Phù Dao hoàng hậu - Quyển 2 - Chương 17: Đêm tỏ tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 2 - Chương 17: Đêm tỏ tình


Ngày mười ba tháng Chạp, “Lễ tế thần” của người Nhung.

Dựa theo phong tục, ngày này là ngày lễ tế thần của tộc Nhung. Trời vừa rạng sáng, sau khi tắm rửa và làm việc nhà qua loa thì mọi người đều ra ngoài tụ tập vui vẻ, chơi đấu vật với nhau. Đến buổi chiều tối lại đốt lửa trại, nam thanh nữ tú cùng nhau thi triển tài nghệ, bày tỏ lòng mình với đối phương.

Mạnh Phù Dao ngồi xổm trên ghế, sau khi gấp lại một đống thiếp mời thì phát rầu, thì thào mắng: “Phát bệnh kinh phong, nhiều nhà cùng mời một lúc như vậy, ta có chạy gãy chân cũng không tới kịp, hic…”

“Nếu nàng tuỳ tiện bỏ sót một nhà…” Công tử Nguyên Chiêu Hủ rảnh rang ngồi bên cạnh cùng với Nguyên Bảo đại nhân, chẳng buồn ngẩng đầu: “Nàng phải giải thích với tất cả con dân Nhung tộc luôn nghiêm khắc trong thành, tội khinh thường thần Mặt trời vĩ đại và vô cùng tôn quý của họ. Nếu ta nhớ không nhầm, thì người Nhung có thói quen dùng đao hoặc kiếm lấy máu của mình để giải thích”.

Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn hắn, “Sao ta có cảm giác huynh rất vui vẻ khi người khác gặp nạn vậy?”

Nguyên Chiêu Hủ thờ ơ nhìn nàng, mỉm cười nói: “Thật à?” Hắn vươn tay, ngón tay thon dài vuốt ve má nàng, “Ta thấy Thành chủ của chúng ta vĩ đại lắm, rất giỏi xử lý những việc khó khăn, quá đỗi anh minh cơ trí, nên tin tưởng cô cùng.”

Mạnh Phù Dao nghiêng đầu nhìn hắn, tự nhiên cảm thấy đồng chí Nguyên Chiêu Hủ hôm nay có gì đó là lạ, có phải vì hắn cảm thấy ngượng ngùng khi biết nàng nhìn hắn tắm không nhỉ?

Hoặc là, hắn cảm thấy khó chịu khi nàng không chịu nhìn hắn tắm?

Dựa theo nhân phẩm của hắn mà nói, cái thứ hai có khả năng đúng nhiều hơn.

Mạnh Phù Dao vô sỉ cười hắc hắc, đẩy đống thiệp mời sang một bên nói: “Bọn họ không phục vì tiền Thành chủ A Sử Na bị Đức vương điện hạ bãi nhiệm do tội bất lực trong việc quản lý Diêu thành, muốn tìm thời cơ để khiến ta khó xử. Chuyện hôm nay chắc chắn là có dụng ý bên trong.”

“Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn”. Nàng đứng dậy duỗi lưng, ánh mặt sáng rực khoa trương hét to lên: “Muốn làm theo ta à, ta chưa bao giờ không vượt qua được, hồi từ trong bụng mẹ ta đã tập bước rồi.”

Từ khi Mạnh Phù Dao nhậm chức đến nay, bảy đại thủ lĩnh Nhung tộc ở Diêu thành này vẫn chưa từ bỏ ý định lật đổ nàng, hôm nay thừa dịp này để tìm cách hạ bệ tân thành chủ. Bảy đại thủ lĩnh này đều đồng loạt dâng thiệp mời, thỉnh Thành chủ đại nhân hòa mình chung vui lễ hội với dân chúng. Tất cả họ đều mời nàng đến tham dự yến hội vào đúng giờ Ngọ. Mở rộng cửa chính, trang hoàng lộng lẫy, phô bày khoa trương long trọng, để cho dân chúng khắp mọi nơi đều biết rằng: bọn hắn vô cùng trân trọng, tràn đầy tình cảm mời Thành chủ đại nhân đến dự tiệc.

Nếu như, tân Thành chủ mặt trắng kia ma không tới được dù chỉ một nhà, bọn hắn cũng có lý do khơi mào gây sự — yến hội “Lễ tế thần” đại biểu cho việc thỉnh cầu thần linh mang lại sự bình an cho dân chúng, nếu Thành chủ không tham gia. thì đó là một sự bất kính đối với thần linh.

Bởi vì trong ngày hội này có tiết mục luận võ, nên bọn họ có thể mang theo vũ khí bên người, đến lúc đó chỉ cần châm ngòi thổi gió, kích động người Nhung toàn thành nổi giận, thì chắc chắn giết chết được tân Thành chủ mặt trắng kia, giúp A Sử na khôi phục lại chức vụ thành chủ. Lúc đó người Nhung lại hoàn toàn làm chủ Diêu thành, kế hoạch tỉ mỉ nắm chắc mười phần thắng trong tay.

Ôm tính toán như vậy, bảy đại Thành chủ trong lòng hả hê mừng thầm, tạo điều kiện để cho Mạnh Thành chủ mặt trắng không thể tới được, việc này biểu đạt ý “giẫm đạp lên tôn nghiêm” của họ, mọi việc đều được nghiên cứu kỹ càng, chỉ còn chờ đợi đối phương tự đưa mình vào bẫy mà thôi.

Bảy gã sai vặt chạy tới chạy lui liên lạc phối hợp chặt chẽ với nhau, báo cáo tất cả tin tức bất cứ lúc nào, giờ Dậu… Thành chủ không ra ngoài, giờ Tuất, cửa huyện nha vẫn đóng chặt; giờ Tuất canh ba … Thành chủ vẫn không ra ngoài.

Bảy đại thủ lĩnh bắt đầu đứng ngồi không yên, Thành chủ không đến bất kì nhà nào hết? Hắn điên rồi ư?

Không đến càng tốt! Chờ xem!

Tới gần giờ Ngọ, tất cả bọn họ đều hồi hộp suy đoán, cửa huyện nha đóng chặt đột nhiên mở ra, một đội nha dịch rất trẻ tuổi nhanh nhẹn linh hoạt đi ra ngoài, mỗi người lên một ngựa, tản đi khắp nơi trong thành.

Nửa canh giờ sau, bảy đại thủ lĩnh đều nhận được mỗi người một thiếp vàng do các nha dịch này đưa tới.

Thiếp mời vô cùng trịnh trọng, Thành chủ tự nói mình trẻ tuổi, kiến thức nông cạn lại từ xa đến, nên không dám đến tham dự yến tiệc quá long trọng của bọn họ. Vừa khéo hôm nay là một ngày hội lớn, thế nên đành tự làm chủ, cung thỉnh chư vị thủ lĩnh đến “Thiên Kim Lâu” uống rượu nhạt và tán gẫu.

Thiếp mời cũng biểu đạt sự kính trọng vô vàn đối với thần Mặt trời, rất hy vọng các vị thủ lĩnh hiểu rõ thần tích (1), giảng giải những những thần tích để thỏa lòng ngưỡng mộ. Tất cả sẽ gặp mặt nhau tại “Thiên Kim Lâu” cùng với các nhân sĩ đến từ Kinh thành, để những người này cũng có thể lắng nghe những câu chuyện truyền thuyết về Thần Mặt trời vĩ đại … vân vân và vân vân…
(1) Thần tích: sự tích về thần Mặt trời.

Những nha dịch đến đưa thiếp mời đều to cao, đứng ở cửa lớn cao giọng tuyên đọc thiếp mời, cho nên tất cả mọi người trong khắp hang cùng ngõ hẻm đều nghe thấy. Dân chúng nhao nhao khen tân Thành chủ lễ nghĩa khiêm ngường, người Nhung nghe nói Thành chủ vô cùng sùng bái thần Mặt trời của họ thì lộ vẻ mặt mãn nguyện. Kế hoạch của bảy đại thủ lĩnh hóa thành tro tàn, thất bại hoàn toàn.

Thành chủ đảo khách thành chủ, chân thành mời tiệc, lại đem thần Mặt trời ra làm lý do chính đáng, khiến bọn họ không có lý do nào để không đi cả.

Giờ Ngọ, cửa lớn huyện nha lại mở ra, một thiếu niên y phục bình thường màu trắng mộc mạc, chẳng nhiễm chút xíu xiu bụi bẩn, đai lưng màu tím dịu mềm tôn thêm nét rạng ngời tươi cười bước ra. Ánh mắt sáng trong như ánh mặt trời, khí chất cao quý như ngọc.

Đi bên cạnh hắn là nam tử mặc y bào màu tím đai lưng bạch ngọc, ống tay áo phất phơ, tư thái phong lưu, một nửa gương mặt đeo mặt nạ, nhưng mắt mày vẫn hiển hiện sự rạng rỡ chói lòa, khiến người ta không khỏi kinh ngạc trầm trồ trước dung mạo của hắn ta.

Đó chính là Mạnh Phù Dao và Nguyên Chiêu Hủ.

Mạnh Phù Dao căn bản đâu có để ý đến đám đông trên đường, vừa đi bên cạnh Nguyên Chiêu Hủ vừa giận dỗi nói, “Này, ta đi uống rượu huynh đi theo ta làm gì, sao huynh không ở trong huyện nha uống rượu một mình.”

“Bởi vì nàng uống rượu nên ta mới đi theo.” Nguyên Chiêu Hủ thản nhiên đáp.

“Huynh quan tâm ta nhiều làm gì chứ?” Mạnh Phù Dao nhăn mặt nhăn mũi “Không có việc gì xảy ra đâu, ta đã cân nhắc rồi, có thể không uống rượu..”

“Ta không sợ nàng uống say.” Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười nói, “Ta chỉ sợ nàng uống không say”

“Hả?” Mạnh Phù Dao quay đầu ngạc nhiên nhìn hắn, lương tâm người này có phải bị trục trặc gì đó hay không nhỉ?

Nguyên Chiêu Hủ khẽ cúi người, kề sát tai nàng, lúc hắn nói phả ra hơi thở nong nóng khiến nàng cảm thấy nhộn nhạo, Mạnh Phù Dao không nhịn được muốn cười to, nghĩ đến hai người đang đi trên đường lớn bèn cố gắng nín nhịn.

“… Mỗi lần nàng uống rượu say đều cướp đồ của ta, lần thứ nhất là cướp nụ hôn đầu đời của ta, lần thứ hai là ôm ta ngủ, cướp cái ôm đầu tiên của ta… ta rất muốn biết xem lần thứ ba nàng sẽ làm gì…”

“Huynh đi chết đi!”

Đột nhiên trên đường lớn có tiếng người gầm thét, khiến ai nấy đều hoảng hồn, đám đông trên đường giương mắt nhìn chằm chằm như muốn nhảy dựng lên.

Thiếu niên áo trắng lập tức tung mình lên ngựa nhanh như một cơn gió, nam tử áo bào tím mỉm cười nhàn nhạt, đi theo.

Dân chúng đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mọi người mới bừng tỉnh ngộ, mắt sáng rỡ.

À, thì ra đây là một đôi đoạn tụ.

“Mời, mời, xin các vị thủ lĩnh đừng khách sáo!” Mạnh Phù Dao nâng ly rượu lên cung kính mời từng người, cười ma mãnh. Rượu mời đến người nào đều dừng lại huyênh hoang ba hoa chích chòe với người đó, “… Hương nhi cô nương thật quyến rũ nha! Thân hình mềm mại như bông, giống như không có xương vậy. Haizz, sao đại nhân lại im lặng thế, thích hay không thích nàng? Haizz, thật là đáng tiếc mà! Bản huyện vốn muốn mua cô nương này để tặng cho đại nhân… Haizz, thật ra là ngài thích đúng không? Sao ngài không chịu nói sớm chứ… Để ta chuộc thân cho nàng, đưa nàng đến cho ngài…”

“Thiết Nhĩ đại nhân, trên mặt ngài sao lại có sẹo thế? Hừm… nhưng mà nhìn rất mạnh mẽ giống như mèo hoang vậy… Tháp Mộc Nhĩ đại nhân, ngày nào đây mà mèo hoang này tranh giành tình nhân với ngài thì sẽ cực kì phiền toái đó… thật hiếm thấy ai có đến mười bảy thê thiếp như ngài đó, không dễ dàng, quả thật không dễ dàng mà…”

“Nỗ Lực đại nhân, cha mẹ của ngài vẫn khỏe chứ? Lệnh tôn ngài chắc là khỏe lắm? Ông nội ngài chắc cũng khỏe hả? Đại phu nhân của ông nội ngài thế nào? Nhị phu nhân, còn tam phu nhân nữa…?”

“Tư Lôi đại nhân…”

“Mộc Đương đại nhân…”

Sau khi nàng kính rượu một vòng thì mặt mày hớn hở, trong bụng vui như mở cờ, trái lại bảy đại thủ lĩnh thì mặt mày xanh mét, cả người ẩm ướt mồ hôi…

Tiểu tử này, sao có thể biết tường tận hết tất cả nhũng bí mật riêng tư mà người ta không muốn ai biết thế này nhỉ?

Mạnh Phù Dao cười toe toét, trong đôi mắt sáng lấp lánh nét ma mãnh tinh ranh, đầu ngấm ngầm mưu tính hàng loạt kế sách, nhanh như một chiếc xe ô tô đang phóng trên đại lộ.

Những chuyện bát quái này đều là do Tông VIệt nói cho nàng nghe, Tông tiên sinh đích thật là một đại phu nhưng lại chả giống một đại phu chút nào. Bên cạnh lúc nào cũng có người hầu hạ, lúc nào cũng có người cung cấp tin tình báo của các nước. Nhưng hắn chẳng những chưa bao giờ đề phòng Mạnh Phù Dao, mà còn để cho nàng biết hết tất cả những tin tức mà hắn nhận được. Mạnh Phù Dao liền giao cho người quản lý hết thảy những chuyện tào lao trên đường phố là Diêu Tấn điều tra, để bổ sung thêm những chi tiết tào lao, khiến nàng vô cùng hứng thú, như: thủ lĩnh nào đó có đến mười bảy thê thiếp mắc bệnh ghen tuông, bà nội của thủ lĩnh nào đó thì làm hồng hạnh vượt tường… Mạnh Phù Dao biết, những thủ lĩnh tộc Nhung này đều coi trọng danh dự hơn tính mạng mình rất nhiều.

Gây sự với ta à? Ta liền điều tra mười tám đời tổ tông của nhà ngươi, ngươi mặc quần lót làm bằng vải gì ta cũng tra luôn!

Các thủ lĩnh Nhung tộc đều mướt mồ hôi miễn cưỡng xã giao, trong lòng đánh trống ầm ầm, tân Thành chủ này thật đúng là thiếu đạo đức, xem ra không biết liêm sỉ là gì… Rõ ràng bày cho bọn họ nhìn thấy ý đồ muốn trả thù mà, tuy nhiên Thành chủ trẻ tuổi này lại vượt quá mức tưởng tượng của bọn họ. Người này dám làm ra cái bô giống như thần Mặt trời, điều tra được ông nội nhà người ta có ba ả tình nhân, thì còn có cái gì không dám làm nữa chứ?

Các thủ lĩnh đều dẫn theo những hộ vệ mạnh mẽ, đang chờ xem Mạnh Phù Dao bày ra chuyện gì nữa.

Người thoải mái uống rượu duy nhất chỉ có Nguyên Chiêu Hủ, nét cười trên mặt hiện rõ rành rành, lóng lánh soi trong ly rượu — Cô gái nhỏ này lăn lộn mò mẫm bên ngoài, cả người đều bị nhiễm tính lưu manh, không biết là ai đã dạy nàng lưu manh đến mức này, haizz…

Rượu quá ba tuần, Mạnh Phù Dao đặt ly rượu xuống, hắng giọng nói tiếp: Trong lòng các thủ lĩnh đều vô cùng căng thẳng — tới nữa rồi! Theo phản xạ cũng đặt ly rượu xuống, ngồi thẳng người.

“Tư Lôi đại nhân”. Mạnh Phù Dao nghiêm túc nói, mi tâm hiển lộ sự ngạo nghễ và tàn bạo, không còn bộ dạng lưu manh láu cá nói chuyện tào lao ban nãy nữa, mà thể hiện khí phách tôn quý trời sinh, khiến các thủ lĩnh kia đều lập tức nghẹn giọng.

Nàng uy nghi ngồi nơi vị trí chủ tọa, liếc xéo người vừa mới bị kêu đích danh.

Tư Lôi đại nhân bị gọi đích danh thì sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt hung hăng quét khắp xung quanh, nhưng người nào người nấy vẫn cực kì trầm mặc, nghe thấy Mạnh Phù Dao lại gọi tên mình, tay chậm rãi đặt lên bàn, ngẩng đầu, “Hử?”

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm kẻ cầm đầu các thủ lĩnh người Nhung tại Diêu thành này với ánh mắt ta đây là chủ, còn các ngươi là khách.

“Tư Lôi đại nhân bận rộn lắm sao?” Mạnh Phù Dao cười nhạt nhẽo, “Đêm qua ngủ có ngon không?”

Các thủ lĩnh đều đưa mắt nhìn nhau, không biết Mạnh Thành chủ sao tự nhiên lại hỏi câu hỏi chả liên quan gì đến việc hôm nay cả, sắc mặt Tư Lôi lập tức thay đổi.

Ánh mắt hắn khẽ chớp, một lúc lâu sau cẩn thận trả lời: “Không tệ”.

“Vậy à.” Mạnh Phù Dao gật đầu nói: “Bản huyện có nghe đại nhân A Sử Na nói qua, Tư Lôi thủ lĩnh có chứng mất ngủ, xem ra hiện giờ thì tốt rồi.”

Tư Lôi giật mình ngẩn ra, vờ như nhẹ nhàng thở ra, đáp: “Đa tạ đại nhân quan tâm.”

“Tiền Thành chủ A Sử na rất muốn gặp ngài đó.” Mạnh Phù Dao hờ hững nói tiếp, “Đại nhân hôm nay không được khỏe, nên nhờ ta nói với Tư Lôi đại nhân một câu, lát nữa khi tham gia lễ hội, mời Tư Lôi thủ lĩnh đảm đường chức vụ phó Thành chủ!”

Nàng mỉm cười, khẽ vươn tay ra, nói tiếp “Đại nhân mai chóng đồng ý đi, bản huyện chờ ngài cùng nhau đi tham gia lễ hội.”

Sắc mặt Tư Lôi đột nhiên thay đổi trầm trọng, giữa trán hiện lên một vệt màu đen, hồi lâu sau đắn đo nói: “Nếu đại nhân A Sử Na muốn đến lễ hội, ngài nên đến gặp đại nhân để đi cùng ngài ấy thì hơn.”

“Như vậy không hay đâu.”

“Sao lại không hay?” Từ Lôi ngạo mạn lạnh lẽo cười, lời nói hiển hiện sự khinh bỉ, “Nếu lát nữa có thể gặp, thì ta đến đây chuyến này không uổng công rồi.”

“Cũng được”. Mạnh Phù Dao thờ ơ vẫy tay, không để tâm đến vấn đề này nữa, như có chút hơi say cầm ly rượu lên, lắc lư đi tới bên Nỗ Lực thủ lĩnh, giơ ly rượu cười nói: “Cạn… Các vị thủ lĩnh, chúng ta vì tôn nghiêm và vinh quang của thần Mặt trời, cùng cạn một chén.”

Các thủ lĩnh nhìn Tư Lôi cười khẩy, nhao nhao giơ ly rượu lên.

Mạnh Phù Dao giơ ly rượu lên một nửa, đột nhiên cổ tay rung rung, một tiếng “Ong” vang lên, ly rượu hoá thành vũ khí phát ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo.

Tư Lôi vừa mới giơ ly rượu lên môi, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, chẳng biết thứ gì đó bay đến nhanh như ánh chớp, phóng đại trước tầm mắt hắn. Theo phản xạ hắn muốn trốn nhưng không còn kịp nữa, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng “Bốp”. Chén ngọc thạch bị bể làm hai vang lên âm thanh giòn giã, lập tức tất cả mọi thứ trước mắt đột nhiên biến thành một màu đỏ rực rỡ.

Màu đỏ đó không ngừng lan rộng, bắt đầu xâm nhập vào gân cốt và đại não hắn, giống như máu đang văng tung toé khắp nơi, hắn đau đớn tuyệ vọng kêu lên:
“Á…”

Tiếng kêu đau đớn truyền khắp tửu lâu yên tĩnh, tất cả các thủ lĩnh đều không ngờ được cú đánh sấm sét này, cả kinh ngồi bất động. Chỉ có Nguyên Chiêu Hủ vẫn ung dung thản nhiên như cũ, tự rót uống một mình nhìn Mạnh Phù Dao đang cười.

Nét châm biếm hiện lên nơi đáy mắt, tiếng cười sắc lạnh như đao, “Tư Lôi đại nhân buổi tối không ngủ được thật sự là vì bệnh mất ngủ sao? Hay là vì bận thương thảo với mật thám quân Nhung?”

Bùm bùm, các thủ lĩnh thất sắc nhìn nhau — Tư Lôi liên lạc với quân Nhung?

Mạnh Phù Dao vẫn lạnh lẽo cười, quan sát sắc mặt của từng người một. Thật ra thì nàng cũng không biết trong bảy đại thủ lĩnh này người nào liên lạc với quân Nhung, bởi vậy lúc kính rượu nàng mới cố ý thăm dò. Vừa cố ý vừa vô tình đề cập đến A Sử Na và những chuyện tào lao, những người khác đều thấp thỏm không yên khi bí mật riêng tư của mình bị bại lộ, chỉ duy nhất Tư Lôi lộ ra vẻ tức giận.

Vì sao hắn lại tức giận? Vì hắn quá tôn kính A Sử Na hay vì biết A Sử Na đã chết nên cảm thấy điều đó là sự xúc phạm?

A Sử Na chết là bí mật lớn nhất tại Diêu thành này, nhưng ngoại trừ Mạnh Phù Dao và mấy người ít ỏi, thì chỉ có kẻ đã ám sát A Sử Na đã chết, tất nhiên nghi ngờ khi đến phủ Thành chủ sẽ gặp mai phục, hắn nhất định sẽ không đồng ý.

Phản ứng của hắn khẳng định nghi ngờ của Mạnh Phù Dao.

Vì thế Mạnh Phù Dao không chút do dự, dùng một ly rượu tiễn hắn lên đường.

Nguyên Chiêu Hủ nhàn nhạt mỉm cười khi nhìn thấu Mạnh Phù Dao chuẩn bị ra tay giết người, nơi đáy mắt có nét suy tư, tựa như đang nhớ tới chuyện xưa, thần sắc lộ ra chút lạ lẫm. Ngay lập tức sau đó, đầu ngón tay hắn bắn ra một viên đạn, phát tín hiệu đi.

Các ám vệ núp xung quanh hắn tức thì lĩnh mệnh rời khỏi, đến phủ Tư Lôi chuẩn bị tóm gọn một mẻ lớn.

Máu tươi trên thi thể Tư Lôi thấm ướt sàn nhà, tinh thần các thủ lĩnh người Nhung từ từ khôi phục lại, có người trong mắt lộ ra vẻ tức giận, đang muốn đứng lên nói chuyện. Mạnh Phù Dao lại đột nhiên giơ cao ly rượu.

“Các vị”. Nàng không buồn nhìn thi thể trên mặt đất, “Cho đại gia đây thông báo một tin tốt, mấy ngày trước đây bản huyện nhận được thông cáo của triều đình, nói rằng, các thủ lĩnh Nhung tộc ở Diêu thành cần cù liêm chính, cống hiến rất nhiều cho sự phồn vinh của Diêu thành. Bởi vậy triều đình đặc biệt cho phép, thủ lĩnh Nhung tộc tại Diêu thành này được miễn thuế và miễn cống nạp lương thực, được “Thưởng trách nhiệm”. Từ hôm nay trở đi, các thủ lĩnh tại Diêu thành có thể thực thi pháp lệnh này, giữ lại phần thuế của mình không phải nộp nữa … À… Còn phần của Tư Lôi thủ lĩnh, các vị tự tiến hành thương lượng phân chia với nhau nhé, ta tin tưởng các vị sẽ cho ta một đáp án vừa ý”.

Tiếng ồn ào lại dâng lên, nhưng lần này không phải là tức giận, mà là sự trào dâng vui mừng. Diêu thành là một thành nhỏ nơi biên cương, người Nhung và người Hán cùng nhau canh tác. Nhưng cách thức sinh hoạt của người Nhung và người Hán không giống nhau, cho nên các thủ lĩnh người Nhung không được hưởng thu hoạch bao nhiêu. Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, họ được “Thưởng tránh nhiệm”, tựa như triều đình uỷ thác cho họ việc trưng thu thuế của người trong tộc! Ngoài ra, họ còn có thể thừa hưởng thêm một đống nữa từ Tư Lôi đại thủ lĩnh, người cực kì giàu có và quyền thế.

Những khuôn mặt đen sì thô kệch lập tức sáng rỡ, chỉ trong thoáng chốc mà trên từng gương mặt những người này đều ngập tràn sự phấn khích, Thành chủ đại nhân Mạnh Phù Dao – người nghĩ ra cách ban thưởng bổng lộc hậu hĩnh đang yên lặng đứng nhìn, trong ánh mắt hiển hiện nét châm biếm.

Có lợi ích mới có đấu tranh lịch sử từ xưa đến nay luôn chứng minh điều này là đúng, tranh giành thiên hạ cướp đoạt đất đai không phải chỉ vì lợi ích thôi sao? Trước đây bảy thủ lĩnh người Nhung ở Diêu thành này qua lại thân thiết với nhau, hiện giờ cục diện thay đổi, lại thêm phần lợi nhuận của Tư Lôi để lại, ắt hẳn họ sẽ tranh giành… Tranh đi, chết người nào hay người đó, đỡ hại lão gia ta suy nghĩ nhức đầu!

Mạnh Phù Dao ngồi trên đài cao nơi quãng trường tổ chức lễ tế thần trong Diêu thành, nhìn đám đông dân chúng đang vui vẻ ăn mừng ở bên dưới, cảm thấy mọi thứ đều thật tốt đẹp.

Nàng lại có chút hơi say — bó tay thôi, Mạnh cô nương ta thích uống rượu, nhưng uống rượu là say, mà hễ gặp rượu là uống, mà hễ uống là say

Nhưng mà hôm nay nàng không có say mèm, vẫn có thể nhớ rõ thân phận hiện tại và trách nhiệm của mình, đợi lát nữa có tiết mục so tài cỡi ngựa bắn tên, nàng sẽ lại uống để chúc mừng cho cặp đôi xinh đẹp đã giành thắng lợi.

Tiền Thành chủ A Sử Na do Diêu Tấn đóng giả xuất hiện trước mặt dân chúng, do bị bãi nhiệm nên tinh thần suy sụp. Mạnh Thành chủ cực kì khiêm cung đứng ra nghênh đón, trước mặt dân chúng Diêu thành diễn vở kịch bạn bè thân thiết, tình thương mến thương.

Đồng chí họ Nguyên ngồi bên cạnh âm thầm khen ngợi ai đó diễn xuất quá đỗi chân thực, thật sự không ai có thể diễn chân thực đến mức như thế, ngay cả bản thân hắn cũng không làm được

Vì tinh thần của “tiền Thành chủ” bị suy sụp, mà trong lòng sáu vị thủ lĩnh còn lại đang tiêu hoá tin mừng vừa rồi, và suy nghĩ tính toán tiếp theo mình sẽ làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất. Nên không ai chú ý kỹ đến những việc đang diễn ra trên khán đài cao, mọi việc đều dễ dàng qua mặt tất cả mọi người.

Tâm tình Mạnh Phù Dao lúc này thật tốt, nàng cảm thấy mình cũng không kém may mắn, đồng chí Nguyên Chiêu Hủ thật sự là một bạn học giỏi, đã đưa cho nàng thông cáo của triều đình, nàng híp mắt nhìn Nguyên Chiêu Hủ say đắm, sau đó từ từ nhích mông cách xa hắn dần dần.

Nguyên Chiêu Hủ lười biếng tựa mình vào ghế, hứng thú nhìn nàng nói: “Thành chủ đại nhân.”

Mạnh Phù Dao hăm hở nhìn hắn, “Nguyên đại nhân”.

“Sao ta lại cảm thấy gần đây nàng lại có ý muốn vứt bỏ ta nhỉ?” Nguyên Chiêu Hủ vô cùng hời hợt nói, cũng không buồn nhìn vẻ mặt Mạnh Phù Dao, “Nàng định cắt đứt lưu luyến dứt bỏ tình cảm sao?”

“À…” Mạnh Phù Dao cứng họng, nhất thời không biết nên đối đáp như thế nào nữa, nghĩ cả nửa ngày đành dằn lòng nói: “Huynh đoán đúng rồi, cô nương ta gần đây gặp được nam nhân tốt, muốn gả cho hắn ta.”

“Thế à…” Sắc mặt Nguyên Chiêu Hủ không lộ ra vui hay buồn, hắn kề sát mặt vào nàng, hàng mi dài như lông vũ mơn trớn đôi má Mạnh Phù Dao, “Ai thế? Chiến Bắc Dã? Tông Việt? Vân Ngấn?”

Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn hắn, người này không cần phải đáng sợ như vậy chứ, trên đời này có chuyện gì hắn không biết hay không? Sao hắn lại biết hết tất cả những người nàng quen biết thế nhỉ?

Nhưng mà vấn đề này cũng không quan trọng lắm, quan trọng hơn là vấn đề trong lòng nàng lúc này đây.

“Đúng vậy đó…” Mạnh Phù Dao nhìn Nguyên Chiêu Hủ, sóng tình dập dềnh nơi đáy mắt, cười hỏi “Đúng là ba người đó rồi… Cô nương ta không biết chọn ai nữa, haizzz, Nguyên đại nhân à, có thể tư vấn cho ta được không?”

“Cũng được” Nguyên Chiêu Hủ chẳng chút do dự nhìn vào mắt nàng nói: “Liệt vương vũ dũng, là tuấn kiệt đương thời; Tông tiên sinh là một đại phu, cực kì thích hợp với một cô gái đặc biệt có nhiều tật xấu như nàng; Vân gia tiểu tử có lai lịch phức tạp, nhưng đối với nàng rất tốt, tóm lại, tất cả đều tốt.”

Mạnh Phù Dao giương mắt nhìn hắn, nhưng chẳng nhìn ra được nét gì trong đôi mắt thâm thuý của hắn, nàng dẩu môi, đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi đắng chát. Vị đắng chát này xông lên đến tận mũi, khó chịu hơn cả vị rượu cay nồng.

Nhưng nụ cười trên mặt nàng lại rạn rỡ xán lạn hơn, nàng bèn kề sát vào, thân mặt nắm lấy cánh tay Nguyên Chiêu Hủ, “Nhìn không ra, huynh thật sự vì ta mà suy nghĩ kỹ càng như vậy.”

“Nếu tâm nàng không ở bên cạnh ta, thì ta khổ sở cầu xin có tác dụng gì chứ?” Nguyên Chiêu Hủ nhấp trà thấp giọng ung dung trả lời, chẳng có chút xíu xiu dấu hiệu “khổ sở cầu xin”, “Nếu ta đã vượt qua phân nửa lãnh thổ của nước Vô Cực, từ Trung Châu đuổi tới Diêu thành này, nhưng chỉ đổi lại được mấy câu nhạt nhẽo như vậy, ta không từ bỏ ý định thì phải làm gì bây giờ?”

Mạnh Phù Dao thốt không ra lời, trừng mắt nhìn hắn… Hắn đang tức giận sao?

Nàng ngồi bất động một chỗ, Nguyên Chiêu Hủ cũng không nói thêm gì, giữa hai người là sự trầm mặc, trong không khí hình như sinh ra một loại khí tức kì lạ khiến người ta như không thể hít thở được.

Ngón tay Nguyên Chiêu Hủ nhẹ nhàng gõ nhịp trên tay ghế, nếu lắng nghe cẩn thận thì hình như đây là âm điệu của một bài nhạc nào đấy. Hắn khẽ ngước mắt lên, nhìn nơi đường chân trời bồng bềnh những ráng mây hồng. Nhớ lại rất nhiều năm trước đây, hắn đã từng khẩy đàn một lần vì một người, nhưng chắc là cả đời này chỉ trải qua một lần như thế mà thôi, không biết từ đây về sau, có bao giờ hắn sẽ vì một người nào đó lại khảy đàn nữa hay không.

Hắn cười nhẹ tênh, mặt lại nhìn xuống ly rượu bằng ngọc thạch, nơi đáy mắt trào dâng cảm xúc như sóng gợn lăn tăn, nhưng lấp lánh sự kiên định rạng ngời.

Mạnh Phù Dao nhìn thấy ánh mắt ấy thì liền chột dạ, ngượng ngùng xoay người nhìn sang nơi khác. Đột nhiên phía dưới bỗng dậy lên tiếng hoan hô inh ỏi, một toán kỵ sĩ y phục đen tuyền thình lình xuất hiện nhanh như gió bay điện chớp, các kỵ sĩ này lập tức cài tên kéo cung, động tác đồng loạt lưu loát, bày ra hàng loạt tư thế như đứng trên lưng ngựa, nằm dưới bụng ngựa… bất luận ở tư thế khó khăn nào cũng đều bắn trúng hồng tâm, khiến mọi người không ngừng hoan hô ầm ĩ.

Mười kị sĩ ngạo nghễ trên lưng tuấn mã, tất cả đều khôi ngô, bừng bừng anh khí, đột nhiên có một kị sĩ thiếu niên giơ cung trong tay lên, hướng về phía Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao cho rằng kị sĩ này chào mình, bèn vẫy tay chào cười hì hì.

Đối phương lại giơ cung lên.

Mạnh Phù Dao lại vẫy tay chào, nhưng trong lòng hơi cảm thấy ngạc nhiên, sao lại quá nhiệt tình như thế nhỉ? Mà hình như ánh mắt hắn ta có chút quái lạ.

Lông mày kị sĩ thiếu niên kia dựng thẳng lên, hừ mạnh một tiếng, tay cầm cung giơ cao thêm hơn nữa, nhìn về phía Mạnh Phù Dao vung lên ba cái.

Mạnh Phù Dao lại định tiếp tục vẫy tay nhưng cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó hình như không đúng… Kiểu chào này… Hình như không giống như chào thì phải…

Nguyên Chiêu Hủ bên cạnh Mạnh Phù Dao bất lực nói: “Đấy là ngụ ý khiêu chiến của người Nhung”

Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn Nguyên Chiêu Hủ, tâm tình cực kì khó chịu, bật đứng dậy, cả giận nói: “Sợ gì chứ, dưa vẹo táo nứt cũng đòi khiêu chiến với ta sao!”

Nàng nhanh chóng bước xuống đài, không buồn liếc nhìn kị sĩ thiếu niên tràn đầy ngạo khí kia dù chỉ một cái, thẳng tiến về giữa quãng trường, dân chúng nhất thời đều dậy lên hưng phấn. Thiếu niên kia tên là Thiết Thành, là đệ nhất xạ thủ ở Diêu thành này, được xưng tụng là thiên hạ vô địch thủ, rất được người Nhung trong Diêu thành kính trọng. Trái lại tất cả bọn họ đều nhìn Mạnh Phù Dao gầy còm với ánh mắt xem thường — nam nhân gì mà mặt trắng muốt, tướng lại nhỏ xíu thế này, nếu không phải nịnh nọt triều đình và Đức thân vương thì sao làm được Thành chủ chứ, lại không biết tự lượng sức mình, dám nhận lời khiêu chiến của đệ nhất xạ thủ bọn họ!

Nghĩ đến lát nữa đây vị Thành chủ nhỏ xíu mặt trắng này đại bại dưới tay đệ nhất xạ thủ của họ thì tất cả mọi người Nhung đều hưng phấn, ra sức chen lách về phía trước, để chốc nữa có cơ hội có thể vũ nhục Mạnh thành chủ kia.

Thiết Thành nhìn chằm chằm Mạnh Phù Dao, trong ánh mắt không che giấu được sự khinh thường, lớn tiếng: “Thành chủ đại nhân tôn kính, Thiết Thành ta từ khi tham gia lễ hội tế thần đến nay chưa từng bại dưới tay bất cứ người nào, nếu có thể khiến cho ta thua một lần, thì sinh mệnh và linh hồn đời này của ta, sẽ thuộc về ngài.”

Không phải chứ, ta đâu có cần sinh mệnh và linh hồn của ngươi đâu! Tâm tính Mạnh Phù Dao đang bực bội nên chẳng buồn để ý nữa, nàng bước nhanh đến trước mặt thiếu niên kia, không nói hai lời, giơ tay đoạt lấy cung tên trong tay hắn, lắp tên kéo cung, đứng vũng vàng trên mặt đất nhắm thẳng hồng tâm.

Lập tức có tiếng người cười khinh bỉ vang lên — Thiết Thành lập tức bắn những tấm bia đang di động, độ khó lớn hơn gấp trăm ngàn lần bắn bia bất động, trong lòng mọi người đều chắc chắn thành chủ người Hán nhỏ xíu ẻo lả kia, nhất định sẽ thảm bại.

Mạnh Phù Dao mắt điếc tai ngơ, giờ phút này trong lòngg nàng vô cùng buồn bực, không hiểu sao lại cứ tức tối suốt, tựa hồ như những buồn bực tức tối này hoá thành một mũi tên nhọn găm ở ngực nàng. Nàng cười lạnh lẽo, từ từ kéo cung cong, nhắm ngay hồng tâm, cũng lúc đó một tràng cười la hét ầm ĩ vang lên.

Đầu mũi tên sắt đen sì trước mắt, hồng tâm nhỏ bé từ từ phóng đại, hai điểm đen và đỏ hợp thành một đường thẳng tắp với tầm mắt nàng, suy nghĩ trong đầu nàng lúc này bỗng nhiên trở nên rời rạc.

Nhân sinh cũng giống như một mũi tên bắn vào không trung, có thể xuyên qua sương lạnh giá buốt, xuyên qua những nỗi đau thương trên thế gian, nhưng lại bất lực trước vách ngăn núi đá, số mệnh con người cũng như vậy sao!

Ý trời muốn đùa bỡn với con người như vậy sao?

Cứ như vậy thì, bắn đi! Bắn cho hết thảy những do dự băn khoăn và bất đắc dĩ đang kìm nén trong lồng ngực của nàng rơi xuống tất cả. Có một số việc nàng không thể cho phép mình thay đổi, trước một số người nàng không cho phép mình yếu đuối, đó chính là Mạnh Phù Dao nàng!

“Vút”

Mũi tên cực kỳ hung mãnh lao đi, không khí xung quanh dường như cũng bị chấn động, tóc của những người đứng gần đều bị dựng lên thẳng đứng, chỉ một mũi tên dài mảnh mà đã khiến gió to nổi lên cuồn cuộn.

Mũi tên lao đi nhanh như ánh chớp nhắm thẳng tới hồng tâm, ánh mắt của mọi người gần như không thể nào đuổi kịp, mà hồng tâm trên bia lúc này đã cắm đầy tên, căn bản là không thể cắm thêm được một mũi tên nào nữa, cơ hồ chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ xíu bằng ngón út của một đứa bé sơ sinh mà thôi.

Mũi tên của Mạnh Phù Dao chỉ trong tích tắc đã cắm phận vào đó.

“Phập”

Khi âm thanh rất khẽ vang lên thì mũi tên đã cắm vào điểm nhỏ xíu xiu kia trên hồng tâm, khiến tất cả mọi người đều há to miệng, tiếng kinh hãi còn chưa kịp thốt ra thì bất ngờ mũi tên ấy lại dội ngược trở lại.

Thua rồi!

Sắc mặt của đệ nhất xạ thủ thần kì Thiết Thành đột nhiên thấy sắc.

Trong lúc mọi người vẫn chưa kịp nhận ra điều gì… Mũi tên của Mạnh Phù Dao bị dội ngược ra, mọi người đều tưởng rằng nó sẽ rơi xuống đất nhưng chỉ trong một giây sau đó nó lại nhanh hơn cả tia chớp, cắm thẳng vào hồng tâm lần nữa.

“Bụp bụp bụp…

Hàng loạt những mũi tên trên hồng tâm tích tắc liền đồng loạt rơi xuống mặt đất, mũi tên của Thiết Thành cũng thế. Cuối cùng chỉ trong nháy mắt, ngay điểm giữa của hồng tâm trên bia chỉ còn lại một mũi tên của Mạnh Phù Dao.

Công pháp tầng thứ ba “Phá Cửu Tiêu”, quay về!

Không khí trên quảng trường bất chợt trở nên im ắng kinh sợ, Mạnh Phù Dao lại thản nhiên ném cung đi, sải bước quay trở về.

Phía sau có tiếng người hét vang:

“Tuyệt!”

Mạnh Phù Dao cũng không buồn quay đầu lại.

“Ta thích!”

Mạnh Phù Dao cứng đờ, nàng lập tức an ủi bản thân mình là, tên tiểu gia hỏa nào đấy không … tìm được từ để biểu đạt…

” Ta phải cưới ngươi!”

Tiếng ồn ào lại vang lên, Mạnh Phù Dao hung hăng quay đầu lại, chống nạnh mắng to “Ngươi không có mắt à? Lão tử là nam nhân, nam nhân đó.”

“Mọi người nói là ngươi… đoạn tụ.”

… Hả, đoạn tụ? Đây là thời đại gì mà lại xuất hiện chuyện nhảm nhí này chứ? Còn nữa, trong các tiểu thuyết kiếm hiệp, khi anh hùng tỉ võ phân định thắng thua, người nao thua đều nguyện ý trở thành thuộc hạ của người kia mà. Sao trường hợp này của nàng lại đặc biệt thế nhỉ?

“Lão tử là đoạn tụ cũng không cưới ngươi!” Mạnh Phù Dao rống to “Thủ hạ bại tướng chỉ làm thuộc hạ!”

“Ta không làm thuộc hạ của ngươi!” Thiết Thành rống to hơn cả nàng, “Ta vừa nhìn thấy ngươi là đã thích, ngươi có thể thắng ta, đương nhiên ta càng thích ngươi nhiều hơn nữa. Nếu ta không đoạt được thứ mình thích, thì ta không phải nam nhân chân chính.”

Mạnh Phù Dao rống lên ” Lão tử không phải là đồ vật!”

“Không phải đồ vật ta cũng lấy!” Thiết Thành rống lại to hơn.

“Ngươi thắng ta trước đã!” Mạnh Phù Dao lại tiếp tục rống.

“Ta sẽ thắng ngươi, sau đấy ngươi phải đồng ý lấy ta!”

“Không!”

“Không được không!”
…..

Sau một hồi cùng nhau so tài rống hét, cuối cùng kết quả cũng như trứng chọi gà, mắt hai người đỏ bừng như sung huyết, yết hầu lên xuống bình bịch.

Cuối cùng Mạnh Phù Dao bại trận — Nàng rống không ra tiếng nữa.

Ánh mắt sung huyết của nàng bắn thẳng lên đài cao, ra sức phất tay, “Ngăn lại! Ngăn lại cho ta!”

Các nha dịch và hộ vệ lập tức giơ thương ngăn lại, Thiết Thành đành buông tay không làm gì thêm nữa, tìm chỗ ngồi gần với Mạnh Phù Dao nhất, nhìn nàng chằm chằm.

Lòng Mạnh Phù Dao cuồn cuộn tức tối, chứa chan ấm ức, nàng nghĩ thật lâu thì kết luận rằng, kẻ đầu sỏ khiến nàng bực mình như vậy chính là tên Nguyên Chiêu Hủ đang ngồi kia. Nàng không nhịn được bèn oán hận nhìn hắn, Nguyên Chiêu Hủ vẫn thong thả uống trà, mỉm cười nói: “Thành chủ đại nhân hoa đào nhiều thật.”

“Huynh không thể an ủi ta câu nào sao?” Mạnh Phù Dao giận dỗi nói, “Ta cũng đâu có muốn hoa đào vây quanh ra nhiều như vậy.”

Nguyên Chiêu Hủ nhíu mày, “Thật ra ta thấy hắn nói một câu rất đúng.”

“Hả…”

“Nếu một nam nhân mà không giành được thứ mình thích, thì hắn ta không phải là một nam nhân chân chính.”

Mạnh Phù Dao lập tức im lặng, cổ họng tắt nghẽn, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, chờ kết quả bình chọn thiếu nữ đẹp nhất đêm lễ hội này.

Cuộc thi tuyển chọn thiếu nữ đẹp nhất lễ hội không giống như cuộc thi so tài bắn tên, mỗi người đẹp tham gia biểu diễn một tiết mục hát dân ca, dân chúng thi nhau bình chọn tranh chấp thảo luận mãi không ngớt. Mãi cho đến lúc Mạnh Phù Dao cảm thấy buồn ngủ, mới có người đi lên thông báo đã có lựa chọn được cô nương đẹp nhất đêm nay.

Mạnh Phù Dao lại lập tức dạt dào hăm hở xem kết quả, quả nhiên là một cô gái vô cùng xinh xắn đáng yêu, thướt tha yêu kiều, sóng mắt lăn tăn, trời sinh quyến rũ thanh tao lại tràn đầy dũng khí. Việc bình chọn ra cô nương đẹp nhất lửa trại đêm nay khiến các trang nam tử ưu tú bốn phương tám hướng đều tề tựu đông đủ, đến lúc đó nàng sẽ ra tay tác thành cho cặp đôi xinh đẹp hữu duyên này.

Mạnh Phù Dao nhìn nàng ta cười tít mắt, nghe nói là ở lễ tế thần những năm trước đây thì thiếu nữ đẹp nhất thường kết duyên cùng xạ thủ giỏi nhất. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, điều này từ xưa đến nay đều là vậy, chẳng bao giờ thay đổi cả. Hồ Tang cô nương xinh đẹp này mà kết đôi với tiểu tử ngốc Thiết Thành kia thì đúng là trai tài gái sắc. Nữ nhi đẹp nhất kết đôi với nam tử nhiệt huyết sôi trào thì chắc chắn là trời sinh một cặp, có muốn từ chối cũng không thể nào từ chối được. Đến lúc đó, ha ha ha, cục than nóng trên tay nàng đã được vứt đi.

Mạnh Phù Dao mãi lo suy nghĩ tính toán đủ trò linh tinh trong đầu, không để ý thấy Hồ Tang cô nương kia đang thẹn thùng e lệ liếc mắt nhìn lên khán đài.

Màn đêm buông xuống, lửa trại trên quảng trường được đốt cháy bùng lên, ánh lửa đỏ thẫm cuồng dã soi rọi nét mặt của mọi người, khiến ai cũng má đỏ hây hây. Mọi người cùng nhau vui vẻ nấu nướng các món ăn dân dã, mùi thơm lan tỏa, thỉnh thoảng vang lên tiếng những giọt dầu mỡ rơi xuống lách tách rất êm tai.

Các thiếu nữ mặc váy hoa xòe rộng lõa ngực nắm tay với các thiếu niên kết thành vòng tròn khiêu vũ, vui vẻ múa những điệu múa đơn giản nhưng lại tuyệt đẹp, hát những bài hát ca ngợi thần linh đã ban ân huệ phước lành cho họ, cầu nguyện thần linh phù hộ cho họ mãi mãi.

Mạnh Phù Dao ngồi bên cạnh đống lửa, nhẹ nhàng gõ tay theo nhịp trống, say mê cười nói: “Những điệu múa của các dân tộc thiểu số luôn chất phác chân thành, chính bởi vì vậy mà khiến người ta say mê.”

Nguyên Chiêu Hủ ngồi nhìn ca múa, nhàn nhạt hỏi: “Sao gọi là dân tộc thiểu số?”

Mạnh Phù Dao bật kêu lên “Á”, đảo tròn mắt đáp, “Là dân tộc ít người.”

“Phù Dao, nàng thường hay nói những từ lạ lẫm khó hiểu.” Nguyên Chiêu Hủ quay đầu nhìn nàng, “Nghe qua không giống như ngôn ngữ của Năm châu đại lục này.”

“Ta tự nghĩ ra đó.” Mạnh Phù Dao dõng dạc tuyên bố, “Hình như ta thông minh không giống như người thường.”

“Nàng từ trước đến nay đều như vậy…” Nguyên Chiêu Hủ rất khẽ khàng nói những lời này. Mạnh Phù Dao cũng không nghe thấy, đột nhiên lúc này nàng hứng trí la lên: “Có muốn học điệu múa do ta nghĩ ra không, rất tao nhã đó… ta cảm thấy rất phù hợp với khí chất của huynh…” Nàng còn chưa nói xong bỗng nhiên tiếng hoan hô dậy lên vang dội, sau đó liền thấy thiếu nữ xinh đẹp nhất đêm nay Hồ Tang đang nắm một chiếc khăn tay gấm trong tay, e thẹn xấu hổ cười bước đến gần.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm nàng ta, không hiểu vì sao nơi đáy lòng đột nhiên lại có một cảm giác nao nao.

Hồ Tang cô nương cũng phớt lờ hết thảy mọi người, vẻ mặt đê mê đắm đuối, ánh mắt sóng sánh nét cười đong đầy chờ mong, nhìn người… bên cạnh Mạnh Phù Dao.

Nàng ta ngượng ngùng, nhẹ nhàng khẽ khom người, ném tấm khăn gấm trong tay vào người Nguyên Chiêu Hủ.

Tiếng reo hò liền dậy lên, cùng lúc ấy lửa trại cháy bùng lên mạnh mẽ, Hồ Tang cô nương dịu dàng e lệ chúm chím môi cười, giơ tay ra đi về phía Nguyên Chiêu Hủ.

Nàng ta chìa tay ra trước mặt Nguyên Chiêu Hủ, những ngón tay trắng sáng như ngọc.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm cánh tay kia, cảm thấy cổ họng khô khốc nóng rát, vội vàng nuốt nước miếng ừng ực.

Theo phản xạ tự nhiên Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn về phía Nguyên Chiêu Hủ, mắt mày hắn vẫn điềm nhiên hững hờ, không chút ngạc nhiên hay hốt hoảng, thậm chí trên mặt còn treo nét cười.

Ánh trăng vàng toả, sao sáng nhấp nháy, lửa đỏ bập bùng, tuấn nam mỹ nữ gặp mặt nhau tạo nên một bức tranh thật đẹp. Tiếng reo hò bốn phía dần dần yên tĩnh trở lại, mọi người như mê muội nhìn đăm đăm đôi nam nữ tuyệt đẹp kia.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao chứa đầy mâu thuẫn, nàng không nhìn Nguyên Chiêu Hủ cũng chẳng nhìn chiếc khăn gấm kia, nàng biết, nếu giây phút này đây Nguyên Chiêu Hủ mà cầm chiếc khăn gấm đó thì tất cả mọi người ở đây sẽ đứng dậy nhảy múa, tán thành se duyên cho đôi uyên ương này.

Nếu như vậy… Không phải tốt hơn sao?

Mạnh Phù Dao thừ người, đôi bàn tay như trở nên lạnh lẽo, khẽ run run. Những suy nghĩ trong đầu hỗn loạn rối bời, đột nhiên trong đầu nàng loé lên một ý nghĩ điên cuồng hoang dại, dù nàng muốn xua tan ý nghĩ này nhưng nó cứ lẩn quẩn trong đầu nàng mãi chẳng chịu rời.

Nếu hắn nhận… Nếu hắn nhận lấy…

Tất cả mọi thứ đều sẽ bị xoá sạch…

Thiếu nữ kia vẫn đưa tay về phía Nguyên Chiêu Hủ, kiên trì mãi không nản lòng, không buông bỏ ý định, tựa như nếu Nguyên Chiêu Hủ không đưa ra câu trả lời, nàng ta sẽ không bao giờ buông tay.

Trên mặt thiếu nữ đã lộ ra nét xấu hổ, không biết do ánh lửa khiến sắc mặt nàng ta đỏ hồng đến say lòng người hay do nguyên nhân nào khác. Nàng ta khẽ cụp mắt, như bởi vì chờ đợi quá lâu mà đôi mắt ươn ướt long lanh. Nhưng ánh nhìn trước sau vẫn dán chặt trên người Nguyên Chiêu Hủ, gần như đắm đuối si mê, tin tưởng rằng, nam tử tao nhã thoát tục khí chất tôn quý tựa thiên tiên trước mặt mình, là người mà nàng ta có thể gửi gắm trọn cả cuộc đời.

Cuối cùng Nguyên Chiêu Hủ cũng cử động, nhưng không phải hắn đưa tay ra, mà từ từ nhặt chiếc khăn gấm kia lên. Tất cả mọi người đều nôn nóng theo dõi hàng động của hắn, suy đoán xem hắn sẽ nhận chiếc khăn gấm đó hay là sẽ vứt nó đi.

Đột nhiên có một bàn tay vươn ra.

Tiếng nói trong veo lảnh lót vang lên.

“Haizz, cô nương thật đẹp nha, đại ca ta chắc chắn rất thích đó. Ca ca đừng mắc cỡ nữa mà, đệ hiểu được ý nghĩ trong lòng huynh. Mau, nhận đi.”

Người vừa cất tiếng dĩ nhiên là Mạnh Phù Dao, nàng tự ý cầm chiếc khăn gấm nhét vào lòng Nguyên Chiêu Hủ mà không buồn nhìn mặt hắn.

Tiếng reo hò dậy lên như sấm, đáy mắt Hồ Tang cô nương lập tức bắn ra những tia sáng mừng rỡ hớn hở rạng ngời.

Thân thể Nguyên Chiêu Hủ từ từ run rẩy, nam tử từ trước đến nay luôn điềm nhiên trầm tĩnh thâm sâu — thình lình quay đầu lại, nhìn thẳng Mạnh Phù Dao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN