Phù Dao hoàng hậu - Quyển 5 - Chương 3: Vừa gõ vừa đánh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
0


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 5 - Chương 3: Vừa gõ vừa đánh


Ánh nắng sớm mai nhàn nhạt chiếu lên con đường mòn vô tận.

Lúc này đã gần đến tháng hai, băng tích tụ lâu ngày dần tan chảy, gió xuân như đao, cắt gọt nên cành lá xanh biếc, đung đưa lay động như lá cỏ sắc xanh, một chú chim non màu xanh đậm, cánh vàng nhạt bay qua hàng hàng lá cờ, mỏ ngậm một mảnh mây trắng mềm mại.

Vì còn sớm nên trên đường trống trải không một bóng người, chỉ có hai người sóng vai nhau, đó là Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực.

Đằng sau họ chỉ có Thiết Thành, Mạnh Phù Dao ngại mang theo ba nghìn hộ vệ chỉ thêm vướng víu, liền lệnh cưỡng chế cách xa nàng một dặm. Vì thế, Hãn quân tinh nhuệ đã quen phóng ngựa lao nhanh đành phải ghìm ngựa nhìn chằm chằm bóng lưng nàng. Nàng ở phía trước đi qua đi lại, bọn họ ở phía sau cũng nhích tới nhích lui.

Cửa thành lãnh thổ Toàn Cơ ở phía trước, từ xa đã thấy cửa thành mở ra, hai đội binh sĩ áo giáp sáng ngời mang nghi trượng phi ra, bao quanh lấy một nam tử y bào màu huyết dụ rong ngựa chạy tới, trên ống tay áo của hắn ta có một đường hoa văn màu tím rất dễ chú ý, Trưởng Tôn Vô Cực hơi híp mắt, nói: “Hoàng tử Toàn Cơ.”

“Vị nào?”

“Nhìn không ra, theo tuổi thì có lẽ là Cửu Hoàng tử hoặc Thập nhị Hoàng tử. Chắc là tới đón tiếp ta và nàng.”

Mạnh Phù Dao “A!” lên, mỉm cười dừng ngựa chờ nam tử kia đến chào hỏi, kết quả người đó mang theo hộ vệ phi ngựa một đường chạy như bay không dừng lại, ngang qua Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực mới liếc mắt nhìn, rồi lại lao đi.

Mạnh Phù Dao ngạc nhiên, cúi đầu nhìn xuống người mình, lại nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, chỉ vào mũi hỏi: “Ta nhìn thoáng không giống Vương gia sao?”

Trưởng Tôn Vô Cực khẽ giơ roi, “Người đời chỉ nhìn y phục không nhìn người, có nhiều lắm.”

Hai người đều vận đồ bình thường, kiểu dáng so với người bình thường còn đơn giản gọn gàng hơn nhiều, trường bào cẩm bạc của Trưởng Tôn Vô Cực dù rất hoa lệ quý giá nhưng hiếm thấy, người bình thường không nhận ra, Mạnh Phù Dao ngay cả chất liệu vải cũng không chăm chút. Nàng từ kiếp trước đã quen tiết kiệm rồi.

Hoàng tử Toàn Cơ đó chạy qua bên người họ rồi đột nhiên dừng lại, đi vòng vòng quanh ngựa của Mạnh Phù Dao, kinh ngạc hô: “Ngựa tốt! Ngựa tốt tuyệt thế!”, lại nhìn sang ngựa của Trưởng Tôn Vô Cực, cũng khen: “Tốt! Con ngựa này cũng tốt!”, sau đó quay đầu sang nhìn chằm chằm Mạnh Phù Dao, nói: “Các ngươi sao xứng dùng ngựa tốt như vậy?”

Người này động tác nhanh, lời nói cũng nhanh, phản ứng cử chỉ rất dứt khoát, miệng nói tay làm nhanh như chớp mắt.

Mạnh Phù Dao nhìn hắn ta, rất có hứng thú, vung tay lên giữ Thiết Thành đang tức giận chờ lệnh, cười mỉm nói: “Chẳng lẽ các hạ cho rằng ngựa này ta không xứng dùng, còn ngươi mới xứng?”

“Ngươi nói đúng!” Vị Hoàng tử Toàn Cơ kia cứ thản nhiên đáp: “Thế nhưng gia cũng không cần nó, gia muốn bắt đi tặng người khác, cũng không thèm đoạt lấy của ngươi. Tiểu Tứ!”

Một hộ vệ lên tiếng tiến đến.

“Thưởng!” Nam tử kia vung tay lên, hộ vệ nọ liền lập tức móc ra một túi gấm ném xuống dưới chân Mạnh Phù Dao.

“Nhìn thấy chưa? Thập nhị Hoàng tử hậu thưởng, còn không tạ ơn?”

Mạnh Phù Dao quả thật khom lưng trên ngựa, cười nói: “Hóa ra là Thập nhị Hoàng tử, thất kính thất kính, tiểu nhân đúng là nên hiến ngựa, chỉ là muốn hỏi một điều.”

“Ngươi hỏi đi.” Thập nhị Hoàng tử vung tay lên.

“Tiểu nhân có cảm tình với con ngựa này, nhưng mà vì Hoàng tử thích nên đành phải từ bỏ những thứ mình yêu thích, chỉ là muốn biết chủ nhân mới của nó là ai?”

“Tặng cho Thái tử Vô Cực và Mạnh Hãn Vương.” Thập nhị Hoàng tử ngược lại không kiêng kị gì, thẳng thắn đáp: “Gia chính là đi đón họ, nghe nói họ cùng đồng hành với nhau. Ngựa tốt chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, không ngờ rằng trên đường còn có thể trông thấy hai con, chắc hẳn Thái tủ điện hạ cùng Mạnh Hãn Vương nhất định rất hài lòng.”

Mạnh Phù Dao mỉm cười nhượng lại ngựa, còn rất tốt bụng chỉ dẫn nói: “Xa giá của hai vị kia chắc là ở phía sau một dặm, điện hạ đi qua đó sẽ nhìn thấy.”

“Coi như hai ngươi thức thời, hình như võ nghệ cũng không tệ.” Thập nhị Hoàng tử liếc xéo ai đó, “Sau này nếu như vào kinh, có thể đi tìm ta hoặc là Thập nhất ca của ta!”

“Tạ điện hạ nâng đỡ!” Mạnh Phù Dao khom người, khiêm tốn nhường, “Mời ngài, mời ngài!”

Thập nhị Hoàng tử lỗ mũi hếch lên trời, gật đầu, vút roi phi nhanh, mang theo đội ngũ rồng rắn; mà khách quý hôm nay hắn ta nghênh đón không những bị hắn ta đoạt ngựa, mà còn phải tránh sang ven đường hít một đống bụi của hắn ta.

Thiết Thành xuống ngựa, nhường ngựa của mình cho Phù Dao, tức giận nói: ” Chủ tử, sao lại cản ta? Tên nhóc đó cần ăn đòn.”

“Đúng vậy, cần ăn đòn.” Mạnh Phù Dao mỉm cười đáp, “Thế nhưng một mình ngươi đánh như thế nào mới hả giận được? Cứ giao luôn cho ba nghìn người Kỉ Vũ bọn họ, đánh cho thoải mái!”

Khóe miệng Thiết Thành giật giật, lúc này mới nhớ tới nếu Thập nhị Hoàng tử mang theo ngựa của Trưởng Tôn Vô Cực và Mạnh Phù Dao gặp Vương quân Kỉ Vũ dẫn theo, bọn hắn một khi nhận ra là đó ngựa của Mạnh Phù Dao, nhất định sẽ bất chấp tất cả đánh trước rồi nói.

Đây mới gọi là “đen tối” thật sự.

Mạnh Phù Dao cười hỏi Trưởng Tôn Vô Cực: “Không biết Ẩn vệ nhà huynh gặp sẽ phản ứng thế nào?”

Trưởng Tôn Vô Cực thản nhiên đáp: “Ta đã làm ký hiệu ở trên thân ngựa rồi, bọn Ẩn vệ có lẽ sẽ cắt đứt dây lưng toàn bộ thuộc hạ của hắn, nếu không trong hoàn cảnh bình thường chắc chắn sẽ là chặt đứt chân, mặc kệ hắn là ai.”

Mạnh Phù Dao im lặng… Có vẻ như là đắc tội với Trưởng Tôn Vô Cực mới gọi là xui xẻo.

Thiết Thành nhượng lại ngựa, để Trưởng Tôn Vô Cực và Mạnh Phù Dao cùng cưỡi một con, kết quả lúc lên ngựa hai người nọ lại tranh chấp với nhau xem ai ngồi trước ai ngồi sau.

“Ta muốn đo vòng eo của huynh, xem xem gần đây có béo lên không.” Mạnh Phù Dao kiên quyết ngồi đằng sau.

“Ta muốn tựa lên vai nàng, xem thử gần đây có phải gầy đi hay không.” Trưởng Tôn Vô Cực nhất quyết muốn nàng ngồi phía trước.

Thiết Thành đứng một bên im lặng nhìn trời… Cái này mà cũng phải tranh giành à…

Bất phân thắng bại, cuối cùng Trưởng Tôn Vô Cực nói: “Thế thì chúng ta đều không cưỡi ngựa nữa.”

“Được.” Mạnh Phù Dao cảm thấy đây là một biện pháp giải quyết rất hay.

“Đổi thành ta cõng nàng.”

“…”

Manh Phù Dao ngoan ngoãn lên ngựa: “Ta thấy có ngựa mà không cưỡi đúng là đầu đất.”

“Quả đúng như vậy.” Thái tử điện hạ hết sức hài lòng, — Lại thắng một ván.

Hai người đã ngồi trên lưng ngựa, vừa rồi ta nói nàng nói cãi vã nhau, bây giờ ngược lại yên tĩnh, Mạnh Phù Dao không nói lời nào, chỉ híp mắt đảo qua đảo lại, Trưởng Tôn Vô Cực thờ ơ giữ dây cương, quả thật rất tự nhiên đặt cằm trên vai Mạnh Phù Dao. Đặt bên vai này một hồi rồi lại đặt bên vai khác một lúc, hắn cứ đổi đi đổi lại làm tóc chọc vào người nàng hơi hơi ngứa, không khỏi cười mắng: “Huynh có thể ngồi yên một chút không?”

“Không thể.” Thái tử điện hạ chẳng mấy khi thẳng thắn cự tuyệt, gác đầu trên vai nàng nhẹ nhàng nói: “Ngồi yên quá sẽ làm nàng quên đi sự hiện hữu của ta, ta quyết định từ nay về sau phải thường xuyên quấy nhiễu nàng để nàng vì ta mà hoảng hốt không thôi.”

Cổ Manh Phù Dao lập tức trở nên ửng hồng, nàng đâu có quen với những lời thẳng thắn dứt khoát như vậy. Thế nhưng khả năng biện hộ của người đằng sau ngày càng đen tối giống hệt hắn, nàng không nhịn được bèn chà xát cổ mình, “Ở đâu ra hoảng hốt chứ? Huynh thật là tự luyến, không thấy ta nổi hết da gà rồi đây à?”

“Vậy à?” Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười giơ tay sờ, “Sao ta cảm thấy, tay chỉ vuốt được toàn là mùi thơm thôi nhỉ?”

Buồn nôn… Buồn nôn… Mạnh Phù Dao trợn trắng mắt, nhìn trời, nàng có thể lanh lợi đấu võ mồm chứ đấu võ tình thì bó tay thôi.

“Thực ra…” Mùi thơm nhàn nhạt lạ kỳ của Trưởng Tôn Vô Cực phảng phất bên tai nàng, tiếng nói cũng mềm như mây, “Làm nàng nổi da gà còn tốt hơn nhiều để nàng thờ ơ lạnh lùng.”

Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Mạnh Phù Dao, nhìn đôi tai đã tháo khuyên xuống, rồi lại nhìn vành tai nho nhỏ bóng mượt kia, vì nàng sợ lỗ tai bị bít lại nên đã xuyên một mảnh tăm tre nhỏ vào, cười nói: “Khuyên tai ta tặng nàng đâu? Vì sao không đeo?”

Mạnh Phù Dao lườm hắn, tức giận, “Làm ơn, huynh cho rằng nó làm từ ngọc bích nên vĩnh viễn không vỡ sao?”

Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, “Chỉ cần có lòng, vật gì cũng có thể không tan vỡ hết.”

Mạnh Phù Dao im lặng, nhích cơ thể lên phía trước, nhẹ nhàng nói: “Đến rồi.”

Đúng là đã đến rồi, vốn là một đoạn đường ngắn ngủi, Trưởng Tôn Vô Cực có bản lĩnh đến mức chỉ cần một đoạn đường ngắn này thôi cũng phải “công thành đoạt đất” nàng.

Mạnh Phù Dao xây tường cao, tích lương thực ngăn Đế vương, Thái tử gia bèn chầm chậm bước nhẹ phẩy tay áo trèo qua tường.

Khi đến cửa thành kiểm tra, ba người thân đầy bụi đất, dáng vẻ bần hàn chỉ có một con ngựa nên bị khinh bỉ vô cùng, quan thủ thành ngồi trên cao ở phòng làm việc bên cửa hông, duỗi tay ra, “Thông Hành Lệnh đâu?”

Mạnh Phù Dao nhíu mày, liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, chậm rãi nói: “Không có.”

“Không có?” Quan thủ thành vung tay lên, “Không có Thông Hành Lệnh thì không được cho qua, tránh ra, đi xa một chút, lát nữa có khách quý tới đây, đừng có cản đường.”

Căn phòng này không nhỏ nhưng cũng chật kín quan viên mặc y bào đỏ, thắt lưng đai tím, cầm chén trà lười biếng liếc nhìn hai người, ai nấy đều đang hàn huyên trò chuyện, xem ra đang đợi người. Quan thủ thành đẩy hai người ta, còn mình không ngừng lùi lại, cung kính khom người với nam tử đang trò chuyện vui vẻ với đám quan viên, “Điện hạ, bên dưới đơn sơ, mời ngài lên cổng thành an tọa.”

“Có lẽ cũng sắp tới rồi, đợi ở chỗ này đi.” Giọng điệu nam tử kia vô cùng thân thiết, “Phụ hoàng lệnh các Hoàng tử cùng Lễ bộ quan viên đến cửa thành nghênh đón khách quý các nước, Thập nhị đã đi nghênh đón, có lẽ sắp về rồi.”

Mạnh Phù Dao thấy hắn ta hơn hai mươi tuổi, một thân cẩm bào vàng nhạt mộc mạc hơi cũ, dung mạo không tính là vô cùng xuất sắc nhưng khí chất lại không tệ, xem thân phận cùng giọng điệu, hẳn cũng là Hoàng tử, không biết là thứ mấy.

Quan thủ thành kia liên tục cúi người, lại đẩy Mạnh Phù Dao ra: “Còn đứng ở chỗ này làm gì vậy?”

Vị Hoàng tử kia cười trách y, “Không có Thông Hành Lệnh thì để họ đi là được, việc gì phải ác ngôn ác ngữ, thành ra Toàn Cơ ta không hiểu lễ nghi.”

Mạnh Phù Dao nghiêng mắt nhìn hắn ta, cảm thấy vị Hoàng tử này không tệ lắm, tố chất rất được, liền muốn trêu chọc người ta nữa, cười nói: “Ta nói là ta không có Thông Hành Lệnh, bởi vì…”

Nàng phất phất tay, Thiết Thành tiến đến, lông mày dựng thẳng, trong tay cầm một tấm thiệp nạm vàng nặng hề gõ lên bàn.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, “Thông Hành Lệnh của Toàn Cơ thật ở cấp thấp quá rồi!”

Thiệp mời nạm vàng bị gió thổi mở tung, vầng sáng rực rỡ lộ ra bên trong, ở trên là chữ do Quốc chủ Toàn Cơ tự tay viết, còn có thêm dấu ngọc tỷ.

Quan thủ thành “A!” một tiếng há to miệng, lớn đến mức đủ nhét một quả trứng gà, Mạnh Phù Dao nhìn nhìn miệng y, nói: “Cổ họng các hạ hình như hơi viêm? Ta khuyên ngươi nên lấy kim ngân hoa, quả đười ươi đun nước mà uống.”

Người nọ vội vàng khép miệng lại, lại “A!” một tiếng cắn phải đầu lưỡi.

Cả sảnh đường khiếp sợ, nhưng vị Hoàng tử kia phản ứng trước nhất, khóe mắt hắn ta lướt qua thiệp mời của Mạnh Phù Dao, lập tức bước nhanh về phía trước, vái dài một cái: “Hạ quan tệ quốc ngu ngốc, thất lễ với Mạnh Vương, mong Mạnh Vương thứ tội.”

Mạnh Phù Dao cười hì hì đáp lại: “Không dám không dám, quan viên quý quốc hòa ái khiến người động lòng, ha ha, thật động lòng người mà.”

Cả sảnh đường ai nấy nhìn nhau, đều là vẻ mặt xấu hổ, vị Hoàng tử kia vội vàng hòa giải, mời Mạnh Phù Dao vào nghỉ ngơi, lại nhìn Trưởng Tôn Vô Cực đeo mặt nạ chắp tay không nói lời nào đứng sau lưng nàng, “Hai vị này là quý thuộc hạ của Vương gia sao? Mời cùng vào thành…”

Mạnh Phù Dao ngay lập tức quay lại, nghiêm nghị khom người: “Thái tử điện hạ, mời ngài trước.”

Quan viên cửa thành liên tục lúng túng đều cứng đơ không thể động đậy, vị Hoàng tử kia cũng cứng đờ một giây, vẫn là hắn ta phản ứng nhanh, vội vàng quay lại thi lễ với Trưởng Tôn Vô Cực, lúc này thời gian cúi người dài hơn: “Không biết Thái tử cùng đến… Việc này… Thật sự thất lễ…”

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười: “Không sao… Không sao. Làm phiền Điện hạ sắp xếp cho chúng ta hai con ngựa để đỡ phải đi bộ, dù gì cách thành Đồng cũng còn mấy trăm dặm, tuy ta cùng Mạnh Vương không để ý tới việc đi bộ đến đó, nhưng quốc uy Toàn Cơ sợ là sẽ tổn hại.”

“Thái tử quá lời!” Hoàng tử kia rõ ràng trong lòng nghi ngờ hai vị này làm sao đến ngựa cũng không có, nhưng không dám hỏi, nhanh chóng sai người chuẩn bị ngựa, lại muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng, cười nói: “Thập nhị đệ của tại hạ đã đến nghênh đón hai vị, hai vị không gặp qua sao?”

“A!” Mạnh Phù Dao chậm rãi ngồi xuống, bắt chéo chân, “Có sao? Hai người chúng ta chỉ gặp một nhóm cướp, cướp ngựa của chúng ta đi.”

“Lại có việc này ư?” Hoàng tử kia khẽ giật mình, hai đầu lông mày lộ ra nét giận dữ, quát: “Đường đường biên giới một nước, giữa thanh thiên bạch nhật lại có người dám cuớp bóc Thái tử cùng Mạnh Vương? Thật đúng là nghĩ Toàn Cơ ta không người sao?”

“Đúng vậy.” Mạnh Phù Dao vẻ như đau khổ thâm thù đại hận uống trà nói, lại giận dữ khựng lại nói: “Chúng ta cũng căm phẫn không thôi, lại vì Toàn Cơ hổ thẹn vô cùng, đây dù gì cũng là lãnh thổ Toàn Cơ, nên chúng ta không tiện ra mặt, chỉ đành làm khổ chủ báo án với Điện hạ, mong Điện hạ trả lại công bằng cho chúng ta.”

“Đó là việc tất nhiên.” Hoàng tử kia nghe nàng nói chuyện cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ánh mắt lóe lên, trên mặt lại không tỏ thái độ, “Tại hạ lập tức sai biên quân thủ thành phái người tra rõ, nhất định lấy lại công bằng cho Thái tử và Mạnh Vương, đem kẻ cướp bóc kia ra trước công lý…”

“Có kẻ cướp!”

Một tiếng rống to cắt đứt cuộc nói chuyện, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy ngoài cửa thành bụi mù cuồn cuộn, tiếng vó ngựa lao nhanh đến, âm thanh tuấn mã chỉnh tề vang dội tựa như có đại quân huấn luyện nghiêm chỉnh ùn ùn lao tới. Mà ở phía trước đội ngũ, có hai tiểu đội binh sĩ đang ôm quần chạy trốn, mặt mũi bầm dập do bị đánh tơi bời, có người đã phải cởi truồng, có người giẫm phải đũng quần lăn lung tung như hồ lô, giày bay loạn xạ khắp mặt đất, quần tụt khắp nơi…

Tất cả mọi người đều ngóng nhìn, nghĩ thầm quả thật có cướp đến, chẳng lẽ bọn cướp to gan lớn mật vừa rồi cướp ngựa của Thái tử và Mạnh Vương lại tiếp tục hạ thủ với người qua đường sao? Tất cả mọi người cảm thấy đám cướp này thật sự quá hung hãn, đao nào cũng đều đâm vào đũng quần…

Hoàng tử kia lại nghẹn ngào kêu lên: “Thập nhị đệ!”

Mọi người giật mình, bây giờ mới nhìn người chạy trước tiên, búi tóc nghiêng lệch, quần áo rách rưới kia, không phải Thập nhị Hoàng tử tôn quý thì là ai?

Mạnh Phù Dao nhảy dựng lên, chỉ ra bên ngoài hô to “Cướp đến rồi, cướp đến rồi! Chính là bọn họ, là bọn họ.”

Nàng ở bên trong kêu, Thập nhị Hoàng tử ở bên kêu: “Thập Nhất ca, có người đánh cướp ta, có người đánh cướp ta!”

Mạnh Phù Dao đột nhiên im bặt!

Thập nhất Hoàng tử!

Là Thập nhất Hoàng tử thu mua thế lực lục lâm, sát hại Phượng Ngọc Sơ, ngàn dặm đuổi giết Hoa Ngạn, to gan lớn mật đuổi đến địa bàn của nàng!

Chính là vị mộc mạc thanh nhã, tính khí vô cùng tốt này?

Mạnh Phù Dao bắt đầu nghiến răng.

Nghe nói Hoàng hậu Toàn Cơ thích phô trương lại ương ngạnh, hung hãn hay ghen, sinh con ra mà người nào người nấy đều là diễn viên trời sinh.

Có biết không hả, nàng ghét nhất là diễn viên!

Nàng liếc nhìn Thập nhất Hoàng tử chằm chằm, ngài nọ quả thực rất trấn tĩnh, rõ ràng đã nhìn ra không đúng chỗ nào, nhưng thần sắc bất động như cũ, nghênh đón nói: “Thập Nhị đệ, đã xảy ra chuyện gì?”

Thập nhị Hoàng tử nhào đầu về phía trước, ôm lấy khung cửa sổ thở hồng hộc, đứt quãng nói: “Đám người kia, đám người kia không nói hai lời, gặp đệ liền chém, còn nữa, trên người ta… không hiểu sao toàn bộ dây lưng đều bị đứt. Thập nhất ca, giúp đệ đánh bọn hắn, đánh bọn hắn.”

“Bốp!”

Một cái tát vang dội chấn động làm mọi người đều nhảy dựng lên, Thập nhị Hoàng tử bị đánh trong nháy mắt trở nên ngây dại.

Hắn ta không ngờ tới bản thân tự nhiên bị cướp đánh cũng đành thôi, khó khăn lắm mới nhìn thấy Thập nhất ca, đang nghĩ nhờ huynh ấy giúp cho hả giận, ai ngờ Thập nhất ca vậy mà chẳng hiểu tại sao lại cho hắn ta một cái tát!

“Thập nhất ca! Huynh hồ đồ rồi!” Một lúc sau hắn ta rốt cuộc cũng kịp phản ứng, rống to.

“Đệ mới hồ đồ!” Thập nhất Hoàng tử trong thịnh nộ nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ đám kỵ binh lồng lộng bên ngoài đã dừng ngựa cười lạnh liếc xéo, “Mắt đệ bị mù rồi! Nhìn không ra là ai sao? Đây là cướp à? Rõ ràng đây là Vương quân Đại Hãn!”

Đám quan viên càng hoảng sợ, bấy giờ mới nhìn đối phương đội ngũ chỉnh tề, áo giáp sáng chói rõ rệt, trường bào mỗi người đều có ký hiệu Phượng bay cao trong lửa đỏ, đó là ký hiệu mà Đại Hãn Hoàng đế sau khi thành lập nước liền lập tức chiếu cáo thiên hạ, chỉ thuộc về Vương quân Đại Hãn, đây đúng là Vương quân Đại Hãn.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Hãn quân cướp của Hãn Vương? Hay là…

Mọi người ngây ngốc quay lại nhìn Mạnh Phù Dao, Mạnh Phù Dao ôm lấy tay, cười tủm tỉm liếc xéo Thập nhị Hoàng tử đang ngơ ngẩn, nói: “Đúng vậy đúng vậy, đúng là ăn cướp đó, ngựa của chúng ta chính là bị vị này cướp.”

Khổ thân quan viên Toàn Cơ, ngày hôm nay bị Mạnh Vương Đại Hãn làm cho cảm nhận được một cách sâu sắc cái gì gọi là lúng túng, một loạt khuôn mặt trắng bệch không dám nói một lời, Thập nhất Hoàng tử đứng ở tại chỗ rợ run một chút, lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười: “Ngài nói đùa rồi…”

“Ăn cướp gì cơ?” Thập nhị Hoàng tử bây giờ mới nhìn kĩ Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực, bực tức nói: “Gia đã đưa tiền cho ngươi!”. Đầu hắn ta xoay tới xoay lui nhìn nàng một cái, đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ về nàng kêu to: “Hóa ra ngươi cố ý dẫn gia gặp Hãn quân, hại gia bị đánh, ngươi cũng dám mưu hại một vị kim chi ngọc diệp, quả thực muốn chết, muốn chết muốn chết…”

Mạnh Phù Dao “phụt!” một tiếng bật cười, vị gia này đúng thật là “gia”, đến đây vẫn không kịp phản ứng nànglà ai, thật không thể so sánh được với vị Thập Nhất linh hoạt kia.

Thập nhị Hoàng tử vẫn còn ở kia liên tiếp âm thanh “muốn chết”, quan viên Toàn Cơ đều lấy tay áo che mặt không còn mặt mũi nào, triều đại có vị Hoàng tử như thế, thật sự xấu hổ với khách quý nước họ.

Huống chi hai vị này, một vị chính khách thiếu niên thành danh đứng đầu, một vị là lãnh chủ mới quật khởi, đều là nhân vật chính trị số một số hai Đại lục Năm châu, nhìn xem Hoàng tử Toàn Cơ ngốc nghếch này, nhìn xem Hoàng tử của bọn họ bị chơi xỏ hết lần này tới lần khác mà không thể phản kích, trong lòng sẽ khinh thường, chê cười đến mức nào chứ?

Có mấy vị quan viên có kiến thức lặng lẽ liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên nét lo lắng. Toàn Cơ quốc bây giờ đang loạn, hai nhân vật đoạt quyền trứ danh này nhìn thấy, có thể sẽ lại nảy sinh biến loạn ngoài dự kiến không? Bệ hạ rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Mạnh Phù Dao kia nổi tiếng là kẻ kết thúc đế vị, trước hủy Đức Vương Vô Cực, lại giết Chiến Nam Thành Đại Hãn, gần đây lại xử lí Nhiếp Chính vương Hiên Viên, Bệ hạ không sợ đến Toàn Cơ cũng sẽ kết thúc trong tay nàng sao?

Thập nhất Hoàng tử nghe Thập nhị Hoàng tử liên miệng “muốn chết”, rốt cuộc không nhịn được nữa, vươn tay vỗ vai hắn ta, nói: “Thập nhị đệ, câm miệng, cẩn thận thất lễ trước mặt Thái tử điện hạ và Hãn Vương!”

Tay hắn ta vỗ xuống, Thập nhị Hoàng tử liền im bặt, há to miệng nhưng nói không ra lời, Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực liếc nhau, trong ánh mắt đều lướt qua ý cười.

Võ công không tệ lắm.

“Hóa ra là Điện hạ.” Mạnh Phù Dao “bỗng nhiên tỉnh ngộ” tiến lên, cẩn thận xem xét Thập nhị Hoàng tử, ánh mắt cường điệu lưu lại một lúc ở đũng quần sắp rơi xuống của hắn ta, làm Thập nhị Hoàng tử xấu hổ giận dữ muốn chết, nhanh chóng che đũng quần, mới nói: “Đúng là trái đất tròn, người trong nhà đánh người trong nhà, Điện hạ làm ta cũng không rõ, tại sao phải đoạt ngựa của chúng ta, lại tặng cho chúng ta vậy?”

Thập nhị Hoàng tử cổ họng ho khan…

Nàng thở dài, không khỏi tiếc nuối: “Điện hạ à, ngươi giành lấy ngựa của ta mang đến trước mặt quân ta, không phải là giẫm lên mặt Hãn Vương? Mặt Hãn Vương ta cho ngươi giẫm thì không sao, nhưng mà những thuộc hạ trung thành kia của ta, quan tâm an nguy của ta, cũng chỉ có thể đuổi theo thuộc hạ của ngươi để hỏi thăm rõ ràng, ngươi xem, hiểu nhầm liền xảy ra như vậy.”

“Ngươi!” Thập nhị Hoàng tử không có cách nào nói chuyện, không thể liên tục trút giận.

Thập nhất Hoàng tử ở một bên cười khổ nói: “Là hiểu lầm thôi… chỉ là hiểu lầm thôi…”

“Điện hạ lúc trước đồng ý giúp chúng ta đem kẻ ăn cướp ra trước công lý.” Mạnh Phù Dao chậm rãi kéo dài ngữ điệu, kéo đến mức làm trái tim quan viên Toàn Cơ cũng treo lên thấp thỏm, Thập nhất Hoàng tử nhướng mày đang muốn nói chuyện, Mạnh Phù Dao liền cười nói: “Hôm nay thì thôi không cần mang ra nữa.”

Thập nhất Hoàng tử cười khổ vái chào: “Đa tạ Thái tử và Hãn Vương rộng lượng tha thứ.”

“Chỉ là Hoàng tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân.” Mạnh Phù Dao nghiêm nghị nói: “Vốn nghe Toàn Cơ pháp chế nghiêm khắc, nghe nói Thập nhất Hoàng tử đặc biệt công chính nghiêm minh, ta nghĩ Điện hạ đối với hành vi cướp bóc của Thập nhị Hoàng tử, tất sẽ có trừng phạt.”

Nàng vái chào, không đợi Thập Nhất Hoàng tử biến sắc trả lời, rất khách khí nói: “Tại hạ nể tình, cũng không can xử phạt quá mức, làm cho có một chút là được rồi, còn nữa, tổn thương do roi trên thân ngựa của tại hạ, đao kiếm bị sứt mẻ của các hộ vệ, cùng với những vất vả mà hai chân tại hạ và Thái tử phải chịu đựng, còn có chút vết thương nhỏ tại hạ không cẩn thận dính phải lúc bị Điện hạ đánh cướp…” Nàng tỉ mỉ tìm vết thương nhỏ trên móng tay, giơ ra cho Thập nhất hoàng tử cùng đám quan viên nhìn, “Rất đau đó, cho chút đền bù tổn thất hợp lý là được rồi.”

Đam quan viên nhìn Thập nhị điện hạ cùng hộ vệ của hắn ta người đầy máu tươi, quần thì bị rơi, vô cùng chật vật, lại nhìn thị vệ Hãn quân vì đánh chém người của họ mà đao kiếm sứt mẻ, đang ngồi cao trên yên ngựa, ôm đao cười lạnh, rồi nhìn con ngựa đang đứng ngay ngắn ở ngoài cổng thành, cuối cùng nhìn Hãn Vương điện hạ tôn kính không kiêng nể gì khoe ra “vết thương rất đau” dường như không thể tìm thấy trên móng tay, lại một lần đồng loạt che lấy mặt.

Từng nhìn thấy kẻ vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ đến vậy…

Người bị hại biến thành người ăn cướp, chém người còn đòi bồi thường, khổ thân Thập nhị Hoàng tử, trên đầu còn bị bắt buộc mang danh “Vương tử phạm pháp cũng nhận tội như thứ dân”, ít nhiều cũng phải chịu chút trừng phạt.

“Tại hạ nhất định sẽ lấy lại công bằng cho hai vị.” Thập nhất Hoàng tử xanh mặt, quay lại quát lớn, “Thập nhị, cút ngay về thành Đồng cho ta! Trong hai tháng không được phép ra ngoài, đóng cửa tự kiểm điểm!”

“Thập nhất ca!” Thập nhị Hoàng tử tủi thân, giọng nói nghẹn ngào.

“Đi đi!”

“Huynh!” Thập nhị Hoàng tử dừng chân, hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Phù Dao, lại oán hận nhìn thoáng qua Thập nhất Hoàng tử, xách quần hùng hổ bước đi, làm các vị quan viên một đám ồ à.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, dù bận vẫn ung dung nghịch móng tay, phất phất tay, đám người Kỉ Vũ xuống ngựa, ôm tới một hộp lớn.

Cái hộp rất lớn, đồ bên trong dường như cũng không nhỏ, lúc thị vệ ôm tới còn có tiếng va chạm, quan viên Toàn Cơ nhìn chằm chằm cái hộp kia, đều đoán cái vị được phong tước vị của tam quốc, nghe nói giàu nứt đố đổ vách Mạnh vương này sẽ tặng dạng lễ vật gì?

“Thập nhất Hoàng tử khách khí như vậy, tại hạ có cũng phải có lại.” Mạnh Phù Dao cười: “Có điều lễ mọn không đủ thành kính, xin vui lòng nhận cho.”

Sắc mặt Thập nhất Hoàng tử hòa hoãn hơn rất nhiều, mỉm cười nói: “Không dám nhận trọng lễ của hai vị.”

Hắn ta vì để thể hiện lòng coi trọng, đã tự mình ra mở hộp quà cực lớn kia ra trước mặt mọi người.

Nắp hộp mở ra, một mùi thối giống như không phải thối, mang mùi máu nồng đậm lẫn với thứ mùi kỳ quái lập tức vọt ra không có gì che đậy.

Thập nhất Hoàng tử sắc mặt đại biến, một quan viên lễ bộ đứng cạnh hắn ta chao đảo, lặng lẽ ngã uỵch xuống, một vài người đằng sau nhanh chóng tiến đến đỡ, lúc đỡ người ánh mắt vô tình lướt qua, lập tức buông hai tay xông ra ngoài, sau đó liền nghe thấy tiếng nôn ọe bên ngoài phòng.

“Bốp!” Lễ bộ quan viên xui xẻo không ai đỡ đụng đầu trên đất.

Một đám người biến sắc nôn mửa, Mạnh Phù Dao mỉm cười.

“Nghe nói Thập nhất Hoàng tử nhận lệnh của Toàn Cơ Quốc chủ đi đò xét biên giới phía bắc, lại đóng giữ phía bắc phụ trách quét sạch thế lực Lục Lâm, tại hạ đúng lúc trên đường gặp phải một đám đạo tặc Lục Lâm, cản đường cướp bóc, đúng là tai họa dân chúng, tại hạ thuận tay giải quyết, sau đó trong đầu lóe lên, nhớ tới điện hạ, có lễ vật nào thực tế hơn so với thứ này đây?”

Nàng mỉm cười đưa tay lướt qua hơn mười cái đầu người trong hộp, vuốt ve an ủi nói: “May mà vẫn giữ được tốt, khuôn mặt dễ phân biệt, nghe nói còn là nhân vật có tiếng ở lục lâm Toàn Cơ, chắc rằng điện hạ cũng biết.”

Tay Thập nhất Hoàng tử đè lên bên cạnh hộp, vẫn nhìn chăm chú vào cái hộp dùng vôi để giữ nguyên trạng kia, còn vô cùng tinh tế giữ lại được vẻ khiếp sợ trước khi chết của cái đầu lâu, ánh mắt mở to kia đã tan rã, rồi lại giống như vẫn có ý kể lại cho hắn ta trận đồ sát đêm đó đột nhiên xảy ra, kể cho hắn dụng tâm hiểm ác của người “tặng lễ” này… Ngón tay của hắn ta run nhè nhẹ, nhưng lập tức hắn ta liền khôi phục bình tĩnh, một lúc sau, nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại.

Nắp hộp “cộc” một tiếng vang nhỏ, nhưng lại chấn động đến mức quan viên Toàn Cơ đều run lên.

Thập nhất Hoàng tử cũng khôi phục vẻ chất phác cùng khí chất nhã nhặn của hắn ta, cười nói: “Đúng vậy, có biết, là một trong những thủ lĩnh Trường Thiên bang tại hạ gửi công văn treo giải thưởng đầu người, tên này vô cùng giảo hoạt, nhiều lần thoát khỏi truy bắt của quan phủ, đa tạ Hãn Vương tương trợ vì dân trừ hại”, dứt lời lại vái tạ.

“Khách khí khách khí.” Mạnh Phù Dao đáp lễ, ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, đều cười cười.

Đêm đó, Thập nhất Hoàng tử Phượng Tịnh Duệ tổ chức yến tiệc tẩy trần cho Trưởng Tôn Vô Cực và Mạnh Phù Dao ở tửu lâu tốt nhất huyện Thái Nguyên (*) tại biên thành, Trưởng Tôn Vô Cực luôn giữ dáng vẻ tôn quý lạnh nhạt, ngoại trừ nhiệt tình với Mạnh Phù Dao, từ trước đến nay đối với người ngoài đều cách xa ngàn dặm. Mạnh Phù Dao là người đến đâu cũng hận không thể đốt cháy bầu không khí, trong bữa tiệc chỉ mình nàng nói chuyện dẫn dắt, cả bàn quan viên ngồi như gỗ mộc, thực ra nỗi khiếp sợ Mạnh đại vương vẫn còn lại trong họ, khiến cho họ cái gì cũng không thể nuốt trôi.

(*) Thái Nguyên này là một địa danh hư cấu trong truyện, không liên quan đến địa danh Thái Nguyên tại Việt Nam.

Món thịt viên thủy tinh được dâng lên, Phượng Tịnh Duệ giới thiệu: “Đây là món đầu bếp nổi tiếng của Toàn Cơ nấu, nổi tiếng vì mùi vị thơm ngon, mời Thái tử điện hạ, mời Hãn Vương!” Mạnh Phù Dao hào hứng bừng bừng cầm đũa, đám quan viên cũng đồng loạt nâng đũa, Mạnh Phù Dao ló đầu nhìn một lượt, cười khen: “Quả là một cái đầu đỏ tươi xinh đẹp(*)!” Đám quan viên nhất tề rơi đũa, sắc mặt xanh trắng…

(*) thịt viên trong tiếng Trung đọc là “đầu sư tử”.

Lại dâng tới món bí đao hầm thất bảo, quan viên bụng đói kêu vang vừa nâng đũa, Mạnh Phù Dao liền khen: “Mở nắp nhìn, bên trong đỏ đỏ trắng trắng!”

Quan viên lại thi nhau ném đũa, bộ dạng nhẫn nhịn để không nôn mửa…

Thêm một món gà quay lột da, mùi thơm tỏa ra bốn phía, đám quan viên tiếp tục nâng đũa, Mạnh Phù Dao cầm lên tay vừa lắc da gà liền rơi ra hết, nàng khen lớn: “Ai nha, lột thật tốt, nhìn da thịt này, trắng như vôi vậy!”

Quan viên lại ném đũa, bộ dạng muốn chạy vội lập tức…

Một bữa cơm, sơn hào hải vị, dày công nấu nướng, từ đầu đến cuối đều không ai động đũa, đều do sự liên tưởng phong phú của Mạnh đại vương cường hãn ban tặng, không ai có thể kiên trì cầm đũa quá một giây.

Đầu bếp nổi tiếng từ kinh thành tới mất ba ngày liền để chuẩn bị món ăn, nhìn cả bàn không ai thiết, khóc không ra nước mắt…

Trong bữa tiệc Mạnh Phù Dao nghe nói lễ kế vị của Nữ vương tới tháng tư mới tổ chức, không khỏi ngạc nhiên, Phượng Tịnh Duệ giải thích nói: “Tệ quốc có phong tục, tháng tư hàng năm là tháng giáng sinh của Hộ quốc thánh thần Bà La, là tháng cát tường nhất, hơn nữa tháng đó cũng nhiều điềm lành, vì vậy từ trước tới nay mọi đại lễ trọng đại đều tổ chức vào tháng đó.”

“Vậy Nữ vương của các ngươi là ai?” Mạnh Phù Dao cười hỏi.

“Cái này…” Phượng Tịnh Duệ vừa cười vừa nói: “Cái này ta cũng không biết, chiếu thư truyền ngôi của Bệ hạ phải đến trước khi Nữ vương kế vị mới tuyên đọc.”

“Vậy sao các ngươi lại biết là Nữ vương?” Mạnh Phù Dao liếc xéo hắn ta.

“Đó là ý của Bệ hạ.” Phượng Tịnh Duệ dáng vẻ tươi cười không đổi.

“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Mạnh Phù Dao cảm thán: “Đây không phải nói rõ là Hoàng tử không có phần sao? Ta ngược lại cảm thấy Điện hạ ngài có dáng rồng vẻ phượng, kiến thức cao minh, có thể làm chủ nhân đó.”

“Vương Gia chớ có nói vậy.” Phượng Tịnh Duệ biến sắc,

“Bệ hạ thánh minh soi sáng, tân hoàng mà người tuyển định, tất nhiên là minh chủ của triều đình ta, lời nói đi quá giới hạn như vậy, tiểu vương tuyệt đối không dám nghe.”

“Sao phải nghiêm túc như thế.” Mạnh Phù Dao sóng mắt lưu động, cười: “Hoàng đế thay phiên làm, sang năm đến lượt ngươi nhé.”

Cả bàn toàn tiếng ho khan, người người biến sắc, nghe nói vị Mạnh đại vương này to gan lớn mật, chuyên môn tạo phản, quả nhiên không tồi, ở trên quốc thổ của người ta mà lại kích động người ta tạo phản!

Phượng Tịnh Duệ ho khan vài tiếng, dứt khoát chuyển đề tài, “Tiểu Vương cũng không nghĩ tới, Thái tử cùng Vương Gia sớm như vậy đã đến tệ quốc, thật sự là trên dưới đều cảm thấy vinh sủng.”

“Ừm…” Mạnh Phù Dao lấy ra thiệp mời, nhìn trong nhìn ngoài, ngạc nhiên, “Bệ hạ Quý quốc căn bản không có ghi ngày, ta lại nghĩ rằng gần đây thôi.”

“Vậy ạ?” Phượng Tịnh Duệ ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói: “Nếu như hai vị đã đến, xin thưởng ngoạn một chút cảnh đẹp tệ quốc rồi hẵng về, tệ quốc có mấy nơi như hồng đài xuân sắc, cảnh núi non trong chiều tà, kim giang lệ thủy… Cảnh đẹp đều nổi tiếng chư quốc, tiểu vương sẽ phái người đi theo hầu hạ hai vị.”

“Như vậy xin đa tạ.” Mạnh Phù Dao cười, đứng dậy đặt đũa, hỏi Trưởng Tôn Vô Cực vẫn đang uống trà, “Điện hạ đã no bụng chưa?”

“Cũng đã tạm đủ rồi.” Thái tử điện hạ rõ ràng cái gì cũng không ăn, đáp.

Hai người đứng lên, cả bàn quan viên bụng trống trơn đành phải đứng dậy cung kính, Phượng Tịnh Duệ nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người biến mất tại ngoài phòng, chớp động, một lúc sau, quay về một hướng khác, nghiêng nghiêng đầu.

“Điện hạ đã no bụng hay chưa?”

Mạnh Phù Dao ghé vào cửa sổ phòng Trưởng Tôn Vô Cực gõ gõ.

“Ta đói sắp chết rồi.” Cửa sổ mở ra, Trưởng Tôn Vô Cực nhô đầu ra, “Khổ thân ta ở cùng với nàng, không chỉ đói bụng mà còn phải nói dối.”

“Đi thôi, có đồ ăn ngon.” Mạnh Phù Dao vẫy vẫy tay, ánh mắt sáng rực.

“Nàng có đồ ăn ngon gì chứ?” Trưởng Tôn Vô Cực không tin, nhưng vẫn nhẹ bay ra ngoài từ cửa sổ, thở dài, “Nàng chẳng lẽ có thể biến ra sơn hào hải vị?”

Huynh không cần nói, ta đảm bảo tuyệt đối còn ngon hơn sơn hào hải vị.” Mạnh Phù Dao láu lỉnh cười, kéo hắn đến hậu viện, hậu viện dịch quán này có vươn rau nho nhỏ, Mạnh Phù Dao dọn ra một chỗ đất trống, dựng lửa đốt.

Nàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhóm lửa, đôi mắt đen láy được ánh lửa chiếu sáng rọi, như hạt châu lưu ly chợt hiện, chỉ là trên mũi có vệt đen xám hơi phá hỏng hình tượng.

“Lại khoác lác, sơn hào hải vị ở đó không ăn, lại tới đây đốt lửa đến đen cả mày cả mắt.” Trưởng Tôn Vô Cực cười, đưa tay lau vết xám tro trên mũi cho nàng, mơ hồ ngửi thấy một mui hương rất ngọt, rất lạ lẫm, nhung lại rất dân dã, quyến rũ, mê hoặc, hắn lại hít hà, người ba ngày ba đêm cũng không đói như hắn bây giờ lại đột nhiên thèm ăn, không biết là do ngửi thấy mùi đồ ăn, hay là nhìn nét mặt tươi cười của Mạnh Phù Dao trong ánh lửa mà muốn ăn.

“Cái này là thứ nàng nói còn ngon sơn hào hải vị sao?” Trưởng Tôn Vô Cực nổi lên hứng thú, cũng ngồi xổm xuống nhìn nàng nghịch đống lửa, hỏi: “Thứ gì vậy?”

“Món ăn vặt bình thường dân dã, ta phát hiện trong một cái hầm đất ở hậu viện này, ha ha, cam đoan huynh chưa bao giờ được ăn.” Mạnh Phù Dao tùy ý xoa xoa hai tay đen thui lên áo dài, Nguyên Bảo đại nhân bên người nàng cũng mắt sáng lên cầm cành cây nhỏ chọc chọc. Nó cũng chưa từng ngửi thấy mùi vị này bao giờ, nó cũng muốn ăn.

“Đang thắc mắc không biết nàng đi đâu, hóa ra trốn ở đây ăn.” Trưởng Tôn Vô Cực giúp nàng nhóm lửa, cười nói: “Không sợ bị Phượng Tịnh Duệ tìm người làm thịt nàng sao?”

“Hắn có bản lĩnh này sao?” Mạnh Phù Dao bĩu môi, “Hắn sát hại vợ chồng Hoa Ngạn còn nghe được.”

“Hoa Ngạn đêm đó nói gì với nàng?”

“Cũng không có gì.” Mạnh Phù Dao như có điều suy nghĩ, “Ta hỏi hắn sao lại nghĩ đến việc vượt biên giới đến tìm ta, hắn nói hắn lúc đó bị truy sát, Phượng Ngọc Sơ bị giết chết ở trên đường. Hắn từ biên giới phía Bắc vượt qua đây, vào được đất phong của ta trước tiên, nghĩ đến từng có duyên gặp ta một lần, xung quanh cũng chỉ có ta có thế lực che chở hắn, liền chạy thẳng đến huyện Kiều, chỉ là ta cảm thấy hắn có lời chưa nói hết, ví dụ như thứ đồ đám thích khách nói Phượng Tịnh Duệ muốn lấy được, hắn chưa nói với ta.”

“Hắn không thể vừa gặp đã thân quen với nàng.” Trưởng Tôn Vô Cực nói: “Phù Dao, nàng định tính toán như thế nào? Đưa hắn về thành Đồng, hay quyết tâm giúp hắn báo thù?”

“Bây giờ không phải là lúc xem xét dự định của ta.” Mạnh Phù Dao cười cười, “Huynh cũng biết, từ lúc ta ở Vương phủ hạ lệnh giết người, Phượng Tịnh Duệ đã không bỏ qua cho ta, trừ phi ta đối với Hoa Ngạn “thấy chết mà không cứu” mặc hắn chết ở trước phủ của ta, nếu không nhất định kết thành thù oán, nếu như đã kết thù oán rồi, vậy… tiên thủ hạ vi cường(*).”

(*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước, chiếm ưu thế.

“Vì vậy, nàng hôm nay mới lật núi dọa hổ, còn châm ngòi chia rẽ quan hệ huynh đệ người ta.” Trưởng Tôn Vô Cực cười, “Quả nhiên là chuyên gia gây sự.”

Mạnh Phù Dao vô tư bật cười, đột nhiên cất tiếng hoan hô, Được rồi!” Nàng dập tắt lửa, phủi đống tro đi, bới từ bên trong ra mấy thứ đen sì sì, hai tay giơ cao qua đầu, cung kính đưa tới Trưởng Tôn Vô Cực.

“Mời Thái tử điện hạ dùng “Khoai nướng độc nhất vô nhị, ngọt ngào siêu cấp vô địch, hương thơm lưu luyến đệ nhất!””

Khoai nướng…

Trưởng Tôn Vô Cực nhếch mày, kinh ngạc nhìn mấy thứ đen sì sì, hắn biết khoai lang, nhưng loại đồ ăn dân dã này quả thực chưa có cơ hội ăn thử. Vả lại, trước đó đi thị sát giúp dân bị nạn thiên tai hắn cũng từng thấy khoai lang, nhưng đều là cắt thành từng miếng nấu màu vàng cùng cháo, đâu có hình dạng khó coi như thế này? Hình dạng này, ăn kiểu gì?

Mạnh Phù Dao rút tay về, trông thấy biểu cảm của hắn khinh bỉ cười nói: “Ai dà, biết ngay Thái tử điện hạ cao quý sẽ không biết ăn loại mỹ thực bình dân này mà.”

Nàng cẩn thận bóc lóp vỏ đen cháy của khoai lang, lộ ra sắc khoai vàng xán lạn tươi mới, mùi thơm ngọt ngào đặc thù đầy tính sát thương của khoai lang nướng tỏa ra, mang theo độ mạnh yếu vừa phải của khói lửa tro ủ, vô cùng kích thích vị giác, khiến người ta muốn ăn thử ngay.

“Thơm không?”

“Ừ…” Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, “Không thể tưởng tượng được thứ này lại thơm như vậy.”

Mạnh Phù Dao lập tức đưa tới như hiến vật quý, Trưởng Tôn Vô Cực cười khẽ há miệng, nàng do dự một chút, trong ánh lửa sắc mặt chợt hồng, lập tức không chút khách khí nhét khoai lang vào miệng Trưởng Tôn Vô Cực.

“Bội thực chết huynh đi!”

Trưởng Tôn Vô Cực cắn một nửa, từ từ ăn, vừa ăn vừa nhìn nàng, cười nhẹ, “A… Thật đẹp…”

“Cái gì đẹp cơ?” Mạnh Phù Dao ăn đầy miệng khoai vàng, mặt nhọ nhem, lúng búng hỏi.

“Ta đang nói… chốn dân gian quả thật có mỹ thực.” Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười nhìn nàng chăm chú, ánh mắt nhộn nhạo như nước, đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng lướt qua môi nàng…

Ngón tay thon dài lướt quẹt qua khoai nướng óng ánh, Trưởng Tôn Vô Cực giơ ngón tay, cười nhìn Mạnh Phù Dao, vẫn cứ nhìn nàng sắc mặt hơi hồng, mới cười dịu dàng đưa khoai lang dính trên môi đỏ của nàng đến bên miệng mình rồi ăn.

“Cám ơn nàng cho ta được nếm… mỹ vị như vậy.”

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, chầm chậm, kiều diễm, từng chữ thoáng chứa ý cười, cũng không biết là mỹ vị khoai lang dân dã đậm sâu, hay là mỹ vị mùi thơm trời sinh trên cặp môi đỏ mọng kiều diễm kia?

Mặt của Mạnh Phù Dao đỏ bừng như lửa…

Đây là người cổ đại, người cổ đại đó… Vậy mà cũng biết hôn môi gián tiếp?

Thái tử điện hạ trời sinh vốn là cao thủ tán gái.

Mạnh Phù Dao cọ cọ dịch mông, quyết định cách xa vị Thái tử thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, vô cùng quyến rũ, vô cùng phong tình, vô cùng mỹ mạo, đến ăn khoai nướng cũng có thể ăn một cách nhộn nhạo triền miên này xa một chút…

Nàng vừa giật giật cơ thể, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lạ phía chân trời, lập tức đỉnh đầu sáng ngời, có tiếng nổ vang lên.

Nàng ngẩng đầu, liền thấy vô số hỏa tiễn đỏ thẫm thiêu đốt, tỏa ra lửa đỏ trên diện rộng, phát ra tiếng vun vút đặc trưng, bén nhọn sắc bén xuyên thẳng trời cao, đánh thẳng đến lầu hai nơi nàng và Trưởng Tôn Vô Cực ở!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN