Phù Dao hoàng hậu - Quyển 4 - Chương 9: Phượng bay Cửu Tiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
0


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 4 - Chương 9: Phượng bay Cửu Tiêu


Tiếng hét vang bên tai Mạnh Phù Dao ngày càng gần, giống như Châu Châu đang gặp nạn ngay dưới chân nàng. Nghe thấy tiếng kêu đó, nàng không thể nhẫn nhịn nữa, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

Song cả người nàng bỗng nhiên bị kéo lại. Mạnh Phù Dao không quay đầu, hất tay, “Buông ra!”

Chiến Bắc Dã không buông, hắn thậm chí còn dồn lực, nhất quyết kéo Mạnh Phù Dao về sau. Cả người nàng đụng phải bức tường đá mới nhận ra nơi này hình như kề sát vách núi.

Hai tay Chiến Bắc Dã đặt bên người nàng, tư thế giống như ôm chặt. Chiếc cằm rắn chắc của hắn hơi đụng vào trán Mạnh Phù Dao, đôi mắt đen láy nhìn từ trên xuống, dáng vẻ trầm ngâm.

Hắn nói: “Phù Dao, nàng có thể cho ta chút thời gian nói chuyện riêng không?”

Tiếng của hắn trầm thấp, còn nặng hơn giọt nước nhỏ trong đêm sương mù vài phần. Mạnh Phù Dao nhìn đôi lông mày chính trực nhưng cũng tiều tụy đó, trái tim như mềm nhũn. Nếu vào ngày thường, nàng sẽ nghe lời hắn nói, nhưng lúc này nàng chỉ nhớ đến việc Nhã Lan Châu đang gặp nguỷ hiểm, quả thật không có tâm trạng cũng chẳng có thời gian.

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, khẽ nói: “Chúng ta còn có nhiều thời gian mà, cớ sao phải chọn lúc này?”

“Nàng đã bao giờ “hào phóng” cho ta thời gian của nàng chưa?” Chiến Bắc Dã đột nhiên bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng cùng đôi mắt đen tuyền. “Ta chỉ hơi không để ý, nàng liền chạy mất. Tìm nàng như mò kim dưới đáy bể, khó khăn lắm mới mò được mà còn bị kim đâm vào tay…”

Mạnh Phù Dao cũng cười nói theo, “Bị kim đâm còn không chịu buông tay?”

“Ta không buông!” Chiến Bắc Dã nói dứt khoát như đinh đóng cột. “Đừng nói là kim, dù có là đao ta cũng không buông đâu. Nếu đã ở bên nàng, ta sẽ bảo vệ nàng. Mạng của nàng không chỉ là của nàng mà còn là của ta nữa.”

“Ta không cần huynh bảo vệ!” Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, mũi nàng gần như chạm vào mũi hắn. Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, “Mạng của ta trước giờ đều thuộc về ta. Cuộc đời của ta, suy nghĩ của ta, tất cả của ta, chỉ có thể là của chính ta.”

“Ta không tranh cãi điều này với nàng.” Chiến Bắc Dá hít sâu một hơi. Hắn đã chịu đựng đủ việc tranh cãi với Mạnh Phù Dao. Cả hai người tính tình đều thẳng thắn, vừa gặp liền như củi khô bén lửa, không phải chỉ như lửa cháy bình thường, mà giống như lửa độc thiêu da đốt thịt, thương tổn trái tim. Dù có tình nghĩa đậm sâu bao lâu, cũng chẳng ai chịu nổi năm lần bảy lượt bị lửa độc thiêu cháy.

Hắn tin cả đời này nàng sẽ luôn dang tay giúp hắn, giống như nàng luôn giúp đỡ những người khác. Hắn cũng tin nàng sẽ trở thành nhân vật xưa nay chỉ có một ở trên Đại lục Năm châu này – một cô gái truyền kỳ phò trợ vô số Đế vương, giống như nàng đối với Tông Việt vậy. Tuy nhiên, hắn rất ghét cái việc hắn cũng “giống” như người khác. Đúng, chính là giống người khác. Tất cả mọi người đều giống nhau, không thiên vị ai, đối với ai nàng cũng toàn tâm dốc sức, không chút khác biệt nào.

Tình này sâu đậm, nhưng chẳng phải tình yêu, hắn trao đi một trái tim chung thủy nhiệt huyết, nàng vui vẻ nhận lấy, sau đó, đặt ở một bên.

Đời này hắn không chấp nhận sự cự tuyệt, chỉ có nàng là ngoại lệ. Bao lần vươn tay đều chụp vào hư không, thứ hắn bắt được chỉ là ánh trăng lạnh.

“Phù Dao…” Chiến Bắc Dã một đời nhiệt huyết như lửa, cuối cùng lại vì nàng mà thở than. Hắn hơi nghiêng người, đôi tay nhẹ nhàng mà dùng sức giữ chặt lấy vai nàng.

Hắn không biết mình muốn làm gì, chỉ biết rất muốn gần nàng hơn một chút, gần hơn chút nữa…

Nhung cô gái đó lại lên tiếng rất rõ ràng, “Các hạ muốn bị bẻ cằm lần nữa sao?”

Chiến Bắc Dã đờ người, Mạnh Phù Dao không chút do dự đẩy hắn ra, sải bước đi thẳng. Chiến Bắc Dã lập tức giữ chặt nàng, “Phù Dao!”

Phù Dao trợn mắt nhìn hắn, Chiến Bắc Dã cũng không hề né tránh ánh mắt nàng, thấp giọng nói: “Phù Dao, không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Châu Châu gặp nguy hiểm, huynh bảo ta đứng im nhìn sao?” Mạnh Phù Dao nổi nóng, “Bảo ta phải đứng im nhìn muội ấy rơi xuống vực thẳm?”

“Nhã Lan Châu gặp nguy hiểm? Sao nàng biết Nhã lan Châu gặp nguy hiểm?” Gương mặt Chiến Bắc Dã hoàn toàn mờ mịt.

“Lẽ nào huynh không nghe thấy tiếng hét của Châu Châu?” Mạnh Phù Dao nghi hoặc hỏi hắn.

Chiến Bắc Dã lắc đầu, Mạnh Phù Dao lại lườm hắn. “Có phải huynh không muốn ta hành động thiếu suy nghĩ nên cố ý lừa ta rằng huynh không nghe thấy?”

Đôi mày rậm của Chiến Bắc Dã nhíu lại, ánh mắt như không thể tin được nhìn nàng.

Mạnh Phù Dao càng khẳng định suy nghĩ cùa mình, khoanh tay trước ngực lạnh lùng hỏi Chiến Bắc Dã, “Ta biết huynh không thích Châu Châu, ta biết huynh luôn hiềm nghi muội ấy, nhưng ta có thể xin huynh quan tâm đến muội ấy một chút được hay không? Dù không phải là bạn, nhưng cũng đừng lạnh lùng tuyệt tình như vậy chứ?”

Chiến Bắc Dã nhìn nàng, ánh mắt càng tối hơn, giống như vòng xoáy đen sâu không thấy đáy, lấy ánh mắt đó nhìn người, giống như khắp trời khắp đất đều là ánh mất đen ngòm của hắn, cao như sóng cả trên biển, nhấn chìm tất cả.

Hắn cứ nhìn nàng như vậy một lúc lâu với đủ loại cảm xúc thoáng qua trong ánh mắt. Sau đó, hắn chẳng nói gì quay người, vung ống tay áo chạy đi.

Chiến Bắc Dã bước vào màn sương, vừa vào liền kêu lên, ngay sau đó là một tiếng nổ “ầm”.

Mạnh Phù Dao giật mình, quay người nhào ra, “Chiến Bắc Dã!”

Nàng lao thật nhanh đến chỗ phát ra âm thanh, nhưng không thấy bóng dáng Chiến Bắc Dã đâu, ngay cả tiếng kêu của Châu Châu cũng không cảm nhận được nữa. Trước mặt nàng đều là hơi nước, ngày càng rõ ràng.

Nàng vươn tay quờ quạng trong màn sương dày đặc, giống như khi nãy Chiến Bắc Dã tóm lấy nàng, chẳng quan tâm có gặp phải rắn độc hay không, mò mãi, nàng bất ngờ bắt được một cánh tay.

Cánh tay này không nhỏ, xương cốt không mảnh khảnh, Mạnh Phù Dao vui mừng, “Chiến Bắc Dã, huynh chết ở chỗ nào vậy!…”

Nàng đột nhiên dừng lại, vì nghe thấy tiếng nói từ người bên cạnh, “Ngươi tóm lấy ta làm gì?”

Giọng nói vô cùng xa lạ, bình thản, một giọng nói vô cùng… đặc biệt.

Đặc biệt ở chỗ, nàng không thể nhận ra, người nói là nam hay nữ.

Thậm chí nàng không thể nhận ra giọng nói này lên cao hay trầm thấp, mang theo địch ý hay không.

Đổi thành người khác, phản ứng đầu tiên trong lúc này sẽ là buông tay, nhưng lá gan của Mạnh Phù Dao không nhỏ, nhìn về chỗ người đó đứng, có lẽ một chưởng vừa này của Chiến Bắc Dã chính là ra tay với hắn. Nàng không muốn buông tay, thậm chí còn kéo người kia về phía mình, cười nói: “Sương nhiều, trời tối, người đông đỡ sợ hơn.”

Người kia cũng mặc nàng kéo, giọng nói như chẳng hề quan tâm: “Đông người vướng víu.”

“Vướng gì cơ?” Mạnh Phù Dao tò mò.

Người kia không nói nữa, quay đầu nhìn nàng.

Mạnh Phù Dao lập tức ngây ra.

Kẻ này… là nam hay nữ?

Mái tóc buộc cao không rõ nam hay nữ, mặc trường bào không có đường cong, gương mặt hơi dài vừa giống nử vừa giống nam, vai cũng hơi rộng, nhưng không quá rộng eo không nhỏ, nhưng cũng không thô, đôi mắt tròn sáng rõ, chiếc mũi rất cao, mày rậm, môi dày dặn tuyệt đẹp… Nếu là nữ thì quá anh khí, quá đẹp trai; Nếu là nam, lại quá tinh tế, quá xinh xắn.

Nói trắng ra là vẻ đẹp trung tính, vô cùng trung tính khiến người ta không thể phân biệt nam nữ, hoàn toàn tương phản với vẻ xinh đẹp khó phân nam nữ của Nguyệt Phách.

Vụ Ẩn?

Người khiến cho Vân Hồn, Nguyệt Phách phải chạy vòng vèo với tình yêu suốt ba mươi năm, người châm ngòi cho những tin đồn trong Thập cường giả lại là một nữ nhân như thế này?

Vân Hồn bởi vì nữ nhân này mà trở mặt với Nguyệt Phách, trốn tránh suốt ba mươi năm?

Mạnh Phù Dao đột nhiên muốn cười. Thật là hoang đường! Khí chất của người này so với Nguyệt Phách có chỗ nào không tương xứng?

Song, nàng cười được một nửa liền không thể cười được nữa… Không, không phải không xứng, mà là quá xứng đôi. Nếu họ thực sự đứng cạnh nhau, hiệu ứng sẽ vô cùng kinh người, âm giả thiên dương, đứng cạnh nhau quả đúng thật là một đôi trai tài gái sắc, có chăng chỉ là thay đổi giới tính mà thôi. Vụ Ẩn là “trai tài”, còn Nguyệt Phách là “gái sắc”.

Thảo nào năm đó Vân Hồn đau lòng đập gương tức giận trốn đi. Hai người kia ở một chỗ, “xứng” hơn so với bất kỳ người nào.

Vụ Ẩn cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Phù Dao, liền nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: “Ngươi còn chưa chết?”

“Ngươi chết rồi nàng cũng không thể chết!” Một tiếng thét bất ngờ vang lên, một bóng đen cuộn lên từ dưới đất, Chiến Bắc Dã giống như cơn lốc quét qua, chùy vàng hất từ dưới lên, hung hăng đập một nhát.

Vụ Ẩn chau mày, “Lại là ngươi”, nói xong bèn khoát tay, một chiếc gương đồng cổ xưa xuất hiện trong tay bà ta, lóe lên ánh sáng. Mạnh Phù Dao bất chợt trông thấy hai người Ám Mị và Hiên Viên Mân lần lượt đi tìm mình, Hiên Viên Mân ở phía sau chậm rãi đưa tay về phía Ám Mị.

Hắn muốn làm gì?

Đây là thật? Hay là giả?

“Ầm…”

Mạnh Phù Dao bất chấp thật giả.

Nàng hơi nghiêng người, Thí Thiên bất ngờ chui ra từ một góc kỳ quái trên vai nàng. Đợi đến khi Vụ Ẩn phát hiện vai Phù Dao giấu kiếm, lưỡi đao đen ngòm đã đặt trước chiếc gương bà ta cầm.

Vụ Ẩn chau mày, phất tay áo đẩy Phù Dao ra. Nhưng nàng lập tức lao đến như gió, Thí Thiên cũng theo đó lao đến phía trước cổ tay Vụ Ẩn. Vụ Ẩn nhìn thấy luồng sáng mờ ảo kia quả nhiên biến sắc, thấp giọng nói: “Sao ngươi lại có chân khí của Nguyệt Phách…”

Bà ta vừa phân tâm, cánh tay liền run lên, một luồng sáng xuất hiện, mặt gương thay đổi, chùy vàng của Chiến Bắc Dã vừa vặn đập vào gương.

Chiến Bắc Dã hét lên: “Phá!”

Vụ Ẩn nổi giận quát: “Đúng là muốn chết!”

“Rắc…”

Âm thanh nứt vỡ vang lên, mặt gương xuất hiện vết nứt, kéo dài đến hơn nửa chiếc gương mới dừng lại.

Mạnh Phù Dao thở dài tiếc nuối. Chiếc gương này vô cùng rắn chắc, nàng dùng chân khí của Nguyệt Phách dụ Vụ Ẩn phân tâm, tạo cơ hội tốt song kiếm hợp bích cũng không thể phá hủy hoàn toàn.

Cũng may gương nứt, sương mù cũng nhạt dần, Vụ Ẩn cười lạnh, “Hủy gương của ta, phải chết!”

Chữ đầu tiên bà ta nói tựa như vang vọng từ ngoài núi xa, nhưng chữ kết thúc lại gần sát bên tai, mưa bụi đầy trời giống tuyết lớn, như rít gào từ ngân hà xa xăm, vượt qua tầng tầng lớp lớp mây trời, chớp mắt xuất hiện dưới đầu ngón tay, bắn một cái liền ra một mảnh mây mù, tuy mờ ảo nhưng bền chắc, khiến người ta luôn mãi lạc đường.

Tựa như sóng sâu biển cả dao động không ngừng, vươn cao há lớn như miệng của con quái vật hung tợn, đánh về phía chiếc thuyền nhẹ trôi trong cơn cuồng phong trên biển.

Mạnh Phù Dao chính là chiếc thuyền!

Trong chớp mắt cuộn lại, bay lên!

Cũng may vẫn còn Chiến Bắc Dã.

Vụ Ẩn vừa dứt lời, hắn liền lao tới, chùy vàng phóng ra tia sáng vạn trượng, như sao rơi lướt qua bầu trời đầy sương mù, trực tiếp đánh vào cánh tay rắn chắc như sắt thép của Vụ Ẩn.

“Ầm!”

Vụ Ẩn lùi nửa bước, mặt trắng bệch, Chiến Bắc Dã nuốt một ngụm máu, thoáng chốc đưa tay kéo Mạnh Phù Dao ra. Mạnh Phù Dao giống như phi ưng nằm trong tay hắn, nàng chuyển mình, rút Thí Thiên chém thẳng vào màn sương bức người kia.

Sau đó, vào lúc Chiến Bắc Dã chưa kịp truy kích, phân tâm cứu Mạnh Phù Dao, đao của nàng chém vào màn sương, ngón tay Vụ Ấn liền chuyển động, mặt gương lộn lại.

Dưới chân Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao lập tức trống rỗng.

Hai người vốn chưa đứng vững, Chiến Bắc Dã ngửa người về sau đỡ Mạnh Phù Dao, còn gánh cả lực đao của nàng.

Mạnh Phù Dao lộn người lên không trung càng chẳng còn sức, cả hai lập tức rơi thẳng xuống khoảng không phía sau.

Lúc rơi xuống, cả hai chỉ nghe thấy tiếng gió phần dưới chân có tiếng sóng nước.

Sông Ngưng Đại!

Hóa ra vừa nãy họ đứng trên vách núi cạnh sông!

Trong lúc rơi, Mạnh Phù Dao lật tay, định xoay người vỗ xuống nước bay lên, đột nhiên một tia sáng từ trên đánh xuống ngăn cản.

Tia sáng lạnh lẽo hướng thẳng về phía trái tim nàng, Mạnh Phù Dao không tránh được, chỉ có thể giơ tay chống đỡ.

Bỗng một luồng sáng màu đen xuất hiện, chắn ở phía trước nàng, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng kêu rên, bóng đen rơi xuống, va mạnh vào người nàng. Nàng bị va đập đến mức hoa mắt chóng mặt, toàn bộ ý thức đều tan rã.

Nàng gọi: “Chiến…”, còn chưa dứt lời đã rơi thắng xuống dưới.

“Ùm!”

“Ùm!”

Lực xung kích khi cơ thể người rơi từ trên cao xuống dưới nước không phải chuyện đùa. Dù Mạnh Phù Dao cố gắng ngọ nguậy để giữ lấy sự tỉnh táo, nhớ đến Chiến Bắc Dã khi nãy đã cản đòn. Sau đó, vào khoảnh khắc vai nàng chạm mặt nước, bỗng có bàn tay thò lên từ bên dưới, nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng.

Hai nguồn lực trên dưới gặp nhau, Mạnh Phù Dao cảm thấy như có nguồn lực lớn tràn vào cơ thể, va chạm với luồng chân khí trong người nàng, không biết nơi nào đó bỗng lóe lên, giống như bầu trời đột ngột xuất hiện nguồn sáng vô hạn. Còn chưa kịp cảm nhận luồng sáng kỳ diệu này, nàng đã ngất đi vì chân khí trở nên trong cơ thể.

Mạnh Phù Dao từ từ chìm xuống.

Nước sâu không thấy đáy.

Sông Ngưng Đại, con sông lớn nhất chảy qua toàn bộ nước Hiên Viên. Sở dĩ nó có tên Ngưng Đại, là vì nước sông sâu vô cùng, màu sắc ngưng đọng lại thành một sắc sẫm không thể dò.

Mạnh Phù Dao nằm rất yên tĩnh. Gương mặt sau lớp mặt nạ kia đã trở nên trắng bệch, da dẻ cũng bắt đầu thay đổi, trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy gân xanh rất nhỏ. Sau đó, màu sắc trong suốt kia lại từ từ thay đổi, dần dần khôi phục trạng thái ban đầu, nhưng vẫn trắng hơn so với trước đó, lấp lánh tựa như ngọc tạc.

Những thay đổi giống nhau xuất hiện đều trên cơ thể nàng, thậm chí cả hàm răng và ngón tay cũng từ nhạt màu trở thành trắng sữa, càng cứng rắn hơn.

Tại vùng đan điền (*) sâu trong bụng không ai thấy, chân khí tắc nghẽn trước đó của nàng chuyển động vô cùng nhanh chóng, không ngừng dung hòa, hấp thu và chuyển hóa, đến tận khi tạo thành luồng khí cuồn cuộn như dòng sông, đổ vào luồng sáng quý giá mà Nguyệt Phách đã gieo trong đan điền của nàng. Luồng sáng lúc hiện lúc không bị nước sông kia cuốn trôi hết, cuối cùng hóa thành chấm sáng nhỏ. Trong khi đó, con sông kia chớp mắt trở nên to lớn, ánh sáng tản ra từ vị trí trung tâm đan điền, chiếu sáng phần bụng. Trong nháy mắt, tất cả những vùng kinh mạch tổn thương, máu bầm chưa tan, khí tức suy nhược đều được chữa lành.

(*) Đan điền: Trong cơ thể người có ba bộ vị được gọi là đan điền:

Thượng đan điền: Trùng với huyệt Ấn đường (giữa hai chân mày) còn gọi là “Đan Điền thần”.

Trung đan điền: Trùng với huyệt Đản trung (chính giữa đường nối hai đầu ngực, cắt ngang đường dọc theo xương ức) còn gọi là “Đan Điền khí”.

Hạ đan điền: Còn gọi là “Đan Điền tinh”, vị trí bắt đầu ngang với huyệt Khí hải (nằm trong khoảng trên đường chính trung, dưới rốn khoảng 3 cm) và huyệt Mệnh môn (tại cột sống, ngang với thắt lưng). Khi Đan Điền được chủ động kích hoạt, bộ vị của nó hoàn toàn nằm ở giữa và phía trên bụng dưới. Có môn phái thì nói nó nằm trên huyệt Thần khuyết (rốn).

Nàng chính thức đột phá Phá Cửu Tiêu tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy “Ngọc Thân”!

Đây cũng là tầng khó đột phá nhất trong chín tầng Phá Cửu Tiêu.

Nếu những người luyện đến tầng thứ sáu chỉ là cao thủ hàng đầu, thì người vượt qua được tầng thứ bảy sẽ chính thức bước vào cánh cửa tuyệt thế, nắm rõ được những quy luật tự nhiên của bản môn. Không ít người tu luyện Phá Cừu Tiêu ngày trước đều dừng lại ở tầng quyết định này, suốt đời họ chỉ quanh quẩn ở ngưỡng cửa tầng bảy mà chẳng thể bước vào.

Cuối cùng, cánh cửa đến với võ công tuyệt đỉnh đó – cũng mở ra với Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao không biết đến thời khắc thay đổi trọng đại này, nàng vẫn đang ngủ say. Lúc này, nàng cần một giấc ngủ để có thể hồi phục sau những hiểm nguy.

Cũng không ai đánh thức giấc ngủ của nàng. 

Thật sâu dưới nước, một nam tử đang yên lặng nhắm mắt ngồi trên phiến đá trắng, sóng nước lăn tăn làm tay áo tung bay theo, quét qua đàn cá bơi theo những hàng rêu mềm mại. Nam tử này ngồi dưới đáy hồ nước trong veo, chăm chú nhìn cô gái đang say ngủ.

Mái tóc đen của hắn bay phất phơ trong nước, hàng mi dài cũng trở nên đen hơn, tựa mực ngọc sau khi bị thấm nước, đôi mắt sáng trong hơn cả nước hồ, mang theo ý cười thư thái.

Nhìn làn da cô gái từ từ thay đổi, hắn khẽ mỉm cười. Lúc hắn cười, khóe môi thấm chút máu, dần hòa tan cùng màu nước.

Lực xung kích khi rơi xuống núi, lực đánh ra của Vụ Ẩn cùng chân khí của hắn, ba tầng chồng lên nhau, kết hợp với nguồn lực vốn tắc nghẽn trong kinh mạch của nàng rồi bỗng nhiên bộc phát… Dù có là Đại La Kim Tiên cũng chẳng thể tiêu hóa nổi.

Nhưng may mắn là… cuối cùng cũng đã giải quyết được.

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười bay lên, đến bên cạnh Mạnh Phù Dao. Lúc hắn di chuyển, một chuỗi bong bóng nước trong suốt nổi lên, giống như ngọc trai không ngừng rơi xuống, sau lại bị những con cá màu đỏ bạc nuốt mất.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt của Phù Dao, ngón tay ấn trên kinh mạch nơi cổ tay nàng, nở nụ cười hài lòng, đồng thời mang theo chút phiền muộn. Sau đó, hắn bất ngờ cúi đầu, môi chạm nhẹ lên trán nàng, cuối cùng dịch xuống, phủ lên môi nàng.

Bò môi được nước thấm ướt trở nên căng mềm, đẹp tựa hoa hồng đương nở rộ. Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười khẽ gặm cắn, thưởng thức từng chút hương thơm chỉ thuộc về nàng. Nhân lúc nàng còn đang “dưỡng sức” chưa tỉnh, “khóa tình” chưa bị kinh động, hắn dứt khoát cạy mở hàm răng nàng tiến vào đoạt đất. Sau khi tìm được chỗ hở, chiếc lưỡi của hắn giống như con cá linh hoạt, dạo chơi giữa biển cả dạt dào vị ngọt, kích thích từng đợt sóng xô. Trên bầu trời cao xa vạn dặm, vầng dương chiếu sáng rực rỡ.

Nàng đúng là vật nhỏ khiến người khác phải phiền lòng…

Hắn tự nhủ trong lòng, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của người con gái nằm dưới thân, nụ hôn sâu đầy lưu luyến, cũng vô cùng chăm chú, đến tận khi cảm thấy hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập, chân khí chuyển động chậm dần, mới quyến luyến rời khỏi thành trì vừa chiếm được. Nhưng Trưởng Tôn Vô Cực dường như chưa cam lòng, hắn nghiêng đầu chuyển hướng sang phía tai nàng, nhẹ nhàng ngậm cắn, giày vò một lúc mới thôi.

Người con gái kia hơi run lên, chọc hắn bật cười. Sau khi tính toán thời gian dưới nước đã đủ lâu, nếu còn không lên bờ cả hai sẽ không chịu nổi, Trưởng Tôn Vô Cực mới ôm nàng, bay lên trên mặt nước.

“Rào rào.” Hai người ngoi lên mặt nước, đồng thời Mạnh Phù Dao cũng mở mắt, thấy xung quanh bốn bề là nước, còn mình đang nằm trong lòng Trưởng Tôn Vô Cực thì ngạc nhiên trợn mắt, “Tại sao lại là huynh…”

Trưởng Tôn Vô Cực cau mày, “Không phải ta thì là ai?”

Mạnh Phù Dao bĩu môi. Nàng có thể nói là ai? Chiến Bắc Dã? Như vậy sẽ gây hiểu lầm.

Nhưng, Hoàng đế họ Chiến xui xẻo kia đâu rồi? Ký ức duy nhất nàng nhớ được là Chiến Bắc Dã đã dùng thân mình chặn một chưởng kia cho nàng, sau đó… tự nhiên lại hóa thành Trưởng Tôn Vô Cực.

Tại sao hắn luôn xuất hiện ở lúc nên xuất hiện nhất?

Tại sao môi nàng tê tê còn tai lại hơi đau?

Tại sao nàng luôn cảm thấy mình may mắn còn người khác xui xẻo?

Mạnh Phù Dao xoa môi, nhìn Trưởng Tôn Vô Cực với ánh mắt nghi ngờ, thấy sắc mặt hắn hình như không ổn, trong lòng cảm thấy bất an, vội hỏi: “Huynh làm sao vậy? Sao giống như suy dinh dưỡng thế.”

Trưởng Tôn Vô Cực cười đáp, “Chắc vì cứu người, còn cứu nhiều người”, sau đó bấm ngón tay đếm như thật, “Một, hai, ba…”

“Đâu ra ba người vậy?” Mạnh Phù Dao lẩm bẩm, rồi bất ngờ vui mừng, “Châu Châu được huynh cứu rồi?”

Trưởng Tôn Vô Cực gật đầu, “Vốn dĩ ta đã rời khỏi núi Linh Châu, nhưng vô tình trông thấy sưomg mù trên núi bèn vội vã quay lại. Khi tới nơi trận pháp đã được khởi động. Ta đi đường thủy tới, vào lúc chuẩn bị phá trận thì gặp Nhã Lan Châu đang bám trên vách núi, còn bám vào một tổ chim ưng. Thấy đám con nhỏ chưa biết bay sắp bị kéo xuống, chim ưng mẹ liền tức tối muốn mổ vào mắt nàng ấy. Nhã Lan Châu không biết làm sao nên buông tay nhảy xuống, ta đành phải tới đỡ.”

Mạnh Phù Dao nghĩ, khi ở trong trận pháp nàng quả thực trông thấy trên đầu Châu Châu có thứ gì đó, hóa ra là vậy. Đứa trẻ này cũng thật chẳng vừa, nói nhảy liền nhảy may mà Trưởng Tôn Vô Cực đỡ kịp, nếu không chìm dưới nước vài phút chắc chắn tiêu đời.

“Tiếp đó đến Chiến Bắc Dã.” Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười. “Ta phát hiện không cần tự mình đi tìm, mấy người các nàng cũng lần lượt rơi xuống hết. Còn ta đứng dưới phụ trách đỡ.”

Mạnh Phù Dao bật cười thành tiếng. “Hai người họ đâu? Chiến Bắc Dã có sao không? Sao chúng ta không lên bờ mà cứ ở trong nước nói chuyện vậy?”

“Bởi vì…” Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng chăm chú, sau đó chậm rãi nói: “Thứ nhất, ở trong nước tương đối gần gũi, là cơ hội hiếm có. Thứ hai, ta thích ở một mình với nàng. Thứ ba, Nhã Công chúa cũng thích ở một mình với Chiến Bắc Dã.”

“…”

Thái tử gian trá nhất…

Mạnh Phù Dao cúi đầu nhìn toàn thân ướt đẫm, còn bị Trưởng Tôn Vô Cực ôm trọn, cái gì nên lộ hay không nên lộ thì đều lộ hết rồi, chỗ nào nên đụng hay không nên đụng cũng bị đụng hết rồi. Nàng nhớ đến ba câu hắn vừa nói thì giận xịt khói, mắng: “Trưởng Tôn Vô Cực! Lúc nào huynh mới ngừng toan tính đây…”

Trưởng Tôn Vô Cực cúi đầu chặn lời nàng, “Đợi đến khi nàng gả cho ta.”

Mạnh Phù Dao ngẩn người, còn chưa kịp nghĩ nên đồng ý hay phản đối, Trưởng Tôn Vô Cực đã buông nàng ra, lẩm bẩm: “Ngày rộng tháng dài, hôm nay như vậy là đủ.”

“Hử?” Mạnh Phù Dao nhìn hắn đầy nghi ngờ. Trưởng Tôn Vô Cực bất ngờ buông nàng, “Đi, lên bờ thôi!”

“Nơi này cách bờ mấy chục mét, huynh muốn ta nhảy một bước tới nơi sao? Nằm mơ à!” Mạnh Phù Dao vừa đi vừa mắng, sau đó “ơ” một tiếng.

Nàng vừa nhún chân đã đứng trên bờ luôn rồi.

Mạnh Phù Dao chậm rãi cúi đầu nhìn, thấy rõ chân mình không gắn tên lửa, mới từ từ ngẩng đầu lên, vai mình cũng chẳng có đôi cánh nào.

Nàng giơ tay ra, xem thật kỹ, cảm thấy ngoại trừ lòng bàn tay trắng hơn, rắn chắc hơn chút thì không còn gì khác thường nữa.

Nhưng cảm giác chân khí cuồn cuộn khiến nàng như sắp bay lên vừa nãy là thật. Chuyện nàng nhảy xa vài chục mét vừa nãy cũng là thật.

Võ công mạnh lên?

Nhìn vào sự thay da đổi thịt có thể nói, nàng đã vượt qua tầng thứ sáu và trực tiếp tiến vào tầng thứ bảy rồi?

Nhưng rõ ràng trước đó không lâu nàng mới chỉ quanh quẩn trong cấp đầu tiên ở tầng thứ sáu.

Dựa vào tốc độ tu luyện của bản thân… điều này quá thần kỳ rồi!

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười đi tới, từng bước chân nhẹ nhàng đạp trên bờ sông. “Chúc mừng nàng, Phù Dao! Chân khí của Nguyệt Phách trong cơ thể nàng không những hoàn toàn dung hợp mà còn bị chân khí của chính nàng luyện hóa, giúp nàng đột phá thêm một tầng.”

“Nhưng ta vẫn cảm thấy việc gia tăng chân khí này hơi kỳ quái…” Mạnh Phù Dao nhăn mặt suy nghĩ. “Không đơn giản như vậy chứ…”

Trưởng Tôn Vô Cực chỉ cười không đáp, nắm lấy tay nàng: “Đi gặp hai người kia thôi.”

Họ đi tới một vách núi, Chiến Bắc Dã vẫn nằm hôn mê trên một vách đá, chỉ mặc áo trong. Còn Nhã Lan Châu nhóm một đống lửa, hong khô y phục của hắn.

Thấy như vậy, Mạnh Phù Dao lặng lẽ ra dấu tay hỏi Trưởng Tôn Vô Cực: “Huynh cởi y phục của hắn?”

Trưởng Tồn Vô Cực lắc đầu, Mạnh Phù Dao mặt đen sì… Châu Châu à, ta thật ngưỡng mộ muội!

Nàng vuốt cằm, nghĩ bụng, chắc quần áo trong của Chiến Bắc Dã vẫn ẩm ướt, liệu Châu Châu có lột ra giúp hắn, hong khô luôn không?

Sau đó lại nghĩ, Châu Châu à, muội có thể dũng cảm hơn một chút, “ăn” sạch hắn luôn?

Trưởng Tôn Vô Cực quay đầu thấy ánh mắt thô bỉ của nàng, đột nhiên ghé vào tai nàng thầm thì: “Nàng nghĩ đúng lắm, biết vậy khi nãy ta làm như thế luôn.”

Mạnh Phù Dao hung hăng véo hắn…

Trưởng Tôn Vô Cực chỉ cười, mặc cho nàng véo. Bỗng hắn kéo tay nàng rời đi. Mạnh Phù Dao cảm thấy không yên lòng, quay đầu nhìn liên tục. Trưởng Tôn Vô Cực nói: “Ta đã thông báo cho Hắc Phong Kỵ đến đón Chiến Bắc Dã rồi.”

Hắn chỉ về phía trên vách núi, “Phù Dao, nàng có muốn thử xem, rốt cuộc bản thân đã đạt đến cảnh giới nào không?”

Mạnh Phù Dao nhìn hắn, ánh mắt rực sáng.

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, “Nàng không muốn thêm tên mới trong bảng xếp hạng Thập cường giả đã ba mươi năm chưa hề thay đổi sao?”

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười đẩy nàng, “Đi thôi! Thắng rồi ta để nàng véo tùy ý.”

Mạnh Phù Dao bật cười ha ha, buộc mái tóc bay tán loạn của mình lại, nhấc chân chạy thật nhanh về phía trước.

Nàng lao thằng lên từ dưới vách núi, bước chân nhẹ nhàng như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, y phục ẩm ướt trên người cũng nhanh chóng được hong khô nhờ chân khí tỏa ra từ cơ thể.

Trưởng Tôn Vô Cực trông thấy nàng sắp vượt qua vách núi, bóng dáng đó tựa hắc kì bay phần phật giữa trời xanh, ánh mắt hắn thâm sâu nhìn về phía xa, giống như ngắm nhìn phượng hoàng mà mình tận tâm bảo vệ, cuối cùng cũng có thể ngạo nghễ tung cánh, chao liệng chín tầng mây.

Phượng hoàng tung cánh, xé rách mây mù, tỏa sáng rực rỡ, chọc thủng trời xanh!

Mạnh Phù Dao bay thẳng lên đỉnh núi. Lúc này Vụ Ẩn đang chắp tay nhìn xuống dưới sườn núi, trông thấy nàng tớ, chẳng hề tỏ ra kỳ quái, nhưng thấy nàng giẫm trên vách như đường bằng thì ánh mắt khó chịu. “Ồ, tinh hoa cả đời Nguyệt Phách đâu?”

Mạnh Phù Dao sờ mũi, cười hì hì: “Tất cả đều hòa chung cùng máu thịt, chân khí của ta rồi. Dù bà có bản lĩnh róc từng miếng cũng không lấy lại được.”

Vụ Ẩn quan sát nàng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Bà ta suy nghĩ, “Ngươi đi tìm Nguyệt Phách, trả lại hắn ba mươi năm công lực đi.”

Mạnh Phù Dao liếc xéo, “Người ta không cần, bà lắm chuyện làm gì.”

“Tốt cho hắn là được.” Vụ Ẩn trả lời rất đơn giản. Gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ thành khẩn. “Sao hắn có thể cho người khác thứ này được? Đầu tóc đều bạc trắng mất rồi.”

Mạnh Phù Dao nhìn Vụ Ẩn. So với Vân Hồn luôn ngại ngùng, tính tình nữ nhân này cực đoan hơn nhiều. Bà ta rất thẳng thắn, thích sẽ ai sẽ tốt với người đó. Nếu người bình thường sẽ thất vọng khi tình cảm không được báo đáp thì bà ta xem như không có gì xảy ra. Quả thật, Mạnh Phù Dao chưa bao giờ gặp người nào yêu mà đơn giản, thẳng thắn đến vậy, không sợ người biết, cũng chẳng sợ bị cự tuyệt. Yêu, chỉ là chuyện của bản thân mình.

Khó trách bà ta có thể bày ra trận pháp xuất quỷ nhập thần không một kẽ hở. Mạnh Phù Dao cảm thấy, nếu xét về tính cách, Vụ Ẩn rất hợp với Nguyệt Phách, nhưng duyên phận cùng tính cảm trên đời này không phải chỉ dựa vảo tính cách mà có thể ở bên nhau.

Hết thảy đều do trái tim quyết định.

Gặp phải kiểu người này, dù đối phương từng muốn giết mình, song Phù Dao vẫn rất dễ mềm lòng. Haizz, Thập cưởng giả thật nhiều người thú vị, ai ai cũng là bảo vật, không nên tranh vị trí với bà ta đến mức một sống một còn là tốt nhất.

Mạnh Phù Dao cười cười, giơ Thí Thiên lên, chỉ vào Vụ Ẩn, nói rõ ràng từng từ một: “Muốn ra lệnh cho ta, phải xem thực lực thế nào!”

Hàng mi trên mặt Vụ Ẩn nhíu lại, bà ta hơi ngạc nhiên nhìn Mạnh Phù Dao: “Khiêu chiến?”

Mạnh Phù Dao gật đầu, “Đúng, khiêu chiến.”

Suốt ba mươi năm không ai dám khiêu chiến với Thập cường giả. Vụ Ẩn nghe thấy từ quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ này thì hơi ngẩn ra. Bỗng bà ta hỏi: “Yên Sát có phải do ngươi giết?”

Mạnh Phù Dao mỉm cười gật đầu. Vụ Ẩn lại nói tiếp: “Ta có gặp hắn. Theo lệ cũ, ngươi hoàn toàn có thể thay thế hắn ta đứng vào hàng ngũ Thập cường giả.”

“Ta nhờ vào thiên thời địa lợi cùng thuật cơ quan mới giết được Yên Sát. Nhưng giờ đây ta sẽ dùng võ công thuần túy để thắng bà.”

“Điều kiện?”

“Nêu thua, ta xin để mặc Vụ Ẩn đại nhân làm thịt. Bà muốn nghiền ta thành từng mảnh để tìm tinh hoa của Nguyệt Phách cũng được.” Mạnh Phù Dao cười nói. “Nhưng nếu bà thua, vị trí của bà trong hàng ngũ Thập cường giả phải nhường cho ta, đồng thời vĩnh viễn không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của nhà Hiên Viên nữa.”

Vụ Ẩn híp mắt, đôi bàn tay hiện rõ những khớp xương như đàn ông nắm chặt lấy gương đồng. “Mời!”

Bà ta lùi về sau một bước, không dám coi khinh thực lực của Mạnh Phù Dao, năm ngón tay xiết chặt lấy gương đồng. Trong chớp mắt, tầng tầng lớp lớp sương mù từ trên trời dưới đất, từ nước từ cây, hết thảy vạn vật tự nhiên đều cuồn cuộn bay lên, che phủ toàn bộ bầu trời.

Thân ảnh Mạnh Phù Dao hơi lóe lên, không lùi mà tiến thẳng về phía trước. Thần đao Thí Thiên trong tay nàng như một vòng cung tỏa sáng giữa trời không, bổ xuống một nhát vô cùng mạnh mẽ. Đao phong hiểm ác hơn cả cự kiếm, chém gãy toàn bộ cây cỏ trong phạm vi ba mét, đá trên vách núi cùng lá cây khô phút chốc hóa thành bột mì, rồi cuốn vào trong cơn gió lớn.

Trong chớp mắt, sương mù của Vụ Ẩn đã trùm khắp người Mạnh Phủ Dao, muốn kéo nàng vào trong trận pháp, nhưng nàng bị lừa một lần nên sẽ không mắc bẫy lần hai. Mạnh Phù Dao đã nhìn kỹ địa hình trên núi từ lâu, nàng lên xuống rồi chuyển hướng, liên tục né tránh, chiêu thức như kéo theo gió lớn. Nàng đứng trên đỉnh núi, dựa vào chiên thức võ công tuyệt đình của chân khí dồi dào muốn vây ngược lại Vụ Ẩn, không cho bà ta cơ hội kéo mình vào trong trận. Còn nàng sẽ từ từ tạo ra trận thế thuộc về bản thân mình, đối phó với từng chiêu thức đâm, chọc, truyền, nhận. Nàng chậm rãi kéo Vụ Ẩn rời khỏi vị trí ban đầu của bà ta, bước vào đấu trường nàng đã giăng ra.

Vụ Ẩn bị kéo vào đấu trường do Phù Dao bày ra, nên sự khống chế đối với trận pháp suy yếu dần, sương mù tan, hiện ra bóng dáng Hiên Viên Mân. Hắn ta kinh ngạc nhìn trận quyết đấu này, nhận ra hai người đang đánh nhau nên liên tục dụi mắt, dáng vẻ như không thể tin vào mắt mình.

Thập cường giả nổi tiếng trên giang hồ đã ba mươi năm. Sự tồn tại của họ sớm đã như Thái Sơn Bắc Đẩu, vững chãi chẳng thể lung lay. Vị Hoàng hậu dũng mãnh của hắn ta rốt cuộc là ai mà dám khiêu chiến với Vụ Ẩn?

Hiên Viên Mân lập tức đảo mắt bốn phía tìm đường trốn, suy nghĩ xem lát nữa Hoàng hậu thua thì hắn ta nên dắt nàng bỏ chạy theo hướng nào tiện nhất.

Tuy nhiên, khi xem thêm lúc nữa, Hiên Viên Mân liền biến sắc, nhìn nàng với ánh mắt khác xưa… Mạnh Phù Dao tuy chưa hoàn toàn thành thạo các chiêu thức, nhưng trong chớp mắt đã nắm được quy tắc tự nhiên, dựng cho mình một trường khí lực, dẫn dắt từng bước đi. Chiến đấu với cường giả thật sự, ai vận dụng được tiết tấu nhịp điệu một cách trôi chảy sẽ là người chiến thắng. Mạnh Phù Dao âm thầm từng bước tiến hành, Vụ Ẩn biet rõ bản thân đã tới cực hạn nhưng chẳng có cách nào thoát ra.

Gió lớn rít gào trên vách núi, sưong mù hết tụ lại tan. Mạnh Phù Dao dốc hết sức, đang di chuyển bỗng ngửa người quát lên: “A!”

Ánh sáng màu đen lóe lên, Thí Thiên xuất hiện rồi biến mất, nằm dưới gối Mạnh Phù Dao, như một viên đạn bắn thẳng vào mi tâm Vụ Ấn.

“Viu…”

Âm thanh từ vũ khí sắc bén đâm thủng trời không vang lên, sương mù giăng đầy trời cũng bị một đao mạnh mẽ này phá tan. Bầu trời trở nên tươi sáng, bóng dáng Vụ Ẩn hiện ra, còn đao đen quả thật nằm giữa mi tâm bà ta.

“Đi!”

Tiếng quát ngắn gọn trầm thấp vang lên, chiếc gương đồng trong tay Vụ Ẩn xoay chiều phát ra tia sáng màu đen, hai luồng sáng vốn sẽ đụng vào đao đột nhiên lệch quỹ đạo, đập vào phía sau gương đồng. “Rắc”, gương đồng lại nút thêm một đoạn, dư chấn còn lại đụng vào Vụ Ẩn khiến cả người bà ta nghiêng ngả.

“Quay lại!”

Mạnh Phù Dao quát lên. Tất cả mọi biến hóa đều nằm trong tính toán của nàng. Một đòn của nàng mang theo gió lớn trên toàn bộ châu lục, mạnh mẽ quét sạch tất cả chướng ngại của địch thủ, toàn bộ cây cối trong vòng ba mươi mét đều đổ xuống đập cả vào tảng đá nơi Hiên Viên Mân đang ngồi.

Vụ Ẩn bị một đòn ngay giữa mặt khiến cho cáu lên. Bà ta trợn trừng hai mắt, nghiêng người, nhưng đằng sau đột nhiên trống rỗng khiến Vụ Ấn rơi thẳng xuống dưới.

Vụ Ẩn bị Mạnh Phù Dao ép rơi xuống.

Hiên Viên Mân đột nhiên đứng dậy, bên cạnh có bóng đen chợt lóe, Mạnh Phù Dao đã lướt qua hắn, vận chân khí lên tới đỉnh núi. Cả người nàng vững chắc như ngọc, lao thẳng xuống dưới như một viên đạn, so với Vụ Ấn còn rơi nhanh hơn!

Nàng rơi như phi ưng lướt qua mặt sông, Thí Thiên trong tay được vung lên, tạo thành bức tường kiên cố từ sóng nước.

Vụ Ẩn xoay người trong không trung, định giơ gương lên vận công, lợi dụng làn nước tạo thành sương mù dày đặc hơn vây lấy Mạnh Phù Dao, nhưng chẳng ngờ, Mạnh Phù Dao còn nhanh hơn bà ta một bước.

Lúc này, những tia nắng mặt trời đầu tiên cũng dần ló rạng từ phía xa xa, chiếu sáng khắp sông Ngưng Đại, ánh ban mai vàng ruộm hiện lên, Thí Thiên lướt qua từng đợt sóng, tạo thành những viên trân châu trong suốt bay khắp trời. Dây lụa mềm mại tựa lông đuôi phượng hoàng được hào quang chiếu rọi, tỏa sáng như cầu vồng bảy sắc khiến người nhìn lóa mắt. Vụ Ẩn lướt trên mặt sông, lùi về phía sau liền bị sóng nước bắn lên thấm ướt gương đồng.

Mặt trời ló rạng, sương mù tiêu tan.

Vụ Ẩn hét lớn, bị bức tường nước đánh lui về sau, cả người giống lá cờ ngược gió, run rẩy trước vách núi thẳm. Bà ta xoay bàn tay, sương mù gió lớn cuộn tới, mang theo cả sấm chớp đánh về phía Mạnh Phù Dao.

Vụ Ẩn thật sự tức giận.

Mạnh Phù Dao cười khẩy, vung đao lên, ánh sáng trắng cuồn cuộn kéo tới tựa thiên binh thần tướng, thậm chí còn sáng hơn so với ánh mặt trời vừa ló rạng kia, bay thẳng đến nghênh đón chưởng phong của Vụ Ẩn.

Hai người không ai nhường ai, vô cùng liều mạng!

“Ầm!”

Giữa trời không mờ ảo, hai luồng sáng một trắng một đen va vào nhau, lập tức nổ ầm. Đen như mực, trắng tựa ngọc, phân biệt rõ ràng nhưng cũng hòa lẫn vào nhau. Sau đó, giữa luồng sáng trắng kia xuất hiện màu xanh nhạt, không ngừng lớn lên, cuồn cuộn như sông dài, trong chớp mắt nuốt chửng tia sáng màu đen kia.

Mây đỏ, sương đen, ngọc trắng!

Ba màu tạo thành một dải cầu vồng kì dị!

Đứng dưới dải cầu vồng, Hoàng đế Hiên Viên kinh ngạc ngẩng đầu.

Bên bờ sông, nam tử mặc cẩm bào nhạt màu khoanh tay ngửa mặt nhìn về phía nữ thần của hắn, khẽ mỉm cười.

Bên đống lửa ở xa hơn một chút, cô gái nhỏ đang hong lửa bỗng nhiên quay đầu, nam tử vốn hôn mê bất tỉnh bị tiếng vang đánh thức, ánh mắt nhìn về bốn phía, không biết là kinh ngạc hay vui vẻ.

Trên đỉnh núi Linh Châu cách đó không xa, sương mù đột nhiên tan hết, nam tử với ánh mắt sáng tựa lưu ly bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía hướng đó. Dải cầu vồng ba màu hiện lên trước mắt hắn, rực rỡ như dải ngân hà.

Còn bên trong kinh thành phồn hoa, Hiên Viên Thịnh đứng trên lầu cao, vươn tay mở cửa sổ nhìn về hướng núi Linh Châu, ánh mắt thâm trầm. Dưới tòa nhà đó, không ít người cũng nhìn thấy cảnh tượng cầu vồng ba sắc đầy chấn động này, họ chỉ chỏ về nơi xa, không biết cao thủ nào đã tạo nên kỳ tích.

Còn giờ phút này, bên vách đá trên núi Linh Châu…

Tuy cuộc chiến chưa dừng, nhưng kết cuộc đã định.

Lá cờ tung bay lại một lần nữa được thu về, đổ trên vách núi. Tia sáng trắng không ngừng đuổi theo.

Một trước một sau, cả hai đều rơi xuống.

Gió lớn ngừng thổi, sườn núi tan hoang.

Vụ Ẩn quay lưng về phía Mạnh Phù Dao, trường bào tả tơi, gương đồng thượng cổ quý giá không gì phá được cũng xuất hiện hai vết nứt sâu.

Một vết do Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã hợp sức làm nứt, vết còn lại do chiêu cuối cùng ban nãy của nàng gây ra.

Nữ nhân đó đứng khoanh tay, lưng vẫn ưỡn thẳng, thở dài một tiếng đầy thê lương nhưng không mất đi khí phách. Mọi phồn hoa rồi cũng phải tàn, tiệc nào rồi cũng sẽ tan, bà ta đưa mắt nhìn xa xăm.

Vụ Ẩn chậm rãi nói: “Ta thua”.

Nhận thua.

Hiên Viên Mân sững sờ đứng đó. Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành nhân chứng trông thấy sự thất bại của Thập cường giả vang danh chốn võ lâm trong buổi đi săn của mình.

Ba mươi năm đứng trong bảng xếp hạng mười người võ công tuyệt đỉnh thiên hạ, cao thủ hàng đầu không ai dám khiêu chiến, lần đầu nói ra chữ “thua”… Hiên Viên Mân không thể tin được đời mình sẽ nghe được lời này. Mà khi lời này vang lên, hắn đột nhiên cảm thấy cô liêu cùng chua xót.

Gió lớn mây vần, biến hóa chẳng ngờ. Sóng sau xô sóng trước, mấy chục năm vinh quang cuối cùng trở nên ảm đạm.

Còn Vụ Ẩn, bóng dáng cô đơn không quay lại. Bà ta hơi ngẩng đầu, nhìn mây trời biến đổi, nghĩ đến lời Nguyệt Phách từng nói khi Yên Sát chết. Khi đó, bà ta chỉ cảm thấy hoang tưởng, nhưng giờ đây nhận ra nó vô cùng chính xác.

Thời đại của Thập cường giả đã qua rồi, những người đứng đầu mới của Năm châu cuối cùng cũng xuất hiện.

Vụ Ẩn nhìn Mạnh Phù Dao, thiếu nữ đang đứng trên đỉnh núi đầy ngạo nghễ. Vầng dương ló rạng ngang với đỉnh đầu nàng, giống như vương miện, tỏa sáng rực rỡ. Còn mây trời cũng kéo tới từ phía đằng xa, di chuyển theo từng đợt gió, tô điểm thêm cho gương mặt xinh đẹp của nàng.

Chiến bào cuộn cuộn trăm nghìn dặm, nhuộm đỏ bầu trời, mười tám năm đổ máu gian khổ, anh hùng như vậy!

Vụ Ẩn nhìn thiếu nữ anh hùng mới mười tám, xúc động thật lâu.

“Đứng thứ tám trong Thập cường giả, ngươi lấy danh hiệu là gì?”

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, mỉm cười nhìn mặt trời rồi lập tức nheo mắt lại. Ánh mắt đó dịu dàng và rực rỡ hơn cả vầng dương.

Nàng bước đi, thốt lên hai từ mạnh mẽ như kiếm rời khỏi vỏ.

“Cửu Tiêu!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN