiêu chảy, vội vàng tìm bô để thải chất độc — lại chẳng dè bô trong địa lao lại có khắc hình thần Mặt trời, đó là tín ngưỡng cao quý nhất của tộc Nhung.

Đánh chết họ cũng không dám làm bậy đối với vị thần mà họ tôn kính nhất, mà cái bô kia còn có hình dạng vô cùng đặc biệt, giống như thần Mặt trời đang há miệng vậy, hỏi bọn họ sao có thể dùng chứ, họ còn muốn sống tiếp quãng đời còn lại mà.

Không lẽ họ lại thải bừa trên đất, làm bậy trước mặt Thành chủ tôn quý? — Mọi người trong này đều là những người có máu mặt, không thể vứt bỏ sĩ diện được, nhưng thật sự ai mà có thể nín nhịn chuyện này, tất cả đều lăn qua lăn lại như sắp chết đến nơi.

Lúc này có người đưa một tấm giấy đến cho bọn họ, yêu cầu — Viết ra thủ lệnh, ta sẽ cho các ngươi ra ngoài đại tiện tự do.

Vì thế đám người không sợ chết không sợ tra tấn chỉ không dám coi thưởng thủ lĩnh và xúc phạm thần linh kia ngoan ngoãn nghe lời, viết ra thủ lệnh, tự nguyện giao nộp tất cả vũ khí cho Huyện nha, lập huyết thệ trước thần Mặt trời, vĩnh viễn không bao giờ phản bội lời hứa.

Người duy nhất không chịu khuất phục chính là Thành chủ A Sử Na, hắn ta ngồi xổm chết dí nơi góc tưởng ba ngày ba đêm không chịu dịch chuyển … bởi vì nếu dịch chuyển thì sẽ bốc ra mùi thối, khiến tất cả đồng bọn đều bái phục nghị lực mạnh mẽ của hắn ta. Vì thế hắn phải tiếp tục ngồi suốt một chỗ, còn những người khác sau khi viết xong thủ lệnh thì liền chạy nhanh ra ngoài để thải độc.

Cơn phong ba như sắp hủy diệt cả người hán ở Diêu thành đã được âm thầm loại bỏ, mà người ra tay là một nữ tử không sợ trời chẳng sợ đất, chí khí ngút trời. Nàng đã đưa một công văn cho huyện lệnh để chiêu cáo với tất cả dân chúng Diêu thành: Thành chủ đại nhân bị bệnh không thể quản lý công việc, Huyện thừa chết vì bạo bệnh, tạm thời nàng sẽ đảm đương chức vụ thành chủ, tiếp quản trông coi toàn bộ công việc ở Diêu thành.

Đây chỉ là biến động phát sinh ở một thành nhỏ của vùng Nam Cương nước Vô Cực, tựa như bọt nước trên con sông lớn chẳng mấy chốc sẽ tan đi. Nhưng sự việc xảy ra tại trung tâm chính trị của bảy nước, bất luận thế nào tài năng của nữ tử ấy vẫn tỏa sáng như một ánh sao, chẳng thể nào che giấu được. Thế nên chỉ trong một thời gian ngắn, nhân sĩ cao cấp bảy nước đang theo dõi sự việc này đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.

“Dùng bút thay kiếm để dẹp yên phong ba.” Quốc chủ nước Tuyền Cơ nằm nghiêng người trong tẩm cung, trước ánh sáng tờ mờ của chiếc đèn cung đình, chẳng buồn thưởng thức tiếng nước chảy róc rách êm tai, mỉm cười nói như thế.

“Quyết đoán, nắm bắt thời cơ, tạo ra tình thế, quả là phi phàm.” Nhiếp chính vương nước Hiên Viên sau khi nhận được mật báo cấp tốc, nhàn nhạt cất tiếng ngợi khen.

Thánh nữ Phi Yên đứng trên tòa lầu cao nhất nước Phù Phong, nhìn xuyên qua tấm mành lụa mỏng vàng óng và mây mờ, dõi mắt về Phương Nam, khẽ xòe tay ra, trong lòng bàn tay trống rỗng bỗng nhiên có một viên tinh thạch đen bóng sắc bén, nàng ta trầm mặc nhìn viên tinh thạch trong tay mình, một lúc lâu sau khe khẽ nói: “Đây là chỉ dẫn của thần linh, cho ta biết nàng ấy đang ở nơi nào.”

Trên sa mạc Cát Nhã mênh mông cát vàng, Liệt vương Thiên Sát nhìn về hướng nước Vô Cực, đôi mắt đen hơn so với người thường giờ phút này chợt lóe lên u quang, ánh sáng màu đen ấy phát ra mạnh mẽ bừng bừng như một ngọn lửa, nóng bỏng tựa như ánh mặt trời chiếu rọi trên sa mạc.

“Cô gái, là nàng sao?”

Liệt vương điện hạ đột nhiên ngửa đầu cười to, giơ roi giục ngựa, tuấn mã ăn đau phát ra tiếng phì phì trong mũi, cất vó hí dài, phóng đi như một cơn gió tiến thẳng về hướng Nam, lưu lại trên nền cát những dấu chân sâu.

Ngay cửa chính Diêu thành, nam tử mặc trường bào tím tôn quý tao nhã, ung dung mỉm cười xem bố cáo dán trước cổng thành, thì thầm: “Ta chẳng qua chỉ tới hơi chậm một bước, nàng đã đoạt thành của ta rồi sao…”

Chàng nhướng mày nhìn về hướng phủ Thành chủ, ý cười trên mặt sáng như nắng chói. Cô gái có dáng người uyển chuyển như liễu xuân, nhưng hành sự lại như sấm vang chớp giật, giờ phút này nàng đang làm gì thế? Có nhớ đến người nào đấy đã bị nàng vứt bỏ hay không?

Cũng giờ phút ấy, bên trong phủ Thành chủ, tân Thành chủ Mạnh Phù Dao đâu có nhớ đến người nào đó tên Nguyên Chiêu Hủ, càng không nghĩ đến hành động của nàng tại Diêu thành nhỏ xíu này lại khiến cho nhân sĩ cao cấp của bảy nước đều dõi mắt quan sát và đánh giá. Nàng đang ngồi xổm trong địa lao phủ Thành chủ, như không thể tin, thừ người nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất.

Người đứng đầu tộc Nhung ở Diêu Thành được mấy vạn người Nhung tôn kính, đối với người Nhung vô cùng có uy – tiền Thành chủ Diêu thành, A Sử Na, một khi gặp chuyện không may nhất định sẽ khiến Diêu thành náo động.

Hắn ta đột nhiên chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN